← Quay lại trang sách

bảo quản

CHỒNG Sandy đã ở trên xô pha suốt từ khi hắn mất việc hồi ba tháng trước. Hôm ấy, ba tháng trước, hắn về nhà trông nhợt nhạt và lo sợ cùng một cái thùng cất toàn bộ đồ dùng làm việc. “Chúc mừng ngày Valentine,” hắn nói với Sandy rồi đặt một hộp kẹo hình trái tim và một chai Jim Beam lên bàn bếp. Hắn bỏ mũ ra và đặt luôn lên bàn. “Hôm nay anh bị sa thải. Này, em nghĩ chuyện gì sắp xảy đến với bọn mình?”

Sandy cùng chồng ngồi bên bàn uống uýt ki và ăn sô cô la. Họ nói về những việc hắn có thể làm thay vì lắp mái cho những ngôi nhà mới. Nhưng họ chẳng thể nghĩ ra được gì. “Rồi sẽ nghĩ ra cái gì đó thôi,” Sandy nói. Cô muốn mình phải là người biết động viên. Nhưng cô cũng sợ. Cuối cùng, hắn bảo hắn sẽ suy nghĩ thêm về việc đó. Và hắn làm thế thật. Đêm đó hắn chuẩn bị chỗ ngủ cho mình trên xô pha, và đó là chỗ hắn ngủ hằng đêm suốt từ khi chuyện xảy ra.

Ngay hôm sau ngày bị đuổi việc là phải đi lo chuyện trợ cấp thất nghiệp. Hắn lên khu trung tâm, đến văn phòng bang để hoàn thành ít giấy tờ và tìm một công việc khác. Nhưng không có công việc gì trong ngành của hắn hay bất kỳ ngành nào khác. Mặt hắn túa mồ hôi khi hắn gắng mô tả cho Sandy cái đám đông đàn ông đàn bà lang thang ở đó. Tối đó hắn quay lại cái xô pha. Hắn bắt đầu tiêu toàn bộ thời gian của mình ở đó, cứ như thể đó là điều hắn cần làm vào lúc này khi không còn việc nữa, cô nghĩ vậy. Lâu lâu hắn phải đi nói chuyện với ai đó về một cơ hội việc làm, và cứ hai tuần hắn phải đi ký cái gì đó để lấy tiền trợ cấp. Nhưng thời gian còn lại hắn ở trên xô pha. Giống như là hắn sống ở đó vậy, Sandy nghĩ. Hắn sống trong phòng khách. Lúc này lúc khác hắn xem qua các tạp chí cô đem từ cửa hàng thực phẩm về; và thỉnh thoảng cô đi vào thấy hắn đang nhìn vào cái cuốn sách to mà cô được người ta tặng vì đã tham gia một câu lạc bộ đọc sách - cuốn gì đó tên Những bí ẩn của quá khứ. Hắn cầm cuốn sách bằng hai tay để trước mặt mình, đầu ngả xuống những trang sách, như thể hắn đang bị cuốn hút bởi những gì đang đọc. Nhưng sau một thời gian cô phát hiện ra rằng hình như hắn chẳng tiến thêm được chút nào; hắn vẫn có vẻ như đang ở nguyên một chỗ - đâu đó quanh chương hai, cô đoán vậy. Sandy có lần nhặt nó lên và mở ra đúng trang ấy. Ở đó cô đọc thấy một người đàn ông được người ta phát hiện ra sau khi đã ở trong một bãi than bùn ở Hà Lan suốt hai ngàn năm. Trên một trang có bức ảnh. Lông mày người đàn ông nhăn lại, nhưng khuôn mặt ông ta lại lộ vẻ bình thản. Ông ta nằm nghiêng, đội một chiếc mũ da. Bàn tay bàn chân ông ta đã quắt lại, nhưng trừ cái đó ra thì ông ta trông cũng không khủng khiếp lắm. Cô đọc cuốn sách thêm ít nữa, rồi đặt lại chỗ cũ. Chồng cô để nó trong tầm với trên bàn nước ngay trước xô pha. Cái xô pha chết tiệt ấy! Về phần mình, cô thậm chí chẳng muốn ngồi lên nó bao giờ nữa. Cô không thể tưởng tượng nổi hồi trước hai người lại từng có lần nằm trên đó mà làm tình.

Báo mang đến nhà mỗi ngày. Hắn đọc từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Cô nhìn hắn đọc tất cả mọi thứ, đến tận cả mục cáo phó, cả phần về nhiệt độ của các thành phố chính, cũng như mục Tin tức Kinh doanh nói về các vụ sáp nhập và lãi suất. Mỗi sáng, hắn dậy trước cô và sử dụng nhà tắm. Rồi hắn bật ti vi và pha cà phê. Cô nghĩ vào giờ đó trông hắn thật cao hứng và vui vẻ. Nhưng tới lúc cô đi làm thì hắn đã yên vị trên xô pha và ti vi đang bật. Thường thì tới khi cô trở về vào buổi chiều ti vi vẫn đang bật.

Hắn vẫn đang ngồi trên xô pha, không thì nằm trên đó, mặc những đồ hắn từng mặc đi làm - quần bò, áo sơ mi vải bông mềm. Nhưng có những lúc ti vi tắt và hắn đang ngồi đó ôm quyển sách.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” hắn sẽ hỏi thế khi cô ngó đến hắn.

“Cũng được,” cô sẽ nói thế. “Anh thì sao?”

“Cũng được.”

Hắn luôn để một ấm cà phê còn ấm trên bếp cho cô. Trong phòng khách, cô sẽ ngồi trên cái ghế bành to còn hắn ngồi trên xô pha khi họ nói chuyện về ngày hôm đó của cô. Họ cầm cốc uống cà phê cứ như thể họ là những người bình thường, Sandy nghĩ vậy.

Sandy vẫn yêu hắn, mặc dù cô biết mọi chuyện đang trở nên kỳ cục. Cô thấy hạnh phúc vì vẫn có công việc của mình, nhưng cô không biết điều gì sẽ đến với họ hoặc với bất kỳ ai khác trên thế giới này. Có lần cô đã tâm sự về chồng với một cô bạn cùng chỗ làm - về chuyện hắn lúc nào cũng ở trên xô pha. Vì lý do nào đó, bạn cô chẳng hề tỏ ra rằng cô thấy chuyện đó có gì kỳ lạ, điều này khiến Sandy vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Bạn cô kể với cô về người bác của cô ta ở Tennessee - khi bác cô bước sang tuổi bốn mươi, ông ta leo lên giường nằm và không chịu dậy nữa. Và ông ta khóc rất nhiều - ngày nào ông ta cũng khóc ít nhất một. Cô ta bảo Sandy rằng cô ta đoán ông bác sợ tuổi già. Cô ta đoán có thể ông ta sợ bị đau tim hay gì đó. Nhưng người đàn ông này giờ đã sáu mươi ba và vẫn còn hít thở, cô ta nói. Khi Sandy nghe chuyện này, cô rất kinh ngạc. Nếu cô bạn này kể đúng sự thật, cô nghĩ, thì ông ấy đã ở trên giường suốt hai mươi ba năm. Chồng của Sandy mới ba mươi mốt. Ba mươi mốt cộng hai mươi ba là năm mươi tư. Tới lúc đó cô cũng đã ở tầm tuổi năm mươi rồi. Trời ạ, người ta không thể sống suốt phần đời còn lại của mình trên giường, hoặc trên xô pha được. Nếu chồng cô bị thương hay đau ốm, hay bị tàn tật sau một vụ tai nạn xe cộ đã đi một nhẽ. Như thế thì cô còn hiểu được. Nếu chuyện kiểu như thế xảy ra, cô biết cô có thể chịu đựng được. Nếu khi ấy hắn phải sống trên xô pha, và cô phải đem thức ăn ra cho hắn, có khi còn phải đem thìa đút tận miệng hắn, thì chuyện cũng vẫn còn cái gì đó lãng mạn. Nhưng với chồng cô, một anh đàn ông còn trẻ, lại khỏe nữa, mà cứ dính lấy cái xô pha theo kiểu này và không muốn dậy trừ khi để vào nhà tắm hoặc bật ti vi vào buổi sáng hay tắt nó đi vào buổi tối, đó lại là chuyện khác. Nó khiến cô thấy xấu hổ; và trừ cái lần duy nhất ấy, cô không kể chuyện đó cho bất kỳ ai nữa. Cô không kể thêm chút gì nữa với cô bạn kia, người có ông bác đã leo lên giường hai mươi ba năm trước và vẫn ở đó, theo như Sandy được biết.

MỘT buổi chiều muộn cô đi làm về, đỗ xe, vào trong nhà. Đi vào nhà bằng cửa bếp, cô nghe thấy tiếng ti vi trong phòng khách. Ấm cà phê ở trên bếp, bếp để lửa nhỏ. Từ chỗ cô đứng trong bếp, tay cầm ví, cô nhìn được vào phòng khách và thấy lưng chiếc xô pha và màn hình ti vi. Hình ảnh chuyển động qua màn hình. Một bàn chân không của chồng cô thò ra trên một đầu xô pha. Đầu kia, trên cái gối vắt trên tay vịn, cô có thể thấy chỏm đầu của hắn. Hắn không động đậy. Hắn có thể đã ngủ hoặc không, và hắn có thể nghe thấy hoặc không nghe thấy cô về. Nhưng cô quyết định rằng đằng nào cũng chẳng có gì khác biệt. Cô đặt ví lên bàn và đi ra chỗ tủ lạnh lấy sữa chua cho mình. Nhưng khi cô mở cánh cửa, một luồng không khí âm ấm bí bách phả vào cô. Cô không thể tin nổi cái đống lộn xộn trong đó. Kem từ ngăn đá chảy rớt xuống chỗ cá viên rán và xa lát cải bắp còn thừa. Kem rớt cả vào âu cơm Tây Ban Nha và đọng thành vũng dưới đáy tủ lạnh. Kem ở khắp mọi nơi. Cô mở cửa ngăn đá. Một mùi khủng khiếp xộc thẳng vào cô khiến cô muốn ọe. Kem tràn khắp đáy ngăn và nhớp nháp quanh cái túi đựng ba pao* thịt băm. Cô ấn vào lớp túi bóng bọc chỗ thịt, ngón tay cô liền ngập xuống. Chỗ sườn lợn cũng đã rã đông. Mọi thứ đều đã rã, bao gồm cả một ít cá viên rán, một túi thịt bò Steak-ums, và hai suất đồ ăn sẵn bữa tối kiểu Tàu của Chef Sammy. Xúc xích và xốt spaghetti tự làm cũng rã đông. Cô đóng cửa ngăn đá rồi với tay xuống ngăn tủ lạnh lấy hộp sữa chua. Cô nâng nắp hộp sữa chua lên ngửi. Đó là lúc cô la ầm lên gọi chồng.

1 pao (pound) = 0,454 kg.

“Cái gì thế?” hắn hỏi, ngồi dậy ngoái nhìn qua lưng ghế xô pha. “Này, có chuyện gì thế?” Hắn lùa tay chải tóc đôi ba lần. Cô không biết có phải nãy giờ hắn vẫn ngủ hay không.

“Cái tủ lạnh chết tiệt này không chạy nữa,” Sandy nói. “Là chuyện ấy đấy.”

Chồng cô đứng dậy vặn nhỏ ti vi. Rồi hắn tắt ti vi đi và bước ra gian bếp. “Để anh xem,” hắn nói. “Chậc, anh không tin thế đâu.”

“Cứ xem đi thì biết,” cô nói. “Mọi thứ sắp hỏng hết cả.”

Chồng cô nhìn vào bên trong tủ, mặt hắn chợt tối sầm. Rồi hắn chọc quanh ngăn đá và trông thấy mọi thứ đã ra sao trong ấy.

“Chẳng biết còn chuyện gì nữa đây,” hắn nói.

Một đống ý nghĩ chợt bay thẳng vào đầu cô, nhưng cô chẳng nói gì.

“Chết tiệt,” hắn nói, “rõ là họa vô đơn chí. Này, cái tủ còn chưa được nổi mười năm mà. Hồi mình mua về nó còn gần như mới. Nghe này, ông bà già anh còn có một cái tủ lạnh ở với họ đến tận hai mươi lăm năm. Khi ông anh anh lấy vợ họ còn cho lại ông ấy. Tận lúc đó nó vẫn chạy tốt. Nào, để xem có vấn đề gì?” Hắn tiến về trước để có thể nhìn vào trong cái khe hẹp giữa tủ lạnh và tường. “Anh không hiểu nổi,” hắn nói và lắc đầu. “Nó vẫn cắm điện mà.” Rồi hắn ôm lấy cái tủ mà lắc tới lắc lui. Hắn tì vai vào đẩy và nhích nó vài inch ra khoảng bếp. Có gì đó trong tủ rơi khỏi giá rồi vỡ. “Quỷ tha ma bắt,” hắn lẩm bẩm.

Sandy nhận ra cô vẫn đang cầm hộp sữa chua. Cô ra chỗ thùng rác, nhấc cái nắp lên, thả cái hộp vào trong. “Tối nay em phải nấu hết mọi thứ lên,” cô nói. Cô thấy cái cảnh mình đang ở bên bếp rán thịt, đảo cái này coi cái kia trong các nồi và trong lò nướng. “Mình cần một cái tủ lạnh mới,” cô nói.

Hắn chẳng nói gì. Hắn nhìn vào ngăn đá lần nữa và gật gù.

Cô đến trước mặt hắn, bắt đầu lấy các thứ xuống khỏi giá bỏ lên bàn. Hắn giúp. Hắn lấy thịt ra khỏi ngăn đá và bỏ các túi lên bàn. Rồi hắn lấy những thứ khác ra khỏi ngăn đá đặt lên một chỗ khác trên bàn. Hắn lấy mọi thứ ra rồi tìm giấy lau với giẻ rửa bát mà bắt tay lau sạch bên trong.

“Tủ bị mất ga,” hắn nói và ngừng lau. “Nguyên nhân là thế đấy. Anh có thể ngửi thấy nó này. Ga rò ra ngoài. Có gì đó xảy ra thế là tủ mất hết ga. Này, có lần anh đã thấy một cái tủ khác cũng bị thế này rồi đấy.” Giờ hắn đã dịu lại. Hắn lại lau chùi tiếp. “Là tại ga thôi,” hắn nói.

Cô ngừng tay làm mà nhìn hắn. “Chúng ta cần một cái tủ lạnh khác,” cô nói.

“Nhất trí. Nhưng này, mình kiếm đâu ra chứ? Tủ lạnh có mọc trên cây đâu.”

“Mình cần có một cái,” cô nói. “Hay mình không cần tủ lạnh? Mà có khi cũng không cần thật. Có khi chúng ta cứ để mấy đồ dễ hỏng lên thành cửa sổ như những người sống trong khu nhà tập thể ấy. Không thì kiếm lấy mấy cái thùng xốp bé bé rồi mỗi ngày lại đi mua ít đá về mà ướp lạnh.” Cô bỏ một cái xà lách và mấy quả cà chua lên bàn cạnh mấy túi thịt. Rồi cô ngồi xuống một chiếc ghế bàn ăn, đưa hai tay lên bưng mặt.

“Mình sẽ kiếm được một cái tủ lạnh khác,” chồng cô nói. “Chết tiệt, đúng thế. Mình cần một cái, chẳng lẽ lại không? Mình không thể xoay xở nếu thiếu nó. Vấn đề là, mình kiếm một cái như thế ở đâu và trả được bao nhiêu cho nó? Chắc phải có đến hàng ti tỉ tủ lạnh cũ trên mục rao vặt. Cứ từ từ rồi mình sẽ xem xem trên báo có gì. Này, anh là chuyên gia về mục rao vặt đấy nhé,” hắn nói.

Cô bỏ hai tay xuống khỏi mặt mà nhìn hắn.

“Sandy, mình sẽ tìm được một cái tủ cũ còn tốt trong chỗ báo kia,” hắn tiếp tục. “Hầu hết tủ lạnh làm ra để dùng được cả đời. Cái tủ này của bọn mình, Chúa ơi, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với nó. Nó mới chỉ là cái thứ hai mà anh từng biết bị hỏng như vậy.” Hắn chuyển hướng nhìn về cái tủ lạnh. “Thật là cái số con rận,” hắn nói.

“Mang báo ra đây đi,” cô nói. “Để xem xem có gì nào.”

“Đừng lo,” hắn nói. Hắn đi ra bàn nước, soạn qua đống báo, và trở lại bếp với chỗ báo có phần rao vặt. Cô đẩy thức ăn qua một bên để hắn có thể trải những trang báo ra. Hắn ngồi xuống một cái ghế khác.

Cô liếc xuống trang báo, rồi quay sang chỗ thức ăn đã rã đông. “Em phải rán chỗ sườn tối nay,” cô nói. “Rồi em phải nấu chỗ thịt băm kia. Còn chỗ thịt bò kẹp bánh mì và cá viên nữa. Cũng không được quên hai suất sẵn cho bữa tối kia nữa.”

“Cái khí làm lạnh chết tiệt,” hắn nói. “Ngửi được cả mùi nó đây này.”

Họ bắt đầu xem xét mục rao vặt. Hắn di ngón tay dọc hết cột này đến cột khác. Hắn bỏ qua nhanh phần VIỆC CẦN NGƯỜI. Cô nhìn thấy mấy nét đánh dấu đôi chỗ, nhưng cô không nhìn kỹ xem hắn đã đánh dấu cái gì. Điều đó chẳng quan trọng. Có một cột đề DỤNG CỤ CẮM TRẠI. Rồi họ tìm thấy nó - ĐỒ ĐIỆN GIA DỤNG MỚI VÀ CŨ.

“Đây rồi,” cô nói, đặt ngón tay lên trang báo.

Hắn đẩy ngón tay của cô ra. “Để anh xem,” hắn nói.

Cô đặt ngón tay trở lại chỗ cũ. “Tủ lạnh, bếp lò, máy giặt, máy sấy, vân vân,” cô đọc chữ trong khung quảng cáo. “ 'Nông trại Đấu giá/ Cái gì thế nhỉ? Nông trại Đấu giá.” Cô đọc tiếp. “ 'Đồ dùng mới/cũ và hơn thế nữa vào tối thứ Năm hằng tuần. Chương trình đấu giá lúc bảy giờ. Hôm nay đấy. Hôm nay là thứ Năm,” cô nói. “Tối nay có phiên đấu giá. Và chỗ này không xa lắm. Ngay dưới phố Pine. Có khi em đã đi xe qua đó hàng trăm lần rồi. Anh cũng vậy. Anh biết nó đấy. Ngay cuối phố gần quán Baskin-Robbins.”

Chồng cô không nói gì. Hắn chăm chú nhìn mẩu quảng cáo. Hắn đưa tay lên và lấy hai ngón tay kéo môi dưới ra. “Nông trại Đấu giá,” hắn lẩm bẩm.

Cô nhìn hắn chằm chằm. “Đến đó đi. Ý anh sao nào? Ra ngoài sẽ tốt cho anh đấy, và mình sẽ xem xem có tìm được cái tủ lạnh nào không. Một công đôi việc,” cô nói.

“Anh chưa từng đến phiên đấu giá nào trong đời,” hắn nói. “Anh không tin mình lại muốn đến một nơi như thế vào lúc này.”

“Đi thôi,” Sandy nói. “Anh sao thế? Ở đó hay lắm. Nhiều năm rồi em chưa dự phiên đấu giá nào, từ hồi còn bé tí. Hồi bé thì em hay đi với cha.” Bỗng dưng cô muốn được đến phiên đấu giá này cháy bỏng.

“Cha em,” hắn nói.

“Ừ, cha em.” Cô nhìn chồng mình, chờ hắn nói thêm gì đó nữa. Một cái gì đó tối thiểu. Nhưng hắn chẳng nói gì cả.

“Đấu giá vui lắm,” cô nói.

“Chắc là vui, nhưng anh không muốn đi.”

“Em còn cần một cái đèn ngủ nữa,” cô tiếp tục. “Họ có cả đèn ngủ.”

“Này, mình cần nhiều thứ lắm. Nhưng anh không có việc, nhớ chứ?”

“Em sẽ đến phiên đấu giá này,” cô nói. “Dù anh có đi hay không. Anh cũng có thể đi cùng. Nhưng em không quan tâm. Nếu anh muốn biết sự thật, thì chuyện này thật vặt vãnh đối với em. Nhưng em sẽ đi.”

“Anh sẽ đi với em. Ai bảo anh sẽ không đi?” Hắn nhìn cô rồi quay đi. Hắn cầm tấm báo lên đọc lại mẩu quảng cáo. “Anh chẳng biết tí gì về đấu giá. Nhưng, hẳn rồi, cái gì anh cũng sẽ thử một lần. Có ai bảo mình đi mua tủ lạnh ở một phiên đấu giá đâu cơ chứ?”

“Chẳng ai cả,” cô nói. “Nhưng chúng ta vẫn sẽ làm thế.”

“Được,” hắn nói.

“Tốt,” cô nói. “Nhưng chỉ khi anh thật sự muốn thế.”

Hắn gật đầu.

Cô nói, “Chắc em phải bắt đầu nấu nướng thôi. Em sẽ nấu món sườn chết tiệt này ngay bây giờ, rồi mình ăn luôn. Chỗ còn lại có thể chờ được. Em sẽ nấu những thứ còn lại sau. Sau khi mình đến phiên đấu giá. Nhưng mình phải nhanh lên mới được. Tờ báo ghi bảy giờ.”

“Bảy giờ,” hắn nói. Hắn đứng dậy đi ra phòng khách, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ lồi một lát. Một chiếc ô tô chạy qua con phố bên ngoài. Hắn đưa mấy ngón tay lên môi. Cô nhìn hắn ngồi xuống xô pha và cầm quyển sách lên. Hắn mở ra đúng trang đã đánh dấu. Nhưng chưa đầy một phút hắn đã buông sách ngả lưng ra xô pha. Cô trông thấy đầu hắn hạ xuống chiếc gối vắt ngang tay vịn. Hắn chỉnh cái gối dưới đầu mình và luồn hai tay xuống dưới gáy. Rồi hắn nằm im. Chẳng mấy chốc cô đã thấy hai cánh tay hắn đưa xuống hai bên thân.

Cô gấp báo lại. Cô đứng dậy khẽ khàng đi vào phòng khách, nhìn qua lưng ghế xô pha. Mắt hắn nhắm. Ngực hắn hầu như chẳng phập phồng. Cô quay lại đặt một cái chảo lên bếp. Cô bật bếp lên và đổ dầu vào chảo. Cô bắt đầu rán mấy miếng sườn lợn. Cô từng đi dự nhiều phiên đấu giá cùng cha. Hầu hết đều là đấu giá gia súc nông trại. Dường như cô vẫn nhớ lần nào ông cũng cố bán một con bê, không thì cũng cố mua một con. Đôi khi các phiên đấu giá còn có cả nông cụ và đồ dùng trong nhà. Nhưng hầu như toàn là gia súc nông trại. Hồi đó, sau khi cha mẹ cô ly dị và cô tới sống với mẹ, cha cô viết thư kể rằng ông thấy nhớ những lần đi chợ đấu giá với cô. Lá thư cuối cùng ông viết cho cô, khi cô đã lớn và đang sống cùng chồng, ông nói đã mua một cái ô tô rất đỉnh ở một phiên chợ nọ với giá hai trăm đồng bạc. Nếu cô ở đó, ông nói, ông cũng sẽ mua cho cô một cái. Ba tuần sau, lúc nửa đêm, một cú điện thoại báo cho cô rằng ông đã mất. Chiếc xe ông mua bị rò khí CO và làm ông bất tỉnh sau vô lăng. Ông sống ở vùng quê. Xe cứ chạy mãi đến khi bình xăng hết sạch. Ông cứ ở trong xe như thế cho đến khi người ta phát hiện vài ngày sau đó.

Cái chảo bắt đầu bốc khói. Cô đổ thêm ít dầu và bật quạt hút mùi. Suốt hai mươi năm qua cô không hề đến phiên chợ đấu giá nào, và giờ cô đang chuẩn bị đến một phiên tối nay. Nhưng đầu tiên cô phải rán chỗ sườn lợn này đã. Thật không may là cái tủ lạnh của họ đã hỏng mất, nhưng cô thấy mình mong chờ đến phiên chợ. Cô bắt đầu nhớ cha. Cô thậm chí còn nhớ cả mẹ nữa, mặc dù họ từng cãi cọ suốt ngày truớc khi cô gặp chồng và bắt đầu sống với hắn. Cô đứng bên bếp, lật thịt, và nhớ cả cha lẫn mẹ mình.

Vẫn với cảm giác nhớ nhung họ, cô cầm quai chảo bắc xuống khỏi bếp. Khói bị cuốn lên lỗ thông khí phía trên. Cô bước tới cửa với cái chảo trên tay và nhìn vào trong phòng khách. Chiếc chảo vẫn bốc khói trên tay cô và dầu đang bắn ra xung quanh thành từng giọt. Trong căn phòng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đầu chồng, và hai bàn chân không của hắn. “Ra đây đi,” cô gọi. “Xong rồi đấy.”

“Được rồi,” hắn đáp.

Cô nhìn thấy đầu hắn nhấc lên từ một đầu xô pha. Cô đặt cái chảo lại bếp và quay ra tủ bát. Cô lấy xuống hai cái đĩa đặt lên bàn. Cô dùng xẻng nấu ăn nhấc một miếng sườn lên. Rồi cô cho nó xuống một đĩa. Miếng thịt trông chả ra thịt. Nó giống một phần miếng xương bả vai, hoặc là một dụng cụ đào đất. Nhưng cô biết nó là sườn lợn, và cô lấy miếng còn lại khỏi chảo rồi lại bỏ nó lên đĩa kia.

Sau một phút, chồng cô bước vào bếp. Hắn nhìn một lần nữa cái tủ lạnh vẫn đang đứng đó, cửa mở toang. Và rồi mắt hắn đưa về mấy miếng sườn lợn. Miệng hắn há ra, nhưng hắn chẳng nói gì. Cô chờ hắn nói gì đó, bất kỳ điều gì, nhưng hắn chẳng nói. Cô đặt muối tiêu lên bàn và bảo hắn ngồi xuống.

“Ngồi xuống đi,” cô nói và đưa cho hắn cái đĩa đựng phần còn lại của một miếng sườn lợn. “Em muốn anh ăn cái này,” cô nói. Hắn cầm lấy cái đĩa. Nhưng hắn cứ đứng đó nhìn nó. Rồi cô quay ra cầm lấy đĩa của mình.

Sandy đẩy báo ra và gạt chỗ thực phẩm ban nãy ra một góc bàn xa. “Ngồi xuống đi,” cô bảo chồng lần nữa. Hắn đưa cái đĩa từ tay nọ sang tay kia. Nhưng hắn vẫn cứ đứng đó. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy những vũng nước trên bàn. Cô còn nghe thấy tiếng nước nữa. Nó đang nhỏ giọt từ bàn xuống lớp vải sơn lót sàn.

Cô nhìn xuống đôi chân trần của chồng. Cô nhìn chằm chằm đôi chân hắn cạnh vũng nước lớn. Cô biết rằng cô sẽ không bao giờ thấy lại một cảnh kỳ lạ đến thế trong đời mình nữa. Nhưng cô chưa biết nghĩ ra sao về nó. Cô nghĩ tốt nhất là cô nên đánh thêm chút son môi, lấy áo khoác rồi đi đến cái phiên chợ đấu giá ấy luôn. Nhưng cô không thể rời mắt khỏi hai bàn chân chồng. Cô đặt cái đĩa lên bàn và nhìn đến khi hai bàn chân rời bếp quay trở lại phòng khách.