← Quay lại trang sách

khoang tàu

MYERS đang trên toa tàu hạng nhất xuyên nước Pháp đến thăm con trai học đại học ở Strasbourg. Ông không gặp thằng bé đã tám năm nay. Suốt thời gian ấy không có một cuộc điện thoại nào giữa họ, thậm chí từ hồi Myers và mẹ thằng bé đường ai nấy đi thì cả một tấm bưu thiếp cũng không - thằng bé ở với bà ấy. Myers luôn tin rằng sự rạn nứt cuối cùng đã bị thúc đẩy bởi sự can thiệp ác ý của thằng bé vào mối quan hệ của hai người.

Lần cuối cùng Myers thấy con trai mình là lần thằng bé xông vào ông trong một trận cãi vã dữ dội. Khi ấy vợ Myers đứng bên tủ búp phê, thả từng cái đĩa sứ xuống sàn phòng ăn. Rồi bà chuyển sang chỗ cốc chén. “Đủ rồi đấy,” Myers nói thế, và đúng lúc ấy thằng bé tấn công ông. Myers bước tránh sang bên và khóa đầu thằng bé trong khi nó vừa khóc vừa đấm liên hồi vào lưng và hai bên bụng ông. Myers giữ được nó, và khi đã giữ được nó, ông liền tận dụng hết cỡ. Ông dộng nó vào tường và dọa giết. Ông đã nói thật. “Tao đã cho mày cuộc sống thì tao cũng lấy được nó đi!” Myers nhớ mình đã hét lên như vậy.

Nhớ lại cái cảnh khủng khiếp ấy, Myers lắc đầu như thể nó đã xảy ra với một ai khác. Và đúng thế. Ông đơn giản không còn là con người ngày xưa ấy nữa. Những ngày này ông sống một mình và chẳng có quan hệ gì với bất kỳ ai ngoài công việc của mình. Ban đêm, ông nghe nhạc cổ điển và đọc sách về mồi nhử các loài thủy cầm.

Ông châm một điếu thuốc và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ tàu, phớt lờ người đàn ông ngồi gần cửa đang ngủ với cái mũ sụp xuống che mắt. Lúc ấy là sáng sớm và ngoài trời sương vẫn phủ trên những cánh đồng xanh lướt qua. Chốc chốc Myers lại thấy một trang trại và những công trình xung quanh, cái nào cũng có tường bao. Ông nghĩ đây có lẽ là một cách sống hay - trong một ngôi nhà cũ có tường bao quanh.

Mới sáu giờ hơn. Suốt từ khi lên tàu ở Milan lúc mười một giờ đêm qua, Myers không hề ngủ. Khi tàu rời Milan, ông thấy mình thật may mắn, có được nguyên khoang tàu cho mình. Ông để đèn sáng mà xem mấy cuốn sách hướng dẫn du lịch. Ông đọc được những thứ mà ông ước giá như mình đã đọc trước khi đến những nơi được nói đến trong ấy. Ông phát hiện ra nhiều thứ lẽ ra nên xem nên làm. Theo một cách nào đó thì ông thấy tiếc vì giờ mới biết thêm nhiều điều về nước Ý, khi ông chỉ vừa rời khỏi đó sau chuyến viếng thăm đầu tiên và, không nghi ngờ gì nữa, cũng là chuyến cuối.

Ông bỏ mấy cuốn hướng dẫn vào va li, cất va li lên giá cao trên đầu, và cởi áo khoác lấy làm chăn. Ông tắt đèn rồi ngồi đó trong khoang tàu tối với đôi mắt nhắm, mong giấc ngủ đến.

Sau một lúc dường như khá lâu, vừa khi ông nghĩ mình sắp thiếp đi, thì tàu bắt đầu giảm tốc. Nó dừng lại tại một ga nhỏ phía ngoài Basel. Ở đó, một người đàn ông trung niên mặc vest tối màu và đội mũ bước vào khoang tàu. Người đàn ông nói gì đó với Myers bằng thứ tiếng mà ông không hiểu, rồi gã cất cái túi da lên trên giá. Gã ngồi xuống phía bên kia khoang tàu và xốc vai cho thẳng. Rồi gã kéo mũ sụp xuống mắt. Vào lúc đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh trở lại, gã đã ngủ và ngáy khe khẽ. Myers ghen tị với gã. Chỉ vài phút sau, một nhân viên người Thụy Sĩ mở cửa khoang tàu và bật đèn lên. Bằng tiếng Anh, và bằng một thứ tiếng nào đó nữa - tiếng Đức, Myers đoán thế - anh nhân viên yêu cầu xem hộ chiếu của họ. Gã cùng khoang tàu với Myers đẩy mũ ra sau đầu, chớp mắt, và đút tay vào túi áo khoác. Tay nhân viên xem xét hộ chiếu, nhìn thật kỹ gã kia, rồi trả nó lại. Myers đưa hộ chiếu của mình ra. Tay nhân viên đọc các thông tin, kiểm tra ảnh, rồi nhìn Myers trước khi gật đầu và đưa trả lại. Anh ta tắt đèn khi bước ra ngoài. Người đàn ông đối diện Myers lại kéo mũ che mắt và duỗi chân ra. Myers đoán là gã ngủ ngay lại được, và một lần nữa ông thấy ghen tị.

Sau đó ông cứ thao thức mãi và bắt đầu nghĩ về cuộc gặp với con trai, chỉ còn vài giờ nữa thôi. Ông sẽ cư xử thế nào khi nhìn thấy thằng bé ở ga đây? Ông có nên ôm nó không? Ông thấy không dễ chịu cho lắm với cái viễn cảnh ấy. Hay là ông chỉ nên đưa tay ra, mỉm cười như thể chưa hề có tám năm vừa qua, rồi vỗ vai thằng bé? Có lẽ thằng bé sẽ nói vài câu - Con mừng là đã được gặp bố - chuyến đi thế nào ạ? Và Myers sẽ nói... nói gì đó. Ông thật sự không biết mình sẽ nói gì.

Ông contrôleur* người Pháp đi qua khoang tàu. Ông ta ngó vào nhìn Myers và người đàn ông đối diện đang ngủ. Lúc nãy chính ông contrôleur đã bấm vé của họ, nên Myers này quay đầu trở lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắt đầu xuất hiện nhiều nhà cửa hơn. Nhưng giờ thì không có tường bao gì cả, những ngôi nhà nhỏ hơn và gần nhau hơn. Rất sớm thôi, mình sẽ trông thấy một ngôi làng Pháp, Myers tin chắc thế. Màn sương mù đang dần tan. Con tàu kéo một hồi còi và tăng tốc chạy qua chỗ giao nhau với đường cái có thanh chắn được hạ xuống. Ông trông thấy một phụ nữ trẻ tóc cặp cao, mặc áo len đứng bên xe đạp nhìn những toa tàu vút qua.

Tiếng Pháp: người soát vé.

Mẹ con thế nào? Có thể ông sẽ hỏi thằng bé như thế sau khi họ đã đi bộ một đoạn ra khỏi ga. Con có tin gì của mẹ không? Trong một tích tắc điên rồ, Myers chợt nghĩ bà ấy có thể đã chết. Nhưng rồi ông hiểu rằng không thể như thế được, nếu thế thì ông đã phải nghe tin gì đó - bằng cách này hay cách khác, chắc chắn ông đã nghe tin. Ông biết, nếu ông tự để mình tiếp tục nghĩ về những chuyện này, tim ông có thể sẽ vỡ ra mất. Ông cài khuy trên cùng của chiếc sơ mi và sửa cà vạt. Ông đặt áo khoác sang bên cạnh. Ông buộc dây giày, đứng dậy, bước qua chân người đàn ông đang ngủ. Ông lách mình ra khỏi khoang tàu.

Myers phải bám vào những cửa sổ dọc hành lang cho vững trong khi đi về phía cuối toa. Ông đóng cánh cửa phòng vệ sinh rồi khóa lại. Rồi ông vặn vòi và táp nước lên mặt. Con tàu chạy vào một góc cua, vẫn với tốc độ cao như thế, và Myers phải bám vào chậu rửa lấy thăng bằng.

Bức thư của thằng bé đến với ông hai tháng trước. Bức thư khá ngắn gọn. Nó viết rằng nó đang sống ở Pháp và học suốt một năm vừa rồi tại đại học Strasbourg. Không có thông tin gì khác về chuyện cái gì đã khiến nó đến Pháp, hay về những gì nó đã làm suốt những năm qua trước khi đến Pháp. Thật hợp lý là thư không có chút gì đả động đến mẹ thằng bé, Myers nghĩ - không một tí gì về hoàn cảnh hay nơi ở của bà ấy. Nhưng, điều không thể giải thích được là thằng bé đã kết thư bằng câu Yêu bố, và Myers ngẫm nghĩ về điều này mãi. Cuối cùng, ông viết thư trả lời. Sau khi cân nhắc, ông viết rằng bấy lâu ông vẫn dự tính làm một chuyến du lịch nhỏ đến châu Âu. Liệu thằng bé có muốn gặp ông ở ga Strasbourg không? Ông ký cuối thư, “Yêu con, Bố.” Nhận được hồi âm của thằng bé thế là ông thu xếp đi. Ông chợt nhận ra rằng, ngoại trừ thư ký và người cộng tác, thật sự chẳng có một ai mà ông thấy cần phải báo tin mình sắp đi xa. Ông đã gom góp được sáu tuần nghỉ dưỡng ở cái hãng nơi ông làm việc, và ông quyết định sẽ dùng toàn bộ số thời gian có được vào chuyến đi này. Ông mừng vì mình đã làm thế, mặc dù giờ ông không có ý định tiêu toàn bộ số thời gian ấy ở châu Âu.

Đầu tiên ông đến Rome. Nhưng sau vài giờ đầu tiên, đi loanh quanh một mình trên phố, ông thấy hối tiếc vì đã không thu xếp để đi cùng với một nhóm khách du lịch. Ông cô đơn. Ông đến Venice, một thành phố mà ông và vợ đã luôn nói về chuyện đến thăm. Nhưng Venice là một nỗi thất vọng. Ông thấy một gã đàn ông cụt tay ăn mực rán, và đâu đâu cũng thấy những tòa nhà ố nước. Ông bắt tàu tới Milan, ở đây ông nghỉ trong một khách sạn bốn sao và xem bóng đá cả đêm trên một cái ti vi màu Sony cho tới khi đài ngừng phát sóng. Sáng hôm sau ông dậy đi lang thang khắp thành phố cho đến lúc lên tàu. Ông đã định rằng chặng dừng ở Strasbourg sẽ là đỉnh điểm của chuyến đi. Sau một hai ngày, hoặc ba ngày - tùy xem mọi chuyện diễn biến thế nào - ông sẽ đến Paris rồi bay về nhà. Ông đã phát mệt vì cứ phải gắng làm cho những người xa lạ hiểu được mình và sẽ rất sung sướng khi được trở về.

Ai đó thử mở cửa phòng vệ sinh. Myers nhét áo vào trong quần. Ông thắt dây lưng. Rồi ông mở cửa và, lắc lư theo chuyển động của con tàu, trở lại khoang của mình. Vừa mở cửa khoang, ông thấy ngay là chiếc áo khoác của mình đã bị chuyển chỗ. Nó nằm ở một chỗ khác với chỗ ông để lúc đầu. Ông cảm thấy mình đã rơi vào một tình huống lố bịch nhưng rất có khả năng trở nên nghiêm trọng. Tim ông bắt đầu đập loạn khi ông nhấc chiếc áo lên. Ông cho tay vào túi trong áo lấy cuốn hộ chiếu ra. Ông vẫn luôn cất ví trong túi quần. Vậy là ông vẫn còn cả ví lẫn hộ chiếu. Ông kiểm tra các túi khác. Cái không tìm thấy là món quà ông mua cho thằng bé, một cái đồng hồ đeo tay đắt tiền của Nhật mua tại một hiệu ở Rome. Ông đã cất cái đồng hồ ở túi trong áo khoác cho an toàn. Giờ cái đồng hồ đã biến mất.

“Xin thứ lỗi,” ông nói với người đàn ông đang ngồi ườn ra trên ghế, hai chân duỗi, mũ che mắt. “Xin lỗi.” Gã đẩy mũ ra sau và mở mắt. Gã ngồi thẳng dậy nhìn Myers. Đôi mắt gã to. Có lẽ gã đang mơ dở. Nhưng cũng có thể là không.

Myers nói, “Anh có thấy ai vào đây không?”

Nhưng rõ ràng là người đàn ông không hiểu Myers nói gì. Gã tiếp tục nhìn ông chằm chằm với cái vẻ khiến ông hiểu là gã chẳng hiểu gì cả. Nhưng nó cũng có thể mang ý nghĩa khác, Myers nghĩ. Có thể vẻ mặt ấy che giấu sự ranh mãnh và dối trá. Myers xốc xốc cái áo của ông để gây sự chú ý của gã. Rồi ông cho một tay vào túi áo mà lục lọi. Ông kéo tay áo đang mặc lên chỉ cho gã thấy cái đồng hồ đeo tay. Gã nhìn Myers rồi nhìn đồng hồ của ông. Gã tỏ vẻ bối rối. Myers vỗ vỗ lên mặt đồng hồ. Ông cho tay kia vào trong túi áo khoác và làm vẻ như đang tìm thứ gì đó. Myers chỉ vào cái đồng hồ lần nữa và khua mấy ngón tay, hy vọng thể hiện được rằng cái đồng hồ đã không cánh mà bay.

Người đàn ông so vai và lắc đầu.

“Chết tiệt,” Myers bực bội nói. Ông mặc áo khoác vào và đi ra ngoài hành lang. Ông không thể ở lại trong khoang tàu thêm một phút nào nữa. Ông sợ mình có thể sẽ tấn công gã này mất. Ông nhìn ngược nhìn xuôi khắp hành lang, như thể hy vọng sẽ thấy và nhận ra tên trộm. Nhưng chẳng có ai xung quanh. Có lẽ cái gã cùng khoang đã không lấy cái đồng hồ. Có lẽ là kẻ khác, cái kẻ đã thử mở cửa phòng vệ sinh, đã đi qua khoang tàu, trông thấy cái áo khoác và người đàn ông đang ngủ, và chỉ cần mở cửa, lục qua các túi áo, đóng cửa lại, rồi bỏ đi.

Myers đi chầm chậm về cuối toa, ngó vào các khoang tàu khác. Không có mấy người trong toa hạng nhất này, nhưng mỗi khoang cũng có một hai người. Hầu hết họ đều đang ngủ, hoặc có vẻ như đang ngủ. Mắt họ nhắm, đầu họ ngả ra sau tựa vào lung ghế. Trong khoang nọ, một người đàn ông tầm tuổi ông ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài vùng quê. Khi Myers dừng lại bên cửa kính nhìn ông ta, người đàn ông quay lại dò xét ông với vẻ dữ tợn.

Myers đi sang toa tàu hạng hai. Các khoang ở toa này chật cứng - có khoang tới những năm, sáu người, và những người này, liếc nhìn qua ông cũng có thể nói ngay là trông khốn khổ hơn. Rất nhiều người đang thức - không đủ thoải mái để mà ngủ được - và họ đều đưa mắt nhìn ông khi ông đi qua. Bọn nước ngoài, ông nghĩ. Rõ ràng nếu cái gã cùng khoang ông không lấy cái đồng hồ, thì tên trộm phải đến từ một trong những khoang tàu này. Nhưng ông làm gì được chứ? Vô vọng. Cái đồng hồ đã mất. Giờ nó đã trong túi một kẻ nào khác rồi. Ông không thể hy vọng làm cho tay contrôleur hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Và thậm chí nếu ông có thể, rồi thì sao? Ông chật vật quay lại khoang tàu của mình. Ông nhìn vào thấy người đàn ông lại đã duỗi người ra, mũ che lấy mắt.

Myers bước qua chân người đàn ông để ngồi xuống chỗ mình bên cửa sổ. Ông hoa cả mắt vì tức giận. Lúc này họ đã tới vùng ngoại ô thành phố. Cánh đồng và nông trại đã nhường chỗ cho các nhà xưởng công nghiệp với những cái tên không thể phát âm nổi trên mặt tiền các tòa nhà. Đoàn tàu bắt đầu chậm lại. Myers có thể thấy những chiếc xe trên đường thành phố, và những chiếc khác đang sắp hàng chờ tàu qua ở chỗ giao nhau với đường sắt. Ông đứng dậy lấy va li của mình xuống. Ông để nó trên lòng trong lúc ngồi trông qua cửa sổ nhìn cái nơi đáng ghét ngoài kia.

Ông chợt phát hiện ra rằng rốt cuộc mình không hề muốn gặp thằng bé. Ông thấy sốc trước phát hiện này và trong một lát ông cảm thấy bị hạ thấp bởi tính hèn nhát của nó. Ông lắc đầu. Trong cả một đời đầy những hành động ngu ngốc, chuyến đi này có lẽ là điều ngu ngốc nhất ông từng làm. Nhưng sự thật là, ông thực sự không có mong muốn được gặp thằng bé, kẻ bằng cách cư xử của mình từ lâu đã tự cô lập khỏi tình cảm thương yêu của ông. Bất chợt, và thật rõ ràng, ông mường tượng lại khuôn mặt thằng bé khi nó xông tới lần ấy, và một cơn sóng đắng cay xô vào ông. Thằng bé này đã tàn phá tuổi trẻ của Myers, đã biến cô gái trẻ ông từng tìm hiểu rồi lấy về làm vợ thành một người đàn bà dễ kích động, nghiện rượu, bị chính nó bắt nạt và coi thường. Thế quái nào mà mình lại đi suốt ngần ấy đường đất để gặp một người mình không ưa? Myers tự hỏi. Ông không muốn bắt tay thằng bé, bàn tay kẻ thù của ông, cũng chẳng muốn vỗ vai và chuyện phiếm với nó. Ông không muốn phải hỏi nó về mẹ nó.

Ông ngồi xích về phía trước khi tàu vào ga. Một thông báo bằng tiếng Pháp vang lên trên hệ thống loa. Người đàn ông đối diện Myers bắt đầu động đậy. Khi trên loa lại có thêm thông báo gì đó bằng tiếng Pháp, gã chỉnh mũ rồi ngồi dậy. Myers không hiểu tí gì những câu họ nói. Ông càng bối rối hơn khi tàu chậm lại rồi dừng hẳn. Ồng quyết định sẽ không rời khoang tàu. Ông sẽ ngồi nguyên chỗ mình cho đến khi tàu lại chuyển bánh. Khi tàu đi, ông sẽ vẫn ở trên tàu, tiếp tục đi đến Paris, và thế là xong. Ông thận trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ sẽ trông thấy khuôn mặt thằng bé ngoài cửa kính. Ông không biết phải làm gì nếu điều đó xảy ra. Ông sợ mình sẽ giơ nắm đấm lên mà dọa dẫm. Ông trông thấy trên sân ga vài người khoác áo quàng khăn đứng cạnh va li, chờ lên tàu. Một vài người khác chờ đợi, không có hành lý, tay đút túi, rõ ràng đang chờ gặp ai. Con trai ông không phải một trong những người này, nhưng, tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nó không ở đâu đó ngoài kia. Myers chuyển va li từ lòng xuống sàn và nhích người tụt thấp xuống trong cái ghế đang ngồi.

Gã đối diện đang ngáp và nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ gã quay sang nhìn Myers. Gã cởi mũ và lùa tay vào tóc. Rồi gã đội mũ trở lại, đứng dậy, kéo cái túi trên giá xuống. Gã mở cửa khoang tàu. Nhưng trước khi ra ngoài, gã quay lại và ra dấu về hướng ga.

“Strasbourg,” gã nói.

Myers quay đi.

Người đàn ông chờ thêm một tích tắc nữa, rồi cầm túi của mình bước ra ngoài hành lang, mang theo cả cái đồng hồ đeo tay, Myers cảm thấy chắc chắn như vậy. Nhưng lúc này đó là thứ ít đáng để tâm nhất. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ tàu lần nữa. Ông thấy một người đàn ông mặc tạp dề đứng ở cửa ga, đang hút thuốc. Ông ta đang xem hai nhân viên tàu giải thích gì đó cho một phụ nữ mặc váy dài bế một đứa bé trên tay. Người phụ nữ lắng nghe rồi gật đầu và nghe thêm chút nữa. Cô ta chuyển đứa bé từ tay nọ sang tay kia. Hai người đàn ông vẫn cứ nói. Cô ta lắng nghe. Một trong hai người đàn ông nựng cằm đứa bé. Người phụ nữ nhìn xuống và mỉm cười. Cô ta lại chuyển đứa bé và nghe thêm chút nữa. Myers trông thấy một đôi thanh niên ôm nhau trên sân ga chỉ cách toa tàu của ông một chút. Rồi chàng trai rời cô gái ra. Anh ta nói gì đó, cầm va li và lên tàu. Cô gái nhìn anh ta đi. Cô đưa một tay lên mặt, chạm cườm tay lên một mắt và rồi mắt kia. Một phút sau, Myers nhìn thấy cô đi dọc sân ga, mắt không rời toa tàu của ông, như thể dõi theo ai đó. Ông rời mắt khỏi cô gái và nhìn lên cái đồng hồ lớn trên phòng chờ nhà ga. Ông nhìn xuôi nhìn ngược sân ga. Không thấy thằng bé đâu cả. Có thể nó đã ngủ quên hoặc có thể nó đã đổi ý. Dù là thế nào đi nữa, Myers vẫn thấy nhẹ cả người. Ông nhìn lên đồng hồ lần nữa, rồi nhìn cô gái đang vội vã lại bên cửa sổ ông ngồi. Myers lùi lại như thể cô sắp đập tan cửa kính.

Cửa khoang tàu mở ra. Chàng trai ông đã thấy ban nãy đóng cánh cửa lại sau lưng và nói, “Bonjour” Không chờ đáp lại, anh ta quăng va li lên giá trên đầu và bước tới bên cửa sổ. ''pardonnez-moi “ Anh ta kéo cửa sổ xuống. “Marie,” anh ta gọi. Cô gái bắt đầu vừa cười vừa khóc. Chàng trai cầm hai tay cô lên và bắt đầu hôn các ngón tay cô.

Myers quay ra chỗ khác và nghiến chặt răng. Ông nghe thấy những tiếng quát cuối cùng của nhân viên tàu. Ai đó huýt sáo. Lúc này, con tàu bắt đầu dịch chuyển khỏi sân ga. Chàng trai đã buông tay cô gái, nhưng vẫn tiếp tục vẫy cô khi con tàu đã lăn bánh về phía trước.

Nhưng tàu chỉ đi được một đoạn ngắn, vừa ra khỏi khu vực có mái che của sân ga thì Myers đã thấy nó dừng đột ngột. Chàng trai đóng cửa sổ lại và chuyển sang ngồi cạnh cửa ra vào. Anh ta lấy trong áo khoác ra một tờ báo và bắt đầu đọc. Myers đứng dậy mở cửa. Ông đi ra cuối hành lang, nơi nối với toa sau. Ông không biết tại sao tàu dừng lại. Có thể có vấn đề gì đó. Ông đi về phía cửa sổ. Nhưng tất cả những gì ông nhìn thấy chỉ là một hệ thống đường ray rắc rối nơi các đoàn tàu đang được tạo thành, các toa bị tháo bớt ra hoặc chuyển từ tàu này sang tàu kia. Ông lùi lại khỏi cửa sổ. Bảng hiệu trên cánh cửa sang toa bên cạnh đề, POUSSEZ*. Myers đấm vào cái bảng, cánh cửa liền trượt mở ra. Ông lại đang ở trên toa hạng hai. Ông đi dọc một dãy khoang tàu đầy những người đã yên vị, như thể đã sẵn sàng cho một chuyến đi dài. Ông cần phải hỏi ai đó xem con tàu này đang đi về đâu. Ông hiểu rằng, vào cái lúc ông mua vé, chuyến tàu đến Strasbourg sẽ tiếp tục đến Paris. Nhưng ông cảm thấy sẽ thật bẽ mặt khi phải thò đầu vào một trong những khoang tàu mà nói “Paree?” hay cái gì đó người ta vẫn nói - như muốn hỏi liệu người ta đã đến một bến tàu nào đó chưa. Ông nghe một tiếng loảng xoảng lớn, và con tàu lùi lại một chút. Ông có thể trông thấy ga tàu lần nữa, và một lần nữa ông nghĩ đến con mình. Có thể nó đang đứng ở đó, hết cả hơi vì phải chạy vội đến ga, băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra với bố mình. Myers lắc đầu.

Bấm vào.

Toa tàu kêu cót két và rên rỉ dưới chân ông, rồi có gì đó bắt vào và nặng nề rơi vào đúng chỗ của mình. Myers nhìn ra ngoài ma trận đường ray và nhận ra rằng tàu đã lại bắt đầu chuyển bánh. Ông quay người vội vã chạy về phía đầu toa và đi trở lại toa tàu cũ. Nhưng chàng trai với tờ báo đã biến mất. Và va li của Myers cũng biến mất. Rốt cuộc thì đây chẳng phải là khoang tàu của ông. Ông bàng hoàng nhận ra rằng họ hẳn đã tháo rời toa tàu của ông khi tàu đang ở trong sân ga và nối một toa hạng hai khác vào con tàu. Khoang tàu ông đang đứng đằng trước gần như đầy chặt những người nhỏ bé, da sẫm màu đang ríu rít nói với nhau bằng một thứ tiếng mà ông chưa từng nghe thấy. Một trong số họ ra dấu cho ông vào. Myers vào, và những người trong khoang dành chỗ cho ông. Dường như có một không khí vui vẻ bao trùm khoang tàu ấy. Người ra dấu cho ông ban nãy cười lớn và vỗ lên chỗ bên cạnh mình. Myers ngồi xuống, lưng quay về phía đầu tàu. Vùng đồng quê ngoài cửa sổ bắt đầu vụt qua nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Trong một thoáng, Myers có ấn tượng như thể cảnh vật đang bắn ra khỏi mình. Ông đang đi đâu đó, ông biết thế. Và nếu hướng đó là sai, sớm muộn gì ông cũng sẽ phát hiện ra.

Ông ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. Những người đàn ông tiếp tục nói chuyện và cười ầm ĩ. Giọng của họ vang đến như từ một nơi xa. Chẳng mấy chốc những giọng nói ấy trở thành một phần chuyển động của con tàu - và dần dần Myers cảm thấy mình đang được đưa đi, rồi chìm xuống, vào trong giấc ngủ.