Chương 8 Một tiếng Saxophone từ nơi xa
Anh…" Tôi vội ngồi dậy, dùng sức lau mặt, khắp người toàn mùi bia. Hiếm khi anh lại tốt bụng như vậy, dỗ dành đưa cho tôi một chiếc khăn tay. "Được rồi, em lau mặt một chút đi. Vừa nãy nếu tôi nói gì thì em lại khóc như đê Hoàng Hà vỡ. Chẳng phải là chỉ chịu chút oan ức thôi hay sao? Rửa mặt thay quần áo đi, tôi dẫn em đi dạo."
"Đi dạo?" Người anh trai này đổi tính hay sao? Hôm nay tâm tình tốt đến vậy, còn có nhã hứng ra ngoài đi dạo. Tôi nhận khăn tay, lau lung tung lên mặt, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, muốn nhìn sắc mặt của để đoán chút tin tức gì đó.
"Em đừng nhìn nữa. Còn nhìn thêm con ruồi cũng được mời đến." Tiết Duy Lạc đẩy tôi đi thay quần áo, còn anh xắn ống quần lên, đi tìm một chiếc khăn vừa lau bàn vừa hát. Với sự thay đổi của anh tôi cũng không thấy quá bất ngờ. Kinh nghiệm ở cùng trước đây nói cho tôi biết, con người này buồn vui thất thường.
Tôi tắm xong đứng lau tóc. Anh cầm máy sấy ra, "Dùng khăn mặt thì tới lúc nào mới khô? Tới đây, tôi giúp em sấy tóc."
Chiếc máy sấy tóc trong tay anh giống như một con rô bốt quái vật, tôi cảnh giác nghiêng đầu, "Anh không cần…" nhưng ngay ở giây tiếp theo đã bị anh trực tiếp ấn xuống, cắm điện, bật công tắc máy sấy. Năm ngón tay của Tiết Duy Lạc trùm lấy huyệt Bách Hội 2*của tôi, nắm tóc lên sấy lung tung, vừa sấy còn vừa lớn tiếng nói, "Tôi nhớ là phải sấy như vậy, cũng tương tự như sấy lông cho chó."
Tôi cố gắng kéo đám tóc trước mắt về phía sau, lộ ra lỗ mũi để thở, "Tôi tự làm."
"Chẳng lẽ sấy tóc không phải làm như thế à? Vậy để tôi đổi một tư thế khác là được."
Sau mười phút, tôi hoàn toàn bỏ cuộc, anh muốn sấy thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần tóc tôi có thể khô là được. Tôi không thể hiểu nổi tại sao Tiết Duy Lạc có thể được ca ngợi là doanh nhân thành công của thành phố. Dường như anh luôn thấy lúng túng, luống cuống tay chân khi làm những việc vô cùng nhỏ nhặt.
Anh kiểm tra da đầu của tôi, rất hài lòng với thành quả của mình, "Về cơ bản là đã khô." Sau đó đưa lược tới cho tôi chải đầu. "Nhanh lên, chải đầu một chút rồi ra ngoài."
Dường như anh nhớ tới một chuyện quan trọng khác, vỗ đầu hỏi tôi, " Em cùng với quái vật áo trắng họ Lí giận nhau sao? Vì con nhóc điên nhà họ Ngô?"
Tôi vội vàng khiến anh nhỏ giọng, "Đại ca, anh không thể âm thầm mà cười trên nỗi đau khổ của người khác sao?"
"Phỉ Phỉ, tôi phải nói với em thế nào mới tốt đây!" Tiết Duy Lạc lấy ngón tay dí vào trán tôi, "Người ta bám sát sau mông muốn lấy mạng em, em có thể thở dốc mà sống là tốt lắm rồi. Lúc này còn ngồi buồn thương cái quỷ gì. Chẳng lẽ chỉ biết ngồi ở nhà khóc nhè là tác phong trước giờ của em. Em còn nhớ sự tích quang vinh năm đó, một mình em chọc tất cả nữ sinh trong lớp 18 của mình phải khóc sao?"
"Cái này..."
Làm sao tôi có thể không nhớ được, nhập học được hơn nửa năm, đúng vào ngày mùng một tháng tư - ngày cá tháng tư, tôi đánh cược với Yến Tử xem ai có thể chọc đám nữ sinh trong lớp khóc trước. Kết quả tôi chỉ dùng hai giờ sáu phút ba mươi giây đã có thể dễ dàng hạ gục tất cả nữ sinh trong lớp. Biện pháp chọc ghẹo họ rất nhiều, ong mật, rắn nước, nhền nhện, bọ ngựa còn có cả bọ cánh cứng…
Kỳ lạ nhất là một cô bạn trong lớp chúng tôi sợ gà, chỉ cần nhìn thấy đầu gà chân vịt hay bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể loài chim cũng sẽ lớn tiếng khóc. Tôi cách ba dãy bàn, lấy khăn tay gói một cái đầu chim cút lại, quơ quơ trước mặt, cô ấy nhìn thấy, khóc ầm lên làm cả lớp phát sợ. Vậy nên mới nói, tài năng khi còn bé không chắc có thể giữ được tới lúc trưởng thành. Cứ nhìn tôi sẽ thấy, ngày trước chẳng phải chuyên đi gây họa cho toàn trường đó thôi, nhưng tại sao càng lớn lên lại càng kém cỏi. Chỉ không ngờ Tiết Duy Lạc lại biết chuyện này. Chẳng trách người ta vẫn nói, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu lan xa.
"Ai nói cho anh chuyện đó?" tôi chớp mắt vô tội. Tuy rằng hai mắt đã sưng thũng chẳng khác nào bong bóng, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại tới một lần hiếm hoi tôi tỏ ra ngây thơ vô số tội.
"Cái này còn cần ai nói sao?" Tiết Duy Lạc hắng giọng một cái, " Năm đó, đám con trai đều lấy em làm gương, đều nói chỉ tiếc em là con gái. Nếu như giới tính của em có thể thay đổi, tôi chỉ sợ vị trí đại ca của trường phải đổi chủ mất."
"Thật thế ạ?" Tôi nghi ngờ tám mươi phần trăm là anh đang nói dối.
"Dĩ nhiên."
Anh nghiêng đầu, nửa như đang cười, nửa như không, hốc mắt thật sâu, khuôn mặt thành thật khiến người ta không thể nghi ngờ. Thật ra tôi vẫn tự nhắc nhở chính mình, Tiết Duy Lạc chỉ coi tôi là đối tượng chế nhạo, nhưng lại không thể ngăn cản bản thân từng bước từng bước sa vào vũng bùn của anh. Tôi biết rõ những gì anh nói đều bị giấu một nửa, nhưng vẫn cứ đi theo con đường anh đã vẽ sẵn. Có thể nói thế này, tôi đang tự đánh cược. Tôi cược anh không phải là người xấu, ít nhất là với tôi, anh vẫn vô hại.
Tôi khóa cửa, Tiết Duy Lạc nâng điếu thuốc, hai chúng tôi chuẩn bị đi dạo. "Em yêu anh ta?" Anh hỏi.
"Sao?" Tôi cầm chìa khóa thất thần.
"Bác sĩ Lí."
"Ồ."
Mãi cho tới khi lên xe, tôi cũng không trả lời vấn đề này. Không phải tôi không muốn trả lời mà là không biết phải thế nào để miêu tả tình cảm của mình với Lí Triết.
"Đi dạo sao lại phải lái xe?"
"Tôi cũng đâu có nói đi dạo ở gần nhà em?" Anh thản nhiên gạt tàn thuốc, "Em vẫn chưa trả lời tôi."
"À… Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào. Đó là một loại tình cảm hết sức kỳ lạ. Tôi thích được Lí Triết quan tâm, luôn ở bên cạnh tôi nhưng cũng không hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau ngay lập tức… Phải rồi, tâm trạng như vậy có được coi là yêu hay không?"
Tiết Duy Lạc khẽ huýt sáo, "Thật là một cô bé tham lam. Thẳng thắn mà nói, tình cảm này của em được gọi là ích kỷ."
"Vậy anh nói xem, cái gì gọi là tình yêu?"
"Là hận từng giây từng phút không thể ở gần đối phương, muốn làm cho đối phương hòa tan trong thân thể mình. Bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm của người ấy đều vô cùng đáng yêu. Mặc dù cố ý dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để trào phúng đối phương nhưng lại không cho phép bất kì ai nói xấu người ấy một câu. Đặt hết hết tất cả những việc vặt trong sinh hoạt như ăn mặc... lên đầu cô ấy, nhưng khi cô ấy không thể tự mình quyết định lại tự mình đứng ra giải quyết vấn đề."
"Oa, anh là heo đất sao?" Tôi ở trong xe, vỗ chân kháng nghị.
"Cũng có điểm giống." Điếu thuốc của anh lại cháy tới phần cuối. "Em có tin không, sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính là, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì hormone của người đàn ông đã có thể nhận biết được cô ấy có phải là người mình yêu hay không. Mà phụ nữ các em thì phải nhăn nhó rất lâu, cân nhắc quá nhiều chuyện trong khi hành động thực tế thì chẳng có bao nhiêu?"
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là buông tay xuống.
Con đường Khang Định này tôi đã đi qua một lần, đây chính là đường tới thành Duy Lạc. Bản năng của tôi khi nghĩ tới chỗ đó là bài xích nó. Nhìn từ kính chiếu hậu, vẻ mặt của tôi hết sức không thoải mái, tôi hít thật sâu, thở ra lại hít thật sâu.
"Đừng hấp khí, không đáng sợ tới vậy." Tiết Duy Lạc vỗ mu bàn tay tôi, chỉ như vậy mà tay tôi đã cứng ngắc. Một lúc lâu sau tôi mới ngượng ngùng rút trở lại, giấu ở trong túi.
Từ rất xa, tôi đã vô cùng kinh ngạc khi thấy đội thi công đang kéo lưới chống bụi bên ngoài biệt thự. "Nơi này bị dỡ bỏ sao?"
"Ừ. Tôi nghèo như vậy, chỉ có thể mua một căn hộ ở đây, mà Đường tiểu thư lại mua cả mảnh đất này cho xây dựng lại." Tiết Duy Lạc cười rất tươi, dường như việc tháo dỡ này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
"Đường Lâm muốn đập bỏ, xây dựng lại nơi này sao?"
"Ai biết được. Có lẽ cô ta chán ghét chỗ này."
Điều này còn cần phải nói sao. Đường Lâm chán ghét nơi này là điều tất nhiên. Nếu đổi lại là tôi thì cũng vậy. Người đàn ông mà mình nắm trong lòng bàn tay lại xây dựng một nơi bí mật để tưởng nhớ người tình cũ. Với chuyện như thế này thì dù là ai cũng sẽ không chịu nổi. Có điều Đường tiểu thư quả thực là số một, mua cả mảnh đất này rồi huy động nhân lực dỡ bỏ, xây dựng lại. Nhìn qua cũng hiểu chị ta muốn phá hủy cả tòa nhà này đi. Nhưng con người sống trên đời này có ai là không đê tiện, càng những thứ không chiếm được lại càng coi trọng. Chị ta không nghĩ tới việc Tiết Duy Lạc có thể chuyển những thứ đồ kia đi sao? Vì vậy ngay sau đó, tôi lại hỏi tiếp. "Vậy thành Duy Lạc thì sao? Cũng chuyển đi?"
"Không chuyển được. Ngay từ lúc xây dựng tôi đã cố định bệ mô hình trên nền đất."
"Thế chẳng phải chúng cũng bị phá hủy luôn hay sao, vậy mà anh vẫn còn cười được?"
"Không cười thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi cũng phải như em, ngồi khóc nhè?"
Sau khi đỗ xe, chúng tôi không lên lầu mà đi bộ trong tiểu khu. Có thể tạm coi đây chính là "đi dạo" như Tiết Duy Lạc đã đề nghị. Bên cạnh chúng tôi có một người dân mặc đồ ở nhà dắt chó đi dạo. Con chó kia cũng đã khá già, hai mắt vẩn đục.
Tôi tới gần Tiết Duy Lạc nói, "Con chó này bị mắc bệnh tiểu đường đúng không? Màu sắc nước tiểu rất nhạt, hơn nữa rụng lông cũng rất nhiều."
"Em tự mình đi hỏi người ta."
Tôi nói chuyện với chủ nhân con chó về những dấu hiệu này, quả nhiên câu trả lời đã xác thực suy nghĩ của tôi. Con chó này đã hơn năm tuổi. Gần đây sức ăn bỗng trở nên lớn, lượng nước uống cũng nhiều hơn bình thường, đi vài bước đã mệt mỏi. Đây là triệu chứng điển hình khi thú cưng mắc bệnh tiểu đường. Ngay lập tức, người chủ tỏ vẻ sẽ mang chó tới bệnh viện khám bệnh.
"Em cũng được đấy chứ. Làm thú y cũng có chút tài năng."
"Tôi cũng chỉ có mấy chiêu này là chưa quên."
"Nói lại cũng đúng. Nếu không thì bồn dạ lan hương kia…"
"Đại ca, anh có thể không nhắc lại chuyện này hay không! Cầu xin anh."
Tiết Duy Lạc kéo tôi đi tới thang máy. Anh thích đặt bàn tay lên lưng tôi. Tôi cảm thấy hành động này của anh là một thói quen vô thức, giống như nhất định phải đặt như vậy mới được. Bức tường bên trong thang máy phản chiếu bóng hình tôi và anh. Tôi lặng lẽ nâng mũi chân di chuyển khoảng năm phân, nghiêng đầu nhìn về phía sau một chút rồi lại thôi, sau lại tiếp tục ngoái cổ lại. Tiết Duy Lạc ho khan một tiếng, chỉnh lại đầu tôi về chính diện, có điều anh cũng không nhịn được, quay đầu nhìn lại phía sau.
Có một câu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra, chúng tôi có thể ở cùng nhau hay không?
Thành Duy Lạc bị đập phá tan hoang. Đồ đạc trong hai gian phòng khác đều được chuyển hết đi từ trước, chỉ để lại một chiếc máy ghi âm kiểu cũ cùng băng từ trên sàn nhà, có lẽ là không muốn chuyển đi. Tiết Duy Lạc nhíu mày, nhét một cuốn băng vào, đi kèm theo tiếng máy móc ầm ĩ là một khúc nhạc dạo trầm thấp vang lên.
Vang lên trong đêm khuya thanh vắng
Một tiếng Saxophone từ nơi xa
Mang theo nỗi sầu từ sâu thẳm đáy lòng
Một tiếng Saxophone từ nơi xa
Mơ màng nhớ tới anh cho tới khi đêm khuya sâu thẳm.
Trong đêm nay trăng sao mịt mùng
Chỉ mong ước được nhìn thấy anh.
Đây là một vũ khúc kinh điển, là ca khúc chủ đề trong bộ phim truyền hình "Em có ước hẹn với mùa xuân". Tiết Duy Lạc đưa tay ra, "Tiểu thư, xin mời nhảy với tôi điệu này. Vũ hội lần trước chúng ta còn chưa cùng nhảy."
Tôi kéo chiếc quần thụng Mickey trên người, "mặc cái này khiêu vũ sao?"
Tiết Duy Lạc bước lên phía trước, "Đến đây đi."
Đêm khuya thanh vắng khi dần về sáng
Trăng và sao cũng dần chạy đi đâu
Tình cảm vẫn trào dâng như thủy triều mãnh liệt
Nếu tình vẫn chưa lạnh xin hãy cùng tôi
Ngâm nga theo tiếng Saxophone từ nơi xa.
Hạnh phúc đến thật quá bất ngờ. Tôi mỉm cười nhìn anh rồi nâng tay, anh chậm rãi đưa tôi theo bước nhảy. Không có lễ phục hoa lệ, không có váy bồng phiêu dật, chỉ có một trái tim ngập tràn hạnh phúc, giống như làn váy xòe rộng trong chớp mắt, đi sát theo bước chân anh lại êm ả, vui vẻ đến như vậy. Kỹ thuật khiêu vũ của Lí Triết rất hoàn hảo, nhưng giờ khắc này, khi nắm chặt tay Tiết Duy Lạc, tôi mới biết được khác biệt một trời một vực là thế nào. Đó không phải là ở khoảng cách bước chân, vẻ đẹp của tư thế hay là lực nắm cánh tay căng chùng mà là sự hòa hợp trong tâm hồn. Anh dịu dàng dựa vào gần như vậy, mang đi nhịp tim đập của tôi. Được yêu thật quá hạnh phúc, nhưng cảm giác khi ta cũng yêu đối phương tha thiết lại càng khiến con người khó tự kiềm chế.
Bài hát kết khúc, máy ghi âm cọt kẹt mười mấy giây rồi tiếp phục phát thêm một ca khúc.
Chúng tôi dừng lại, nhìn nhau chăm chú, anh buông tay tôi nói, "Rất tốt." Đúng vậy, khiêu vũ rất khá và cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Chúng tôi lại quay về điểm bắt đầu - chẳng là gì của nhau. Anh hút thuốc, tôi tới gần ô cửa sổ, nhìn theo góc độ này tôi có thể dễ dàng thấy được xe từ bên ngoài tiến vào cổng lớn của tiểu khu. Tôi bống nhiên hiểu được điều gì đó.
"Lần trước, chính là lần tôi đến, có phải anh cố ý chọc tôi tức giận để tôi xuống ngăn cản Đường Lâm?"
Tôi nhớ lần đó anh cũng đứng ở vị trí này, như vậy nhất định anh có thể thấy xe của Đường Lâm đi vào. Lúc đó, anh nói những lời thật khó hiểu, đến nay tôi vẫn còn nhớ. Anh nói tôi nên đặt thêm chút tinh lực trên người Đường Ba, sau khi nghe được, tôi vô cùng giận dữ đẩy cửa bỏ đi. Nhìn từ vị trí này ra bên ngoài có thể thấy rõ được xe đến, hơn nữa ngay cả lối ra của gara cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Tiết Duy Lạc gượng cười, hỏi tôi, "trong túi của tôi có nước khoáng, em có muốn uống một chai hay không?"
Nghi vấn của tôi vẫn chưa được rũ sạch, "Còn nữa, tôi cảm thấy anh có thể tìm được tôi trên biển nhất định không phải do trùng hợp."
"Em truy cứu những việc này để làm gì? Như vậy dưới cái nhìn của em thì cái gì là trùng hợp? Là giống như cách Hà Tĩnh bị thiêu chết hay sao? Phỉ Phỉ, em đừng có suy nghĩ lung tung. Em nên tìm một công việc, hừm… ví dụ như thú y đi, em có vẻ thích hợp với công việc này."
"Tôi chỉ có chứng chỉ hành nghề trợ lý thú y, không có kinh nghiệm tại các bệnh viện lớn, nên cũng không tìm được công việc nào tốt."
"Việc thành ở người. Nếu em không thử tìm thì vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được."
Suốt đoạn đường Tiết Duy Lạc đưa tôi về nhà, tôi vẫn đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết có phải do tôi hoa mắt hay không nhưng tôi vẫn cảm thấy ở đầu ngõ có bóng người xẹt qua. Chẳng lẽ lại là người nào nhàm chán đi dạo lúc nửa đêm qua đây? Anh đánh lái chuyển xe ra ngoài, tôi thu thập đồ lên nhà. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lôi mớ CV bị nhét dưới đáy hòm ra, bỏ sức sửa sang, chau chuốt, lên một số trang web tuyển dụng tìm kiếm thông tin, bận rộn tới tận ba giờ. Thật ra có công việc để làm cũng khiến tâm trạng thoải mái hơn. Tôi cẩn thận sao chép sáu bức thư xin việc, kẹp trong hồ sơ chuẩn bị ngày mai đi gửi. Cho tới khi nằm trên giường tôi vẫn còn suy nghĩ, có thể hay không có một khả năng nhỏ nhoi, dù chỉ là một phần một vạn, Tiết Duy Lạc cũng thích mình?
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà từ rất sớm. mẹ tôi mang theo đồ ăn sáng trở về còn nghĩ rằng trong nhà có trộm. Tôi nằm nhoài cả người trong tủ treo quần áo tìm ảnh làm visa.
"Muốn chết phải không, con nhóc chết tiệt kia, tìm cái gì vậy?"
"Ảnh thẻ"
"Chỗ này không có ảnh. Mấy cái đó được đặt cùng với sổ tiết kiệm."
"Vậy sổ tiết kiệm ở đâu ạ?"
"Sổ tiết kiệm làm sao con biết được, mẹ giấu rất kĩ." Âm thanh của mẹ tôi chỉ lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút, bà kéo tôi đi vào phòng.
Dưới sự chỉ dẫn của bà, cuối cùng tôi cũng tìm được một ô bí mật ở nơi sâu nhất trong chiếc tủ âm tường. Phía trên ô bí mật là một tấm vải trắng, dưới tấm vải, bà lấy ra một chiếc túi nilon màu đỏ cũ kỹ đưa cho tôi. " Lấy ra chỗ nào thì xếp gọn lại về như cũ. Gia sản của cả nhà mình đều ở chỗ này."
"Ôi, vì sao lại đặt ảnh cùng với thẻ ngân hàng?"
"Con nhóc chết tiệt, cái này mà cũng không biết sao? Ảnh đặt trong hộ chiếu, hộ chiếu phải để cùng thế mới không sợ làm mất."
"Mẹ… Tại sao còn có cả phiếu giảm giá?"
"Con thì biết cái gì? Đừng xem thường mấy cái phiếu này, không chắc về sau mấy thứ này sẽ có giá trị."
"..."
Đấu võ mồm với mẹ, tôi vĩnh viễn không bao giờ thắng được. Kể từ lúc bà biết được bộ sách Tây Du Ký xuất bản năm 1980 có thể bán với giá ba ngàn tệ, bà đã quyết tâm thu thập, lưu trữ tất cả những thứ lung tung với lý do mĩ miều: lưu cho tôi làm đồ cưới."
"Con đi đây, con phải đi xin visa. Phải rồi mẹ ơi, con để Tây Tây ở nhà một thời gian nhé."
"Cái gì? Con đi đâu?"
"Singapore. Yến Tử bao ăn ở đi lại, con không cho nó sạt nghiệp sẽ không trở lại."
"Hâm à! Tiểu Lí thì sao bây giờ? Con phải biết bây giờ mình không phải chỉ có một mình."
Nghe xong những lời này tôi thật choáng váng. Như vậy là tôi đang mang thai hay là con ghẻ? Tôi không chỉ có một mình là ý gì? "Tiểu Lí lại là Tiểu Lí?"
"Con sao vậy? Giận nhau?"
"Không ạ. Lát nữa con sẽ tới bệnh viện."
Tôi tránh nặng tìm nhẹ, nói mấy lời xuôi tai cho mẹ nghe. Tôi có thể thề với Bác Mao, một lát nữa chắc chắn tôi sẽ đi bệnh viện. Tôi đã đồng ý với Lí Triết tới thăm Ngô Dao. Đến cùng tôi và Lí Triết có phải đang giận nhau hay không, chính tôi cũng không hiểu. Chỉ có một điều duy nhất mà tôi có thể xác định đó là, về mặt tình cảm, không có người nào thất bại hơn mình.
Mẹ tôi lải nhải ba phen bốn bận mới chịu cho tôi đi.Trước khi ra cửa, bà còn không quên nhét cho tôi hai quả trứng gà luộc, sợ tôi đi đường bị đói.
Tại một hòm thư nơi ngã ba, tôi nhét thư xin việc và sơ yếu lí lịch đã viết cẩn thận từ tối qua vào một phong bì, bỏ vào trong. Xong xuôi, tôi còn dán mắt vào ô nhét thư nhìn đi nhìn lại, chỉ sợ thư của mình bị rơi vào tận cùng phía trong. Tiết Duy Lạc nói đúng. Việc thành ở người. Tôi tự nhủ đây chỉ là sự khời đầu, mình phải làm cho đến nơi đến chốn, từ từ rồi sẽ thành.
Mười giờ, tôi bắt xe đi tới nơi làm Visa nộp hồ sơ. Quá trình tiếp nhận rất ngắn, toàn bộ chỉ mất hai mươi lăm phút. Cho tới khi tôi đổi xe đi tới bệnh viện cũng đúng vào thời gian ăn trưa. Tôi không biết mua gì làm quà thăm bệnh nên tiện đường mua một quả dưa Ha Mi ở cửa hàng hoa quả đầu bệnh viện.
Ở bàn lễ tân, tôi hỏi thăm phòng làm việc của bác sĩ Vạn, đi thang máy thẳng từ tâng một lên tầng sau, tới khoa tâm thần.
Tôi mù mờ đi mò đường không ngờ lại tìm đúng, chào hỏi hộ sĩ ở bàn bên ngoài rồi đẩy cửa đi vào, giữa hai cửa có một hành lang ngắn.
"Lão Vạn, bằng bất cứ giá nào ông cũng phải chữa khỏi cho Dao Dao nhà chúng tôi."
Âm thanh này hẳn là của người phụ nữ họ Ngô kia. Đúng rồi, buổi tối hôm đó, Đường Lâm có nói bố tôi lợi dụng mẹ của Ngô Dao, khiến cho Trương Tiểu Sơn thăng chức ba cấp trong một năm. Mẹ của Ngô Dao, người phụ nữ họ Ngô, Dao Dao. Nói như vậy mọi chuyện đều rõ ràng, mẹ của Ngô Dao chính là người phụ nữ họ Ngô, nhân tình hiện nay của bố tôi chính là mẹ Ngô Dao. Là trùng hợp sao? Tôi còn có thể nghĩ thế nào nữa?
"Điều này, hiện tại chúng ta còn ở giai đoạn trị liệu đầu tiên, còn rất khó nói, cần phải xem hiệu quả thế nào."
"Ôi, Lão Vạn là chuyên gia trong phương diện này, bà đã không hiểu bằng người ta thì đừng làm ồn nữa." Âm thanh của bố tôi hàm chứa ý trách cứ. Tại sao ông vẫn còn ở cùng với người phụ nữ này? Ngọn lửa vô danh trong tôi lại một lần nữa dấy lên, rẽ chỉ chực tuôn trào khỏi đầu lưỡi rồi lại bị nuốt xuống bụng.
"Nhưng Dao Dao nhà chúng ta vẫn lúc tỉnh lúc hồ đồ. Mỗi khi phát bệnh con bé lại muốn đi tìm cái chết. Lão Cố, ông bảo tôi phải yên tâm thế nào! Bệnh này càng để lâu càng không chữa được. Con gái của ông không có chuyện gì nên ông không thấy sốt ruột, nhưng Dao Dao là do tôi dứt ruột đẻ ra, ông không thông cảm cho tôi một chút được sao?"
"Cái này được gọi là báo ứng, mẹ làm bậy thì con chịu báo ứng thay."
Tôi thừa nhận là tôi cố tình khiến bọn họ khó chịu.
Lúc nãy nghe bọn họ nói chuyện, tôi không thấy tiếng của Lí Triết nên cho rằng anh không có ở đây. Không ngờ tới lúc này anh mang khuôn mặt u ám, ngồi trên ghế sa lông đối diện cửa vào. Sự kiêu ngạo của tôi nhất thời bị chém bay mất phân nửa.
Mẹ của Ngô Dao bị tôi làm cho tức giận phát điên, "Mày, mày, mày! Hôm nay tao phải xé nát cái miệng mày ra!"
Cái gì tôi cũng sợ nhưng lại không sợ mấy người đàn bà đanh đá. Tuy rằng mẹ tôi thường nói, con gái chưa chồng phải nhã nhặn một chút, nhưng trời sinh tôi đã miễn dịch với mấy người đàn bà đanh đá. Tôi còn chưa nhúc nhích, Lí Triết đã đứng lên, bước mấy bước tới phía trước ngăn cản người phụ nữ này, "Dì à, dì bình tĩnh lại."
"Cháu tránh ra, hôm nay dì phải xét nát cái miệng con ranh này ra."
"Ôi chao, đây là Phỉ Phỉ đúng không? Đúng là con gái càng lớn càng xinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?" Bác sĩ Vạn vẫn còn khá khách sáo với tôi. Nói cũng phải, mấy cô chú trong bệnh viện của bố trước đây vẫn qua nhà tôi ăn cơm. Tuy rằng mấy năm nay ít tới nhưng tình cảm vẫn còn khá tốt.
"Chào bác Vạn."
"Tốt tốt, đến đây ngồi đi."
Lí Triết kéo tôi qua ngồi, anh muốn buông tay ra nhưng lại bị tôi nắm chặt. Tôi không ngại làm người phụ nữ ác độc. Vào giờ phút này, tôi thích cùng anh giao nắm mười ngón tay cùng một chỗ. Người đàn bà họ Ngô như con sử tử bị chọc giận, ngòn tay chộp vào cạnh bàn đã xanh lại. Nếu như không có những người này ở đây, sợ là bà ta đã trực tiếp ăn sống tôi.
"Tại sao con lại tới dây?" Lúc này bố tôi mới mở miệng.
"Là cháu bảo cô ấy tới đây một lát." Lí Triết thay tôi giải vây.
"Ồ."
"Ai mượn nó tới. Mau bảo nó cút đi." Người đàn họ Ngô vung tay, lại trưng ra vẻ lãnh đạo.
Bác sĩ Vạn nói, "Trước đây Tiểu Lí có đề xuất một phương án điều trị tâm lý, tôi thấy cái này cần được kết hợp đồng thời với trị liệu bằng thuốc và kích thích não bằng sóng từ hiện nay của chúng ta. Dĩ nhiên cũng phải dựa trên khả năng chịu đựng của Ngô Dao."
Chúng tôi đang nói chuyện thì hộ sĩ gõ cửa, Ngô Dao được hộ sĩ nâng đỡ, sợ hãi rụt rè đứng ngoài đó.
Cô ta mặc một bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc bên trong, trên vai khoác một chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt. Khuôn mặt bầu bĩnh nay gầy đi, trở nên dài hơn, vành mắt thâm tím, hai mắt hơi lồi ra. Mỗi khi cô ta nhìn người khác, trông không hề có chút sức sống, dường như mắt vẫn nhìn nhưng tâm trí thì bay đi nơi khác. Chỉ khi thấy Lý Triết thì khuôn mặt của cô ta mới sáng hơn một chút, giương tay ra như đứa trẻ chạy về phía anh, ngồi trên đùi làm nũng. Tôi rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng hiện tại, cô ta là bệnh nhân còn tôi là người khỏe mạnh, không được phép hẹp hòi như vậy.
Lý Triết hỏi cô ta đã ăn cơm trưa, cô ta chỉ ngơ ngác ngồi cuộn tròn trên mặt đất không nói câu nào.
Ánh mắt của cô ta từ từ đảo qua mặt tôi, cuối cùng dừng lại ở mười ngón tay giao nắm của hai chúng tôi. Tiếng hít thở của cô ta trở nên dồn dập, khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn vì giận dữ, "Cô… cô thả anh ấy ra." Cô ta lôi tay tôi đưa vào miệng mình, "Cô buông tay! Buông ra! Cô thả anh Đông Ký ra!"
Đau, đau quá! Tôi đau đến thét lên. Cô ta cắn vào tay tôi như có vật nặng nghìn cân theo mặt cắt tiếp xúc trên dưới đè vào tay tôi, giống như lưỡi dao trực tiếp đâm tới. Người ta nói ngón tay liền với trái tim, mồ hôi lạnh theo chóp mũi của tôi chảy xuống. Tôi liều mạng hất tay ra, "Nhả ra! Cô nhả ra!"
Răng của cô ta vẫn ghim vào mu bàn tay tôi, ậm ờ nói, "Cô buông tay, cô thả anh Đông Ký ra trước!"
Lý Triết vội vàng đưa tay cho cô ta xem, "Dao Dao em xem này, bọn anh không có nắm tay, tay anh tách ra, không có nắm tay."
Cô ta dịu xuống, nhân dịp đó, hộ sĩ đi ra ôm cô ta từ phía sau lưng. Tôi vuốt ve dấu răng trên mu bàn tay, chỗ đó đã bắt đầu thâm tím lại. Sau khi đau đớn qua đi, tôi thở dài. Một người khỏe mạnh tại sao có thể biến thành như vậy. Dường như cô ta đột nhiên nhớ tới điều gì, chỉ vào tôi gào to, "Mẹ ơi, Có quỷ! Anh ơi! Cô ta là quỷ!"
Tôi thở dài, "Cô muốn tôi biến thành quỷ cũng được, đáng tiếc là Diêm Vương không chịu nhận tôi."
"Phỉ Phỉ, em không thể nói ít đi vài câu được sao, anh thật sự thấy hối hận khi để em tới đây." Không biết Lý Triết đang oán tôi hay là giận chính mình. Tôi biết mình có ở đây cũng chỉ làm người thừa, cha không thương, bạn trai không yêu, mẹ con Ngô Dao thì chỉ ước gì tôi mau trở thành quỷ, vậy ở lại có ý nghĩa gì.
Tôi nói mình phải đi, bác sĩ Vạn tiễn tôi ra ngoài cửa, trước khi đi còn đưa cho tôi mười đồng tiền phiếu cơm căng tin. Bố tôi vẫn không hé răng, giống như trước mặt mẹ Ngô Dao, ông không phải là bố tôi mà là một người khác. Tôi còn tưởng rằng bữa trưa nay là một bữa cơm chung đông vui náo nhiệt, không ngờ rằng cuối cùng cũng chỉ có một mình mình.
Căng tin bệnh viện bắt đầu ăn cơm từ 11h30. Lúc tôi đến chỉ còn sót lại mấy món như bánh màn thầu, bánh chưng, cháo, trứng vịt muối… Tôi gọi đại một phần, rệu tạo ăn từng miếng. Yến Tử gọi điện cho tôi hỏi Visa làm tới đâu. Tôi nói đã nộp hồ sơ, con nhỏ đó liền sung sướng.
"Phỉ lưu manh, mày vui lên đi. Người dân Singapore hoan nghênh mày."
"Thôi đi, mày còn chưa nhập tịch đâu, làm sao mà dám nói người dân."
"Tao đâu có nói tao, tao nói là trai đẹp khắp mọi vùng đồi núi của Singapore chào đón mày."
Cuộc gọi của Yến Tử khiến cho tâm trạng tôi khá hơn một chút. Con nhóc này dặn đi dặn lại, rằng tôi không cần phải mua gì cả, nhà nó là một kho thực phẩm đúng nghĩa, có đầy đủ mọi thứ từ mì sợi ăn liền đến cải bẹ Tứ Xuyên. Nó còn có một bao tải hoa quả khô chờ tôi tới nấu.
Rời khỏi bệnh viện, tôi tới thư viện thành phố tra tư liệu. Dù sao cũng đã tốt nghiệp nhiều năm, kiến thức cũng đã quên hơn phân nửa. Nếu có điện thoại gọi tới mời đi phỏng vấn, tôi sẽ đi tong. Tôi mượn hai cuốn "Thi chứng chỉ thú y và những điều cần chú ý" cùng cuốn "sổ tay đơn thuốc thú y". Một khi dồn tâm trí vào đọc sách liền quên thời gian, tôi ngồi cho tới khi điện thoại di động vang lên tôi mới chậm rãi rời khỏi phòng đọc sách. Gọi tới là người đã lâu không liên lạc - Đại Mao.
"Cố Phỉ Phỉ em thật là, sao Yến Tử trở về cũng không gọi bọn anh, cùng đi ăn bữa cơm?"
"Phải nói sao nhỉ, điều này anh phải hỏi Yến Tử chứ, em đâu có quản nó."
"Ngụy biện!"
"Tối hôm nay, dù có phải trói em cũng phải mang Yến Tử đến. Chúng ta đi ăn cơm ở Ngân Đô, sau đó khiêu vũ ở New World."
"Đi cũng không thành vấn đề, chỉ là tôi không muốn thấy Đường Lâm." Tôi vẫn còn sợ hãi vụ lần trước Đại Mao tự tiện quyết định.
"Điều này còn cần em nói hay sao? Lần trước em giả vờ không tệ, mới được vài hớp mèo uống đã làm bộ say đến không biết gì nữa. Em đang dọa ai thế, anh cũng không thèm vạch trần."
Tôi cười ha ha, "Đại Mao anh nhớ nhé, nếu hôm nay không hạ gục anh thì tôi theo họ anh."
Ở hàng sách báo đằng xa, nhân viên quản lý ra hiệu cho tôi nói nhỏ lại. Tôi vội che miệng, "Đại Mao, không nói chuyện với anh nữa, buổi tối lại tán gẫu tiếp."
"Làm sao lại nhỏ giọng như vậy, em đang đi ăn trộm sao?"
Tôi không trả lời anh ta mà trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó nhắn tin cho Yến Tử nói các anh em nhớ chúng ta, buổi tối đi ăn ở Ngân Đô sau đó tới New World xõa. Yến Tử gửi lại một khuôn mặt cười ngoác miệng, cứ quyết định như vậy đi.
Tôi vẫn ngồi ở thư viện cho tới năm giờ. Trước đây hồi còn đi học tôi vẫn hay tới chỗ này. Bà chủ cửa hàng nhỏ bên rìa đường vẫn còn nhớ tôi. Bà hỏi có phải tôi ra nước ngoài hay không mà sao mấy năm đều không thấy tới. Tôi mua một chiếc áo hai hai dây bó sát hở rốn mang đi. Đi cùng với bọn Đại Mao không cần ăn mặc chỉn chu, càng hở càng tốt.
Tôi ôm mấy quyển sách mượn ở thư viện tới Ngân Đô, vừa vào phòng khách, Yến Tử đã chạy lại ôm hôn tôi,
"Phỉ lưu manh, mày mang sách đi làm gì?”
"Để đọc chứ còn làm gì." Tôi ôm lại nó. Hôm nay, nó mặc một chiếc áo quây coton màu đen phối cùng váy ngắn màu vàng, làm nổi bật nước da như một viên ngọc trai đen sáng lấp lánh.
Đại Mao xem thường tôi, "Đừng có giả vờ giả vịt, lúc này em còn đọc sách cái gì? Lúc đi học em còn không thèm nhìn kỹ."
Tôi bị anh ta bóc mẽ cũng có chút xấu hổ, "Anh không nói lời nào cũng chẳng có ai bảo anh câm đâu!"
Tôi hỏi, "Thiết Bì, Toán Đầu đâu? Mọi người đến đủ thì hãy gọi đồ ăn lên."
"Em đừng nóng vội, bọn họ lái xe tới ngay bây giờ."
Đợi khoảng chừng gần mười phút, Thiết Bì, Toán Đầu, Hồ Tử từng người một lần lượt vào phòng, người cuối cùng là Đường Ba. Đường Ba đập chìa khóa xe vào tay trái tôi, cười toe toét ngồi uống, "Đều đến đông đủ, mau gọi đồ ăn."
Yến Tử trêu cậu ta, "Tôi đang rất không vui đó. Dựa vào cái gì mà anh Đường chỉ thích ngồi cạnh Phỉ lưu manh chứ? Đêm nay em mới là nhân vật chính nè. Anh Đường thật là bất công!"
Đại Mao kéo vai Yến Tử xuống, “Hắc, em tính toán với nó làm cái gì. Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có Phỉ Phỉ, không thèm để ý tới ai khác.”
Yến Tử cười vui vẻ gạt tay Đại Mao xuống, “Em không biết đâu. Anh Đường trước tiên phải chịu phạt ba chén.”
Đường Ba cũng tiếp nhận, “Phạt thì phạt, ai sợ ai chứ. Em gái nói có đúng không?”
Tôi nói, “Có phạt thì cũng là chuyện của anh, liên quan gì tới tôi?”
Yến Tử vờ nôn mửa, “Buồn nôn chết mất. Hai người có định để cho người khác nuốt trôi miếng cơm hay không vậy?”
Thiết Bì cùng Toán Đầu nói chuyện vui hơn một tiếng, Yến Tử cũng nể mặt bọn họ, chúc rượu thế nào nó cũng uống. Anh mắt của Thiết Bì nhìn Yến Tử có chút kì lạ, đắm đuối giống như muốn nuốt chửng cả người nó vậy. Tôi lấy chân đạp cái ghế Đường Ba đang ngồi, tôi sợ Yến Tử có chuyện gì. Cậu ta kề miệng lại bên tai tôi nói, “Em yên tâm, anh chắc chắn việc đêm nay là được, Yến Tử cũng ngầm đồng ý.”
Ăn uống cũng tương đối, tôi đi thay đồ. Yến Tử cùng Thiết Bì đã dính lại một chỗ, nam nữ tay trong tay dựa sát vào nhau. Mấy người chúng tôi đi bộ tới New World. Rượu đúng là một thứ tuyệt vời, chỉ cần uống vài chén thì cái gì cũng có thể cho dù ngày thường không dám. Thật ra biện pháp khiến bản thân vui sướng rất đơn giản, chỉ cần không suy nghĩ quá nhiều thì có thể sống những ngày tháng thú vị, thoải mái.
Đường Ba nhăn nhó nói với tôi, “Em gái, em nhìn xem người ta hiệu suất như vậy, lúc nào thì em mới đáp ứng anh?”
Tôi vui vẻ giả ngây, “Đáp ứng anh cái gì chứ, trước hết anh sửa lại cái mặt rỗ của mình đi đã.”
“Đường Ba cậu cũng thôi đi. Tôi đã nói người ta không có ý đó với cậu, nếu thích thì chuyện đã sớm thành rồi.”
“Đại Mao, ông cút đi cho tôi. Tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
“Được lắm đồ quỷ, cứ nằm mơ đi thôi.”
“Tôi đánh ông một trận bây giờ, ông có tin không? Là anh em bao lâu mà đêm nay lại trở mặt sao.” Đường Ba huơ huơ quả đấm hướng về Đại Mao, có lẽ cậu ta đã bắt đầu say.
Đại Mao cũng là người cứng đầu ngoan cố, “Ông cũng chỉ dám to mồm với anh em, ông có dám làm gì Phỉ Phỉ không? Đừng nói là Phỉ Phỉ, ở trước mặt chị ông, ông cũng chỉ là một con chuột chết. Lần trước, đúng rồi, là lần chị gái ông bị sảy chân đã lôi ông ra mắng nhiếc nguyền rủa, không coi ra gì, sao tôi không thấy ông hé răng?”
Hồ Tử xen miệng vào, “Thôi được rồi. Ông cũng nói đó thôi, đấy là chị của nó.”
Mặt Đường Ba chuyển sang màu cà tím, vỗ ngực đùng đùng, “Chúng mày đi chết đi. Tao sợ chị mình lúc nào? Hôm ấy chị tao cũng hoảng phát điên. Phải rồi Phỉ Phỉ, ngày đó sao anh không tìm thấy em ở trên tàu? Làm sao em lại biến mất không thấy tăm hơi? Cái người bị thiêu chết đó đúng là, đúng là làm cho người ta sợ mất mật.”
“Ông nói tiếng người đi.” Đại Mao châm biếm cậu ta.
“Ông đây vẫn đang nói tiếng người.”
Tôi bị bọn họ làm cho đau não, “Tất cả đều thôi đi. Đợi lát nữa tôi lấy Whiskey chặn miệng mấy người lại.”
“Lâu lắm rồi anh không được nhìn Phỉ Phỉ nhảy.”
“Đúng rồi, em gái anh uốn thân nhìn đẹp nhất.”
Yến Tử không vui, “Tôi ghen tị đó mấy người!”
“Đúng vậy, bọn họ làm sao biết nhìn cái đẹp mà khen, Yến Tử nhà anh uốn người cho mấy tên đó xem.” Thiết Bì da mặt dày lên tiếng nịnh nọt Yến Tử.
Tôi uốn người có đẹp hay không cũng không quan trọng. Trong sản nhảy có rất nhiều người đồng thời lắc thân thể cùng nhau, cảm giác đó cực kỳ hưng phấn. Rượu, âm nhạc, ánh đèn - đây là nơi sự mờ ám được sinh ra. Cái mông Đường Ba cũng không ngồi được ổn định, gọi trước một tuần rượu. Chỗ này của chúng tôi nhiều nam ít nữ, có mấy cô gái không quen chạy lại ngồi cùng.
Tôi không thích chơi xúc xắc cũng chẳng có hứng hút thuốc chơi đố số3*, trực tiếp lôi Yến Tử ra sàn nhảy. So với tôi, Yến Tử nhập cuộc nhanh hơn nhiều, vừa vào đã như bị thứ gì hút lại, vòng eo vặn vẹo như mỹ nhân rắn, có mấy gã đàn ông đi qua cùng nó nhảy sát người. Tôi cũng dần dần hòa mình vào không khí. Tôi nhảy nhiều lắm cũng có thể coi là không tệ, không thể nào so sánh được với một đám bar-girl ở nơi này, bọn họ chính là báu vật khêu gợi.
Khi nhảy đến hưng phấn, cái gì tôi cũng không nhớ rõ. Có người đi tới dán sát vào nhảy cùng, tôi cũng không từ chối. Thằng nhóc này mặt mũi cũng không tệ, tuy không được nhã nhặn như Lí Triết hay mê hoặc như Tiết Duy Lạc, nhưng dưới ánh đèn sao biết được ai với ai. Nhảy cùng cậu ta tôi cảm thấy khá hài lòng. Về phần Yến Tử, ngay khi nó sắp bị người đàn ông lạ hôn nồng nhiệt, Thiết Bì đã vội vàng kéo nó đi, hình ảnh đó quả thực rất buồn cười. Tôi dừng lại cười ha ha đến không thể ngậm miệng lại được.
Tên nhóc kia hỏi tôi, “Tại sao lại cười như vậy, có muốn uống một chén không?”
Tôi nói được, đi theo cậu ta ra ngoài, trên đường đi vẫn còn cười không ngừng.
Vodka thêm đá, tôi muốn uống một ly rượu tây.
Cậu ta nói, “Người đẹp em tên gì? Em cứ gọi tôi Hòa Thượng là được.”
Tôi đang ngậm ngụm rượu mạnh, may mắn không có phun ra, “Hòa Thượng? Thật ra pháp hiệu của tôi là Viên Thông4*.”
“Nếu vậy sao em không gọi là Chuyển phát nhanh liên bang (FeDex) còn hay hơn5*.” Hòa Thượng nâng ly mời tôi.
“Không được, tôi cũng không nên sính ngoại, đúng không?”
Hòa Thượng nói: "Cô em thật là hài hước, mãi vẫn không chịu nói tên? Vậy thì chơi đi."
Chúng tôi chơi vài lượt đoán số, rất đơn giản, chỉ có “Năm, mười, mười, năm.” Hòa Thượng đúng là cao thủ, anh ta không thắng hết nhưng cũng không thua nhiều. Tuy nhìn qua là như vậy nhưng trên thực tế, tôi bị uống rất nhiều. Dưới sự kích thích của cồn, tôi cũng có chút hưng phấn, mặc cho anh ta va chạm thân cận không phản đối. Rốt cuộc trước khi tôi say như chết, Đường Ba phải lại đây kéo tôi đi. Tôi cười như điên suốt dọc đường quay về ghế ngồi.
Trước mặt mọi người, Yến Tử mắng Đường Ba, “Tôi dặn anh chăm sóc nó cẩn thận cơ mà? Anh không biết lúc này trong lòng nó có bao nhiều phiền muộn hay không? Anh nhìn đi, nó uống nhiều như vậy”
Thiết Bì nói với nó, “Em còn nói người khác, em không xem chính mình đi.”
Tôi biết mình uống say nhưng tinh thần thì vẫn còn tỉnh táo. Chẳng qua là tôi thấy tư duy của mình có chút ì ạch, hoạt động không được liền mạch, phản xạ chậm lại, còn đâu những cái khác vẫn bình thường. Trước đây tôi vốn như vậy, càng uống mặt càng tỉnh, uống bao nhiêu cũng không say.”
Chúng tôi chơi tới hơn hai giờ sáng, sau đó từng người mới bắt xe về nhà. Đường Ba vẫn còn ầm ĩ đòi đưa tôi đi nhưng cậu ta thậm chí còn gục trước tôi. Đại Mao tay trái ôm Toán Đầu tay phải đỡ Đường Ba, bắt một chiếc xe đưa bọn họ trở về, chỉ còn lại một mình tôi. Tôi ngồi cạnh ghế lái của tài xế, mở to hai mắt nhìn đăm đăm vào đồng hồ tính tiền trên xe đang nhảy lên từng số từng số. Lái xe bị tôi nhìn đến phát sợ, an ủi tôi, “Cô đừng lo, tôi không đi lòng vòng đâu.” Thật ra anh ta không biết, đó là do tôi không dám nhắm mắt, vì tôi lo mình sẽ ngủ thiếp đi. Tôi lảo đảo xuống xe nhưng cố gắng thế nào cũng không thể nhấc nổi chân lên, ngồi một mình bên vỉa hè mặc cho gió thổi.
Có một bóng người đi tới ôm tôi. Tôi hất tay của người đó ra, nhìn tới năm phút đồng hồ mới nhận ra, “Ồ, là anh à.”
Sau đó, đầu tôi trở nên nặng nề, rồi mí mắt giống như bị tảng đá chặn lại. Sau đó tôi lại nghĩ đã có người đưa mình lên nhà, cần gì phải ngồi chết dí ở chỗ này. Sau đó… không còn sau đó.
Tôi đang ngủ say, nhưng phần eo có cái gì đó cồm cộm rất khó chịu. Tôi không nhịn được bèn xoay người lại, thứ đồ này còn bám rất chặt, xoay thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Tôi lại lấy tay kéo rút một lát mới mơ hồ cảm thấy hình như là một quyển sách. Kỳ lạ, tại sao sách lại ở trên giường? Tôi dùng cả tay cả chân cố sức định đẩy nó xuống giường. Bỗng một tiếng kêu rên đau đớn truyền đến từ mặt đất chứ không phải tiếng sách lơi lạch cạch, nghe rất giống tiếng người.
Mất một lúc tôi mới tỉnh táo xoay người, dụi hai mắt nghiêng đầu nhìn xuống, tóc xòa trước mắt cản trở một phần tầm nhìn. Tôi lắc đầu nhìn xuống dưới xem chuyện gì đã xảy ra, không ngờ lại đập mạnh vào đầu Tiết Duy Lạc. Chuyện đáng sợ nhất không phải là tôi va vào anh mà chính là quyển sách bị tôi đẩy kia đã vững vàng đập trúng giữa bụng anh.
"Ách..."
"Em tỉnh rồi?"
"Ai ôi, đầu tôi choáng váng..." Tôi ôm đầu giả say.
Tiết Duy Lạc đặt hai cuốn sách dày cộp lên đầu giường, “Em có còn nhớ hai cuốn sách này không? Tối hôm qua em nhất định đòi ôm chúng nó đi ngủ, sống chết gì cũng không chịu thả tay, sáng sớm hôm nay lại coi thành bom để ném?”
"Cái này.. Cái này... quả thực tôi cũng không biết phải nói sao. Còn anh, vì sao lại ngủ trên mặt đất? Căn phòng tuy rằng không lớn nhưng ít nhất vẫn có sô pha cho anh ngủ cơ mà?"
Tiết Duy Lạc gượng cười, “Vậy tối hôm qua là ai chết sống không cho tôi đi?”
Lẽ nào? Lẽ nào tối hôm qua tôi mượn cơn say, đánh bạo nói cái gì? Không thể nào.
Tôi cố gắng tìm chút manh mối trong những lời nói lạnh nhạt của Tiết Duy Lạc, nhưng những câu nói của anh vô cùng chặt chẽ, không để cho tôi một chút cơ hội nào. Tôi chỉ có thể ôm đầu suy nghĩ, ôm gối suy nghĩ rồi cuối cùng vừa nghĩ vừa xoay người. Động tác vô ý này lại khiến tôi hết sức mất mặt, bởi vì lúc này tôi mang theo cả người cả gối đồng thời lật ngã, đập vào trên người anh.
Tôi không cố ý...
Tôi không cố ý muốn sàm sỡ anh..
Tôi thật sự không cố ý bày ra tư thế ngã như ngồi cưỡi ngựa khó coi như thế.
Chỉ là tôi càng vội thì tứ chi lại càng quẫy loạn cào cào, càng không thể đứng dậy. Trời ơi!
Trước hết anh dùng khuỷu tay đẩy chiếc gối trên đầu mình ra ngoài. Cánh tay tôi đang chống trên gối nhất thời mất đi điểm tựa vào, năm ngón tay túm thật chặt lấy áo ngủ của anh.
Rốt cục anh không thể nhịn được nữa, “Em đừng nhúc nhích.”
Ách, một hai ba, chúng ta là những người gỗ, không được nói chuyện, không được nhúc nhích.6*
Bầu không khí trong phòng từ đùa giỡn vui vẻ lúc bắt đầu nhanh chóng trở nên khô nóng. Chúng tôi cách nhau rất gần, gần tới mức có thể nhìn thấy những sợi tóc gáy bám trên da là thẳng hay uốn cong, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên mũi, lấm tấm xít lại gần nhau, và có thể nhìn rõ từng sợi lông mi mang theo nét cười hoặc là một chút nghịch ngợm.
Tôi thừa nhận mình là loại động vật không có triển vọng, tình cảm với Tiết Duy Lạc ngay từ đầu đã mang theo một sắc thái dơ bẩn. Có ai đó đã từng nói rằng, trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây, say bảy giây đó, nó liền trở lại thành một con cá hạnh phúc. Nhưng tôi thì từ rất lâu trước đây đã bắt đầu gánh tội danh yêu anh rể tương lai. Tôi vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng quên đi, bất kể là sự ấm áp hay đau khổ, tôi vẫn nghĩ rằng mình có thể quên được.
Trong nháy mắt khi đôi môi chạm vào nhau, pháo đài phòng hộ mà tôi dùng bao tâm huyết xây dựng nên bỗng sụp đổ. Đắm đuối, ghen tị, truy cầu, vui sướng, đau thương, say mê… Có lẽ là vì đi qua quá nhiều ngã rẽ, tôi mới không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.
Tôi nghiêm túc nói khi môi vẫn kề bên môi anh, "Anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tôi nghe được tiếng cười của anh, là tiếng cười trầm thấp do hầu kết rung động tạo thành. Vẻ mặt anh cũng không có gì thay đổi, chỉ có khóe mắt cong lên. Tiết Duy Lạc không chủ động cũng chẳng cự tuyệt, không bày tỏ đồng ý cũng chẳng giải thích. Anh giống như được chặn bởi một bức tường không thể đoán ra, lại làm cho sự thoải mái của tôi bị bào mòn gần hết. Tôi thở dài tự nhủ quên đi, những gì không thuộc về mình thì sẽ vĩnh viễn không phải là của mình. Anh giống như một con Siberian Husky mà tôi thì như con chó vàng rụng đầy lông trong xóm nhỏ, cho dù đều là chó nhưng đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Tôi cũng đã đưa đến tận miệng, anh vẫn còn có thể thờ ơ như vậy, điều đó cũng đủ thấy rõ thất bại của tôi không hề nhỏ.
Tôi thay đổi tư thế muốn cút ngay, ý tôi muốn nói là dùng phương pháp lăn để tách khỏi anh.
Anh giữ chặt tôi lại, nói với giọng khàn khàn, “Em còn muốn đi đâu?”
"....."
Ham muốn bị chôn sâu dưới lòng đất một khi chạm tới thì xấu hổ ngượng ngùng cũng chẳng có gì đáng nói Ngàn vạn sợi ái tình đan xen vô cùng phức tạp lại thống khổ mà vui sướng của cuộc đời chính là được hành động theo bản năng. Tình yêu như một bản Tango đang ở trên những nhịp điệu cao trào mãnh liệt, bước nhảy chẳng cần để ý đúng sai, ngay cả khi bạn có bước sai cũng đừng để ý, hãy cứ tiếp tục nhảy.
Ba rưỡi chiều, tôi gác chân gối lên cái bụng trắng như tuyết của anh, lấy điện thoại đi động đặt mua thức ăn ngoài.
"Thùng KFC gia đình thế nào?"
"Không được."
"Suất ăn Big Mac của McDonal thì sao?"
"Không ăn."
"Cái này, cái này, vậy thì ăn cua viên Hoàng Kim giao hàng tận nơi của Pizza Hut thì sao?"
"Cố Phỉ Phỉ, tôi nói cho em biết, tôi không ăn đồ chiên ngập dầu."
"Ôi…nhưng tôi đang rất đói. Hay là gọi hai bát mì vằn thắn ở quán dưới lầu cũng được."
"Tôi cũng không ăn đồ vỉa hè."
"Như vậy thì… anh ăn cái gì?"
"Là một người phụ nữ em không cảm thấy không biết nấu ăn là rất đáng xấu hổ hay sao?"
"Không, tại sao quan niệm của anh vẫn cổ hủ như vậy? Anh không thấy băng rôn quảng cáo tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình dạo thấy gần hay sao? Sinh con gái hay con trai đều không khác biệt, con gái cũng có thể nối dõi tông đường."
Tuy tôi không nghe được tiếng cười của anh nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng bụng của anh đang run lên.
"Thật ra, tôi không ngại anh nấu cơm, tôi ăn." Tôi nói mơ mộng hão huyền.
"Cút, em đừng có nằm mơ!"
"Khi nhân loại tiến bộ là lúc giấc mơ bắt đầu… Ai ôi.." Tôi bị anh lấy một tay đẩy ra.
Nửa giờ sau, tôi cầm ví tiền của Tiết Duy Lạc hùng hục chạy đi nhận thức ăn nhanh giao đến. Tôi đặt Mỳ Ý của Pizza Hut cùng bánh ngọt trà xanh, còn anh gọi một suốt cơm rang tiêu chuẩn. Cảm tạ trời đất, cửa hàng thức ăn nhanh kiểu tây bây giờ cũng cho thêm món cơm rang Trung Quốc vào thực đơn, nếu không thì chắc chắn tôi sẽ chết đói mất.
"Tôi thà ăn Sandwich cá ngừ bán ở siêu thị còn hơn." Có vẻ anh rất thất vọng tóc ướt hơi vểnh lên, khi nhận đồ ăn cũng lập tức mở ra ngay rồi vùi đầu vào ăn mà lại đốt một điếu thuốc trước.
"Ôi, sao anh không nói sớm? Cái này còn đắt hơn Sanwich nhiều." Chỉ là sau đó lướt qua ví tiền của anh, tôi liền trách mình lắm miệng. Thật ra có đắt hay không cũng chẳng liên quan tới tôi.
"Chỗ em còn có loại trà nào?"
"Ách, có Bạch trà Mẫu Đơn của Phúc Đỉnh7* anh có uống hay không? Tôi vừa tích trữ được từ mấy hôm trước."
"Bạch trà Mẫu Đơn uống không ngon bằng trà Bạc Kim8*”
"…Anh đã từng thấy một kẻ thất nghiệp uống trà Bạc Kim bao giờ chưa?"
Tôi liếm một miếng bơ trên bánh ngọt, mạnh mẽ lên án người thuộc giai cấp no đủ không hiểu nổi nỗi khổ của kẻ đói rách như anh. Bạch trà là một trong sáu loại trà thượng hạng hàng đầu Trung Quốc. Đặc điểm nổi bật của nó chính là lớp tơ màu trắng bạc, cho dù là Phổ Nhĩ hay là Thiết Quan Âm cũng không thể có được vẻ ngoài thanh lệ như vậy. Đó là lý do tại sao bạch trà mới có mĩ danh là "Lục trang tố khỏa9*". Màu nước của Phổ Nhĩ khá đậm trong khi bạch trà có màu vàng nhạt, nhìn trong suốt, vị nhẹ nhàng, hơi ngọt, tạo ra sự mềm mại và thoáng mát trong vòm họng. Chỗ Bạch trà Mẫu Đơn này của tôi là do Yến Tử lấy từ chỗ mẹ nó, có tác dụng trị ho giải độc, công dụng tốt hơn nhiều so với hồng trà hay trà xanh.
Chỗ tốt nhất của việc gọi đồ ăn ngoài chính là khi ăn xong không cần phải rửa bát.
Tôi thu dọn rác rưởi vào trong một chiếc túi bóng đen, sau đó giao cho Tiết Duy Lạc, "Anh đi đổ rác."
Thấy anh không đưa tay ra nhận, tôi lại bồi thêm một câu, "Đàn ông không đổ rác không phải là đàn ông chân chính."
Anh đưa tay ra nhận lấy, chỉ có điều lúc xoay người đi còn lẩm bẩm một câu, " Là phụ nữ không biết nấu cơm mà vẫn mặt dày nói được câu này."
Thật ra, tôi đang tự nhắc nhở bản thân, quan hệ của tôi và Tiết Duy Lạc về sau cùng sẽ không vì một chút nhạc đệm này mà có gì thay đổi. Cũng giống như chỗ Bạch trà Mẫu Đơn trong tay tôi, nó được thu hoạch từ một chồi hai lá, trong quá trình gia công, không phải trải qua các công đoạn xao hay vò mà chỉ trải qua hai quá trình lớn là hấp chín và sấy khô để có thể giảm thiểu được quá trình oxy hóa và giữ được nhiều chất dinh dưỡng, được khoác lên một lớp lông tơ màu bạc trắng mịn. Tuy nhiên về bản chất, nó cũng không khác biệt với các loại trà khác, chỉ là một thứ trà.
Nước dùng để pha bạch trà là loại nước nóng ở khoảng tám mươi đến tám mươi lăm độ C. Tôi lấy ra một bình nước khoáng trong tủ lạnh đồ vào bình siêu tốc. Tiết Duy Lạc cũng đã đi đổ rác về, vào nhà bếp rửa tay vừa lúc nước tôi đun đã được, bắt đầu tráng chén.
Bạch trà đẹp như vậy, nếu không được nhìn thì thật đáng tiếc. Do đó tôi dùng loại tách trà có nắp thủy tinh, như vậy có thể quan sát xuyên thấu qua lớp thủy tinh thưởng thức lá trà.
"Keo kiệt." Anh nói.
"Vậy để tôi cho thêm một chút." Miệng tôi mếu máo, tay lại thêm một chút, ước chứng tầm ba gram. Thả thêm ba gram này chắc chắn là đã đủ uống.
Đợi nước nóng giảm xuống nhiệt độ thích hợp, tôi đổ nước vào một phần tư chén để tráng trà. Hâu như mỗi loại trà uống khi pha đều trải qua bước đầu tiên này. Riêng với bạch trà, ngoài việc tráng trà ra thì còn phải dùng tay nâng chén, di chuyển nhẹ nhàng để lá trà có thể ngâm đều trong nước. Sau bốn mươi giây, tôi rót chỗ nước đầu này cho trà sủng của mình.
Khi dùng tách có nắp thủy thủy tinh pha tra có thể nhìn thấy rõ những lá trà đang xoay bên dưới. Người ta vẫn nói bạch trà giống như nụ hoa chớm nở, thực ra sợi trà của nó vẫn là màu xanh biếc, chỉ có màu nước hơi vàng phớt đỏ. Sau hai ba phút yên tĩnh tâm trí, tôi nâng một chén trà đưa cho anh.
Tiết Duy Lạc tiếp nhận, ngửi một chút sau đó nhắm mắt lại uống một ngụm nhỏ.
Tôi hỏi anh, "Thế nào?"
"Ừm, hương vị dễ chịu, vị trà này quả thật không tồi. Chỉ cần quên đi người pha trà là ai thì vẫn có thể thưởng thức được hương vị thanh nhã thoát tục10*."
"Anh ngứa đòn phải không!" Tôi dứ nắm tay về phía anh nhưng gặp phải ánh mắt cảnh cáo mà không vui rụt trở lại. Tôi thật không hiểu nổi, anh có cái gì mà tôi lại sợ như vậy? Nhưng cảm giác sợ hãi này dường như từ lúc bắt đầu đã âm thầm tồn tại mà chẳng có cách gì lý giải nổi.
Tôi khép mi mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chắm lá trà trong chén, rồi nâng chén lên uống. Phiến lá của bạch trà Mẫu Đơn theo động tác của tôi mà nở ra đẹp tuyệt, tựa như đang sống. Tôi nghĩ trà cũng giống như tâm tình người phụ nữ, tĩnh lặng mà ẩn nhẫn cũng chỉ vì một lần nhen lửa.
"Tại sao em không nói chuyện?"
"Chẳng phải anh muốn quên người pha trà sao?" Tôi tức giận lườm anh một cái.
"Cũng đúng." Anh khẽ cười, "Tôi chỉ gặp qua những cô gái pha trà mặc sườn x