← Quay lại trang sách

Chương 9 Thành phố sư tử tráng lệ

Đi Singapore cần chuẩn bị hành lý gì không?

Yến Tử nói không cần, ngoại trừ mấy bộ quần áo để thay, còn lại không cần phải mang cái gì. Nhưng khi lên tới máy bay tôi mới đau khổ khi phát hiện va li của mình vô cùng nặng.

Tiết Duy Lạc gửi một thùng mộc nhĩ nấm hương, nói là muốn gửi cho một người nào đó, địa chỉ và điện thoại đều đã ghi cho tôi nhưng tôi vẫn chưa có thời gian nhìn kỹ. Lí Triết cũng có đồ muốn gửi sang Singapore, nói là quần áo cho bà nội Ngô Dao. Bà cụ sống một mình ở bên đó rất nhiều năm. Làm hàng xóm từ hồi trước giải phóng2*, gia đình Lí Triết vẫn thường xuyên gửi đồ sang cho bà cụ. Ngoài ra tôi còn mang theo mấy quyển sách chuyên ngành, suy nghĩ thì rất tốt, tôi luôn nghĩ rằng nhân lúc rảnh rỗi có thể lật xem vài trang, còn hiệu quả thế nào thì thật sự rất khó để nói. Cứ như vậy, một vali hàng lý lớn tự nhiên bị tôi nhét đầy.

Sau ngày hôm đó, tôi cũng không còn gặp lại Tiết Duy Lạc. Nghe nói anh đang bận một dự án rất lớn, không có thời gian rảnh rỗi. Dĩ nhiên tôi cũng từng nghĩ, có phải là do anh không muốn đối mặt mình hay không. Sau đó tôi cảm thấy suy nghĩ này của mình đúng là vớ vẩn, anh là ai chứ, có người nào sở hữu được lớp da mặt dày hơn anh sao? Hơn nữa, anh cũng không cần thiết phải vội vàng rũ sạch quan hệ với tôi như vậy. Tôi đâu phải kẻ suốt ngày đau khổ cầu xin.

Lí Triết tự mình tới đưa đồ cho tôi. Dường như anh ấy có điều gì muốn nói, ngồi tới hơn một giờ nhưng lại không nói chuyện gì. Nhìn qua cũng thấy có vẻ như ngủ không được ngon giấc, dáng vẻ rất tiều tụy. Tôi không biết có phải là do bệnh tình của Ngô Dao lại nặng thêm hay không, muốn hỏi nhưng lại sợ mình lắm miệng. Vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lí Triết làm cho tôi mất ngủ một đêm, không biết điều anh muốn nói là gì. Thật ra mà nói cũng là do tôi chột dạ. Anh ấy biết cũng có quan hệ gì đâu. Tôi chưa gả anh ấy chưa cưới, ai cũng là người tự do, muốn ở cùng nhau thì ở, cảm thấy không thích hợp thì chia tay. Nếu nói là ai nợ ai, tôi nghĩ là mình còn nợ Lí Triết một lời giải thích.

Vào lúc máy bay cất cánh rời mặt đất, tôi nói với Yến Tử, "Không trách được mọi người ai cũng thích đi ra nước ngoài giải sầu, cảm giác bay lên thật tốt."

Yến Tử bịt tai lớn tiếng nói với tôi, "Tốt cái gì mà tốt, mỗi lần tao đều sợ phát khiếp."

Tôi lấy ra hai chiếc mặt nạ hoa hồng từ ba lô, đưa cho nó một chiếc, "Có cái gì đáng sợ chứ, thời gian cũng ngắn mà, đeo chiếc mặt nạ này lên là sẽ tới liền."

Con nhóc Yến Tử này được lời còn ra vẻ bất mãn, "Nhìn đi, cái gì mày cũng mang, chẳng trách hành lý nặng khủng như vậy."

Có người nói với tôi, hôm đó đúng là nó đã đi về cùng với Thiết Tử. Tôi rất ít khi hỏi bạn bè về mấy chuyện đồn nhảm này. Nếu không phải là Đại Mao truyền tin, tôi nghĩ mình cũng sẽ không trực tiếp hỏi Yến Tử. Thiết Tử cũng là bạn của tôi, nó cũng vậy, khi hai người quen biết có quan hệ sẽ rất khó xử lý. Lúc ấy tôi cười đến chảy cả nước mắt, nếu bọn họ không có cảm giác gì thì làm sao có thể ngủ cùng nhau. Đại Mao nói, không ngủ với nhau làm sao biết được có cảm giác hay không? Lời nói này của anh ta khiến tôi không thể cười nổi, có thể như vậy cũng đúng, không ngủ với nhau sao biết có được hay không?

Trên máy bay, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy quyển sổ ra xem các địa chỉ chuyển đồ. Địa chỉ Lí Triết đưa là do anh ấy tự tay viết vào sổ của tôi. Bà nội của Ngô Dao tên là Dương Kim Hoa, bà cụ sống khá xa, tại đảo Sentosa3* nằm ngoài bán đảo Singapore. Trong thùng hàng gửi của Tiết Duy Lạc còn có một tờ giấy ghi rõ địa chỉ. Lúc trước tôi tiện tay kẹp vào sôt cũng chưa ngó qua, lúc này mới lấy ra xem kỹ nội dung bên trong.

Yến Tử ghé đầu lại đây đọc, “Dương Kim Hoa? Không thể nào lại trùng hợp như vậy chứ. Mày mau nhìn địa chỉ xem có giống không?”

Tôi vội vàng so sánh, quả nhiên là đảo Sentosa, ngay cả số nhà và tên đường phố cũng đều giống nhau!

“Cái quái gì vậy! Chúng ta còn định chia nhau đi gửi qua, loay hoay nửa ngày mới biết là đưa cho cùng một người.” Yến Tử tức giận nói, hành động của nó thô bạo quá, làm phần mặt nạ đắp ở miệng nhăn lại.

Tôi lại không cảm thấy có gì không đúng, Lí Triết đưa quà của Lí Triết, Tiết Duy Lạc đưa quà của Tiết Duy Lạc, bọn họ cũng không nhất thiết phải hỏi ý kiến nhau. Tình cảm giữa hai nhà Lí Ngô từ xưa tới nay vốn đã rất tốt, tặng đồ là lẽ thường. Còn về việc Tiết Duy Lạc gửi lễ, dĩ nhiên là tôi nghĩ tới Đường Lâm, biết đâu đây là do đại tiểu thư nhà họ Đường muốn tặng, anh cũng chỉ tiện tay. Thật ra hiện tại tôi rất vui vẻ, chỉ cần đi một nơi mà có thể làm bốc hơi nửa rương hành lý này. Tôi thích việc như thế này, lại có thể giảm một nửa công sức, thời gian đi đường.

Tôi hé mở mặt nạ chỗ miệng, nói với nữ tiếp viên hàng không, “Làm ơn mang cho tôi một ly nước chanh, cám ơn.”

Singpore trong tiếng Phạn có nghĩa là “thành phố sư tử.”

Vừa bước xuống máy bay, tôi dang rộng hai tay nghênh đón hương vị của biển cả.

Vùng đất này ba mặt giáp biển, người Hoa chiếm gần 77% nhân khẩu, vì vậy nên tôi cũng không lấy làm kỳ lạ khi thấy các loại biển hiệu tiếng Trung tràn ngập dọc đường đi: tên đường, trạm dừng, cửa hàng quần áo, những loại thực phẩm quen thuộc, khi mua đồ có thể dùng tiếng Trung, hỏi đường cũng có thể dùng tiếng Trung. Tôi khinh bỉ Yến Tử tại sao lại sang đảo quốc mà tiếng Trung hoành hành này để học tiếng Anh, nó lại mặt dày giải thích: chỉ cần nói được tôi, bạn và bọn họ, đi khắp thế giới chẳng sợ gì.4*

Thật ra quốc ngữ của Singapore là tiếng Mã Lai, ngôn ngữ dùng trong hành chính là tiếng Anh. Trẻ em nơi này từ khi còn rất nhỏ đã bắt buộc phải học tập bốn ngôn ngữ: tiếng Mã Lai, Tiếng Anh, tiếng Trung cùng tiếng Tamil5*. Tôi rất ghen tị với bọn họ, ngay từ khi còn bé đã được học ngôn ngữ thông hành toàn thế giới, có chạy đi đâu cũng chẳng sợ thiệt thòi. Phòng trọ Yến Tử thuê nằm trong phạm vi trường học, diện tích không rộng lắm nhưng cũng có thể đặt được một chiếc giường lớn, một cái tủ quần áo và một cái bàn. Quần áo vứt lung tung, mỗi nơi một chiếc. Theo như lời nó nói thì những du học sinh đều như vậy, một người ăn no cả nhà không lo, có thể nấu cơm một lần một tuần là tốt lắm rồi, còn mì ăn liền mới là cơm chính.

Tôi cố gắng kéo dài lịch trình mới có thể chơi trên bán đảo Singapore được bốn ngày, đi một lượt các địa điểm nổi tiếng mang những nét đặc trưng riêng của vùng đất này như công viên Sư Tử (Merilon Park), Đại lộ Orchard, khu Chinatown. Đặc biệt là tại công viên Sư Tử, tôi cũng giống như hầu hết các khách du lịch khác, đứng trước đài phun nước Sư Tử giơ hai ngón tay hình chữ V chụp ảnh, chỉ còn thiếu chưa khắc thêm mấy chữ “Cố Phỉ Phỉ đã từng đi du lịch qua nơi này” lên cột đá.

Yến Tử nói nó đã gặp qua nhiều chuyện xấu hổ mặt nhưng chưa bao giờ thấy ai được như tôi, lúc đi thì hùng tâm tráng trí ai dè vừa xuống máy bay đã quê một cục. Nhưng mà cái này có thể trách tôi hay sao? Chiều dài bán đảo Singapore tính từ đông sang tây mới được hơn 40 kilomet, đo từ nam tới bắc thì chỉ có 23 kilomet, nếu tôi không cố gắng tìm chỗ chơi, không chụp nhiều ảnh một chút thì giá trị chuyến đi sao bù đắp nổi tiền vé máy bay.

Tôi nằm trên giường của Yến Tử lật xem từng tấm ảnh trong máy chụp kĩ thuật số. Kỹ thuật chụp ảnh của con nhóc này khiến người ta tức điên, ảnh nào cũng không có đầu hoặc không có chân, nếu không thì nhìn người cũng chẳng khác gì mấy cây tăm khô. Đáng giận nhất chính là tấm ảnh chụp chung của tôi và một người bán hàng rong, nếu như nói nó muốn lấy người bán hàng rong làm trọng tâm thì nó chỉ chụp nửa khuôn mặt của người ta, mắt cũng chỉ có một bên, còn nếu như nói là ở chụp tôi thì lúc ấy tôi đang quay mắt chếch về phía màn ảnh, vẻ mặt đúng là lúc đang nói chuyện. Yến Tử đặt cho tấm hình này một cái tên rất đẹp: “Chụp ảnh nghệ thuật”. Tôi cảm thấy nên cho thêm một cụm từ phía sau: Chụp ảnh nghệ thuật, vô cùng thảm hại.

Yến Tử cắt cho tôi một nửa quả lê, “Giả vờ giả vịt cái gì, mày cũng nhìn mười mấy lần rồi đó.”

“Vậy thì làm sao, tao càng nhìn càng thấy đẹp không được à!” Tôi ác độc cắn một miếng lê, quả lê này rất ngọt nước.

“Mày định lúc nào thì đi đảo Sentosa?”

“Khoảng hai ngày nữa.”

Lại nói bà nội của Ngô Dao cũng thật biết hưởng thụ cuộc sống. Cụ vẫn định cư tại gần khu Siloso ở đảo Sentosa. Theo như quan điểm của tôi, nếu như bán đảo Singapore đúng là một nơi yên bình thì đảo Sentosa lại là một vùng đất điền viên trù phú. Trong tiếng Mã Lai, Sentosa có nghĩa là thanh bình và yên tĩnh. Nó nằm ở phía nam của đảo Singapore và được tạo thành từ ba bãi biển: Tanjong, Palawan và Siloso. Bãi biển ở vùng này kéo dài hơn ba ngàn mét, trước đây từng là căn cứ quân sự của Anh, tới khoảng những năm 1970 bãi biển mới được bắt đầu đi vào khai thác, dần dần trở thành một hòn đảo nghỉ dưỡng.

Yến Tử cuối cùng cũng quyết định vùi đầu vào luận văn thạc sĩ của nó. Con nhỏ này cũng giống tôi, ôn tập mãi mãi không có kế hoạch, nước đến chân mới nhảy, nếu ngày nào cũng học tập thì chẳng khác nào lấy mạng của nó. Nghe nói đề tài luận văn của nó là vấn đề gì đó về Module đầu tư, những vấn đề đau đầu về lý luận tài chính hết sức xa lạ đối với tôi. Nó vẫn có chút không yên tâm về tôi nên mua cho tôi bản đồ địa phương. Tôi cảm thấy hành động này của nó đúng là hâm, dù cho không biết đường tôi cũng có thể dùng tiếng Trung để hỏi mà.

Dọc đường đi, tôi tham khảo qua một lượt tất cả những hoạt động vui chơi giải trí trên biển mà tôi có thể nghĩ tới, từ lướt sóng tới bơi trên biển, lái xe địa hình bốn bánh, chèo xuồng, trượt patin… Khi chơi mệt mỏi du khách có thể ghé vào quán bar trên bãi cát uống nước nghỉ ngơi. Ra ngoài dự liệu của tôi, xe taxi đưa tôi đi đã rất lâu, tôi bắt đầu nghi ngờ có phải tài xế ở Singapore cũng cố tình đi đường vòng, bà nội Ngô Dao ở xa như vậy sao?

Tài xế chỉ cho tôi xem và nói, phía trước chính là bến tàu, khi nào có đủ mười hai người thì thuyền mới chạy, nơi tôi tới là hòn đảo nhỏ ở bờ bên kia. Mỗi người tốn hai đô Singapore, khi nào đủ hai mươi tư đô thì người ta mới lái thuyền. Lúc này trên thuyền đã có sáu người, khi tôi tới, mọi người đã góp tiền cho đủ hai mươi tư đô đưa cho người lái thuyền, mong ông ta có thể nhanh chóng chạy, thời gian này cũng không có nhiều người lên đảo.

Sau tám phút đi thuyền, tôi lên tới đảo nhỏ Ô Hạc[T1], đảo này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ của những năm thập niên bảy mươi của thế kỷ trước: những chiếc nhà nhỏ bằng tôn, thuyền gỗ, những tiệm tạp hóa không được sơn tường ngoài… khác biệt một trời một vực so với bãi biển thanh bình bên ngoài. Người dân trên đảo nhỏ vẫn còn giữ lại thói quen tự nuôi dưỡng gia cầm, nhịp điệu cuộc sống chậm rãi hơn rất nhiều. Sống trên đảo hầu hết là những người lớn tuổi. Họ phơi khô hải sản, uống cà phê, đọc báo, tận hưởng ánh mặt trời… Cũng khó trách các cụ lại thích nơi này - một nơi mà thời gian vẫn còn lắng đọng lại trong ký ức xưa cũ. Trên đường cũng có một vài người trẻ tuổi tới dã ngoại, đi phượt. Họ nhàn nhã đạp xe hoặc ngồi túm năm tụm ba trò chuyện trên bãi biển.

Tôi tới cửa hàng tạp hóa hỏi thăm chỗ ở của bà nội Ngô Dao.

"À, bà cụ đó hả, dạo gần đây bà ấy già yếu tới mức chẳng đi được đâu. Thứ hai lúc tôi tới đưa gạo thấy tinh thần của bà ấy không được tốt lắm. Hai hôm nay cũng không thấy bà cụ gọi điện thoại hỏi mua dừa tươi."

Ông chủ tiệm tạp hóa rất nhiệt tình giúp tôi vẽ một cái bản đồ. Ông ấy nói phải đi qua một khu rừng tái sinh mới tới nơi, tuy nhiên cũng không quá xa, thậm chí ông ấy còn đề nghị tôi thuê một chiếc xe đạp để di chuyển, chỉ tốn ba đô Singapore.

Đề nghị của ông ấy rất tốt, tôi làm thủ tục thuê xe đạp, chằng tất cả đống hàng hóa mang tới vào yên sau. Tôi đạp xe theo hướng ông chủ chỉ, chậm rãi tiến thẳng vào phía trong rừng. Đường nhỏ trong rừng ở nơi này được mở riêng cho xe đạp nên vô cùng bằng phẳng, chỉ mất có một đoạn cuối cùng là tôi phải dắt xe đi qua. Ngôi nhà đó ở nơi thật sự hẻo lánh, bà cụ sống ở khu đường nhỏ rất ít người qua lại.

Trước cửa nhà bà có trồng một ít cây ăn quả. Có vài loại tôi biết tên như sầu riêng, chôm chôm, mít, còn lại trông hình thù rất kỳ quái, tôi không thể nhận ra. Ngôi nhà cũng được làm từ tôn, cửa khép hở, chỉ dùng một sợi dây thừng buộc lại.

Tôi đặt xe đạp ở một bên, đi lên gõ cửa.

“Có ai ở nhà không?”

“Có ai ở nhà không?”

Bà cụ đi ra ngoài sao? Tại sao tôi gọi lâu như vậy cũng không có ai ra mở cửa.

Tôi vừa định quay đầu rời đi nhưng nghĩ lại thầm mắng mình ngu ngốc. Tôi tới là để làm gì, dĩ nhiên là chuyển đồ, bà cụ đi ra ngoài cũng không ảnh hưởng tới việc tôi có thể chuyển những thứ này vào trong nhà. Chỉ cần để đó là được, tôi cũng chẳng muốn trao đổi tình cảm. Tuy là nói như vậy nhưng tôi vẫn đứng do dự ngoài cửa hồi lâu không quyết định. Tôi chỉ sợ bà cụ trở về lại coi tôi là kẻ trộm. Nhưng sau một hồi lâu đắn đo suy nghĩ, tôi vẫn xắn tay áo lên để tháo sợi dây thừng. Chân tôi cố gắng đứng bên ngoài cửa, lấy đó làm bằng chứng cho sự trong sạch của mình.

Cầm dây thừng buộc cửa trên tay, chạm vào mấy cái nó liền rơi xuống.

Tôi vội vàng đem đồ đạc chuyển vào hai bên cửa ra vào. Căn nhà này cũng khá lâu đời, đồ dùng không còn mới nhưng cũng không thiếu cái gì. Trên cửa có treo một chiếc giỏ tre, có vẻ bà cụ cũng rất thích bắt cá ở bờ biển. Tôi đặt mấy thứ đồ khô và túi quần áo xuống, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nhiệm vụ cũng được bàn giao xong.

Trước khi đóng cửa lại, tôi vô ý liếc mắt về phía giường thì thấy có một đôi chân nhỏ thò ra bên ngoài chăn. Đôi bàn chân ấy rất nhỏ, rất giống những đôi chân bó trước giải phóng, ngón chân nhỏ bé gấp khúc dị dạng, bị ép chặt vào những ngón chân khác. Bàn chân đó cứ buông thõng xuống bên giường, không hề động đậy.

Tôi cười nói, "Dạ là bà ạ? Cháu được người ta nhờ tới gửi quà. Bà chỉ giùm cháu nên đặt ở đâu cho thích hợp ạ."

Không có tiếng trả lời. Bà cụ đang ngủ sao?

Tôi cao giọng nói, "Bà ơi, bà tỉnh lại đi ạ, cháu không dám tùy tiện đánh thức bà."

Vẫn không có tiếng nào. Bà cụ ngủ thật say.

"Cháu muốn nói.." Tôi lớn giọng nói, tôi cảm thấy giọng mình lúc này đủ để đánh thức lũ chim trong cả khu rừng.

Bà cụ vẫn không nhúc nhích.

Tim tôi bỗng co lại, một dự cảm không may dâng lên trong đầu tôi.

Không thể nào…

Chuyện như vậy… không lẽ tôi lại gặp phải…

Tôi đi tới, đi tới. Tôi nghe thấy âm thanh vang động của tiếng giày cọt kẹt đạp trên sàn gỗ, tôi ngửi thất một mùi hôi thối trong phòng, có lẽ là mùi phát ra từ bà cụ.

Tôi đứng ở đầu giường, lấy sức gọi một tiếng, "bà ơi…" Chỉ là âm thanh phát ra không được trôi chảy như trước, cảm giác giống như bị cái gì chặn lại.

Mái tóc bạc trắng như tuyết, đội theo một chiếc bờm sắt màu đen, những vết đồi mồi tràn đầy trên mặt, hai mắt nhắm chặt, những nếp nhăn chồng lên nhau sâu như đao khắc, giống như mứt táo phơi khô, tất cả các vết nhăn đều nhíu lại cùng nhau. Mặt cụ hướng ra ngoài, hai mắt nhắm ngủ, cổ áo mặc trên người rất lớn, có thể nhìn thấy bộ ngực khô quắt rủ xuống. Ôi.. Tôi không dám đưa tay tới kiểm tra… Ngón tay tôi run run đưa tới trước mũi bà… Hơi thở…hoàn toàn không có!

Tôi sợ đến mức lùi lại về sau mấy bước, chạy ra nhà ngoài gọi điện cho Yến Tử, "Có chuyện rồi! Bà nội Ngô Dao đã chết!"

"Sao cơ!"

Sau khi tôi gọi 999, nói năng lộn xộn một hồi, cảnh sát trên đảo cuối cùng cũng nhanh chóng đạp xe tới. Đó là một người đàn ông Mã Lai gầy gò như khỉ, hơn bốn mươi tuổi, nói tiếng Trung không được tốt. Sau khi vào nhà, ông ta ngồi ở cửa lấy sổ ra ghi chép. Xem ra, với ông ta, việc bà cụ chết cũng không phải là chuyện gì to tát. Cũng khó trách, bà cụ đã quá già, sự ra đi của bà cũng không khiến ai thấy ngạc nhiên. Chỉ có tôi, một người đi từ xa tới chuyển đồ, bất ngờ gặp cái chết của bà cụ nên nhất thời bị kích động. Cảnh sát trò chuyện với tôi câu được câu không một lúc. Ông ta nói bà cụ đã ở đây rất lâu, mấy năm nay tính tình trở nên kỳ lạ, dường như không muốn ai tới quấy rầy, ngay cả việc nuôi gà vịt bà cụ cũng ngại ầm ĩ.

"Không có ai tới chăm cụ sao?" Tôi hỏi.

"Có, con dâu bà ấy. Nhưng mà lần nào bọn họ cũng cãi nhau. À, còn có ông chủ hàng tạp hóa, ông ấy phụ trách đưa gạo và nước ngọt tới cho bà."

Trên đảo không có bệnh viện chính thức, chỉ có một trạm y tế địa phương. Một bác sĩ người Hoa tới đây, vào nhà xem một lượt rồi đưa cho tôi một tờ khai, sau đó gọi điện cho bệnh viện trên đảo chính, nói bô bô một đống thứ tôi nghe không hiểu, tôi đoán là muốn bên đó phái xe tới đảo. Đối với chuyện sinh lão bệnh tử, thật ra tôi chỉ cần nhìn thoáng ra là được, bởi vì đây cũng không phải là chuyện gì quỷ dị hay quá kinh khủng, nó chỉ đơn giản là một đoạn đường mà bất cứ ai rồi cũng sẽ phải đi qua. Lý do tôi thấy phiền não là vì sao họ lại bảo tôi đi tới đây, chẳng lẽ là tôi có năng lực siêu độ cho vong linh? Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng mơ hồ.

Bác sĩ chuyển sang nói với tôi bằng tiếng Trung, "Cô là cháu gái của bà ấy sao? Bà ấy vẫn đợi cháu gái tới thăm."

"Tôi không phải, chỉ là đúng dịp tới đây."

"Vậy cô có thể báo cho người nhà của bà ấy không?"

"Có thể."

Đầu tiên tôi gọi điện cho Lí Triết, kết nối mạng ra nước ngoài rất lâu, ở đầu bên kia, anh "Alo"mất một lúc còn tôi ở đây nói "Anh nghe được không?" mười mấy lần. Sau đó hai người ngắt máy, lại gọi thì chỉ nghe tiếng thông báo máy bận. Cuối cùng là anh gọi tới, tôi mới bắt được.

"Có chuyện gì sao?"

"Bà Ngô mất rồi."

"Cái gì? Anh nghe không rõ."

"Em nói, bà Ngô mất rồi! Mất rồi! Anh nói cho Ngô Dao và người phụ nữ kia đi, anh có nghe thấy không?"

Đầu bên kia truyền tới một tiếng sàn sạt, cuối cùng anh nói, "Ba ngày trước Ngô Dao đã tự sát."

"Cái gì?" Tôi thực sự không thể tin lỗ tai của mình được nữa. Con nhóc kia tuy bị điên nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cô ta sẽ chết. Chẳng phải cô ta đang nhận sự trị liệu của bác sĩ Vạn hay sao? Tại sao lại ra đi đột ngột như vậy?

"Bệnh nhân trầm cảm thường như vậy." Dù cho điện thoại ầm ĩ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của Lí Triết.

"Anh vẫn nên nhanh chóng thông báo cho người nhà của bà cụ tới Singapore đi."

"Được"

Bất hạnh của gia đình này tại sao lại tập trung hết vào mấy ngày gần đây. Tôi vừa cân nhắc chuyện này, vừa gọi điện thoại cho Tiết Duy Lạc. Lần này mạng kết nối rất nhanh chóng, nhận được tín hiệu ngay lập tức. Ở đầu này, tôi líu ríu vào đề luôn, " Đồ anh nhờ tôi chuyển không gửi được, bà nội Ngô Dao đã mất rồi."

Ở đầu bên kia là một quãng trầm lặng,sững sờ một lúc lâu anh mới trả lời lại, "Ừ… Tôi đang bận. Một lát nữa sẽ gọi lại cho em."

Nghe thấy tiếng điện thoại tút một tiếng dập máy, tôi kìm nén nỗi buồn không hiểu từ đâu sinh ra, âm thầm nuốt vào trong bụng. Đột nhiên tôi rất muốn biết anh đang làm gì, tại sao không thể an ủi tôi vài câu, cho dù không phải là an ủi mà là trào phúng cũng được, như vậy cũng có thể khiến tôi yên tâm. Đối với một số người, trong vô thức ta lại muốn đòi hỏi càng nhiều, luôn hi vọng đối phương có thể cho nhiều một chút. Đây chính là tình yêu phải không? Có lẽ là vậy.

Vì ở Singapore bà cụ không có thân nhân, tôi - "nhân viên chuyển phát nhanh" nghiễm nhiên trở thành một nửa người quen, đi bệnh viện, ký tên, đưa bà cụ tới nhà xác. Suốt quãng đường này, một mình tôi lo liệu mọi việc, chỉ chờ người nhà họ Ngô tới lo liệu hậu sự.

Quần áo tôi mang tới bà cụ không thể nào mặc được nữa, đợi thời gian sau có thể hóa cho cụ mang đi.

Yến Tử tới bệnh viện tìm tôi, mang theo cho tôi chút hoa quả. Nó biết hiện tại tôi ăn không vào nên tự ăn trước. Tôi yêu nhất điểm này của nó. Nó luôn biết điều gì là quan trọng nhất. Với tôi mà nói, có nó ở bên cạnh còn tốt hơn so với việc ăn bất cứ thứ gì.

Hai chúng tôi chờ ở bệnh viện không dám đi đâu. Chúng tôi luôn cảm thấy cần phải giao mọi chuyện cho người nhà bà cụ mới xem như kết thức, Tôi lại gọi điện lại cho Lí Triết và nhận được một tin tức tốt. Anh nói cho tôi mẹ Ngô Dao đã làm xong Visa, cũng đã mua vé máy bay, lập tức sẽ tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho dù tôi và người phụ nữ này có quan hệ thế nào, hiện tại tôi cũng như nắng hạn chờ mưa, mong bà ta mau mau tới.

Bảy giờ rưỡi tối, tôi cùng Yến Tử ngồi cạnh nhau, tựa lưng trên băng ghế bệnh viện. Nó đọc sách của nó, tôi nhìn của tôi, hai chân đã tê rần mà người còn chưa tới. Nhưng là cũng không thể trách được, bay từ Trung Quốc tới Singapore tuy gần nhưng cùng cần thời gian để làm Visa cấp tốc và mua vé máy bay, có thể tới trong ngày hôm nay là đã rất giỏi, coi như người đàn bà họ Ngô kia vẫn còn có chút thủ đoạn. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bà ta đáng thương, trong cùng một tuần, cả con gái và mẹ chồng đều ra đi, không biết bà ta có thể chịu đựng được không.

Tôi lại nghĩ, mình ở đây thật đúng diện nhàn rỗi sinh nông nổi, bà ta chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, tôi là con gái xấu tính của bố, hai chúng tôi lần nào gặp mặt chẳng cãi nhau. Người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, vậy nên những lúc bà ta đáng thương, tôi cũng chỉ có thể coi như không thấy.

Có lẽ Yến Tử cảm thấy tôi không có chút động tĩnh nào trong một thời gian dài, đột nhiên hỏi tôi một từ vựng, "Nonprofessional có nghĩa là gì, có phải là công nhân chuyển gạch không?"

"Cái gì mà công nhân, từ này có nghĩa là không chuyên nghiệp, tức là nghiệp dư. Giống như một luật sư đối với các công việc tài vụ chính là Nonprofessional, cũng như một tài vụ khi làm các công việc về đầu tư cũng là dân nghiệp dư. Mày học tiếng Anh thế nào vậy hả?"

Yến Tử nói, "Tao đùa mày thôi, đây là chuyện cười một người bạn trên lớp kể, có buồn cười hay không?" Yến Tử vẫn luôn như vậy, nó không thích bộ dạng nghiêm túc của tôi, nếu như tôi trầm mặc không nói, nó sẽ cảm thấy tôi có chuyện.

"Tao cũng có một chuyện cười liên quan tới tháp Big Ben bên Anh. Lúc tao thực tập có người lãnh đạo dịch nó thành Big Stupid Clock…"6*

"Ha ha ha... Big Stupid Clock" Yến Tử cười to.

"Nhỏ giọng một chút."

Yến Tử quả thực là một người dễ cười, lúc nào cũng có thể vô tư, vô lo.

"Em gái, em đang làm gì vậy?" Điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn của Đường Ba.

Cậu ta cũng biết tôi không có ý đó với mình, nhưng vẫn thích mỗi khi rảnh rỗi lại quấy rầy tôi, có khi là nói chuyện cười, có lúc là bạn bè tán gẫu, nếu rảnh rỗi tôi sẽ tiếp chuyện cậu ta vài câu, mấy hôm nay vẫn đều như vậy. Đường Ba là loại người gì tôi quá rõ. Cậu ta không yêu đương say đắm giống như mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, có lẽ là do bị nhốt trong phòng làm việc lâu nên buồn chán. Còn việc Đường Ba có những người phụ nữ khác hay không, bọn Đại Mao vẫn thường cáo trạng với tôi. Bọn họ vẫn cho rẳng tôi là chính chủ của Đường Ba, những hoa cỏ dại khác nhất định phải tránh qua một bên.

Tôi gửi lại tin nhắn cho Đường Ba, "Bà nội Ngô Dao đã mất rồi, tôi vẫn còn đang canh ở bệnh viện đây."

Đường Ba trực tiếp gọi điện thoại tới, "Em gái, em nói cái gì? Bà nội cô ấy cũng đi rồi? Ngô Dao vừa mới tự sát, lễ truy điệu vừa tổ chức hôm qua. Anh nghĩ em không thích cô ta nên cũng không nói cho em."

"Tôi biết rồi, bác sĩ Lí đã nói rồi."

"Hừ, không phải anh nói xấu tên họ Lí kia nhưng em gái cách xa thằng đó ra cho anh. Chỉ cần nói về lễ truy điệu ở nhà họ Ngô ngày hôm qua thôi, hắn ta còn chạy đôn chạy đáo nhiệt tình hơn cả cháu gái ruột, nói hắn ta là con rể nhà họ Ngô cũng không sai. Em gái, lúc trở về nhất định anh phải khuyên em, người như vậy không thể ở cùng được."

"Ồ." Tôi cũng chẳng cảm thấy Lí Triết làm như vậy là có gì không đúng, tôi hỏi Đường Ba. "Tôi vẫn không hiểu, tại sao Ngô Dao lại mang họ Ngô?"

"Khi còn bé cha mẹ cô ấy ly hôn, cô ấy mang họ mẹ. Em không muốn biết cô ấy chết thế nào sao?"

"Đúng rồi, không phải cô ta có hộ lý chăm sóc 24/24 sao?"

"Đúng là có người chăm sóc, nhưng sau một giai đoạn trị liệu cô ấy được xuất viện về nhà. Lúc bệnh trầm cảm bộc phát thì chẳng ai ngăn cản được. Lúc nửa đêm, cô ấy nói với hộ lý muốn đi vệ sinh, cuối cùng lại dùng kéo đâm vào tim tự sát ở trong đó."

"A? Thật tàn nhẫn. Cô ta lấy kéo ở đâu?"

"Là cô ta tự mình lén lút giấu đi chứ còn ở đâu. Con nhóc này đúng là muốn chết. Diêm Vương đã thúc giục thì cũng không còn cách nào. Thôi không nói nữa, em nghe điện thoại ở bên đó tốn tiền muốn chết, khi nào về mời em ăn cơm. Thôi, bye."

Tôi cũng từng đọc qua một phần tài liệu tương tự, nói rằng khoảng thời gian người mắc bệnh trầm cảm thường hay tự sát nhất là vào lúc rạng sáng. Chỉ có điều là một người chuyên nghiệp, bác sĩ Vạn phải biết rõ điều đó hơn tôi, tại sao ông ấy có thể cho Ngô Dao về nhà? Nhưng khi nhớ lại tình cảnh ngày đó trong phòng bệnh, mẹ của Ngô Dao kiên trì lập trường muốn nhanh chóng chữa khỏi, không trị hết thì chuyển viện, chẳng lẽ chuyện này bác sĩ Vạn cũng không thể làm gì.

"Là tên nhóc thối Đường Ba đúng không? Nói to như tiếng tàu hỏa chạy." Yến Tử hỏi.

"Đúng vậy, to mồm như vậy thì còn ai vào đây nữa."

Yến Tử lẩm bẩm một câu, tôi nghe không rõ nó nói cái gì, hình như là đang ghen tị với tôi.

"Cái gì, mày nói cái gì?"

"Không có gì. Phỉ Lưu manh, mày già cả nên nghe nhầm rồi, ha ha."

"Ồ..."

Mẹ của Ngô Dao mặc một chiếc quần lụa mỏng màu đen, trên cánh tay có một vết thương, đã được bó lại bằng băng gạc. Bà ta còn kiên cường hơn so với tôi tưởng tượng, mặt mũi cũng không hốc hác, không ra hình người. Mắt bà ta đeo một chiếc kính đen khá lớn che kín đi vết thâm nơi khóe mắt, khóe miệng hơi loét, trên má mọc chút mụn do bị nóng trong, giống như mụn trứng cá của thiếu niên mới dậy thì. Sau lưng bà ta còn có mấy người đàn ông trung niên đi theo, khuôn mặt khá giống nhau, có lẽ là thân thích.

Bà ta thấy tôi nhưng lại hỏi Yến Tử.

"Bà cụ ở chỗ nào?"

Yến Tử đưa tờ khai bệnh viện cho bà ta, cũng chỉ vị trí nhà xác.

Hai chúng tôi vừa định đi thì lại nghe thấy mẹ Ngô Dao đang hỏi bác sĩ, " Bà cụ có để lại di chúc hay không?"

Tôi và Yến Tử chỉ liếc mắt thoáng qua, đều cảm thấy ở lại chỗ này cũng chẳng để làm gì, thu thập sách vở đứng lên. Dọc đường đi, Yến Tử lầm bầm nói, làm người tại sao lại có thể như vậy, người chết còn chưa xuống mồ, tại sao lại vội vã hỏi về tài sản. Dưới góc độ của tôi, bà cụ cũng chẳng có tài sản gì đáng kể, chẳng phải là chỉ có một gian nhà tôn sao, nhìn qua cũng chẳng đáng mấy tiền, chỉ tiếc đám cây ăn quả trước cửa nhà, không có ai chăm sóc hàng ngày chắc chẳng mấy mà chết héo.

Hai chúng tôi đi dạo trên đường một lát, lại cùng cảm thấy đói bụng bèn tạt vào một quán vỉa hè nhỏ gần chỗ này gọi hai xuất mì xào Phúc Kiến cùng canh xương thịt, Yến Tử muốn ăn thêm kem cốc đậu hoa nhưng ở đây không có. Sau khi ăn xong, hai chúng tôi lại đi dọc vỉa hè, có một cửa hàng nhỏ của nhà thiết kế địa phương đang chuẩn bị đóng cửa, chúng tôi vội chạy vọt vào. Bên trong có bán những đồ trang sức nhỏ, từ khuyên tai, vòng tay đến nhẫn, không thiếu thứ gì, kiểu dáng hết sức đặc biệt, mang hơi hướng dân tộc. Ngay lập tức, chúng tôi chọn mua một đôi khuyên tai, lúc đi rồi vẫn chưa thấy đã nghiền. Ngay sát vách còn một cửa hàng nhỏ bán hương liệu, chỉ tiếc chúng tôi tới chậm một bước, nó đã đóng cửa. Tôi và Yến Tử nhìn ngắm những bình tinh dầu nhỏ và nước hoa mini qua cửa kính, tuy không thể ngửi được mùi thơm của chúng nhưng chỉ nhìn bình cũng cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

" Haiz, Phỉ lưu manh, mày thật đúng là không có tiền đồ, cứ gặp phải chuyện gì là chạy đi mua sắm xả stress."

Tôi hừ hừ mũi, "Đừng nói như thể lúc nãy mày không có phần vậy chứ. Là ai vét những đồng tiền cuối cùng ra để mua khuyên tai?"

Trên đường không thiếu xe chạy ngang qua, nhưng xe taxi nào cũng giống nhau cùng mang một tiêu chí: "HIRED"7* (đã có khách). Yến Tử chạy nhanh lên vài bước, đứng trước người tôi cong người thành hình số "8", dáng vẻ vui sướng của nó khi mở rộng hai tay chào đón bóng đêm, mang theo một loại cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Hai chúng tôi cũng không vội vã quay lại, một trước một sau dạo chơi trên đường.

Bên phía đường đối diện có một đôi trẻ, họ băng qua đường cái hỏi chúng tôi, " Cho hỏi ở đâu bán Cocktail Socola?"

Yến Tử nói, "Quán Zouk vẫn chưa đóng cửa đâu, hai người nhanh tới đó."

Mãi cho tới khi hai chúng tôi đã đi tới sức cùng lực kiệt mới quay lại chỗ ở của Yến Tử để tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nó lại nói thêm một câu, "Tao hối hận quá, lẽ ra chúng ta phải mua thêm một chiếc lắc tay. Không biết ngày mai đi có còn bán nữa hay không nhỉ?"

Tôi nói, "Mày thật đúng là không có tiền đồ, mau đi viết luận văn đi."

Nửa đêm, bụng tôi đau một trận trong khi Yến Tử hoàn toàn không việc gì. Hai giờ sau đó, tôi lại bị đau mấy lần. Yến Tử chế nhạo tôi, nói người với người không giống nhau nên dạ dày cũng khác. Tôi "chạy" đến tay chân mềm nhũn, chỉ còn chút sức nằm trên giường rên rỉ. Yến Tử coi như cũng còn chút từ bi, thức dậy tìm thuốc cho tôi uống, sau đó tôi mới ngủ lại được.

"Phỉ lưu manh, nhanh dậy xem báo sáng nay."

"Xem báo làm cái gì, tao buồn ngủ." Tôi thầm nghĩ, mày cũng biết rõ ràng nửa đêm qua tao làm những gì, sao phải gọi tao rời giường lúc này.

"May đứng lên, mày trở thành phú bà nghìn tỉ rồi."

"Nói bậy."

"Dậy mau, liếc mắt nhìn mà xem, mày dậy mau." Yến Tử trực tiếp đắp tờ báo lên trên mặt tôi.

Trang báo tiếng Trung này đưa dòng tít, " Bà cụ góa tuổi tám mươi để lại tài sản nghìn tỉ cho người có duyên."

Tôi hất tờ báo ra, xoay người, "Thật không hiểu nổi bà cụ này."

"Mày xem nội dung đi, nhìn kỹ vào."

Tôi không tình nguyện nhặt tờ báo đầy một đống chữ đó trở lại, kéo đến trước mũi xem nội dung. Nói cho đúng thì nội dung chính là một lá thư từ một Công ty luật quốc tế nổi tiếng, Công ty luật Novartis của Mỹ, kèm thêm một bức ảnh công khai di chúc. Nội dung là một bức di chúc từ mười sáu năm trước của một Hoa kiều tên là Dương Kim Hoa, quốc tịch Singapore, muốn để lại toàn bộ tài sản của mình cho cháu gái nội, nếu như cháu gái bà vì một nguyên nhân nào đó không thể tiếp nhận được tài sản, bà để lại cho người đầu tiên phát hiện ra di thể của mình.

Tôi đập tờ báo, "Dương Kim Hoa không phải là…Không phải là…"

"Đúng vậy, chính là bà nội của Ngô Dao." Yến Tử vô cùng hưng phấn. "Ngô Dao đã chết rồi nên không thể tiếp nhận tài sản thừa kế, mày là người đầu tiên phát hiện di thể của bà cụ, vậy nên Phỉ lưu manh, mày giàu to rồi."

"Chờ một chút, phía dưới còn có bình luận."

Tôi cẩn thận nhìn xem hàng chữ nhỏ, "Theo như thông tin tòa báo nhận được, cháu gái nội của bà cụ đã tự sát do bệnh trầm cảm từ bốn ngày trước. Di thể của cụ được phát hiện này hôm qua tại đảo Ô Hạc, thời gian tử vong vẫn chưa được kết luận. Nếu như bà cụ mất tử vong trước cháu gái, như vậy toàn bộ tài sản sẽ thuộc về người phát hiện. Nói cách khác, nếu như bà cụ chết sau khi cháu gái tự sát, như vậy tài sản sẽ thuộc về người thừa kế của cháu gái bà."

Tôi nói, " Mày xem đi đều chẳng được gì, hơn nữa tao cũng không muốn bất cứ cái tài sản thừa kế nào rớt từ trên trời xuống như thế này."

"Cũng phải, mày ngủ tiếp đi."

Tôi đang định nằm lại thì bị tiếng điện thoại quấy rầy. Đầu tiên là bố mẹ hỏi tôi tình hình ở bên này, trọng điểm là về việc có phải tôi là người đầu tiên phát hiện di thể của bà cụ hay không? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn xong, bọn họ hài lòng dập máy. Sau đó là điện thoại từ chú hai cả trăm năm không thấy mặt của tôi, tuy gọi là chú hai nhưng đó là con trai cả của ông hai tôi, chẳng biết từ đâu lấy được số của tôi, câu đầu tiên hỏi có phải tôi nhận được di sản hay không, lấy được bao nhiêu. Sau khi nghe tôi giải thích, ông ta vẫn còn nửa tin nửa ngờ, không cách nào rõ ràng.

Sau đó là hãng truyền thông Singapore đánh hơi được vị trí của tôi, hi vọng tôi cho phép được phỏng vấn. Nhưng cả đời này tôi chưa bao giờ được lên qua ti vi, mà tôi cũng không hi vọng qua chuyện này lại trở thành đề tài buôn chuyện của người dân cả thế giới. Cuối cùng là đoạn cao trào nhất của màn kịch, mẹ của Ngô Dao hóa trang lên sân khấu. Người đàn bà kia vửa mở miệng là không nói được lời nào hay, bà ta bảo tôi đừng có nằm mơ, đừng mộng tưởng tài sản nhà bọn họ, một đồng tiền cũng đừng hòng lấy được.

Yến Tử ném sách, "Điên mất, những người này ồn ào muốn chết, ngày hôm nay là ngày gì vậy?"

Tôi vẫn rất vui vẻ, nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ tới trận bùng nổ "Cơn sốt vàng" California từ năm 1848. Theo ghi chép lúc đó thì:" Những người nông dân cầm cố ruộng vườn, người khai hoang bỏ việc khai khẩn, công nhân ném dụng cụ, công chức rời bàn giấy, thậm chí cả những người truyền giáo cũng bỏ việc giảng dạo, lũ lượt kéo tới California." Những gì phát sinh trên người tôi hai ngày hôm nay cũng thật giống như một "Cơn sốt vàng" biến tướng. Tài sản của bà cụ để lại chính là một núi vàng chói mắt, mà tôi chính là "Người tìm vàng" may mắn phát hiện ra nó. Còn có những người cầm xẻng, cầm chậu rửa mặt chạy đến, chẳng qua là muốn kiếm chác được chút gì đó từ tôi.

Người đàn bà họ Ngô cũng thật đáng thương, bà ta như một con chó trung thành, ngày đêm bảo vệ chặt chẽ đống tài bảo đó. Sớm biết như vậy, tại sao bà ta không thể đối xử tốt với bà cụ một chút, chịu khó đến thăm thường xuyên hơn, như vậy chẳng phải đống vàng này sẽ hoàn toàn thuộc về bà ta hay sao? Làm gì còn có chỗ cho người ngoài như tôi góp chân vào trò vui này.

Ngay từ hồi nhỏ tôi cũng đã được học không tham của rơi. Mãi cho tới lớn như thế này mới có cơ hội được thử thách một lần. Chỉ là lần này cũng không phải là giải đặc biệt mười lăm triệu của sổ xố Bóng hai màu8*, khoản thừa kế không rõ lai lịch này quá lớn, thiêu đốt đầu óc tôi đến choáng váng, mí mắt trên dưới nhảy loạn không ngừng. Chỉ là tôi vẫn còn hoài nghi nguồn gốc của chỗ tài sản này. Gian nhà của bà cụ cùng lắm cũng chỉ rộng bằng lòng bàn tay, nếu như thật sự có cả trăm triệu tài sản như vậy bà cụ để nó ở đâu? Chẳng lẽ đào hố chôn vào trong đất, như vậy chỗ tiền ấy cũng đủ để phủ kín một đỉnh núi nhỏ.

Tôi tự rót cho mình một chén nước, lấy một bản tạp trí thời trang địa phương từ giá sách của Yến Tử tới xem. Loại sách báo này chủ yếu giới thiệu một vài đồ trang sức, túi xách, váy, mỹ phẩm hàng hiệu vân vân. Trước đây tôi luôn cảm thấy những thứ đồ xa xỉ này quá xa xôi với mình, như bà nội tôi vẫn nói, ăn được bát cháo chạy ba quãng đồng. Rồi tôi lại nghĩ, nếu quả thực tôi có tiền thì mua những thứ này cho vui thì đã làm sao? Người ta vẫn nói, tham niệm cũng là một loại tội. Tôi cũng chỉ suy nghĩ một chút, chỉ tưởng tượng cho thỏa mãn có lẽ cũng không tồi.

Yến Tử đọc sách một lúc lại hỏi tôi, " Liệu có phải là thật không?"

Tôi thở dài, " Ai biết được."

"Phỉ lưu manh, nếu quả thực phát tài, mày sẽ làm cái gì?"

"Cái đó còn cần phải hỏi sao, dĩ nhiên là ngay lập tức mua hai bát sữa đậu nành trên phố, uống một bát đổ một bát."

"Mày có tiền đồ quá nhỉ, làm vậy không bằng mua một chân giày Adidas, một chân giày Nike cho phong cách."

"Cái này có thể cân nhắc."

"Cân nhắc cái đầu mày á!" Yến Tử lấy miếng lót chuột đập tôi. "Tao nói thật đó, mày suy nghĩ một chút, nếu quả thực có nhiều tiền như vậy, mày nên làm cái gì cho tốt?"

"Mua một cửa hàng bánh bao trên phố đi." Miệng tôi lắp bắp một chút.

"Vậy thì phải mua thêm một quán trà sữa."

"Hay là lại mua thêm một nhà hàng Trung Quốc."

"Lại thêm một cửa tiệm bánh ngọt."

Cuối cùng, chúng tôi đạt được sự nhất trí, " Mua một đại lý bán vé xổ số, tự phát vé cho chính mình…"

"Thật đúng là không có tiền đồ!" Nói xong câu này hai chúng tôi nhìn nhau cười. Nhưng mà đúng là như vậy, chúng tôi chính là những người không có tiền đồ, cũng không hi vọng mình có thể làm nên sự nghiệp gì to tát, càng không mong muốn trở thành đại gia, chỉ cần có ăn có mặc đã là đủ, thỉnh thoảng có thể đi dạo phố xa xỉ một chút, như vậy cũng đủ để chúng tôi vui vẻ mấy ngày.

Buổi trưa ở Singapore thường có mưa rào sấm chớp, thường là bầu trời vẫn nắng chói chang, cơn mưa bỗng nhiên kéo tới. Vì để khao bản thân, chúng tôi đội mưa đi siêu thị mua một con gà nướng, hai phần salad hoa quả, khoai tây cùng hai lon nước ngọt có ga. Yến Tử nói đến tết ở đây cũng chỉ được đãi ngộ như thế này, lại gọi thêm một suất sủi cảo.

Hai chúng tôi đạp một đường nước vội vàng chạy, từ rất xa đã nhìn thấy Lí Triết. Lúc trước khi gửi tin nhắn cho anh ấy, tôi có gửi kèm địa chỉ và số điện thoại của Yến Tử. Khi đó cũng chỉ nghĩ cứ gửi vậy thôi chứ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ tới. Nhìn anh giống như vừa tới thẳng từ sân bay, hành lý chỉ có một chiếc ba lô nhỏ có treo thẻ bài ghi tên chủ màu đỏ.

Lí Triết cúi người xuống, dùng một loại tư thế không được thoải mái hỏi đường đứa bé hàng xóm. Từ góc độ này nhìn sang, đường viền gò má của anh ấy rất cân xứng, nhìn dưới ánh mặt trời những đường nét trông vô cùng dịu dàng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy Lí Triết không đẹp trai hay không dịu dàng, với tôi anh ấy rất hoàn mỹ, nhưng giữa tôi và anh ấy lại thiếu mất một loại phản ứng hóa học nguyên thủy nhất. Lý do không phải là vì Lí Triết có đẹp trai hay là có biết nấu cơm hay không mà là vì khi chúng tôi gặp gỡ, hormone cùng gen ở lần phân chia đầu tiên đã quyết định chúng tôi không thể hấp dẫn lẫn nhau.

"Bác sĩ Lí." Tôi vẫy tay bắt chuyện.

Đến gần tôi mới thấy vùng lông mày của anh ấy nhô lên một nốt nhỏ màu đỏ, giống như là dấu hiệu nóng trong người. Tôi vừa định trêu chọc "vật thể lạ" bất ngờ xuất hiện này lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, hiện tại chúng tôi chẳng là cái thá gì của nhau cả.

Lí Triết đứng thẳng người, hơi mỉm cười. Rất tự nhiên nhận lấy nước ngọt có ga trong tay tôi, giúp tôi phủi đi hạt mưa ở bờ vai.

"Em không mở cửa sao?"

Lúc này tôi mới ra chúng tôi đang đứng bên ngoài.

Anh cởi giày, vào nhà, Lí Triết đặt ba lô xuống đi rửa tay. Tôi rót một cốc nước ngọt có ga cho anh giải khát. Lại nói tiếp, tôi cùng Yến Tử dự định sẽ mộc mạc gian khó một chút, trực tiếp dùng tay xé gà nướng ăn, đơn giản là vì cả hai chúng tôi chẳng ai chịu rảnh rỗi có thời gian đi chặt, như vậy không ai có thể ganh tị ai. Nhưng mà bác sĩ Lý không giống như vậy, từ nhỏ anh ấy đã là người rất chú ý ở những phương diện này, không chịu được biện pháp của hai kẻ lười, bèn xắn tay áo lên, giúp chúng tôi mang gà đi chặt thành những miếng vừa ăn, sau đó lại dùng dấm chua và mật ong pha nước chấm. Những thứ này sau khi qua tay Lí Triết được biến đổi vô cùng thần kỳ, chỉ là một con gà nướng điện trong siêu thị bỗng được nâng tầm thành thức ăn đẳng cấp khách sạn. Thực sự là không muốn khâm phục cũng không được.

Chúng tôi mời anh ấy cùng ăn bữa tiệc gà nướng điện này, Lí Triết chỉ tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, nói là đã ăn trên máy bay. Yến Tử gặm đùi gà cảm thán, máy bay bây giờ cũng thật là lạ, đi có một chút cũng làm thêm suất ăn, không chịu tiết kiệm chi phí cho khách hàng. Còn tôi vừa ăn thịt gà vừa nhìn trộm ngón tay của Lí Triết. Ngón tay của anh ấy nhìn thật đẹp, chúng đặt yên trên cuốn tạp chí tôi vừa xem lúc nãy, móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Tôi không biết trong những ngày mình rời đi đôi tay này phải trải qua những gì, là những ngón tay lạnh như băng của Ngô Dao sao?

Tôi vô cùng cẩn thận hỏi, "Làm sao bác sĩ Lí lại tới đây?"

"Gần đây anh thấy không vui, vì vậy cũng muốn đi hóng mát một chút."

Lập tức khóe môi Yến Tử nhếch lên một nụ cười, ngay sau đó nó lại vùi đầu há miệng gặm gà. Đừng nói là nó không tin, ngay cả tôi cũng không tin tưởng. Không tin nên cũng chẳng cần phải tra hỏi. McDull9* đã nói, "ngửi thấy hương gà thì động đũa ngay!" Tôi yêu trạng thái cuộc sống như vậy.

Lí Triết nhìn chằm chằm vào mắt tôi, " Em đang nghĩ cái gì mà lại cười khúc khích như vậy?"

"McDull"

"Có phải nghĩ tới ‘Nếu tình đôi bên đã lâu dài, đâu cứ phải heo heo thịt thịt’10* không?"

"Không phải, là ‘ngửi thấy hương gà thì động đũa ngay!’"

Bác sĩ Lý hoàn toàn không bắt kịp được nhịp điệu của chúng tôi, dĩ nhiên tôi cũng không hi vọng một người thanh niên tốt đẹp như anh ấy bỗng dưng rảnh rỗi lại dùng giọng Đài Loan nói với chúng tôi, "ôi chao, bạn thân mến, tại sao lại không có vòng eo vậy?" Ách, những thứ này thật quá ngây thơ, những thứ ấu trĩ này chỉ nên dành cho những người phụ nữ hâm dở như chúng tôi là được rồi. Lí Triết nói, "Ăn xong, anh muốn đi ra ngoài với em một chút."

Anh ấy thật không hiểu tôi, bình thường khi ăn xong tôi sẽ mệt mỏi rã rời, vậy nên phải ngủ no mắt mới có thể đi ra ngoài tản bộ đúng không?

Quảng trường Wisma Atria là nơi đi đầu cho những xu hướng thời trang của nơi này. Mặc dù tôi vừa đi vừa ngáp không ngừng nhưng vẫn phải cùng Lí Triết ra ngoài dạo phố. Dù sao thì anh cũng vừa tới, nên ra ngoài ngắm nhìn một chút. Chúng tôi đứng lại ở ngã ba, nhìn mấy đứa nhỏ mặc trang phục kỳ dị đang thi nhảy đường phố11*, còn mấy người bản địa đang gõ trống.

Anh có chút do dự, nhưng rồi vẫn nói, "Anh đề nghị em… Từ bỏ quyền thừa kế tài sản…"

* "Singapore" bắt nguồn từ tiếng Mã Lai Singapura,tiếng Phạn: सिंहपुर, nghĩa là thành phố Sư tử.

* Trước năm 1946. Giai đoạn 1946-1950 là thời kỳ nội chiến Trung Quốc, Đảng Cộng sản Trung Quốc gọi đây là "Chiến tranh giải phóng".

* Sentosa, có nghĩa là thanh bình và yên tĩnh trong tiếng Mã Lai, là một khu nghỉ mát đảo ở Singapore, nằm cách bờ biển phía nam của lục địa Singapore 0,5 km. Đây là đảo lớn thứ 4 của Singapore (không kể đảo chính).

* Yến Tử lấy ý trong bài tuyên truyền “52 ích lợi của nói tiếng phổ thông” bên Trung Quốc, trong đó có câu, “nói tốt tiếng phổ thông, thuận lợi tôi, anh và họ cùng nói chuyện. Nói tốt tiếng phổ thông, đi khắp đại lục chẳng sợ gì.”

* Tiếng Tamil (தமிழ் ta; IPA: [t̪əmɨɻ]) là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Dravida, là một trong những ngôn ngữ chính thức của Ấn Độ, Sri Lanka và Singapore. (Theo Wiki)

* Trong Tiêng Trung, chữ “ben” đọc gần giống với 笨 (bèn) - “bổn” tức là ngu ngốc.

* Từ tác giả sử dụng trong nguyên gốc.

* Một loại xổ số kiến thiết của Trung Quốc, tên tiếng Anh là The double chromosphere, phát hành từ ngày 16 tháng 2 năm 2003 trên mạng Internet, có hai loại bóng là màu đỏ đánh số từ 1 đến 33 và màu lam đánh số từ 1 đến 16. Người chơi mua 6 bóng đỏ và 1 bóng lam để được một lần đặt với giá là 2 nhân dân tệ.

* Chú lợn McDull, là nhân vật chính của truyện tranh và bộ phim hoạt hình cùng tên của Hồng Kông. " Mẹ của chú muốn rằng McDull sẽ sánh ngang các nam tài tử Châu Nhuận Phát và Lương Triều Vĩ, nhưng chú lại rất chậm chạp và không hề thông minh chút nào. Mọi việc mà chú cố gắng làm đều thất bại. Vậy mà người ta vẫn thích chú."

* Được chế từ hai câu cuối của bài thơ "Thước Kiều Tiên" của Tần Quán: " Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, -Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?" tức là " Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, -Đâu cứ phải mai mai tối tối." – bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học 1999.

* Street Dance, một phong cách nhảy tự do, không rõ nguồn gốc, phổ biến ở các không gian sẵn có như đường phố, công viên, sân trường, câu lạc bộ đêm…

[T1]Dịch theo nguyên gốc, tuy nhiên dịch giả không thể tìm thấy hòn đảo này trên các tài liệu hiện có.