← Quay lại trang sách

Chương 7

Đã 6 ngày trôi qua kể từ đêm lễ hội pháo hoa. Makoto đang xem TV trong phòng mình. Nó muốn làm gì đó để tiêu khiển nhưng chẳng biết rủ ai. Một lần nữa, nó nhận ra không có Kaiji và Atsuya thì nó mới đơn độc làm sao. Hay nói ngược lại, chính vì thế mà dù rất bất mãn, nó chẳng thể cắt đứt với hai thằng đó.

Còn một lý do nữa khiến Makoto không ra ngoài. Nó sợ phải chạm mặt với mọi người.

Thật ra thì ngày hôm qua, nó đã đi bộ tới ga gần nhất. Nó định đi xem phim. Nhưng lúc đứng trước máy bán vé để mua vé tàu, nó nhìn thấy một tờ rơi vứt bên cạnh. Suýt nữa thì nó hét lên.

Đó chính là tờ rơi thu thập thông tin nhân chứng liên quan tới Nagamine Ema. Có vẻ như tờ rơi được in từ máy đánh chữ hoặc máy tính. Không rõ được phát ở đâu. Chắc có khách đi tàu nhận ở đâu đó rồi vứt ở ga này.

Dòng cuối cùng của tờ rơi viết: “Ai có thông tin xin hãy liên hệ với cảnh sát nơi gần nhất hoặc gọi tới một trong các số dưới đây,” kèm theo là ba số điện thoại. Một số hình như là của Phòng cảnh sát Joto, hai số còn lại ghi họ tên của hai người.

Makoto nhanh tay nhét tờ rơi vào túi quần rồi bỏ về. Nó không còn tâm trạng để xem phim nữa. Một cách vô thức, chân nó bước nhanh hơn rồi cuối cùng chuyển sang chạy.

Nó cảm giác như cả thiên hạ đang tìm kiếm hung thủ bắt cóc cô gái vào đêm lễ hội pháo hoa. Biết đâu bọn nó đã bị nghi ngờ, thậm chí nó còn thấy như cảnh sát sắp điều tra nó đến nơi.

Thế nên Makoto cũng sợ phải biết cuộc điều tra đang tiến triển tới đâu. Mặc dù vậy, nó vẫn cứ bật kênh tin tức lúc nào không hay. Bởi nó không yên tâm nếu chưa chắc chắn là cuộc điều tra không có tiến triển đáng kể.

Tuy nhiên, bản tin phát lúc hơn 10 giờ tối nay khiến nó không những không thể yên tâm mà còn chẳng thể chợp mắt.

“Đội điều tra liên tiếp nhận được tin báo đã trông thấy một chiếc ô tô khả nghi tại nhà ga được cho là nơi Nagamine Ema đã xuống. Chiếc xe khả nghi đỗ bên con đường cạnh nhà ga, trong xe có khoảng từ hai đến ba người được cho là nam thanh niên. Đội điều tra không công bố loại xe nhưng nhiều khả năng đó là chiếc xe thời đầu thập niên 70, kiểu sedan…”

Nội dung được nam phát thanh viên đọc với giọng đều đều khiến Makoto bất động mất một lúc.

Bọn nó đã bị nhìn thấy…

Nghĩ lại thì đương nhiên thôi. Tối hôm ấy, vì quá máu đi săn gái mà cả ba thằng đều chẳng quan tâm tới việc bị người khác nghĩ gì. Ngay cả Makoto cũng thế. Có nằm mơ nó cũng không nghĩ Kaiji và Atsuya sẽ làm chết cô bé mà bọn chúng săn được.

Xe thời đầu thập niên 70, kiểu sedan…

Bị lộ tẩy tới đó rồi cơ à? Nếu vậy thì việc cảnh sát tìm ra xe nhà nó chỉ còn là vấn đề thời gian. Nó không biết nội dung cơ sở dữ liệu mà cảnh sát có thể sử dụng, nhưng nó hình dung được là không khó để điều tra xem người nào, ở đâu, sở hữu loại xe gì.

Tiêu rồi! Makoto lẩm bẩm.

Chiếc Gloria của bố nó là xe đời năm 1977. Bố nó mua cách đây 3 năm. Gọi là mua nhưng phải nói là đi xin mới đúng. Xe do em họ của bố nó thải ra và bố nó lấy gần như không mất tiền. Bố nó không phải người mê xe, chỉ cần chạy được thì xe nào cũng vậy. Thậm chí, chính Makoto mới là người thường xuyên chăm sóc chiếc xe. Nó muốn lái nên vừa được 18 tuổi là đi thi lấy bằng luôn.

Hầu hết hàng xóm đều biết Makoto lái chiếc Gloria cũ này. Cứ nghĩ ai đó trong số họ sẽ báo với cảnh sát là Makoto lại thấp thỏm không yên, nó nằm trên giường vò đầu bứt tai.

Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Nó bật dậy, vớ lấy điện thoại. Màn hình hiện số của Kaiji.

“Ờ.” Giọng Makoto hơi căng thẳng.

“Tao đây. Makoto hả?”

“Ờ.”

“Mày đang làm gì đấy?” Kaiji hạ giọng hỏi.

“Tao vừa xem TV.”

“Mày xem bản tin chưa?”

“Rồi.”

“Thế à?” Kaiji im lặng một lúc rồi tiếp tục. “Không phải là mày đang sợ rồi nghĩ quẩn đấy chứ?”

“Hả?”

“Kiểu như ra đầu thú ấy. Thế nào? Đúng không?”

“Tao chưa nghĩ tới chuyện đó, nhưng…”

“Nhưng là sao?”

Makoto không biết phải nói gì. Việc nó đang sợ là thật.

“Không sao đâu, xe sedan cũ có mà đầy. Vả lại, giả sử có bị nhìn thấy thì cũng chẳng làm sao. Vì không có bằng chứng nào chứng tỏ bọn mình đã làm.”

“Nhưng có thể do cảnh sát chưa công bố thôi, chứ họ đã nắm được nhiều thông tin khác rồi. Biết đâu có người đã trông thấy bọn mình bắt con bé.”

“Mày điên à? Nếu thế thì cảnh sát đã đến tìm bọn mình từ lâu rồi. Không việc gì phải sợ hết.”

Kaiji nổi cáu. Dù miệng nói không phải sợ nhưng chính Kaiji cũng đang lo sẽ bị bắt. Điều này càng khiến Makoto thêm bất an.

“Rõ chưa, nếu cảnh sát đến và hỏi chuyện cái xe thì đừng có nôn ra đấy.”

“Chỉ cần trả lời đêm hôm đó ở phòng trọ của Atsuya suốt là được chứ gì?”

“Thằng ngu, phải cắt đứt nghi ngờ của cảnh sát luôn ở chỗ mày chứ sao lại bảo đi cùng bọn tao.”

“Nhưng hôm trước mày vừa thống nhất là tao quay lại phòng trọ của Atsuya sau khi trả xe còn gì.”

Ở bên kia đầu dây, Kaiji tặc lưỡi rõ to.

“Mày không biết tùy cơ ứng biến hả? Hôm đó chỉ có mình mày lái xe thôi. Bị bố giục về nên mày quay về trả xe cho bố. Không được nhắc gì đến bọn tao đâu đấy. Hiểu chưa?”

“Nói thế liệu cảnh sát có chịu không?”

“Sao không? Giả sử cảnh sát có tìm đến mày thì cũng chỉ vì mày có cái xe Gloria đó. Sao lại đi nghi ngờ mày chứ?”

“Mong là sẽ suôn sẻ.”

“Cứ làm thế đi, không sao đâu. Đừng có sợ. Nói chung, để người ta nhìn thấy cái xe cũng là lỗi của mày thôi. Tại mày đỗ ở chỗ dễ nhìn thấy quá mà.”

Makoto không dám cãi là “chẳng phải chính mày bảo tao đỗ ở đó sao.” Nó siết chặt điện thoại trong tay.

“Còn bố mày thì sao? Bố mày xem bản tin chưa?”

“Tao không rõ. Bố tao đang ở dưới nhà, có thể đã xem rồi.”

“Nếu bố mày có hỏi về chuyện cái xe thì cấm được hé răng đấy.”

“Tao không nói đâu.”

“Thật đấy nhé. Mày mà phản bội bọn tao thì cứ liệu hồn.”

“Tao biết rồi.”

“Được rồi. Thế nhé, tao sẽ gọi lại.” Kaiji nói nhanh rồi cúp máy luôn.

Makoto ném điện thoại đi rồi lại nằm vật ra giường. Nó nhẩm lại trong đầu từng lời của Kaiji.

Có nghĩ thế nào cũng thấy những lời của Kaiji quá lạc quan. Việc điều tra của cảnh sát không thể hời hợt như Kaiji nói. Cảnh sát sẽ không bỏ qua chi tiết là thời điểm Makoto lái chiếc Gloria tối hôm đó trùng với thời điểm Nagamine Ema bị bắt cóc.

Các đề xuất của Kaiji vốn dĩ luôn ích kỷ. Trước đó, Kaiji bắt Makoto phải làm chứng cho chứng cớ ngoại phạm của hai đứa nó nhưng khi thấy có nguy cơ Makoto bị nghi ngờ trước thì lại bắt Makoto không được hé răng về hai đứa.

Liệu điều tra viên có tìm đến mình không…

Chắc sẽ đến thôi, Makoto nghĩ. Giờ này có lẽ cảnh sát đang lên danh sách những người sở hữu xe sedan cũ ở Tokyo, mà không, ở khắp cả nước. Giả sử họ đã biết được loại xe, khoanh vùng được cả khu vực và địa điểm xảy ra vụ án thì việc sàng lọc sẽ càng đơn giản.

Makoto nghĩ xem điều tra viên sẽ hỏi gì nếu đến nhà nó. Đầu tiên họ sẽ hỏi về buổi tối xảy ra sự việc. Kaiji bảo nó phải khai là lái xe một mình. Nhưng từ trước đến giờ, hầu như nó chẳng bao giờ lái xe một mình cả. Luôn là đi với Kaiji và Atsuya.

Giả sử hôm đó điều tra viên về luôn thì họ vẫn sẽ tiếp tục tìm hiểu các mối quan hệ bạn bè của Makoto. Nếu vậy, tên của Kaiji và Atsuya sẽ xuất hiện ngay. Chuyện Kaiji và Atsuya quậy phá thì nổi tiếng khắp khu này rồi.

Makoto ngồi dậy. Tâm trạng rối bời. Nhưng nó không biết phải làm thế nào. Chẳng nhẽ cứ ngồi yên và đợi cảnh sát tới? Nó không chắc mình có thể chịu được các câu hỏi dồn dập của điều tra viên.

Ra đầu thú vẫn là cách hay nhất chăng? Nếu đầu thú, tội nó sẽ không quá nặng vì nó chỉ tiếp tay cho việc bắt cóc cô bé…

Makoto lắc đầu. Nếu làm thế, nó sợ chuyện sau này. Có thể Kaiji và Atsuya sẽ bị bắt nhưng vì chưa đến tuổi trưởng thành nên không phải ở tù lâu. Khi ra tù, bọn nó sẽ trả thù Makoto. Chưa biết chừng Makoto còn bị chúng nó giết.

Ngay cả trường hợp thú nhận hết với cảnh sát điều tra thì nó cũng dự đoán được hậu quả tương tự. Kaiji và Atsuya sẽ không tha thứ cho Makoto. Kể cả không khai nhận nhưng một khi các điều tra viên chuyển nghi ngờ sang Kaiji và Atsuya thì bọn nó cũng sẽ đổ lỗi cho Makoto. Tóm lại, bất cứ chuyện gì không như ý bọn nó thì đó là lỗi của Makoto.

Makoto bất giác ôm đầu thì nghe thấy chuông cửa reo. Nó giật thót mình. Chẳng mấy khi có người đến nhà vào tối muộn thế này. Không lẽ điều tra viên đã đến rồi sao?

Makoto nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đứng ở trên cầu thang. Nó khom người xuống nghe ngóng.

“Xin lỗi vì làm phiền anh chị lúc khuya khoắt thế này…” Nghe giọng nói đó, Makoto thở phào. Giọng nói quen thuộc của bác tổ trưởng khu phố.

Nó quay về phòng, cảm nhận được mồ hôi lạnh đang rịn ra khắp người. Đúng lúc ấy, nó nhìn thấy tờ rơi để trên bàn.

Nó cầm lên. Một ý nghĩ chợt nảy ra.

Nó nghĩ hay là cung cấp thông tin cho cảnh sát? Nếu gọi tới số điện thoại ghi ở đây và báo là Kaiji và Atsuya rất đáng nghi thì thế nào cảnh sát cũng sẽ điều tra hai thằng đó. Rất có thể hai thằng sẽ bị bắt trước khi cảnh sát tìm đến mình.

Lẽ dĩ nhiên, bọn nó sẽ khai ra Makoto. Chuyện nó bị bắt là không thể tránh khỏi. Nhưng khi tới cảnh sát, nó sẽ thú nhận mình là người gọi điện cung cấp thông tin. Có điều, phải yêu cầu cảnh sát giữ bí mật với Kaiji và Atsuya. Chắc chắn cảnh sát sẽ thông cảm nếu nó nói là sợ bị trả thù.

Việc cung cấp thông tin cũng giống như đầu thú. Nhiều khả năng sẽ được giảm nhẹ tội.

Càng nghĩ, Makoto càng cảm thấy không còn cách nào khác. Nó nhìn chằm chằm vào tờ rơi. Vấn đề là nói như thế nào và sẽ gọi tới đâu. Trong tờ rơi có ghi ba số điện thoại.

Phải gọi theo kiểu ẩn số. Nếu bị hỏi tên cũng không được trả lời. Nếu bắt buộc phải trả lời thì dùng tên giả. Số điện thoại, địa chỉ, tất cả đều phải bịa ra.

Mà không…

Nếu bịa đặt tất cả thì cảnh sát sẽ không tin. Nó từng nghe khi các tờ rơi kiểu này được phát, có rất nhiều điện thoại trêu đùa gọi tới. Nếu để cảnh sát nghĩ là trêu đùa thì coi như mất cả chì lẫn chài.

Ngoài ra, còn một điều nữa khiến nó lo lắng. Rất có thể các số điện thoại này có chức năng truy ngược. Nếu vậy thì gọi theo kiểu ẩn số cũng vô nghĩa.

Makoto quyết định dùng điện thoại công cộng. Đề phòng trường hợp xấu, nó sẽ đi xa nhất có thể và dùng bốt điện thoại ở đó. Tuyệt đối không được để người khác nghe thấy nội dung cuộc gọi.

Vừa nhìn tờ rơi, Makoto vừa tự nhủ làm vậy chắc sẽ ổn. Nó cứ có cảm giác đang có một cái bẫy mà nó không ngờ tới. Nhưng nếu muốn cung cấp thông tin thì chỉ còn cách gọi tới số điện thoại ghi ở đây thôi.

Makoto ngẩng lên. Nó chợt nghĩ tới một thứ.

Nó mở ngăn kéo bàn, lấy điện thoại của Nagamine Ema ra.

Tờ rơi không ghi số điện thoại của nhà Nagamine.

Nhưng trong điện thoại của cô bé thì có. Số điện thoại hiển thị là “Bố” gọi tới lần cuối chắc chắn là số gọi từ nhà. Makoto vừa nhìn chiếc điện thoại màu hồng vừa suy nghĩ phải cung cấp thông tin thế nào cho bố nạn nhân.