Chương 43
Sau khi xuống xe của Wakako, Nagamine vào một quán mì soba gần ga Komoro để ăn tối. Tàu điện vẫn còn chạy, nhưng không phải vì thế mà gã dư dả thời gian. Gã không có ý định đi tàu. Gã tính sẽ bắt taxi từ đây đi Karuizawa. Nhưng nếu bắt taxi ngay sau khi xuống xe của Wakako, chẳng may có tài xế nào trông thấy thì họ sẽ nghi ngờ gã. Chính vì thế mà gã quyết định để giãn ra một chút.
Quán mì đó cũng bán một ít đặc sản. Thấy có loại rượu nổi tiếng tên là Thành Komoro, Nagamine bèn mua một chai. Nhân viên cửa hàng cho hộp rượu vào túi nylon màu trắng.
Lúc bước ra khỏi quán mì, Nagamine giật mình. Có hai xe cảnh sát đang đỗ ở vòng xoay trước cửa ga. Gã cũng thoáng trông thấy có cảnh sát.
Nagamine đi ra chỗ bắt taxi, chú ý để không bước quá nhanh. Lập tức, một cảnh sát tiến về phía gã. Người này còn trẻ.
Nagamine đứng lại, lấy hộp rượu từ trong túi nylon ra. Sau đó gã áp điện thoại vào tai, làm bộ như thế đang nói chuyện với ai đó. Mục đích gã mua chai rượu là để giả làm khách du lịch.
Tay cảnh sát trẻ liếc nhìn Nagamine rồi lập tức quay gót như thể đã mất hứng.
Nagamine khẽ thở phào rồi đứng ở chỗ bắt taxi. Một chiếc xe đang chờ khách đỗ trước mặt gã.
“Cho tôi đến Karuizawa.” Nagamine nói sau khi đã ngồi vào xe. “Cạnh ga Karuizawa có một khách sạn thương mại tên là EX, chắc là anh biết.”
“À, khách sạn còn khá mới. Tôi biết.” Tay tài xế ước chừng 50 tuổi vui vẻ đáp.
Xe taxi vừa đi khỏi nhà ga chưa được bao lâu thì lại gặp một xe cảnh sát đi ngược chiều.
“Có vẻ hơi phô trương nhỉ?” Nagamine thử gợi chuyện.
“Hả, gì cơ?”
“Xe cảnh sát ấy. Vừa rồi ở nhà ga tôi cũng thấy cảnh sát… Có chuyện gì à?”
“À, hình như họ đang tìm người.”
“Người?”
“Nghe nói họ đang tìm một thanh niên. Thật ra ban nãy tôi cũng nhận được tin từ công ty. Họ bảo nếu chở một thanh niên nào khoảng 20 tuổi thì phải báo cáo ngay.”
“Khoảng 20 tuổi à… còn đặc điểm gì nữa không?”
“Cái đó tôi không thấy nói. Nhưng mùa này, lại vào giờ này nữa thì không có khách nào như vậy đi taxi đâu.”
Nghe tay tài xế nói, Nagamine nuốt nước bọt. Gã nghĩ ngay có thể cảnh sát đã tìm được Sugano Kaiji.
“Anh có thể bật đài giúp tôi không?”
“Đài à? Xem nào, không biết có sóng không.”
Tay tài xế dò kênh. Đúng như anh ta nói, sóng rất kém, dò mãi mới được một kênh thì cũng chỉ nghe được bập bõm tiếng của phát thanh viên. Không có vẻ gì là có phát bản tin nên Nagamine bảo tài xế tắt luôn. Dù có bản tin thì chưa chắc họ đã đưa tin về chuyện đang xảy ra ở đây.
Giả sử cảnh sát tìm được Sugano, việc bắt giữ chỉ còn là vấn đề thời gian thì…
Việc gã ở đây chẳng còn ý nghĩa nữa. Không chỉ vậy, ngay cả việc lẩn trốn cũng vô nghĩa.
Gã cảm giác như vòng xoáy mà gã bị cuốn vào đang dần lắng lại. Tất nhiên, gã biết người tạo ra vòng xoáy đó không ai khác chính là gã, và nhiệm vụ kéo tấm màn cuối cùng xuống cũng thuộc về gã.
Đường phố của Karuizawa bắt đầu hiện ra trước mắt.
Lúc Oribe tới được Phòng cảnh sát Komoro nằm trên đường quốc lộ 18 thì đã hơn 10 giờ tối. Trụ sở cảnh sát là tòa nhà ba tầng vuông vức. Lối vào dẫn tới cửa chính uốn khúc với những khóm cây được chăm sóc cẩn thận.
Vào bên trong, Oribe chào nhân viên ở đó rồi đi tới phòng tiếp khách. Mano đang uống cà phê lon trước của phòng tiếp khách với vẻ mặt mệt mỏi.
“Có tìm thấy gì không?” Mano ngẩng lên hỏi Oribe.
Oribe lắc đầu.
“Tối quá nên nhìn không rõ. Tạm thời em đã gom hết vật dụng của hai đứa chúng nó rồi nhưng không thấy có thứ gì giúp xác định được điểm đến của Sugano. Ngày mai, đội nhận dạng sẽ từ Tokyo xuống.”
“Đội nhận dạng kiểm tra chắc cũng không thấy gì đâu. Cùng lắm chỉ xác nhận được Sugano đã trốn ở nhà nghỉ đó.”
“Có tin gì từ Sở cảnh sát Nagano không ạ?”
“Bên Nagano làm tốt lắm. Cũng có thể vì vụ này đang được truyền thông chú ý nữa nhưng họ đang huy động rất nhiều cảnh sát.”
“Nhưng vẫn… không có kết quả?”
“Vì ảnh của Sugano được phát muộn quá. Lúc điện thoại gọi đến thì không biết Sugano đang ở đâu nữa rồi.” Mano tặc lưỡi. “Hỏng hết cả. Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp đội trưởng nữa.”
“Về chuyện anh để Yuka nghe điện thoại ạ?”
“Ừ.”
“Nhưng nếu Yuka không nghe máy thì Sugano cũng sẽ nghi ngờ. Trong trường hợp đó, em nghĩ chẳng còn cách nào khác cả.”
Mano gãi đầu.
“Có thể Sugano sẽ nghi ngờ nhưng có khả năng nó sẽ quay về vì nghĩ có chuyện. Lẽ ra nên làm theo cách đó. Nhưng thôi, giờ nói cũng có nghĩa gì đâu.” Mano bóp mạnh chiếc lon rỗng đang cầm trên tay.
“Em cũng không ngờ Yuka lại làm thế.”
Mano chậm rãi lắc đầu.
“Suy nghĩ của các cô gái trẻ khó hiểu lắm.”
“Đã xác định được nhân thân của Yuka chưa ạ?”
Nghe Oribe hỏi, Mano lấy trong túi ra một tờ giấy, trên đó là dòng chữ viết vội: Murakoshi Yuka 4-X Minami-Mizumoto, quận Katsushika.
“Lấy từ điện thoại đấy. Đội trưởng sẽ dẫn bố mẹ con bé tới đây.”
“Đích thân anh Hisatsuka ạ?”
“Ừ. Vì tạm thời đây là manh mối duy nhất.” Mano chỉ vào cánh cửa bên cạnh. “Nhưng bọn trẻ bây giờ, có gọi bố mẹ tới cũng chưa chắc đã chịu mở miệng đâu.”
“Cô bé vẫn câm như hến ạ?”
Mano dang rộng hai tay ra như muốn nói “đầu hàng rồi.”
“Em vào gặp được không?” Oribe hỏi.
“Được thôi, cậu có cách gì à?”
“Có chuyện này em chưa nói với anh Mano. Có thể em biết cô bé.”
Mano nhíu mày, tỏ ý không hiểu.
“Em từng nhìn thấy cô bé rồi. Có thể là tình cờ trông giống thôi.”
“Ở đâu?”
“Trong băng video. Băng mà bọn Sugano quay ấy.”
“Không thể nào…” Mano nhăn mặt. “Con bé là nạn nhân à?”
“Có thể chỉ là tình cờ giống thôi.”
Mano cắn môi suy nghĩ. Cuối cùng anh ngẩng lên nhìn Oribe.
“Được rồi, cậu vào gặp đi.” Mano nói rồi đứng dậy.
Trong phòng khách kê một ghế sofa ba chỗ ngồi, đối diện là hai ghế sofa đơn. Murakoshi Yuka đã cởi giày, ngồi thu mình trên chiếc ghế sofa dài. Thấy Oribe và Mano vào, cô bé xoay lưng lại.
Oribe nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa.
“Có phải Sugano yêu cầu em chạy trốn cùng không?” Oribe nói với cái lưng của Yuka.
Nhưng cô bé không trả lời. Có vẻ cô bé không định trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Bố mẹ em đang trên đường tới đây. Nếu là chuyện em không muốn cho bố mẹ biết thì nên nói luôn bây giờ.”
Tuy nhiên, Yuka vẫn im lặng. Oribe quay sang nhìn Mano rồi lại nhìn Yuka.
“Em không hận Sugano à?”
Nghe hỏi vậy, lần đầu tiên Yuka có phản ứng. Vai cô bé khẽ cử động.
“Anh nghĩ bình thường thì sẽ hận đấy. Bị đối xử như thế cơ mà. Hay là em đồng thuận? Đồng thuận tới mức cho phép quay cả phim luôn?”
Yuka xoay đầu về phía Oribe. Cô bé liếc xéo anh.
“Nói cái gì thế? Điên à?” Cả giọng điệu lẫn nét mặt cô bé đều không giữ được sự bình tĩnh.
“Anh điều tra viên này,” Oribe nhìn về phía Mano, “nói là không thể có chuyện đó. Làm sao có thể chạy trốn với kẻ đã hãm hiếp mình chứ.”
Yuka lại nhìn về phía Mano. Nhưng lần này không phải để cự tuyệt Oribe mà là tránh cái nhìn trực diện từ anh.
“Nói thật là anh cũng không tin đâu. Thế nên anh nghĩ cần phải xác minh. Nếu em cứ im lặng thế này thì bọn anh buộc phải xem lại cuốn băng lần nữa. Tất cả cùng xem và xác nhận có đúng là em ở trong cuốn băng không.”
Bản thân Oribe không muốn nói thế, nhưng nếu cô bé vẫn giữ thái độ cố chấp thì anh chẳng còn cách nào khác.
Cô bé nói gì đó. Nhưng giọng bị nghẹn nên nghe không rõ.
“Hả, em vừa nói gì?” Oribe nhoài người ra.
Anh nghe thấy Yuka nói “Tùy.”
“Thích thì xem đi. Đằng nào cũng xem nhiều rồi còn gì.” Giọng Yuka nghẹn ngào.
“Cả bố mẹ em cũng xem nữa đấy.” Mano xen vào. “Em đồng ý chứ?”
Yuka cuộn tròn người như bào thai và giữ nguyên tư thế ấy suốt một lúc lâu. Nhưng khi Oribe đang chuẩn bị nói thì Yuka lên tiếng.
“Tôi bị đe dọa.”
“Hả?” Oribe cố nhìn thẳng vào mặt cô bé. “Bị đe dọa… Sugano hả?”
Yuka gật đầu. “Nếu không đi cùng, Sugano nói sẽ tung ảnh và băng video đó lên mạng…”
Oribe nhìn Mano. Mano im lặng gật đầu.
“Em kể cho anh nghe từ đầu nhé?” Oribe hỏi Yuka.
“Đừng cho bố mẹ tôi xem.” Yuka ngẩng lên. Vành mắt cô bé đỏ hoe.
“Anh hứa.” Oribe nói.
Thật không dễ dàng để Oribe sắp xếp lại câu chuyện rời rạc mà Yuka, với đôi mắt sưng húp, kể lại bằng giọng nhát gừng. Nhưng Oribe hết sức kiên nhẫn, thi thoảng lại xen vào một câu hỏi hoặc thay đổi chủ đề để giảm bớt căng thẳng nhằm tìm hiểu lý do cô bé quyết định chạy trốn với Sugano. Với Oribe, mà không, với những người đàn ông trưởng thành nói chung, thì việc chạy trốn này thật khó lý giải.
Yuka gặp Sugano và Tomozaki khoảng ba tháng trước. Yuka được bọn chúng tán tỉnh ở ngoài phố. Có vẻ Tomozaki là người bắt chuyện trước nhưng cô bé cứ thế lên xe cùng Tomozaki và Sugano để đi chơi. Cô bé không biết sẽ đi đâu. Sugano và Tomozaki cũng không xác định trước. Sau cùng, bọn chúng tìm được nhà nghỉ bỏ hoang kia. Sugano và Tomozaki lôi Yuka vào nhà nghỉ, dùng dao đe dọa và thực hiện hành vi hãm hiếp. Oribe hỏi thử cảm giác của Yuka sau khi sự việc xảy ra. Yuka trả lời cộc lốc:
“Thì buồn bình thường.”
“Bình thường?”
“Ừ.” Yuka gật đầu. Oribe không hiểu được sắc thái của hai chữ “bình thường.”
Sau khi vụ việc xảy ra thì không thấy Sugano liên lạc lại. Tuy nhiên, cách đây mấy hôm, Yuka nhận được cuộc gọi của Sugano rủ đi du lịch.
Khi Yuka từ chối thì lập tức ở đầu dây bên kia, Sugano nổi điên, quát rằng nếu Yuka không nghe lời thì sẽ tung ảnh và đoạn băng Yuka bị hãm hiếp lên mạng.
Chẳng còn cách nào khác, Yuka đành tới chỗ hẹn. Cô bé sợ mình sẽ lại gặp chuyện kinh khủng. Tuy nhiên, khi tới nơi, Sugano dịu dàng đến nỗi Yuka tưởng là một người khác. Câu đầu tiên Sugano nói là xin lỗi vì đã gọi Yuka ra gấp.
Nếu Sugano dịu dàng như vậy thì thà nghe lời còn hơn là cãi và chọc giận cậu ta nên Yuka quyết định đi với Sugano. Từ Tokyo, hai đứa lên tàu shinkansen. Khi tàu tới Nagano, Yuka sững sờ đến run người khi biết Sugano định đi đâu. Vì đó chính là căn nhà nghỉ bỏ hoang, nơi bọn chúng đã hãm hiếp Yuka.
“Em không biết là Sugano đang bị truy đuổi à?”
Yuka suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời câu hỏi của Oribe.
“Có thể đấy nhưng chẳng quan trọng lắm.”
“Chẳng quan trọng lắm?”
“Thì bởi… vui mà.”
Lấy nhà nghỉ kia làm cứ điểm, Yuka và Sugano lang bạt khắp nơi. Lúc thì ở khách sạn tình yêu, lúc lại ngủ trong bãi đỗ xe của một biệt thự. Sugano là người cầm tiền. Yuka có nhiệm vụ đi mua đồ ăn nhưng nếu cần đi xa thì Sugano sẽ đi. Vì Sugano có xe máy. Đương nhiên là xe ăn trộm.
Hai đứa liên lạc với nhau bằng điện thoại di động. Tuy nhiên, Sugano đã đánh mất điện thoại của mình. Do vậy, Yuka cho Sugano mượn một máy. Vốn dĩ Yuka có hai điện thoại. Điều này hình như cũng là “bình thường” với con gái bây giờ.
“Em biết bọn anh là điều tra viên và đang truy bắt Sugano. Thế mà em lại để Sugano chạy thoát? Tại sao vậy?”
Trước câu hỏi này, Yuka lại im lặng suốt mấy phút. Câu trả lời mà Yuka thốt ra sau đó khiến Oribe và Mano cùng ngã ngửa.
“Vì tôi nghĩ nếu Kaiji bị bắt thì phiền lắm.”
“Phiền? Cái gì phiền cơ?”
“Thì bị hỏi nhiều sẽ phiền chứ sao. Nếu Kaiji không bị bắt thì có ai biết chuyện của tôi đâu.”
Thu thập thông tin xong, Oribe và Mano sang phòng khác uống cà phê. Mano liên tục ấn vào hai bên thái dương như thể bị đau đầu.