← Quay lại trang sách

Chương 44

Nagamine xem bản tin về việc tìm thấy một thiếu nữ chạy trốn cùng Sugano Kaiji lúc đang ở khách sạn tại Takasaki. Tất nhiên, bản tin không nhắc tới tên của Sugano Kaiji.

Từ nội dung bản tin, Nagamine tin chắc Sugano đã trốn trong nhà nghỉ ở Komoro kia. Hóa ra cảnh sát nhanh hơn gã chỉ một bước chân. Nghĩ vậy, gã thấy thất vọng nhưng nếu không có lòng tốt của Wakako và bố cô thì chắc giờ này gã đã bị bắt thay cho Sugano rồi. Nên nghĩ đó là may mắn thì hơn. Vả lại, giả sử gã tới nhà nghỉ đó trước cảnh sát thì cũng không biết có gặp được Sugano không. Bởi chính cảnh sát còn để Sugano thoát.

Nagamine đứng dậy khỏi ghế và mở tấm rèm chắn sáng. Ánh nắng chói chang ùa vào biến căn phòng tối trở thành thế giới ban ngày chỉ trong giây lát. Gã nheo mắt nhìn xuống bên dưới. Đường phố Takasaki bắt đầu náo nhiệt.

Tối qua, gã lên chuyến tàu cuối cùng từ Karuizawa để đến Takasaki. Bởi gã nghĩ có nguy cơ ảnh của gã đã được phát khắp các khách sạn thương mại ở tỉnh Nagano. Ngoài ra, cũng vì gã nghĩ có thể Sugano đã bị bắt. Nếu vậy thì chẳng còn lý do để gã ở lại Nagano.

Sugano chưa bị bắt. Nhưng chắc chắn nó đã chạy khỏi Nagano. Sugano chạy đi đâu? Tiếc là gã chẳng có manh mối nào về việc này.

Nagamine rời cửa sổ, quăng mình xuống giường. Người gã nặng trĩu, không chỉ là do liên tục thiếu ngủ. Mặc dù để sổng Sugano nhưng nhiều khả năng cảnh sát có manh mối về nơi Sugano chạy trốn. Họ đã tìm được nhà nghỉ đó thì việc tìm được nơi lẩn trốn tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian. Ngoài ra, cũng có khả năng Sugano sẽ từ bỏ ý định chạy trốn và ra đầu thú do lo sợ năng lực điều tra của cảnh sát.

Dù thế nào thì cơ hội trả thù của gã bây giờ gần như bằng không. Cuộc sống chui lủi vừa rồi cũng như khẩu súng săn đem theo sẽ trở nên vô ích.

Mà không, chuyện đó chẳng quan trọng.

Thứ đang đè nặng trái tim gã chính là cảm giác bất lực khi không thể làm gì với Sugano, kẻ trong tương lai sẽ bị bắt theo cách nào đó. Rồi sẽ đến ngày Sugano bị xét xử trước tòa. Tuy nhiên bản án không thể phản ánh được nỗi oán hận của gã cũng như của Ema. Thậm chí, chính Nagamine còn phải trả giá cho tội của mình trước cả khi Sugano bị đưa ra xét xử.

Gã sống chỉ để phục thù nên giờ chẳng còn gì nâng đỡ gã nữa. Và thế là ý nghĩ muốn tìm đến cái chết bắt đầu len lỏi trong đầu gã. Mặc dù biết đó là hành động hèn nhát nhưng gã càng cố xua đi thì ý nghĩ đó càng lớn dần lên.

Nagamine lăn qua lăn lại trên giường. Gã nghĩ hay tốt nhất là gọi cho cảnh sát. Nhắc mới nhớ, bố của Wakako khuyên gã nên ra đầu thú.

Bất giác, gương mặt Wakako hiện lên trong đầu gã. Nagamine không hiểu tại sao cô lại tích cực giúp gã đến thế. Gã hiểu là cô thấy thương hại gã nhưng không thể vì thế mà hỗ trợ một kẻ giết người được. Nagamine hình dung có lẽ quan điểm của cô là “giúp tìm ra Sugano nhưng không đồng tình với việc trả thù.”

Gã nghĩ hay là thử bàn bạc với Wakako. Gã sẽ gọi điện cho cô và hỏi cô nên làm gì. Có lẽ cô sẽ khuyên gã ra đầu thú. Nếu được thuyết phục bằng giọng nói dịu dàng đó, gã cảm giác nhiều chuyện sẽ được tháo gỡ.

Nagamine lấy điện thoại ra và khởi động. Sau đó gã tự cười chế nhạo mình. Số điện thoại của Wakako đã bị xóa khỏi bộ nhớ. Gã đã cố tình xóa đi để không ảnh hưởng đến cô.

Nagamine lắc đầu, toan tắt điện thoại thì thấy có một tin nhắn mới. Tin nhắn từ hai hôm trước.

Nagamine bật tin nhắn. Sau câu thông báo là thông tin mới từ nhân vật bí ẩn kia.

“Cảnh sát đang tới tỉnh Nagano. Họ đã phát hiện ra nhà nghỉ bỏ hoang. Nếu tới gần rất dễ bị phát hiện.”

Nagamine sửng sốt, gã kiểm tra lại ngày giờ của tin nhắn.

Không nghi ngờ gì nữa. Đúng là người cung cấp thông tin bí ẩn đã thông báo cho gã trước khi cảnh sát hành động. Nói cách khác, dù không rõ mục đích nhưng người này không mong Nagamine bị bắt.

Thêm nữa, tại sao người này lại nắm được thông tin chính xác đến như vậy? Và tại sao lại báo cho Nagamine?

Suy nghĩ tự sát và đầu thú nhanh chóng biến mất khỏi đầu Nagamine. Vẫn còn một tia hy vọng. Chính là người báo tin chưa rõ danh tính và mục đích này.

Điện thoại của Makoto đổ chuông khi nó đang đi vệ sinh. Lúc từ nhà vệ sinh ra, nó nhìn thấy mẹ đang cầm điện thoại.

“Makoto, đây là…” Mặt mẹ nó đanh lại.

Makoto nhìn vào màn hình. Cuộc gọi từ điện thoại công cộng.

Makoto cầm điện thoại, chạy lên tầng hai, nhanh chóng mở cửa sổ phòng. Bên kia đường có một chiếc ô tô đang đỗ. Một điều tra viên bước ra khỏi xe, ngước lên nhìn nó. Anh ta giơ một tay lên rồi gật đầu. Ý bảo Makoto hãy nghe máy.

Makoto ấn nút trả lời.

“Alo.”

“Makoto à?” Một giọng nói trầm đáp lại. Nghe như đang thăm dò tình hình.

Makoto nhận ra ngay là Kaiji. Nó cảm thấy miệng mình đột nhiên khô khốc.

“Ừ.” Makoto đáp. “Kaiji hả?”

“Ờ.” Kaiji đáp. “Cạnh mày có ai không?”

“Không. Có mẹ tao đang ở dưới nhà.”

“Mẹ mày không nghe thấy đâu nhỉ?”

“Không sao đâu.” Giọng Makoto hơi run.

Thực tế thì điều tra viên đang đợi bên dưới nghe được cuộc hội thoại này. Vì điện thoại của nó có cài thiết bị nghe lén. Nghĩ nếu Kaiji phát hiện được thì không biết phải làm sao khiến Makoto càng thêm lo lắng.

“Mày xem TV chưa?” Kaiji hỏi.

“Rồi. Mày trốn trong nhà nghỉ ở Nagano à? Mày thoát được giỏi đấy.”

“Một phen hú hồn. Không ngờ bọn cảnh sát lại tới được tận đấy.” Giọng Kaiji không có vẻ hăm dọa như mọi khi. Thậm chí còn hơi sốt ruột.

Cửa phòng Makoto khẽ mở, điều tra viên bước vào. Anh ta đang đeo tai nghe. Anh ta giơ một mẩu giấy cho Makoto xem, trên đó ghi “Hỏi xem đang ở đâu.” Vẫn áp điện thoại vào tai, Makoto gật đầu.

“Này, Makoto, mày vẫn nghe đấy chứ?” Giọng Kaiji rít lên.

“Ừ, tao đang nghe đây. Kaiji, giờ mày đang ở đâu?”

“Ở đâu được chứ, tao lang thang thôi. Mà này, sao bọn cảnh sát lại biết tao đang ở nhà nghỉ đó?”

“Tao biết đâu. Vì tao cũng chỉ biết qua TV.”

“Không phải mày nói đấy chứ. Vì chỉ mỗi mày biết nhà nghỉ đó.”

“Tao không nói. Bản thân tao cũng chỉ nghe từ bọn mày chứ có biết địa chỉ cụ thể đâu.”

“… Ờ nhỉ?” Ở đầu dây bên kia, Kaiji thở dài.

Makoto cảm giác như Kaiji đang sợ hãi. Từ trước đến nay, sau khi chỉ trích gì đó, Kaiji thường không chấp nhận lời thanh minh của Makoto.

Tay điều tra viên lại giơ tờ giấy ban nãy ra. Makoto thầm nghĩ “Khổ quá, biết rồi.”

“Giờ mày vẫn ở Nagano à?” Makoto hỏi.

“Sao ở đó được. Tao đang ở Hachioji.”

“Hachioji? Mày nghỉ đêm ở Hachioji à?”

“Không, tao đi ăn rồi tiện thể gọi cho mày thôi. Mà này, chuyện tao nói lúc trước sao rồi?”

“Chuyện gì?”

Có tiếng Kaiji tặc lưỡi.

“Chuyện tao bảo mày tìm hiểu xem có bằng chứng gì chứng tỏ bọn tao làm chết con bé không. Mày tìm hiểu chưa?”

“À, chuyện đó hả?” Makoto bối rối không biết trả lời sao.

Thấy vậy, tay điều tra viên đang nghe lén liền giơ cho Makoto xem tờ giấy, trên đó ghi “Trả lời là không có bằng chứng.”

“Thế nào?” Giọng Kaiji sốt ruột.

“Ờ, tao nghĩ là không có bằng chứng đâu.” Nói xong, Makoto lại nhìn tờ giấy điều tra viên vừa đưa tiếp. “Đầu thú. Nhẹ tội.” Makoto nói: “Mày nên ra đầu thú đi. Làm thế tội sẽ nhẹ hơn.”

Kaiji rên rỉ:

“Còn mày thì sao? Có bị cảnh sát tra hỏi không?”

“Tao bị gọi mấy lần rồi.”

“Rồi sao? Có… có bị phạt gì không?”

“Không. Cảnh sát còn chưa biết vì sao con bé đó chết nên chắc họ không biết phải phạt tao thế nào.”

“Hừm…” Hình như Kaiji đang suy nghĩ. Có thể là cân nhắc việc đầu thú.

Tay điều tra viên lại giơ tờ giấy khác ra: “Nếu chạy trốn thì tội nặng hơn.”

“Kaiji à, mày nên ra đầu thú với cảnh sát đi. Càng chạy trốn thì tội càng nặng đấy.”

“Mày nói lắm thế. Tao biết chứ. Nhưng tao không thích đầu thú. Tao không thích bị cảnh sát bắt rồi bị tống vào trại giáo dưỡng.”

Nếu nói được thế thì ngay từ đầu đừng làm việc xấu nữa! Trong đầu nghĩ vậy nhưng Makoto không dám nói ra.

“Để chơi thêm chút nữa đã.” Kaiji buông một câu.

“Hả?”

“Có đầu thú thì cũng phải chơi bời chút nữa đã. Vì bị bắt rồi thì đâu có chơi được.”

“Ờ… đúng rồi.”

“Nhưng mà, tao không có tiền.”

“Hả? Tiền á?”

“Ờ, không hiểu sao tao không rút được tiền nữa. Chắc bà già tao làm trò gì rồi.”

“Bà già” ở đây là mẹ của Kaiji. Từ trước tới nay, Kaiji chỉ coi mẹ là công cụ để rút tiền.

“Makoto, mày có tiền không?”

“Hả? Tao á? Tao…”

Makoto đang chuẩn bị đáp là “không” thì thấy điều tra viên đưa cho nó tờ giấy: “Có. Sẽ cho mượn.”

“Tao… có một ít thôi. Có thể cho mày mượn.” Makoto thì thào.

Kaiji im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Mày có bao nhiêu?”

Điều tra viên xòe cả hai bàn tay ra.

“Xem nào, chắc khoảng 100.000…” Makoto đáp, mặc dù chưa bao giờ nó có trong tay số tiền lớn như vậy.

“100.000 à? Ít thế.” Kaiji có vẻ không hài lòng. “Nhưng cũng chẳng biết hỏi ai nữa.”

“Thế nào?”

Makoto vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng thở “phù” từ đầu dây bên kia.

“Thôi được rồi, cho tao mượn đi. Mày có tiền ở đó chứ?”

Tay điều tra viên gật đầu, miệng ra hiệu là “Có.”

“Ừ, có.” Makoto đáp.

“Tốt, vậy mang đến cho tao.”

“Mang đến đâu? Hachioji à?”

“Sao lại mang đến đây? Tao chỉ ghé qua đây để gọi điện thôi. Tao sẽ đi lấy. Hẹn ở đâu được nhỉ?”

“Ở đâu được?”

“Phải rồi. Ở Ueno đi.”

“Ga Ueno à?”

“Hẹn ở ga nguy hiểm lắm. Vì có cảnh sát tuần tra. Trước mắt mày cứ tới gần ga đi. Tao sẽ gọi điện.”

“Tao hiểu rồi. Mấy giờ?”

“Hẹn 8 giờ tối đi. Muộn quá thì ít người, sớm thì trời vẫn còn sáng.”

“Vậy 8 giờ ở Ueno nhé.”

“Đừng có hé răng với ai đấy. Mày mà phản bội thì biết tay tao.”

“Tao biết rồi.” Giọng Makoto hơi run. Nó nghĩ không biết sau này phải giải thích việc bị cảnh sát nghe lén với Kaiji thế nào.

“Hẹn 8 giờ nhé.” Kaiji nói rồi cúp máy.

Makoto cảm giác như trút được gánh nặng toàn thân. Cùng lúc, mồ hôi túa ra.

Tay điều tra viên lao ra khỏi phòng mà không nói gì với nó.