Chương 45
3 giờ chiều, Ayumura cho taxi dừng ở chỗ mọi khi. Gã chuyển bảng hiệu từ Xe trống sang Ngừng phục vụ. Vì đỗ xe bên đường mà để nguyên bảng Xe trống thì dễ bị khách vẫy.
Gã kiểm tra đồng hồ một lần nữa. Chiếc đồng hồ kỹ thuật số đang chỉ 3 giờ 5 phút.
Gã gõ ngón tay vào vô-lăng, mắt hướng về cửa hàng tiện lợi ở đằng trước. Mà không, chính xác là góc đường có cửa hàng tiện lợi. Chắc chắn Nakai Makoto sẽ xuất hiện ở đó.
3 giờ chiều, Nakai sẽ đi vào cửa hàng tiện lợi. Nếu có thông tin mới về Sugano Kaiji, Nakai sẽ đội mũ. Khi đó, gã cũng sẽ vào cửa hàng tiện lợi và bình thản lại gần Nakai. Nakai sẽ đưa cho gã tờ giấy đã chuẩn bị sẵn. Trên tờ giấy đương nhiên có ghi thông tin về Sugano.
Ayumura đã thống nhất như vậy với Nakai Makoto. Không hẳn hai bên cùng đồng thuận mà là gã đe dọa và ép Nakai hứa. Trên thực tế thì Ayumura cũng hận Nakai. Thậm chí gã còn muốn giết luôn cả Nakai. Nhưng để tìm được nơi Sugano lẩn trốn thì cần phải lợi dụng thằng bé.
Cho tới hôm qua thì Nakai vẫn giữ lời hứa. Cứ đúng 3 giờ chiều là nó xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng chưa lần nào Ayumura thấy Nakai đội mũ.
Thật ra gã không muốn làm chuyện phiền phức này. Nhưng Nakai nói không nên liên lạc bằng điện thoại hoặc gặp mặt trực tiếp.
“Điện thoại của tôi bị cài thiết bị nên cảnh sát sẽ nghe được hết. Tuy được tự do ra ngoài nhưng rất có thể cảnh sát đang theo dõi tôi. Nếu biết tôi gặp ông, cảnh sát sẽ càng để ý tôi hơn.” Nakai nói, mếu máo như sắp khóc.
Thế nên gã mới nghĩ ra cách vừa rồi. Do hằng ngày phải đến đây lúc 3 giờ chiều nên trước đó, Ayumura không thể chạy taxi đi quá xa. Việc này ảnh hưởng nhiều đến công việc nhưng giờ gã chẳng bận tâm.
Ayumura lại nhìn đồng hồ. Đã gần 3 giờ 20 phút. Chưa bao giờ Nakai đến muộn thế này. Càng lúc gã càng thêm sốt ruột.
Gã đợi đồng hồ chỉ hơn 3 giờ 20 phút rồi xuống xe. Gã đi về phía góc đường có cửa hàng tiện lợi. Rẽ vào góc đường đó, đi thêm chút nữa là tới nhà của Nakai.
Nhưng ngay khi vừa rẽ vào góc đường, chân Ayumura khựng lại. Trước cửa nhà của Nakai có xe cảnh sát. Ngoài ra cũng có hai chiếc xe khác đang đỗ trên đường. Xung quanh có vài người đàn ông trông rõ ràng không phải người bình thường.
Ayumura liếm môi, chậm rãi tiến lại. Gã chú ý để bước chân thật đều. Nhưng tim gã thì đập loạn xạ.
Cửa trước nhà Nakai đang mở. Có mấy người đàn ông đi ra đi vào. Nhìn mặt ai cũng nghiêm nghị.
Ayumura đoán được sự tình. Sugano đã liên lạc với Nakai Makoto. Thế nên các điều tra viên mới tới đây để ứng phó.
“Này anh kia.”
Nghe gọi, Ayumura giật mình đứng lại. Người đàn ông đứng cạnh xe cảnh sát đang nhìn gã. Anh ta ước chừng 40 tuổi, dáng người thấp.
“Anh đang tìm nhà ai?”
“À…”
“Không phải tìm nhà à? Hay là lạc đường?”
“À không…” Ayumura hiểu ra ý nghĩa câu hỏi. Một người mặc đồng phục tài xế taxi mà xuống xe đi bộ thế này thì thường là tìm đường.
Ayumura cố nặn ra nụ cười rồi xua tay.
“Tôi tìm xem có chỗ nào đi vệ sinh được không thôi.”
Người đàn ông gượng cười.
“Ra là thế. Cửa hàng tiện lợi đằng kia không cho dùng nhờ à?”
“À… đúng rồi. Để tôi thử.” Ayumura khẽ gật đầu rồi vội quay gót. Mồ hôi rịn ra dưới nách.
Lúc quay về xe, gã hít một hơi thật sâu. Gã nổ máy và tăng quạt gió điều hòa. Tim gã vẫn đập nhanh. Vừa lấy lại nhịp thở, Ayumura vừa suy nghĩ.
Họ đã biết nơi ở của Sugano rồi chăng?
Nhưng nếu thế thì cảnh sát phải tới ngay đó chứ. Tại sao lại tới nhà của Nakai Makoto?
Ayumura nhìn đồng hồ. Đã 3 giờ rưỡi. Chắc Nakai không đến cửa hàng tiện lợi nữa. Có lẽ thằng bé đang bị cảnh sát hạn chế ra ngoài. Nếu ra ngoài thì sẽ có người đi theo.
Tóm lại, Ayumura nghĩ thế này: trong hôm nay, Nakai Makoto sẽ đi gặp Sugano. Nhưng do chưa xác định được địa điểm nên cảnh sát phải theo dõi Nakai.
Càng nghĩ, gã càng thấy suy đoán đó hợp lý. Nếu suy đoán đó đúng thì Ayumura chỉ còn một việc duy nhất nên làm.
Nagamine rót cốc cà phê thứ ba ở quầy đồ uống. Gã thường uống cà phê đen nhưng hôm nay gã lấy thêm một lọ đựng sữa. Gã thấy hơi đầy bụng.
Quay về chỗ ngồi, Nagamine rót sữa vào cà phê rồi khuấy đều. Trên bàn chẳng còn gì. Chiếc bát đựng súp và bánh mì vụn bỏ lò với tôm đã được nhân viên phục vụ dọn đi từ hơn nửa tiếng trước.
Nagamine lấy điện thoại ra, giả vờ tra cứu rồi cầm cốc cà phê lên. Đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi gã vào quán ăn này. Gã định nếu khách đông lên thì gã sẽ đứng dậy. Để nhân viên chú ý đến mình thì sẽ nguy hiểm. Vì rất có thể trong lúc nhìn gã, nhân viên sẽ nhận ra đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó rồi.
Tuy vậy, Nagamine vẫn muốn ở lại đây càng lâu càng tốt. Sau khi ra khỏi khách sạn ở Takasaki, gã chẳng biết làm gì tiếp theo, cứ lang thang rồi vào quán ăn này. Nói cách khác, khi ra khỏi đây, gã sẽ chẳng biết đi đâu.
Nagamine thử kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Giờ hy vọng duy nhất của gã là tin báo từ nhân vật bí ẩn kia. Vì thế, cứ cách mỗi giờ gã lại kiểm tra điện thoại một lần. Thật ra gã muốn mở điện thoại suốt nhưng lo có thể cảnh sát sẽ gọi nên gã không dám.
Có một tin nhắn. Cách đây một giờ thì không có. Nagamine thở hắt ra vì hy vọng và hồi hộp.
Nhưng đó không phải là tin nhắn từ người báo tin. Gã bật lên thì nghe thấy giọng của Wakako.
“Tôi là Tanzawa đây. Đúng là nhà nghỉ đó rồi. Tôi biết qua bản tin. Nhưng Sugano đã thoát được. Tôi rất lo không biết anh Nagamine sẽ làm gì tiếp theo. Xin anh hãy gọi cho tôi. Số của tôi là 090…”
Vậy là Wakako không xóa số điện thoại của gã. Tuy trong lòng bối rối nhưng Nagamine cũng có cảm giác như vừa được cứu. Giờ gã mới thấm thía có một người lo lắng cho mình là may mắn đến nhường nào.
Nagamine nghe tin nhắn lần nữa và ghi lại số điện thoại. Gã cứ nhìn dãy số đó trong lúc uống cà phê.
Gã không muốn lôi một người không liên quan vào chuyện này… Chính vì thế mà gã chia tay Wakako tại ga Komoro. Mới chưa đầy 24 tiếng mà cảm giác bồn chồn này là sao? Gã tha thiết muốn được nghe giọng của Wakako ngay bây giờ.
Không phải gã có tình cảm yêu đương với cô. Hơn ai hết, gã biết mình không có tâm trí nào cho việc đó. Vậy gã đang tìm kiếm sự an yên chăng? Lang thang trên hành trình trả thù cùng với cảm giác căm giận và cô độc, gặp được một người duy nhất hiểu mình nên gã định lợi dụng lòng tốt đó chăng?
Nagamine vo viên tờ giấy vừa ghi số điện thoại. Mày đang làm gì thế này? Giờ này mà còn phân vân à? Mày trông chờ cô ấy giúp gì chứ…
Gã định tắt nguồn điện thoại. Gã cầm điện thoại là để nhận thông tin từ người báo tin bí ẩn kia. Không phải gã cầm để trốn tránh điều gì.
Tuy nhiên, ngay khi gã chuẩn bị tắt nguồn thì đột nhiên điện thoại rung. Có cuộc gọi đến.
Nhìn dãy số trên màn hình, Nagamine trố mắt ngạc nhiên. Bởi nó trùng với dãy số trên tờ giấy gã vừa vo viên.
Nagamine bối rối. Bối rối nhưng gã vẫn ấn nút trả lời. Gã sợ nếu không nghe ngay thì bên kia sẽ dập máy. Vừa áp điện thoại vào tai, gã vừa thấy giận bản thân. Chuyện có gì đâu. Chẳng phải mày đang vui mừng sao? Chẳng phải mày đang muốn nói chuyện với cô ấy sao?
“Alo.” Gã cố kìm giọng.
“À… tôi đây. Anh biết ai không?”
“Tôi biết. Tôi đã nghe tin nhắn của chị.”
“Vậy à. Giờ anh đang ở đâu?”
“Giờ tôi…” Nagamine lưỡng lự không dám nói tiếp.
Như đoán được ý của Nagamine, Wakako thở dài. “Không sao đâu. Anh cứ tin tôi. Tôi không… bẫy anh đâu.”
Nagamine cười buồn.
“Tôi biết chứ. Vả lại, nếu bị chị lừa thì cũng đành chịu. Giờ tôi đang ở Takasaki. Tôi đang uống trà tại một quán ăn.”
“Takasaki…”
“Không có ý nghĩa gì đâu. Tôi cứ nhảy đại lên tàu rồi tới đây thôi.”
“Vậy à? Mà anh Nagamine này, bây giờ tôi tới gặp anh được không?”
“Chị tới gặp tôi? Để làm gì cơ?”
“Anh hỏi vậy tôi cũng không biết nói sao… Có lẽ là để thỏa mãn bản thân chăng? Vì nếu bỏ mặc anh Nagamine theo cách đó rồi tiếp tục sống với bộ mặt thản nhiên thì tôi sẽ hối hận lắm. Tôi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn. Tôi thấy cần phải làm như vậy.”
Vẫn áp điện thoại vào tai, Nagamine gật đầu. Gã nghĩ Wakako đang nói rất thật lòng. Can dự tới mức đó rồi chỉ đứng từ xa theo dõi kết cục thì có lẽ sẽ chỉ thấy trống rỗng. Vì vậy, có thể nói lý do muốn gặp và trò chuyện đúng là chỉ để thỏa mãn bản thân.
“Alo, anh Nagamine à.”
“Tôi nghe đây.” Nagamine nói. “Hẹn ở đâu nhỉ?”
“Vậy là tôi có thể tới gặp anh à?”
“Nếu chỉ gặp thôi. Mong là không khiến chị gặp rắc rối.”
“Không sao đâu. Nhà tôi có ngôi mộ ở Takasaki. Tôi sẽ nói với bố là đi thăm mộ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trước mắt là hẹn ở gần ga Takasaki, địa điểm cụ thể Nagamine sẽ báo lại sau. Wakako nói 5 giờ sẽ tới.
Cúp máy xong, Nagamine uống nốt chỗ cà phê. Gã cầm phiếu thanh toán rồi đứng lên.
Gã biết có gặp Wakako cũng không giải quyết được gì. Thế nào cô cũng khuyên gã ra đầu thú. Nhưng gã lại muốn nghe câu chuyện của cô. Dù có thể nội dung chẳng quan trọng. Gã khao khát có người tâm tình gì đó với gã, chỉ với riêng gã.
Lúc bước ra khỏi quán ăn, ánh nắng chói chang phả vào người gã. Trong một giây, gã bị hoa mắt, phải dựa vào cột điện. Gã lấy kính râm ra đeo.
Sắp tới giới hạn rồi, gã thầm nghĩ.
Một tấm bản đồ được trải ra trước mặt Makoto. Là bản đồ khu vực ga Ueno. Bản đồ tương đối chi tiết, không chỉ có tên tòa nhà và các cửa hàng lớn mà còn có cả tên các cửa hàng nhỏ.
Điều tra viên tên Mano tiếp tục giải thích:
“Sau khi ra khỏi ga, cậu rẽ trái rồi dừng ở trước của hàng thời trang này. Chỗ này bắt sóng điện thoại tốt. Bọn tôi cũng dễ quan sát được cậu.”
“Tới đó em phải làm gì?” Makoto hỏi.
“Không cần làm gì hết, chỉ cần đợi điện thoại của Sugano thôi. Luôn có điều tra viên ở gần nhưng cậu đừng để ý. Thậm chí tôi còn muốn cậu cẩn thận đừng để lộ ra điều đó.”
“Ồ…” Makoto khẽ gật đầu.
Không lâu sau cuộc điện thoại của Kaiji thì các điều tra viên tới. Bọn họ lắp cả máy ghi âm vào điện thoại bàn nhà Makoto. Chắc để phòng trường hợp Kaiji gọi vào số ở nhà.
Sau đó là công tác hướng dẫn cho Makoto. Vì không biết Kaiji sẽ tiếp cận với Makoto theo cách nào nên họ chuẩn bị cả một bộ đáp án cho các tình huống khác nhau.
Makoto cũng phải học cách sử dụng tai nghe và micro không dây. Trước khi gặp được Kaiji, nó phải dùng thứ này để liên lạc với điều tra viên. Trong lúc nghe chỉ dẫn, Makoto cảm thấy lòng nặng trĩu. Nó lo lắng vì phải đảm trách nhiệm vụ quá lớn.
Nhưng nó còn một nỗi lo khác.
Tình hình cứ thế này thì chắc chắn Kaiji sẽ bị bắt. Khi đó, không biết Kaiji sẽ nghĩ gì về nó.
Hiển nhiên Kaiji sẽ nghĩ Makoto đã phản bội, bán nó cho cảnh sát. Sự thật đúng là như thế. Makoto buộc phải hợp tác để bắt Kaiji.
Liệu Kaiji có phải đi tù không? Theo thông tin trên các phương tiện truyền thông thì dù có phải ngồi tù cũng sẽ không quá lâu.
Khả năng cao là sau khi trở về với xã hội, Kaiji sẽ trả thù Makoto. Nhìn lại những gì Kaiji đã làm, Makoto không dám hình dung sự trả thù đó sẽ nhẫn tâm và tàn độc thế nào.
Ước gì Kaiji bị giết ở đâu đó. Giống như Atsuya…
Makoto nghĩ đó là con đường duy nhất để nó thoát khỏi tình cảnh này. Nó hy vọng Nagamine Shigeki sẽ trả thù. Nhưng không còn thời gian. Thời điểm Kaiji bị bắt đang đến gần.
Điều tra viên tên Mano đang nói gì đó. Một nửa nội dung chẳng lọt được vào tai của Makoto.