← Quay lại trang sách

Chương 46

Đúng 5 giờ, Nagamine bật điện thoại lên. Gã kiểm tra tin nhắn thoại nhưng không thấy có tin nhắn nào.

Gã đang ở trong một quán cà phê cạnh ga Takasaki. Đây là quán cà phê tự phục vụ. Gã chọn ghế ở bàn quầy ngắm được cảnh đường phố với tách cà phê au lait trước mặt.

Trong quán có nhiều người có vẻ là nhân viên công ty. Trông họ như thể đang xả hơi sau một ngày làm việc. Nagamine nhận ra gã đang cảm thấy ghen tị và ngưỡng mộ những người đó. Một cuộc sống ổn định, một lịch trình theo khuôn mẫu, một cuộc đời được hoạch định sẵn… Bản thân gã cũng từng như vậy cách đây chưa lâu. Một lần nữa, gã thấm thía giá trị của những điều đó. Thân xác đã mệt nhoài, trái tim đã tan nát. Dù có muốn quay lại quãng thời gian đó thì cũng chẳng còn đường nữa rồi.

Gã bắt đầu nghĩ, có tự hỏi tại sao lại xảy ra cơ sự này cũng vô ích. Tất cả bắt nguồn từ sự bất hạnh trên trời rơi xuống. Nếu Ema không lọt vào mắt hai tên súc sinh điên cuồng đó thì giờ gã đã có thể chỉ cần nghĩ đến việc giải khuây sau một ngày làm việc giống như những người làm công ăn lương kia.

Vốn dĩ, tại sao lại có sự việc trên trời rơi xuống đó? Tại sao những kẻ như vậy được sinh ra rồi bị bỏ mặc? Tại sao xã hội lại tha thứ cho điều đó?

Không phải tha thứ, chỉ là họ không quan tâm thôi. Nagamine nghĩ vậy khi đưa mắt nhìn quanh. Có bao nhiêu người ở đây còn nhớ vụ việc một nữ sinh cấp ba vô tội được tìm thấy đã chết sau khi bị đối xử như món đồ chơi tình dục? Họ có quan tâm tới việc bố của nữ sinh đã biến thành ác quỷ để đi trả thù không? Có thể họ sẽ nhớ ra mỗi khi có những tin tức liên quan. Nhưng chỉ có vậy thôi. Khi chủ đề tin tức thay đổi thì mối quan tâm của họ cũng thay đổi.

Có điều, bản thân gã cũng từng như thế. Chỉ cần cuộc sống của mình và gia đình được đảm bảo thì chẳng quan tâm đến chuyện của người khác. Nếu hỏi gã đã bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về tội phạm vị thành niên chưa, đã làm gì để giải quyết vấn đề chưa thì gã không trả lời được.

Nagamine nhận ra gã cũng chính là đồng phạm tạo nên xã hội này. Mỗi đồng phạm đều có thể phải trả giá tương đương nhau. Và lần này, kẻ được chọn chính là gã.

Nhưng Ema không phải là đồng phạm. Nếu Ema còn sống, con bé sẽ cố gắng để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.

Chính vì thế gã thấy mình phải bù đắp cho con gái. Nếu chúng ta đã sinh ra loại rác rưởi như Sugano Kaiji thì cũng chính chúng ta phải tiến hành loại bỏ nó. Có nhiều cách để loại bỏ. Có người sử dụng những từ như “cải tạo.” Nhưng với Nagamine, gã không chấp nhận được suy nghĩ đó. Năng lực của con người không thể đưa những con quỷ mà hệ thống này tạo ra, trở lại làm người được.

Có ba cô gái trông như nữ sinh cấp ba đi ngang qua cửa sổ. Cả ba đang cười. Nagamine cố ngăn dòng nước mắt tuôn trào. Gã với tay cầm cốc cà phê.

Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông. Gã vội vàng bấm nút trả lời rồi áp máy vào tai.

Là Wakako. Nagamine miêu tả ngắn gọn vị trí của quán cà phê rồi cúp máy.

Wakako xuất hiện ngay sau đó. Nhìn thấy gã, cô mua cà phê rồi đến ngồi cạnh.

“Anh đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.”

“Vậy à?” Wakako gật đầu rồi uống cà phê. “Sau đó có gì không?”

Không hiểu mình đang bị hỏi gì nên Nagamine nhìn cô.

Wakako thở dài.

“Anh có manh mối gì không?”

Nagamine cười buồn rồi lắc đầu.

“Bế tắc rồi. Hoàn toàn mất phương hướng.”

“Quả nhiên là thế.” Wakako khẽ nói. “Đồ… kia của anh đâu?”

Chắc Wakako nói tới túi đựng gậy đánh golf.

“Tôi cất trong tủ để đồ ở nhà ga. Vì chẳng có ai xách túi đồ như vậy đi lang thang ngoài đường cả.”

“Phải rồi.” Cô nói. “Tôi nghĩ hay là thôi bỏ đi.”

“Là sao?”

“Tất nhiên, cứ thế này thì anh Nagamine sẽ không bằng lòng. Nhưng tôi nghĩ con gái anh cũng không mong sự việc đi xa hơn đâu. Mất hết mọi thứ, phải chịu đau khổ đến nhường ấy… mà mối hận thì chưa biết có rửa được không, ở thế giới bên kia, chắc chắn con gái anh đang nghĩ là thôi bỏ đi bố ơi.” Wakako kìm giọng như sợ mọi người xung quanh nghe thấy. May sao không có khách nào ngồi gần.

Nagamine thở dài.

“Tôi nghĩ thế nào chị cũng khuyên tôi ra đầu thú.”

“Ở địa vị của anh Nagamine, ý kiến của tôi hẳn là nghe vô trách nhiệm lắm.”

“Không.” Nagamine lắc đầu. “Người vô trách nhiệm thì đâu có cất công tới tận đây. Tôi hiểu chị thật sự lo cho tôi. Thú thực là tôi thấy rất biết ơn. Nhất là bây giờ, khi tôi đã đánh mất mục tiêu.”

“Vậy thì anh hãy ra…” Wakako nhìn thẳng vào Nagamine.

Nagamine chống khuỷu tay lên bàn, dùng hai ngón tay ấn vào hai bên khóe mắt.

“Có điều, tôi không tài nào chấp nhận được. Nếu tôi không làm thì chẳng ai rửa hận cho Ema cả. Bởi những người khác sẽ quên ngay việc một người xa lạ bị giết. Thậm chí họ còn đứng về phía hung thủ. Với lý do hung thủ là trẻ vị thành niên.”

“Nhưng anh còn có thể làm gì được nữa đâu?”

Nagamine chỉ biết cười buồn trước câu chỉ trích của Wakako.

“Nghe chị nói vậy, tôi đau lòng lắm. Chị nói đúng. Đúng là tôi chẳng biết phải đi đâu bây giờ.”

“Tôi thì nghĩ,” Wakako liếm môi. “Anh Nagamine nên đàng hoàng đến gặp cảnh sát để vụ việc không bị chìm đi.”

“Tôi đầu thú thì sẽ có gì khác chăng?”

“Ít nhất thì một lần nữa công chúng sẽ nhớ đến bị kịch của con gái anh. Tất nhiên là không chỉ có vậy. Tại phiên tòa, chẳng phải anh Nagamine có thể chất vấn về xã hội, bao gồm cả luật Thiếu niên sao? Nếu là những lời từ một người đường đường chính chính ra đầu thú, chắc chắn mọi người sẽ lắng nghe.” Wakako nhìn thẳng vào mắt Nagamine, tuyên bố.

“Chất vấn à…” Nagamine tránh ánh mắt của Wakako.

“Có thể anh cho rằng tôi là người thứ ba nên mới có thể dễ dàng nói như vậy.”

“Không, có lẽ chị nói đúng. Tôi nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất với tôi lúc này.” Nói rồi Nagamine dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn lên trên. “Có cả cách tưởng nhớ như vậy nữa nhỉ?”

“Dư luận sẽ đứng về phía anh. Tiếng gào thét của anh sẽ khiến họ xúc động giống như tôi. Chẳng phải như vậy thì con gái anh cũng vui sao?”

Nagamine gật đầu. Đúng là thế. Wakako nói đúng.

“Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ đi cùng anh.” Wakako thu cằm lại. “Tới đồn cảnh sát.”

“Thế thì tôi lại làm phiền chị nữa.”

Nagamine nghĩ, làm theo cách đó thì gã sẽ phải nói năng thận trọng. Nếu ra đầu thú, gã sẽ phải giải thích được việc lẩn trốn thế nào suốt thời gian qua. Khi đó, phải nói sao để không gây rắc rối cho Wakako và bố cô. Nếu gã khai rằng Wakako đã liên tục khuyên gã ra đầu thú thì có lẽ cảnh sát sẽ không khép cô vào tội nào. Có điều, Nagamine không rõ giờ này gã ra đầu thú thì về mặt pháp luật có được coi là tự thú không.

“Chắc chỉ còn cách đó thôi.” Nagamine thở dài rồi nói.

“Vậy chúng ta tới cảnh sát luôn nhé?” Wakako mở to mắt.

Thấy vậy, bất giác Nagamine mỉm cười.

“Chị giỏi thật đấy. Rốt cuộc thì lần nào tôi cũng bị chị thuyết phục.”

“Xin lỗi anh, tôi nhiều chuyện quá.” Wakako cụp mắt xuống.

“Không, chị đã cứu tôi. Nếu không gặp chị, tôi đã không trụ được tới ngày hôm nay. Có lẽ tôi đã chết bờ chết bụi ở đâu đó rồi.”

Chắc nghe thấy từ “chết” hay sao mà Wakako ngẩng ngay lên, mắt nghiêm lại.

“Anh hãy nghĩ tích cực hơn về việc sống. Vì anh còn phải chiến đấu tại tòa nữa.”

“Tôi biết rồi.” Nagamine gật đầu. “Chị lúc nào cũng khích lệ tôi.”

“Nào…”

“Vâng, đi thôi.” Nagamine đứng dậy.

Ra khỏi quán cà phê, cả hai đi về phía nhà ga để lấy túi đựng gậy đánh golf.

“Anh phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Wakako nói khi bước vào ga Takasaki từ cửa Tây. Chưa chi cô đã lo chuyện Nagamine ở tù.

“Cảm ơn chị.” Nagamine mỉm cười. “Chị cũng thế nhé.” Nagamine chìa tay phải ra.

Wakako cũng chìa tay phải ra. Hai người đang chuẩn bị bắt tay thì điện thoại trong túi quần của Nagamine đổ chuông. Gã quên không tắt nguồn.

Nagamine nhìn Wakako rồi lấy điện thoại ra. Cuộc gọi không hiện số.

“Alo.” Nagamine nói. Chắc không ngờ Nagamine nghe máy nên đầu dây bên kia im lặng khoảng một giây. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói trầm vang lên.

“Tối nay, lúc 8 giờ, Sugano sẽ xuất hiện ở ga Ueno.”

Là người mật báo. Toàn thân Nagamine nóng bừng lên.

“Hả? Sao cơ? 8 giờ ở ga Ueno?”

“Cảnh sát cũng sẽ đến. Đây là cơ hội cuối cùng.”

“Khoan đã! Ai vậy…” Nhưng điện thoại đã bị ngắt.

Nagamine nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Không ngờ thông tin lại đến với gã vào lúc này.

8 giờ ở ga Ueno, cơ hội cuối cùng… Gã nhẩm lại. Nagamine tắt nguồn điện thoại rồi bỏ lại vào túi quần. Gã ngẩng lên và giật mình khi thấy Wakako mắt đỏ hoe đang nhìn gã chằm chằm.

Wakako có linh cảm xấu, mà không, đúng ra là cô gần như chắc chắn. Trong hoàn cảnh này thì người gọi cho Nagamine không thể là ai khác.

“Là cuộc gọi báo tin à?” Wakako lấy hết can đảm để hỏi. “Đúng vậy rồi.”

“Không, không phải.” Nagamine lắc đầu. “Không phải đâu.”

“Vậy thì là ai? Gọi có việc gì?”

Nagamine không đáp. Anh tránh không nhìn Wakako.

“Xin anh hãy dừng lại.” Wakako nói. “Chẳng phải anh vừa hạ quyết tâm sao? Anh vừa chọn con đường tốt nhất cho cả anh… và con gái anh rồi mà? Nếu vậy thì mong anh đừng dao động. Tôi xin anh đấy.”

Trong lúc nói, một dòng nhiệt bốc lên từ trong người Wakako. Dòng nhiệt biến thành nước mắt, ngưng đọng ở khóe mắt cô. Một nữ nhân viên văn phòng đi ngang qua, nhìn Wakako vẻ sửng sốt.

Nagamine gật đầu, kéo cô lại gần một cái cột. “Chị nói đúng, là điện thoại của người báo tin.”

“Quả nhiên là thế…”

“Nhưng không sao đâu. Chị nói đúng. Tôi biết điều gì là tốt nhất cho bản thân nên sẽ không thay đổi suy nghĩ. Chị yên tâm.”

“Vậy là anh sẽ ra đầu thú.”

“Vâng.”

“Tốt rồi.” Wakako thở phào nhẹ nhõm.

“Để tôi đi lấy túi đựng gậy golf. Chị đợi ở đây nhé.” Nagamine đặt túi xách xuống dưới chân. “Tôi sẽ quay lại ngay, sau đó chị đi cùng tôi nhé.”

Wakako gật đầu. Chắc ý của Nagamine là tới đồn cảnh sát.

Nagamine đi về hướng có biển chỉ dẫn Tủ đựng đồ. Đợi Nagamine đi khuất, Wakako mới dựa người vào cột. Một lần nữa, cô nhận ra mình đang rất mệt.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng sắp kết thúc. Sau khi Nagamine đầu thú, có khả năng tên Wakako cũng xuất hiện trên truyền thông. Mọi người sẽ nhìn cô bằng con mắt ghẻ lạnh. Bố cô cũng bị làm phiền. Nhưng cô phải chấp nhận thôi. Như thế vẫn còn hơn là né tránh kiểu nửa vời rồi cả đời ân hận.

Cô nhìn xuống chiếc túi xách dưới chân. Chiếc túi đã khá tơi tả. Nagamine chỉ mang theo có ngần này khi chạy trốn. Những ngày chạy trốn của anh cũng sắp kết thúc rồi.

Giật mình, Wakako nhấc chiếc túi lên. Chiếc túi rất nặng.

Phải chăng Nagamine để lại đây là vì thấy không cần đến nữa…

Wakako đuổi theo Nagamine. Cô ra chỗ có dãy tủ đựng đồ. Để cất được chiếc túi đựng gậy đánh golf thì phải là tủ loại to.

Có một dãy tủ đứng. Nhưng không thấy Nagamine đâu.

Wakako vội chạy đi. Cảm giác bồn chồn và tuyệt vọng khiến tim cô đập nhanh hơn. Mồ hôi túa ra sau gáy.

Cô quay lại chỗ cũ. Cũng không thấy Nagamine đâu. Wakako đưa tay lên che miệng rồi đưa mắt nhìn quanh. Nhưng trước mắt cô chỉ là cảnh vật như thường thấy.

Wakako thả chiếc túi xuống rồi lấy hai tay ôm mặt.