← Quay lại trang sách

Chương 47

Khi còn khoảng vài phút nữa là tới 7 giờ thì trước nhà Nakai có biến. Makoto bị ba người đàn ông trông có vẻ là điều tra viên đưa ra khỏi nhà.

Đang treo biển Không nhận khách để giả vờ ngủ, Ayumura vội vàng đeo dây bảo hiểm.

Cuối cùng cũng ra rồi…

Có thể nói gã đã mòn mỏi đợi tới giờ phút này. Lúc hơn 3 giờ chiều, gã phát hiện ra có vài chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa nhà Nakai. Suốt bốn tiếng đồng hồ sau đó, gã liên tục canh chừng nhà Nakai.

Nói vậy chứ đỗ taxi mãi một chỗ thì rất dễ bị điều tra viên phát hiện. Ban đầu, gã đỗ xe ở nơi khuất tầm mắt họ rồi nấp sau một tòa nhà để thám thính.

Cuối cùng thì xe cảnh sát cũng rời khỏi nhà Nakai. Ayumura căng mắt để nhìn nhưng có vẻ Makoto không ngồi trong xe. Chỉ còn lại một chiếc Cedric màu xám. Có thể là xe của các điều tra viên vẫn đang ở trong nhà Nakai.

Sau khi chắc chắn là không có ai trong chiếc xe đó, Ayumura quay về taxi. Gã khởi động xe và cho xe đỗ cách chiếc Cedric chừng 20 mét.

Từ đó đã hai tiếng trôi qua. Lúc gã định vào cửa hàng tiện lợi để mua bánh mì vì thấy đói thì Makoto và các điều tra viên từ trong nhà đi ra.

Makoto bị điều tra viên đẩy vào ghế sau. Nó mặc áo phông màu đen rộng thùng thình và quần soóc màu be.

Thằng bé bị đưa đến đồn cảnh sát chăng? Chắc không phải rồi, Ayumura nhận định. Nếu chỉ đơn giản là bắt đi thì cần gì phải mất nhiều thời gian thế.

Chiếc Cedric chuyển bánh. Ayumura nhìn theo rồi chầm chậm cho xe chạy.

“Mất bao nhiêu phút thì tới nơi?” Ngồi ở ghế sau, Mano hỏi.

“Em nghĩ là trong vòng 15 phút.” Vừa lái xe, Oribe đáp. “Đỗ xe ở đâu nhỉ?”

“Dọc đường Showa hoặc gần đó. Cậu biết cầu bộ hành lớn ở cạnh ga Ueno không?”

“Em biết.”

“Ta sẽ để Nakai đi qua cây cầu đó. Các điều tra viên đang theo dõi rồi.”

“Vâng.” Oribe gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Họ bắt được cô gái chạy trốn cùng Sugano đêm hôm qua. Cho tới sáng nay, Oribe vẫn còn ở Nagano cùng Mano và cộng sự. Nhưng khi nhận được thông báo là Sugano Kaiji đã liên lạc với Nakai Makoto, tất cả vội vã quay về Tokyo. Chưa kể, 8 giờ tối nay Sugano sẽ gặp Nakai. Cuộc họp tác chiến gấp rút được tổ chức để chuẩn bị cho kế hoạch bắt Sugano Kaiji. Nakai Makoto có vẻ bối rối khi các điều tra viên ập tới nhưng bản thân Oribe cũng không theo kịp được diễn biến bất ngờ này. Có lẽ cả Mano và Kondo đang ngồi bên ghế phụ cũng cùng chung tâm trạng với Oribe.

Tại sao Sugano lại liên lạc với Nakai? Có lẽ như Sugano nói, là do cạn tiền. Thẻ rút tiền của Sugano đã bị khóa. Nhưng đội điều tra nhận định tiền không phải là lý do duy nhất. Chắc chắn, việc Murakoshi Yuka bị bắt đã khiến Sugano dao động.

Yuka chính là chỗ dựa tinh thần của Sugano trong lúc chạy trốn. Nói vậy cũng không hẳn là Yuka khích lệ hay an ủi gì Sugano. Nhưng chắc chắn Yuka đã xoa dịu cảm giác cô độc của Sugano. Nhờ đắm chìm trong việc làm tình với Yuka, Sugano đã tạm quên được thực tại là mình đang bị săn đuổi.

Nói cách khác, với Sugano Kaiji, Yuka chính là con thú nuôi để giải khuây. Mất đi con thú nuôi, bỗng chốc Sugano cảm thấy hụt hẫng. Giống như đứa trẻ vừa bị lấy mất món đồ chơi, nó chẳng biết phải làm gì, chỉ muốn có bầu bạn.

“Nó chỉ là một thằng bé hư hỏng và xấu tính thôi.” Mano đã nói vậy. Oribe cũng nghĩ thế. Nếu Sugano ở trạng thái đó thì có lẽ việc bắt giữ sẽ không quá khó. Theo những gì Sugano trao đổi với Nakai Makoto trên điện thoại thì Sugano đang muốn bỏ cuộc rồi. Nếu bị cảnh sát bao vây, Sugano sẽ ngoan ngoãn chấp nhận bị bắt mà không kháng cự.

Kondo trao đổi gì đó trên điện thoại rồi quay ra sau nói với Mano.

“Điều tra viên đã theo dõi các cổng soát vé của ga Ueno từ lúc hơn 6 giờ nhưng vẫn chưa thấy Sugano xuất hiện.”

“Ga Ueno có nhiều cổng soát vé mà.” Mano nói.

“Vâng, có bốn cổng.” Oribe đáp. “Cổng to nhất là Chuo.”

“Các điều tra viên có mặt ở tất cả các lối ra.” Kondo nói. “Thấy ai trông giống là họ đều gọi lại.”

“Làm thế không biết Sugano có phát hiện ra không.” Mano tặc lưỡi. “Nhưng chắc là cấp trên chỉ thị như vậy nên chúng ta không thể phàn nàn… Sugano có phải thổ địa ở Ueno không?” Câu hỏi sau là dành cho Nakai Makoto.

“Thổ địa?”

“Nghĩa là có thông thạo ngõ ngách ở Ueno không?”

“À… chắc là nó biết khá rõ đấy. Vì nó hay chơi ở đấy mà.”

“Có chỗ chơi cố định luôn hả?”

“Cũng không đến mức cố định. Vì cũng chỉ là đi lang thang trong phố thôi.”

“Có quán nào hay lui tới không?”

Nakai không trả lời được câu hỏi của Mano. Oribe nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy Nakai nghiêng đầu bối rối.

“Em không biết, vì mỗi lần mỗi khác.” Nakai lí nhí đáp.

Mano thở dài. Chắc anh chán vì không tham khảo được gì.

Ga Ueno dần hiện ra trước mặt. Sau khi xe qua bên dưới cây cầu bộ hành lớn bắc ngang đường Showa, Oribe cho xe rẽ trái rồi tấp vào lề đường. Anh kéo tay phanh và nhìn đồng hồ. Mới 7 giờ 20 phút.

Kondo lấy điện thoại ra, chắc là để gọi cho Hisatsuka.

“Nhiều người nhỉ?” Mano ngoảnh ra sau nhìn rồi nói.

“Quanh ga Ueno lúc nào cũng vậy.” Oribe nói.

Kondo cúp máy.

“Sếp bảo đợi ở đây.”

Mano gật đầu, lấy bao thuốc từ trong túi ra.

“Mong là kết thúc nhanh gọn.”

“Cậu biết cách dùng bộ đàm không dây rồi chứ?” Kondo xoay người, quay xuống hỏi Nakai.

Nakai im lặng, gật đầu. Mặt nó tái nhợt, môi xám ngoét. Oribe lại nhìn đồng hồ. Mới có hai phút trôi qua. Anh thấy miệng mình khô khốc, tự hỏi không biết giờ này Nagamine Shigeki đang ở đâu.

Nagamine vừa ra khỏi một cửa hàng tạp hóa ở khu chợ Ameya-Yokocho. Tay gã đang cầm một cây chổi dài. Tại cửa hàng mới vào trước đó, gã mua giấy gói quà cỡ lớn và băng dính.

Từ Takasaki, gã lên tàu shinkansen hướng Tokyo để về khu Okachi, rồi từ đó đi bộ đến Ueno. Gã không xuống tàu ở ga Ueno vì nghĩ có thể cảnh sát đang theo dõi ở cửa soát vé.

Vả lại, gã cũng không dám xách túi đựng gậy đánh golf tới gần ga Ueno. Ngay cả lúc này gã cũng nơm nớp lo bị ai đó gọi từ đằng sau.

Chiếc túi đựng gậy đánh golf đó đang cất ở tủ gửi đồ ngay bên ngoài ga Ueno. Cách đó 10 mét có một bốt cảnh sát, tim gã suýt ngừng đập khi thấy có cảnh sát từ đó bước ra nhưng có vẻ viên cảnh sát không trông thấy Nagamine.

Nagamine xách cây chổi quay lại tủ gửi đồ. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, gã mở tủ và lấy cái túi ra. Gã xách túi đi về cuối phòng gửi đồ. Tìm được một khoảng trống, gã quan sát xung quanh lần nữa rồi mở nắp túi.

Gã trải giấy gói quà xuống sàn rồi đặt cây chổi lên. Tiếp theo, gã lấy khẩu Remington mua cách đây hơn 10 năm từ trong túi ra, kiểm tra chốt an toàn rồi đặt cạnh cây chổi. Gã nhanh tay dùng giấy cuốn cả hai lại, chỉ để hở mỗi phần đầu chổi ra ngoài. Sau đó gã dùng băng dính cố định lại.

Gã xách thử thì thấy nặng hơn nhiều so với bề ngoài. Đương nhiên rồi, vì riêng khẩu Remington đã nặng khoảng 4kg.

Gã cất lại cái túi vào tủ để đồ rồi xách khẩu súng đã được bọc trong giấy gói quà bước ra bên ngoài.

Nagamine nhìn đồng hồ, sắp 7 rưỡi tối. Gã hít thật sâu rồi đi tiếp. Gã bước lên cầu thang dẫn lên cầu bộ hành.

Sugano Kaiji sẽ xuất hiện ở ga Ueno lúc 8 giờ. Thông tin của người mật báo có lẽ cũng chính xác giống như các lần trước. Tuy nhiên, người đó lại không nói là Sugano Kaiji xuất hiện ở đâu và tại sao lại xuất hiện. Nagamine nghĩ có lẽ bản thân người đó cũng không biết.

Người đó còn nói có cả cảnh sát. Vậy là cảnh sát cũng muốn bắt Sugano. Và mặc dù cảnh sát biết Sugano sẽ tới ga Ueno nhưng cũng không đoán được là Sugano sẽ xuất hiện thế nào.

Bằng bất cứ giá nào, gã phải tìm được Sugano trước cảnh sát. Đúng như người báo tin nói, đây là cơ hội cuối cùng. Ngay cả khi cảnh sát bắt được Sugano, gã sẽ lách qua đám đông, tiến lại gần Sugano và thực hiện việc trả thù.

Lúc đứng trên cầu, Nagamine nhìn xuống dưới để quan sát xung quanh nhà ga. Bên trái có một dãy cửa hàng, vỉa hè phía trước chật kín người. Bên phải là nhà ga, trước ga cũng có dòng người đi lại như mắc cửi. Gã lo không biết có tìm được Sugano từ đám đông này không.

Nhưng không lâu sau, Nagamine nhận ra mình chẳng cần bận tâm về chuyện đó. Đứng cạnh gã là một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc lẹm. Anh ta vừa gọi điện thoại vừa quan sát xung quanh giống như Nagamine.

Bằng linh cảm, Nagamine nhận ra đó là điều tra viên.

Gã ôm cây súng được giấu trong giấy gói quà, nhẹ nhàng tránh xa người đàn ông. Cầu bộ hành nối với tầng hai của trung tâm thương mại đối diện nhà ga. Nagamine đi vào trung tâm thương mại. Trước cửa vào cũng có một người đàn ông đang đứng.

Nagamine đi xuyên qua trung tâm mua sắm, tới thang cuốn để xuống tầng một. Gã ra ngoài theo cửa chính rồi đi dọc theo đường lớn, mắt nhìn sang bên nhà ga.

Gã quyết định thế này. Chừng nào tai mắt của cảnh sát ở khắp nơi thì việc gã tìm được Sugano trước cảnh sát gần như là vô vọng. Lớ ngớ, cảnh sát mà trông thấy gã thì coi như xong.

Nếu Sugano xuất hiện, chắc chắn cảnh sát sẽ đồng loạt hành động. Chỉ cần đứng ngoài quan sát là nhận ra ngay.

Đó chính là lúc gã hành động. Chỉ còn lúc đó thôi.

7 giờ 30, điện thoại của Kondo đổ chuông.

“Chắc sếp bảo chúng ta chuẩn bị đi đấy.” Ngồi ở ghế sau, Mano nói.

Oribe cũng gắn tai nghe không dây vào tai, chuẩn bị xuống xe.

Nhưng thái độ của Kondo có vẻ hơi lạ. Anh ta đặt tay lên vai Oribe như muốn ngăn lại.

“Vâng, em sẽ báo lại với mọi người.” Kondo cúp máy rồi quay ra sau nói với Mano: “Sếp bảo đợi chút. Đồ sẽ tới.”

“Đồ? Đồ gì?”

Kondo liếm môi, lần lượt nhìn Mano và Oribe rồi nói tiếp:

“Sếp bảo mang súng theo. Sẽ có người cầm súng tới cho chúng ta.”

“Súng? Nghĩa là sao?” Mano hỏi.

Oribe hiểu ra.

“Là… Nagamine à?”

Kondo gật đầu.

“Hình như Nagamine cũng đang trên đường tới đây. Có khả năng đã nấp ở đâu đó rồi.”

“Có chính xác không?”

“Không biết chính xác hay không, chỉ biết là có nguồn tin báo như vậy.”

“Nguồn tin?”

“Một phụ nữ gọi điện tới Sở cảnh sát Tokyo. Nghe nói là gọi từ điện thoại công cộng ở Takasaki.”

“Sao lại là Takasaki…”

Oribe có chung câu hỏi như Mano. Tại sao là Takasaki mà không phải Nagano?

“Nguồn tin từ đâu?” Mano hỏi.

“Em không biết cụ thể. Nội dung đại khái là Nagamine Shigeki đã tới ga Ueno để thực hiện việc trả thù, mong cảnh sát hãy ngăn lại.”

“Là một phụ nữ à?”

“Vâng.”

“Ai nhỉ?” Giọng Mano rền rĩ.

“Một người biết rõ hành động của Nagamine.” Oribe nói.

“Có thể là người đã che giấu Nagamine.” Kondo khoanh tay.

“Kể cả như vậy thì tại sao Nagamine lại biết Sugano sẽ xuất hiện ở ga Ueno?”

Cả Kondo lẫn Mano đều không trả lời câu hỏi của Oribe.

“Nagamine… có thứ gì đó chăng?” Mano lẩm bẩm. “Một nguồn tin đặc biệt. Nếu không thì anh ta cũng chẳng giết được Tomozaki.”

“Nguồn tin? Nhưng chuyện hôm nay, ngoài cảnh sát ra thì đâu có lọt ra ngoài.” Kondo nói.

“Nhưng vẫn lọt kìa. Có lỗ hổng ở đâu đó.” Mano khẽ nói.