← Quay lại trang sách

Chương 48

Chuyến tàu Asama 528 rời ga Takasaki lúc 7 giờ 25 phút. Theo bảng giờ tàu chạy thì 8 giờ 10 phút tàu sẽ tới ga Ueno. Dù không biết 8 giờ ở ga Ueno sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vậy là không kịp.

Tuy nhiên, Wakako vẫn lao lên tàu. Dù thế nào cô cũng muốn chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra, Nagamine sẽ hành động thế nào, tình hình rối ren này sẽ kết thúc ra sao. Wakako nghĩ liệu có phải cô vừa phản bội Nagamine không.

Trước khi rời khỏi ga Takasaki, Wakako đã gọi điện cho cảnh sát. Cô báo cho cảnh sát việc Nagamine sắp làm. Chắc chắn giờ này cảnh sát cũng đang trên đường tới ga Ueno.

Cô đã che giấu Nagamine, nhưng đến phút cuối lại báo với cảnh sát. Như vậy cũng có thể gọi là phản bội chăng?

Nhưng Wakako cũng nghĩ chính Nagamine mới là người phản bội trước.

Nagamine nói là sẽ ra đầu thú. Đó không phải là lời nói dối. Nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại, suy nghĩ của anh đã thay đổi.

8 giờ ở ga Ueno… Wakako đã nghe chính miệng Nagamine nói như vậy. Cùng lúc, cô thấy sự hoang mang và bối rối hiện lên trên gương mặt anh.

Vậy nhưng Wakako vẫn tin khi Nagamine nói “Tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ.” Nói đúng hơn là cô muốn tin như vậy.

Có lẽ Nagamine cũng chuẩn bị tinh thần Wakako sẽ báo cảnh sát rồi. Khi làm thế, chắc chắn anh không nghĩ rằng cô phản bội.

Wakako tự hỏi rốt cuộc thì cô mong chờ điều gì. Cô báo cảnh sát là vì muốn cảnh sát ngăn cản hành động của Nagamine. Nhưng không phải để ngăn chặn một tội ác đơn thuần.

Đương nhiên giết người là không tốt. Nhưng Wakako nghĩ một tên rác rưởi như Sugano Kaiji bị giết cũng chẳng sao. Nếu nó bị ai đó giết, có khi cô còn nghĩ là “thật đáng đời” không chừng.

Tuy nhiên, cô lại không muốn Nagamine làm điều đó. Cuộc đời con gái anh đã bị chúng cướp đi. Giờ đến cả cuộc đời anh cũng bị bọn chúng hủy hoại nữa thì thật là bi thảm.

Nagamine đã giết một người và sẽ phải chịu hình phạt nặng. Nhưng cô muốn anh dừng lại ở đó. Cô muốn ngăn anh không lún sâu thêm nữa.

Nhưng mặt khác, cảm giác muốn giúp Nagamine trả thù vẫn cứ âm ỉ trong cô. Nếu không thể ngăn anh lún sâu hơn thì ít nhất cô sẽ để anh hoàn thành tâm nguyện. Rốt cuộc thì bản thân cô đang mong muốn điều gì đây…

Chính Wakako cũng không có được câu trả lời.

Điều tra viên đứng tuổi tên Mano nhìn đồng hồ đeo tay. Makoto cũng bắt chước nhìn đồng hồ của mình. 8 giờ kém 10.

“Còn 10 phút nữa.” Mano nói.

Điều tra viên ngồi ở ghế phụ nói với ai đó qua bộ đàm. Anh ta nói thầm nên Makoto không nghe rõ. Các điều tra viên còn lại hình như cũng nghe được cùng nội dung.

“Nào, đi thôi.” Mano nói với Makoto.

Makoto im lặng gật đầu. Nó căng thẳng tới mức không thốt nên lời. Cổ họng nó khô khốc, môi nứt nẻ.

“Cậu ta ổn chứ?” Điều tra viên trẻ tên Oribe, ngồi ở ghế lái hỏi. “Liệu Sugano có thấy bất thường khi nhìn cậu ta không nhỉ?”

“Nói vậy cũng có giải quyết được gì đâu.” Mano đáp. “Vả lại, đương nhiên phải căng thẳng như thế rồi. Dù sao cũng đi gặp một nghi phạm đang chạy trốn cơ mà.”

“Đúng vậy nhỉ?..” Tay điều tra viên trẻ gật đầu.

“Nào, đi.” Mano mở cửa sau.

Điều tra viên tên Oribe cũng xuống xe. Makoto cũng vậy. Chỉ có điều tra viên ở ghế phụ là không xuống. “Như tôi đã nói ban nãy, cậu đi qua cầu bộ hành sang nhà ga. Tới trước cửa nhà ga thì dừng lại và đợi điện thoại của Sugano. Rõ chưa?”

“Vâng, rõ.”

“Tôi sẽ đi sau cậu một đoạn. Nhưng đừng có quay lại nhìn tôi. Tôi sẽ liên lạc khi cần. Cho tới lúc đó thì cứ đi như bình thường tới chỗ hẹn. Nếu chẳng may gặp Sugano, cậu nhớ phải làm gì rồi chứ?”

“Bỏ mũ ra và tiến lại gần…”

“Còn sau đó?”

“Chỉ cần đứng nói chuyện với Kaiji. Nếu Kaiji đi xe máy tới và bảo lên xe thì không lên mà đợi điều tra viên đến.”

“Chỉ cần làm vậy thôi. Sau đó chúng tôi sẽ lo, cậu cứ đứng xa ra.”

“… Em hiểu rồi.”

Tưởng tượng tới lúc đó thôi là Makoto nổi hết cả da gà. Kaiji sẽ bị cảnh sát bắt nhưng không biết Kaiji sẽ có thái độ thế nào khi biết mình bị Makoto lừa. Nó sẽ nhìn Makoto với ánh mắt ra sao.

Ra tới đường Showa, Mano dừng lại, hất hàm về phía cầu bộ hành như bảo Makoto đi đi.

“À…” Makoto nói.

“Sao thế?”

“Người tên Nagamine đó cũng tới Ueno ạ?”

Mano sa sầm mặt.

“Cậu không phải bận tâm chuyện đó.”

“Nhưng, ngộ nhỡ người đó xuất hiện thì…”

“Xung quanh cậu luôn có cảnh sát. Nếu Nagamine xuất hiện thì chúng tôi sẽ nhận ra ngay. Chúng tôi sẽ chỉ thị cho cậu phải làm gì. Đừng lo.”

Makoto gật đầu rồi bước đi. Mano đợi một chút rồi mới đi theo.

Trước đó 10 phút, có hai điều tra viên đến chỗ chiếc ô tô đang đỗ. Họ mang theo một cái vali nhỏ. Các điều tra viên nhận vali, mở ra, bên trong có súng lục và bao súng. Ngồi trong chiếc xe chật chội, ba điều tra viên đeo súng lên người. Trong lúc ấy, không ai nói gì. Mặc dầu vậy, Makoto cảm nhận được bầu không khí vốn đã căng như dây đàn nay còn căng hơn.

Từ đoạn trao đổi của họ, Makoto biết Nagamine Shigeki cũng đang trên đường tới Ueno. Súng lục là để ứng phó với tình huống đó.

Nhưng Makoto cầu cho Nagamine sẽ xuất hiện. Nó hy vọng Nagamine xuất hiện và bắn chết Kaiji. Đó là con đường duy nhất để nó thoát khỏi việc bị Kaiji trả thù.

Cầu thang của cầu bộ hành dần hiện ra trước mặt. Cố ngăn lại cảm giác muốn ngoảnh lại đằng sau, Makoto chậm rãi đặt chân lên cầu thang.

Đợi Nakai Makoto bước lên cầu bộ hành rồi Oribe và Mano mới bắt đầu đi. Cả hai thận trọng quan sát xung quanh. Không thấy ai có vẻ là Sugano Kaiji hay Nagamine Shigeki.

Oribe đặt tay lên ngực, kiểm tra lại khẩu súng.

Bên tai anh vẫn còn văng vẳng giọng của Hisatsuka trên bộ đàm.

“Mang theo súng chỉ là đề phòng tình huống xấu nhất. Tuyệt đối không được để Nagamine nổ súng. Chỉ được dùng súng trong trường hợp ngăn Nagamine nổ súng.”

Tuy hiểu được mục đích nhưng chỉ thị này chưa cụ thể. Phải sử dụng súng như thế nào? Chỉ cần uy hiếp thôi sao? Chắc chắn Nagamine không chịu để bị uy hiếp.

Tùy trường hợp, có thể cảnh sát sẽ bắn trước để ngăn chặn Nagamine nổ súng. Một khi đã bắn thì có khả năng Nagamine sẽ thiệt mạng. Liệu có thể làm thế không?

Oribe hiểu rằng không được phép để xảy ra nổ súng giữa chốn đông người. Nhưng Nagamine chỉ nhằm vào Sugano. Chắc anh ta cũng không muốn làm người khác bị thương. Nói cách khác, anh ta sẽ chỉ bắn khi có được Sugano trong tầm ngắm.

Cảnh sát phải ngăn chặn việc đó, dẫu có phải để Nagamine chết. Đó là ý kiến của các sếp.

Tóm lại, khẩu súng này… Oribe nghĩ về khẩu súng mà anh đang giữ. Khẩu súng này là để bảo vệ mạng sống của Sugano. Khẩu súng để giữ cho kẻ hại chết Nagamine Ema không bị bố cô bé trả thù.

Oribe tự hỏi rốt cuộc thì những người như anh là gì đây. Công việc của cảnh sát là bắt giữ những người phạm pháp trên danh nghĩa diệt trừ cái xấu.

Nhưng làm thế này thì liệu cái xấu có bị diệt trừ không? Việc bắt và tách tội phạm khỏi xã hội, nếu nhìn từ góc độ khác thì lại là một hình thức bảo hộ. Sau một thời gian được “bảo hộ,” những tên tội phạm sẽ quay về thế giới trước đây khi mà xã hội chẳng còn mấy ai nhớ tới chúng. Rất nhiều kẻ trong số đó sẽ lại phạm pháp. Vì bọn chúng biết, dù có phạm tội thì cũng không phải trả giá và sẽ được nhà nước bảo vệ.

Oribe nghi ngờ không biết thứ mà cảnh sát các anh tin là thanh gươm công lý liệu có đang vung đúng hướng không? Giả sử vung đúng hướng thì đó có phải là gươm thật? Có đủ sức mạnh để chặt đứt cái ác?

Nakai Makoto đang băng qua đường Showa bằng cầu bộ hành. Khoảng cách giữa Nakai và Oribe ước chừng 10 mét.

Đâu đó trên cầu là những gương mặt mà Oribe quen biết. Tất cả đều là điều tra viên. Có người mặc vest, có người mặc áo sơ-mi chim cò cùng quần soóc trắng. Còn có hai người đóng giả một cặp đôi.

Khi tới bên kia đường Showa, Nakai Makoto đi về phía cầu thang để xuống trước của ga.

“Em sẽ đi sang trung tâm thương mại.” Oribe nói với Mano.

Mano im lặng gật đầu.

Cầu bộ hành nối với tầng hai của trung tâm thương mại. Oribe chia tay Mano tại đó rồi tiến về phía cửa trung tâm thương mại. Vừa vào bên trong, anh trông thấy một người đang giả bộ nói chuyện trên điện thoại. Là Kawasaki của đội Imai. Đội đó đang nhắm tới mục tiêu là Nagamine Shigeki. Hẳn là họ rất háo hức khi nghe tin Nagamine sẽ đến ga Ueno.

“Tình hình thế nào?” Oribe hỏi.

“Theo thông tin từ người theo dõi tại cửa soát vé ga Ueno thì không có ai trông giống Nagamine cả.”

“Chưa chắc anh ta đã xuống ở ga Ueno đâu.”

“Tất nhiên rồi.” Kawasaki nói.

“Nhân viên nhà ga ở khu Okachi nói cách đây khoảng một tiếng có nhìn thấy một người đàn ông cầm túi đựng gậy đánh golf. Ít có khách nào cầm theo đồ như vậy nên nhân viên đó nhớ rõ.”

“Có cho họ xem ảnh của Nagamine không?”

“Có nhưng anh ta nói không chắc. Vì anh ta không nhìn tận mặt.”

Phải rồi, Oribe nghĩ thầm.

Dấu hiệu lớn nhất để tìm ra Nagamine là chiếc túi đựng gậy đánh golf. Nhưng không phải lúc nào anh ta cũng xách theo chiếc túi. Chắc chắn anh ta phải ngụy trang bằng thứ khác. Chính vì thế tất cả điều tra viên đều nhận được chỉ thị là hễ thấy ai xách theo túi, hộp hoặc gói hàng thon dài thì phải kiểm tra ngay, bất kể già trẻ trai gái.

“Vậy cậu theo dõi ở đây nhé.” Kawasaki nói rồi mở cửa kính, bước ra ngoài.

Oribe vào quán cà phê ngay cạnh lối vào. Thấy vậy, nhân viên phục vụ liền đi tới nhưng anh ngăn lại và nhìn về phía dãy bàn ở cửa sổ. Có một nữ cảnh sát mặc thường phục mà anh biết mặt đang ngồi ở ghế trong cùng. Oribe tiến lại.

“Anh vất vả quá.” Cô ngẩng lên nhìn Oribe rồi khẽ nói.

Mặc dù nghĩ trong đầu đó không phải kiểu đối thoại của một cặp đôi nhưng Oribe vẫn gật đầu và ngồi bên cạnh. Không còn cảnh sát nào khác ở đây.

Từ cửa sổ, Oribe nhìn về phía nhà ga. Chỗ này gần như đối diện với cửa chính. Nakai Makoto đang đứng trước nhà ga. Không thấy Mano đâu.

Oribe nhìn đồng hồ. Vừa đúng 8 giờ.

Makoto suýt nữa thì nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tim nó đập nhanh tới nỗi tức cả ngực. Màn hình báo cuộc gọi không hiển thị số. Nó sợ hãi bắt máy.

“Alo…”

Sau một khoảng lặng như để thám thính, bên kia đáp: “Tao đây.”

“Kaiji à?”

“Ờ. Giờ mày đang ở đâu?”

“Tao đang ở trước tòa nhà Atré ở ga Ueno.”

Kaiji tặc lưỡi.

“Sao lại đứng ở chỗ nổi bật thế. Thôi được rồi, mày mang theo tiền chứ?”

“Tao mang 100.000 yên tới đây.”

“Được rồi. Giờ làm theo tao bảo. Xuống bên dưới đường ray.”

“Bên dưới đường ray?”

“Dưới chỗ tàu chạy ấy. Không hiểu à?”

“À… dưới gầm đường tàu.”

“Đừng tắt máy. Cứ để thế mà đi.”

“Tao hiểu rồi.”

Makoto bắt đầu đi. Các điều tra viên cũng nghe được cuộc nói chuyện này nên chắc chắn họ cũng đi về phía gầm đường tàu giống nó. Việc Kaiji bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cho dù việc Kaiji bị bắt là không thể tránh khỏi nhưng Makoto vẫn nghĩ xem có cách nào để Kaiji không thù nó không. Khó có chuyện nó không bị ghét nhưng chẳng lẽ không giảm bớt được chút nào sao.

Makoto đi gần tới gầm đường tàu. Mắt nó dáo dác nhìn quanh. Kaiji đang ở đâu, các điều tra viên đang đứng ở đâu để quan sát nó…

Đúng lúc ấy, Makoto nhìn thấy một nhân vật không thể ngờ tới trong đám đông. Là Ayumura. Ông ta đang nhìn chằm chằm vào Makoto với ánh mắt giận dữ.

Makoto hoảng loạn. Tại sao ông ta lại ở đây…

Đúng là nó có hứa với ông ta rằng sẽ cung cấp thông tin. Nhưng hôm nay nó chưa gặp ông ta. Thế nên không thể có chuyện Ayumura biết Kaiji sẽ tới ga Ueno.

Ông ta bám theo nó từ nhà chăng? Chỉ có thể là vậy.

Làm thế nào bây giờ? Có nên báo cho các điều tra viên không? Nhưng làm vậy thì phải nói chuyện qua bộ đàm. Nó vẫn đang mở điện thoại di động nên không thể nói chuyện được.

Nhưng biết đâu… Cứ để mặc Ayumura lại hay. Biết đâu Ayumura sẽ giết Kaiji giúp nó. Nhưng nhỡ việc đó không suôn sẻ thì sao? Nếu cảnh sát biết nó cung cấp thông tin cho Ayumura thì nó lại bị buộc tội khác chăng?

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?

Trong lúc đang do dự thì Makoto lại nhìn thấy một người khác. Là Kaiji, đang đứng trước một cửa hàng quần áo cũ. Kaiji đội chiếc mũ len màu đen, đeo kính râm. Có vẻ như Kaiji chưa nhìn thấy Makoto.

Makoto từ từ tiến lại gần Kaiji. Dù được dặn dò rất kỹ là phải làm gì khi nhìn thấy Kaiji nhưng Makoto đã quên sạch.

Cuối cùng Kaiji cũng trông thấy Makoto.