← Quay lại trang sách

Chương 3 Ralon

Alanna không quên Ralon von Malven và thằng con trai đó cũng không quên cô. Thường thì cả hai ít gặp nhau, vì nó đã bắt đầu giai đoạn học làm cận vệ, trong khi Alanna vẫn còn là tiểu đồng. Nhưng nếu có dịp gặp nhau, Ralon luôn cho cô cảm giác rằng cả hai là kẻ đối đầu. Nó chỉ còn chờ cơ hội để báo thù.

Vào những buổi chiều mùa hè, đám cận vệ và tiểu đồng thường kết thúc các giờ học bằng trò tập bơi và cưỡi ngựa. Những chiều như thế họ quay trở lại cung điện muộn hơn những ngày khác. Đa số các cậu học trò đều vội vàng chạy về phòng mình để rửa ráy. Một hôm, đúng lúc Alanna đang lau mồ hôi cho con ngựa Pummel thì cô nghe một tiếng “thịch”. Ralon đứng trước ô chuồng của Pummel. Bộ yên cương của gã thiếu niên nằm dưới đất.

“Chùi ngựa cho tao và treo cái này lên”, nó ra lệnh. “Tao đi đây.”

Alanna nhìn nó trân trân. “Mày đùa hả?”

Ralon ẩy mạnh một cái khiến cô ngã vào con Pummel. “Tao vừa ra lệnh cho mày.”

Trước khi cô kịp nói điều gì, thằng con trai đã bỏ đi. Cô nhìn trân trân theo nó, hai nắm đấm cứ siết lại rồi mở ra. Cô thật sự muốn bóp cổ thằng kia.

“Cậu có làm không?”

Alanna giật nảy mình rồi nhìn lên. Tay chân của Georg, cậu chăn ngựa Stefan, tuột từ trên đỉnh đống cỏ khô xuống. Đó là một cậu bé có vóc dáng nhỏ bé với hai con mắt sáng màu và mái tóc đỏ. Lũ ngựa yêu quý cậu và ở bên chúng cậu dễ chịu hơn ở bên con người, nhưng có vẻ như cậu rất thích Alanna và bạn bè của cô.

Một lúc sau, cô mới nói nên lời. “Cái gì kia?”

“Cậu có định suốt ngày đi dọn dẹp cho nó không?” Stefan vừa hỏi vừa đấm mạnh một cái vào máng ăn của Pummel.

Alanna nhìn xuống đống yên cương và lấy hơi thật sâu. Đã đến lúc cô cần tự vệ. Và giờ thì cô không chỉ giận dữ, mà còn thấy sợ hãi. “Không. Tôi không thể làm. Tôi không muốn.”

Stefan nhún vai. “Đừng quên là tôi phải báo ngay cho ngài công tước”, cậu nhắc nhở. “Người ta đã ra lệnh như vậy. Các cậu học trò phải tự lo lắng cho ngựa của mình. Và nếu họ không làm điều đó, thì tôi phải báo cho ngài công tước biết.”

Alanna chần chừ. Ralon sẽ giết cô mất, nhưng nếu cô nhượng bộ, gã sẽ tiếp tục làm như thế mãi.

“Vậy thì anh đi báo đi”, cô làu bàu rồi tiếp tục với công việc của mình. “Tôi không liên quan đến chuyện đó.”

“Cậu hãy cân nhắc cho thật kỹ”, Stefan khuyên bảo và khuôn mặt tròn vo của cậu chăn ngựa nhuộm đầy âu lo. “Thằng Ralon sẽ không thích cái chuyện bị ngài công tước khiển trách đâu.”

Alanna rời mắt khỏi con ngựa Pummel, nhìn lên bằng cặp con ngươi tím thẫm. “Đó là chuyện của Ralon, đúng không?” cô hỏi bằng giọng khẽ khàng. Chải lông xong cho Pummel, cô bỏ đi.

Stefan lắc đầu ngẫm nghĩ, cậu này dũng cảm thật. Chẳng mấy khôn ngoan, nhưng mà dũng cảm.

Buổi tối hôm đó, chưa tới giờ lên giường thì tin đã lan đến mọi ngóc ngách. Ralon phải làm việc tối trong dãy chuồng ngựa suốt một tháng.

Nhóm của Jonathan vất vả lắm mới che được sự hả hê.

“Đáng đời nó”, Francis nhận xét. Họ đang ngồi trong phòng Gary, trước giờ tắt đèn. “Làm sao mà nó dám vứt cả bộ yên cương xuống đất. Ngựa của nó thì đẫm mồ hôi, người ta không được phép cư xử với một con vật trung thành như vậy.”

“Mình cũng đang tự hỏi, tại sao nó lại nảy ra cái sáng kiến là có thể làm như thế mà không bị trừng trị”, Alex lẩm bẩm.

“Chắc là nó đã tìm cách ép một đứa bé hơn làm hộ nó”, Raoul nói với vẻ khinh miệt. “Thằng này hay có cái thói thế lắm, đúng không?”

Alanna được phép ngồi cùng với họ, cô đỏ mặt lên và cúi nhìn dây giày.

Gary nhìn thấy má cô đỏ. “Alan, chiều nay em là người về sau cùng. Em có biết gì về chuyện này không?”

Alanna vốn không ưa nói dối, nhưng trong tình huống cấp bách thì một lời nói dối nhiều khi còn tốt hơn cả sự thật. “Không ạ.”

Raoul cười. “Tôi khuyên thằng đó đừng có làm phiền tới Alan của bọn mình. Nếu không tôi đập cho nó nhừ thành cám.” Raoul đã rất nhanh chóng quý mến Alanna hết mực, và cậu biểu lộ điều đó một cách thẳng thắn.

Alanna nhăn mặt. “Em cảm ơn anh, nhưng em đủ khả năng tự vệ.”

“Raoul chỉ tìm một cái cớ thôi”, Jonathan giải thích. “Cậu ấy rất thích đánh Ralon.”

“Vậy là Ralon đã không ra lệnh cho một người khác dọn dẹp bộ yên cương cho nó?” Alex hỏi. “Em thật sự không nhận ra điều gì bất thường chứ?”

Alanna không dám ngẩng lên. “Không.” Có gì bất thường trong chuyện này đâu, cô câm nín biện minh cho lời nói dối của mình. Ralon thường xuyên giở những trò như thế.

Đám gia nhân bước vào, xua các cậu trai lên giường. Jonathan quay trở lại phòng mình và trầm ngâm nhăn trán. Giữa Ralon và Alan rõ ràng đang tích tụ chuyện khó khăn, nhưng hoàng tử không nhìn ra cách nào để ngăn chặn.

Quyết định kỷ luật không ngăn Ralon tham gia những giờ ngoại khóa buổi chiều. Vậy là ngay ngày hôm sau thằng con trai đó đã có mặt khi cả đám học trò tụ lại quanh ao. Trời nóng và ngột ngạt. Đa phần các cậu học trò chỉ còn giữ lại tấm khố ngang thân rồi bổ nhào xuống nước. Alanna ngồi dưới một bóng cây râm mát và thèm thuồng ngắm nhìn các bạn. Giá mà cô được tắm cùng với họ. Ralon đột ngột đứng sững trước mặt cô. “Chắc mày nghĩ mày quá cao xa đối với bọn tao, phải không cậu chủ Alan? Mày sợ phải bơi cùng ao với bọn tao hả?

Alanna ngẩng lên. Những người khác đột nín lặng.

“Để tao yên!” cô phun ra.

“Để tao yên”, thằng con trai nhại giọng cô rồi lúc lắc đánh hông. “Chắc mày nghĩ mày quá cao sang, Alan thò lò mũi xanh, mày không muốn bơi với chúng tao hả?”

“Tôi không thích bơỉ.” Những người khác đang quan sát cả đôi, và chắc họ đang cân nhắc xem Alan có phải là một thằng hèn. Nó sẽ giết mình mất, cô nghĩ thầm. Mình chỉ là một đứa con gái và nó sẽ giết mình.

Ralon tóm lấy cánh tay cô. “Xuống nước, tiểu đồng!” gã nói bằng giọng thâm độc. “Bọn tao muốn đùa vui một chút.”

Alanna thúc đầu vào bụng Ralon. Thằng con trai lớn tuổi hơn hét lên một tiếng chói chang rồi rơi xuống ao, đập chát chúa vào mặt nước.

“Ai cha, chào Ralon!” Raoul kêu lên. “Nào, để tôi giúp!”

Anh ta tóm lấy hai cánh tay đang vùng vẫy của Ralon rồi giật băng chân nó đi. Bên dưới trọng lượng của Raoul, Ralon chìm xuống đáy. Thằng con trai tuyệt vọng giẫy giụa, nhưng nó không đẩy được cậu Raoul lực lưỡng. Cuối cùng, khi nhỏm được lên mặt nước thì nó đã mù một nửa và chết đuối ba phần tư. Giận dữ, nó long mắt nhìn chàng Raoul đang cười xỏ xiên.

“Malven!” Alanna thét lớn. Cô đứng bên bờ ao với hai nắm đấm siết chặt. “Tao không thích bơi. Đừng bao giờ lôi tao xuống nước. Và đừng bao giờ giở trò kiếm chuyện với tao. Nếu không tao sẽ đập cho mày gãy răng. Nghe chưa?”

Jonathan đặt một tay lên vai Ralon. “Mày vừa nghe Alan nói đấy”, hoàng tử thì thầm. “Đừng quên”. Và bàn tay cậu ta ấn Ralon một lần nữa chìm xuống dưới.

Alanna quay trở lại chỗ ngồi của mình. Ralon sẽ không bao giờ tha thứ cho cô về chuyện này, nhưng có lo lắng cũng không được ích gì, trước khi những thứ mà ta chờ đợi thật sự xảy đến.

Tối đó, đúng lúc cô đang phục vụ Sir Myles bên bàn tiệc thì Ralon đi ngang qua. Giọng thằng con trai chìm khuất trong tiếng bát đĩa ồn ào lách cách khi nó thì thào vào tai cô: “Trả một phần tiền, thằng thò lò mũi xanh”, và véo cô một cái thật mạnh.

Alanna thốt buông khay đồ trên tay và cố nén một tiếng thét vì đau. Vừa lo nhặt nhạnh đồ đạc, cô vừa gắng không chảy nước mắt vì uất hận. Cô biết, chắc chắn ngài công tước Gareth sẽ quở trách cô về vụ này.

“Ai cũng có lúc nhỡ tay thôi”, Myles vui vẻ giải thích. “Thôi nào, Alan, ta hơi mệt rồi. Con có sẵn lòng đưa ta về phòng ngay sau khi nhà vua đứng dậy?”

Cô hoang mang gật đầu. Hôm nay Myles mới chỉ uống một chút. Và nếu không say rượu thì chẳng mấy khi ông yêu cầu cô đi cùng. Đúng như cô đã đoán, Myles thật ra không cần giúp đỡ. Nhưng khi họ đã về đến phòng ông và cô định quay bước, ông giữ cô lại. “Chờ chút đã, Alan.”

Alanna ngồi xuống chiếc ghế bành mà ông trỏ tới, trong lòng băn khoăn không biết ông muốn gì ở cô.

Hiệp sĩ đốt những cây nến trong một giá cắm lớn rồi đặt nó lên chiếc bàn nằm giữa ghế bành của ông và ghế bành Alanna đang ngồi. Ông rót cho mình một cốc rượu Brandy rồi gật đầu về phía bát thủy tinh đựng hoa quả. “Con tự lấy đi. Rồi ta sẽ để con về với buổi ăn tối của con ngay thôi.”

“Cảm ơn, thưa ngài. “Alanna cầm lên một quả cam và bắt đầu bóc vỏ.

“Ralon nhắm tới con, đúng không?”

Alanna đờ người ra. “Con không hiểu ý ngài muốn nói gì, thưa ngài.”

“Đừng có kín đáo quá thế chứ, Alan.”

“Sao kia ạ?”

“Đừng cố gắng che giấu những gì mà hai chúng ta đều hiểu rõ. Ta nhìn thấy rất nhiều sự việc đang xảy ra ở đây. Đó là một trong những lý do khiến ta uống rượu nhiều như thế. Ta cũng nhìn thấy Ralon hiếp đáp con, mỗi khi con chỉ có một mình hoặc đi cùng đám học trò nhỏ tuổi.”

Alanna nhún vai. “Con không phải thứ ươn hèn mà cũng không phải đồ mách lẻo.”

“Thế con nghĩ những người khác sẽ không tôn trọng con nữa, một khi con để lộ ra chuyện gì? Hoàng tử Jonathan sẽ là người đầu tiên đứng ra bênh vực con.”

Alanna thấy vô cùng khó xử. “Tự con phải giải quyết.” Myles lắc đầu. “Con làm như vậy để chứng minh điều gì?” ông hỏi. Cô không trả lời. Cay đắng, người đàn ông nói tiếp: “Luật hiệp sĩ của chúng ta thật là tuyệt diệu, Người ta dạy ta rằng một người quý tộc phải chịu đựng tất cả mà không được than van. Một người quý tộc phải một mình giải quyết mọi việc. Cha, chúng ta là con người, mà con người đâu phải sinh ra để sống cô độc.”

“Những người quý tộc thì như vậy đấy”, Alanna đáp trả. “Ít nhất thì họ cũng không còn lựa chọn nào khác. Thật ra thì cũng thế thôi.”

Myles lắc đầu. “Không, không phải vậy “, ông thở dài. “Rồi sớm hay muộn thì con cũng phải chiến đấu chống lại nó.”

“Con biết, thưa ngài.”

“Alan, nó lớn hơn và nặng hơn con! Nó sẽ giết con đấy!”

Alanna đặt quả cam lên bàn. “Thì con sẽ chiến đấu chống lại cho tới khi nó để cho con yên hoặc cho tới khi con đủ mạnh để thắng nó. Con không thể để nó đạp con xuống đất, Sir Myles! Nếu người ta là một thiếu...”

Kinh hãi, Alanna tắt ngang, suýt chút nữa cô vừa thú nhận rằng cô là con gái! Cô nói thật nhanh: “Một khi người ta bé nhỏ như con thì chỉ có hai cách để lựa chọn: có thể đầu hàng và luôn bị đè nén. Hoặc phải tự vệ. Con phải tự vệ.”

Myles dài mặt ra. “Thôi, chạy đi ăn tối đi!” Cố đứng dậy, dợm bước.

“Alan!”

“Vâng, thưa ngài?”

“Nếu con bắt buộc phải đánh, thì đánh cho mạnh.”

Cô cười và cúi chào. “Cảm ơn, Sir Myles. Con sẽ ghi nhớ điều đó.”

***

Sự việc bùng nổ vào chiều ngày hôm sau, trong giờ làm việc tại chuồng ngựa. Alanna lúc đó vừa chăm lo xong cho con Pummel. Những người khác đã ra về. Đang lúc cô mơ màng tới một con ngựa thật sự mà một ngày kia cô sẽ có thì cánh cửa chuồng rít lên.

Một nụ cười độc ác bóp mặt Ralon thành méo mó. “Chắc mày nghĩ là cuộc nói chuyện giữa tao và mày vào tối hôm qua đã đủ kết thúc vấn đề, đúng không?”

Alanna run bắn người vì bồn chồn và vì sức mạnh dâng lên. “Không, tao không nghĩ thế”, cô nói thẳng.

Ralon vênh váo đi đi lại lại quanh cô và xăm soi nhìn thân hình bé nhỏ gầy gò của cô. “Quần cưỡi ngựa của mày rộng thùng thình. Nếu không nấp được vào lưng một thằng Raoul hay một thằng Gary, thì mày chẳng dám ngó ngoáy gì cả, tao nói có đúng không?”

Alanna siết chặt nắm đấm. “Tao không nấp vào lưng ai hết! Mà tao cũng không làm phiền những người nào bé hơn, nhỏ hơn tao, chỉ để chứng minh tao là thằng đểu cỡ nào!”

Thằng con trai tóm lấy vai cô và lắc thật mạnh. “Tao không cho phép mày nói với tao như thế, đống rác thối tha!”

Cô ra đòn mạnh và sâu. Ralon gập người về phía trước, giơ hai tay che bụng. Siết chặt hai nắm đấm, cô đứng chờ. “Mày rút lại câu vừa rồi! Nếu không tao sẽ tống rác vào mõm mày! Cái thứ mà mày vẫn quen ăn ấy!”

May mắn làm sao, không ai nhìn thấy cô khi cô bước về phòng. Alanna đóng cửa và cài then. Đầu cô cúi xuống, chú Coram đã soạn sẵn đồ tắm cho cô.

“Sáng danh Nữ Thánh của màn đêm.” Người lính già thì thào khi nhìn thấy cô chủ. “Có chuyện gì thế?”

Cô nhìn vào gương, bộ đồng phục của cô dính đất từ trên xuống dưới và nhơ nhếch máu. “Cháu bị ngã.”

Coram ép cô ngẩng lên nhìn ông. Cô giật nảy người khi chú lính hầu chùi mặt cô bằng một chiếc khăn ướt. Hai bàn tay sần sùi của ông dịu dàng đến ngạc nhiên. “Đó là một lời nói dối khủng khiếp. Cháu vừa đánh nhau.”

“Cháu đã nói cho chú nghe rồi, cháu bị ngã.” Cô thở hắt lên khi ông chạm vào mắt cô.

“Ra thế. Vậy là cái nền đất đã đập mũi cháu chảy máu, xé rách môi, và hơn nữa nó đánh thẳng vào mắt cháu cho nó tím lên. Hay bảo đó là lỗi của con Pummel thì có lý hơn? Những người khác không nói một nửa câu rằng cháu bị thương. Vậy là chắc phải bị ngã trong chuồng ngựa.”

“Cháu không muốn nói chuyện này”, cô né tránh.

Chú Coram cười. “Bây giờ chú đi một chút và xoay cho cháu lạng thịt tươi để đắp lên cái mắt vừa bị nền đất đập tím bầm. Chú sẽ nói với những cậu khác là cháu không được khỏe.” Ông gõ nhẹ lên vai cô rồi lẩm bẩm thêm vào: “Cháu là một cô bé dũng cảm. Chú rất tự hào về cháu. Chú nghĩ đã tới lúc chú phải giúp cháu một chút rồi.”

Khi chú Coram bước đi, cô nằm xuống. Những giọt nước mắt hoàn toàn trái với ý muốn cứ tuôn ra. Một đứa con trai thật sự chắc sẽ không xảy ra chuyện này.

Có ai gõ cửa. “Alan? Anh đây, Raoul đây. Chú Coram nói là em bị ốm. Em sao thế?”

“Không sao cả.”

“Bọn anh vào được không?”

“Không! Bọn anh đi đi!”

“Alan - anh đây, Alex đây! Chuyện gì vừa xảy ra?”

“Không có chuyện gì xảy ra hết”, cô thét lên. “Để cho em được yên!”

Một thoáng yên lặng.

“Alan. Mở cửa ra!” đó là giọng thái tử, người vừa ra lệnh cho cô.

Chậm chạp, cô đứng dậy, vâng lời. Trời đã gần tối hẳn, có thể họ sẽ không phát hiện ra điều gì.

Phía ngoài cửa là tất cả bạn bè cô. Alanna nhìn xuống.

“Em... em xin lỗi vì đã thét với bọn anh. Chắc vì trời nóng quá...”

“Ngẩng lên nhìn ta!” Jonathan ra lệnh.

Nhưng cô không tuân lời. Thái tử đặt những ngón tay mát lạnh xuống cằm cô và nâng mặt cô lên. Cô đáp lại ánh nhìn của anh bằng con mắt còn khỏe, không để ý thấy những người khác sợ hãi há mồm ra hút hơi như ngộp thở và nhìn cô thương cảm.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” cuối cùng hoàng tử hỏi.

“Em bị ngã, thưa điện hạ. Trong chuồng ngựa.” Giờ thì tất cả mọi người đều biết là cô yếu đuối tới mức nào.

Jonathan buông cằm cô ra. “Ta sẽ đến xin lỗi bác Gareth dùm cho em. Chút nữa chúng ta sẽ mang đồ ăn đến cho em.”

“Cảm ơn”, cô thầm thì, “nhưng mà em không đói.”

“Này, các cậu, chuyện gì ở đây thế hả?” chú Coram quay trở lại với một tảng thịt tươi. “Alan chỉ gặp một tai nạn nhỏ thôi. Bây giờ các cậu đi ăn tối đi, hoàng thượng sắp bắt đầu rồi đấy.”

Những người khác vội vã bỏ đi. Jonathan chần chừ. “Lát nữa tôi sẽ quay trở lại”, cậu giải thích với Coram.

Người đàn ông cúi lưng. “Thưa vâng, tâu điện hạ.”

Tối hôm đó cả đám tiểu đồng ngồi ăn trong im lặng.

Sau bữa ăn, Jonathan và bạn bè tụ tập tại phòng Gary. “Đó là Ralon”, Raoul phun ra ngay khi họ chỉ còn một mình.

“Nó không ngửi được vụ hôm qua!” Francis nói.

“Đã tới lúc bọn mình phải quan tâm tới nó một chút”, Alex thêm vào bằng giọng dịu dàng. “Nó quên mất vị trí của nó.”

“Mình sẽ dạy cho nó biết chỗ của nó ở đâu!” Raoul giận dữ.

“Cái bài học mà cậu vừa dạy hôm qua nó đã quên ngay đi rồi”, Gary nhắc nhở.

Raoul cười lạnh. “Lần này thì mình phải dạy nó tử tế, để nó hiểu thấu đáo.”

“Các cậu quên mất một điều.” Tất cả nhìn Jonathan. “Alan không thừa nhận rằng thủ phạm là Ralon. Alan muốn tự mình chống lại Ralon.”

“Nhưng cậu ấy đâu có làm được”, Raoul phản kháng. “Alan còn nhỏ thế. Và cậu ấy cũng chưa biết cách đánh nhau!”

“Nhưng cậu ấy can đảm”, Alex nói.

“Can đảm!” Raoul gầm lên. “Cái thằng hèn đó suýt giết chết chú nhỏ...”

“Suỵt!” Jonathan ra lệnh. “Nghe đây. Đầu tiên chúng ta phải tìm hiểu cho chắc chắn. Gary, cậu hỏi xem trong chuồng ngựa có ai biết chuyện gì xảy ra không. Rất có thể Alan sẽ lộ ra với tôi điều gì đó. Và đừng quên rằng, bọn mình phải giải quyết việc này theo cái cách mà cậu ấy muốn. Alan chắc sẽ ngượng nếu cậu ấy nghĩ rằng bọn mình chiến đấu hộ cậu ấy.”

Những người khác gật đầu đồng ý và nhóm bạn chia tay.

“Trong người em thế nào?” hoàng tử hỏi.

Alanna khó nhọc ngồi lên. “Tệ lắm, thưa điện hạ”, cô thú nhận.

“Tội nghiệp cậu nhỏ! Nó dần em thẳng tay, đúng không?”

“Chẳng có ai dần em cả. Em bị ngã.”

Hoàng tử cười. “Em có chối bao nhiêu thì cũng vậy thôi. Hai ta đều biết là em vừa đánh nhau với Ralon và em thua trận.”

Cô bướng bỉnh vươn cằm ra phía trước. “Em bị ngã, thưa điện hạ.”

Jonathan chạm tay vào vai cô. “Em là một cậu bé rất can đảm, Trebond trẻ tuổi. Ngủ cho ngon đi.”

Gary ngay lập tức tìm ra Stefan. Cậu chăn ngựa gật đầu khi nhìn thấy chàng công tử trẻ tuổi trèo lên đỉnh đống rơm. “Kẻ bề tôi đã nghĩ là thế nào cũng có một người trong nhóm các cậu sang đây. Thế Alan bịa ra chuyện gì?”

Gary nhăn mặt. “Cậu ta nói cậu ta bị ngã.”

Stefan nhổ phì ra. “Rõ là thế, không nghi ngờ gì nữa. Dĩ nhiên rồi, cậu chủ Ralon đã giúp cho cậu ấy ngã, mà chẳng phải chỉ giúp một lần. Thằng bé tội nghiệp chẳng có lấy một cơ hội nào.” Cậu chăn ngựa cười khúc khích, “Nhưng lúc mới bắt đầu, cậu ta đã cho cậu chủ Malven ăn một đòn ra trò vào cặp trứng.”

“Tại sao cậu không can thiệp?” Gary hỏi.

Stefan lắc đầu. “Chúng tôi không được phép chen vào chuyện cãi cọ của những người quý tộc. Quy định là như thế, nhưng có điều chắc chắn - nếu có lần Ralon xuống phố và quay về nhà mà túi tiền vẫn còn nguyên thì Georg sẽ tóm tai tất cả lũ chúng tôi. Georg rất mến Alan.”

“Cứ để cho Georg làm những gì anh ta muốn”, Gary nói. Rồi cậu nhăn trán. “Ý cậu nói sao, cái chuyện tóm tai ấy?”

Ánh mắt Stefan vẫn bình tĩnh. “Georg có một bộ sưu tập. Lần phạm lỗi đầu tiên anh ấy chỉ cảnh cáo thôi. Ở lần thứ hai anh ấy tóm lấy một cái tai để cho vào bộ sưu tập. Và ở lần thứ ba... “ Stefan nhún vai. “Ở lần thứ ba anh ấy tóm lấy cái tai thứ hai và tất cả những gì dính với nó. Georg muốn người ta làm việc cho tử tế.”

***

Hôm sau, Raoul trút cho Ralon một trận đòn tử tế. Ralon phạm luật đi mách với công tước Gareth. Kể từ ngày đó, hễ Ralon bước vào phòng nào là cả nhóm Jonathan bỏ ra ngoài. Raoul rình mò Ralon không ngơi, chờ dịp thuận tiện.

Ralon không thể trả thù Raoul cũng không thể trả thù Gary, lại càng không thể trả thù thái tử.

Thay vào đó, thằng con trai tìm được một nạn nhân thích hợp hơn.

“Mày lại kể xấu tao với đám bạn mày!” Nó rít lên khi một ngày nọ gặp Alanna đang ngồi một mình trong thư viện. Nó đấm cho con mắt còn lại của cô tím bầm lên và lo làm sao để môi cô rách toác một lần nữa. Bốn ngày sau đó, nó lại tóm lấy cô. Lần này Alanna sử dụng mấy mánh mà chú Coram đã dạy. Cô đấm Ralon chảy máu mũi.

Thằng con trai bẻ gãy cánh tay cô.

Cứ mỗi lần phải gặp công tước Gareth, câu chuyện lại trầm trọng hơn lần trước. Thêm một lần nữa cô đối mặt với ông. Lần này với một cánh tay bó bột.

“Con bị ngã, bẩm tướng công”, cô nói với vẻ mặt không để lộ bất cứ điều gì.

“Sáng danh thần Mithros, chẳng lẽ con không nghĩ ra được một cái cớ nào hay hơn sao?”

Cô chà chà chân xuống nền phòng. “Nó hiệu quả. Nó đã... đã thành truyền thống.”

Gareth ném cho cô một cái nhìn bực bội. “Rõ là như thế. Tất cả những tiểu đồng mà ta đã từng đào tạo qua và đã từng đánh nhau đều bắt ta phải nghe câu nói dối đó. Chỉ trừ vài trường hợp ngoại lệ.”

“Vâng, bẩm tướng công, ngài không tin con và con thì biết là ngài không tin con, nhưng danh dự của tất cả những người tham gia được bảo vệ, bẩm tướng công.”

Ngài công tước phải mím môi nén một nụ cười. “Con nói như một ông cụ non, Alan von Trebond. Trong năm tuần tới, ngày nào con cũng phải học thêm một giờ toán học. Giờ thì con đi đi.”

Đúng lúc Alanna mở cửa ra thì ngài công tước thêm vào: “Ta mong rằng con sẽ dần được cho nó một trận. Nó đáng như thế lắm.”

Cô nhìn lại phía ông. “Một ngày kia con sẽ làm được như vậy, bẩm tướng công. Con đã quá chán cái trò cứ phải ngã lên ngã xuống.”

Trong lúc Alanna nói chuyện với công tước Gareth thì Stefan bước ra sân tập và đi tìm thầy giáo đang dạy môn vật cho các cận vệ. Sau khi Stefan đã rủ được người đàn ông đi chỗ khác, nhóm của Jonathan đứng thành một vòng tròn bao quanh Ralon. Khi thằng con trai nhìn thấy Raoul sửa lại cặp găng độn rất dày đang che hai bàn tay to lớn của cậu ta thì nó bắt đầu đổ mồ hôi.

Bằng giọng nói lạnh như băng, Jonathan tuyên bố: “Chúng tao đã cảnh báo. Mày không phải người có lòng tự trọng. Mày là một con chó và bây giờ mày sẽ ăn đòn như một con chó.”

Gary giữ chặt Ralon. Raoul lạnh mặt trút một trận đòn lên đầu nó. Khi ông thầy quay trở lại từ cuộc đi bộ vô ích, ông thấy nhóm học trò đang chăm chỉ luyện vật. Họ nói rằng Ralon đột ngột cảm thấy trong người không được khỏe và đã về phòng rồi.

Sau lần đó, Ralon quay sang sử dụng những trò độc địa nho nhỏ, bởi thằng con trai biết là Alanna sẽ không bao giờ than vãn với ai. Nếu cô đi bơi, chắc những người khác sẽ nhìn thấy vô vàn những vết xước và những vết bầm tím trên cơ thể gầy guộc của cô, nhưng cô không hé răng nửa lời và tiếp tục luyện tập với chú Coram. Cô chịu đựng tất cả những trò hành hạ của Ralon và dành toàn bộ thời gian rảnh cho môn vật và môn đấm bốc. Cứ mỗi tối khi thả được người xuống giường là cô ngủ ngay lập tức, để kịp dậy trước khi trời mờ sáng và luyện tập tiếp. Cô quyết tâm phải thắng cho bằng được Ralon, bởi điều đó có nghĩa là cuối cùng cô cũng khẳng định được chỗ đứng của mình trong hàng ngũ tiểu đồng, rằng cô cũng có thể làm được tất cả những gì mà những cậu con trai lớn hơn và mạnh mẽ hơn làm được.

Cái cánh tay bó bột té ra lại là một lợi thế. Bình thường ra cô là người thuận tay phải. Giờ cô phải làm tất cả bằng tay trái và qua đó, lần đầu tiên cô học được cách chiến đấu thực thụ. Thật nhanh, cô hiểu ra rằng cô có thể tạo nên một hiệu quả gấp đôi nếu sử dụng cả hai tay, và cô luyện tập hết sức mình để trở nên khéo léo hơn.

Đến giữa tháng mười thì những thầy lang của cung điện bỏ nẹp ra cho cô. Mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên sao cánh tay của cô chóng lành tới thế, nhưng họ không nói một lời. Trong nôn nóng muốn trả đũa Ralon, Alanna đã sử dụng pháp thuật giúp khúc xương bị gãy chóng lành hơn.

Vào buổi tối người ta bỏ nẹp ra, Alanna nằm trên giường và chờ cho tới khi chú Coram cất tiếng ngáy. Sau đó cô đứng dậy, nhanh chóng mặc vào mình bộ đồ thẫm màu rồi cầm lên đôi ủng. Cô đi rón rén xuyên qua phòng người hầu, gắng không gây tiếng động.

Khi Alanna đến bên cửa, chú Coram chợt buông một tiếng thở dài. “Bây giờ cháu lại định làm gì thế?”

Alanna đờ người ra. “Chú ngủ tiếp đi.”

“Cháu đi đâu vậy?” Trong ánh sáng lờ mờ hắt qua khuôn cửa sổ, cô thấy chú Coram đang ngồi dậy.

“Nếu chú không biết, thì chú càng không phải nói dối nếu công tước Gereth có hỏi”, cô giải thích.

Coram buông ra một tiếng động, lộ vẻ đồng tình. “Bé con, nếu bị bắt, cháu sẽ bị giam lỏng trong cung điện.”

“Cái đó cháu biết.”

“Thế thì được. Chú để cửa mở.” Người lính già lại nằm xuống và ngủ ngay tức khắc.

Ra khỏi cung điện và rón rén luồn ra con phố dẫn xuống thành phố dưới là chuyện dễ dàng. Alanna chạy gằn. Mặc dù rất thích cưỡi Pummel, nhưng cô cũng biết nếu cưỡi ngựa cô sẽ bị phát hiện ngay khi rời cung điện.

Quán Bồ Câu Nhảy Múa chật ních. Cô hầu như không thể nhìn xuyên qua căn phòng đầy khói thuốc, và tiếng ồn ào mà đám kẻ trộm và những quý bà quý cô của họ gây nên làm người ta muốn ù tai. Một lúc lâu, cô đã muốn xoay người đi và bỏ chạy, nhưng trong cung điện kia là thằng Ralon đang chờ. Vậy thì tốt hơn là bước vào và đối mặt với bạn bè của Georg, ít ra họ cũng là những kẻ độc ác trung thực, chứ không hiểm độc như Ralon. Nhưng biết làm sao tìm ra được Georg trong cảnh hỗn loạn này?

Một người đàn bà tóc đỏ cao lớn có vòng ngực đồ sộ đứng lại và nhìn Alanna chăm chú. Cô chống tay lên ngang hông và nói bằng giọng uể oải: “Cậu không nghĩ là cậu chưa tới tuổi lang thang ở chỗ này sao?”

Giọng nói thô kệch của người phụ nữ đầy vẻ chăm chọc, nhưng hai con mắt to bồ câu lại thân thiện hiền từ. “Em tìm Georg”, Alanna đáp lời. “Anh ấy có nói là em có thể đến đây tìm anh ấy.”

Người phụ nữ nhăn mặt. “Ra anh ấy nói thế? Chẳng lẽ anh ấy lại nói với một đứa trẻ như cậu là phải đến đây vào cái giờ này hay sao!”

“Em không tin là anh ấy nghĩ đến việc em sẽ đến đây vào lúc nửa đêm như thế này”, Alanna trả lời, đúng kiểu công bằng thường trực của cô.

“Ra thế, ra thế. Thế thì chờ đây!” người phụ nữ ra lệnh. Cô biến vào đám đông rồi quay lại sau vài phút. “Đi nào, và để ý cái ví đấy!”

“Em không mang ví theo!” Alanna vừa thét lớn để át tiếng ồn xung quanh vừa bước theo người phụ nữ tóc đỏ.

“Ta đến nơi rồi.” Người phụ nữ đẩy Alanna ngồi vào một chỗ trống trước lò sưởi. Cạnh đó là một chiếc bàn và phía đầu bàn kia Georg đang ngồi, xung quanh là những người đàn ông và những người phụ nữ đang nhìn Alanna với ánh mắt nghi ngờ.

Georg hôm nay có ánh mắt rất lạ khi anh xoi xét Alanna. Cuối cùng anh nói: “Alan, đây là Rispah, nữ hoàng trong hàng ngũ phụ nữ lưu manh. Alan là một người bạn của tôi. Cậu ta mới từ quê lên.”

Rispah nhếch môi cười. “Dĩ nhiên là cậu ta mới từ quê lên”, rồi chị gọi lớn: “Solom, anh già tốt bụng, mang nước ngọt đến cho thằng bé! Anh không thấy nó sắp chết khát à?” Chị liếc xéo về phía Alanna. “Hay muốn uống cái gì mạnh hơn, cậu nhóc?”

Alanna đỏ bừng mặt lên. “Không, cảm ơn.”

Rispah quay trở lại với bạn bè của mình. Alanna đứng lại. Tại sao Georg hôm nay nhìn cô lạ thế?

Cuối cùng anh nói: “Tôi có nghe là cậu gặp khó khăn với thằng Malven.”

“Người ta có thể nói như thế”, cô thú nhận. Lẽ ra mình không nên tới đây, cô nghĩ thầm.

Solom xuất hiện với một vại nước ngọt. “Chào cậu, cậu chủ Alan. Tôi thấy cánh tay cậu lành lại rồi.”

“Nó tốt như mới. Cảm ơn ông Solom.” Cô cầm lấy bình nước ngọt và liếc xéo về phía Georg. “Em được phép chứ?”

“Được, dĩ nhiên. Ngồi xuống đi.”

Alanna siết một bàn tay lại thành nắm đấm sau lưng cô. Bây giờ đến phần khó khăn. “Nếu em cân nhắc cho kỹ, thì ta có thể nói chuyện riêng ở đâu đó chứ?” Cô lấy hơi thật sâu. Cô không dễ buông ra lời cầu xin. “Anh... anh phải làm hộ em một việc.”

Georg đứng dậy, nét mặt giận dữ. “Ta đi lên phòng anh.” Anh khoác tay lên vai cô và thêm vào. “Tôi không muốn bị ai làm phiền, Solom.” Ông chủ quán gật đầu. “Xin tuân lệnh, muôn tâu hoàng thượng.”

Georg trèo theo bậc cầu thang rất hẹp lên trên. Alanna đi theo. “Họ gọi anh là hoàng thượng?” Cô kinh hãi hỏi.

“Tại sao không? Ở đây anh là vua - và anh còn là vua đích thực hơn là người ngồi trên ngai vàng ở đỉnh đồi trên kia. Ông ta mà có đi ngang qua đây thì chắc người của anh chẳng thèm nói lấy một câu chào tử tế, nhưng đối với anh thì họ chăm chăm đọc rõ từng mong muốn qua ánh mắt.”

“Chắc vậy”, cô nghi ngờ nói.

Georg mở một cánh cửa trông rất dày dặn. “Cậu là người cẩu thả, Alan, nhưng cũng lịch sự.” Người thanh niên xăm soi từng ngóc ngách trong căn phòng rồi mới vẫy cô bước vào. “Ngồi xuống đi.” Anh cầm một cây đuốc ở hành lang, châm nến rồi mới đóng cửa. Alanna quan sát những đồ gỗ đơn giản và cô nhận thấy căn phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài ra cô còn phát hiện thấy cái giá nến mà Georg vừa đặt lên bàn được làm bằng bạc nguyên chất và khung của tấm gương treo bên cánh cửa phòng ngủ được phủ vàng lá.

Gã ăn trộm ngả mình xuống một trong những chiếc ghế để bên bàn. Alanna cũng ngồi xuống. “Tại sao em lại cẩu thả.” Cô hỏi. “Em đã kiểm tra rất kỹ, và biết là không một ai nhìn thấy em rời cung điện.”

Georg vẫn còn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. “Ra thế, ra thế.” Nghe không hề có vẻ thuyết phục. “Tôi phải giúp cho cậu một việc? Cậu định nói đến việc gì? Cần phải cắt cổ kẻ nào đó chăng? Hay là một trong những gã tay chân to khỏe của tôi phải rủ thằng Ralon vào một góc tối và nói chuyện với nó?”

Alanna đứng dậy. Cô đẩy cái ghế mạnh đến mức nó ngã ngửa ra sau. “Nếu anh nghĩ em đến đây vì chuyện đó, thì tốt hơn em nên đi về thôi!” cô phun ra phè phè, “Em... em cứ tưởng... “cô căn chặt xuống làn môi dưới đang run bắn. Làm sao mà anh lại có thể nghĩ rằng cô sẽ nhờ vả anh những chuyện hèn hạ như thế?

“Bình tĩnh đi nào, cậu nhóc.” Georg dựng cái ghế dậy rồi ép cô ngồi xuống. “Anh đã đánh giá sai em. Anh xin lỗi. Anh quen rất nhiều người quý tộc, toàn những người lợi dụng anh. Làm sao biết được là em không nằm trong đám đó?”

Bối rối, Alanna nhăn trán. “Ý anh muốn nói sao: những người quý tộc lợi dụng anh?”

Georg thở dài và ngồi xuống ghế. “Anh có quen biết những người quý tộc, họ cho rằng anh phải hàm ơn họ vì được làm bạn với họ. Hàm ơn đến mức phải làm cho họ mọi thứ trên đời. Họ không muốn có một người bạn, họ chỉ muốn có một thằng kẻ trộm làm thuê. Đầu tiên anh cứ tưởng em đến đây vì chuyện đó. Bây giờ anh mới thấy em đến đây trong tư cách một người bạn, để nghe lời khuyên của một người bạn. Vậy là em không muốn Ralon bị đánh đòn? Thật ra nó cũng đáng nhận đòn lắm.”

“Em cũng nghĩ thế”, cô giận dữ nói, “nhưng em muốn chính mình là người cho nó ăn đòn. Như thế hay hơn.”

“Thế tại sao em đến gặp anh?”

Cô nhìn trân trân vào bàn tay mình. “Chú Coram dạy em vật và đấm bốc, nhưng đó là những thứ mà Ralon cũng biết. Giờ nó là cận vệ rồi. Em cứ hy vọng, anh sẽ biết đến một kỹ thuật chiến đấu nào đó mà người ta không dạy cho bọn em trong cung điện.”

Georg trầm ngâm suy nghĩ. “Chẳng lẽ trên đó họ không có một ông thầy Shang nào? Các võ sĩ Shang biết nhiều mánh hơn cả, hơn bất kỳ một ai có thể học được trong đời, nếu anh ta không bắt đầu luyện tập từ lúc còn nhỏ như họ.”

Alanna lắc đầu. “Ông thầy Shang gần đây nhất đã rời cung điện chỉ vài ngày trước khi em tới. Sir Myles nói rằng họ thích đi đây đi đó.”

Georg gật đầu. “Ông ấy nói đúng. Kể từ ngày bỏ đất Shang cho tới lúc qua đời, họ liên tục đi từ nơi này qua nơi khác. Chiến binh Shang là những người kỳ quặc.”

Anh ngả người ra lưng ghế và nhìn cô. “Tại sao em lại nghĩ anh sẽ là một người thầy tốt hơn là một người đàn ông đã lớn lên cùng với cây kiếm?”

“Đó là lý do chính. Chú Coram là một tay kiếm bẩm sinh. Em đoan chắc, khi vào trận thì anh chiến đấu bằng hai tay trần hoặc là bằng dao găm.”

Georg cười. “Em có lý.” Anh đứng dậy, và cởi áo ngoài, tháo ủng. “Được, thế thì cởi áo và giày ra. Giờ học đầu tiên của em bắt đầu.”

Suốt mấy tuần lễ, Alanna vừa luyện tập với chú Coram, vừa học anh Georg. Cô bắt đầu gây bất ngờ cho hai người thầy, vì cô vẫn có thể tiếp tục lao động vào lúc những cậu lớn tuổi hơn đã kiệt lực. Sự im lặng của Alanna khiến Ralon nổi lo, nhưng thằng con trai không đoán được Alanna đang nhắm tới chuyện gì. Mỗi lần có cơ hội, nó lại tiếp tục hiếp đáp hành hạ cô, và những khi không có cơ hội thì nó gắng tạo ra cơ hội. Alanna tiếp tục im lặng. Cô biết rằng những cậu học trò lớn tuổi hơn cũng đang đoán là trận chiến vẫn còn căng thẳng, nhưng cuộc đấu này phải do tự tay cô thực hiện. Cô sẽ chỉ cho mọi người thấy là cô cũng có khả năng như tất cả những cậu học trò khác trong cung điện. Và cô không phải chỉ muốn chứng minh điều đó với những người khác, mà quan trọng là với một phần trong bản thân cô, cái phần luôn luôn nghi ngờ.

Đã đến tháng mười hai, ngay sát kỳ Hội Giữa Đông, Alanna hôm đó vừa trải qua một giờ luyện tập với Georg và đang nghỉ ngơi đôi chút. Vua Kẻ Trộm đẩy một vại bia về phía cô. “Uống hết đi!” anh ra lệnh. “Em muốn chờ cho tới khi thành người lớn mới ban thưởng cho thằng Malven những gì nó xứng đáng được hưởng hả?”

Cho tới nay, Georg chưa bao giờ cho cô uống một thứ gì khác ngoài nước ngọt.

“Anh nghĩ em đủ sức rồi sao?” giọng cô nhỏ như hơi thở.

“Chuyện anh nghĩ gì không quan trọng. Em chỉ có thể thắng, nếu chính em nghĩ rằng em đủ sức.”

Cô hiểu người thanh niên muốn nói gì. Giận dữ, cô mỉm cười giơ cao vại bia lên, chạm cốc với anh rồi uống cạn vại bia chỉ trong một hơi duy nhất.

Ngày hôm sau, cả đám học trò luyện tập trên bãi có mái che. Suốt buổi chiều, Alanna quan sát Ralon và chờ cơ hội của mình. Cô nghe thấy mình sợ hãi: mặt cô nóng bừng, hai tay run run. Lần này mà thua trận, cô sẽ rời cung điện. Cô không thể trở thành hiệp sĩ nếu Ralon tiếp tục giẫm đạp lên cô như giẫm đạp một tấm thảm. Giờ đã tới lúc. Chưa khi nào cô thấy mình mạnh mẽ và được chuẩn bị tốt như lúc này.

Các thầy giáo đã ra về. Ralon đứng trong một góc sân và đang đấm vào một bao tải nhồi rơm treo thẳng đứng. Alanna lấy hơi thật sâu và bước ra giữa sân tập.

Thật to và rõ ràng, cô tuyên bố: “Ralon von Malven là con cháu của những kẻ ăn cắp và ăn trộm.” Em xin lỗi anh, Georg, cô thầm nghĩ. “Nó là kết quả của một cặp vợ chồng thằn lằn và quỷ dữ, và nó có lòng trung trực của một con chó núi. Nó không dám chiến đấu trước mặt người khác như một vị quý tộc. Thay vào đó, nó luôn chọn những góc tối tăm để không ai nhìn thấy trò gian dối của nó.”

Các cậu học trò khác há mồm ra vì ngạc nhiên. Đột ngột, Gary đấm lên vai Jonathan và cười rạng rỡ. “Mình đã biết mà!” cậu cận vệ thì thầm. “Mình biết là cậu nhỏ sẽ làm.”

Ralon nhìn Alanna trân trân. Nó hớp hớp hơi, nhưng không nói nổi một lời. “Mày vừa nói cái gì hả?” cuối cùng nó thốt được lên.

“Đồ gian dối, đồ lừa đảo, đồ hèn hạ, đồ khoe khoang khoác lác!” cô phun thẳng vào mặt nó. “Mày làm nhục tên tuổi dòng họ mày, tao có cần phải viết rõ ra giấy cho mày không? Ồ, tao quên mất. Mày đâu có biết đọc.”

“Câm mồm!” Ralon thét lên, mắt nó lồi như muốn rơi ra khỏi tròng. “Đồ con lợn! Mày đâu có táo gan như thế, nếu không có đám bạn bè sẵn sàng nhảy vào đấm đá hộ mày.”

“Tao sẽ chiến đấu một mình!” cô phun ra. “Tao muốn đòi nợ cho tất cả những gì mày đã bắt tao chịu đựng. Những người khác làm chứng cho tao.”

Ralon nhìn quanh. “Và họ sẽ không can thiệp, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra?” nó hỏi một cách thâm hiểm.

“Không. Họ sẽ không can thiệp. Tao thề danh dự. Còn mày thì nên thề với một thứ khác, vì mày không có danh dự. “Cô giáng cho nó một cái bạt tai rồi khom lưng vào thế.

Ralon trả đòn, nhưng nó đánh trượt. Alanna rụt nhanh xuống dưới cánh tay vươn thẳng của nó và húc đầu vào ngực thằng con trai. Nó thét lên và tóm lấy tóc cô. Alanna thục hai quả đấm nặng ký vào dạ dày nó, lờ đi cảm giác đau khi nó giật đứt một túm tóc cô. Ralon tóm lấy cổ họng cô, bóp tới. Cô xọc thẳng ngón tay cái vào mắt đối thủ đồng thời giậm mạnh xuống chân nó. Ralon thét lên vì đau, lùi về. Cả hai gầm ghè, vừa đi vòng quanh vừa đề phòng, quan sát đối thủ. Giờ thì Ralon biết rằng đã có thay đổi kể từ trận đòn cuối cùng mà nó giáng xuống đầu cô. Thằng con trai đổ mồ hôi nhễ nhại khi tấn công lần nữa.

Alanna lao bổ về phía đối thủ và xoay người thúc hông vào giữa hai đùi nó. Thằng con trai lảo đảo. Cô giúp thêm và ném nó ngã ngang qua hông cô. Thật nhanh, cô trèo lên lưng nó, bởi cô biết là phải bằng mọi cách ngăn nó đứng dậy. Một bàn tay cô bẻ cánh tay nó ra sau lưng, bàn tay khác tóm lấy tóc thằng con trai, kéo đầu nó cao lên.

“Mày đầu hàng chưa?” cô thở hổn hển hỏi. Ralon vừa há mồm hớp hơi vừa gật đầu. Cô đứng dậy. Nó nhào về phía cô và giáng một quả đấm thật nặng vào mặt cô, nhưng cô đã được chuẩn bị trước, nhờ ơn dạy bảo của anh Georg “không đứng đắn”. Thêm một lần nữa cô móc một quả đấm từ dưới lên đúng dạ dày nó, khiến thằng con trai ngộp thở. Bàn tay kia của cô đập xuống làm gãy sống mũi nó. Ralon sụp xuống và khóc như một đứa bé con.

Alanna lùi về. Vòng ngực cô nâng lên hạ xuống dữ dội, trong khi cô hào hển lấy hơi. Cô chùi mồ hôi ra khỏi mắt. “Đừng bao giờ chạm đến tao! Nếu không tao sẽ giết mày - thề có thần Mithros và Đức Mẹ Tối Cao.” Ralon vẫn nằm đó và vẫn còn khóc.

Alanna xoay về phía bạn bè mình. “Đi thôi! Ta đi rửa tay!”

Ralon kêu lên: “Alan von Trebond!”

Alanna xoay đầu lại và nhìn nó. Kẻ thù của cô đã bò dậy. Trông nó thật kinh khiếp và trong con mắt hiện rõ nét điên khùng. “Mày sẽ phải trả giá!” nó gào lớn. “Rồi mày sẽ thấy - rồi mày sẽ phải hối hận!”

Raoul gõ lên vai Alanna. “Đi thôi!” anh nói. “Không khí trong này bắt đầu ngột ngạt rồi.”

***

Khi Sir Myles đến thì cô đang ngồi một mình cùng bóng tối trong phòng. “Tối hôm nay con không có mặt trong bữa ăn”, hiệp sĩ nói.

Alanna ngạc nhiên nhấp nháy mắt nhìn ông khi ông đốt một cây nến lên.

“Ralon von Malven rời cung điện rồi”, Myles nói tiếp và ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng cô. “Gã người hầu Coram của con thì vênh vang hể hả với tất cả lính gác trong cung điện rằng anh ta đã biết từ đầu là con đủ khả năng. Đám con trai khác muốn mở tiệc. Chúng nó coi con là người hùng. Phải chăng đó là thứ con muốn?”

Cô vẩy nước lạnh lên mặt mình. “Phải con muốn điều đó không? Con không biết.” Cô lau khô mặt rồi nhìn Myles. “Sau đó con phải nôn ra”, cô thú nhận. “Con thấy căm thù bản thân. Suy cho cùng, con biết nhiều hơn Ralon. Và càng chiến đấu nó càng nổi con thịnh nộ, con đã lợi dụng điều đó. Con cũng tồi y như nó vậy.”

“Ta e rằng Ralon chả bao giờ phải nôn ra sau khi đã đánh ngã một cậu nhỏ hơn và trẻ hơn.”

Alanna nhăn trán. “Ngài tin thế?”

“Ta biết chắc như vậy.” Myles gật đầu. “Alan, rồi sẽ đến lúc con thành hiệp sĩ và chiến đấu chống lại những kẻ không được đào tạo tốt như con. Đó là chuyện không thể thay đổi, và chỉ điều đó thôi vẫn chưa biến con thành bạo chúa. Điều đó chỉ có nghĩa là con phải học cách sử dụng cho đúng đắn những khả năng của mình.”

Alanna ngẫm nghĩ về những gì mà Sir Myles vừa nói. Cuối cùng cô thở dài và lắc đầu. Hiện thời cô chưa đủ sức để nghĩ chuyện này.

Myles đưa tay vò mái tóc cô. “Giờ thì con đã chứng minh với toàn cung điện rằng con là một chiến binh. Chắc chắn con muốn mở tiệc.”

Alanna nhăn mặt. Dù Myles có nói gì chăng nữa, rõ ràng cô đã sử dụng mánh khóe để chiến thắng Ralon. Bất chấp tất cả, cô vẫn là một cô bé đang giả trai, và thỉnh thoảng cô vẫn còn nghi ngờ rằng, không biết có bao giờ cô đủ khả năng để sánh vai với cậu học trò vụng về nhất và ngu ngốc nhất trong cung điện này.

Cửa mở ra. “Sir Myles? Ngài đã đến trước tôi.” Đó là thái tử Jonathan. “Alan thế nào?”

Myles đứng dậy. “Tôi tin rằng cậu ta đang mệt. Alan, ta đi đây, nhưng ta muốn tới một lúc nào đó con sẽ suy nghĩ về những điều ta vừa nói với con.”

“Con luôn nghĩ kỹ tất cả những điều ngài nói”, cô thổ lộ và đưa tay cho ông. “Cảm ơn, Sir Myles.”

Hiệp sĩ cúi mình xuống trước Jonathan rồi đi. Hoàng tử nhìn Alanna. “Hai người vừa nói chuyện gì thế?”

Alanna nhún vai. “Em tin rằng bọn em vừa nói chuyện những gì biến người ta thành bạo chúa.”

“Một bạo chúa vùi dập những kẻ nhỏ hơn và yếu hơn, vì gã thấy vui thú với chuyện đó”, Jonathan nói thẳng. “Em có vui thú với chuyện chiến đấu chống lại Ralon không? Hiện thời ta chưa muốn xét đến khía cạnh rằng nó đã là cận vệ và lớn tuổi hơn em.”

“Lúc chiến đấu có thể em đã vui thú một chút”, cô chần chừ đáp, “nhưng sau đó thì không.”

“Sẽ không bao giờ em đánh được một đứa nhỏ hơn mình đâu, vì trong cung điện không có ai bé hơn em cả”, cậu bạn lớn tuổi hơn tỉnh táo nói. “Và sau vụ này thì tất cả bọn anh đây cũng phải cân nhắc hai lần xem liệu em có thật sự là đứa yếu ớt nhất trong bọn hay không. Nghe này, Trebond trẻ tuổi, em nghĩ mục đích của việc đào tạo hiệp sĩ của chúng ta là gì?”

Đột ngột, Alanna thấy trong người dễ chịu hơn rất nhiều. “Cảm ơn nhiều, thưa thái tử.” Cô cười rạng rỡ. “Cảm ơn nhiều lắm.”

Cậu bạn đặt tay lên vai cô. “Có lẽ em đã nhận thấy, bạn bè của anh gọi anh là Jonathan hoặc là Jon.”

Alanna ngẩng lên nhìn cậu. Cô thật không biết chuyện gì đang xảy ra. “Có... có phải, bây giờ em là bạn của thái tử, thưa thái tử?”

“Ta nghĩ là như thế”, cậu thiếu niên bình tĩnh đáp: “ít nhất ta cũng hy vọng thế.”

Cậu đưa tay ra.

Alanna nắm lấy bàn tay đó. “Thế thì em là bạn anh, Jonathan.”