← Quay lại trang sách

Chương 4 Thần Chết trong cung điện

Bài răn dạy đạo đức mà công tước Gareth giảng cho cô nghe vào ngày sau vụ đánh nhau với Ralon thật dài và thật ấn tượng. Ông nói tới nghĩa vụ của một người đàn ông quý tộc đối với một người đàn ông quý tộc khác, về sự yên bình lẽ ra cần phải được giữ gìn trong toàn bộ khuôn viên cung điện, và về những con người hành hạ vùi dập người khác. Ông báo cho cô biết, trò đánh đấm tay không là một trò giết thời gian bất lương, thứ mà đám dân thường hay sử dụng và thứ được những chiến binh Shang tôn làm nghệ thuật, còn cô thì chẳng phải dân thường cũng chẳng phải chiến binh Shang. Cô phải viết một lá thư trịnh trọng xin lỗi cha của Ralon và bị cấm ra ngoài trong hai tháng tới. Alanna đứng thẳng như một cây nến và lắng nghe. Cô thích kiểu cách răn dạy của ngài công tước. Cô biết là ông không thật sự giận cô, mà thật ra ông đang vui là cô đã thắng được Ralon. Cô cũng biết rằng ông sẽ không đời nào thổ lộ với cô điều đó, bởi chính cô đã vi phạm các quy định, và cô phải chấp nhận tất cả các hình phạt không một lời than van, vì người ta đã cho cô học kỹ tất cả các quy định đó. Thế giới của Alanna được thống trị bởi các quy định, cho bất kỳ tình huống nào cũng có quy định. Chiến đấu chống lại một vị quý tộc trong khuôn viên cung điện là phạm quy và dạy cho cô điều đó chính là nhiệm vụ của ngài công tước Gareth. Mặc dù vậy, chính quy tắc không cho phép người quý tộc để kẻ khác nhục mạ mình lại đòi cô phải chiến đấu chống Ralon, và ngài công tước Gareth rất hãnh hiện vì cô đã bảo vệ được danh dự của mình.

Một khi người ta đã biết rõ các quy tắc đó, cô cân nhắc, trong khi vẫn tiếp tục loáng thoáng nghe lời răn dạy của ngài công tước, thì cuộc sống tương đối đơn giản. Mình đâu có giận ngài công tước, bởi vì mình biết, cả ông cũng phải tuân theo các quy tắc y hệt như mình. Đằng nào thì mình cũng đã rõ rằng ông hoàn toàn chẳng giận gì mình. Rất có thể luật hiệp sĩ của chúng ta chẳng đến nỗi quá tệ.

***

Vào ngày thứ hai của đợt Hội Giữa Đông kéo dài tám ngày, nhà vua tấn phong cho Alex, Gary và Raoul cùng một số tiểu đồng 14 tuổi lên chức cận vệ, mỗi cận vệ được giao nhiệm vụ hầu hạ một hiệp sĩ. Họ vẫn tiếp tục phục vụ trong phòng tiệc, nhưng sau đó họ sẽ dùng bữa trong phòng ăn dành riêng cho cận vệ. Khác với tiểu đồng, khi cần thiết các cận vệ còn phục vụ cả trong những đại tiệc trọng thể. Alanna giúp bạn bè chuyển tới nơi ở mới. Họ đến những căn phòng nằm sát với phòng của những hiệp sĩ mà họ hầu hạ, và Alanna thầm cân nhắc, liệu giờ đây cuộc sống của cô có thay đổi hay không.

Mọi việc thay đổi vậy mà cũng chẳng thay đổi nhiều. Khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi mà các cận vệ, Alanna và Jonathan có được thì họ luôn ở bên nhau. Chỉ khi ngồi học cùng các tiểu đồng khác, cô thấy nhớ bạn bè mình biết bao. Không còn một anh Gary luôn buông ra những lời châm biếm cay độc về ông thầy dạy môn ứng xử, không còn một anh Alex luôn giải thích cho cô rõ những thâm hiểm ẩn náu trong các bài toán.

Nhưng rồi một tối nọ, Jonathan cầm một cuốn sách lịch sử chiến tranh bước vào phòng cô. Cậu thiếu niên vừa cười vừa giải thích rằng, cậu sẵn sàng giúp cô làm toán nếu cô giải thích cho cậu biết những cuộc chiến được miêu tả rất nhàm chán trong sách thật sự đã xảy ra ra sao. Các giờ học trước đã cho cậu nhận ra rằng, các cuộc chiến bỗng trở nên sinh động và hiện thực khi được Alanna kể lại.

Alanna vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của anh bạn. Kể từ ngày đó, người ta thường thấy hai người ngồi với nhau vào buổi tối hoặc trong phòng cậu hoặc trong phòng cô, chụm đầu trên một tấm bản đồ hoặc trên một tờ giấy.

Đến tháng ba thì bệnh sốt đổ mồ hôi giáng đòn, không một lời báo trước. Nó không tha một ai, không tha cho cư dân thành phố mà cũng không tha cho gia nhân của cung điện, không tha cho các thầy tế, đến cả hoàng hậu cũng không. Tiếp đó đến lượt công tước Gareth và ngài chánh án mắc bệnh. Riêng Sir Myles thì khỏe nguyên. “Chắc là cơ thể ta chứa đầy rượu vang, đến độ không còn chỗ cho bệnh tật nữa”, ông giải thích với Alanna như thế. “Từ nay con có thôi cái trò khuyên ta ngưng uống rượu đi không?”

Alanna thấy trong người rất khỏe. Cô làm việc vất vả hơn bất cứ thời gian nào trước đó. Mỗi lần có thêm một người hầu mắc bệnh, cô lại nhận thêm nhiệm vụ. Các giờ học đã bị hủy bỏ vì đa phần thầy giáo ngã bệnh. Alanna dọn giường, rửa bát đĩa, xúc phân dọn chuồng ngựa. Từ khi mới sanh ra đời, người ta đã dạy cho cô rằng không một công việc nào là bẩn thỉu đối với một người quý tộc chân chính. Bây giờ, lý thuyết trở thành hiện thực.

Các tiểu đồng và cận vệ, những người trẻ trung và khỏe mạnh nhất cung điện, là nhóm bị bệnh sau cùng. Và đã đến thời điểm Thần Bóng Tối đến thăm cung điện. Và chọn nạn nhân trong số những người mắc bệnh sốt. Dưới thành phố, là nơi nạn dịch bắt đầu, có nhiều người chết đến nỗi các thầy tế thờ Thần Bóng Tối phải chở xác bằng xe cút kít. Trong vòng chỉ một tuần lễ, Thần Chết đã cuốn đi ba tiểu đồng, năm cận vệ và ông chánh thủ quỹ. Trong nhóm bạn thân của Alanna thì Raoul là người đầu tiên đổ bệnh. Khi Alanna đến thăm, anh tặng cho cô một nụ cười mệt mỏi.

“Anh thấy mình thật là ngu ngốc khi phải nằm ườn ra ở đây, vào đúng lúc lẽ ra phải làm việc thật nhiều”, anh thú nhận trong khi toàn thân đang run lên bên dưới những lớp chăn dày cộp. “Em có khỏe không? Còn chú Coram thế nào?”

“Cả hai bọn em đều rất khỏe.” Cô nén chặt những lớp chăn bao quanh anh.

“Còn Jon?”

“Anh ấy thậm chí chẳng bị hắt hơi lấy một cái. Lúc này anh ấy ở bên nhà vua rất nhiều.”

“Anh ấy làm như thế là đúng. Lạy thần Mithros phụ trợ, rồi hoàng hậu sẽ khỏe trở lại.” Raoul cho phép Alanna lau khô bộ mặt đầy mồ hôi của anh. Thế rồi anh đẩy nhẹ cô một cái. “Em ra ngoài đi, kẻo bị lây.”

Alanna không ngủ được nữa. Lời cảnh báo của cô Maude, lời thúc giục cô sử dụng pháp thuật chữa bệnh, cứ luẩn quẩn suốt trong óc não. Cô biết, thần linh sẽ trừng phạt những người không sử dụng khả năng pháp lực của mình, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sử dụng pháp thuật là cả người cô run bắn lên. Cả cô lẫn Thom đều có một pháp lực lớn hơn pháp lực của những người mà cô từng biết, và nếu cô sử dụng sức mạnh đó mà để vuột mất quyền kiểm soát nó, thì cô sẽ bỏ mạng và cuốn theo cả những người đang sống quanh cô. Thom rất thích quyền lực kỳ lạ đó, còn cô thì không. Cô không bao giờ tin chắc là sẽ điều khiển được pháp lực của mình.

Dần dần, cả Gary, Francis rồi đến Alex cũng mắc bệnh sốt. Francis là người bị bệnh nặng nhất, ngay vào cuối ngày đầu tiên anh đã bắt đầu nói mê. Những thầy thuốc của cung điện chẳng làm gì được cho anh. Alanna nghe một người trong bọn họ nói rằng, những người bị nặng như thế ngay từ ngày đầu tiên thường sẽ bỏ mạng. Và bên cạnh đó còn có những câu chuyện đáng sợ hơn nữa. Người ta thầm thì với nhau rằng, bệnh sốt đổ mồ hôi này có nguồn cơn từ phép thuật. Nó dần hút cạn pháp lực của các thầy thuốc và giờ thì họ đã yếu đến mức không thể giúp đỡ được cho bất kỳ ai.

Một buổi tối nọ, đúng khi Alanna vừa ngủ thiếp đi thì cô bị chú Coram đánh thức. Ông vừa nghe tin dữ. Francis đã rơi vào tay Thần Bóng Tối.

Alanna hối hả đi xuống nhà thờ Thần Chết. Jonathan đã có mặt ở đó và đang đứng canh xác bạn. Không muốn làm phiền hoàng tử, Alanna lặng lẽ quỳ trong góc sau của đền thờ. Cô run rẩy nhìn xác Francis trên bàn thờ. Rất có thể anh còn sống, nếu cô ra tay chữa bệnh.

Alanna thấy tủi hổ.

Sir Myles quỳ xuống bên cô. Tóc và râu ông rối bù. “Ta rất tiếc, Alan”, ông lẩm bẩm. “Ta biết con và Francis là bạn của nhau.”

Alanna nhìn hiệp sĩ. Ông là người bạn lớn tuổi của cô, ông sẽ hiểu một số những câu hỏi về lương tâm. Và cô tin tưởng ý kiến của ông.

“Con có thể nói chuyện với ngài một chút không”, cô thì thầm. “Phía ngoài kia?”

Họ khẽ khàng đi ra. Myles buông người xuống một chiếc ghế dài ngay trước đền thờ. “Con đang lo lắng chuyện gì?” Ông hỏi và ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh mình.

Alanna vẫn đứng. “Sir Myles, nếu một người nào đó có những sức mạnh có thể được sử dụng để làm điều thiện cũng như điều ác, thì anh ta có nên sử dụng không?”

Người đàn ông nhìn cô trân trân. “Pháp thuật?”

Alanna di chân xuống đất. “Vâng thì, con có pháp lực.”

Myles nhăn trán. “Còn tùy, Alan. Pháp thuật chỉ là một trong những khả năng. Không phải ai trong chúng ta cũng có nó, cũng như không phải ai trong chúng ta cũng có được một lý trí tỉnh táo và những phản xạ tinh nhạy. Bản thân pháp thuật không tốt cũng không xấu. Ta nghĩ rằng, con chỉ nên sử dụng tới nó khi con tin tưởng tuyệt đối chắc chắn rằng việc con định thực hiện có lý do chính đáng. Nói như thế có giúp được con không?”

Alanna trầm ngâm đưa tay cấu cấu vành tai. “Ngài không thể trả lời cho con bằng một câu “có” hay là “không”?”

Myles lắc đầu. “Trong trường hợp này thì không.”

Những câu hỏi về lương tâm hiếm khi có thể được trả lời rõ ràng bằng câu có hoặc không.”

Cánh cửa mở ra và Jonathan bước ra ngoài. “Alan?” cậu thiếu niên nói khẽ. Nét mặt cậu rất nhợt nhạt, cặp mắt lóng lánh vì những giọt nước mắt bị kiềm chế.

“Cảm ơn, Sir Myles”, Alanna nói và bước về phía bạn mình.

Francis được mai táng vào ngày hôm sau. Có mặt cả Raoul và Gary, những người đã khỏi bệnh. Thầy thuốc phụ trách chữa bệnh cho Alex giải thích với Alanna rằng cả ông cũng đột ngột khỏe trở lại. Jonathan cùng cha đến dự đám tang. Họ bỏ đi ngay khi buổi lễ kết thúc và Alanna cũng vội vàng quay về với những nghĩa vụ của mình.

Cô cứ vật lộn mãi với những suy nghĩ riêng và cân nhắc liệu có nên đến gặp những người chữa bệnh trong cung và xin phép được giúp đỡ họ. Cô đã không thể làm gì cho Francis, nhưng giờ vẫn còn những người khác.

Căn bệnh ra quyết định hộ cô. Ngay sáng hôm sau, Coram và Timon đến tìm cô trong căn bếp, nơi cô đang rửa chén đĩa.

“Alan!” Timon kêu lớn.

Cô ngẩng mặt lên khỏi cái bồn rộng đầy những chậu bẩn và nhăn trán.

Giọng chú Coram dịu dàng. “Hoàng tử đã đổ bệnh tối qua. Hoàng tử cho gọi con.”

Alanna đặt khăn rửa sang bên. Vì sợ hãi, cô thấy cổ họng mình thít chặt. “Bây giờ anh ấy thế nào?”

“Tệ lắm”, Timon nói.

Cùng với hai người hầu, Alanna chạy thẳng đến phòng Jonathan. Cô mở cửa và sững sờ. Không thể tin vào những gì cô đang nhìn thấy. Quanh giường Jonathan xúm xít đông nghịt những người. Mùi hương nồng nặc trong không khí khiến cô phải hắt hơi. Những thầy tế thờ Thần Chết đang hát các bài ca tiễn đưa, trong khi ông thầy thuốc trưởng thì đứng ở phía sau. Công tước Baird thấy mình kiệt lực. Jonathan bây giờ đã mê sảng rồi và thực tế đã dạy cho ông hiểu, những người bị nặng ngay từ đầu như thế sẽ không tránh khỏi cái chết.

Quá giận, Alanna phải há mồm ra lấy hơi. Ai mà còn khỏe được trong cái cảnh nhốn nháo như thế này? Làm sao Jonathan thở được? Chuyện họ làm chống lại tất cả các quy định của lý trí con người mà cô Maude đã dạy. Để chữa bệnh, người ta cần không khí trong lành, cần yên tĩnh, cần sự sạch sẽ tuyệt đối, cần sự thư thái và những giọng nói dịu dàng. Chả lẽ cả lũ người sống ở thành phố này không biết gì hết? Alanna mở mồm ra - rồi ngậm lại. Suýt chút nữa thì cô đã ra lệnh cho đám người lớn kia biến đi! Cô biết rõ một mệnh lệnh như vậy sẽ được tiếp đón ra sao, nếu nó được thốt ra từ miệng một tiểu đồng.

Cô quay về phía Coram. “Chú đi gọi Sir Myles! Ngay lập tức!”

Người lính lực lưỡng nhìn xuống mặt cô chủ. Chú quá hiểu cái thế cằm vươn ra phía trước này. “Con lại định làm chuyện điên khùng, đúng không?”

“Không có gì điên hơn chuyện này đâu.” Cô giật đầu về phía căn phòng đầy ắp những người.

Coram thở dài rồi xoay sang với cậu Timon đang bối rối nhìn hai chú cháu. “Cô... cậu ấy mang họ Trebond”, ông giải thích. “Cả nhà họ đều ngang bướng như lừa. Tất cả, không trừ một ai. Tốt hơn là ta đi đón Sir Myles.”

Alanna ra ngoài và đóng cửa lại. Cô thà chờ ở ngoài hành lang còn hơn phải đứng nhìn những trò điên rồ phía trong kia. Cũng may mà liền sau đó, hai người quay trở lại với một ngài hiệp sĩ Myles đang rất tò mò.

“Con cần sự giúp đỡ của ngài”, Alanna giải thích ngắn gọn với hiệp sĩ. “Ngài thử nhìn vào trong xem!”

Myles ném một cái nhìn vào phòng Jonathan. Ông đóng cửa lại, nhướn lông mày. “Con biết là không có mấy hy vọng”, ông khẽ giải thích. “Nhất là khi cậu ấy bị nặng nhanh như thế.”

Cặp mắt và giọng nói của cô bây giờ sắc như lưỡi thép. “Có lẽ không, nhưng cũng có thể có. Ngài nghe con nói đây: Con đã che giấu ngài một điều. Con có pháp thuật và con được đào tạo để chữa bệnh. Bà thầy lang của làng đã dạy cho con tất cả những gì cô ấy biết.” Khi thấy hiệp sĩ vẫn giữ thái độ nghiêm trang, cô vội vàng nói tiếp. “Có thể con chỉ mới mười một tuổi thôi, nhưng có những việc mà thậm chí một đứa ngu cũng hiểu. Người ta không bao giờ làm ầm ĩ trong phòng một người bệnh và người ta không làm bẩn không khí bằng cách đốt hương! Pháp lực chữa bệnh của con không bị cạn kiệt như của những thầy lang trong cung.” Cô nhìn thấy ánh nghi ngờ trong mắt hiệp sĩ và thêm vào: “Jonathan đã gọi con. Con tin rằng, chính anh ấy cảm nhận được là con có thể giúp anh ấy.”

Myles đưa tay giật giật râu. “Hiểu rồi. Ta phải làm gì?” Alanna lấy hơi thật sâu. “Ngài đuổi những người này đi cho con. Nếu ngài lên tiếng, người ta sẽ nghe.” Cô không thể nói tại sao cô biết rằng đám người đang đứng trong phòng Jonathan sẽ nghe lời một hiệp sĩ dưới quyền, nhưng cô biết chắc như vậy. “Hãy đưa họ ra ngoài, để chúng ta thông khí trong phòng và con có thể nói chuyện với ngài công tước Baird.”

“Đó là một mệnh lệnh lớn lao.” Myles nghĩ một lúc rồi nhún vai. “Con có vẻ rất tin chắc, Alan. Mà bọn ta có còn gì để mất nữa đâu?”

Cô nhìn ông trong ánh mắt nặng trĩu đau đớn.

“Jonathan”, cô thì thầm.

Điều đó thuyết phục được hiệp sĩ. “Được.” Ông gật đầu về phía Timon. “Báo danh ta!”

Timon, với nét mặt như thể thế giới của anh vừa lộn đầu xuống dưới, mở cửa ra.

“Sir Myles von Olau!”

Cả đám người chợt ngưng bặt và xoay ra phía cửa. Các thầy tế cắt ngang bài hát. Myles bước vào, kèm hai bên là Coram và Timon. Alanna đi theo. Không một ai để ý đến cô. Sir Myles đã thay đổi một cách đáng ngạc nhiên. Đột ngột có một nét vương giả ẩn trong tư thế của người đàn ông thấp béo. Ngoài ra, rõ ràng là ông đang giận dữ cùng cực.

“Các người điên hết rồi hay sao?” Ông lên tiếng. Giọng nói bình thường vốn rất dịu dàng bây giờ sắc sói và thúc hối. “Đừng có nói với tôi là các người đã báo cho hoàng thượng biết chuyện này. Không thể chấp nhận được.”

Không ai nói một nửa lời.

“Đi ra ngoài hết!” Myles ra lệnh. “Trong phòng này đang có một người ốm, chứ không phải một người chết.” Ông nhìn về phía các thầy tế. “Ta lấy làm nhục thay cho các ngươi! Cậu ấy còn sống!”

Một tích tắc sau, thầy tế trưởng cúi đầu xuống và dẫn những thầy tế khác bước ra ngoài. Vài người trong bọn họ lén liếc về phía công tước Baird: Lẽ ra chỉ ông mới là người được quyền ra lệnh ở đây, nhưng thầy trưởng lang gật đầu với Myles. Gương mặt mỏi mệt ánh vẻ nhẹ nhõm.

“Các người không làm gì được ở đây nữa”, ông giải thích với các vị quý tộc khác. “Myles có lý, hãy quay trở về với các thần linh của các người và cầu nguyện cho thái tử. Đó là cách duy nhất mà ta còn có thể giúp cho thái tử.”

Lần lượt nối đuôi nhau, họ đi ra ngoài. Chỉ còn lại công tước Baird. Alanna vội vàng đến bên Jonathan. Bạn cô bây giờ nhợt nhạt như một bóng ma và đổ mồ hôi đầm đìa. Alanna chặn những mép chăn quanh Jon thật chặt. “Chú Coram!” cô kêu. “Mở cửa sổ ra. Chúng ta phải thông cho không khí trong lành vào đây.” Baird nhìn Myles vẻ nghi ngờ. “Thế này là thế nào?”

“Alan đã nhờ tôi giúp cậu ấy”, hiệp sĩ đáp. “Tôi thực hiện mệnh lệnh của cậu ta.”

Baird nhìn ông trân trân. “Ngài thực hiện mệnh lệnh của một tiểu đồng?”

“Alan”, Myles nói. “Con phải giải thích cho ngài công tước Baird rõ.”

Alanna đứng dậy và đi tới bên vị thầy thuốc. Thật nhanh cô thuật lại những gì cô đã nói với Myles, chỉ thỉnh thoảng ngưng lại để ra hiệu cho Coram đóng cửa sổ. “Con vẫn còn nhỏ và con cũng không được học nhiều như ngài”, cô kết luận, “nhưng pháp lực của con chưa bị cạn kiệt. Và anh ấy là bạn con.”

“Tìinh bạn thôi chưa đủ để chữa bệnh”, công tước Baird giải thích. “Được học chữa bệnh thì chắc con cũng đã biết việc chữa bệnh bình thường chỉ đòi hỏi một phần nhỏ sức lực của người chữa, nhưng với căn bệnh sốt này thì khác. Nó hút cạn kiệt sức lực con, và nếu sau đó con còn tiếp tục chữa chạy cho người khác, nó sẽ phá hủy con đến mức bỏ mạng, đã có ba thầy thuốc của ta qua đời. Con có muốn liều với tính mạng của mình, nếu đứng ra đối mặt với trò phù thủy này?”

“Vậy là ngài cũng tin rằng, căn bệnh này là do pháp thuật tạo nên?” Myles hỏi.

Vị thầy thuốc dụi mắt. “Dĩ nhiên. Ngoài thành phố này ra không một ai bị bệnh, và không một căn bệnh sốt bình thường nào giết chết thầy thuốc. Mà tôi thấy chuyện này cũng rất đáng chú ý, rằng người kế thừa ngôi báu chỉ đổ bệnh khi mọi thầy thuốc trong cung đã kiệt sức.”

“Chẳng lẽ các pháp sư của chúng ta đều không đủ sức chống lại căn bệnh sốt này hoặc phát hiện ra nguồn con của nó?” Myles hỏi.

“Trong toàn vương quốc Tortall không ai đủ sức làm chuyện này. Công tước Roger là người có đủ sức mạnh, nhưng hiện thời ngài ấy đang ở Carthak. Quốc vương đã cho người đi tìm ông ấy, nhưng ngài Roger von Conté phải một tháng nữa mới về đến đây.”

Alanna lắng nghe và quan sát Jonathan. Anh đang đỏ bừng lên như người bị sốt bình thường và lăn lộn dưới mấy tấm chăn. Cô cắn môi. Theo một phương diện nhất định, cô vẫn cứ nghĩ mình có phần mang tội trong cái chết của Francis. Cô đã không trổ tài chữa bệnh cho anh và anh đã qua đời. Cô không thể cho phép mình phạm lỗi lầm đó lần thứ hai. “Mặc dầu vậy, con vẫn cứ muốn thử”, cô nói. Khi thấy công tước Baird nhìn mình bằng vẻ nghiêm khắc, cô thêm vào: “Nếu tướng công cho phép.”

Baird duỗi một bàn tay về phía cô và Alanna cầm lấy nó. “Ta mệt mỏi lắm rồi”, người trưởng nhóm thầy thuốc nói. “Và nếu con có khả năng như con khẳng định, thì truyền sức cho ta chắc cũng là chuyện dễ dàng, làm đi!”

Alanna nhìn xuống bàn tay của ngài công tước. Thật chậm và thật cẩn thận, cô tập trung suy nghĩ và sức mạnh, rời bỏ bao cảnh xung quanh để đi ngược vào nội tâm. Nó kia: một quả cầu lửa nhỏ xíu màu tím ngắt dần dần to lên khi cô dùng sức mạnh tinh thần khích lệ. Giống như mọi khi, như mỗi lần cô gọi đến pháp lực của mình, mũi cô bắt đầu nổi ngứa. Cô lờ đi cảm giác khó chịu. Hai con mắt chảy nước. Thật chậm rãi cô thổi cho ngọn lửa trong cơ thể cô bốc lên cao và cho nó chảy qua cánh tay mình, truyền sang thân thể công tước Baird. Người thầy thuốc thở phì ra thành tiếng và cầm tay cô chặt hơn. Alanna để cho luồng lửa màu tím truyền sang người ông, cho tới khi ông không thể chấp nhận được nhiều hơn. “Như thế là đủ”, cô thì thào rồi buông tay ông ra.

Alanna lảo đảo. Cô hơi chóng mặt, Myles tóm lấy cánh tay cô.

“Con khỏe”, cô giải thích với người bạn già. Thế rồi cô nhìn công tước Baird. “Con bắt buộc phải học mánh pháp thuật và truyền lực này. Anh trai con rất nhanh mệt mỏi khi chúng con đi bộ.”

Người thầy thuốc nhìn cô trân trân rồi giơ bàn tay kia cọ vào bàn tay vừa được truyền lực. “Lạy thánh Mithros phù hộ cho con”, ông thì thào. “Ta tin rằng thái tử thật sự có cơ hội.”

Ông vội vã đi ra. Myles, Coram và Timon sững sờ nhìn Alanna khi thấy ngài công tước có ấn tượng mạnh về cô như thế. Alanna thấy trong người hơi chòng chành và hơi một chút cô đơn. Cô không thích những người khác nhìn cô như thể họ phải e sợ cô. “Mọi người ở lại đây chứ?” Cô nài xin.

Myles khoác cánh tay qua bờ vai cô. “Con có thể tin tưởng chúng ta”, ông nói.

Hai người kia gật đầu.

Alanna trầm ngâm cắn cắn môi dưới. “Đầu tiên chúng ta hãy thử bằng những phương pháp chữa bệnh bình thường”, cô quyết định. “Chú Coram, chúng ta cần một ngọn lửa thật cao.” Người hầu cúi người rồi rời phòng.

Alanna đến bên bàn làm việc, lấy giấy và bút. Hối hả, cô viết một loạt tên. “Timon, em cần những thứ này từ nhà bếp. Mà ngoài ra, em cần thêm vài cái chăn nữa.”

Timon cầm danh sách và chạy đi. Myles khơi to ngọn lửa bằng một thanh gỗ nằm trong một cái giỏ đứng bên lò sưởi.

“Alan?” giọng Jonathan trầm và khàn. Alanna bước về phía anh và cầm lấy tay anh.

“Em ở đây, Jonathan. Em đây, Alan đây.”

Jonathan mỉm cười. “Anh biết là em không bỏ cho anh chết.”

“Thái tử sẽ không chết đâu”, Myles nói qua bờ vai Alanna. “Thái tử không được nghĩ đến chuyện đó.”

Jonathan nhăn trán. “Myles? Ngài ở đây?” Cậu thiếu niên nhìn quanh. “Tôi đã nằm mơ là ở đây có rất nhiều người...”

“Ở đây cũng có rất nhiều người đến”, Alanna khẳng định. “Myles đã xua bọn họ ra ngoài rồi.”

Hoàng tử mỉm cười. “Thế là rất hay.”

“Còn bây giờ thì anh hãy ngủ đi”, Alanna nói.

Ánh mắt Jonathan cho người ta biết, cậu thiếu niên còn muốn đặt thêm nhiều câu hỏi nữa, vậy là Alanna một lần nữa sử dụng đến pháp lực. Cô đưa tay vuốt hai bờ thái dương Jonathan và nhìn thật sâu vào mắt cậu.

“Ngủ đi nào, Jonathan.”

Giọng nói trẻ trung non nớt sao có sức thúc bách kỳ lạ. Myles bắt quả tang mình đang ngáp trộm.

“Ngủ đi.” Jonathan có cảm giác chết đuối trong màu tím. Cậu thiếu niên thiếp đi.

Coram quay trở lại với một ôm gỗ. Timon cũng về với một sọt chanh và những thứ khác đã được Alanna ghi trong danh sách. Cô gửi cậu ta đi một lần nữa để lấy gạch nung. Thế rồi cô ngồi xuống trước bếp lửa. Thật thận trọng, cô trộn rượu mật ong, mật ong, các loại lá cỏ và nước chanh tươi thành một thứ sirô chống ho cho Jonathan. Bàn tay run run khi cô khuấy đều chất lỏng. Myles nhận ra điều đó và giằng cái thìa ra khỏi tay cô.

“Con sao thế?” người đàn ông vừa hỏi vừa khuấy hỗn hợp. “Con run kể từ khi làm cho Jonathan ngủ đi.”

Cô mệt nhọc ngồi xuống. “Công tước Baird nói đúng.” Cô cầm lấy cốc rượu vang mà chú Coram mang lại và uống cạn. “Cái thứ sốt này hút sức con mạnh hơn tất cả những thứ con từng gặp.” Cô thở dài. “Myles? Ngài có thể nói chuyện với nhà vua và hoàng hậu? Chắc là hai người sẽ lo lắng...”

Hiệp sĩ đưa thìa cho chú Coram. “Con không cần phải nói nhiều hơn”, ông giải thích. Ông vừa bước ra khỏi phòng vừa đưa tay vuốt mái tóc rối bù.

Chú Coram quan sát cô, tay vẫn khuấy thuốc. “Chú mong là con biết mình đang làm gì?”

Alanna giơ tay xoa đầu, cái đầu bây giờ đã bắt đầu đau. “Con cũng mong thế.”

Khi Timon quay trở lại với chồng gạch, chú Coram đưa gạch vào lửa để hâm nóng lên rồi quấn gạch vào trong khăn dày. Alanna đặt gạch lên giường, xung quanh Jonathan. Thế rồi cô cùng Timon phủ lên hoàng tử nhiều lần chăn nữa. Chỉ một chút sau, Jonathan bắt đầu đổ mồ hôi. Một cơn ho mạnh mẽ rung lắc toàn cơ thể cậu thiếu niên. Alanna để cho nước siro nguội bớt rồi đổ một phần vào cổ họng Jonathan.

Cứ hai tiếng đồng hồ, họ lại thay toàn bộ vải phủ giường đã đẫm mồ hôi rồi quấn Jonathan vào giữa những viên gạch vừa được nung nóng và phủ chăn thật kín. Không khí trong phòng nóng rãy. Quần áo dán sát vào cơ thể họ và kể cả chú Coram lẫn Timon đã cởi áo sơ mi ra. Khi Myles quay trở lại, suýt chút nữa hiệp sĩ ngất đi vì nóng.

“Công tước Baird hiện đang ở chỗ hoàng hậu”, ông nói với Alanna. “Ông ấy sẽ có cách để hoàng hậu bình tĩnh và không lại đây. Bến cảng Caynn đang bị bọn hải tặc tấn công. Hoàng thượng hiện ở trong phòng họp chiến tranh và không thể ra ngoài. Cả hai người đành phải tin tưởng cả vào công tước Baird. Họ sẽ để chúng ta được yên.”

Alanna nhìn quanh. Ba người đàn ông đổ mồ hôi thành suối. Và không phải chỉ có họ, mà tất cả những người còn lại trong cung đang quan sát và chờ xem cô làm gì. Điều đó khiến cô sợ hãi. Phải chăng người lớn hoàn toàn chẳng tự tin và mạnh mẽ như cô hằng tin?

Nhưng giờ cô không có thời gian để nghĩ những chuyện như vậy. “Anh Timon! Sir Myles sẽ thay cho anh”, cô nói. “Anh đi nghỉ và đi ăn một chút gì đi.”

Timon vâng lời. Myles giúp cô cùng chú Coram thay đồ và quấn nóng Jonathan thêm lần nữa. Myles đỡ người hoàng tử, để Alanna đổ siro vào cổ họng anh. Khi Timon quay trở lại, cô gửi chú Coram đi nghỉ. Đến cuối giờ chiều hôm đó thì Jonathan bắt đầu ho cho đến văng ra những gì đang chắn kín cánh phổi cậu. Khi trời bắt đầu tối, hoàng tử ngủ thiếp đi, nhưng cơn sốt cứ mỗi lúc một dâng cao hơn. Alanna gửi những người khác ra ngoài, để họ ăn và nghỉ một chút, riêng cô ngồi canh bên bạn mình.

Công tước Baird ló đầu vào chỉ một chút rồi lại bỏ đi. Đó là lần thứ ba ông tới thăm theo kiểu này, và lần này ông cũng không nói nửa lời. Alanna chỉ gật đầu với ông. Cô thậm chí không còn sức lực để nói chuyện. Myles quay trở lại với một khay đầy đồ ăn. “Ăn đi!” ông ra lệnh. “Ta đã đặt một chiếc ghế dài vào phòng thay đồ của Jonathan. Bây giờ đến lượt con nghỉ.”

Alanna biết rằng người bạn lớn tuổi nói đúng. Cô ăn, nằm trong phòng thay quần áo và thiếp đi trong tích tắc. Khi Alanna tỉnh dậy thì trời đã bắt đầu về đêm. Trong khi những người bạn của cô ra ngoài để ăn một chút và đi lại một chút cho máu lưu thông, cô lại ngồi xuống bên Jonathan. Trong phòng nóng khủng khiếp, vậy mà hoàng tử vẫn run. Mồ hôi chảy thành từng dòng nhỏ trên mặt cậu. Alanna nhìn bạn mình và gom góp sức lực. Nếu vị Thần Bóng Tối muốn lấy mạng Jonathan, chắc chắn ông ta phải chiến đấu.

Cửa mở ra. Alanna nhảy dậy và cúi chào thật thấp khi nhà vua cùng hoàng hậu bước vào. Cô thấy thương hai người. Gương mặt nhà vua ngày thường luôn tươi cười bây giờ trông đầy âu lo. Quanh khóe miệng hằn sâu những nếp nhăn. Nhà vua vòng một cánh tay dìu vợ mình. Hoàng hậu Lianne thả người xuống chiếc ghế mà Alanna vừa đẩy lại. Bà vẫn chưa khỏe hẳn từ đợt sốt của mình, trang phục bay lất phất quanh thân hình gầy guộc.

“Alan von Trebond”, nhà vua nói và cái giọng trầm trầm cho biết ông đang phải ép mình bình tĩnh. “Con trai ta ra sao rồi?”

Alanna bối rối nuốt khan. “Tương đối tốt theo hoàn cảnh này, muôn tâu bệ hạ. Anh ấy đã ngủ gần như suốt ngày.”

Giọng hoàng hậu Lianne khẽ khàng, nhưng vẫn chói lên một chút thép. “Làm sao mà nhà ngươi có thể giúp được con ta, trong khi nhà ngươi chỉ là một cậu nhỏ, dù công tước Baird có nói gì đi chăng nữa?”

“Muôn tâu hoàng hậu, ít nhất thì con cũng biết là không nên đốt hương để làm bẩn không khí và bao quanh Jonathan bằng những người than khóc”, Alanna giải thích. “Mà ngoài ra, chính anh ấy đã gọi tới con. Anh ấy tin con dù hoàn toàn không biết là con có pháp thuật.”

“Con đã được dạy dỗ gì chưa?” nhà vua Roald hỏi.

“Con đã học tất cả những gì mà bà lang trong làng con có thể dạy được, muôn tâu bệ hạ. Con có thể chữa bệnh. Và con có thể sử dụng phép thuật. Anh trai Thom của con cũng thế, nhưng ngoài ra anh ấy còn đọc được suy nghĩ của người khác và nhiều khi có thể nhìn vào tương lai. Cái đó con không làm được.”

“Tại sao khi mới tới đây con không kể tất cả những điều đó cho công tước Gareth được biết?” Nhà vua hỏi.

“Tại sao cha con không thông báo cho chúng ta biết?”

Alanna lúng túng chà chân xuống nền phòng. “Mẹ con đã qua đời khi sinh chúng con ra. Và mẹ con cũng có pháp lực. Cha con rất giận dữ vì nghĩ rằng pháp thuật của bà và của ông gộp lại chắc phải đủ để cứu mạng mẹ con. Thế là ông thề sẽ không bao giờ sử dụng đến pháp lực của mình nữa. Và chúng con cũng phải làm theo. Người ta không được phép dạy cho chúng con biết cách sử dụng chúng, nhưng cô Maude, bà thầy lang trong làng, đã dạy lén cho chúng con.” Alanna cúi đầu xuống. “Còn phần còn lại, con muốn trở thành hiệp sĩ. Con nghĩ sẽ không công bằng nếu con sử dụng pháp lực của mình. Làm như thế thì có vẻ như con chiến đấu bằng những mánh lới xấu xa. “Vua Roald gật đầu thông cảm. “Nhưng cô Maude nói rằng, con phải sử dụng pháp thuật của mình để chữa bệnh. Cô ấy nói, con có nhiều sức lực để chữa bệnh hơn tất cả những người khác. Và nếu con không chữa bệnh, con sẽ không bao giờ bù lại được cho những mạng sống mà con sẽ phải chịu trách nhiệm khi trở thành hiệp sĩ, nhưng cho tới nay con vẫn không nghe lời cô.” Giọng Alanna nhỏ hẳn xuống. “Con đã không nghe lời cô và một trong những người bạn của con đã chết.”

Nhà vua đặt tay lên vai cô. “Con đã làm những gì mà con cho là đúng, Alan. Không phải ai cũng biết nhìn vào tương lai, và không phải ai cũng biết số phận sẽ đòi hỏi gì ở chúng ta.” Nhà vua giơ tay cọ trán. “Lẽ ra ta phải nghe lời Roger.” Ngài nói như thể đang tự nhủ chứ không phải với hoàng hậu hoặc với Alanna. “Nếu cậu ta bây giờ có mặt ở đây và dạy cho bọn con trai này.” Ngài lấy hơi thật sâu rồi lại nhìn Alanna. “Jonathan cũng có phép lực. Cái đó là do ta truyền cho nó, từ dòng dõi nhà Conté. Chừng nào nó khỏe trở lại, ta sẽ lo sao cho lũ con trai các con được đào tạo tử tế. Cả ta cũng đã bỏ qua phần thừa kế này. Cũng giống như cha con, ta đã nghĩ rằng pháp thuật sẽ biến mất nếu người ta không để ý tới nó.” Nhà vua lắc đầu. “Một hiệp sĩ phải phát triển tất cả các khả năng của mình, phát triển hết sức lực. Mà cái ác lại rất hay bắt tay với pháp thuật.”

Alanna nghĩ là mình hiểu ý nhà vua muốn nói chuyện gì. Nếu người ta cho cô hưởng thụ một sự đào tạo tốt hơn, chắc bây giờ cô không đến nỗi bất lực như thế. Nếu căn bệnh sốt này là do pháp thuật gây nên, cô rõ ràng là một người lính ra trận trong trạng thái được chuẩn bị rất tồi.

Hoàng hậu Lianne phẩy tay làm quạt. “Trong này nóng quá”, bà than phiền.

“Chúng con muốn anh ấy đổ mồ hôi cho hết sốt, muôn tâu hoàng hậu”, Alanna giải thích. “Tốt nhất đầu tiên người ta nên thử các loại thuốc tự nhiên.”

Nhà vua vuốt bàn tay vợ mình. “Đừng quên công tước Baird đã nói gì. Chúng ta có thể tin vào Myles và Alan. Chúng ta phải tin tưởng họ.”

Lianne bước đến bên cậu con trai đang ngủ và cầm lấy tay con. Hai con mắt bà lóng lánh nước. “Nó là tất cả những gì chúng ta có, Alan. Ta không thể, ta không còn khả năng sinh con nữa.” Rồi bà hướng về phía nhà vua với một nụ cười dũng cảm. “Nếu chồng ta đã tin con, thì ta cũng sẽ làm như thế.”

“Mẹ?” giọng Jonathan chỉ là tiếng thì thầm. “Cha đấy ư?”

Alanna rút lui sang phòng thay quần áo. Chẳng bao lâu sau, vua Roald lại cho đòi cô. “Nó đang ngủ. Hãy cho người đến báo cho chúng ta ngay, nếu...” Nhà vua không thể nói hết câu. Bất giác, Alanna chìa tay ra và chạm khẽ vào cánh tay ngài.

“Chúng con sẽ báo tin ngay cho Chúa Thượng chừng nào có thay đổi”, cô hứa hẹn.

Khẽ khàng, Sir Myles bước vào và cúi chào nhà vua cùng hoàng hậu. “Thái tử sẽ khỏe trở lại”, ông nói với hoàng hậu Lianne.” Tất cả những lời cầu mong của chúng tôi đều ở bên cậu ấy.”

“Chỉ trừ lời cầu mong của kẻ đã gửi cơn bệnh sốt đến đây”, hoàng hậu đáp.

Nhà vua và Myles nhìn nhau. Hoàng hậu nói đúng. Không biết kẻ nào lại thù địch thái tử đến thế?

Dịu dàng, nhà vua cầm lấy cánh tay vợ mình. “Đi thôi, em yêu”, ông nói khẽ. “Đã tới lúc ta phải đi rồi.”

Chú Coram và Timon quay trở lại khi cha mẹ Jonathan đã rời phòng. Alanna xắn cao hai cánh tay áo. “Ta lại khêu cho lửa lên cao hơn”, cô nói bằng một giọng dữ tợn.

Đó là một đêm dài. Mãi rồi những cơn ho của Jonathan cũng dứt. Alanna ghé tai lắng nghe ngực người bệnh rồi mỉm cười khi thấy cậu thiếu niên đã thở được sâu hơn. Nhưng cơn sốt không dịu xuống và nó hút nước ra khỏi môi Jonathan cho tới khi chúng nứt ra và chảy máu. Cậu thiếu niên kháng cự lại Alanna và Myles, và trải qua những cơn ác mộng trầm trọng khi ngủ. Giọng cậu bây giờ hầu như không thành tiếng nữa và Alanna chấn động mạnh khi nhìn bạn mình la hét mà không thốt lên được âm thanh nào.

Myles tóm lấy vai cô. “Alan! Không thể để tiếp tục như thế này! Sử dụng pháp thuật của con đi.”

“Con đã sử dụng rồi!” cô kêu lên. “Con không được đào tạo...”

“Thế thì gắng lên! Con không thấy là cậu ta đang chết sao?”

Alanna nhìn vào lửa. Nó đang đói khát bốc lên trong lò sưởi và chờ đợi. Cô đưa tay dụi mắt. Giờ thì cô đã quá mệt mỏi với những câu thần chú và những mánh lới nho nhỏ mà cô đã sử dụng suốt ngày hôm nay.

Cô cầm lên bó cỏ cuối cùng. Trong này có cỏ mã tiên. Suốt thời gian qua cô đã linh cảm là sẽ tới bước này. Mệt mỏi, cô cởi dây buộc bó cỏ ra và nhìn trân trân vào những chiếc lá mỏng mảnh.

“Chú Coram, anh Timon.” Giọng cô như đã mất hết sinh khí. “Tốt hơn là hai người ra ngoài đi.”

Coram bước lại bên cô. “Cậu chủ...”, người đàn ông nói bằng vẻ âu lo. Rồi chú nhìn vào mặt cô và thở dài. “Thôi, Timon, ta đi”, ông nói. “Không nên ở đây khi cậu ta bắt đầu với trò phù thủy thật sự.”

Cả hai người đi ra ngoài và Myles chốt cửa lại.

Alanna ném cỏ mã tiên vào lửa. Thật ra cô không được phép sử dụng dạng pháp thuật này. Cô không phải là một pháp sư, và rất nhiều những người lớn tuổi hơn và mạnh mẽ hơn cô đã thất bại thảm thương khi gọi tới quyền lực mà giờ cô đang muốn gọi.

Một tiếng rên từ giường nhắc cho cô nhớ lý do đã đưa cô tới đây. Cô quỳ xuống bên ngọn lửa và thầm thì những câu thần chú mà cô Maude đã dạy, đó là lời nhắn gọi gửi đến những vị thần linh quyền uy nhất. Chậm rãi, chậm rãi đến vô cùng vì cô đã mệt lắm rồi, những lưỡi lửa chuyển sang màu tím. Rồi cô thọc cả hai bàn tay vào ngọn lửa màu tím đó.

Tâm linh của cô, những gì làm cô thành Alanna, chảy qua hai bàn tay ra ngoài. Cô đổ lửa của mình ra, và cô trở thành lửa. Thế rồi cô đọc câu thần chú, câu thần chú mà cô Maude đã dạy là chỉ được phép nói lên khi tuyệt đối không còn đường nào khác.

“Lạy Nữ Thánh của Màn Đêm, lạy Đức Mẹ Tối Cao, hãy chỉ đường cho con. Mở cửa cho con. Hãy dẫn con đi, Đức Mẹ của núi cao và biển rộng...”

Trong một tiếng sấm nổ, ngọn lửa bốc bừng lên. Alanna giật người về, nhưng không thể lùi ra khỏi ngọn lửa nữa. Lửa tràn đầy trong hai mắt. Cô thấy vô vàn những cánh cổng mở ra trước mặt mình. Thế rồi đột ngột, nó lại xuất hiện: thành phố được làm bằng những tảng đá óng ánh màu đen, trông trong suốt như thủy tinh, thành phố mà cô đã nhìn thấy trong đống lửa của cô Maude. Mặt trời đang tỏa nắng xuống thành phố đó. Alanna thấy toàn thân nóng ran. Thành phố réo gọi cô, những ngọn tháp vươn ngạo nghễ và những con phố óng ánh ca hát trong óc não cô.

Thành phố biến mất. Giờ thì năng lượng tinh khiết nhất chảy qua hai cánh tay và chảy vào cơ thể Alanna. Cô cố nén một tiếng thét khi thịt cô biến thành lửa tím, chỉ còn được bọc ngoài một lớp da. Cô bốc cháy, tỏa sáng, cô rực lên vì pháp lực. Và cô đau. Mỗi tế bào trên cơ thể la hét tìm hơi mát, tìm bóng tối, để dập tắt ngọn lửa. Cô hầu như không giữ được nữa. Chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ nổ tung như một trái cây quá chín.

Một giọng nói bắt đầu cất lên và Alanna bật thét. Giọng nói này không dành cho tai người. “Gọi cậu ta quay lại!” giọng nói ra lệnh. “Ta ở đây. Gọi cậu ta quay lại.”

Nước mắt Alanna chảy dài trên má. Giọng nói và cảm giác đau đang giết cô. Ngọn lửa ăn tươi nuốt sống cô như thể nó là một con hổ.

Có gì đó trong cô kháng cự lại. Cô siết nắm đấm vật lộn với cơn đau. Cô nghiến chặt hai hàm răng. Cô sẽ cưỡi con hổ đó. Cơ thể cô cho tới nay chưa bao giờ giành được quyền kiểm soát ý chí - và cô không được phép để chuyện đó xảy ra lúc này. Chẳng lẽ mình chỉ là một con bé ngu dại? Cô nghĩ trong thịnh nộ. Hay mình là một chiến binh?

Cô kháng cự và đẩy lùi cảm giác đau, nén nó xuống, nén xuống nữa cho tới khi điều khiển được nó. Bây giờ cô là chủ của quyền lực mà cô đã rút ra được từ ngọn lửa. Cô đang cưỡi trên lưng hổ. Cô là một chiến binh!

Alanna đi đến bên giường. Myles bước sang bên. Ông đã bất lực đứng nhìn Alan chuyển màu tím chói chang và la hét. Màu tím đó bây giờ nhạt xuống, nhưng cả thân hình Alan vẫn sáng rỡ và tỏa một quầng sáng tím nhạt. Myles cảm nhận rõ, ông sẽ bốc cháy và bỏ mạng nếu bây giờ dám chạm tay vào cậu bé.

Alanna đứng bên giường và nhìn xuống Jonathan. Anh như đang ở xa, ở rất rất xa cô. “Cậu ta đã đi xa rồi”, giọng nói hào hùng kia lại cất lên. “Hãy cầm lấy tay cậu ta. Gọi cậu ta quay lại.”

Như từ một nơi xa cùng vọng về, Alanna thoáng nhận ra đó là giọng một phụ nữ. “Xin tạ ơn”, cô thì thầm.

Thận trọng, cô cầm tay Jonathan và thúc sức mạnh tinh thần của mình vào hai con mắt đã tắt ngang.

“Jonathan!” cô kêu lên. “Đã đến giờ về nhà rồi. Jon! “

Myles đờ người. Ông không nghe giọng một cậu bé đang gọi hoàng tử. Ông nghe thấy một giọng phụ nữ vọng về từ nơi xa vô cùng tận. Cảm giác e ngại kính sợ cái sức mạnh mà ông không hiểu dâng lên trong tâm khảm và hiệp sĩ lùi ra xa hơn.

Alanna rơi vào màu xanh thẳm của đôi mắt người bạn. Cô đi qua một đường hầm màu đen, vòng xoắn. Cái không gian lạ đó đang sủi bọt xung quanh cô, nuốt lấy cô, như thể nó là một thực thể sống. Bốn bề vọng lại tiếng la hét, tiếng cười khúc khích và tiếng than van của những linh hồn bị đánh mất. Cô đang đứng bên lằn ranh giữa thế giới của người sống và thế giới của người chết. Cô đang trôi lập lờ giữa cái sống và cái chết.

“Jon!” Cô gọi không ngừng và cô cảm thấy sức mạnh trong cô đẩy lùi cái Ác. “Jon!” cuối cùng cô cũng nhìn thấy bạn. Anh đang ở tít dưới kia, gần như bên đáy vực, sát cạnh cái chết. Một bóng đen khổng lồ có hình một người đàn ông mặt áo trùm đầu chen vào giữa họ. Bất chấp cái trạng thái kỳ quặc của cô hiện thời, Alanna thấy sợ. Chắc đó là Thần Bóng Tối, chủ nhân của vương quốc chết chóc.

Cãi cọ với một vị thần là chuyện điên khùng, nhưng ông ta đang ở giữa cô và bạn cô. “Xin ngài thứ lỗi”, cô nói lịch sự, “nhưng ngài chưa thể có anh ấy được. Chưa được. Anh ấy phải cùng tôi trở về.”

Hai bàn tay Thần Bóng Tối chồm về phía cô. Alanna đứng lại và tâm linh cô phun ra một tấm khiên bằng lửa tím. “Ngài chưa thể có anh ấy được”, giờ cô nói với giọng quả quyết hơn.

Hai bàn tay Thần Bóng Tối giơ về phía tấm khiên của cô rồi tóm lấy vai cô. Alanna có cảm giác một cặp mắt vô hình đang nhìn cô chăm chú. Rồi cái đầu thẫm màu đồ sộ gật xuống. Bóng đen biến mất. Thần Bóng Tối không ở đó nữa.

Alanna duỗi tay về phía Jonathan và cậu thiếu niên tóm chặt lấy nó. “Về nhà thôi”, cô nói với bạn. “Ta không thuộc về nơi này. Về nhà thôi.”

Jonathan mỉm cười. “Anh theo em.” Giọng cậu bây giờ là giọng một người đàn ông, giọng của một Jonathan trưởng thành trong tương lai: trầm và đầy đặn, bình tĩnh và quyền uy. Có phải cậu nghe thấy giọng của một phụ nữ khi Alanna nói? Liệu cậu có biết đó là cô? “Em ở bên anh, người bạn của tôi. Đã tới lúc chúng ta phải đi.”

Bốn bàn tay đan chặt vào nhau tỏa ra một quầng sáng trắng chói chang, làm tan biến những vệt tối bao quanh. Phép thuật của hai người trộn vào nhau và đốt cháy những bức tường của địa điểm kỳ ảo nọ. Phía cuối đường hầm lại là căn phòng mà cô đã rời bỏ từ xa xưa lắm lắm. Trong khi căn phòng mỗi lúc lại một gần hơn, ngọn lửa màu tím rút dần rút dần khỏi cơ thể Alanna.

Khi họ về đến phòng ngủ của Jon, cô thật sự nhẹ nhõm thấy chỉ còn lại xương thịt mình trong da.

“Cảm ơn”, người đàn ông trong Jonathan lên tiếng. Cậu buông tay cô ra. Alanna lại trở thành Alan, cậu bé tiểu đồng, đang ngồi cạnh giường hoàng tử Jonathan. Hai con mắt hoàng tử trong suốt. Cậu thiếu niên thở dài rồi nhắm mắt. “Được về lại đây mới hay làm sao”, cậu thì thào rồi thiếp đi.

Alanna lảo đảo đứng dậy. Myles mãi rồi cũng đủ lòng dũng cảm để tiến lại bên cô. Ông đã thấy hai người bốc cháy toàn thân trong một quầng lửa tím. Ông đã nghe Jonathan nói bằng giọng đàn ông và Alan nói bằng giọng phụ nữ. Đó là những chuyện không bao giờ ông quên.

“Alan?”

Cô quay người lại. “Anh ấy khỏe rồi”, cô lẩm bẩm rồi vấp xuống. “Anh ấy sẽ ngủ -” Từng khớp xương trong cô đau nhói, đầu đập thình thình như búa gõ và cô hầu như không đứng được nữa. “Myles”, cô hào hển kêu lên rồi ngất đi, gục xuống nền phòng.