← Quay lại trang sách

Chương 5 Năm thứ hai

Vì ngủ suốt ba ngày liền nên Alanna né tránh được những câu hỏi về vai trò của cô trong việc chữa bệnh cho thái tử Jonathan. Sau này khi được hỏi, cô đẩy đa phần công trạng về phía Sir Myles, và mỗi lần hiệp sĩ hướng câu chuyện về đêm hôm đó thì Alanna lại đổi đề tài ngay. Cô biết Myles đang quan sát cô, nhưng cô không hé nửa lời, bởi cô biết có nói ra chuyện này với ông thì thể nào họ cũng sẽ khêu dậy tất cả những cuộc bàn luận xưa.

Cả hoàng tử Jonathan cũng quan sát cô, nhưng anh không bao giờ đề cập tới đêm đó. Câu chuyện càng ít được bàn tán thì Alanna càng yên tâm và hạnh phúc. Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi liệu Jonathan có lúc nào nhớ tới cái địa điểm kỳ ảo đó, mảnh đất nằm chênh vênh giữa cái sống và cái chết. Rất có thể anh ấy không nhớ được, anh không bao giờ nói đến đề tài này.

Cuối cùng thì mùa đông lạnh giá cũng nhường chỗ cho mùa xuân và Alanna lại mở ra những bộ phục trang nhẹ nhàng hơn. Một sáng nọ, cô mặc quần áo trong sự bồn chồn không tả xiết. Hôm nay các tiểu đồng sẽ được phép thực hiện cú phi ngựa về bến cảng Caynn mà người ta hứa hẹn với họ đã từ rất lâu rồi, và Alanna hầu như không ngồi yên được lấy một chút. Thế rồi đột ngột, cô cứng đờ ra trước khuôn gương dài. Cô nhìn thật chăm chú hình ảnh của mình rồi nhảy lên nhảy xuống.

Chưa thấy gì nhiều, nhưng đã rất rõ ràng: có cái gì động đậy. Qua mùa đông vừa rồi, ngực cô đã bắt đầu lớn lên. “Chú Coram!” cô thét lớn. Những giọt nước mắt thịnh nộ cháy buốt lên trong mắt.

Người hầu lảo đảo với hai con mắt lờ đờ vào phòng cô. “Đã có chuyện gì rồi hả?” Ông vừa hỏi vừa ngáp.

Alanna bước ra từ tấm bình phong và giật áo sơ mi khỏi người. “Chú đến chỗ những người thầy thuốc ngay lập tức và mang về đây cho cháu vài cuộn vải băng, nhưng mà phải thật dài. Chú cứ bịa ra chuyện gì với họ cũng được, nhưng mà đi lấy ngay cho cháu!” Coram bối rối chạy đi, nhưng chỉ vài phút sau đã quay trở lại và ném một cuốn vải trắng lên phía trên bình phong. Alanna tóm lấy chúng và quấn chặt ngang ngực.

“Cháu đang lớn lên thành phụ nữ, chú nói có đúng không?” Người hầu hỏi từ phía bên kia bình phong.

“Không!” cô thét lên.

“Đó là chuyện không thay đổi được đâu, bé con! Cháu sinh ra đã như thế...”

Alanna bước ra từ phía sau tấm bình phong, hai con mắt đỏ và sưng. Cô vừa mới khóc, nhưng Coram biết rằng tốt hơn cả là ông đừng nói tới chuyện này. “Có thể cháu được sinh ra như thế, nhưng cháu không cần phải chấp nhận!”

Người lính già hoảng sợ nhìn cô. “Bé con, cháu phải chấp nhận bản thân mình chứ”, ông phản đối. “Cháu vẫn có thể vừa là đàn bà vừa là một chiến binh!”

“Cháu căm thù cái việc làm đàn bà!” cô thét lên. “Người ta sẽ cho cháu là một thứ yếu ớt và ngớ ngẩn!”

“Này, không ai nói cháu là đồ yếu ớt”, người hầu cứng giọng đáp, “mà cháu cũng chỉ là đứa ngớ ngẩn vào những lúc giở chứng lên như bây giờ.”

Alanna lấy hơi thật sâu. “Những gì cháu đã bắt đầu, cháu quyết làm cho tới cùng”, cô bình tĩnh tuyên bố.

Người lính già đặt một bàn tay trên vai cô. “Alanna, bé con, cháu chỉ trở thành người hạnh phúc nếu biết chấp nhận bản thân mình.”

Cho chuyện này thì cô chưa biết câu trả lời. Mà ông cũng không mong chờ điều đó. “Nếu hôm nay xuống được thành phố, chú sẽ xoay thêm cho cháu ít vải băng nữa”, ông nói, “nhưng tốt hơn là giờ hãy lên đường đi. Nếu không cháu sẽ đến trễ.”

***

Sống với một cuộn băng trên ngực quả thật chẳng dễ dàng. Hai vùng ngực đang mọc cứ đau nhói lên, mặc dù cũng may cho cô là chúng tương đối nhỏ. Giờ thì mỗi lần cởi sơ mi ra là Alanna lại phải thận trọng gấp đôi, mà trong mùa hè này các cậu học trò cứ đua nhau ép cô phải cởi bỏ hết quần áo. Thời gian tốt nhất cho chuyện này là lúc các cậu đi bơi. Suốt một mùa hè, Alanna khăng khăng không chịu xuống nước, mặc kệ cho người khác có sử dụng những nghệ thuật thuyết phục nào chăng nữa. Và những cố gắng ép buộc của họ cũng không bao giờ đi quá những lời thuyết phục. Không một ai trong số họ quên được chuyện Ralon von Malven.

Một ngày đầu tháng tám. Raoul thử vận may của mình. “Nào, xuống đây đi, Alan”, chàng thanh niên châm chọc. “Chỉ vẫy nước một chút cho vui thôi. Hay em sợ em rửa trôi mất lớp áo giáp bằng bụi hả?”

Alanna chán ngán đến tận cổ. Mặt đỏ bừng, cô nhảy chồm dậy. “Em căm thù cái chuyện bơi với vẫy”, cô thét lên, “mà em cũng không thấy nóng gì hết - để cho em được yên!”

Có ai đó cười khúc khích. Raoul lớn hơn cậu tiểu đồng đang long mắt lên trước mặt anh cả một cái đầu.

“Alan, cậu ta chỉ muốn trêu em thôi!” Alex kêu lên.

“Em quá ngán cái trò suốt ngày bị trêu với chọc!” cô sỗ sàng đáp. “Suốt cả mùa hè này em đã phải chịu đựng chuyện đó. Tại sao em lại không được phép sống theo ý mình mà không bị trêu chọc suốt ngày?”

Raoul nhún vai, ngược hẳn lại với Alanna, hầu như chẳng có gì khiến cho chàng thanh niên này mất bình tĩnh. “Thôi được, nếu em nhạy cảm đến thế thì anh không làm phiền em nữa.”

“Tốt!” Cô long mắt nhìn những người khác trong vẻ giận dữ. “Chừng nào em chưa bốc mùi thối thì em không bao giờ còn muốn nghe một câu nào về chuyện này!”

Tất cả ngượng ngùng im lặng. Cuối cùng Jonathan lên tiếng: “Quay xuống nước đi, Raoul. Người ta không cãi nhau với Alan được đâu, cậu này điên rồi.”

Vẫn còn hơi run, Alanna quay lại với bóng râm của mình. Cô hơi ngượng và đây không phải là lần đầu tiên cứ mong ước có thể kiềm chế tốt hơn tính tình nóng nảy của mình.

Suốt phần còn lại của buổi chiều hôm đó, những người khác để cho cô được yên. Khi cưỡi ngựa về nhà, Alan thúc Pummel lên phía trước, đuổi kịp Raoul. “Raoul?” cô nói khẽ. “Em có thể nói chuyện với anh một chút không?”

Họ đi chậm lại cho tới khi những người khác đã vượt lên trên. “Em lại muốn la anh một trận nữa sao?” Raoul hỏi thẳng.

Alanna đỏ mặt lên và nhìn xuống yên cương. “Không. Em muốn xin lỗi. Lẽ ra em không nên mất bình tĩnh như thế.”

Raoul cười. “Mà anh cũng muốn chọc em thật”, anh thú nhận. “Dĩ nhiên là em phải bực thôi. Thật sự là em có quyền sống theo ý mình.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Em có quyền sao?”

Raoul nhăn trán. “Thật ra anh không muốn nói về chuyện này, nhưng giờ có cơ hội thì anh nói luôn. Alan, có vẻ như em nghĩ rằng bọn anh sẽ không ưa em nữa, nếu em không làm tất cả mọi chuyện y hệt như bọn anh. Chẳng lẽ chưa bao giờ em nảy ra ý nghĩ, rằng có thể bọn anh quý em chính vì em khác với mọi người?”

Alanna nhìn anh trân trân. Có phải anh lại chọc cô?

Raoul mỉm cười. “Tụi anh là của em, Alan. Đừng nghĩ rằng tụi anh dễ dàng nổi giận với em vì một chuyện vặt vãnh.”

“Này, Raoul!” có ai đó gọi từ phía trên. “Lại đây, giúp chúng tôi phân xử một trận cá cuộc!”

Chàng cận vệ to khỏe gật đầu với Alanna rồi thúc ngựa phi lên phía những người đi đầu nhóm.

“Em giảng hòa với cậu ta rồi hả?”

Alanna xoay đầu lại. Gary, chàng cận vệ lực lưỡng thứ hai, đi ngựa ngay sát phía sau cô.

“Anh không biết trò nghe trộm là mất lịch sự ư?” cô bực dọc.

Chàng ta cười. “Làm sao mà anh có thể biết được chuyện gì nếu không nghe trộm? Nghe này, cái trò cãi cọ mãi không thôi này làm anh ngán tới đỉnh não rồi. Anh sẽ lo lắng sao cho không ai ép em đi bơi nữa.”

Alanna cúi đầu xuống. “Em không muốn gây chuyện phiền toái”, cô lẩm bẩm.

Gary cười vui vẻ. “Dĩ nhiên là em sẽ gây chuyện phiền toái thôi. Đó mới chính là điều khiến em thành thú vị thế. Đi nào. Ta phải đuổi kịp những người kia.”

Cô thúc ngựa bám theo khi Gary tiến qua một trong những cánh cổng cung điện. Gary và Raoul vừa khiến cô phải suy nghĩ. Cái ý tưởng rằng người ta có thể quý mến cô chính bởi cô khác những người khác dĩ nhiên là chuyện vớ vẩn. Gary và Raoul chuyên nói những chuyện kỳ quặc, nhất là từ khi họ trở thành cận vệ.

Sau khi đã đưa ngựa vào chuồng, Gary và Alanna bước dấn lên cho kịp Jonathan. Ở khoảng sân phía trước chuồng ngựa có rất nhiều ngựa thồ và lừa thồ đang đứng, chờ được cho ăn và được chăm sóc.

“Nhìn như thể có một vị khách quan trọng vừa tới”, Jonathan nói. “Đi thôi! Ta đến phòng tiếp khách xem đó là ai.”

Ba cậu con trai vội vã chạy dọc những khoảng hành lang trong cung điện, cuối cùng họ đến được phòng đón khách, ở đó có để một đống hành lý khổng lồ, cái quả núi hành lý đó mỗi lúc một vơi xuống dưới sức chuyên chở của cả một đội quân gia nhân. Một người đàn ông cao lớn, vẫn còn khoác tà áo choàng đi đường đầy bụi, đang đứng ra lệnh cho gia nhân cung điện cũng như gia nhân của ông ta.

Jonathan kêu lên một tiếng sung sướng. “Roger!” Hoàng tử chạy thẳng về phía người mới tới và ôm choàng lấy ông, trong khi Alanna và Gary dừng chân lại gần đó.

Ra đó là anh họ của Jon, Alanna nghĩ thầm và quan sát người nọ. Công tước Roger von Conté cao trên một mét tám và có mái tóc màu nâu đen, gương mặt điển trai được viền quanh bởi một bộ râu tỉa tót rất kỹ lưỡng. Mắt ông mang một màu xanh nhạt tinh anh. Chiếc mũi thẳng cân đối, đôi môi đỏ đầy đặn. Nụ cười rạng rỡ của ông đầy nét duyên dáng và tự tin. Ông có bờ vai rộng và thân hình cuồn cuộn cơ bắp với hai bàn tay trông rất mạnh mẽ. Rất điển trai, Alanna tổng kết. Thế tại sao mình không thích ông ta? Nghĩ đi nghĩ lại cho kỹ thì mình vẫn hoàn toàn không ưa người này chút nào!

“Vậy là cuối cùng ông ta đã đến nơi”, cô lẩm bẩm về phía Gary. Cô quyết định để chút nữa mới tiếp tục cân nhắc xem tại sao cô không ưa người anh họ của Jonathan.

“Anh, e hèm, anh có tình cờ nghe được rằng...”

“Anh lại nghe lỏm phải không”, Alanna nghiêm nghị nói.

“Như đã nói, anh hoàn toàn tình cờ nghe thấy rằng ông ấy sẽ dạy pháp thuật cho tất cả những người nào có năng khiếu”, Gary nói tiếp. “Mà ngoài ra nhà vua còn muốn ông ấy tìm cho ra kẻ nào đã gửi căn bệnh đổ mồ hôi đến chỗ chúng ta, mặc dù những kẻ đó chắc không dám giở lại một trò như thế, khi công tước Roger đã có mặt ở đây. Mọi tay pháp sư của mảnh đất miền đông giờ đây chắc phải cân nhắc hai lần trước khi dám ra mặt chống lại ông ấy.”

“Ông ấy giỏi thế sao?”, Alanna trầm ngâm hỏi.

“Đúng, ông ấy rất giỏi.”

Công tước Roger bước về phía họ. Một cánh tay của ông choàng qua vai Jonathan. “Vậy là em sẽ tiếp tục phát triển năng khiếu của mình nhé? Ta sẽ rất vui khi được dạy cho em, cậu em họ thân yêu!” Người đàn ông chìa một bàn tay về phía Gary. “Cậu là chàng Gareth von Naxen trẻ tuổi, đúng không? Cậu lớn lên rất nhiều kể từ lần cuối tôi gặp cậu.”

Gary nồng ấm bắt tay người lớn tuổi hơn. “Ai cũng nói thế, thưa ngài. Thậm chí cha tôi cũng nói thế, mặc dù người nhìn thấy tôi mỗi ngày.”

Roger cười nhẹ. “Chắc chắn là cha cậu có lý.”

Ông ta nói bằng giọng tương đối trầm, cái giọng du dương nhất mà Alanna từng nghe thấy. Cô sỗ sàng nhìn trân trân vào mặt ngài công tước khi ông ta quay sang phía cô. “Còn cậu nhỏ? Những cặp mắt và mái tóc như của cậu chắc là tôi sẽ nhớ rất lâu, tôi tin chắc như vậy.”

“Công tước Roger von Conté, cho phép tôi được giới thiệu: Alan von Trebond”, hoàng tử Jonathan trịnh trọng nói.

“Trebond?” Ngài công tước mỉm cười khi Alanna cúi chào. “Ta có nghe nói đến cha cậu. Ông ấy là một học giả nổi danh, đúng không?”

Toàn thân Alanna run bắn - mi giống hệt một con ngựa nổi cơn sợ hãi, cô mắng mỏ mình. Cô vòng tay sau lưng rồi mới trả lời: “Tôi cũng tin như vậy, bẩm tướng công!”

“Ô, thôi nào!” người đàn ông phản đối. “Huân tước Roger là đủ rồi, mà kể cả chữ huân tước thì ta cũng sẽ sẵn sàng bỏ qua nếu ta không biết rõ là công tước Gareth sẽ kinh hoàng tới mức nào. Ta có cảm giác già nua khi bị người khác đối đáp bằng câu “bẩm tướng công”.”

Jonathan cứ chờ Alan sẽ buông ra một trong những câu trả lời láo lếu thường trực của cậu, và khấp khởi nhìn anh bạn trẻ của mình, nhưng hoàng tử ngạc nhiên thấy Alan không hề lộ vẻ yêu thích công tước Roger. Cậu ta trông lại có vẻ trầm ngâm.

“Anh sẽ ở đây bao lâu?” Để mọi người đừng chú ý đến sự im lặng kỳ quặc của Alan, Jonathan lên tiếng hỏi.

“Chú tôi có nói, ông muốn tôi ở lại đây một thời gian”, Roger đáp rồi nhìn xuống mặt hoàng tử. “Hãy sắp xếp chốn ở nơi đây sao cho thoải mái như ở nhà, ông đã nói như vậy.” Ngài công tước nhún bờ vai đồ sộ. “Tôi cho rằng những ngày lang thang của tôi đã chấm dứt.”

Jonathan cười. “Đằng nào thì em cũng không hiểu tại sao anh cứ luôn né mặt bọn em như thế.”

“Tôi đâu có né mặt mọi người”, Roger sửa lại. “Tôi học hỏi. Đó là một sự khác biệt lớn lao. Bây giờ em có rủ lòng thương mà đưa tôi đến gặp cha mẹ của em không? Tôi tin rằng đã tới lúc tôi phải ra mắt Chúa Thượng.”

Alanna nhăn trán đứng nhìn hoàng tử bước đi cùng người anh họ. Cô rùng mình xua cảm giác khó chịu đang bám quanh cô như một lần vải phủ.

Gary nhìn sâu vào mắt cô. “Em sắp sửa đổ bệnh phải không, bé con?”

Alanna nôn nóng so vai. “Cả đời em chưa bao giờ ốm cả.”

“Thế thì có chuyện gì xảy ra với em thế? Ông ấy nói năng rất vui vẻ với em, còn nếu mà em là một con chó thì chắc em đã dựng hết lông gáy lên rồi.”

“Nhưng em không phải một con chó”, cô bực bội nói. “Ông ấy có lý do gì để thân thiện với em kia chứ? Ông ấy vừa mới gặp em thôi mà.”

“Nhưng chắc chắn ông ấy đã nghe kể về em, vì em đã giúp Jon khỏi bệnh. Lại có chuyện gì nữa hả?” Đôi mắt Alanna đang ánh lên một vẻ kỳ quặc. Nếu Gary không hiểu rõ người bạn nhỏ của mình, chắc là chàng thanh niên đã quả quyết đó là ánh mắt sợ hãi.

“Em không thích người lớn quan tâm đến em”, Alanna đáp. Cô quả thật đang sợ. “Em không thích những người khác thò mũi vào chuyện của em. Và em lại càng không thích nếu họ là pháp sư. Đi thôi, nếu không mình chậm bữa tối mất.”

Gary bước theo. Phản ứng của Alan khiến chàng thanh niên bối rối cùng cực. Có phải cậu nhỏ đang che giấu điều gì? Đó là chuyện mà mình cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, chừng nào không có việc gì hay hơn.

***

Ngay sau ngày Roger về đến cung điện, tất cả các tiểu đồng và các cận vệ được gọi đến cho ông gặp mặt. Ông muốn hỏi từng người để xác định xem ai có năng khiếu, ai không. Người ta thì thầm với nhau rằng ngài công tước cũng sẽ biết được điều đó ngay khi có người muốn tìm cách che giấu. Mãi gần cuối mới tới lượt Alanna được gọi. Cô siết hai bàn tay đẫm mồ hôi thành nắm đấm khi bước vào phòng làm việc của công tước Roger. Ngài von Conté đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế có lưng tựa rất cao và xoay xoay cây đũa phép dát ngọc quý giữa những ngón tay. Ông ta mặc một tà áo óng ánh sặc sỡ và quần ngang đầu gối màu tím. Nếu có điểm gì ở người đàn ông này khiến cho Alanna khâm phục, thì đó là khiếu thẩm mỹ trong chuyện trang phục.

Ông mỉm cười. “Alan von Trebond.” Ông ta chỉ về phía một chiếc ghế đứng trước bàn làm việc. “Xin mời ngồi.”

Alanna cẩn thận ngồi xuống và đặt hai bàn tay vào lòng. Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô căng lên, cảnh giác. Cô đâu có cố gắng hết sức mình để rồi giờ đây bị lật tẩy.

“Ta có nghe nói là em đã sử dụng pháp lực để cứu em họ ta khỏi bệnh sốt đổ mồ hôi.”

“Sir Myles đã dẫn dắt em, thưa ngài.”

“Những chuyện như thế đòi hỏi rất nhiều sức lực. Em đã chấp nhận một mạo hiểm lớn.”

“Bà lang ở làng em đã dạy chúng em chữa bệnh. Và sau đó thì em quả thật đã kiệt sức mấy ngày liền.” Alanna quan sát ngài công tước. Có vẻ như ông tin rằng Sir Myles đã thực hiện những công việc tinh thần, trong khi cô chỉ cung cấp sức lực mà thôi. Myles vậy là không hé nửa lời về đêm ấy. Cái đó hay.

“Giờ ít nhất thì ta cũng không cần phải đặt ra những câu hỏi vô ích đối với em. Tất cả chúng ta đều biết là em có pháp lực. Mà rất nhiều là đằng khác. Bà thầy lang ở làng em đã dạy cho em?”

“Vâng, bẩm ngài. Cha em không biết chuyện này. Ông không muốn chúng em học pháp thuật, ông sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu biết là em được học pháp thuật ở đây.”

“Thế thì chúng ta sẽ không lộ cho ông ấy biết. Em có nói từ chúng em. Hãy kể cho ta nghe về anh trai của em. Theo những gì ta được biết thì các em là một cặp song sinh.”

Hai con mắt sáng màu của Roger nhìn chằm chằm vào mắt cô. Alanna nhướn lông mày lên, đưa tay dụi trán. Thật đột ngột, đầu cô đau như búa bổ.

“Anh ấy đang ở Thành Phố Thánh Thần, bẩm ngài. Cha em gửi anh ấy tới đó để học làm cha đạo, nhưng em tin rằng anh ấy định theo đuổi nghề pháp thuật.”

Roger mỉm cười. “Một mục đích rất đáng nể. Cậu ta tên gì?”

“Thom, bẩm ngài.” Tại sao ông ta lại nhìn cô chăm chăm như thế?

Ngài công tước giờ mới nhìn xuống cây đũa phép dát ngọc trong hai bàn tay mình. “Cứ nói đến em là người em họ của tôi lại khen ngợi hết lời, Alan von Trebond.”

“Bọn em là bạn bè, bẩm tướng công.” Cô phát hiện thấy cô không thể rời ánh mắt khỏi ông ta.

“Ngài công tước Gareth cũng rất khen ngợi em. Sau những gì mà ta nghe được thì em là một chàng trai trẻ được tôn trọng hết mực.”

Alanna ngượng ngùng đỏ mặt. Nếu họ biết được sự thật, chắc họ sẽ không nói tốt về cô đến thế. “Tướng công rất nhân từ.” Cô cứ thầm mong ông ta sẽ để cho cô được đi. Cô chưa bao giờ đau đầu dữ dội như bây giờ.

Roger thở dài. Thật đột ngột, Alanna thấy mình lại có thể dứt ánh mắt đi chỗ khác và những hồi búa thúc trong đầu cô dịu hẳn xuống.

“Còn ta thì hiếm khi nhân từ, Alan.” Người đàn ông gõ gõ cây đũa phép một lúc vào lòng bàn tay mình. Cuối cùng ông ta nói: “Ta tin rằng. Ta đã biết được những gì ta cần phải biết. Sáng thứ hai, sau giờ điểm tâm, hãy đến Phòng Mặt Trời của ta. Giờ em có thể đi.”

Vẻ hàm ơn, Alanna cúi chào rồi đi ra ngoài. Vẫn còn tiếng búa gõ trong đầu. Cô thấy mình kiệt lực và hơi chòng chành chóng mặt nữa. Chú Coram bất chợt hiện ngay bên cạnh cô. Người lính già lo âu nhăn trán. “Sao?” chú hỏi.

Alanna không hỏi tại sao chú lại biết chuyện. Người ta hầu như không thể giấu được gia nhân trong cung bất cứ việc gì.

Cô đưa tay dụi hai bên thái dương. “Có thể cháu bị điên rồi. Tại sao cháu lại có cảm giác như trong kia vừa xảy ra nhiều chuyện hơn chứ không phải chỉ là vài câu hỏi?”

“Bởi vì có lẽ nó như thế thật.” Chú Coram kéo cô vào một phòng còn trống. “Ta có nghe nói, ngài công tước von Conté có thể bẻ gãy ý chí con người ta và bắt nó tuân lệnh ông ấy”, chú thầm thì. “Họ nói rằng, ông ấy có thể thò tay vào đầu cháu rồi thúc cho cháu nói ra những gì mà ông ấy muốn biết. Ngoại trừ trường hợp cháu đủ khả năng tự vệ, và trong đầu cháu có một bức tường che chắn mà ông ta không vượt qua được.”

“Cha, cháu đâu có biết mấy cái ngón pháp thuật đó”, cô cộc cằn đáp, cơn đau đầu khiến cô cáu kỉnh, “nhưng ông ấy sẽ không bao giờ biết được điều gì mà cháu không muốn nói ra. Cháu tin chắc như thế.”

“Vậy thì pháp lực của cháu mạnh hơn của ông ta”, chú Coram nói. “Hay là cháu được thần linh che chở.”

Đến đây thì Alanna thấy quá sức chịu đựng. Cô bật cười lên và thúc khuỷu tay vào sườn chú Coram. “Chắc là chú uống trộm rượu vang của bà đầu bếp nên mới nói năng như thế? Chả lẽ các vị thần linh lại che chở cho một đứa như cháu? Còn ông ấy thì thúc được cháu nói ra những điều cháu không muốn nói ư? Thôi, chú thôi đi nào!”

Chú Coram mở cửa. “Thích thì cứ cười đi.” Chú nhún vai. “Ta chỉ là một gã đàn ông già nua không hiểu biết, thích nghe kể chuyện cổ tích bên bếp lửa. Nhưng nếu tất cả những gì họ nói chỉ là trò nhố nhăng, thì hãy giải thích cho ta biết: tại sao trông cháu như vừa bị dần một trận đòn nhừ tử.”

Không có câu trả lời, và Alanna thậm chí không gắng sức đi tìm câu trả lời.

***

Vào một buổi tối mùa thu, cậu chăn ngựa Stefan trao cho Alanna một tờ giấy.

“Em đang muốn tìm một con ngựa”, tờ giấy viết như vậy. “Anh có một con, xuống phố nhanh như có thể. Georg.”

Một con ngựa! Một con ngựa thật sự, một con ngựa như ngựa của một chiến binh! Alanna liến thoắng viết những con số lên giấy. Sau khi tính toán cẩn thận, cuối cùng cô kết luận là mình có đủ tiền để mua, nếu đó là con ngựa thích hợp với cô. Thoáng chút buồn rầu, cô tự nhủ sẽ giã từ tất cả các món kẹo bánh trên đời trong một khoảng thời gian thật dài. Nó cũng đáng cho cô hy sinh thật, thay vào đó cô nhận được một con ngựa tử tế. Cô đã quá ngán cái trò cưỡi ngựa của cung điện, con Pummel thì đã già nua và đến lúc cần được nghỉ ngơi. Cô biết rất ít về chuyện mua ngựa, và ở số tiền khổng lồ để làm chuyện đó thì cô rất muốn nghe ý kiến của một người hiểu biết. Liệu có thể hỏi ai đây? Vì môn vật vào các buổi chiều là môn tồi tệ nhất của cô, nên Alanna chỉ có thể đi xuống thành phố vào buổi sáng. Chú Coram vậy là không đi được, vì sáng sáng chú phải gác. Mà ngoài ra Coram cũng không hề biết chuyện anh Georg, và Alanna không muốn chú biết. Vì một lý do nào đó, cô ngại rằng người lính già Coram có thể không tán thành mối quan hệ của cô với Georg. Gary càng không thể đi cùng, anh ấy vừa thêm một lần bị cấm ra ngoài vì một trò nghịch ngợm.

Cô cắn cắn móng tay cái. Cô có thể rủ ai cùng đến chỗ Georg?

***

Hễ Jonathan bước một bước là Alanna phải bước hai bước. Qua đó, cuộc đi bộ xuống phố trở nên vội vàng, nhưng nó lại rất thích hợp với một ngày thu se lạnh. Alanna nhìn người bạn mình và cân nhắc. Hoàng tử, người vừa tròn mười lăm tuổi trong tháng tám vừa qua, đang lớn lên rất nhanh. Giờ đây anh đã cao một mét bảy. Cả giọng nói cũng trầm hơn và thỉnh thoảng lại đổi khàn khàn, giống y hệt như giọng của Gary và Raoul trong năm trước. Chẳng bao lâu rồi sẽ tới lúc cô phải bắt đầu đóng kịch như thể cô cũng đang đổi giọng. Tất cả chúng ta đang dần thành người lớn, cô nghĩ và thở dài.

Jonathan nghe thấy tiếng thở dài đó và nhìn xuống mặt cô. “Anh rất thích giúp em chọn ngựa”, cậu thiếu niên nói, “nhưng tại sao lại có vẻ bí mật thế này? Em chưa bao giờ nói cho anh biết rằng em có người thân ở thành phố.”

Alanna xị mặt xuống. “Thì em cũng phải nghĩ ra một chuyện gì đó để kể cho ngài công tước Gareth nghe chứ. Anh biết không, người mà chúng ta đang tìm gặp không phải là bà con của em. Anh ấy là một người bạn. Em rất cảm ơn vì anh đi cùng, Jonathan.”

Cậu thiếu niên đưa tay vò tóc cô. “Nếu qua đó mà trốn được đoạn phải ngồi nghe lời trình trong buổi họp hội đồng tư vấn thì anh sẵn sàng làm. Hôm nay người ta bàn chuyện gieo hạt đầu năm, nghe những chuyện như thế thường anh chỉ ngủ gật.”

Alanna dẫn cậu bạn đến quán Bồ Câu Nhảy Múa. Ông già Solom đang ngồi gà gật bên bàn. Alanna vỗ nhẹ lên vai, đánh thức ông.

“Dậy thôi, ma men ơi. Georg có ở đây không ông?”

Solom nhìn cô bằng hai con mắt nheo nhỏ. “Ai cha, ra là cậu chủ Alan. Thế cậu chủ Gary đâu?”

“Ông sẽ không nhìn thấy Gary cho tới Hội Giữa Đông”, cô giải thích.

“Chắc cậu chàng lại phạm lỗi gì đó chứ gì?” Solom ngưỡng mộ lắc lắc mái tóc trắng như tuyết. “Đúng là một chàng hiếu động. Tôi đi tìm Chúa Thượng đây.” Ông leo theo cầu thang lên cao.

Jonathan nhìn quanh. “Chúa Thượng?” cậu thì thầm. “Mà làm sao người này lại quen được Gary?”

“Ô, Gary thường đi với em đến đây.” Alanna lờ đi câu hỏi thứ nhất bằng cách bước theo Solom. Jonathan không còn cách nào khác là bước theo cùng.

Georg vừa dùng xong bữa điểm tâm thì ông chủ quán dẫn hai người vào phòng anh. Vua Kẻ Trộm nhìn Jonathan trân trân rồi đứng dậy. Cuối cùng, anh cúi chào trong một nụ cười hài hước. “Solom, đi ngủ tiếp đi!” anh ra lệnh. Khi người đàn ông già nua đã rời khỏi tầm nghe, tay kẻ trộm lẩm bẩm: “Thưa điện hạ, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Anh liếc xéo về phía Alanna. “Có vẻ như thêm một lần nữa anh đánh giá em quá thấp, cậu nhỏ. Chuyện này không xảy ra lần thứ ba đâu, cứ tin chắc là như thế.”

Mặt Alanna hồng lên. “Em chỉ dẫn anh ấy đến đây cho vui thôi”, cô nói.

“Thế này là thế nào?” Jonathan hỏi và nhìn Alanna bằng ánh mắt sắc sói.

“Em không nói cho cậu ta biết chút gì sao?” Georg hỏi.

Alanna lắc đầu. “Hoàng tử Jonathan, đây là anh bạn Georg của em.”

“Alan quên nói với thái tử rằng công việc của tôi không phải bao giờ cũng thuận hoà với pháp luật”, Georg giải thích, “nhưng mà đi thôi, hai bạn trẻ. Chắc các cậu muốn nhìn con ngựa rồi.”

Georg dẫn hai người theo một cầu thang khác đi ra cửa phía sau của quán rượu. Khi thấy ánh mắt tò mò của Alanna, anh thẳng thắn giải thích: “Bao giờ người ta cũng nên có ít nhất hai lối ra, hoặc thậm chí ba,” anh trỏ lên trần nhà. Hai cửa sổ có cửa chớp bằng gỗ nằm trên phần mái của khuôn bếp một tầng, và bên tường bếp có dựng sẵn một cái thang, để người ta có thể theo đường đó mà lên phòng Georg.

“Chả lẽ anh không sợ kẻ trộm”, Jonathan hỏi. Và khi hai người đi cùng cậu bật cười thành tràng, thì hoàng tử trầm ngâm nhăn trán.

“Gary vậy là đã hôn công nương Roxanne?” Georg hỏi. “Tôi mà ở vào vị trí của cậu ta thì tôi sẽ tìm một cô trẻ hơn.”

“Đó là một trò cá cược”, Alanna giải thích.

“Dù có là cược mười đồng tiền vàng thì tôi vẫn cứ hôn một người xinh hơn”, Georg đáp lại.

“Tại sao anh lại biết về trò cá cược đó?” Jonathan hỏi. “Nó là bí mật mà.”

“Tôi có bạn bè trong cung “, Georg nói. “Người ta chẳng mấy khi giấu được gia nhân chuyện gì đâu, thưa điện hạ.”

Jonathan định hé miệng đặt tiếp một câu hỏi khác, nhưng Alanna đã cuốn phăng Georg đi với hàng loạt những câu hỏi về những người mà cô quen biết trong quán Bồ Câu Nhảy Múa. Vậy là hoàng tử im lặng và dành thời gian để suy nghĩ mọi chuyện cho tới đầu tới cuối.

Họ rẽ vào một con ngõ hẹp. Georg đứng lại rồi kéo thanh chắn của cánh cổng cao. Họ bước vào khoảng sân trong và Georg đóng cổng lại.

Alanna bật thở ra thành tiếng. Một con ngựa cái trẻ đẹp tuyệt vời vừa lọt vào tầm mắt cô. Trên bộ lông óng ánh vàng của con thú nổi rõ một cái bờm trắng muốt dài mượt và một cái đuôi trắng muốt dài mượt. Thật dịu dàng, Alanna vuốt ve hai cánh mũi nó. Con vật hí lên khe khẽ và dụi dụi vào bàn tay cô.

“Georg, em chưa bao giờ thấy một con ngựa đẹp như thế.” Đột ngột Alanna nhớ ra rằng, có thể đây hoàn toàn chẳng phải con ngựa mà Georg định dành cho cô. “Georg, phải đây là con ngựa mà anh định chỉ cho em xem, đúng không?”

Georg cố nén cười khi nhìn thấy đôi mắt tím của Alanna nặng trĩu âu lo. “Dĩ nhiên, nhóc ạ, chính nó đấy.”

“Nó tuyệt quá.” Alanna và con ngựa cái quan sát lẫn nhau như bị hút hồn.

Jonathan bước vào ô chuồng. Cậu thiếu niên đưa bàn tay thành thạo vuốt chân ngựa, rồi vai ngựa, rồi tiếp tục sờ mó nó một cách lơ đãng. Cuối cùng, cậu thiếu niên nhìn kỹ vào mặt Georg.

“Đây là đồ ăn cắp”, cậu buộc tội anh.

Georg thọc sâu hai bàn tay vào túi chiếc quần cưỡi ngựa của anh và cười. “Liệu tôi có làm một chuyện như thế không, thưa điện hạ?”

“Em mong là anh không ăn cắp nó!” Alanna thốt lên.

“Tôi có hợp đồng mua ngựa. Bản thân tôi sẽ không hề ngại ngần xoáy cho mình một con ngựa tử tế, anh bạn nhỏ, nhưng anh biết rõ là em không thích như thế.” Georg đưa cho Jonathan một mảnh giấy và cậu thiếu niên xăm soi thật kỹ.

“Hợp đồng này đúng luật”, cuối cùng hoàng tử nói và trả nó lại cho Georg.

“Bao nhiêu vậy, Georg?” Alanna hỏi.

Vua Kẻ Trộm nhìn xuống tờ giấy. Hai con mắt màu nâu hạt dẻ không để lộ anh đang nghĩ gì. “Tám cho con ngựa, hai cho bộ yên cương. Mười đồng tiền vàng, và nó là của em.” Giọng nghe như thể anh đang khiêu khích chàng hoàng tử nghi ngờ cái giá này. Hoàng tử bỏ qua lời khiêu khích.

Alanna không chần chừ lấy nửa giây đồng hồ, mặc dù đây là món tiền lớn nhất mà cô từng trả ra. Cô đếm vào tay bạn mình mười đồng tiền vàng, rồi quay sang ngưỡng mộ con ngựa - con ngựa của cô. “Ta còn phải làm với nhau một số việc đấy, mày và tao”, cô thì thầm với con ngựa cái. Con vật khẽ dúi mõm vào người cô, đồng tình.

Georg gỡ xuống một bộ yên cương bằng da trông bình dị.

“Thế, vậy là xong.”

“Georg, nếu có lúc nào anh muốn có mạng em, thì anh sẽ có nó”, Alanna nói bình tĩnh, và cô thật sự nghĩ như thế. “Tên nó là gì?”

“Nó chưa có tên. Gã Bazhir đã bán nó cho anh không dám đặt tên cho một quý bà sang trọng đến thế.”

“Em gọi nó là Ánh Trăng. Em có thích không, em bé?”

Con ngựa cái gục gặc cái đầu, Alanna cười và bắt tay vào việc thắng yên cương cho con ngựa.

Jonathan kéo Georg ra khỏi ô chuồng. “Chỗ đó chưa đủ một phần ba cái giá mà anh đã trả cho con ngựa cái.”

Giọng Georg thấp hẳn xuống. “Chẳng lẽ quý công tử muốn tôi từ chối nguyên vọng tha thiết nhất của thằng bé? Suốt một năm nay nó đã phải cưỡi con Pummel, trong khi lẽ ra phải để cho con ngựa tội nghiệp kia đi gặm cỏ còn Alan thì ngồi trên một con ngựa tử tế hơn. Cái gã chẳng hề quan tâm đến chuyện gì, cái thứ mà thằng bé gọi là cha ấy, chắc sẽ không bao giờ mua cho nó được một con ngựa tử tế. Cứ gọi đó là quà sinh nhật, nếu quý ngài thích. Tôi sẵn lòng tặng không con ngựa cho thằng bé, nếu nó chịu nhận.”

Jonathan cười vẻ hối hận. Bản thân cậu cũng đã có lần va phải niềm kiêu hãnh của anh bạn nhỏ. “Nhưng tôi không thể để cho anh bị thiệt ít nhất là hai chục đồng tiền vàng. Ngoài ra, Alan có công cứu mạng tôi.” Cậu thiếu niên nhìn chăm chăm vào mặt Georg. “Tôi đoán rằng cả chuyện này anh cũng biết.”

“Có thể”, tay ăn trộm thú nhận.

Jonathan rút từ ngón tay ra một chiếc nhẫn đính ngọc bích. “Cái này chắc là thừa đủ tiền cho con ngựa cái?”

Georg xoay xoay món đồ nữ trang giữa những ngón tay rất dài của anh. “Chắc chắn rồi.” Anh trầm ngâm nói rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. “Theo như tôi được nghe, thì cả hoàng tử cũng chưa có một con ngựa tử tế. Chưa có một con ngựa xuất sắc mà hoàng tử coi trọng hơn những con khác. Hãy thử nhìn một chút vào đây.” Anh mở một ô chuồng khác. Bên trong là một con ngựa đồ sộ, đen nhánh như mái tóc của Jonathan.

“Cái nhẫn cũng đủ trả thêm cả cho con này, thưa điện hạ. Tôi không muốn nhận của bố thí.”

Jonathan chần chừ. Cậu thiếu niên cắn cắn môi. “Anh định mua tôi chăng, Vua Kẻ Trộm.”

Georg mỉm cười. “Làm sao thái tử biết, nếu cậu nhóc không nói ra.”

“Đừng quên là tôi có tham dự những cuộc họp của cha tôi. Tôi có nghe nói đến anh.”

Georg đưa bàn tay vuốt ve cánh mũi con ngựa ô. “Tôi không mong tới chuyện mua được sự im lặng của thái tử. Đây là một vụ buôn bán thẳng thắn và trung thực. Khi mua con ngựa cái, tôi không thể để lọt mất con này. “

Gã bán ngựa là một thằng Bazhir già nua bẩn thỉu. Trong đám lừa mà gã có ở đó, hai con này trông như hai hòn ngọc bị rơi xuống giữa đống phân. Tôi nghĩ, Alan chắc sẽ lấy con ngựa cái, mà cho con ngựa đực này thì lúc nào tôi cũng tìm được người mua.”

Jonathan xem xét kỹ con ngựa ô, nó nóng nảy hơn con Ánh Trăng, nhưng bên dưới bàn tay chắc chắn của hoàng tử, con vật dần trở nên bình tĩnh.

“Anh là người thành thạo về ngựa đấy, Georg.”

“Tôi yêu ngựa”, Vua Kẻ Trộm thú nhận. “Bản thân tôi cũng có một con ngựa cái màu nâu hạt dẻ, đẹp không thể tả. Tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh nếu thái tử có một lúc nào đó muốn ngắm nhìn nó.”

“Rất sẵn lòng.” Jonathan trầm ngâm nhìn Georg. Thế rồi đột ngột, cậu thiếu niên mỉm cười và chìa tay ra. “Tôi cảm ơn anh. Một con ngựa tốt có thể cứu mạng một người đàn ông.”

Georg cầm lấy bàn tay đang mời mình và tìm trong nét mặt của Jon, liệu xem cậu thiếu niên có che giấu anh điều gì. “Hoàng tử ban vinh hạnh cho con mắt nhìn của tôi, thưa điện hạ.”

“Bạn bè của tôi gọi tôi là Jonathan. Các vị vua và các hoàng tử cần phải cư xử thân thiện với nhau, anh nghĩ thế không?

Georg cười, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ kính cẩn. “Tôi cũng thấy thế, Jonathan. Và cậu không cần phải sợ rằng tôi sẽ lợi dụng tình bạn này. Trò chơi trốn tìm của tôi, tôi chỉ thực hiện với ngài chánh án, không với một ai khác.”

“Hy vọng thế”, Jon cười. “Nếu không thì Alan, Gary lẫn tôi sẽ gặp khó khăn lớn đấy.”

“Georg”, Alanna nói. Cả hai người nhìn cô. Trông cô bối rối làm sao. “Em, em không hiểu chuyện này”, cô lắp bắp. “Tại sao anh lại làm thế cho em? Vì em mà anh phải làm biết bao nhiêu chuyện. Tại sao?”

Georg nhìn cô một hồi thật lâu. Cuối cùng anh đáp: “Tại sao em lại không tin là một người có thể yêu quý em thì cũng có thể làm điều gì đó cho em? Đó là chuyện tình bạn, bé con.”

Alanna lắc đầu. “Nhưng em vẫn chưa làm gì cho anh cả.”

“Tình bạn không là trò qua lại thế đâu”, tay ăn trộm khô khan đáp.

Alanna thấy chuyện này rối rắm quá, và cô cũng thú nhận như vậy. Georg cười thành tiếng rồi mời hai người cùng ăn trưa.

***

Sau đó một thời gian ngắn, cả bốn tiểu đồng nhỏ tuổi nhất là Alanna, một cậu mới tới có tên là Geoffrey von Meron, Douglass von Veldine và Sacherell von Wella được gọi tới một phòng tập nằm sát cạnh cung điện chứ không phải là ra ngoài những sân tập nơi họ đã học chiến đấu bằng thương. Công tước Gareth, chú Coram và đại úy Aram Sklaw, người cầm đầu đội lính gác cung điện đang đứng chờ sẵn. Ngài đại úy, một người lính chột mắt già nua gan lì, xăm soi bốn cậu từ đầu đến chân.

“Puhùu...!” ông ta thở phì ra. “Không có lấy một đứa duy nhất có khả năng học được cái gì.” Ông chỉ ngón tay to xù về phía Geoffrey. “Trông cậu như thể một thằng ngủ mơ giữa ban ngày. Chắc là mỗi lúc nhìn thấy máu là cậu nhợt mặt ra, đúng không? Cậu thích đọc sách hơn chiến đấu, tôi nói có lý không?” Ông ta nhìn sang Douglass. “Còn cậu thì chỉ thích ăn với uống, đúng không? Tôi nghĩ thứ cậu thích làm nhất là loay hoay trong bếp và xin đồ ăn của bà đầu bếp.” Ông ta nheo mắt nhìn Alanna. “Còn cậu? Cậu thậm chí còn chưa đủ to để làm thức ăn cho chim. Cậu không đủ sức nâng cây kiếm lên, đừng nói là vung nó lấy đà.”

Alanna muốn phản kháng, nhưng cô nhớ ra là công tước Gareth đang có mặt. Cô để dành lời nhận xét muốn phun ra. Rồi cô sẽ cho cái ông Sklaw này biết tay! Người lính xoay sang Sacherell. “Ta đã nhìn thấy cậu trên sân tập. Cậu là tay lười biếng mà lại chậm rì rì.” Sklaw đứng thẳng lại trước mặt ngài công tước. “Nếu tướng công cho phép, tôi xin được tha cho vụ này.”

Nụ cười của công tước Gareth chẳng được giấu kín hoàn toàn bởi bàn tay mà ông che phía trước. “Lần nào anh cũng đòi được người ta tha cho chuyện này, Aram. Và rồi lần nào anh cũng biến họ thành những tay kiếm cừ.” Khi quay lại với bốn cậu học trò, mặt ngài công tước nghiêm trang trở lại. “Từ giờ trở đi các con sẽ học nghệ thuật đấu kiếm.” Alanna hoảng hốt nuốt khan. Ngài công tước Gareth rất hay khiến cô mất bình tĩnh. “Đừng, đừng có nhìn ta như thế, Alan. Ta không phí thời gian với những tân binh đâu. Đằng nào ta cũng không đủ thời gian cho đám học trò hứa hẹn hơn nhiều. Đại úy Sklaw và lính canh Smythesson sẽ đảm trách việc này. Các con sẽ học cách rèn ra một thanh gươm, học cách rút gươm và nắm nó trong tay. Trong mấy tháng tới, các con sẽ đeo kiếm bên mình mà ăn, ngủ và học hỏi. Nếu có lần nào các con bỏ kiếm ra, các con sẽ bị phạt phải canh một đêm trong đền thờ Mặt Trời. Nghệ thuật đấu kiếm là một thứ hoàn toàn khác so với môn vật hoặc nghệ thuật đấu thương. Khi đã thành hiệp sĩ, có thể cả đời các con sẽ chẳng bao giờ vật nhau với ai, nhưng bất kỳ lúc nào các con cũng có thể cá cược rằng chính bản thân các con, hoặc một người khác, ít nhất cũng sẽ sử dụng kiếm để tự vệ một lần trước khi chết. Ngay khi một trong số các con khiến cho lính canh Smythesson hoặc ngài đại úy có lý do để mà than phiền, người đó sẽ phải trả lời trước mặt ta. Ta biết, các con thích những cuộc gặp mặt nho nhỏ đó như thế nào.” Ngài công tước gật đầu với hai người đàn ông. “Các quý ngài, họ nằm trong tay các quý ngài.” Và thế là ông rời phòng.

Sklaw nhìn bốn cậu học trò và thở phì ra trong khinh thị. “Trước khi đám con trai đầy hứa hẹn nhà các cậu chạm tay được vào một cây kiếm, các cậu phải tạo ra nó. Tội nghiệp cho lính canh Smythesson, anh ta sẽ phải dạy vụ này. Tôi trao các cậu này lại cho anh đây”, ông giải thích với Coram rồi bước ra ngoài theo công tước.

Chú Coram thở dài, nét mặt bực bội. “Thôi được, các chàng trai, ta đến lò rèn.”

Đó là buổi bắt đầu của một mùa đông dài cực nhọc. Sau khi họ đã tạo ra được những cây kiếm khiến chú Coram hài lòng, đại úy Sklaw bắt đầu giảng dạy. Ông ta chỉ họ những thế đứng và những động tác đâm thẳng khuỵu chân trước, nó đóng vai trò hết sức quan trọng trong trận đấu kiếm. Ông ta dạy họ cách rút kiếm thật nhanh ra khỏi bao. Đây là một việc trông có vẻ đơn giản, nhưng sự thật không dễ chút nào. Sklaw luôn kè sát bên họ, chê, làu bàu và càu nhàu. Các cậu học trò quen với cách thực hiện mọi việc với một cây kiếm đeo ngang người, bởi họ không thể biết Sklaw sẽ xuất hiện lúc nào. Chỉ khi đã vào phòng riêng hoặc khi đi tắm, họ mới cởi kiếm ra mà không ngại bị tai họa đổ lên đầu, và ngay cả trong những tình huống đó thì cũng phải luôn nhớ cài cửa cho thật kỹ. Alanna không bao giờ quên chuyện này.

Có lẽ bởi vì cô nhỏ con nhất trong nhóm, nên Sklaw cho cô được hưởng một sự đối xử đặc biệt. Cô không bao giờ làm điều gì đúng, thậm chí không nhỉnh hơn so với lần trước chút nào. Cô là người vụng về. Cô lười biếng. Cô không luyện tập, mà làm gì có cơ bắp để mà luyện tập? Cô là một thằng lùn; lúc cô ra đời chắc bà mụ đã đánh rơi cô đập đầu xuống đất. Sẽ không đời nào cô trở thành một hiệp sĩ tử tế, cùng lắm chỉ trở thành một thứ “quý ông” có duy nhất khả năng ngồi lì ở nhà mà viết thơ. Alanna để cho người ta chửi bới mình, cay cú luyện tập và cố gắng không nghe những lời lảm nhảm của lão già độc ác.

“Làm sao mà ông có thể đòi hỏi tôi tự tin, nếu lúc nào cũng luôn mồm chê trách tôi thậm tệ?” có lần cô gầm vào mặt ông ta như thế.

Sklaw khô khan cười khẩy. “Này, cậu nhóc, nếu cậu để cho một lão già bẳn tính như ta lấy mất sự tự tin thì chắc là ngay từ đầu cậu cũng chẳng có mấy dũng khí đâu.”

Từ đó trở đi, Alanna thà cắn xuống môi còn hơn đối đáp với ông ta. Mùa xuân đến và một ngày kia, công tước Gareth xuất hiện trong giờ học.

“Hôm nay ta thử học một thứ mới, mấy cậu nhóc”, tay đại úy gầm gừ sau khi ngài công tước xứ Naxen đã yên vị. Ông ta ném hai bộ đồ luyện tập được độn rất dày về phía Geoffrey và Douglass. “Meron. Veldine. Thử xem các cậu có sử dụng được nó với những chuyển động mà các cậu đã học không.”

Hai cậu học trò mặc bộ đồ đánh trận bằng vải và đứng trước mặt nhau trong tư thế phòng thủ. “Bắt đầu!” Sklaw sủa lên.

Chỉ xem vài giây đồng hồ, Alanna đã nhắm mắt lại. Cô đã có lần xem công tước Gareth đấu kiếm với Alex, một cây kiếm tốt nhất trong hàng ngũ cận vệ. Những gì đang diễn ra ở đây là một lời nhục mạ đối với những gì cô đã quan sát thấy bữa đó. Geoffrey lảo đảo tiến tới và huơ kiếm về phía Douglass. Douglass vội vã đỡ ngọn đòn, lảo đảo lùi về, rồi lại chòng chành tiến tới và thử đâm trả lại một đòn. Sau một hồi, công tước Gareth ra lệnh ngừng lại. Ông cùng Sklaw cầm kiếm nhắc lại từng chuyển động và chỉ cho hai cậu học trò biết họ cần phải cải thiện thế đứng ra sao, làm thế nào để chuyển động nhanh hơn mà không bị lảo đảo, và làm cách nào để giữ thăng bằng tốt hơn. Cuối cùng, hai cậu cũng được phép cởi ra hai bộ quần áo đã đẫm nhẹp mồ hôi.

“Wellam. Trebond. “Sklaw đẩy về phía họ hai bộ quần áo mới. “Ta sẽ rất ngạc nhiên nếu hai cậu làm được bằng hai đứa kia.”

Alanna đứng trong tư thế tự vệ với hai đầu gối run rẩy. Nó là một cuộc thi như mọi cuộc thi khác, chỉ có điều mười lần trầm trọng hơn. Đối với một hiệp sĩ, sự khéo léo trong đấu kiếm là câu hỏi quyết định sống chết. Nếu cô không làm chủ được môn đấu kiếm, cô sẽ không thành hiệp sĩ và không bao giờ được trải qua những cuộc phiêu lưu lớn lao. Đột ngột, cậu bạn Sacherell của cô trông như một con quái vật. Đúng thế, một con quái vật to cao và nguy hiểm.

“Bắt đầu!” Sklaw ra lệnh. Alanna vấp ngược về phía sau khi cô gắng né tránh một đường kiếm đâm thẳng của Sacherell. Đúng lúc lấy lại được thăng bằng thì cô chỉ còn kịp đỡ cú chặt từ trên xuống. Cô lảo đảo và kịp đứng lại trong tích tắc cuối cùng để đỡ được một đòn nữa. Rồi lại thêm một đòn nữa và một đòn tiếp. Cô cứ lảo đảo và đỡ và gạt, không có một cơ hội duy nhất để đâm tới, và không lúc nào được đứng vững trên hai chân.

Đột ngột Sacherell bước một chân lên trước, khuỵu thật nhanh và đâm thẳng kiếm tới, mũi kiếm của cậu chĩa đúng vào cổ họng Alanna. Cô vấp, ngã và buông rơi kiếm. Khi cô ngẩng lên, Sacherell đang đứng phía trên. Mũi kiếm của cậu chạm vào yết hầu cô. Alanna nhắm mắt lại khi Sklaw phun ra một tràng cười sằng sặc.

***

Đêm hôm đó, cô cứ nằm trên giường và nhìn trân trân lên trần phòng. Không biết bao nhiêu lần, cô diễn lại trận chiến với Sacherell trong suy tưởng. Thất bại nằm ở đâu?

Cô nghe tiếng chú Coram đi đi lại lại trong phòng và mặc quần áo để bắt đầu phiên gác sớm mai. Khi người lính già bước ra ngoài, cô bám theo như một cái bóng nhỏ câm nín. Không một lời, cô đi theo ông xuống bếp và ngồi bên ông khi ông pha trò với cô gái phụ bếp còn ngái ngủ và ăn bữa điểm tâm. Vẫn không nói nửa lời, cô theo ông đến phòng gác bên tường thành. Họ cùng nhìn khoảng trời phía trên cánh rừng hoàng gia chuyển từ xám sang đỏ cam khi ban mai thức dậy.

Cuối cùng, Coram lên tiếng: “Cháu có ngủ được chút nào không?”

Alanna lắc đầu.

“Ta đã từng nhìn thấy những chuyện còn tệ hơn.”

“Chú có mặt ở đấy ư?”

“Có chứ.”

Alanna nhắm mắt lại, rùng mình. Sự nhục nhã này chắc là quá nặng nề đối với chú Coram, và nó khiến cho cảm giác nhục nhã của cô còn nặng hơn nữa. Chuyện cô biến mình thành thằng ngốc trước mặt bạn bè và trước công tước Gareth đã là đủ trầm trọng rồi, nhưng chú Coram chính là người dạy cô cách sử dụng dao găm, cách bắn cung tên, cách cưỡi con ngựa Pummel. Chú Coram cho tới nay luôn khích lệ và che chắn cô trước những người có khả năng tìm ra cô thật sự là ai. Giờ thì cô đã làm chú thất vọng và chú phải tận mắt nhìn cú thất bại thảm hại của cô.

“Cháu không hiểu”, cô thì thào. “Sao... sao mà, như cơ thể cháu không làm những gì cháu ra lệnh cho nó. Trong suy nghĩ cháu cứ nói: Làm cái này! Làm cái kia! Làm một cái gì đi! Nhưng cơ thể cháu chỉ tự làm theo ý nó. Sacherell...”

“Sacherell không tệ đâu”, Coram ngáp dài. “Cậu ta là một năng khiếu bẩm sinh. Hoàn toàn ngược lại với cháu. Có những người, ví dụ như chú đây, được sinh ra để mà đấu kiếm. Chú không biết làm một chuyện gì khác và cũng không bao giờ nghĩ đến một chuyện nào khác. Cha, có những người không bao giờ học được cách đấu kiếm. Họ thậm chí không sống sót nổi qua trận đấu thật sự đầu tiên. Và còn có những người khác...”

“Sao kia ạ?” Alanna hỏi và bám chắc vào sợi rơm này. Đã rõ là cô không phải được sinh ra để thành một tay kiếm; nhưng mặt khác cô cũng hoàn toàn không có ý định chết ngay trong trận chiến đầu tiên.

“Có những người học được cách sử dụng kiếm. Họ luyện tập trong mỗi phút rảnh rỗi. Họ không chịu khuất phục trước một khúc sắt. Hay trước một đại úy Aram Sklaw.”

Alanna nhìn trân trân về phía cánh rừng và suy nghĩ. “Người ta có thể học để sử dụng kiếm thật thành thục sao?”

“Giống y hệt như người ta có thể học để chiến thắng một thằng con trai lớn tuổi hơn và to cao hơn trong một trận chiến công bằng, hay ít nhất thì bản thân cháu cũng đã chiến đấu một cách trung thực.”

Alanna đã phải luyện tập ngấm ngầm nhiều tuần lễ liền để thắng được Ralon. Biết bao nhiêu thời gian dành cho chuyện đó, những vết xước sát, những vệt bầm dập và trạng thái kiệt lực thường xuyên vẫn còn tươi rói trong trí nhớ cô. Nhưng rõ ràng là đáng giá, Alanna nghĩ. Rất đáng giá là đằng khác.

Cô vươn vai và ngáp đến sái quai hàm. “Cho cháu mượn cây kiếm của chú được không?”

Chú Coram nhìn xuống món vũ khí đang treo bên thắt lưng mình. “Cái này hả? Nó còn cao hơn cả cháu!”

“Chính thế.”

Coram nhìn cô trân trân một lúc, thế rồi ông chầm chậm cởi thắt lưng và đưa cây kiếm sang cho Alanna với nét mặt lãnh đạm.

Alanna nhấc nhấc món vũ khí trong tay. Nó là cây kiếm to nhất, nặng nhất mà cô từng cầm tới. Sẽ rất khó dùng một tay và nâng nổi nó lên. “Cảm ơn. Chút nữa cháu trả lại chú.”

Cô chạy đi, tìm một phòng tập trống có nhiều gương treo.

Chú Coram nói đúng. Cô không thể đầu hàng trước một thanh kiếm - lại càng không thể đầu hàng trước một Aram Sklaw.