BA
Maigret ở lại Trung tâm Cảnh sát đến bảy giờ tối, vừa rầu rĩ vừa thất vọng. Trước khi đi xe buýt về nhà tại đại lộ Richard Lenoir, ông với tay lấy một tờ báo buổi chiều trải trên bàn, có ảnh cô gái vô danh in trên trang nhất; chắc bài báo có đăng tin Chánh thanh tra Maigret đang trực tiếp giải quyết ca này.
Trong bữa cơm tối, bà vợ không hỏi, cũng chẳng tìm cách làm ông khuây khoả. Mãi cuối bữa ăn, ông mới chăm chú nhìn vợ và bà cũng chẳng thấy gì làm vui vẻ. Ông ngồi xuống chiếc ghế bành, im lặng châm tẩu thuốc hút và đọc báo, không hề quan tâm xem bà vợ có theo dõi câu chuyện đăng trên bài báo không. Mãi tới khi bà vợ đặt chiếc giỏ mang quần áo lên đùi ngồi đối diện với ông, ông mới liếc nhìn bà hai ba lần miệng nói lầu bầu như chẳng có gì quan trọng:
— Trong trường hợp nào thì một cô gái phải vội vã đi thuê quần áo dạ hội?
Không biết vì cớ gì, nhưng ông tin vợ ông cũng đang suy nghĩ về câu chuyện mà ông quan tâm. Ông dám thề rằng bà đang muốn ông kể lại đầu đuôi câu chuyện. Và đúng thế, nghe ông kể bà thở dài tỏ vẻ hài lòng.
— Có thể với một lý do hết sức đơn giản. - Bà vợ nhận xét.
— Em muốn nói gì? Vì sao lại đơn giản?
— Đàn ông không mặc veston hay áo đuôi tôm, nếu không có mục đích rõ rệt. Nhưng các cô thiếu nữ lại khác. Hồi mười ba tuổi, em để hàng giờ, bí mật ngồi sửa lại một cái áo dài cũ kĩ mà mẹ em đã quăng đi.
Ông ngạc nhiên nhìn vợ như thể mới khám phá ra một khía cạnh đặc biệt trong tính nết của vợ mình.
— Có những tối không ngủ được, em thức dậy, mặc áo rồi đứng ngắm trước gương. Khi cả bố mẹ đi vắng, em lại mặc áo, xỏ đôi giày to tướng của mẹ, đi bộ ra tận đầu phố.
Maigret im lặng hàng phút, không nhận thấy vợ đang thẹn đỏ mặt vì thú thật với chồng một câu chuyện thầm kín xa xưa.
— Khi đó em mới mười ba? - Ông hỏi.
— Dì Cécile mà em vẫn thường kể, nhưng anh chưa gặp mặt lần nào. Dì sống rất phong lưu trong nhiều năm. Mãi tới khi gia đình dì vì lý do gì đó bị phá sản, dì thường đóng cửa buồng lại để hàng giờ chải chuốt, thử quần áo như thể sắp đi xem Opéra. Có ai gõ cửa thì dì nói to là đang nhức đầu. Một hôm em nhìn qua lỗ khoá mới phát hiện ra sự thật. Dì cầm quạt phe phẩy, soi gương cười một mình.
— Cách đây đã lâu rồi.
— Anh tin phụ nữ thay đổi tính nết à?
— Hẳn phải vì một lý do nghiêm trọng hơn nhiều nên chín giờ đêm rồi mà một cô gái còn đến gõ cửa hiệu Irène hỏi thuê áo dạ hội trong khi túi chỉ còn hai, ba trăm đồng. Cô ta mặc áo, rồi đi ra ngoài phố dưới trời mưa.
— Em muốn nói đấy không phải là lý do để đàn ông bảo là nghiêm trọng.
Ông không để bị thuyết phục, mặc dầu hiểu vợ muốn nói gì.
— Anh buồn ngủ ư?
Ông gật đầu, và hai người đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, trời trở gió và mưa rào. Bà Maigret giục chồng mang ô. Tới Quai des Orfèvres, ông suýt quên hỏi xem có điện thoại không, và vừa định rời văn phòng đi xem báo cáo hàng ngày thì có tiếng chuông điện thoại reo. Từ cửa, ông quay lại nhấc máy:
— A lô! Thanh tra Maigret đây.
— Có một người muốn trực tiếp nói chuyện với thanh tra, nhưng không cho biết tên. - Người coi tổng đài nói.
— Cắm cho người ta nói.
Đường dây nối xong, ông nghe tiếng nói to và the thé làm máy rung lên, tiếng nói của người không quen dùng điện thoại:
— Thanh tra Maigret phải không?
— Phải, tôi đây. Ai nói đấy?
Không có tiếng trả lời.
— A lô! Tôi đang nghe đây.
— Tôi muốn báo với thanh tra những điều tôi biết về cô gái bị ám sát.
Ngừng một lát. Ông tự hỏi, phải chăng người gọi điện là một đứa trẻ.
— Tiếp tục đi. Cô gái đó ra sao?
— Vâng, tôi biết chỗ ở của cô ta.
Có lẽ điện thoại làm người gọi sợ sệt chứ không phải bà ta không muốn cho biết tin. Bà ta áp máy sát quá thành thử nói to, không tự nhiên và chốc chốc lại ngừng nói. Cạnh đó còn có tiếng nhạc radio và cả tiếng trẻ con khóc nữa.
— Ở đâu?
— Phố Clichy, số nhà 113 bis.
— Bà là ai?
— Nếu thanh tra muốn biết thêm tin tức, cứ hỏi bà Crêmieux ở tầng lầu hai, tên cô ta là...
Ông nghe thấy tiếng gọi phía sau:
— Rose!... Rose!... Trời đất...
Và lập tức điện thoại bị ngắt.
Ông ở lại Trung tâm cảnh sát được vài phút thì Janvier tới. Ông bèn gọi đi cùng.
Nhà thám tử này đã lùng sục khắp Paris tối hôm trước mà không có kết quả. Còn Lognon có nhiệm vụ lùng khắp các hộp đêm và chất vấn tất cả các lái xe taxi, cũng chẳng cho biết tin đang ở đâu. Maigret nói với Janvier:
— Giọng nói như của một cô gái mới ở quê ra tỉnh nhưng tôi không phân biệt được giọng nói.
Căn nhà số 113 bis phố Clichy thuộc loại trung bình, như phần lớn nhà ở xung quanh. Hai người bước vào nhà bà gác cổng, một phụ nữ trạc tuổi bốn mươi. Thấy bà ta nhìn ngờ vực, Maigret giơ phù hiệu, nói:
— Trung tâm Cảnh sát.
— Các ông muốn gì?
— Có bà thuê nhà nào tên là Crêmieux không?
— Ở tầng lầu hai, phía trái.
— Bà ta có ở nhà không?
— Tôi không nhìn thấy đi qua. Không biết đã đi mua bán gì chưa?
— Bà ta sống một mình?
Lương tâm bà gác cổng có lẽ không được thanh thản.
— Vừa sống một mình, vừa không sống một mình.
— Ý bà muốn nói gì?
— Thỉnh thoảng có người đến sống chung.
— Bà con họ hàng?
— Không phải. Chẳng có lí do gì để tôi giữ bí mật, phải không? Có lúc bà ta cho trọ, nhưng đó là việc riêng, không dính dáng đến tôi.
— Người trọ trong một thời gian ngắn?
— Quả tình bà Crêmieux muốn có người trọ thường xuyên. Nhưng tình hình như thế, chẳng chóng thì chầy khách trọ sẽ bỏ bà đi, ít ra cũng tới lần thứ năm, thứ sáu gì đó.
— Sao bà không cho biết ngay?
— Thoạt đầu bà Crêmieux cho một cô gái bán hàng tại Nhà triển lãm mỹ thuật trọ, nhưng lại đề nghị tôi trả lời hộ đấy là cô cháu gái.
— Chắc bà ta có biếu tiền hoa hồng?
— Thứ nhất, chủ nhà không đồng ý cho thuê lại. Thứ hai, người cho thuê buồng có bàn ghế phải khai báo với trạm Cảnh sát. Và thứ ba, tôi nghĩ có lẽ bà ta gộp tiền thuê nhà vào tiền thu nhập để lậu thuế.
— Chỉ vì thế mà bà không báo cho chúng tôi biết?
Bà gác cổng hiểu ý thanh tra Maigret. Trên ghế, vẫn còn số báo hôm trước, đăng ảnh cô gái vô danh.
— Bà có biết cô ta không?
— Cô ta là người trọ cuối cùng.
— Cuối cùng thế nào?
— Là người trọ cuối cùng, nhưng bà Crêmieux lại gọi là cháu gái cuối cùng.
— Bà gặp lần cuối cùng vào lúc nào?
— Tôi không để ý nên không nhớ.
— Tên gọi là gì?
— Bà Crêmieux gọi là cháu Louise. Từ khi đến trọ ở đây, tôi chẳng thấy ai gửi thư, nên không biết tên họ là gì. Có lẽ là người trọ thì phải. Người ta hoàn toàn có quyền mời bà con đến ở chung chứ. Nay xảy ra vụ án mạng, tôi có nguy cơ bị mất công ăn việc làm. Phải chăng tất cả đã được đăng báo?
— Có thể lắm. Cô ta là hạng người như thế nào?
— Một cô gái hạng trung bình thôi. Mỗi khi đi qua, cô ta gật đầu chào, nhưng chẳng đoái hoài nói chuyện với tôi.
— Cô ta đến trọ lâu chưa?
Bà gác cổng cảm thấy bị hăm doạ khi thấy Janvier ghi chép, nên bà thận trọng lựa cách trả lời:
— Cô ta đến trọ trước năm mới, nếu tôi nhớ không sai.
— Có mang theo hành lý không?
— Độc một cái vali nhỏ màu xanh.
— Tình cờ thế nào mà cô ta gặp gỡ bà Crêmieux?
— Đáng lẽ tôi phải hiểu tất cả sự việc này chẳng đem lại điều gì tốt đẹp. Chưa bao giờ tôi để bị cám dỗ và tôi xin hứa không bao giờ để tái diễn. Bà Crêmieux sống ở đây trước khi chồng, một trợ lý quản đốc ngân hàng, bị chết. Tôi đến đây làm nghề gác cổng khi gia đình Crêmieux đã có mặt rồi,
— Chồng bà ta mất hồi nào?
— Cách đây năm, sáu năm. Hai vợ chồng không có con. Bà ta bắt đầu phàn nàn rằng dãy buồng rộng quá, sống một mình đáng sợ; rồi phàn nàn về tiền nong, phàn nàn giá sinh hoạt cao, mà tiền trợ cấp thì vẫn như cũ.
— Bà Crêmieux giàu có không?
— Hẳn sinh hoạt phải dễ chịu. Có lần bà ta tiết lộ là bà ấy có hai căn nhà tại quận hai mươi. Cô gái đến trọ đầu tiên, bà ta bảo tôi là chỗ bà con ở quê ra chơi. Nhưng tôi đoán ra sự thật và chất vấn bà ta. Bà ta bèn biếu tôi một phần tư tiền trọ, thế mà tôi lại dại dột đi nhận. Quả thật, sống một mình trong dãy phòng này thì quá rộng.
— Bà Crêmieux đăng quảng cáo trên báo?
— Vâng, nhưng chỉ cho biết số điện thoại, mà không cho biết địa chỉ.
— Khách trọ là những hạng người như thế nào?
— Thật khó nói, hầu hết là các cô gái đẹp, có công ăn việc làm. Tiền trọ như cũ hay thấp hơn, mà thuê được buồng rộng hơn thì làm gì họ chẳng bằng lòng. Có một cô gái đến trọ trông thật đoan trang, nhưng đêm đến lại dắt trai vào buồng. Sự việc cũng chỉ có thể diễn ra trong hai tối.
— Cho tôi biết về cô gái trọ cuối cùng này.
— Thanh tra muốn biết về vấn đề gì?
— Tất cả.
Vô tình bà gác cổng liếc nhìn bức ảnh đăng báo:
— Tôi đã báo cáo, chỉ nhìn thấy khi cô ta đi qua cổng. Cô ta thường đi ra phố vào chín giờ hay chín rưỡi sáng.
— Bà không biết chỗ làm việc của cô ta sao?
— Không.
— Trưa cô ta thường về ăn cơm chứ?
— Không, vì bà Crêmieux không đồng ý cho nấu cơm trong buồng.
— Cô ta thường trở về lúc nào?
— Khi thì bảy giờ tối, có khi tới tận mười, mười một giờ đêm.
— Cô ta có hay ra phố không? Có nhiều người đến thăm không? Trong số khách đến thăm có đàn ông lẫn đàn bà chứ?
— Tôi chẳng thấy ai đến thăm cả.
— Có lần nào bà trông thấy cô ta mặc áo dạ hội không?
Bà gác cổng lắc đầu, trả lời:
— Một cô gái rất bình thường làm tôi chẳng chú ý. Nhất là, tôi tin cô ta sẽ chẳng trọ lâu ở đây.
— Tại sao vậy?
— Tôi đã nói, bà Crêmieux rất ham cho thuê buồng, nhưng không muốn bị phiền hà. Bà ta có thói quen đi ngủ vào khoảng mười rưỡi tối, chuyện sẽ om sòm ngay nếu người trọ về quá muộn. Thật tình bà ta cần có người làm bầu bạn, chơi bời sớm khuya, hơn là cần tìm người trọ.
Maigret cười làm bà gác cổng cũng lúng túng. Ông nghĩ đến Élisabeth Coumar, bà chủ thợ may tại phố De Douai, cũng hay nhận các cô gái về nhà ở, phần vì lòng tốt, phần vì muốn có bầu có bạn. Các cô gái này cái gì cũng phải nhờ vả. Vì thế mà biến thành một thứ nô lệ trong một thời gian. Bà Crêmieux nhận các cô gái trọ, tất nhiên cũng vì lý do như vậy. Ở Paris có biết bao các bà già cứ cố tìm cách có bầu có bạn như vậy, nhất là những cô gái trẻ và còn thảnh thơi.
— Giá tôi có thể trả lại món tiền nhỏ này, để khỏi bị mất việc...
— Vậy bà không biết cô ta là ai, từ đâu đến, làm nghề gì, sinh sống và bạn bè ra sao?
— Không ạ.
— Bà không thích cô ta?
— Tôi không thích những người không giàu có và phong lưu hơn tôi.
— Theo bà, cô ta nghèo ư?
— Tôi thấy cô ta lúc nào cũng mặc chiếc áo dài và áo khoác cũ.
— Trong nhà còn có cô gái nào nữa không?
— Vì sao thanh tra hỏi thế? Có ba cô: một cô ở lầu một, một cô ở lầu hai phía bên phải, và một...
— Trong ba cô này, có cô nào còn trẻ và vừa ở quê ra chơi không?
— Ông muốn nói Rose à?
— Rose nào?
— Là cô gái ở lầu hai. Bà Larcher đã có hai con, cách đây hai tháng lại sinh thêm đứa thứ ba, không thể một mình trông nom gia đình được, nên phải gọi một cô gái quê ở Normandie ra đỡ đần.
— Gia đình Larcher có điện thoại không?
— Có ạ. Chồng bà ta giữ một chức vụ kha khá tại công ty bảo hiểm. Hôm nọ mới tậu được ôtô.
— Cảm ơn.
— Thanh tra có thể giải quyết để chủ nhà khỏi phát hiện ra không...?
— Tôi hỏi thêm bà một câu nữa: Chắc bà đã nhận ra cô ta khi nhìn thấy bức ảnh đăng báo hôm qua?
Bà gác cổng ngập ngừng, rồi nói dối:
— Tôi không dám chắc. Bức ảnh đầu tiên đăng trên báo...
— Bà Crêmieux có đến trao đổi về bức ảnh chứ?
Bà gác cổng đỏ mặt, nói:
— Trên đường mua sắm đồ về, bà ta dừng lại, nói rằng Cảnh sát xứng đáng được trả lương hậu. Tôi hiểu ý bà ta muốn nói gì. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh thứ hai, tôi miễn cưỡng phải gọi điện báo các thanh tra. Nói chung, tôi hài lòng và đầu óc nhẹ nhàng hẳn khi thanh tra đến đây.
Maigret và Janvier bước vào thang máy lên tầng lầu hai. Có tiếng trẻ con vọng ra phía bên tay phải. Đồng thời Maigret nhận ra một giọng khác hét to:
— Jean Paul! Jean Paul!
Ông bấm chuông cửa phía tay phải. Có tiếng chân bước nhẹ nhàng, thận trọng và tiếng người hỏi phía sau cửa:
— Ai thế?
— Bà Crêmieux phải không?
— Ông muốn gì?
— Cảnh sát đây.
Một lúc sau, tiếng nói nhẹ nhàng hơn, trả lời:
— Chờ cho một phút.
Người đàn bà bỏ đi, chắc chắn để ăn mặc cho chỉnh tề. Khi trở lại, tiếng chân bước khác hẳn. Có lẽ do bà thay dép lê bằng giày. Bà miễn cưỡng mở cửa, soi mói nhìn hai người:
— Mời hai ông vào. Tôi vừa dọn nhà xong.
Không có gì khác. Bà Crêmieux mặc chiếc áo dài đen, sang trọng, tóc chải chuốt, người nhỏ, gầy và khá lanh lợi so với tuổi của bà.
— Các ông có chứng minh thư không?
Maigret giơ phù hiệu. Bà Crêmieux quan sát cẩn thận rồi nói:
— Thế ra ông là Chánh thanh tra Maigret?
Bà mời hai người vào phòng khách khá rộng, bày đầy bàn ghế và đồ trang trí, khẽ lách chân đi lại.
— Xin mời ngồi. Hai ông đến vì việc gì ạ?
Bà chững chạc ngồi xuống ghế, nhưng ngón tay vẫn run run, thể hiện một tâm trạng bồn chồn.
— Về một cô gái ở trọ.
— Tôi chẳng có người ở trọ nào cả. Hạn hữu lắm mới có khách đến thăm, và tôi đồng ý cho ngủ lại...
— Bà Crêmieux, chúng tôi đã biết tất cả!
Bà liếc nhìn thanh tra Maigret với con mắt sắc sảo không tỏ vẻ lúng túng:
— Các ông biết gì ạ?
— Về mọi việc. Chúng tôi không phải là các nhân viên của Sở thu thuế. Và do vậy, chúng tôi không quan tâm đến cách thức lậu thuế thu nhập của bà.
Trong phòng không có báo. Maigret rút trong túi ra bức ảnh cô gái vô danh:
— Bà nhận ra ai không?
— Cô gái trọ tại đây trong vài ngày.
— Trong vài ngày thôi à?
— Có lẽ vài tuần thì đúng hơn...
— Còn lâu hơn nữa chứ, hai tháng rưỡi chẳng hạn?
— Có thể lắm. Ở tuổi tôi, thời gian có gì là quan trọng đâu. Thanh tra không nên quên rằng, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
— Tên cô ta là gì?
— Louise Laboine.
— Tên ghi trên chứng minh thư?
— Tôi chưa được xem chứng minh thư. Khi tới đây, cô ta đã cho biết tên gọi như vậy.
— Bà không biết rõ có phải tên thật của cô ta là Louise Laboine phải không?
— Không có lý do gì để tôi ghi nhớ cả.
— Cô ta đến tìm thuê theo quảng cáo đăng báo?
— Bà gác cổng đã kể hết với thanh tra?
— Bà Crêmieux, bà đừng quan tâm, và cũng đừng làm chúng tôi mất thời gian. Hãy nhớ, tôi đang hỏi, mong bà trả lời đúng câu hỏi.
— Được, mời thanh tra cứ tiếp tục.
— Louise Laboine đến tìm theo quảng cáo đăng báo?
— Cô ta gọi điện hỏi giá tiền. Tôi cho biết giá, cô ta đề nghị hạ chút ít. Tôi bèn mời lại.
— Bà đồng ý giảm giá thuê chứ?
— Vâng.
— Tại sao vậy?
— Vì tính tôi hay cả tin.
— Cả tin cái gì?
— Lúc mới đến, các cô gái bao giờ nom cũng xinh đẹp, khiêm tốn, chu đáo. Cô này khi đồng ý thuê, tôi hỏi ban đêm cô có đi ra phố không, cô ta trả lời là không.
— Bà biết chỗ làm việc của cô ta chứ?
— Tôi biết là tại một công sở, nhưng không rõ công sở nào. Nhiều ngày sau, tôi mới nhận ra đó là hạng gái nào.
— Bà biết cô ta là hạng gái nào?
— Hạng người không thích giao thiệp, mà chỉ khư khư ôm lấy việc riêng...
— Bà không biết gì về cô ta vì cô ta không nói?
— Cô ta cố gắng nói ít chừng nào hay chừng nấy, ở đây nhưng cô ta coi như trọ ở Khách sạn. Hàng ngày cứ mặc áo xong là bước ra phố, và chào lấy lệ nếu chẳng may gặp tôi.
— Ngày nào cũng đi phố vào cùng thời gian như nhau?
— Đó là điều tôi vẫn rất khó hiểu. Hai, ba ngày đầu, cô ta đi ra phố vào quãng tám rưỡi, nên tôi đoán cô ta bắt đầu làm việc lúc chín giờ. Về sau, mãi chín giờ mười lăm phút cô ta mới khởi hành. Tôi hỏi cô ta đã thay đổi việc làm phải không?
— Cô ta trả lời ra sao?
— Cách thức vẫn thế, cô ta chẳng nói chẳng rằng, giả tảng như không nghe thấy gì khi không muốn trả lời. Buổi tối thường là cô tìm cách tránh gặp tôi.
— Vào phòng cô ta, phải đi qua đây chứ?
— Vâng. Thông thường tôi vẫn ngồi ở đây uống cà phê. Chỉ có một lần cô ta đã phải miễn cưỡng trò chuyện với tôi, nhưng trong một tiếng đồng hồ cô chỉ mở miệng năm hay sáu lần gì đó.
— Chuyện trò về vấn đề gì?
— Đủ mọi thứ chuyện, và trong những lúc như vậy tôi đã cố tìm hiểu.
— Cái gì?
— Xem cô ta là ai, từ đâu đến, trước khi tới đây cô sinh sống ở đâu?
— Bà moi được chuyện gì không?
— Đại thể là cô ta có hiểu về miền Nam nước Pháp. Tôi biết cô ta đã từng ở Nice, khi tôi kể về Nice vì năm nào vợ chồng tôi cũng sống dăm bữa nửa tháng tại đó. Cô ta lơ đãng nhìn ra xa, khi tôi hỏi thăm về bố mẹ. Nhìn nét mặt lơ đãng, hẳn thanh tra cũng phải nổi khùng lên.
— Cơm thì cô ta ăn ở đâu?
— Có lẽ ngoài phố vì tôi không cho phép nấu nướng trong phòng ngủ để tránh hoả hoạn. Phòng đầy các đồ gỗ có giá trị, là vật gia truyền, thế mà có một lần cô ta làm cách nào mang được đèn cồn vào. Tôi còn tìm thấy các mẩu bánh mì rải rác khắp phòng, đôi khi còn đốt giấy dính mỡ.
— Các tối cô ta đều ở nhà chứ?
— Hàng tuần cô ta chỉ ra ngoài hai, ba tối.
— Cô ta mặc áo đẹp khi đi ra phố chứ?
— Tất cả áo quần của cô ta vẻn vẹn chỉ có một cái áo dài và một cái áo khoác thì làm sao mà mặc đẹp được. Tháng vừa rồi, cái điều tôi mong đợi đã xảy ra.
— Bà chờ đợi điều gì?
— Chẳng chóng thì chầy cô ta sẽ không trả được tiền thuê nhà.
— Cô ta không trả được tiền thuê nhà?
— Cô ta mới thanh toán được mấy trăm francs và hứa đến cuối tuần sẽ trả nốt, nhưng đến cuối tuần thì tìm cách lẩn tránh. Tôi rình, túm được thì cô ta xin khất trong một, hai ngày nữa. Đừng cho rằng tôi chỉ nghĩ đến tiền. Tôi cần tiền thật, như mọi người khác, nhưng tôi có thể kiên nhẫn hơn nếu cô ta cư xử đúng đắn.
— Bà có báo trước không?
— Có chứ, tôi đã báo trước ba ngày khi cô ta mất tích. Tôi nói đơn giản, rằng có người bà con từ quê ra cần phòng.
— Thái độ cô ấy ra sao?
— Cô ta chỉ trả lời “được thôi”.
— Bà có thể cho chúng tôi xem phòng cô ta ở được không?
Bà Crêmieux không chần chừ đứng dậy:
— Đi lối này ạ. Thanh tra xem, cô ta làm thế nào thuê được một phòng khách như thế này?
Căn phòng quả thật rộng rãi, hai cửa sổ cũng rộng, đồ đạc bày biện theo kiểu thế kỷ XIX, giống như phòng khách, gồm một giường dáng hơi thô, bằng gỗ dái ngựa, một bàn làm việc cũ, có lẽ của ông Crêmieux, đặt giữa hai cửa sổ có treo rèm nhung nặng nề, vì không có chỗ bày tiện hơn. Trên tường có treo các bức ảnh gia đình đóng khung đen hay mạ vàng.
— Phòng tắm phải dùng chung nên hơi bất tiện. Nhưng tôi bao giờ cũng nhường cho khách tắm trước, và không quên gõ cửa khi vào tắm.
— Đồ đạc vẫn nguyên như cũ, không thay đổi chứ bà?
— Tất nhiên là không.
— Bà có lục lọi đồ dùng riêng khi không thấy cô ta trở về không?
— Chẳng có gì nhiều để phải lục lọi. Tôi vào chỉ cốt để xem cô ta có mang đồ đạc đi theo không, và thanh tra thấy đấy, cô ta không mang theo.
Trên mặt bàn tủ commost, nào lược, nào bàn chải tóc một bộ sửa móng tay rẻ tiền và một hộp phấn nhãn hiệu bình dân. Còn thêm một ống aspirin và một ống thuốc ngủ.
Maigret mở ngăn kéo, tìm thấy một ít quần áo lót và một cái bàn là điện bọc trong chiếc quần lót bằng tơ nhân tạo.
— Tôi nói những gì rồi nhỉ? - Bà Crêmieux thốt lên.
— Sao?
— Tôi đã cảnh cáo, không cho giặt giũ và là quần áo. Thế mà cô ta vẫn đóng cửa buồng tắm khoảng một tiếng để giặt giũ. Còn khi là thì cô ta khoá cửa buồng ngủ lại.
Ngăn kéo kia đựng một hộp giấy viết thư rẻ tiền, hai, ba cây viết chì và một cái bút máy.
Một cái áo khoác ngoài treo trong tủ và một chiếc vali dựng ở góc buồng. Vali khoá, Maigret dùng dao thay chìa khóa cạy nắp cài thì thấy vali rỗng. Bà Crêmieux tiến lại xem.
— Cô ta có nhiều người đến thăm không?
— Không ạ.
— Khi cô ta ra phố, có khả năng ai lọt vào phòng không?
— Tôi biết chỗ để của từng đồ dùng, nếu có ai vào phòng tôi ắt phải nhận thấy.
— Có nhiều người gọi điện thoại cho cô ta không?
— Chỉ có một lần.
— Khi nào?
— Cách đây nửa tháng. À không, lâu hơn, có lẽ tới một tháng. Chuông điện thoại réo vào khoảng tám giờ tối, lúc cô ta đang ở trong buồng.
— Người đó là đàn ông chứ?
— Không, đàn bà.
— Bà nhớ chính xác điện thoại nói gì không?
— Điện hỏi: “Laboine có nhà không?” Tôi đoán cô ta đang ở trong buồng, bèn đi lại gõ cửa gọi: “Có điện, cô Louise Laboine”. “Điện gọi tôi?” Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên. “Vâng, điện gọi cô”. ”Tôi lại ngay”, cô ta nói. Tôi có cảm giác lúc đó cô ta đang khóc.
— Trước hay sau khi điện gọi?
— Trước lúc cô ta đi ra khỏi phòng.
— Quần áo ăn mặc chỉnh tề chứ?
— Không, chỉ áo khoác ngoài và đi chân đất.
— Bà nghe thấy cô ta nói gì?
— Cô ta hầu như chỉ nói “Vâng... vâng... Được... được... Ai cơ... có lẽ...” Rồi cô chấm dứt bằng lời hẹn: “Gặp chị ngay bây giờ”.
— Thế cô ta đi ra phố ngay lúc đó chứ?
— Không, mười phút sau cô ta mới đi.
— Mấy giờ tối thì về?
— Cô ta đi suốt đêm, mãi sáu giờ sáng hôm sau mới về nhà. Tôi đợi để bảo cô ta nên dời đi nơi khác. Cô ta nói, suốt đêm qua phải ở bên cạnh một người bà con bị ốm, lúc ấy nom nét mặt không tỏ vẻ thích thú. Cô ta lên giường ngủ và đóng cửa phòng lại trong hai ngày, nói là bị “cảm cúm”. Tôi đem cơm lại và mua thuốc aspirin hộ cô ta.
Những lời nói của bà Crêmieux giúp thanh tra Maigret tạo dựng được hình ảnh cô gái vô danh trong đầu mặc dù ông không tỏ vẻ chăm chú nghe. Cuộc sống hai người phụ nữ trong căn nhà tối tăm, đầy ắp đồ đạc cũng dần dà hình thành: chân dung bà Crêmieux đang đứng trước mặt thì rõ rồi, nhưng thái độ, cử chỉ, giọng nói cô gái vô danh thì khó hình dung hơn, chưa kể đến ý nghĩ và tình cảm.
Lúc này thanh tra Maigret đã biết tên thật, chỗ ngủ trong hai tháng qua và những nơi thường hay lui tới ban đêm của cô ta. Hai lần cô đến phố De Douai thuê hay mượn áo dạ hội. Lần thứ nhất, trả được tiền, nhưng lần thứ hai chỉ có ba trăm trong túi, không đủ tiền trả taxi hay một bữa cơm thanh đạm.
Lần thứ nhất, cô ta đến cửa hiệu Irène theo điện thoại gọi, và hình như đến trước khi điện thoại gọi. Từ phố Clichy, cô ta trở về nhà quãng sáu giờ sáng, vẫn mặc chiếc áo dài và chiếc áo khoác ngoài thường mặc, chưa kịp trả chiếc áo sa tanh xanh cho chủ hiệu Irène.
Hai tháng trước năm mới, cô ta vẫn còn tiền, tuy ít, để trả tiền thuê nhà. Nhưng đến nay, vốn liếng đã cạn, cô ta phải mặc cả, xin hạ tiền thuê nhà ở, sáng nào cô ta cũng đi phố, lúc đầu khoảng tám rưỡi sáng, về sau muộn hơn, quãng chín giờ mới ra đi.
— Vậy suốt ngày cô ta làm gì? Và các tối cô ta có ở nhà không?
— Cô ta không đọc sách, không đọc báo, thỉnh thoảng có mạng quần áo, trong ngăn kéo hãy còn ba cuộn chỉ, kéo và mảnh lụa ba màu dùng mạng bít tất và một hộp kim khâu.
Tuổi xấp xỉ hai mươi, căn cứ theo xét nghiệm của bác sĩ Paul.
— Xin hứa với thanh tra, không bao giờ tôi cho thuê...
— Cô ta tự thu dọn buồng cho gọn gàng?
— Thanh tra không ngờ là tôi phải phục dịch. Có lần một cô gái phục dịch thay tôi, nhưng chẳng bao lâu đã suy bì tị nạnh!
— Chủ nhật cô ta làm gì?
— Sáng thường dậy muộn. Tuần lễ đầu tôi không thấy đi lễ, tuy hỏi thì biết cô ta theo đạo Thiên Chúa. Nói vậy mong thanh tra bỏ qua cho. Đôi khi, một giờ chiều mới đi phố, có lẽ để đi xem chiếu bóng, vì tôi nhớ tôi có nhặt được một cái vé cinéma trong buồng.
— Bà còn nhớ rạp chiếu bóng nào không?
— Tôi không để ý, chỉ nhớ tấm vé màu hồng.
— Chỉ có một vé thôi?
Bất thần Maigret nghiêm khắc nhìn bà Crêmieux như thể không cho phép nói dối:
— Trong túi xách tay có những gì?
— Làm thế nào mà tôi...
— Bà hãy trả lời tôi. Nhất định bà phải nhìn xem trong túi xách tay có gì, khi cô ta đi phố?
— Khó lòng, vì cô ta chẳng bao giờ quăng túi một cách bừa bãi.
— Nhưng một lần thôi cũng đủ để bà có thể nhận ra điều đó. Bà tìm thấy chứng minh thư của cô ta không?
— Không có trong túi xách. Dẫu sao thì lần tôi lục, không thấy, cách đây khoảng một tuần gì đó, vì tôi bắt đầu có ý nghi ngờ.
— Về vấn đề gì?
— Cô ta phải trả được tiền thuê phòng, nếu có làm việc thường xuyên. Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái trạc tuổi như vậy mà gia tài chỉ có một manh áo xanh. Tôi cũng chẳng nói được tin tức gì về việc làm cũng như về gia đình bạn bè của cô ta và đặc biệt là không sao biết được cô ta từ đâu đến.
— Vậy kết luận của bà như thế nào?
— Tôi nghĩ rằng... có thể cô ta bỏ trốn gia đình. Hay là...
— Sao cơ?
— Không biết nữa, tôi không thể đánh giá một cách chính xác về cô ta được. Có những người thoạt gặp là ta hiểu liền, nhưng với cô ta thì khác. Không ra vẻ gái nông thôn, không có giọng nói đặc biệt, chỉ mường tượng một cách mơ hồ hình như cô ta có đôi chút học thức. Tính tình thì đặc biệt không thích trả lời, hay lẩn tránh tôi, cách cư xử lịch sự, rõ ràng là con nhà có giáo dục.
— Túi xách cô ta đựng những gì?
— Nào phấn, sáp, khăn tay và chìa khoá.
— Chìa khoá như thế nào?
— Một chìa khoá mở cửa buồng, do tôi đưa cho và một chìa khoá vali. Trong túi còn một quyển sổ tay đã sờn và một bức ảnh lẫn trong tiền.
— Ảnh đàn ông hay đàn bà?
— Ảnh chụp một người đàn ông, cách đây ít ra cũng đã mười lăm năm rồi, tấm ảnh đã ngả màu và quăn góc. Người đàn ông này trạc tuổi bốn mươi.
— Bà có thể mô tả kĩ hơn được không?
— Khá đẹp trai, nét mặt đáng chú ý, ông ta mặc một bộ đồ nhạt, có lẽ bằng len, như người ta thường mặc ở Nice; đó là điều trước tiên đập vào mắt tôi. Lúc ấy tôi nghĩ ngay đến Nice vì thấy có một cây cọ ở đằng sau.
— Nét mặt có giống không?
— Giống cô ta ư? Không giống. Tôi nghĩ chắc không phải bố của cô ta, vì trông chẳng giống nhau chút nào.
— Nếu gặp, bà có nhận ra không?
— Nếu như người đàn ông trong ảnh không thay đổi quá nhiều.
— Bà có hỏi về người đàn ông này không?
— Tôi làm cách nào có thể giải thích cho cô ta, chả nhẽ thú nhận là tôi đã nhìn thấy bức ảnh do mở trộm túi xách à? Tôi chỉ nhắc đến Nice, đến Midi...
— Mang tất cả đi nhé, Janvier.
Maigret vừa nói, vừa chỉ vào những thứ đựng trong ngăn kéo, chiếc áo treo trong tủ và cái vali xanh. Họ mở khoá, nhét tất cả đồ đạc vào vali mà vẫn còn thừa chỗ. Họ hỏi xin bà Crêmieux một sợi dây buộc lại.
— Liệu tôi có bị rắc rối không, thanh tra?
— Với chúng tôi thì không.
— Còn với các nhân viên thu thuế?
— Cái đó chẳng dính dáng đến công việc của chúng tôi. - Maigret nhún vai, vẻ khó chịu trả lời.