BẢY
Maigret đút hai tay vào túi quần, đứng đợi trên hè, trong khi Janvier bước vào toà nhà hỏi thăm. Ông nghĩ rằng, phố Ponthieu có thể là một phố nhỏ hay là một cái hẻm của đại lộ Champs Élysées. Ở Paris, các đường phố lớn đều kết hợp với một phố nhỏ rộn rịp, có thể chạy song song và chật ních các quán rượu nhỏ, cửa hàng thực phẩm, tiệm ăn dành cho lái xe, khách sạn rẻ tiền, cửa hiệu cắt tóc và đủ các loại lái buôn.
Ông vừa định bước vào một cửa hàng bán rượu vang thì Janvier xuất hiện.
— Đây rồi, sếp ạ!
May mắn hai người gõ đúng toà nhà đầu tiên. Như thường lệ tại Paris, nhà trọ này tối, nhưng được cái người phụ nữ gác cửa còn trẻ và hấp dẫn. Một đứa bé đang nghịch, đá vào con thiên nga bằng cao su.
— Ông cũng là cảnh sát phải không?
— Vì sao bà bảo là “cũng”?
— Vì đêm qua có một ông cảnh sát đã tới đây, lúc tôi vừa định đi ngủ. Một ông nhỏ người, dáng điệu thiểu não, hoá ra ông ta bị cảm lạnh. Tôi nghĩ, có lẽ ông ta đang khóc than vợ vừa bị chết.
Nghe bà gác cửa mô tả lão Malgracieux, người ta không nhịn được cười.
— Lúc đó là mấy giờ, thưa bà?
— Ngót mười giờ. Ông ta phải đứng đợi vì tôi đang thay quần áo đằng sau bình phong. Các ông cũng đến hỏi tin như vậy?
— Lão hỏi về tin tức cô Jeanine Armenieu?
— Vâng, về cô Armenieu và cô bạn gái mới bị giết.
— Bà nhận ra bức ảnh đăng báo không?
— Tôi không tin tưởng lắm?
— Vậy cô gái bị ám sát có trọ tại đây chứ?
— Xin mời hai thanh tra ngồi, cứ bỏ áo ra và thật sự tự nhiên thoải mái cho đỡ nóng. Tôi còn phải quấy bột cho cháu.
Đến lượt người gác cửa hỏi:
— Hai thanh tra và ông hôm qua không ở cùng một Cục à? Đáng lẽ tôi không nên hỏi mới phải. Như tôi đã kể tối hôm qua, người thuê thật, tức là người giữ hợp đồng là cô Jeanine Armenieu. Tôi vẫn quen gọi là Jeanine. Bây giờ cô ta đã lấy chồng. Tin cưới có đăng báo, phải không?
Maigret gật đầu.
— Cô ta ở trọ đây được bao lâu?
— Khoảng hai năm. Lúc mới đến, cô ta trông rất trẻ và ngây thơ, hàng ngày mọi cái diễn ra cô đều hỏi ý kiến tôi.
— Cô Jeanine có đi làm không?
— Cô ta đánh máy chữ cho một hãng buôn cách đây không xa là bao, tôi không biết đích xác là hãng buôn nào. Cô ta thuê một căn phòng nhỏ, rất xinh xắn, ở lầu ba và trông ra sân.
— Cô bạn có ở chung không?
— Có. Nhưng chỉ có Jeanine trả tiền thuê và hợp đồng đề tên cô ta.
Người gác cửa thích thú kể lể và kể thao thao vì hôm qua đã cung cấp tin tức này cho Lognon.
— Hai cô bạn bỏ đi đã sáu tháng nay. Nói chính xác hơn, thì Jeanine bỏ đi trước.
— Hợp đồng thuê đề tên Jeanine chứ?
— Vâng. Một buổi tối, chỉ còn hai hay ba ngày nữa thì đến cuối tháng, cô Jeanine bước vào, ngồi đúng chỗ thanh tra đang ngồi, nói: “Bà Marcelle, tôi chán ngấy lắm rồi. Lần này thì tôi vĩnh viễn xin đủ.”
— Đủ cái gì? - Maigret hỏi.
— Đủ với cô bạn gái, cô Louise.
— Hai cô bạn này không ăn ý với nhau nữa?
— Để tôi xin giải thích. Cô Louise chỉ chuyện phiếm thôi, những điều sơ sài tôi nắm được là do Jeanine kể lại nên tôi chỉ nghe được một mặt của vấn đề. Lúc đầu tôi đinh ninh là hai chị em ruột, hoặc chị em họ, hay hai cô bạn gái từ thuở nhỏ. Sau này, Jeanine nói rõ, họ đi cùng chuyến tàu và chỉ quen nhau cách đây hai, ba tháng.
— Hai cô bạn không thân nhau nữa?
— Thật khó nói, vừa có, vừa không. Hạng gái ở lứa tuổi này vẫn hay đến trọ tại nhà chúng tôi. Hiện nay chúng tôi có hai cô làm vũ nữ tại rạp Lido và một cô làm thợ sửa móng tay tại cửa hiệu Claridge. Những cô gái này phần lớn đều đã kể hết đời tư cho tôi nghe. Cô Jeanine cũng vậy, chỉ mấy ngày sau tôi biết hết về đời tư cô ta. Còn Louise thì sống cách biệt, không thích giao du. Lâu nay tôi vẫn nghĩ cô ta thuộc loại học đòi làm sang, nhưng có lúc tôi cho là cô ta có tính hay thẹn và tôi thiên về ý kiến sau này hơn.
Lần đầu tiên tới Paris, những cô gái như cô ta thường cảm thấy bị lạc lõng trong hàng triệu người. Thế là họ bịp bợm, khoe khoang, ra sức thuyết phục hay là chui vào cái vỏ ốc của mình. Cô Jeanine thuộc hạng người thứ nhất, không biết e ngại là gì. Hầu hết các tối đều đi phố, mới được vài tuần mà hai, ba giờ sáng mới về nhà, học cách ăn diện. Trọ chưa được ba tháng, đêm đã dắt trai vào buồng. Nhưng đây không phải là nhà trọ gia đình, cô ta có phòng riêng. Việc của cô ta chẳng dính líu đến tôi.
— Mỗi cô đều có buồng riêng?
— Vâng. Nhưng đêm ngủ hẳn Louise phải nghe thấy tất cả. Đến sáng, cô ta phải đợi cho gã đàn ông đi khỏi mới vào buồng tắm rửa ráy hay vào bếp nấu ăn.
— Vì vậy mà hai người xích mích với nhau?
— Tôi không dám chắc. Toà nhà này có hai mươi hai người thuê, biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra trong hai năm trời. Có điều không ngờ, là có một trong các cô gái trọ bị giết.
— Chồng bà làm nghề gì?
— Trưởng hầu bàn tại một tiệm ăn trên Quảng trường Des Ternes. Bây giờ tôi cho cháu ăn, không phiền hai thanh tra chứ?
Người gác cửa đặt con trên cái ghế cao, dùng thìa bón, câu chuyện vẫn mạch lạc:
— Hôm qua tôi đã kể hết với ông đồng nghiệp, thấy ông ta ghi chép cẩn thận. Theo tôi nghĩ, cô Jeanine là hạng người biết mình muốn gì và không từ một thủ đoạn nào để đạt điều mong muốn. Không phải bạ ai cô ta cũng đi lang chạ, phần lớn các gã đàn ông đến chơi đều có xe riêng. Sáng sớm, khi đi đổ thùng rác, tôi vẫn thấy xe hơi của họ đậu trước cửa nhà. Họ không nhất thiết còn trẻ, mà cũng không già, nhưng tất nhiên đến không phải chỉ để vui đùa. Cô ta thường hỏi tôi những câu hỏi biểu lộ những điều cô đang khao khát tìm hiểu. Ví dụ, nếu được mời đi ăn tiệc, cô ta thường hỏi ý kiến tôi xem nên ăn mặc như thế nào, tiệm ăn đó có sang trọng không, vân vân và vân vân... Chính vì vậy mà chưa đầy sáu tháng sống ở Paris, Jeanine đã hiểu biết về Paris khá tường tận.
— Cô bạn của cô ta cũng đi cùng chứ?
— Không. Họ chỉ đi với nhau khi xem cinéma.
— Tối tối Louise sinh hoạt như thế nào?
— Phần lớn các buổi tối cô ta thường ở nhà, trên tầng lầu. Đôi khi cũng ra phố dạo chơi, nhưng không đi xa, như thể còn sợ sệt. Tuy cùng lứa tuổi nhưng Louise vẫn còn non nớt, so với bạn bè. Chính điều đó đôi lúc làm cô Jeanine thấy khó chịu. Cô ta có lần nói với tôi: “Giá trong chuyến tàu đêm đó, tôi sáng suốt đi ngủ, chứ không ngồi tán gẫu với cô ta thì hơn”. Nhưng tôi tin chắc Jeanine muốn có người nói chuyện cho vui. Các cô gái lên Paris kiếm việc làm, thường kết bạn với nhau từng đôi một. Dần dà về sau họ mới bắt đầu ghét nhau. Louise và Jeanine cũng vậy, hai cô bắt đầu chán nhau, nhất là từ khi Louise không thích nghi được với hoàn cảnh mới và không kiếm được việc làm quá dăm ba tuần lễ. Cô ta không được giáo dục bao nhiêu, giọng nói hơi khó nghe nên không kiếm được việc làm văn phòng. Và khi may mắn kiếm được việc bán hàng, thì bao giờ cũng có chuyện mắc mứu, có thể bị chủ hiệu, hay quầy trưởng giở trò tán tỉnh. Nhưng mỗi khi bị giở trò tán tỉnh, cô ta lại vênh váo lên mặt ta đây, tát vào mặt chủ, rồi lao vụt ra phố, đóng sầm cửa lại, chứ không khéo léo cư xử một cách tế nhị để người ta hiểu mình không phải là hạng người như vậy. Thêm vào đó, có lần cô ta bị nghi oan là lấy trộm khi cửa hàng mất đồ. Những chuyện như thế, Jeanine đã kể lại cho tôi nghe. Bản thân tôi thì chỉ thấy có những lần Louise không có việc làm, đi phố về muộn hơn thường lệ, vì phải đi tua các địa chỉ cô ta lượm lặt trong mục rao cần người.
— Hai cô ăn cơm ngay trong buồng chứ?
— Vâng, hầu hết các bữa đều ăn tại nhà, trừ trường hợp Jeanine được bạn mời. Năm sau, hai cô cùng đi Deauville nghỉ trong một tuần, nhưng Louise trở về sớm hơn, còn Jeanine phải mấy ngày sau mới về. Không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai cô vẫn ở chung phòng, nhưng giận nhau, không nói chuyện với nhau trong một thời gian.
— Louise có hay nhận được thư từ gì không?
— Có lẽ cô ta mồ côi, chẳng bao giờ nhận được thư riêng. Nhưng Jeanine cho tôi biết, cô ta còn mẹ sống ở miền Nam, một mụ dở hơi chẳng ngó ngàng đến con gái. Thỉnh thoảng Louise nhận được các phong bì có in địa chỉ của các hãng xin việc làm.
— Thế còn Jeanine?
— Cứ hai, ba tuần cô ta lại nhận thư của ông bố goá vợ, sống ở Lyon gửi cho. Còn phần lớn có người trực tiếp mang thư tay đến hẹn hò.
— Jeanine kể với bà cách đây bao lâu, rằng cô ta muốn tống khứ cô bạn gái đi?
— Cách đây hơn một năm, có lẽ mười tám tháng. Nhất là sau lần hai người cãi nhau, và sau mỗi lần khi cô bé bị mất việc làm. Những lúc đó cô Jeanine rền rĩ: “Tôi bỏ nhà ra đi, để được sống tự do, nào ngờ lại gánh phải cái của nợ này!”. Nhưng tôi tin chắc chỉ vài ngày sau cô ta lại sung sướng thấy bạn có mặt ở nhà, cứ như các cặp vợ chồng mới cưới vậy. Chắc hai ông đều có gia đình rồi?
— Cô Jeanine rời nhà trọ này đã sáu tháng nay?
— Vâng. Mấy tháng qua cô ta thay đổi nhiều, ăn diện hơn, tiêu pha nhiều hơn, lai vãng tới các nơi sang trọng hơn các nơi cũ tới một bậc. Đôi khi hai, ba ngày liền không về nhà. Nào hoa, nào các hộp sôcôla của cửa hiệu Bà hầu tước De Sévigné tới tấp gửi tới. Tôi mới nắm được như vậy. Một buổi tối, Jeanine bước vào, ngồi xuống đây và nói:
“Lần này thì tôi đi hẳn, bà Marcelle ạ. Chẳng có gì thắc mắc cả, chỉ vì tôi không thể sống quãng đời còn lại với nó.”
“Cô chưa lấy chồng chứ?” - Tôi hỏi đùa. Jeanine không cười, mà nói dịu dàng:
“Tôi không cưới ngay bây giờ. Khi nào cưới, bà đọc báo, sẽ biết tin.”
Chắc chắn cô ta đã gặp ông Santoni. Nụ cười tủm tỉm biểu lộ một thái độ rất tự tin. Tôi nói, vẫn cái vẻ bông đùa:
“Cô mời tôi ăn cưới không?”
“Tôi không dám hứa, nhưng sẽ gửi biếu bà một món quà xứng đáng.”
— Cô ta đã gửi quà chưa? - Maigret hỏi.
— Vẫn chưa gửi, nhưng có lẽ sắp gửi. Dù sao cô ta đã đạt được điều mong muốn, và hiện nay đang hưởng tuần trăng mật ở Ý. Để trở lại câu chuyện tối hôm đó, cô ta thừa nhận với tôi đã bỏ đi không cho bạn biết và tìm cách không để cho bạn lần ra địa chỉ mới dọn đến. “Nếu nó lần ra địa chỉ, tôi sẽ bị đày vào cùng một hoàn cảnh như nó mất!” Và cô ta hành động đúng như đã kể với tôi, xách hai cái vali, trong lúc Louise không có nhà. Để đảm bảo an toàn, cô ta không cho cả tôi biết địa chỉ mới. “Thỉnh thoảng tôi sẽ tạt vào thăm và xem có thư không.” Cô ta nói vậy khi từ giã nơi này.
— Bà có gặp lại Jeanine không?
— Có, ba hay bốn bận. Còn vài ngày nữa thì đến kỳ phải trả tiền thuê trọ. Buổi sáng cuối cùng khi đến hạn phải trả phòng, cô Louise đến báo cho tôi biết sẽ rời đi. Phải nói lúc ấy tôi rất ái ngại. Cô ta không khóc, trông bối rối ra mặt, môi run run khi nói với tôi. Hành lí chỉ có một cái vali xanh duy nhất. Tôi hỏi cô đi đâu, thì Louise trả lời một cách chung chung chưa dứt khoát. Tôi bèn gợi ý:
“Hay cô ở lại dăm ba ngày, chờ tôi tìm người thuê...”
“Rất cảm ơn bà, nhưng tốt hơn là tôi không nên...”
Thật đúng là tính cách cô ta. Tôi nhìn cô ta xách vali đi xuôi và lúc sắp rẽ ngoặt ở góc phố, tôi cảm thấy muốn gọi lại, cho cô ta một ít tiền.
— Cô Louise có trở lại gặp bà lần nào không?
— Cô ta có trở lại, không phải để gặp tôi, mà để hỏi địa chỉ Jeanine. Tôi trả lời chưa có, nhưng có lẽ cô ta không tin.
— Vì sao cô ta vẫn muốn liên hệ với Jeanine?
— Có lẽ để lấy lòng bạn trở lại, hoặc để vay tiền. Nhìn cách ăn mặc, dễ dàng nhận thấy ngay, cô ta đang gặp khó khăn.
— Louise đến gặp bà lần cuối cùng cách đây bao lâu?
— Cách đây hơn một tháng. Lúc đó tôi đang đọc tờ báo đặt trên bàn. Lẽ ra lúc ấy tôi không nên nói thì hơn. Thế nhưng tôi đã nói: “Tôi không biết hiện nay cô Jeanine sống ở đâu, nhưng cột tin vặt trên báo ra ngày hôm nay có đăng tin: Tối nào người ta cũng trông thấy Marco Santoni, con trai chủ hãng rượu Vermouth nổi tiếng, cặp kè với cô Jeanine, một cô người mẫu rất xinh đẹp, tại hộp đêm Maxim's.
Maigret nhìn Janvier và Janvier hình như cũng nhìn ra vấn đề. Cách đây hơn một tháng, Louise Laboine đến phố De Douai lần đầu tiên thuê áo dạ hội tại cửa hiệu Irène, phải chăng để nhằm mục đích đến hộp đêm Maxim's gặp bạn?
— Louise có gặp được bạn không?
— Không ạ. Mấy ngày sau, Jeanine tạt lại chơi. Tôi có hỏi thì cô ta cười, trả lời: “Dạo này chúng tôi luôn luôn có mặt tại hộp đêm Maxim's. Nhưng chắc gì con Louise tội nghiệp lọt vào được.
— Tất cả những điều này, bà có kể với ông cảnh sát điều tra tối qua lại đây không? - Maigret thẩm tra.
— Có lẽ không được đầy đủ chi tiết. Vì có một số điều tôi mới nhớ lại.
Maigret cố hình dung xem, căn cứ vào câu chuyện vừa nghe, lão Lognon liệu có khả năng khám phá được gì để tiến hành điều tra. Tối hôm qua, quãng mười giờ đêm, lão đã có mặt tại chính căn nhà này của bà gác cửa. Từ sau đó thì lão mất tăm hơi.
— Ông chịu khó đợi một phút, để tôi đặt cháu lên giường ngủ.
Bà Marcelle lau mặt và tay cho con sạch sẽ, đặt lên bàn thay quần áo, rồi mang con vào hốc tường, dịu dàng nựng cho con ngủ. Lúc trở lại, nét mặt bà trông có vẻ lo nghĩ:
— Tôi có đáng khiển trách về những điều xảy ra không? Mọi việc dễ dàng biết bao, nếu hai cô này đừng giữ bí mật như vậy! Cô Jeanine sợ bị bạn quấy rầy, không cho tôi biết địa chỉ mới. Còn Louise có thể cho tôi biết địa chỉ lắm chứ! Cách đây khoảng mười ngày, hay không đến mười ngày, tôi không chắc chắn lắm, có một người đàn ông bước vào, hỏi tôi xem có ai trọ tên là Louise Laboine không? Tôi trả lời, cô ta đã dọn đi từ nhiều tháng nay, nhưng vẫn còn trú tại Paris vì thỉnh thoảng có ghé lại thăm tôi. Hiện tôi không biết địa chỉ cô ta ở đâu.
— Hạng người như thế nào?
— Một người ngoại quốc, Anh hãy Mỹ gì đó, nếu căn cứ vào giọng nói. Dáng người sang trọng, hao hao giống cái ông cảnh sát điều tra lại đây tối hôm qua. Không hiểu vì sao, ông ta làm tôi nghĩ đến một anh hề. Nghe tôi trả lời, ông ta sửng sốt và băn khoăn hỏi xem Louise có sắp quay lại không.
“Có thể chỉ sáng mai, mà cũng có thể phải hàng tháng.” Tôi trả lời.
“Nếu thế tôi để lại cho Louise một bức thư ngắn.”
Rồi ông ta ngồi xuống bàn, xin tôi một mảnh giấy, một cái phong bì, dùng bút chì viết thư. Tôi bỏ thư vào trong hộc tủ và quên khuấy đi mất. Ba ngày sau, ông ta quay lại, thấy thư vẫn còn đó thì thất vọng ra mặt. Ông ta nói: “Tôi sắp phải đi rồi, không thể đợi lâu được.” Tôi hỏi xem có quan trọng lắm không? Vâng, rất quan trọng đối với Louise. Ông ta lấy lại bức thư cũ, viết lại bức thư khác dài hơn, lần này với thái độ dứt khoát hơn. Viết xong, ông ta thở dài, trao cho tôi bức thư.
— Bà không gặp lại ông ta nữa?
— Có, một lần, vào ngày hôm sau. Ba ngày sau thì Jeanine tạt vào thăm và hồi hộp báo cho tôi biết: “Báo sắp đăng tin về đám cưới của tôi.” Cô ta đang đi mua sắm đồ đạc, xung quanh mình lủng lẳng các túi to, túi nhỏ mua tại các cửa hiệu sang nhất. Tôi kể cho Jeanine biết về cái ông nhỏ người đến thăm và bức thư gửi cho Louise.
“Lúc này biết tìm Louise ở đâu?” Tôi nói thêm.
Jeanine suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Bà có thể đưa cho tôi bức thư. Theo chỗ tôi hiểu chẳng chóng thì chầy Louise sẽ tìm đến gặp tôi, sau khi đọc báo biết tôi đang ở đâu...”
Tôi do dự, sau nghĩ lại, có lẽ cô Jeanine nói đúng.
— Vậy bà đưa bức thư cho Jeanine chứ?
— Vâng, cô Jeanine đọc lướt trên phong bì, rồi nhét bức thư vào xắc. Khi từ giã, cô ta còn quay lại nói: “Bà sẽ nhận được quà cưới của tôi, không phải lâu la nữa đâu, bà Marcelle ạ!”
Maigret ngồi im lặng, nhìn xuống sàn nhà:
— Đấy là tất cả những điều bà kể cho ông cảnh sát lại đây tối qua?
— Vâng, tôi nghĩ như vậy. Để tôi cố nhớ xem, đúng là tôi không thể nói khác.
— Sau đó cô Louise vẫn chưa tạt lại thăm bà?
— Chưa ạ.
— Như vậy cô ta vẫn chưa biết Jeanine giữ bức thư của mình?
— Tôi đoán là chưa, vì cô ta chưa được nghe tôi trực tiếp báo tin.
Maigret cố khám phá nhiều hơn những điều hy vọng, trong mười lăm phút cuối cùng nói chuyện với bà Marcelle, nhưng đến đây thì dấu vết theo dõi bỗng dừng lại, vai trò lão Malgracieux bỗng nổi bật lên, ông suy nghĩ về lão nhiều hơn là về Louise Laboine. Lão đã đến đây, được nghe cùng câu chuyện này. Ngay sau đó thì lão mất tăm hơi, không để lại vết tích gì. Người khác mà nghe được câu chuyện như lão đã nghe đêm qua, thế nào cũng gọi điện báo cáo và xin chỉ thị. Lognon thì không, lão quyết tâm tự tìm hiểu lấy vấn đề.
Bà gác cửa nhận xét:
— Thanh tra trông có vẻ lo nghĩ quá.
— Chắc tối qua ông hạ sĩ không nói gì hay bình luận gì với bà chứ?
— Không ạ. Nghe xong, ông ta cảm ơn tôi, rồi đi về. Khi ra tới ngoài phố, ông ta bước ngoặt sang phải.
Đến lượt Maigret và Janvier cảm ơn bà gác cửa, rồi ra về. Ông dẫn Janvier đi qua một quán rượu nhỏ mà trước đó ông không để ý, bước vào gọi hai cốc pernod, cả hai ngồi uống, chẳng nói chẳng rằng.
— Anh gọi điện cho quận hai xem họ có tin tức gì về Lognon không? Nếu họ không biết, thì anh gọi tiếp cho vợ lão. Nếu không gọi được thì điều tra xem lão có liên lạc gì với Trung tâm Cảnh sát không.
Janvier từ buồng điện thoại trở ra thì thấy Maigret đang chậm chạp uống cốc thứ hai.
— Như vậy còn lại cách giải thích duy nhất là lão gọi điện sang Ý.
— Sếp cũng sắp gọi điện sang Ý chứ?
— Về Trung tâm gọi nhanh hơn.
Lúc hai người về tới nơi, hầu hết mọi người đã đi ăn cơm trưa. Maigret sai lập danh sách các khách sạn tại thành phố Florence, chọn lấy các khách sạn sang trọng nhất. Gọi điện đến lần thứ ba, thì người ta trả lời ông, cặp vợ chồng Santoni có trọ tại đó, nhưng vừa đi xuống dưới nhà ăn cơm trưa cách đây nửa tiếng.
Thật may mắn, chỉ mấy phút sau ông liên lạc được với vợ chồng Santoni do người trưởng phục vụ đã làm việc tại các khách sạn ở Paris, nói tiếng Pháp võ vẽ, trả lời cho biết.
— Ông làm ơn mời bà Santoni lại buồng điện thoại.
Khi người trưởng phục vụ đi báo tin, Maigret nghe thấy một người đàn ông chất vấn, giọng gây gổ:
— Ông làm ơn nói cho biết, đầu đuôi ra sao?
— Ai đang nói đấy? - Maigret hỏi.
— Marco Santoni đây! Nửa đêm qua cảnh sát Paris đã đánh thức chúng tôi dậy, yêu cầu cung cấp những tin tức khẩn khiết. Hôm nay lại ông lại quấy rầy chúng tôi ngay lúc chúng tôi đang ăn cơm.
— Tôi rất lấy làm tiếc, ông Santoni ạ. Chánh thanh tra Maigret ở Trung tâm Cảnh sát đây.
— Nhưng điều đó không giải thích vì sao vợ tôi tiếp tục bị truy nã...
— Chúng tôi không quan tâm đến vợ ông. Nhưng vợ ông có một cô bạn gái mới bị ám sát.
— Đêm qua một đồng nghiệp của Chánh thanh tra đã cho biết rồi. Phải chăng đó là lý do để...
— Vợ ông có giữ một bức thư, và bức thư đó có thể cho phép chúng tôi...
— Vì vậy mà cảnh sát gọi dây nói cho vợ tôi hai lần? Vợ tôi đã nói với ông thám tử đêm qua rồi.
— Nhưng ông thám tử đó hiện đang mất tăm hơi.
— À, ra thế!
Marco Santoni vẫn còn bực mình.
— Tôi sẽ gọi vợ tôi lại, nhưng sau đó thì mong Chánh thanh tra để cho vợ tôi được yên thân, đừng để báo chí đăng tên rùm beng lên.
Có tiếng nói thì thầm, có lẽ Jeanine cũng đứng trong buồng điện thoại với chồng.
— A lô! - Jeanine nói.
— Thưa bà, tôi rất lấy làm buồn. Chắc bà đã biết về vấn đề gì rồi chứ. Bà gác cửa ở phố Ponthieu có đưa cho bà một bức thư gửi cho cô Louise.
— Tôi sẽ không bao giờ lại dại dột đề nghị nhận hộ bức thư đó.
— Bức thư đó bây giờ ở đâu?
Im lặng. Maigret tự hỏi, phải chăng đường dây bị cắt.
— Đêm hôm cưới, khi Louise đến gặp bà tại tiệm Roméo, bà đã trao trả bức thư đó rồi, phải không?
— Tôi chưa trả. Đêm hôm cưới lẽ nào tôi lại mang bức thư đó trong người.
— Cô Louise tìm đến gặp bà vì bức thư đó, phải không?
Lại im lặng, hình như Jeanine đang do dự.
— Không. Louise không được biết về bức thư đó.
— Thế cô ta muốn gì?
— Quả thật khi đến vay tiền, Louise nói rằng hiện cô ta không còn một xu dính túi, nên đã bị tống cổ ra khỏi nhà trọ, và nói bóng gió cô ta chỉ còn con đường tự sát. Tất nhiên Louise không nói toạc ra như vậy, bởi lẽ, với Louise thì không có gì rõ rệt cả.
— Bà cho Louise vay tiền chứ?
— Tôi không đếm, chừng vài trăm quan.
— Bà có nói cho cô Louise biết về bức thư đó chứ?
— Vâng ạ.
— Bà nói đích xác những gì với cô Louise?
— Như trong thư.
— Bà đã xem thư trước cô Louise?
— Vâng ạ. Không phải tôi xem thư vì tò mò, mà cũng không phải tôi bóc thư xem. Chánh thanh tra có thể không tin. Quả thật chính Marco tìm thấy bức thư trong túi xách của tôi, tôi đành kể đầu đuôi câu chuyện, nhưng chồng tôi không tin. Tôi nói: “Vậy anh bóc thư mà xem”.
Jeanine nói nhỏ với chồng, vẫn còn đứng trong buồng điện thoại:
— Hừm, tốt nhất là nói thật với họ đi, sớm muộn họ cũng sẽ phát hiện ra.
— Bà còn nhớ thư nói gì chứ?
— Tôi không nhớ nguyên văn, thư viết khó xem, bằng một thứ tiếng Pháp tồi, đầy lỗi chính tả. Thư viết áng chừng như sau: “Người ta có nhờ tôi truyền đạt lại cho cô một tin rất quan trọng và tôi cần gặp cô càng sớm càng tốt. Cô đến tiệm rượu Pickwick's tại phố Ngôi sao hỏi Jimmy. Chính là tôi đó. Nếu không thấy tôi, người phục vụ sẽ nói cho biết chỗ tìm tôi”. Chánh thanh tra vẫn còn nghe đấy chứ?
— Đang ghi chép. - Maigret nghe nói, vẻ bực bội. - Bà nói tiếp đi.
— Thư viết tiếp: “Có thể tôi không lưu lại Pháp được lâu, nếu phải đi trước khi gặp cô, tôi sẽ để lại thư cho người phục vụ, ông ta sẽ đòi xem chứng minh thư mới trao thư. Cô hiểu lý do tại sao”.
— Có thế thôi ư?
— Vâng ạ.
— Bà có đưa thư cho cô Louise không?
— Có ạ.
— Cô Louise có hiểu lí do không?
— Thoạt đầu thì không. Sau đó Louise có vẻ đắn đo một lúc, cảm ơn tôi rồi bỏ đi.
— Đêm hôm đó bà không biết thêm tin tức gì về cô Louise sao?
— Không ạ, làm sao tôi biết được. Mãi hai ngày sau tôi tình cờ đọc báo, mới biết tin Louise bị giết.
— Bà có đoán cô Louise sẽ đến tiệm Pickwick's không?
— Rất có thể lắm chứ, phải không? Thế ở địa vị cô bạn tôi, Chánh thanh tra có tới không?
— Còn ai biết, ngoài bà và chồng bà chứ?
— Tôi không biết. Tôi bỏ bức thư ngắn đó vào túi xách trong hai, ba ngày.
— Khi đó bà trọ tại khách sạn Washington phải không?
— Vâng ạ.
— Có ai tới thăm bà không?
— Chỉ có Marco, chồng tôi thôi.
— Hiện giờ bức thư ở đâu?
— Hẳn tôi phải cất nó vào một xó xỉnh nào cùng với các giấy tờ khác.
— Đồ đạc của bà vẫn còn ở khách sạn chứ?
— Chắc không còn. Trước hôm cưới tôi đã mang tất cả đến phòng Marco, trừ son phấn và mấy thứ quần áo lặt vặt thì hôm sau tôi sai người hầu đến lấy nốt. Vì bức thư ngắn này mà Louise bị giết phải không thanh tra?
— Có thể lắm. Cô ta không hỏi gì thêm về bức thư này à?
— Không ạ.
— Cô ta có kể chuyện về bố không?
— Có một hôm tôi hỏi Louise ảnh cất trong ví là của ai, thì Louise trả lời đó là ảnh bố. Tôi lại hỏi: “Ông cụ vẫn còn sống?” Louise nhìn tôi, tỏ vẻ muốn giữ kín, không trả lời. Tôi đành làm ngơ. Một lần khác, nhân kể chuyện về bố mẹ, tôi lại hỏi: “Ông cụ làm gì?” Louise trừng trừng nhìn tôi, không trả lời, tỏ vẻ muốn giữ kín như lần trước. Cô ta vẫn thế. Nay Louise đã chết, tôi không muốn có ác tâm, nhưng...
Hẳn bị chồng can thiệp, Jeanine ngừng sững lại và trả lời gọn lỏn:
— Tôi đã kể hết những điều tôi biết.
— Cảm ơn bà. Bà định bao giờ trở lại Paris?
— Trong khoảng một tuần nữa.
Janvier dùng ống nghe thứ hai để nghe câu chuyện. Anh gượng cười, nói:
— Hình như sếp đã lần ra dấu vết Lognon?
— Anh biết tiệm rượu Pickwick's nằm ở đâu không?
— Thỉnh thoảng tôi có đi qua, nhưng chưa tạt vào uống lần nào.
— Tôi cũng chưa vào uống lần nào. Anh đói không?
— Tôi vẫn còn băn khoăn muốn tìm ra...
Maigret mở cửa buồng bên cạnh, gọi Lucas:
— Có tin tức gì về Lognon không?
— Thưa sếp không ạ.
— Nếu lão gọi điện, anh có thể tìm tôi tại tiệm Pickwick's ở phố Ngôi sao.
— Thưa sếp, có một phụ nữ, chủ một khách sạn nhỏ tại phố Aboukir vừa mới đến gặp tôi. Bà ta nói, mãi bà ta mới có quyết định này. Mấy ngày vừa rồi, vì bận nên không đọc báo, nhưng dù sao thì bà ta cũng tới để báo cáo rằng cô Louise Laboine đã trọ bốn tháng tại khách sạn của bà ta.
— Vào thời gian nào?
— Mới thôi, nhưng Louise đã dọn đi cách đây hai tháng
— Hẳn Louise dọn thẳng từ đó tới phố De Clichy.
— Vâng ạ. Cô ta bán hàng tại một cửa hiệu ở đại lộ Magenta. Đây là một trong các cửa hiệu có quầy bên ngoài bày bán các hàng hoá hạ giá. Mùa đông vừa rồi, Louise sống một thời gian ở đó và phải nằm liệt giường một tuần lễ vì bị cảm lạnh.
— Có ai chăm sóc cô ta không?
— Không ạ. Buồng cô ta trọ là một cái gác xếp nằm ở tầng trên, một chỗ trọ mạt hạng. Khách trọ phần lớn là người Nord Africains.
Đến nay, các lỗ hổng đã được lấp đầy gần hết. Quá khứ của Louise Laboine đã có thể dựng lại từ lúc rời nhà mẹ ở Nice cho đến tối hôm tìm gặp Jeanine tại tiệm Roméo.
— Ta đi chứ, Janvier?
Như vậy chỉ còn phải phát hiện xem đêm hôm bị giết Louise Laboine làm những gì trong khoảng thời gian hai giờ sau khi rời tiệm Roméo vào lúc nửa đêm. Người lái xe taxi trông thấy Louise tại Quảng trường Saint Augustin, sau đó còn đi bộ về phía cổng vòm Thắng Lợi, ở ngã tư đại lộ Haussmann và Faubourg Saint Honoré. Chính đó là đường đi về phố Ngôi sao.
Louise Laboine, một cô gái chưa bao giờ biết tổ chức cuộc sống, bị phụ thuộc vào người bạn gái duy nhất tình cờ gặp trên tàu. Nhưng lúc này, người con gái đó đang đi bộ nhanh dưới làn mưa bụi như thể hăm hở đi tới gặp thần định mệnh.