← Quay lại trang sách

Chương 158 Tiếng Trống Đồng Vang Vọng

Tiếng trống đồng vang lên trầm hùng, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào sâu thẳm đạo tâm của các tu sĩ. Đó không phải là âm thanh bình thường, mà là tiếng vọng của lịch sử, của tổ tiên, của non sông.

Những hoa văn trên mặt trống đồng khổng lồ ở sân đình bỗng nhiên sống dậy. Hình ảnh chim Lạc tung cánh bay lên, hình ảnh những người dân lao động, tất cả đều hóa thành những luồng sáng, bay ra khỏi mặt trống, chiếu rọi vào khoảng không trước mặt.

Một thế giới mới được tạo ra từ ánh sáng. Đó là một vùng đất hoang sơ, vô tận, không có núi sông, không có cây cỏ, chỉ có đất đai màu mỡ đang chờ được khai phá.

Giọng nói của vị giám khảo lại vang lên, lần này đầy vẻ trang nghiêm.

"Vòng thứ hai: Dựng Nước và Giữ Nước."

"Lịch sử của mọi nền văn minh, đều bắt đầu từ việc khai hoang mở cõi, xây dựng xóm làng, rồi lại phải chống giặc ngoại xâm để bảo vệ thành quả. Trong một tháng, các ngươi hãy dùng Đạo của mình, hợp sức với nhau để xây dựng nên một vùng đất trù phú trên mảnh đất hoang này. Càng xây dựng được nhiều làng mạc, người dân (do pháp tắc biến thành) càng an cư lạc nghiệp, thì thành quả càng lớn."

"Tuy nhiên, oán khí từ Pháp Hải sẽ không ngừng ngưng tụ thành ngoại xâm, tấn công vùng đất của các ngươi. Hãy chuẩn bị để chiến đấu bảo vệ non sông mà các ngươi đã dựng nên. Sau một tháng, chúng ta sẽ dựa vào sự trù phú và mức độ vững chắc của vùng đất để đánh giá kết quả."

Nghe xong, các thiên tài lập tức có những phản ứng khác nhau.

Long Thái Tử cười lớn, khí phách ngút trời. "Ha ha ha! Dựng nước? Thú vị! Kẻ mạnh làm vua, đó là đạo lý hiển nhiên. Tất cả những ai đi theo bản thái tử, sẽ được ban cho chức tước, được che chở. Kẻ chống lại, sẽ bị bắt làm nô lệ để xây dựng thành trì!"

Hắn nhanh chóng tập hợp được một nhóm lớn những kẻ bị sức mạnh và thân phận của hắn thu hút, bắt đầu dùng sức mạnh để dời non lấp biển, xây dựng một pháo đài quân sự lạnh lẽo.

Trần Bình và những tu sĩ có xuất thân bình thường khác nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Lâm Minh.

Lâm Minh chỉ mỉm cười. "Chúng ta không tranh bá. Chúng ta chỉ muốn an cư lạc nghiệp."

Cậu không ép buộc ai, nhưng những người bị thái độ ngang ngược của Long Thái Tử làm cho khó chịu, đã tự động tập hợp lại xung quanh cậu. Họ tạo thành một nhóm nhỏ hơn, nhưng không khí lại vô cùng hòa thuận.

Công cuộc "khai hoang" bắt đầu.

Nhóm của Long Thái Tử thì dùng sức mạnh một cách thô bạo, bắt ép những tu sĩ yếu hơn phải lao dịch, xây nên những bức tường thành cao lớn.

Nhóm của Lâm Minh thì lại hoàn toàn khác.

Lâm Minh đứng ở trung tâm. Cậu không ra tay trực tiếp, mà chỉ dùng Thế Giới Chi Lực, mô phỏng lại hình ảnh của vị thần Sơn Tinh trong truyền thuyết. Cậu giơ tay lên, mặt đất từ từ nhô cao, tạo thành những dãy núi trập trùng làm bức tường phòng ngự tự nhiên. Cậu chỉ tay xuống đất, một dòng sông trong vắt bắt đầu chảy ra, uốn lượn quanh co, tưới tiêu cho cả vùng đồng bằng.

Trần Bình thấy vậy, vui mừng khôn xiết. Cậu vận dụng "Đạo của Cây Lúa", biến cả vùng đồng bằng thành một cánh đồng lúa tiên màu mỡ. Những cây Linh Mễ mọc lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, báo hiệu một mùa màng bội thu.

Những người khác, mỗi người một tay, người thì dựng lên những ngôi nhà tre mái lá đơn sơ mà ấm cúng, người thì tạo ra những đàn trâu bò bằng pháp thuật để cày ruộng. Một khung cảnh lao động hăng say, một ngôi làng Việt cổ thu nhỏ, dần dần hiện ra.

Nhưng sự yên bình không kéo dài được lâu.

Tiếng trống đồng lại vang lên, nhưng lần này là một nhịp điệu dồn dập, khẩn trương.

"GIẶC ĐẾN!" Giọng vị giám khảo vang lên đầy cảnh báo.

Từ phía chân trời, những bóng đen kịt, được tạo thành từ oán khí và pháp tắc hỗn loạn, bắt đầu xuất hiện. Chúng gầm rú, lao về phía hai "vùng đất" vừa được dựng nên.

Thử thách "giữ nước" đầu tiên, đã đến.