← Quay lại trang sách

Chương 159 Lũy Tre Làng

Giặc đến!"

Hai tiếng đó như một mệnh lệnh cổ xưa, khơi dậy bản năng chiến đấu đã được tôi luyện qua hàng ngàn năm lịch sử.

Tại Thiên Long Thành của Long Thái Tử, tiếng hò hét vang lên. Hắn đứng trên tường thành cao ngất, ra lệnh cho thuộc hạ dùng các loại tiên pháp mạnh mẽ, bắn phá dữ dội vào đám "ngoại xâm" đang ập đến. Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Dù bọn họ có thể chặn được đợt tấn công, nhưng thành trì bị hư hại, và những tu sĩ bị ép làm nô lệ ở tuyến đầu đã bị thương vong không ít. Đó là một chiến thắng đắt giá, một cuộc chiến dùng sức mạnh để đối chọi với sức mạnh.

Nhưng ở ngôi làng nhỏ của Lâm Minh, khung cảnh lại hoàn toàn khác.

Không có sự hoảng loạn, không có tiếng la hét. Chỉ có sự tĩnh lặng và một ý chí sắt đá. Lâm Minh đứng trên ngọn núi mà cậu tạo ra, như một vị tướng soái đang quan sát toàn bộ chiến trường. Cậu không ra tay, mà chỉ bình tĩnh ra lệnh.

"Trần Bình, dùng Đạo của đệ, biến ruộng lúa của chúng ta thành một cái bẫy."

"Các vị đạo hữu, hãy vào trong rừng tre ta vừa trồng. Mỗi người giữ một vị trí, chúng ta sẽ cho chúng thấy thế nào là thiên la địa võng."

Mọi người lập tức làm theo.

Khi đám giặc ngoại xâm hung hãn lao tới, chúng lập tức bị sa lầy vào cánh đồng Linh Mễ. Đạo của Cây Lúa mà Trần Bình tu luyện, không chỉ có sinh cơ, mà còn có sự dẻo dai, bền bỉ. Đám giặc như bị vô số sợi rễ vô hình níu chân, tốc độ chậm lại, sức mạnh cũng bị sự sống của cánh đồng từ từ bào mòn.

Vượt qua được cánh đồng, chúng lại lao vào rừng tre xanh ngát mà Lâm Minh đã tạo ra. Nhưng vừa vào trong, chúng lập tức bị lạc trong một mê cung không lối thoát. Đây không phải là một khu rừng bình thường, mà là một Thanh Trúc Trận được sắp đặt theo bát quái.

"Tấn công!"

Theo hiệu lệnh của Lâm Minh, các tu sĩ ẩn nấp trong rừng tre đồng loạt ra tay. Những cây tre cứng như sắt, nhọn như chông, từ mọi hướng đâm ra, xiên vào những con quái vật. Một cuộc chiến tranh du kích, lấy ít địch nhiều, lấy thế thắng lực, được triển khai một cách hoàn hảo.

Thấy binh lính của mình rơi vào hỗn loạn, con "tướng giặc" cầm đầu, một con quái vật được ngưng tụ từ Sát Lục pháp tắc, gầm lên một tiếng giận dữ. Nó bỏ qua những con mồi nhỏ, lao thẳng về phía ngọn núi nơi Lâm Minh đang đứng, ý đồ "bắt vua diệt giặc".

Lâm Minh nhìn con quái vật đang lao tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Cậu không dùng tiên pháp hoa lệ, không rút ra thần binh lợi khí. Cậu chỉ bay xuống, đáp xuống bên cạnh một bụi tre lớn nhất, xanh nhất trong khu rừng.

"HÚ!"

Cậu gầm lên một tiếng, vận khởi sức mạnh của Hỗn Độn Thần Ma Thể. Cậu không nhổ một cây, mà dùng cả hai tay, nhổ bật cả một bụi tre khổng lồ, bao gồm cả gốc rễ và đất đá.

Lâm Minh truyền Hỗn Độn chi lực của mình vào đó. Bụi tre tầm thường lập tức phát ra ánh sáng màu xám tro, trở nên cứng rắn và nặng nề như một ngọn núi nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của cậu như tái hiện lại một vị anh hùng trong cổ sử, một Thánh Gióng của thế giới tiên hiệp, dùng vũ khí của làng quê, của đất mẹ, để bảo vệ quê hương.

Cậu vung cả bụi tre lên, dùng nó như một cây chùy, đập thẳng vào đầu con tướng giặc.

Một đòn tấn công mộc mạc, đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một tinh thần bất khuất và sức mạnh không thể chống đỡ.

"ẦMMMMMM!"

Con tướng giặc bị một đòn này đập cho tan thành vô số mảnh vỡ pháp tắc. Thủ lĩnh đã chết, đám tàn quân còn lại mất đi sự chỉ huy, nhanh chóng bị các tu sĩ tiêu diệt sạch sẽ.

Đợt tấn công đầu tiên đã bị đẩy lùi. Làng của Lâm Minh, không một ai bị thương, không một mái nhà bị sụp đổ.

Ở một góc khuất trong hư không, các vị giám khảo của Thái Sơ Đạo Viện nhìn cảnh tượng này, trong mắt đầy vẻ chấn động.

"Đây... đây không phải là Đạo pháp thông thường. Đây là 'chiến tranh nhân dân'... hắn đã dung hợp cả binh pháp vào trong Đạo của mình. Thật không thể tin được!"

Cùng lúc đó, Long Thái Tử đứng trên tường thành đã sứt mẻ của mình, nhìn sang ngôi làng yên bình, không hề bị tổn hại của Lâm Minh. Gương mặt hắn tím lại vì tức giận và không thể tin nổi. Sự khác biệt giữa cách "giữ nước" của một bạo chúa và một người bảo vệ thực thụ, đã được thể hiện một cách không thể rõ ràng hơn.