← Quay lại trang sách

Chương 160 Mở Hội Làng

Sau khi đánh tan đợt tấn công đầu tiên, ngôi làng của Lâm Minh không chìm trong sự tự mãn, mà lại vang lên tiếng cười và sự hân hoan. Cậu không muốn xây dựng một pháo đài lạnh lẽo, mà là một mái nhà chung, một nơi chốn đi về.

"Đánh giặc xong, thì phải mở hội khao quân!" Lâm Minh nói lớn, giọng nói của cậu như một cơn gió xuân, thổi đi mọi mệt mỏi và căng thẳng.

Thế là, một Lễ Hội Làng được tổ chức ngay trên sân đình rộng lớn.

Trần Bình, với Đạo của Cây Lúa, đã hướng dẫn mọi người tổ chức Lễ Tế Trời Đất, cảm tạ thần Nông đã cho một mùa màng bội thu, cầu cho mưa thuận gió hòa. Những hạt Linh Mễ quý giá được dùng để nấu thành những nồi cơm thơm phức và những vò rượu nếp ngọt lịm. Mọi người, bất kể tu vi cao thấp, đều quây quần bên nhau, cùng ăn, cùng uống, cùng cười nói. Tình làng nghĩa xóm, tình đồng đội, được thắt chặt hơn bao giờ hết.

Sau lễ tế, là đến phần hội.

Lâm Minh không tổ chức những cuộc tỷ võ sát phạt. Cậu đề ra những trò chơi dân gian, nhưng lại ẩn chứa trong đó đạo lý tu luyện và binh pháp sâu sắc.

Một bãi đất trống được dọn ra để tổ chức kéo co. Hai đội tu sĩ không chỉ dùng sức mạnh cơ bắp, mà phải vận dụng tiên nguyên, phối hợp nhịp nhàng, biến sức mạnh của cả đội thành một. Đây chính là cách để luyện tập sự đoàn kết và đồng tâm hiệp lực trong chiến đấu.

Ở một góc khác, các tu sĩ hệ Thổ thì tổ chức cuộc thi nấu cơm niêu đất. Họ không chỉ phải điều khiển ngọn lửa một cách tinh tế, mà còn phải dùng chính linh lực của mình để giữ cho hạt gạo vừa chín tới, dẻo thơm. Đây là bài luyện tập về sự kiên nhẫn và khả năng khống chế tinh vi.

Tiếng cười nói, tiếng hò hét cổ vũ, tiếng hát đối đáp giao duyên... tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một luồng sinh khí mạnh mẽ, một thứ "nhân khí" mà không một ma công tà pháp nào có thể xâm phạm.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, Lâm Minh mỉm cười hài lòng. Sức mạnh thực sự của một dân tộc, không chỉ nằm ở gươm đao, mà còn nằm ở chính những giá trị văn hóa, ở tinh thần đoàn kết này. Đây mới là "lũy tre làng" vững chắc nhất.

Cùng lúc đó, tại Thiên Long Thành, không khí lại vô cùng u ám. Long Thái Tử dù đã đẩy lùi được đợt tấn công, nhưng thành trì hư hại, thuộc hạ thương vong. Hắn dùng sự tàn bạo để cai trị, khiến cho lòng người ly tán, bên trong đã bắt đầu xuất hiện những mầm mống của sự nổi loạn. Hắn có một đội quân mạnh, nhưng lại không có một "quê hương" để bảo vệ.

Đột nhiên, tiếng trống đồng lại một lần nữa vang lên. Nhưng lần này, âm thanh của nó không còn dồn dập, mà lại ma mị, ai oán, như tiếng khóc than từ địa ngục.