Chương 161 Ôn Dịch Chi Kiếp
Bầu trời phía trên vùng đất mà họ đang xây dựng bỗng tối sầm lại. Không phải là mây đen, mà là một làn sương độc màu xanh lục, mang theo khí tức của sự bệnh tật, chết chóc và tuyệt vọng.
"GIẶC ĐẾN! Lần này là Ôn Dịch Chi Kiếp!" Giọng của vị giám khảo vang lên đầy căng thẳng.
Làn sương độc này không tấn công vật lý, mà len lỏi vào tâm trí của mỗi người. Những tu sĩ có đạo tâm không vững, lập tức bị ảo ảnh xâm chiếm, nhìn đồng đội thành kẻ thù, la hét điên cuồng, hoặc tự làm tổn thương chính mình. Bệnh tật không chỉ ở thể xác, mà còn ở trong tâm hồn.
Tại Thiên Long Thành, sự hỗn loạn bùng nổ. Những nô lệ bị áp bức, nay lại bị ôn dịch kích động, đã nổi điên, tấn công lại chính những kẻ cai trị mình. Long Thái Tử tức giận gầm lên, dùng sức mạnh để tàn sát những kẻ nổi loạn, nhưng càng giết, sự sợ hãi và oán hận càng lan rộng, khiến cho ôn dịch càng thêm mạnh mẽ. Thành trì của hắn đang sụp đổ từ bên trong.
Nhưng ở Lạc Việt Thôn, một cảnh tượng khác lại diễn ra.
Khi làn sương độc ập đến, mọi người có chút hoảng loạn. Nhưng Lâm Minh không hề ra tay chiến đấu. Cậu đi đến cây đa cổ thụ đầu làng, nơi linh khí và nhân khí hội tụ mạnh nhất, rồi ngồi xuống xếp bằng.
"Tất cả mọi người, hãy giữ vững tâm trí, ngồi xuống cùng ta!" Giọng nói của cậu vang lên, không lớn nhưng lại vô cùng vững chãi, như một ngọn hải đăng giữa biển khơi. "Hãy nghĩ về gia đình, về đồng đội, về cánh đồng lúa mà chúng ta đã cùng nhau vun trồng. Chính khí trong lòng mạnh, thì tà ma không thể xâm phạm!"
Mọi người nghe theo. Từ Trần Bình, đến những vị tu sĩ khác, tất cả đều ngồi xuống, tập trung tinh thần. Họ không nghĩ đến việc chiến đấu, mà nghĩ về những điều tốt đẹp nhất, những giá trị cốt lõi nhất của "quê hương" mà họ vừa tạo ra.
Một luồng ánh sáng ấm áp, màu vàng nhạt, bắt đầu tỏa ra từ mỗi người. Đó không phải là tiên lực, mà là ánh sáng của ý chí, của sự đoàn kết, của chính khí.
Lâm Minh ở trung tâm, vận khởi Hỗn Độn Đồng. Cậu không nhìn vào ảo ảnh, mà nhìn thẳng vào bản chất của ôn dịch. Đó là những con ma ảnh vô hình, được tạo ra từ sự sợ hãi và tiêu cực.
Cậu không dùng sức mạnh Hỗn Độn để hủy diệt chúng. Thay vào đó, cậu bẻ một cành đa, dùng nó như một cây bút, vẽ lên không trung một chữ "AN" bằng Hán Nôm.
Chữ "AN" này, được viết bằng Thế Giới Chi Lực của cậu, tỏa ra một luồng ánh sáng bình yên và an lành vô tận. Nó như một mặt trời nhỏ, chiếu rọi khắp ngôi làng.
Những con ma ảnh ôn dịch, khi bị ánh sáng này chiếu vào, lập tức hét lên một tiếng thảm thiết rồi tan biến như sương khói gặp nắng mai.
Trận chiến kết thúc một cách lặng lẽ. Không có một giọt máu nào đổ xuống. Họ đã dùng chính "tâm" của mình, dùng tinh thần đoàn kết và chính khí ngút trời, để chiến thắng ôn dịch.
Các vị giám khảo trên hư không nhìn nhau, trong mắt không còn là sự kinh ngạc, mà đã là sự kính nể thực sự. Bọn họ hiểu rằng, người thanh niên này, thứ mà hắn đang xây dựng, không chỉ là một vùng đất.
Đó là một quốc gia, với đầy đủ nền tảng về quân sự, kinh tế và cả văn hóa, tinh thần. Hắn không chỉ là một tu sĩ, mà đã là một vị vua, một vị thánh nhân trong lòng những người đi theo hắn.