← Quay lại trang sách

Chương 163 Vang Danh Bảng Vàng

Sau khi vòng hai kết thúc, chỉ còn lại khoảng hơn một trăm tu sĩ vượt qua được khảo nghiệm. Họ được đưa trở lại sân đình trước cây đa cổ thụ.

Chiếc trống đồng ở giữa sân đình lại một lần nữa thay đổi. Nó không còn là một nhạc khí, mà biến thành một tấm Bảng Vàng khổng lồ, làm bằng một chất liệu như vàng như ngọc, tỏa ra ánh sáng của Đại Đạo. Hình ảnh này, giống hệt như những tấm bia tiến sĩ tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám, nơi vinh danh những nhân tài kiệt xuất nhất.

"Vòng thứ ba, khảo nghiệm cuối cùng: Khắc Tên Lên Bảng Vàng." Giọng của vị giám khảo vang lên. "Hãy dùng Đạo của chính mình, khắc tên của các ngươi lên trên Thiên Bảng này. Vị trí càng cao, thành tích càng tốt. Người có tên ở vị trí cao nhất, sẽ là Thủ Khoa của kỳ thi này."

Tất cả mọi người đều nín thở. Đây là bài kiểm tra cuối cùng, một bài kiểm tra trực diện nhất về bản chất và tiềm năng của Đạo mà mỗi người đang theo đuổi.

Một vài thiên tài bước lên thử. Người dùng kiếm ý để khắc, người dùng lửa để đốt, người dùng băng để điêu. Tên của họ lần lượt hiện ra trên Bảng Vàng, nhưng chỉ ở những vị trí thấp nhất, ánh sáng cũng rất mờ nhạt.

Trần Bình bước lên. Cậu dùng Đạo của Cây Lúa, một Đạo pháp hiền hòa nhưng đầy sức sống. Hai chữ "Trần Bình" từ từ hiện ra ở giữa Bảng Vàng, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim ấm áp, vững chãi. Thành tích này đã khiến nhiều người phải kinh ngạc.

Long Thái Tử, dù đã thất bại ở vòng hai, nhưng vẫn được tham gia vòng cuối. Hắn gầm lên, dùng long khí của mình, khắc hai chữ "Long Thiên" lên Bảng Vàng, vị trí còn cao hơn Trần Bình một chút, tỏa ra ánh sáng đầy bá đạo.

Cuối cùng, đến lượt Lâm Minh.

Cậu bước đến trước Bảng Vàng, trong sự chú ý của tất cả mọi người.

Cậu không dùng kiếm, không dùng lửa, không dùng bất kỳ một loại pháp thuật nào. Cậu chỉ nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của mình lên bề mặt của tấm Bảng Vàng.

Trong khoảnh khắc đó, cả tấm Bảng Vàng rung chuyển dữ dội. Một luồng sáng Hỗn Độn màu xám tro từ tay cậu lan tỏa ra.

Rồi, một cảnh tượng kinh thiên động địa xảy ra.

Ở trên đỉnh cao nhất của Bảng Vàng, nơi mà không một ai có thể chạm tới, hai chữ (Lâm Minh) không phải được "khắc" vào, mà là đang từ từ nổi lên từ bên trong, như thể chúng vốn là một phần của tấm Bảng Vàng, như thể chúng là khởi nguồn của tất cả những cái tên khác. Hai chữ này tỏa ra một thứ ánh sáng nguyên thủy, bao trùm lên tất cả.

Đại Đạo của tấm Bảng Vàng, đã nhận ra Hỗn Độn bản nguyên của cậu, và đã phải cúi đầu!

Một cột sáng chói lòa từ hai chữ "Lâm Minh" phóng thẳng lên trời, chiếu rọi khắp cả Thái Sơ Cổ Cảnh.

Giọng nói của vị giám khảo, lần đầu tiên trong đời, mang theo sự run rẩy và kính nể tột độ, vang vọng khắp nơi.

"Kỳ thi tuyển sinh Thái Sơ Đạo Viện... kết thúc."

"Thủ khoa... Lâm Minh!"

Hành trình khảo nghiệm đã kết thúc. Lâm Minh không chỉ vượt qua, mà đã trở thành một huyền thoại bất bại, một cái tên sẽ được khắc mãi ở vị trí cao nhất, để cho vô số thế hệ thiên tài sau này phải ngước nhìn. Một tương lai không thể lường trước, tại học viện tu luyện tối cao nhất của Tiên Giới, đang chờ đợi cậu.