Chương 164 Vinh Quy Bái Tổ
Khi hai chữ "Lâm Minh" hiện lên trên đỉnh của Bảng Vàng, cả Thái Sơ Cổ Cảnh chìm trong im lặng, rồi vỡ òa trong những tiếng bàn tán kinh ngạc. Cái tên này, trong một khắc, đã trở thành một huyền thoại.
Các vị giám khảo, những trưởng lão Thiên Tiên của Đạo Viện, hiện thân từ hư không. Họ nhìn Lâm Minh với ánh mắt vô cùng phức tạp: có sự tán thưởng, có sự tò mò, và có cả một sự kỳ vọng to lớn.
Vị trưởng lão dẫn đầu bay đến, cất giọng tuyên bố: "Kỳ thi kết thúc. Tất cả những người có tên trên Bảng Vàng, chính thức trở thành đệ tử của Thái Sơ Đạo Viện. Phần thưởng sẽ được phát ngay bây giờ."
Mỗi một tân đệ tử đều nhận được một lệnh bài thân phận và một bộ đạo bào màu xanh da trời. Mười người đứng đầu bảng còn nhận được thêm những phần thưởng hậu hĩnh.
Nhưng phần thưởng của Lâm Minh, vị trí Thủ khoa, lại hoàn toàn khác biệt.
Vị trưởng lão dẫn đầu đích thân trao cho cậu một tấm kim bài được làm bằng vàng ròng, trên đó khắc bốn chữ "Thủ Khoa Thái Sơ".
"Đây là Kim Bài Thủ Khoa," vị trưởng lão giải thích. "Cầm nó trong tay, ngươi có thể tùy ý ra vào Tàng Thư Các của Đạo Viện, kể cả những tầng cao nhất. Mọi tài nguyên tu luyện trong Đạo Viện, ngươi đều được ưu tiên sử dụng. Và quan trọng nhất..."
Lão dừng lại, rồi nói tiếp với một sự hâm mộ không che giấu: "Ngươi được quyền chọn cho mình một hòn đảo bay riêng biệt trong khu vực của tân đệ tử, làm động phủ tu luyện cho riêng mình. Đây là đặc quyền chưa từng có trong lịch sử của Đạo Viện."
Một đặc quyền chỉ dành cho người đứng đầu!
Sau khi phát thưởng, tất cả tân đệ tử được dẫn ra khỏi Thái Sơ Cổ Cảnh, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng khuôn viên thực sự của học viện tối cao này. Một quần thể hàng ngàn hòn đảo bay lớn nhỏ, được nối với nhau bằng những cây cầu vồng lấp lánh, tiên khí lượn lờ như mây khói, vô số các sư huynh sư tỷ mạnh mẽ bay lượn trên trời. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trong lúc mọi người còn đang choáng ngợp, Long Thái Tử đi lướt qua Lâm Minh, ánh mắt đầy vẻ căm hận, hắn dùng khẩu hình miệng để nói một câu không tiếng: "Chuyện này chưa xong đâu."
Lâm Minh chỉ mỉm cười nhạt, không hề để tâm.
Cậu được một vị trưởng lão dẫn đến khu vực tân đệ tử. Trong khi những người khác được phân vào các động phủ trong cùng một hòn đảo lớn, cậu lại được đưa đến một hòn đảo riêng biệt, trôi lơ lửng ở nơi yên tĩnh nhất. Trên đảo có núi nhỏ, có thác nước, có một rừng tre xanh mướt, tiên khí dạt dào.
"Nơi này chưa có tên, Thủ khoa có thể tự mình đặt cho nó một cái tên." Vị trưởng lão nói.
Lâm Minh nhìn khung cảnh yên bình trước mắt, khẽ nói: "Vậy hãy gọi nó là Tĩnh Lặng Viên."
Trần Bình, với tư cách là bạn của Thủ khoa, cũng được đặc cách cho phép dựng một ngôi nhà tranh nhỏ dưới chân núi trên đảo, bầu bạn cùng Lâm Minh.
Đứng giữa ngôi nhà mới của mình, nơi cậu đã tự tay giành lấy bằng chính thực lực, Lâm Minh hít mộthi thật sâu. Kỳ thi đã kết thúc, nhưng cậu biết rằng, cuộc sống ở một nơi đầy rẫy những "rồng" và "phượng" như thế này, mới thực sự bắt đầu.