← Quay lại trang sách

Chương 165 Lễ Nhập Học

Ba ngày sau, Lễ Nhập Học chính thức được cử hành tại Điện Thái Học, đại điện lớn nhất và trang nghiêm nhất của Đạo Viện.

Tất cả tân đệ tử đều mặc đạo bào mới, tề tựu đông đủ, không khí vô cùng trang nghiêm. Họ làm lễ, cúi đầu bái vọng trước những bức tượng của các vị Tiên Đế đã sáng lập nên học viện, thể hiện lòng "tôn sư trọng đạo".

Sau đó, một hư ảnh của một lão già râu tóc bạc trắng, ngồi trên một tòa sen, hiện ra giữa đại điện. Đó là Viện Trưởng của Thái Sơ Đạo Viện, một vị Tiên Vương sống từ thời thượng cổ.

Lão không nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt hiền từ nhìn xuống các tân đệ tử. "Con đường tu luyện, trước hết phải tu tâm. Ta mong các con ở đây, không chỉ học được Đạo pháp, mà còn học được cách làm một con người có ích cho trời đất. Lễ xong, các con có thể tự do khám phá."

Sau buổi lễ, cuộc sống học tập chính thức bắt đầu. Lâm Minh cùng Trần Bình đi dạo khắp nơi. Họ đến khu chợ trời của các sư huynh sư tỷ, nơi bán đủ thứ kỳ trân dị bảo. Họ đến Tàng Thư Các rộng lớn như một thế giới. Họ đến Diễn Võ Trường, nơi các thiên tài luôn không ngừng tỷ thí...

Buổi tối, khi Lâm Minh đang ngồi thiền dưới gốc tre trong Tĩnh Lặng Viên, cậu đột nhiên mở mắt.

Trước mặt cậu, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện một lão già.

Lão mặc một bộ đồ áo bà ba màu nâu sồng đã cũ, chân đi guốc mộc, tay cầm một chiếc cần câu tre. Trông lão không khác gì một ông lão nhà quê, một ông đồ về hưu đi câu cá. Trên người lão không có một chút khí tức nào, như thể là một người phàm thực sự.

Nhưng để có thể xuất hiện trên đảo của cậu một cách lặng lẽ như vậy, qua mặt tất cả các lớp trận pháp, thực lực của lão già này đã đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lão già nhìn Lâm Minh, mỉm cười hiền hậu, hàm răng đã rụng vài chiếc.

"Thủ khoa của kỳ này, quả nhiên danh bất hư truyền. Lão phu là người trông coi cái Tàng Thư Các. Thấy đạo của con có chút duyên với lão, nên đến xem thử."

Lâm Minh lập tức đứng dậy, chắp tay một cách kính cẩn. "Tiền bối quá khen."

Lão già xua tay, rồi nói tiếp một câu khiến cho tim của Lâm Minh đập mạnh.

"Hỗn Độn Đạo của con đi rất đúng hướng, nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút 'tình'. Con có muốn nghe lão kể một câu chuyện không?"

Lão nheo mắt cười.

"Một câu chuyện về một người bạn cũ của ta... người đó, cũng họ Lâm."