Chương 166 Đạo Thiếu Chữ
Lâm Minh nhìn lão già trước mặt, trong lòng vô cùng chấn động. Cậu kính cẩn mời lão ngồi xuống một phiến đá lớn dưới gốc tre, rồi tự tay pha một ấm trà tiên.
"Tiền bối..."
"Cứ gọi lão là ông Chín câu cá là được rồi." Lão già xua tay, nụ cười hiền hậu. "Lão ở đây câu cá, trông coi mấy giá sách cũ, thấy con có duyên nên qua xem thôi."
Lâm Minh không dám thất lễ. Cậu biết rằng, người có thể xuất hiện ở đây một cách lặng lẽ như vậy, chắc chắn là một trong những tồn tại đáng sợ nhất của cả Thái Sơ Đạo Viện.
Ông Chín nhấp một ngụm trà, rồi nhìn thẳng vào Lâm Minh.
"Thủ khoa của kỳ này, quả nhiên danh bất hư truyền. Nền tảng Hỗn Độn của con, có thể nói là độc nhất vô nhị. Ý chí và đạo tâm cũng là hạng nhất."
Lão gật gù khen, rồi lại lắc đầu. "Nhưng... Đạo của con mạnh, nhưng nó lạnh. Giống như trời đất lúc sơ khai, chỉ có quy luật, không có tình người. Một vị thần mạnh mẽ, nhưng chưa phải là một vị thánh nhân."
Lâm Minh im lặng lắng nghe. Lời nhận xét này đã đánh thẳng vào điểm mà chính cậu cũng mơ hồ cảm nhận được.
Ông Chín chậm rãi kể: "Lão có một người bạn cũ, cũng họ Lâm. Hắn mạnh lắm, mạnh đến mức một ý niệm có thể khiến một dải thiên hà hóa thành tro bụi. Đạo Hỗn Độn của hắn, so với con bây giờ, chỉ hơn chứ không kém."
"Nhưng con có biết sức mạnh lớn nhất của hắn là gì không?"
Ông Chín không đợi Lâm Minh trả lời, kể tiếp. "Vợ của hắn, cũng là một nàng tiên rất đẹp. Nàng ấy vì thấy cảnh chiến tranh, chúng sinh lầm than mà trong lòng sầu muộn. Để làm nàng vui, người bạn họ Lâm của ta đã đi đến tận cùng của vũ trụ, nơi chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối, để tìm một ngọn Vong Ưu Thảo trong truyền thuyết."
"Nhưng ngọn cỏ đó vô cùng mỏng manh, nó chỉ có thể sống trong sự bình yên. Khí tức Hỗn Độn và sát phạt của bạn ta, chỉ cần đến gần là đủ để làm nó héo tàn. Thế là, hắn đã làm một việc không ai ngờ tới."
"Hắn đã ngồi ở đó, bên cạnh ngọn cỏ, suốt một ngàn năm. Một ngàn năm không tu luyện, không chiến đấu. Hắn chỉ ngồi đó, học cách thu liễm lại toàn bộ sức mạnh, học cách biến Hỗn Độn chi lực hủy diệt của mình thành một làn gió xuân hiền hòa. Tất cả, chỉ để có thể tự tay hái ngọn cỏ đó mà không làm nó tổn thương."
Câu chuyện kết thúc, để lại một sự tĩnh lặng vô tận.
Lâm Minh sững sờ, cả người như bị một luồng sét đánh trúng. Cậu đã hiểu ra. Sức mạnh không phải là tất cả.
Ông Chín đứng dậy, vác cần câu tre lên vai. "Con thấy đó, sức mạnh Hỗn Độn thật sự, không phải là thứ dùng để hủy diệt, mà là thứ có thể được điều khiển bởi trái tim. Khi nào con dùng được sức mạnh của Sáng Thế để làm một việc nhỏ bé vì 'tình', lúc đó, Đạo của con mới thực sự viên mãn."
"Suy nghĩ cho kỹ đi, cậu Thủ Khoa. Khi nào nghĩ thông rồi, đến Tàng Thư Các tìm lão."
Nói rồi, thân hình của ông Chín mờ đi, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Chỉ còn lại Lâm Minh ngồi một mình, chìm trong những suy nghĩ đã thay đổi cả con đường tu luyện của cậu.