Chương 167 Tĩnh Lặng Viên Ngộ Đạo
Lâm Minh ngồi bất động dưới gốc tre suốt bảy ngày bảy đêm.
Câu chuyện của ông Chín đã mở ra cho cậu một cánh cửa hoàn toàn mới. Cậu nhìn lại cả hành trình của mình: từ một thiếu niên ở Thất Sơn, đến một Quyền Vương, một Lão tổ, rồi một Thần Quân. Tất cả đều là vì để trở nên mạnh hơn, để bảo vệ, để báo thù, để sinh tồn. Đạo của cậu, được xây dựng trên sự tranh đấu. Nó mạnh mẽ, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp.
Cậu bước vào trạng thái nhập định sâu nhất, thần thức chìm vào trong thế giới nhỏ của mình. Thế giới của cậu rất rộng lớn, pháp tắc đã bắt đầu hình thành, nhưng nó lạnh lẽo và im lặng. Một thế giới chỉ có quy luật, không có sự sống thực sự, không có "tình".
"Ta đã sai ở đâu đó."
Cậu quyết định làm một thử nghiệm. Trong Tĩnh Lặng Viên có một cây mai già, có lẽ đã có từ trước khi hòn đảo được trao cho cậu, nhưng vì không thích nghi được với tiên khí, nó đã khô héo, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu.
Cậu không dùng sinh mệnh pháp tắc để cưỡng ép nó sống lại. Đó vẫn là dùng sức mạnh.
Cậu ngồi xuống trước gốc mai khô. Cậu không nghĩ về tu luyện, không nghĩ về pháp tắc. Cậu nghĩ về những ngày tháng yên bình ở Thất Sơn. Cậu nghĩ về sự hy sinh của các vị trưởng lão. Cậu nghĩ về tình đồng đội với Lăng Phong, về sự chất phác của Trần Bình. Cậu nghĩ về hình ảnh người mẹ dịu dàng trong ảo cảnh, đang dùng tất cả sức mạnh để bảo vệ đứa con sơ sinh của mình.
Những cảm xúc ấm áp, yêu thương, bảo vệ... những thứ mà cậu đã cất vào nơi sâu nhất trong lòng, nay lại được khơi dậy.
Cậu nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, chạm vào cành mai khô. Một tia Hỗn Độn chi lực được truyền vào, nhưng lần này, nó không bá đạo, không hủy diệt. Nó ấm áp như ánh nắng ban mai, hiền hòa như một cơn mưa xuân. Nó mang theo tất cả những cảm xúc của cậu.
Một kỳ tích đã xảy ra.
Trên cành mai khô héo, một nụ hoa nhỏ xíu nhú ra, rồi từ từ, từ từ bung nở. Một đóa mai vàng năm cánh, rực rỡ và tràn đầy sức sống, đã nở ra một cách phi thường giữa trời đông giá rét của tiên giới.
Đóa hoa không có chút tiên khí nào, nhưng lại tỏa ra một vẻ đẹp và một sự bình yên sâu thẳm.
Khoảnh khắc đóa hoa nở, Lâm Minh cảm thấy Đạo tâm của mình như được khai sáng. Thế Giới Chi Lực trong cơ thể cậu trở nên sống động và linh hoạt hơn. Cậu đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng còn thiếu trong Đạo của mình.
Cậu nhìn đóa mai vàng đang rung rinh trong gió, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cậu nở một nụ cười thực sự thanh thản và hạnh phúc.
Cậu biết mình nên làm gì tiếp theo.
Lâm Minh đứng dậy, hướng về phía Tàng Thư Các. Cậu đã sẵn sàng để gặp lại "ông Chín câu cá", không phải với tư cách của một học trò đi tìm câu trả lời, mà là của một người đã thực sự hiểu được bài học.