← Quay lại trang sách

Chương 168 Tàng Thư Các, Ông Đồ Già

Lâm Minh đi về phía Tàng Thư Các. Cậu không bay, mà chỉ đi bộ, mỗi bước chân đều cảm nhận sự sống của vạn vật trong Đạo Viện.

Tàng Thư Các không phải là một ngọn tháp cao chọc trời, mà là một quần thể kiến trúc nhà gỗ năm gian, mái ngói âm dương cổ kính, được xây dựng quanh co bên một hồ sen tĩnh lặng. Những cây cầu gỗ cong cong nối liền các gian nhà, những bức bình phong đá khắc thư pháp... tất cả tạo nên một không khí trang nhã, yên bình như ở Văn Miếu - Quốc Tử Giám năm xưa.

Cậu tìm thấy Ông Chín đang ngồi ở một thủy tạ giữa hồ. Lão không câu cá, mà đang khoan thai mài mực, bên cạnh là giấy dó và bút lông. Lão đang luyện thư pháp.

Lâm Minh kính cẩn bước đến, không nói lời nào. Ông Chín cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Con viết một chữ cho lão xem."

Lâm Minh cầm lấy bút lông. Cậu không cần suy nghĩ, chấm mực, rồi viết lên giấy một chữ duy nhất: "TÂM".

Nét chữ của cậu không rồng bay phượng múa, mà lại tròn trịa, vững chãi, ẩn chứa bên trong là một luồng sinh khí ấm áp, hiền hòa.

Ông Chín lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chữ "Tâm", rồi nhìn Lâm Minh. Lão không nhìn vào tu vi, mà nhìn vào ánh mắt của cậu, một ánh mắt đã không còn chỉ có sự sắc bén, mà đã có thêm sự ấm áp. Lão hài lòng gật gù.

"Tốt, tốt. Đã biết dùng 'tâm' để điều khiển 'lực'. Con đã tìm thấy con đường của mình rồi."

"Mời con theo lão."

Ông Chín dẫn Lâm Minh đi vào nơi sâu nhất của Tàng Thư Các, một gian phòng mà cánh cửa được làm bằng một khối ngọc thạch nguyên vẹn. Bên trong không có sách, không có thẻ tre, chỉ có vô số những quả cầu ánh sáng đang trôi nổi, bên trong ẩn chứa ký ức và sự lĩnh ngộ của các bậc tiền nhân.

"Đạo Hỗn Độn của con là Đạo Sáng Thế," ông Chín nói. "Con đường tu luyện tiếp theo của con, không phải là hấp thụ thêm sức mạnh, mà là tự mình tạo ra một thế giới hoàn chỉnh trong cơ thể. Một thế giới có sự sống, có sinh linh, có cảm xúc."

"Đây mới là con đường chân chính để trở thành một Đấng Sáng Tạo, một Thiên Tôn."

Lão chỉ vào những quả cầu ánh sáng. "Muốn tạo ra một thế giới, con cần có tri thức của vạn vật: thiên văn, địa lý, y học, trận pháp, âm nhạc, lịch sử... tất cả đều phải thông thạo. Nơi này, ta cho phép con tùy ý ra vào. Nhưng đọc sách không thôi thì chưa đủ, con cần phải thực hành."

Lâm Minh chăm chú lắng nghe.

Ông Chín nhìn cậu, rồi mỉm cười nói: "Ở phía Tây của Đạo Viện, có một khu vườn tên là Linh Thảo Viên, nơi trồng các loại tiên dược và nuôi dưỡng các thần thú sơ sinh. Nơi đó đang thiếu một người chăm sóc. Con có muốn đến đó làm một người giữ vườn không?"

Thủ khoa của Thái Sơ Đạo Viện, một nhân vật có thể trảm cả Địa Tiên, nay lại được đề nghị đi làm một công việc của một tạp dịch. Bất kỳ thiên tài kiêu ngạo nào cũng sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.

Nhưng Lâm Minh lại không hề do dự. Cậu cúi đầu, chắp tay.

"Vâng, con đồng ý. Đa tạ tiền bối đã chỉ đường."

Cậu hiểu rằng, đây không phải là một công việc, mà là một bài học, một cơ hội để cậu có thể quan sát và cảm nhận Đạo của sự sống một cách gần gũi nhất.