← Quay lại trang sách

Chương 169 Những Hạt Mầm Đầu Tiên

Lâm Minh nhận công việc của một người giữ vườn. Cậu chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ nằm ngay trong Linh Thảo Viên.

Khu vườn này là một thiên đường của sự sống. Những luống cỏ thiêng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, những cây tiên dược phát ra mùi hương ngào ngạt. Ở một góc vườn, có một hồ sen nhỏ, một con Phượng Hoàng con đang tắm táp, bộ lông đỏ rực như lửa. Dưới một gốc cây cổ thụ, một con Kỳ Lân con đang nhai một ngọn cỏ, đôi mắt to tròn ngơ ngác.

Công việc của Lâm Minh rất đơn giản: tưới cây, cho các thần thú ăn, chữa trị cho chúng khi bị bệnh.

Nhưng cách cậu làm lại không hề đơn giản. Cậu không dùng nước tiên, mà dùng chính Hỗn Độn chi lực đã được dung hợp với chữ "tình" của mình, biến nó thành một cơn mưa xuân, tưới tắm cho cả khu vườn. Cậu không dùng tiên đan, mà dùng chính sinh khí của mình để chữa trị vết thương cho các thần thú.

Dần dần, cả khu vườn trở nên tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Các cây tiên dược phát triển nhanh hơn, dược tính cũng tốt hơn. Các thần thú con vô cùng quấn quýt lấy cậu, chúng cảm nhận được một luồng khí tức bản nguyên, ấm áp và an toàn từ cậu.

Tin tức Thủ khoa Lâm Minh đi làm người giữ vườn nhanh chóng lan ra khắp Đạo Viện. Rất nhiều người chế giễu, cho rằng cậu đã hết thời, không còn chí tiến thủ. Long Thái Tử và phe cánh của hắn thỉnh thoảng còn đi ngang qua, buông lời mỉa mai.

"Xem kìa, Thủ khoa oai hùng ngày nào, nay lại đi làm một tên nhà vườn. Thật mất mặt cho cả khóa chúng ta!"

Lâm Minh không hề để tâm. Cậu đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Mỗi ngày, cậu quan sát một nụ hoa nở, một chiếc lá rụng, một con thú con lớn lên... Cậu đang học hỏi quy luật của sự sống.

Sau nửa năm làm việc, cậu cảm thấy mình đã có đủ sự tích lũy.

Một buổi tối, cậu ngồi xếp bằng trong căn nhà gỗ của mình, thần thức chìm vào trong Tiểu Thế Giới.

Thế giới của cậu vẫn còn hoang sơ, chỉ có đất, đá, sông, núi. Nó có một bộ khung vững chắc, nhưng lại thiếu đi linh hồn.

Lâm Minh tập trung toàn bộ tinh thần. Cậu nhớ lại cảm giác khi đóa mai vàng nở, nhớ lại sự sống mãnh liệt của Linh Thảo Viên. Cậu vận khởi Hỗn Độn chi lực, nhưng lần này là một sự vận dụng vô cùng tinh tế và dịu dàng.

Cậu đang thực hiện hành động Sáng Thế đầu tiên của mình.

Trên một mảnh đất màu mỡ trong thế giới nhỏ, một điểm sáng màu xanh lục xuất hiện. Rồi, từ điểm sáng đó, một hạt mầm nhỏ bé, yếu ớt, nhưng đầy kiên cường, đã đâm thủng lớp đất, vươn mình lên.

Đó không phải là một ảo ảnh do pháp thuật tạo ra. Đó là một sinh mệnh thực sự, độc lập, được sinh ra từ ý chí của cậu.

Đó là "người dân" đầu tiên trong thế giới của cậu.

Khoảnh khắc hạt mầm đó vươn lên, Lâm Minh cảm thấy cả thế giới của mình như bừng tỉnh. Một luồng sức mạnh bản nguyên vô cùng to lớn và tinh thuần phản hồi lại, dung nhập vào cơ thể cậu. Tu vi của cậu không tăng, nhưng cảnh giới và sự lĩnh ngộ về Đại Đạo đã bước lên một tầm cao mới.

Con đường của một Đấng Sáng Tạo, đã chính thức bắt đầu.