Chương 170 Ngàn Năm Làm Vườn
Thời gian tại Tiên Giới trôi đi như một giấc mộng dài.
Một ngàn năm.
Đối với các thiên tài của Thái Sơ Đạo Viện, đó là một khoảng thời gian đủ để tạo ra những biến chuyển kinh người. Long Thái Tử, với sự hỗ trợ của Tiên Đình, đã sớm đột phá đến Thiên Tiên cảnh, trở thành một trong những nhân vật phong vân nhất trong Đạo Viện. Trần Bình, bằng sự chăm chỉ và bền bỉ, cũng đã đạt đến Địa Tiên đỉnh phong, trở thành một trưởng lão có tiếng nói trong các đệ tử xuất thân bình dân.
Chỉ có Lâm Minh, vị Thủ khoa năm nào, là dường như đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Cậu vẫn là một người giữ vườn thầm lặng ở Linh Thảo Viên. Câu chuyện về cậu dần trở thành một giai thoại kỳ lạ, một thiên tài không màng danh lợi, chọn cuộc sống ẩn dật. Nhiều người cho rằng cậu đã lãng phí tài năng của mình.
Nhưng họ không hề biết, trong một ngàn năm đó, Lâm Minh đã tạo ra một sự thay đổi còn kinh thiên động địa hơn bất kỳ sự đột phá cảnh giới nào.
Bên trong Tiểu Thế Giới của cậu.
Nơi đây không còn là một vùng đất hoang sơ nữa. Nó đã trở thành một thế giới thu nhỏ hoàn chỉnh. Có những dãy núi đá vôi trập trùng như Vịnh Hạ Long. Có những thửa ruộng bậc thang uốn lượn bên sườn đồi, trên đó những cây Linh Mễ đang trổ đòng đòng. Có những rừng tre bạt ngàn và những hồ sen thơm ngát. Vài con trâu nước được tạo ra từ pháp tắc, đang thong thả gặm cỏ.
Và hôm nay, là một ngày đặc biệt.
Lâm Minh ngồi dưới một cây đa cổ thụ lớn nhất trong thế giới của mình. Cậu dồn toàn bộ sự lĩnh ngộ về chữ "Tình" và chữ "Sinh" trong một ngàn năm qua, truyền vào trong thân cây.
Cây đa cổ thụ rung lên. Vỏ cây từ từ biến đổi, hình thành nên một gương mặt hiền từ, phúc hậu. Nó mở mắt, nhìn Lâm Minh, rồi cất lên một tiếng nói non nớt đầu tiên, một tiếng nói mang theo sự sống và linh trí thực sự.
"...Cha..."
Một vị Mộc Thần, sinh mệnh có linh trí đầu tiên, đã được sinh ra trong thế giới của Lâm Minh.
Khoảnh khắc đó, Đại Đạo trong cơ thể Lâm Minh hoàn toàn viên mãn. Tu vi của cậu không cần cậu thúc ép, đã tự động phá vỡ bình cảnh. Vô số Tiên khí từ trong động phủ bị hút vào, tạo thành một cơn lốc.
Cậu đã chính thức bước vào Thiên Tiên cảnh.
Nhưng khí tức của cậu lại vô cùng nội liễm. Với Thế Giới Chi Lực đã hoàn toàn thành hình, cậu có thể che giấu tu vi của mình một cách hoàn hảo. Nhìn từ bên ngoài, cậu vẫn chỉ là một người giữ vườn bình thường.
Đúng lúc cậu vừa củng cố xong cảnh giới mới, đột nhiên, từ bên ngoài, những tiếng chuông đồng cổ xưa của Thái Sơ Đạo Viện vang lên dồn dập. Đây là tiếng chuông báo hiệu nguy cơ ở mức cao nhất, nguy cơ có thể dẫn đến diệt vong!
Một cơn bão lớn, đang ập đến.