Chương 171 Nguy Cơ Của Đạo Viện
Bầu trời trong xanh của Thái Sơ Đạo Viện đột nhiên bị xé rách. Một vết nứt không gian khổng lồ, đen ngòm như miệng vực, hiện ra. Từ bên trong, một dòng sông ma khí đen kịt, mang theo sự hủy diệt và hỗn loạn, tuôn chảy vào.
Vô số Vực Ngoại Thiên Ma không có hình dạng cố định, gào thét lao ra, tấn công vào đại trận hộ sơn của Đạo Viện.
"Là Ma Tộc tấn công! Tất cả đệ tử, chuẩn bị nghênh chiến!"
Tiếng của các vị trưởng lão Kim Tiên vang vọng khắp nơi. Một trận chiến ở quy mô lớn nhất trong hàng vạn năm qua của Đạo Viện đã nổ ra. Các vị trưởng lão bay lên trời, đối đầu với những con Ma Tôn mạnh nhất. Lạc Ly Tiên Tử của Vạn Bảo Lâu cũng ra tay tương trợ, kiếm quang của nàng như dải ngân hà, quét sạch một vùng trời.
Trần Bình, Long Thái Tử, và tất cả các đệ tử khác cũng tham gia vào cuộc chiến bảo vệ ngôi nhà của mình.
Nhưng đây chỉ là dương đông kích tây. Trong khi các cường giả hàng đầu đang bị cầm chân ở trên cao, một vài con Ma Tôn mạnh mẽ khác, đã lặng lẽ lẻn vào bên trong, mục tiêu của chúng là nơi trọng yếu nhất của cả Đạo Viện - Long Mạch dưới lòng đất.
Long Mạch là nguồn cung cấp Tiên khí, là trái tim của cả học viện. Nếu nó bị ma khí làm cho ô nhiễm, cả Thái Sơ Đạo Viện sẽ sụp đổ từ gốc rễ.
Tại Linh Thảo Viên, nơi vốn yên tĩnh nhất, nay cũng cảm nhận được sự rung chuyển. Các thần thú con sợ hãi, trốn cả vào sau lưng Lâm Minh.
Lâm Minh từ từ đứng dậy. Cậu nhìn lên cuộc chiến trên trời, rồi lại nhìn xuống lòng đất, nơi luồng ma khí tinh thuần nhất đang hướng tới. Đôi mắt vốn luôn hiền hòa của cậu, sau một ngàn năm, lần đầu tiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo của Hỗn Độn.
"Dám phá đi sự yên bình của ta."
Cậu không bay lên trời. Cậu chỉ bước một bước.
Thân hình cậu biến mất khỏi Linh Thảo Viên, rồi xuất hiện trở lại ở một lối vào bí mật dưới lòng đất. Nơi đây, các vị trưởng lão canh gác đã bị đánh gục. Một con Ma Tôn với ba đầu sáu tay, toàn thân tỏa ra ma khí đủ để ăn mòn cả không gian, đang chuẩn bị ra đòn cuối cùng để phá vỡ phong ấn của Long Mạch.
Nó nhìn thấy Lâm Minh, một "người giữ vườn" mặc áo vải, khí tức bình thường, đang đứng chặn đường. Nó cười gằn một cách khinh bỉ.
"Một con kiến hôi cũng dám cản đường bản tôn? Cút!"
Nó tiện tay vung một luồng ma khí về phía Lâm Minh.
Nhưng Lâm Minh chỉ đứng yên. Cậu chỉ giơ một ngón tay lên.
Vận mệnh của cả Thái Sơ Đạo Viện, trong khoảnh khắc này, lại nằm trên vai của một người giữ vườn thầm lặng nhất.