← Quay lại trang sách

Chương 172 Một Ngón Tay Chặn Giặc

Luồng ma khí đen kịt, mang theo sức mạnh đủ để ăn mòn một ngọn núi, lao thẳng về phía Lâm Minh. Con Ma Tôn cười gằn, nó đã thấy trước cảnh tượng tên "nhà vườn" yếu ớt này bị ma khí phân hủy thành tro bụi.

Thế nhưng, Lâm Minh chỉ đứng yên, gương mặt không một chút biến sắc. Cậu từ từ giơ một ngón tay lên.

Từ đầu ngón tay của cậu, một đóa bạch liên (sen trắng) tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi trần, từ từ bung nở. Đóa sen khẽ xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy nhỏ. Luồng ma khí hung bạo kia, khi chạm vào vòng xoáy của đóa sen, lại như một dòng suối đen tìm về với biển cả, bị hút vào trong một cách nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động, rồi hoàn toàn biến mất.

Sự thuần khiết và an nhiên của Đạo, chính là khắc tinh lớn nhất của ma khí dơ bẩn.

Con Ma Tôn sững sờ, nụ cười trên gương mặt quỷ dữ của nó cứng lại. Nó không thể tin được, một đòn tấn công toàn lực của nó lại bị hóa giải một cách dễ dàng và nghệ thuật đến như vậy.

Lâm Minh lúc này mới cất tiếng, giọng nói của cậu bình thản, nhưng lại như mang theo sức nặng của cả ngàn năm lịch sử.

"Vùng đất này không chào đón ngươi."

Dứt lời, cậu nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay còn lại của mình lên mặt đất.

Trong khoảnh khắc đó, cả hang động dưới lòng đất rung chuyển. Con Ma Tôn cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn, cổ xưa, đang thức tỉnh ngay dưới chân mình. Đó là sức mạnh của Đất Mẹ, là ý chí của chính Long Mạch mà nó đang muốn phá hoại.

Vô số những sợi rễ cây cổ thụ, cứng như sắt, to như cột đình, từ dưới đất trồi lên, đan vào nhau, tạo thành một chiếc lồng kiên cố, nhốt chặt con Ma Tôn vào bên trong.

Đúng lúc này, vài vị trưởng lão của Đạo Viện vừa đánh lui một đợt tấn công, vội vàng chạy đến chi viện. Bọn họ vừa đến nơi, đã chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Con Ma Tôn mà họ cảm thấy vô cùng khó giải quyết, nay lại đang bị nhốt trong một cái lồng cây, và người đang đứng đối diện với nó, lại là một ông lão giữ vườn mà họ chưa từng để ý đến.

"Người này... là ai?" Một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên.

Bị nhốt trong lồng, con Ma Tôn cảm thấy bị sỉ nhục tột độ. Nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, hiện ra nguyên hình là một con quái vật ba đầu sáu tay, ma khí ngút trời, dùng sức mạnh thô bạo làm gãy nát chiếc lồng cây.

"Ta sẽ nuốt chửng ngươi, nuốt chửng cả cái Long Mạch này!"

Nó lao về phía Lâm Minh, mang theo sự phẫn nộ và sức mạnh hủy diệt.