← Quay lại trang sách

Chương 173 Sự Bình Yên Trở Lại

Đối mặt với con Ma Tôn đã hiện nguyên hình, Lâm Minh không hề nao núng. Cậu chỉ khẽ lắc đầu.

"Vẫn chưa hiểu ra sao?"

Cậu không còn che giấu khí tức của mình nữa. Một luồng uy áp mênh mông như biển cả, cổ xưa như trời đất, từ người cậu tỏa ra. Toàn bộ hang động bị Thế Giới Chi Lực của cậu bao phủ. Con Ma Tôn đang lao tới, bỗng nhiên khựng lại, cả thân hình khổng lồ của nó như bị một ngọn núi vô hình đè lên, không thể nhúc nhích.

Nó cảm nhận được một cách rõ ràng, đây không phải là sức mạnh của Nhân Tiên, hay Địa Tiên. Đây là một loại sức mạnh còn nguyên thủy hơn, bá đạo hơn. Nó kinh hoàng nhận ra, "ông lão giữ vườn" trước mặt này, là một tồn tại mà nó không thể nào chọc vào.

"Biến về với hư vô đi." Lâm Minh nói.

Cậu giơ tay lên. Hỗn Độn chi lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, nhưng không phải là kiếm, không phải là đao, mà là một chiếc lưỡi búa đá trông vô cùng mộc mạc, cổ xưa, như thể đã tồn tại từ thuở hồng hoang. Trên lưỡi búa, có những hoa văn của mặt trời, mặt trăng và các vì sao.

Đây là pháp tướng của Đạo mà cậu đã ngộ ra sau ngàn năm - Lưỡi Búa Sáng Thế, vừa có sức mạnh khai thiên lập địa, vừa có năng lực đưa vạn vật trở về với khởi nguồn. Nó gợi lại hình ảnh của các vị thần tổ tiên, dùng sức mạnh của mình để mang lại trật tự cho thế gian.

Cậu nhẹ nhàng vung búa.

Không có tiếng động, không có ánh sáng chói lòa. Chỉ có một đường cong hoàn mỹ được vẽ ra trong không gian.

Lưỡi búa đi xuyên qua người con Ma Tôn. Con quái vật khổng lồ đứng sững lại, trong đôi mắt của nó là sự tan rã. Thân thể ma khí của nó không nổ tung, mà từ từ phân giải thành những hạt bụi nhỏ nhất, trả lại sự tinh thuần cho không gian. Nó đã bị xóa sổ khỏi sự tồn tại.

Sau khi diệt Ma Tôn, Lâm Minh nhìn những vết nứt và những vùng đất bị ma khí ăn mòn trong hang động. Cậu đặt tay lên mặt đất. Một luồng sinh khí ấm áp từ tay cậu lan tỏa ra. Đất đai liền lại, ma khí bị xua tan, những mầm cỏ xanh non bắt đầu nhú lên. Cậu không chỉ là người chiến thắng, mà còn là người chữa lành vết thương cho Đất Mẹ.

Khi Lâm Minh bước ra khỏi hang động, các vị trưởng lão vội vàng cúi đầu, kính cẩn nói: "Đa tạ... tiền bối đã ra tay cứu giúp."

Ngay lúc đó, Ông Chín câu cá cũng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh họ, mỉm cười hiền hậu. "Lão đã nói rồi mà, Đạo của thằng bé này, không tầm thường đâu."

Lâm Minh nhìn lên bầu trời, nơi cuộc chiến vẫn còn đang ác liệt. Sự yên bình ngàn năm của cậu đã bị phá vỡ. Đã đến lúc, phải kết thúc cuộc chiến này.

Cậu bước một bước, thân hình biến mất khỏi mặt đất, rồi xuất hiện trở lại giữa trung tâm của chiến trường trên không.

Sự trở lại của vị Thủ khoa năm nào, sau một ngàn năm im lặng, sắp khiến cho cả Tiên Giới phải kinh động.