← Quay lại trang sách

Chương 174 Cửu Long Hiển Thánh

Khi Lâm Minh xuất hiện giữa chiến trường, rất nhiều người còn chưa nhận ra. Trong mắt họ, cậu chỉ là một người giữ vườn, một tạp dịch.

"Một tên tạp dịch đến đây làm gì? Muốn chết sao?" Một đệ tử gần đó hét lên, ý muốn nhắc nhở.

Long Thái Tử, đang chật vật chiến đấu với một con Ma Tướng, cũng liếc thấy Lâm Minh. Hắn cười gằn: "Đến cả một tên làm vườn cũng phải ra trận, xem ra Đạo Viện sắp không xong rồi!"

Nhưng Lâm Minh hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt đó. Cậu nhìn bầu trời đã bị ma khí nhuộm đen, nhìn các sư huynh, sư tỷ đang liều mình chiến đấu. Cậu khẽ thở dài, sự yên bình mà cậu yêu quý đã bị phá vỡ.

Cậu từ từ giơ hai tay lên trời.

"Hôm nay, ta mượn sức mạnh của non sông đất Việt, diệt trừ yêu ma."

Dứt lời, Thế Giới Chi Lực trong cơ thể cậu bùng nổ. Nhưng nó không phải là Hỗn Độn chi lực thuần túy, mà đã được dung hợp với hình ảnh của quê hương.

"GẦM!"

Chín tiếng rồng gầm vang động cửu thiên. Từ sau lưng Lâm Minh, chín con thần long khổng lồ bay ra, mỗi con một màu, mang theo một loại sức mạnh của đất trời.

Một con Hoàng Long (Rồng Vàng) mang theo sức mạnh của đất mẹ, của những cánh đồng phù sa, đi đến đâu, đất đai bị ma khí ăn mòn đều được chữa lành.

Một con Thanh Long (Rồng Xanh) mang theo sức mạnh của cây cỏ, của những lũy tre làng, biến thành vô số mũi giáo tre, xuyên thủng quân thù.

Một con Hắc Long (Rồng Đen) mang theo sức mạnh của bùn đất và nước của sông Hồng, tạo ra những cơn lốc sa lầy, nhấn chìm kẻ địch.

⚝ ✽ ⚝

Chín con rồng, tựa như Cửu Long của dòng sông Mê Kông vĩ đại, hợp lại thành một trận pháp kinh thiên động địa - Cửu Long Phá Ma Trận.

Trận pháp không chỉ giết chóc, mà còn thanh tẩy. Rồng bay đến đâu, ma khí tan biến đến đó, tiên khí trong lành của trời đất được trả lại.

Tất cả mọi người trên chiến trường đều sững sờ.

"Đó... đó là..." Trần Bình trợn mắt há mồm, hắn nhận ra người quen thuộc kia.

"Là hắn! Thủ khoa Lâm Minh!" Một người khác hét lên.

Long Thái Tử đang chiến đấu, bỗng thấy thanh ma đao của đối thủ bị một con rồng nước cuốn đi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Minh đang đứng giữa chín con thần long, uy nghiêm như một vị Đế vương. Thanh kiếm tiên trong tay hắn rơi xuống đất, gương mặt tái nhợt, lẩm bẩm: "Không thể nào... Sao có thể... Sức mạnh này..."

Niềm kiêu hãnh của hắn, trong khoảnh khắc này, đã hoàn toàn bị nghiền nát.

Cửu Long càn quét khắp nơi, quân ma tan tác. Đột nhiên, từ trong vết nứt không gian, một bàn tay ma khổng lồ, to bằng cả một hòn đảo, vươn ra, chụp thẳng về phía Lâm Minh và chín con rồng.

Thủ lĩnh của đám ma tộc, một con Ma Đế ẩn mình trong không gian khác, đã không thể ngồi yên được nữa.