Chương 175 Dẹp Yên Càn Khôn
Đối mặt với bàn tay ma có thể bóp nát cả trời đất, Lâm Minh vẫn bình tĩnh. Cậu chỉ tay lên trời, hô lớn:
"Cửu Long hợp nhất, Hỗn Độn quy nguyên!"
Chín con thần long gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi lao vào nhau, hợp lại thành một con Hỗn Độn Thần Long duy nhất, toàn thân màu xám tro, mang trên mình Đạo vận của sự khởi nguyên và kết thúc.
Hỗn Độn Thần Long bay lên, đối đầu trực diện với bàn tay Ma Đế.
Một bên là sức mạnh hủy diệt thuần túy. Một bên là sức mạnh của sự sống, của đất trời, của vạn vật dung hợp.
"ẦMMMMMMMMMMMMMM!"
Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra trên bầu trời. Bàn tay Ma Đế bị Hỗn Độn Thần Long đánh cho tan nát. Một tiếng gầm đầy đau đớn và sợ hãi từ trong vết nứt không gian vọng ra. Con Ma Đế đã bị thương nặng.
Nó không dám tấn công nữa, vội vàng rút lui. Vết nứt không gian từ từ khép lại.
Chiến tranh, kết thúc.
Bầu trời trở lại trong xanh. Hỗn Độn Thần Long cũng hóa thành những đốm sáng, bay trở lại vào cơ thể Lâm Minh.
Cậu một mình đứng giữa trời, áo vải tung bay. Tất cả mọi người, từ các tân đệ tử đến các vị trưởng lão Kim Tiên, đều nhìn cậu với ánh mắt sùng bái và biết ơn vô hạn.
Cậu, một mình, đã xoay chuyển càn khôn, dẹp yên cuộc chiến.
Cái tên Lâm Minh, một lần nữa, lại vang danh. Lần này, không chỉ là trên Bảng Vàng, mà là trong tim của mỗi một người ở Thái Sơ Đạo Viện.
Sau khi mọi chuyện được dọn dẹp, Viện Trưởng và Ông Chín đã có một cuộc nói chuyện riêng với Lâm Minh.
"Con đã làm rất tốt," Ông Chín mỉm cười hài lòng. "Con đã tìm thấy 'tình' trong Đạo của mình, và đã dùng nó để bảo vệ mọi người."
Viện Trưởng gật đầu, rồi đưa cho Lâm Minh một miếng ngọc giản cũ kỹ.
"Đây là những gì chúng ta tìm được về hai chữ 'Hỗn Độn'. Có một ghi chép rất mơ hồ về trận chiến cuối cùng của một người mang danh Hỗn Độn Thiên Tôn tại Tiên Giới. Cuộc chiến đó, đã đánh sập một trong những cánh cổng cổ xưa nhất của trời đất."
Lâm Minh nhận lấy ngọc giản, trong lòng run lên. Cậu hỏi: "Nơi đó, tên là gì?"
Viện Trưởng nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
"Nơi đó được gọi là Nam Thiên Môn."
Lâm Minh đã có được manh mối cuối cùng. Hành trình của cậu tại Thái Sơ Đạo Viện, có lẽ đã đến lúc phải kết thúc.
Cậu đã học được bài học quan trọng nhất, đã có được sức mạnh đủ để tự bảo vệ mình, và bây giờ, đã có được phương hướng để tiếp tục con đường tìm lại gia đình.
Con đường đến Nam Thiên Môn, dù xa xôi và nguy hiểm, nhưng cậu nhất định sẽ đi. Vì ở cuối con đường đó, có những người mà cậu yêu thương nhất đang chờ đợi.