← Quay lại trang sách

Chương 176 Rời Khỏi Đạo Viện, Bốn Bể Là Nhà

Ngày Lâm Minh rời đi, không có một buổi lễ long trọng nào. Cậu chỉ lặng lẽ đến Tĩnh Lặng Viên, thu dọn lại căn nhà gỗ của mình, rồi đến chào từ biệt những người quan trọng nhất.

Tại Tàng Thư Các, Ông Chín câu cá vẫn đang ngồi bên hồ sen, nhưng lão không câu cá, mà đang đan một chiếc đó tre nhỏ. Lão đưa nó cho Lâm Minh.

"Đây là tâm đắc cả đời của lão về chữ 'Tình'. Mang theo phòng thân. Gặp chuyện bất bình, hãy nhớ đến nó." Chiếc đó tre trông vô cùng bình thường, nhưng Lâm Minh cảm nhận được trong đó là một đạo vận an nhiên, có thể tĩnh tâm, chống lại tâm ma.

Tại Vạn Bảo Lâu, Lạc Ly Tiên Tử đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nàng đưa cho cậu một tấm bản đồ sao của cả Tiên Giới, trên đó có đánh dấu tọa độ ước chừng của Nam Thiên Môn.

"Nam Thiên Môn nằm ở rìa của Tiên Giới, trong một vùng không gian hỗn loạn gọi là Thiên Cổ Phế Tích. Hành trình vô cùng xa xôi và nguy hiểm," nàng dặn dò. "Vạn Bảo Lâu đã chuẩn bị cho Lão tổ một chiếc Tiên Thuyền thượng phẩm, tên là Lạc Việt. Nó có thể giúp ngài vượt qua những vùng hư không nguy hiểm."

Trần Bình cũng đã đứng đó chờ sẵn, trên lưng mang một cái tay nải vải đơn sơ.

"Lâm huynh, huynh đi đâu, đệ theo đó." Cậu nói một cách kiên quyết. "Con trâu phải đi theo người cày chứ. Trên đường đi, đệ có thể trồng lúa, nấu cơm cho huynh."

Lâm Minh nhìn người bạn chân chất của mình, trong lòng vô cùng ấm áp. Cậu gật đầu.

Khi chiếc Tiên Thuyền Lạc Việt lộng lẫy chuẩn bị cất cánh, một bóng trắng nhỏ xíu từ trong Linh Thảo Viên chạy vội tới, nhảy tót lên trên thuyền. Đó là con Kỳ Lân con mà Lâm Minh đã chăm sóc suốt ngàn năm. Nó cọ cọ đầu vào chân cậu, ánh mắt không muốn rời xa.

Lâm Minh cười, xoa đầu nó. "Được rồi, đi cùng nhau vậy."

Chiếc Tiên Thuyền Lạc Việt từ từ bay lên, rời khỏi Thái Sơ Đạo Viện, hướng về phía Vực Giới Truyền Tống Trận gần nhất. Một hành trình mới, với một người bạn, một con thần thú, lấy bốn bể làm nhà, chính thức bắt đầu.