← Quay lại trang sách

Chương 177 Thiên Cổ Tiên Lộ

Hành trình qua các vì sao vô cùng dài đằng đẵng. Sau nhiều lần dịch chuyển qua các Vực Giới Truyền Tống Trận, Lâm Minh, Trần Bình và con Kỳ Lân đã đến một Tiên Vực hoàn toàn mới ở phía Nam, được gọi là Thủy Mặc Tiên Vực.

Nơi đây đẹp như một bức tranh thủy mặc. Những ngọn núi mờ sương, những dòng sông tĩnh lặng, những mái đình cong cong ẩn hiện sau rặng tre. Tiên khí ở đây mang một vẻ nhẹ nhàng, thanh tao, rất phù hợp cho các tu sĩ theo đuổi Đạo cầm, kỳ, thi, họa.

Nhưng khi họ đến nơi, không khí lại có vẻ ảm đạm. Tất cả các con đường và các trạm dịch chuyển đều bị phong tỏa. Hỏi ra mới biết, cả Thủy Mặc Tiên Vực đang gặp một đại nạn.

Quận chúa của Tiên Vực này, con gái duy nhất của vị Chúa Tể, không biết vì sao lại mắc phải một chứng bệnh lạ. Sinh khí của nàng không ngừng bị bào mòn, và bất cứ sinh vật sống nào đến gần nàng, cũng đều bị héo tàn. Nàng như đã trở thành một nguồn của sự chết chóc.

Chúa Tể của Thủy Mặc Tiên Vực đã treo thưởng vô cùng hậu hĩnh, hứa rằng bất cứ ai có thể chữa khỏi bệnh cho con gái mình, ngài sẽ đáp ứng một yêu cầu, dù đó là gì.

Trần Bình nghe vậy thì ái ngại: "Lâm huynh, xem ra chúng ta phải ở lại đây một thời gian rồi."

Nhưng Lâm Minh lại tỏ ra hứng thú. "Một chứng bệnh có thể làm héo tàn sự sống? Ta muốn xem thử."

Đây không phải là vì phần thưởng. Mà vì cậu nhận ra, đây là một cơ hội tuyệt vời để thực hành Đạo của mình. Dùng Hỗn Độn chi lực mang theo chữ "Tình", dùng sức mạnh Sáng Thế để đối chọi lại với sự hủy diệt của bệnh tật, đây chẳng phải chính là con đường mà Ông Chín đã chỉ cho cậu sao?

Cả ba quyết định đi đến tòa thành trung tâm của Tiên Vực để xem xét tình hình.

Càng đến gần, cảnh vật càng trở nên hoang tàn. Những khu rừng vốn xanh tươi nay đã khô héo, không khí tràn ngập một luồng tử khí nhàn nhạt. Giữa một nơi vốn nổi tiếng về nghệ thuật và sự sống, sự tương phản này càng làm cho khung cảnh thêm phần bi thương.

Một thử thách mới, một cơ duyên mới, đang chờ đợi họ ở phía trước.