Chương 178 Lời Chẩn Bệnh Của Gã Nhà Quê
Lâm Minh và Trần Bình theo dòng người tiến vào trong cung điện của Chúa Tể Thủy Mặc Tiên Vực. Nơi đây đã tập trung hàng trăm vị y sư, đan sư nổi tiếng nhất của cả Tiên Vực, ai nấy cũng mang theo những bảo vật và tiên đan quý giá, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho quận chúa để nhận được phần thưởng và danh tiếng.
Trong đại điện, một thiếu nữ xinh đẹp nhưng xanh xao, đang ngồi trên một chiếc giường bằng băng ngọc. Quanh người nàng tỏa ra một luồng tử khí khiến cho không gian cũng phải vặn vẹo. Nàng chính là quận chúa.
Lúc này, một vị lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, được mọi người gọi là Y Thánh, đang dùng một cây kim châm bằng vàng ròng, cẩn thận châm vào các huyệt đạo của quận chúa, ý đồ dùng tiên lực thuần dương để xua đi tử khí.
Nhưng khi cây kim vừa được châm vào, tử khí trên người quận chúa không những không giảm, mà còn bùng lên dữ dội hơn, khiến cho vị Y Thánh phải lùi lại mấy bước, gương mặt tái đi.
Sau mộthi bất lực, lão thở dài, lắc đầu nói với vị Chúa Tể đang đứng bên cạnh: "Bẩm Chúa Tể, lão phu bất tài. Tử khí trong người quận chúa đã ăn sâu vào trong thần hồn, e rằng... thuốc thang đã vô hiệu. Xin Chúa Tể nén bi thương."
Lời nói này, không khác gì một bản án tử hình. Vị Chúa Tể, một cường giả Kim Tiên, nghe xong cũng phải lảo đảo, gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng đã hết hy vọng, một giọng nói bình thản vang lên.
"Bệnh của quận chúa, không phải là bệnh."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa nói. Đó là Lâm Minh, một thanh niên mặc áo vải, vẻ ngoài tầm thường.
"Ngươi là ai?" Một y sư quát lên. "Dám ở đây nói năng hồ đồ!"
Vị Y Thánh cũng nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu. "Tiểu hữu, lão phu hành y vạn năm, chưa từng thấy căn bệnh nào lại không phải là bệnh. Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lâm Minh không nhìn bọn họ, chỉ nhìn về phía vị Chúa Tể, bình tĩnh nói: "Đây là 'Đạo Thương'. Sinh khí và tử khí trong người quận chúa đang tranh đấu với nhau. Ngài càng dùng thuốc bổ, càng dùng tiên lực thuần dương để kích thích sinh khí, thì cuộc chiến đó càng trở nên ác liệt, quận chúa càng chết nhanh hơn mà thôi."
Lời chẩn bệnh này hoàn toàn đi ngược lại với tất cả các y sư có mặt. Nó như một cái tát vào mặt vị Y Thánh.
"Nói bậy!" Lão ta tức giận. "Ta chưa từng nghe đến cái gọi là 'Đạo Thương'! Ngươi là kẻ nào, dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt Chúa Tể! Người đâu, bắt tên lang băm này lại cho ta!"
Các vệ sĩ trong điện lập tức tuốt gươm, chuẩn bị tiến lên.