← Quay lại trang sách

Thứ Năm Nếu thế gian này chẳng còn đồng hồ

Vì vài lý do, tôi thử xâu chuỗi lại một số sự việc kỳ lạ mình từng gặp.

Tỉ như bị mất chìa khóa và rơi ví tiền, liên tục lập cú hit tại Giải bóng chày trung học toàn quốc, hay các họa sĩ truyện tranh thiên tài đều tập trung tại Tokiwaso. Tỉ như tôi bị ung thư giai đoạn cuối, ác quỷ xuất hiện, điện thoại và phim ảnh biến mất khỏi thế giới này… Tỉ như con mèo cưng của tôi biết nói chuyện.

“Người định ngủ tới bao giờ nữa ạ?”

Đây là mơ.

“Xin hãy dậy đi ạ.”

Chắc chắn là mơ rồi.

“Đã đến giờ dậy rồi ạ.”

Nhưng không phải mơ rồi. Kẻ đang nói chính là Bắp Cải. Hơn nữa, sao phong cách nói chuyện của nó lại y như phim cổ trang thế ạ ? Không không, không phải tôi bị nhiễm đâu nhé! Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra vậy?

“Sao mà cuống lên thế?”

Aloha xuất hiện với nụ cười gian xảo. Hôm nay hắn mặc áo màu xanh da trời. Lại thay đồ mới rồi. Đó là một chiếc áo lòa loẹt in hình kẹo mút Lollipop bảy màu và một con vẹt có bộ lông sặc sỡ, chóe đến nhức cả mắt, không dễ chịu cho lắm với một người vừa mới ngủ dậy như tôi. Sẵn cơn tức giận, tôi phát cáu lên với hắn.

“Sao trăng gì, nhìn xem! Sáng sớm thức dậy, con mèo không kêu ‘meo meo’ nữa mà còn ‘ạ’ với tôi kìa!”

“Ôi dào, là chuyện tốt chứ sao! Đây là khuyến mãi nho nhỏ ta tặng cho ngươi đấy. ”

“Khuyên mãi?”

“Ừ. Mất điện thoại này, đến phim ảnh yêu quý cũng mất nốt, chắc ngươi buồn lắm. Chẳng giao tiếp được với ai, cũng chẳng còn gì tiêu khiển. Bây giờ ngươi có thể trò chuyện với mèo. Ta phải sử dụng ma pháp đó. Dù sao ta cũng là ác quỷ mà.”

Nói xong hẳn tự cười ha hả.

“Thôi, tự dưng phải nói chuyện với mèo thật chẳng vui chút nào, có thể biến lại như cũ không?”

Aloha bỗng im bặt. Có lẽ yêu cầu này khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

“Ừm… Hình như tôi nói gì sai rồi thì phải…”

Aloha tiếp tục trầm mặc.

“Lẽ nào… không thể biến trở lại?”

“K… không, biến được chứ. Có thể biến lại bất cứ lúc nào! Thật đấy. Nhưng đó là lúc nào thì có trời mới biết… Ta không biết đâu! Ta nào phải Chúa trời… Ta là ác quỷ chứ bộ…”

Tôi muốn mắng “Đầu anh hỏng rồi hả?!, nhưng cãi nhau với ác quỷ là hành động khá mạo hiểm cho nên tôi đành nuốt những lời này vào bụng rồi rúc vào chăn. Dù gì tôi cũng không muốn thức dậy nữa. Tôi không muôn quay về thế giới thiếu phim ảnh mà lại có mèo biết nói chuyện.

Bắp Cải cứ thế giẫm giẫm lên mặt tôi để đánh thức tôi dậy (đây là cách Bắp Cải đánh thức người khó rời giường như tôi). Tôi từng nghe nói, nguồn gốc của chữ “mèo” là “đứa trẻ thích ngủ”, nhưng điều này chắc chắn là dối trá, vì suốt bốn năm nay, tôi luôn phải khổ sở với thói quen dậy sớm của Bắp Cải.

“Không thức dậy là con sẽ nổi giận đấy ạ!”

Bắp Cải cứ liên tục léo nhéo bên tai tôi.

“A a a thôi đi!”

Tôi chấp nhận hiện thực, ngồi bật dậy trên giường. “Ngươi còn nhớ không vậy?” Aloha quan sát sắc mặt tôi rồi hỏi.

“Nhớ cái gì cơ?”

“Thứ biến mất vào hôm nay ấy?”

Tôi không nhớ. Hình như có thứ gì đó đã biến mất, nhưng tạm thời tôi chưa phát hiện ra dấu hiệu suy suyển nào ở đống vật dụng cá nhân.

“Ngại ghê… là thứ gì thê?”

“Lại nữa rồi. Là đồng hồ, đồng hồ đấy!”

“Đồng hồ?”

“Đúng thế. Hôm qua ngươi đã chọn để cho đồng hồ biến mất mà.”

Thật là như vậy, tôi đã khiến cho đồng hồ biến mất.

❖ ❖ ❖

Nếu thế gian này chẳng còn đồng hồ…

Nó sẽ thay đổi thế nào nhỉ? Tôi miên man nghĩ.

Hình ảnh hiện ra đầu tiên là bóng lưng của cha tôi. Cha đang điều hành một tiệm đồng hồ.

Có hồi, chúng tôi sống ngay bên trên tiệm đồng hồ. Mỗi lần tôi xuống chơi, đập vào mắt lại là tấm lưng còng của cha đang loay hoay sửa đồng hồ bên ánh đèn bàn.

Đã bốn năm chúng tôi không gặp nhau. Chắc chắn cha vẫn đang ngồi trong cửa tiệm bé tí tẹo ở một xó thị trấn nhỏ, tiếp tục lúi húi sửa đồng hồ.

Nếu đồng hồ đã không còn trên đời, thì cửa hiệu đồng đồ lẫn công việc của cha tôi đều chẳng cần thiết nữa. Nghĩ thế, lòng tôi lại nhói đau.

Vậy là đồng hồ đã biến mất khỏi Nhật Bản và thế giới này rồi sao? Đột nhiên tôi cảm thấy khó tin. Tôi nhìn quanh quất. Xác nhận là đồng hồ đeo tay của tôi đã không còn nữa. Chiếc đồng hồ báo thức trong phòng cũng không cánh mà bay. Tương tự như trường hợp điện thoại, tiềm thức tôi hơi bị hẫng, nhưng dù sao đi nữa thì đồng hồ cũng đã biến mất khỏi thế giới này.

Bị ném vào một không gian vắng bóng đồng hồ, tôi không còn chút cảm giác nào về thời gian. Các giác quan cho biết lúc này đang là buổi sáng, do ngủ nướng nên tôi đoán hiện tại đang là khoảng 11 giờ, nhưng ti vi không còn hiển thị giờ giấc và điện thoại cũng đã biến mất nên tôi thực sự không thể nói chính xác bây giờ là mấy giờ.

Tuy nhiên, tôi chẳng biết thứ gọi là “cảm giác chân thực” lại biến đâu mất rồi. Khác với thứ đã biến mất ngày hôm trước, hiện tại tôi hơi cảm thấy tội lỗi với cha, nhưng đau đớn khổ sở thì không. Tuy nhiên, biến cố này chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng. Thế giới vận động bằng thời gian mà. Vậy nên tôi thử khuếch đại phạm vi tưởng tượng của mình.

E rằng trường học, công ty, tàu điện… sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Thị trường chứng khoán toàn cầu lâm vào khủng hoảng. Nguy cơ mì ăn liền bị trương (chờ đúng ba phút rất khó nhé!) sẽ lan rộng, môn chạy 100 mét của Thế vận hội cũng không thể thi đấu được nữa, Siêu Nhân Trứng Muối sẽ không canh được giờ quay về vũ trụ (ba phút thì khó lắm).

Nhưng vậy thì sao? Ở mức độ cá nhân thì nó có ảnh hưởng gì? Dù sao đi nữa, với kẻ sống một mình (+ mèo) mà nói, thời gian và những thứ liên quan đến nó hoàn toàn chẳng gây vướng bận cho cuộc sống của tôi.

❖ ❖ ❖

“Nhưng tại sao lại là đồng hồ?”

Tôi hỏi Aloha.

“Câu hỏi hay đấy. Nhưng trước khi nói đến chuyện đồng hồ thì phải thống nhất với nhau, rằng thời gian là khái niệm chỉ có ở loài người.”

“Hửm? Như vậy nghĩa là sao? Tôi không hiểu gì cả…”

Tôi cắt lời Aloha, hoàn toàn không rõ hắn đang nói gì. Aloha lại tiếp.

“Bởi thời gian là thứ quy ước con người định ra vì mục đích của riêng mình. Mặt trời mọc rồi lặn, vòng tuần hoàn này là một hiện tượng tự nhiên, còn những thứ như 6 giờ, 12 giờ, 24 giờ, những thứ gọi là ‘thời gian’ chỉ do con người tự đặt ra thôi.”

“Nói như anh cũng đúng…”

“Bởi vậy, con người đã có chút hiểu lầm về trạng thái nguyên bản của thế giới rồi. Thực tế họ chỉ đang thấy những quy định tự áp dụng để thuận tiện cho bản thân mình mà thôi. Vì sao ta lại muốn thử thay đổi ư? Đó là vì ta muốn thể nghiệm một thế giới không còn ‘thời gian’ do con người tùy tiện đặt ra. Vậy nên ta đã chọn đồng hồ, thế thôi.”

“Thế thôi á…”

“Thế thôi, chúc một ngày tốt lành! Chỉ sợ cái ‘một ngày’ này cũng chẳng còn bao lâu nữa!”

Aloha ném lại một câu vô trách nhiệm như thế rồi biến mất.

Sự kiện xảy ra trong vòng một trăm năm khi đưa vào sách sử cũng chỉ vỏn vẹn mười trang giấy, có khi chỉ cần một hàng chữ thôi cũng nên. Tâm trạng khi tôi biết quỹ ngày tháng của mình không còn bao nhiêu nữa cũng giống như lúc này. Hiện tại, một giờ mà tôi phải trải qua không còn tương đương sáu mươi phút nữa, mà là 3600 giây. Sinh mệnh của tôi chỉ còn tính bằng giây chứ không phải bằng năm. Tuy nhiên, lúc này đây, khi đồng hồ đã biến mất, những logic ấy đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Thẳng thắn mà nói, khi đặt bút viết chữ “hôm nay” tôi cũng không thể xác định rõ hiện giờ là ngày thứ mấy trong tuần. Có điều, sau thứ Tư tất nhiên là đến thứ Năm.

Những khái niệm như các thứ trong tuần hay sáng trưa chiều tối cũng chỉ do con người tự ý đặt ra mà thôi.

Hiện tại, vì không có gì để làm, tôi nghĩ đến việc giết thời gian, thế nhưng lại chẳng có thời gian để mà giết.

Muốn lãng phí thời gian, lại không có thời gian để lãng phí.

Đã bao nhiêu phút trôi qua từ lúc tôi thức dậy rồi? Theo thói quen tôi đưa mắt tìm kiếm chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, nhưng nó không còn ở đấy nữa. Một thế giới không có đồng hồ. Ở một nơi chẳng thế nhìn thấy dòng chảy của thời gian, tôi cảm thấy bản thân cũng trôi tuồn tuột không điểm dừng và đang dần biến thành quá khứ.

Con người còn đặt ra những quy tắc thời gian để đi ngủ, thức dậy, làm việc, ăn uống, vui chơi. Nói tóm lại, chúng ta đang sống theo đồng hồ. Chính con người đã cố ý giới hạn thời gian của bản thân họ, và rồi năm tháng, thứ ngày được định ra. Thêm vào đó, để giữ cho những quy tắc này luôn chuẩn xác, họ đã phát minh ra đồng hồ.

Đặt ra quy định đồng thời kéo theo mất tự do. Con người treo sự bó buộc đó lên tường, đặt trong nhà, càng khó chịu hơn nữa, họ còn đặt nó tại những nơi làm việc.

Cuối cùng, họ đeo cả thứ xiềng xích vô hình ấy lên chính tay mình.

Thế nhưng, chẳng mấy người hiểu được điều này.

Hệ lụy của tự do là bất an.

Nhân loại đã từ bỏ tự do để đổi lại cảm giác an tâm khi đặt mình trong quy tắc.

❖ ❖ ❖

Tôi đang miên man suy nghĩ thì Bắp Cải bỗng mò đến gần dụi dụi vào người tôi. Hành động như thế nghĩa là nó đang muốn xin xỏ điều gì đấy.

“Gì vậy Bắp Cải, đói rồi sao?”

Làm nũng vào buổi sáng thì hết chín phần mười là nó đói bụng rồi.

“Không phải ạ.”

“Hả?”

Bắp Cải thở một hơi thật dài rồi nói tiếp.

“Lão gia toàn đoán chệch.”

“Lão gia?”

Hình như Bắp Cải đang gọi tôi. Sao nó cứ thích đóng phim cổ trang thế nhỉ?

“Lúc muốn tản bộ thì bị cho ăn, lúc muốn ăn thì bị bắt ngủ trưa, lúc muốn ngủ trưa thì bị dắt đi tản bộ. Cứ loanh quanh như vậy mãi đấy ạ.”

“C… có chuyện này sao?”

Mèo yêu của tôi gật đầu.

“Đúng vậy. Thoạt nhìn người có vẻ rất hiểu tâm tình của loài mèo, nhưng thực ra không phải đâu ạ. Rõ là chúng con có buồn bã gì đâu mà cứ bị an ủi dỗ dành! Không chỉ riêng lão gia, hầu hết loài người đều như thế đấy ạ.”

Tôi quá sốc. Hóa ra sau khi sống cùng Bắp Cải bốn năm trời, chuyện hai đứa đều rất hiểu nhau chỉ do tôi tưởng tượng mà thôi. Không ngờ tôi lại hiểu lầm tai hại đến mức ấy. Chẳng thà không biết nó nói gì, chứ hiểu được thì toàn phải nghe những lời cay đắng.

“Thành thật xin lỗi mày nha, Bắp Cải. Thế bây giờ mày muốn làm gì?”

“Muốn đi dạo ạ.”

Không giống những con mèo khác, Bắp Cải thích nhất là được đi dạo.

“Nó là mèo mà lại giống chó quá nhỉ.”

Tôi nhớ đến mẹ đã từng vừa cười vừa nói như vậy khi bà đi dạo cùng Bắp Cải.

“Chờ chút,” tôi nói với Bắp Cải, “Tao hơi nặng bụng, phải đi vệ sinh cái đã.” Trong lúc giải quyết nỗi buồn, tôi chợt nghe tiếng lạo xạo ở bên ngoài. Tiếp đó, tôi thấy Bắp Cải lăng xăng chen qua cánh cửa, ló đầu vào nhà vệ sinh.

“Đi dạo…”

“Tao biết rồi!” Tôi đuổi nó ra ngoài rồi nhanh chóng giải quyết cho xong. Khi đang vốc nước rửa mặt thì tôi chợt cảm thấy một ánh mắt đang dán chặt sau lưng mình. Cảm giác bức bách này là gì vậy?

Ngoái đầu lại, tôi phát hiện Bắp Cải vẫn đứng lấp ló ngoài cửa theo dõi mình.

“Đi dạo…”

“Bắp Cải, làm ơn chờ tao một chút.”

Tiếng “meo meo” hóa thành tiếng người quả là một vấn đề lớn.

Tôi cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa, với lấy chai dầu gội đầu rồi thoa dầu lên tóc. Tôi nhắm mắt gội đầu, một lần nữa lại cảm thấy có gì là lạ sau lưng! Chính là luồng khí lạnh giống hệt khi nãy! Để bọt xà phòng không lọt vào mắt, tôi chỉ dám he hé nhìn. Bắp Cải đang lấp ló sau cánh cửa phòng tâm, miệng không ngừng lầm bầm, “Đi dạo…”

Tôi đã định gào lên “Mày là biến thái rình mò đấy hả!” nhưng lại kịp nhịn xuống, đóng cửa rồi tiếp tục tắm. Tôi nhanh chóng giải quyết bữa sáng với sữa và chuối rồi lật đật thay quần áo.

“Xin hãy mở cửa đi! Con muốn được ra ngoài lắm ạ!”

Bắp Cải sốt ruột đứng sẵn ở lối ra vào, dùng móng vuốt cào sồn sột lên cửa. Tôi đành chuẩn bị qua loa rồi dắt nó ra ngoài.

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng chan hòa, một ngày vô cùng lý tưởng cho việc tản bộ. Bắp Cải tung tăng ở phía trước, tôi chầm chậm theo sau.

Bắp Cải là một con mèo thích độc lai độc vãng nên tôi cũng không biết bình thường nó làm gì ở ngoài. Nhưng hôm nay được đích thân đương sự mời đi cùng, tôi lập tức quyết định hộ tống Bắp Cải trên đường tản bộ.

Khi còn sống, mẹ tôi vãn thường đi dạo cùng Bắp Cải. Tôi chợt nhận ra những gì trước giờ mình không biết đều bị mẹ biết trước cả rồi. Nhưng dù gì chăng nữa, hôm nay tôi quyết tâm sẽ bám đuôi Bắp Cải tới cùng.

Còn nhớ, Bắp Cải đến sống cùng chúng tôi khi nó vẫn là một con mèo rất nhỏ. Thời gian ấy, đột nhiên mẹ tôi đâm ra mê mẩn phim cổ trang Nhật Bản phát sóng trên truyền hình (mẹ tôi cũng giống như bao bà nội trợ khác, sẽ đột nhiên mê đắm một thứ rồi quên nó trước cả khi bản thân kịp nhận ra).

Mito Komon, Tướng quân ngang tàng, Chàng Kin núi Toyama.

“Đàn ông Nhật Bản thì phải như vậy chứ.”

Mẹ thường xuyên luận bàn về hình tượng người đàn ông Nhật Bản với tôi, nhằm lôi kéo tôi về cùng chiến tuyến với mình.

“Xin lỗi mẹ, nhưng con thích điện ảnh hơn phim truyền hình cổ trang.”

Tôi trả lời chắc nịch

Do không tìm được đồng minh, mẹ tôi đành để Bắp Cải gối đầu lên chân bà rồi ngồi xem phim từ sáng đến tối. Có lẽ vì lý do này mà “tiếng người” của Bắp Cải mới đậm chất cổ trang như thế.

Quả nhiên thứ tiếng Nhật kỳ quái của Bắp Cải đã được pha trộn từ cách nói chuyện của mẹ tôi và giọng điệu phim cổ trang. Chao ôi, nó thật đáng thương! Tuy nhiên, như vậy cũng khá đáng yêu nên tôi chẳng bắt nó sửa làm gì. Đáng thương cũng từa tựa như đáng yêu mà. Tôi đã nghĩ như thế khi nhìn dáng đi đủng đỉnh của Bắp Cải từ phía sau.

❖ ❖ ❖

Nó đi qua con đường thưa thớt cỏ dại. Dưới chân cột điện, những khóm bồ công anh nhỏ xinh đang nở rộ. Ừ nhỉ, mùa xuân sắp đến rồi. Bắp Cải tiến lại gần đám bồ công anh rồi ghé mũi hít ngửi.

“Hoa bồ công anh đấy.”

Tôi nói khi nhận ra vẻ hiếu kỳ hiện trên gương mặt

Bắp Cải.

“Cái này gọi là bồ công anh ạ?”

“Mày không biết à?”

“Thưa không.”

“Nó là một loài hoa nở vào mùa xuân.”

“Thì ra là vậy…”

Chuyện này dường như đã khơi gợi hứng thú với hoa cỏ của Bắp Cải. Dọc đường đi, hễ thấy hoa là nó sẽ sáp lại gần và hỏi, “Đây là hoa gì thế ạ?”

Hoa đậu răng ngựa, cỏ tề thái, cúc Mexico, cúc hoạ mi…

Những loài cây dại mọc ven con đường chúng tôi đi vươn mình trong gió bấc, tắm dưới ánh nắng tuy còn yếu ớt nhưng vẫn rất ấm áp của mùa xuân, nở ra những bông hoa nhỏ bé. Tôi gần như phải dốc ngược bộ nhớ của mình để lục tên chúng ra cho Bắp Cải. Thật kỳ lạ, vô vàn những ký ức tuổi thơ lại ùa về trong tôi.

Nhắc mới nhớ, lúc còn nhỏ, mỗi lần đi dạo cùng cha mẹ, tôi đều luôn miệng hỏi, “Đây là cái gì? Còn kia là cái gì?” Hẳn bây giờ Bắp Cải cũng mang tâm trạng giống y như tôi thuở nhỏ. Đột nhiên nghĩ đến việc mẹ từng phải đối mặt với mớ câu hỏi của tôi mỗi ngày, tôi cảm thấy bà quả là một phụ nữ vĩ đại.

“Cứ thấy hoa là lao vào, thấy là lao vào, đi mãi chẳng đến nơi, phiền ơi là phiền.”

Khi đã lớn lên, tôi thường nghe mẹ kể lại chuyện này.

“Nhưng quãng thời gian đó thực sự rất hạnh phúc.” Mẹ tôi kết luận với một nụ cười trên môi, ánh mất xa xăm đong đây hoài niệm.

❖ ❖ ❖

Mất cả đống thời gian, tôi và Bắp Cải mới đến được công viên trên đồi.

Từ trên cao nhìn xuống, hai bên con dốc là những dãy nhà đều tăm tắp như hàm răng, từ đây phóng mắt ra xa có thế thấy màu xanh biếc của biển. Như mọi công viên khác, ở đây cũng có xích đu, cầu trượt và bập bênh. Có vài đứa trẻ đang nghịch cát cùng mẹ của chúng.

Bắp Cải nhìn quanh quất khắp công viên, xem lũ trẻ nghịch ngợm và mấy ông già ngồi trên ghế chơi cờ tướng. Ngay khi có người hô “Chiếu tướng”, nó cũng lập tức kêu “méo méo” đáp lại. Vì sao ngoài tôi ra, không còn ai nghe hiểu những lời của Bắp Cải.

“Không được đâu, Bắp Cải, người ta đang chơi mà.”

Thế nhưng Bắp Cải cứ kêu “méo méo” không ngừng, rồi đột nhiên nó nhảy chồm lên bàn cờ. Quân mã bị đá văng ra ngoài, rơi lạch cạch xuống đất. Mấy ông già hơi ngạc nhiên nhưng hình như đã quen với việc này, họ yên lặng nhích sang một bên nhường chỗ cho nó. Trong khi tôi đứng phía sau xem đánh cờ, Bắp Cải ngồi phịch xuống băng ghế gỗ dài màu xanh, bắt đầu liếm láp tay chân, cứ như muốn nói đây là chỗ dành riêng cho mình rồi giành lại như đúng rồi.

Chân tay rảnh rang, tôi ngồi xuống cạnh Bắp Cải, phóng tầm mắt ra mặt biển xa xăm, một chốn bình yên như thể trải dài đến vô tận. Theo thói quen, tôi liếc về tháp đồng hồ của công viên. Đương nhiên hiện giờ nó không còn ở đấy nữa. Tôi không dám so sánh cảm giác yên bình của mọi ngày với sự bình yên sau khi các quy tắc thời gian được gỡ bỏ. Chỉ là dường như, những con người chấp nhận một thế giới không có đồng hồ đã có thể nhẹ nhàng giải phóng cảm xúc của bản thân.

Thật lòng mà nói thì con người là sinh vật rất kỳ lạ đấy ạ.”

Bắp Cải quay sang nói với tôi sau khi hoàn tất công đoạn chải lông.

“Thế à?”

“Tại sao phải đặt tên cho hoa thế ạ?”

“Bởi vì hoa có rất nhiều chủng loại nên phải phân biệt chúng chứ.

“Biết là có nhiều chủng loại đấy, nhưng cớ sao cứ phải đặt tên cho tất cả bọn chúng ạ? Tại sao lại cần phân biệt ạ? Đã là hoa thì cứ gọi là ‘hoa’ hết đi cho lành.”

Kể cũng đúng. Tôi bất giác im lặng. Một người đàn ông 30 tuổi còn cãi thua một con mèo. Ôi, thảm hại quá đi mất, nhưng mà đúng thế thật. Tại sao con ngươi phai đặt tên cho hoa nhỉ? Chẳng phải chỉ mình hoa, đồ vật hay màu sắc, hình dáng, mà chính con người cũng vậy. Tại sao tên gọi lại cần thiết đến thế?

Rồi cả thời gian nữa. Vầng dương mọc rồi lặn thôi. Loài người đang tùy tiện gán những cái “tên” năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây cho những hiện tượng tự nhiên như thế.

Vậy nên chẳng hề có khái niệm thời gian tồn tại trong thế giới của Bắp Cải. Đương nhiên đồng hồ cũng không có cả thời gian biểu lẫn việc muộn giờ. Không có sinh viên năm nhất, sinh viên năm hai, sinh viên năm ba; không có học kỳ một, học kỳ hai, học kỳ ba. Không nghỉ hè, nghỉ đông, nghỉ xuân. Chỉ có những biến đổi thời tiết cùng những phản ứng cơ thể như đói bụng, buồn ngủ.

❖ ❖ ❖

Trong một thế giới không tồn tại đồng hồ, khi có điều kiện từ tốn suy nghĩ, hàng đống luật lệ của con người sẽ sụp đổ. Cũng giống như thời gian, chúng ta sẽ rằng các thước đo màu sắc hay nhiệt độ không hề tồn tại, là do con người tự gán tên cho chúng dựa trên những cảm giác trực quan của cơ thể mà thôi.

Nói tóm lại, nếu nhìn nhận sự việc từ khía cạnh một thế giới không có loài người, sẽ chẳng tồn tại một năm, một ngày, thậm chí cả một giây. Màu xanh, màu đỏ, màu vàng. Nhiệt độ không khí, thân nhiệt. Chúng đều không tồn tại, chỉ có cảm giác của con người. Và đối với một con mèo thì mọi sự đều chẳng liên quan.

Nhưng giả sử không có khái niệm vàng hay đỏ, nghĩa là loài mèo vốn chẳng thấy bồ công anh đáng yêu, hoa hồng thật đẹp đúng không?

“Mà Bắp Cải này, ngày nào mẹ cũng đưa mày đi dạo thế này, giỏi thật đấy.”

“Ý lão gia là sao ạ?”

“Vì phải ở bên mày những lúc mày sáng nắng chiều mưa thế này cực lắm. Nên tao nghĩ mẹ rất yêu chiều mày đấy.”

“Mẹ nào cơ?”

“Ơ, mẹ của tao ấy. Cũng là mẹ của mày.”

“Mẹ nào… rốt cuộc người đang nói đến ai vậy?”

❖ ❖ ❖

Tôi cứng họng chẳng nói nên lời.

Bắp Cải đã quên mất mẹ.

Chuyện này là không thể nào. Không bao giờ có thể xảy ra.

Trong tâm trí tôi, gương mặt mẹ ngày nhặt Bắp Cải lại hiện ra. Như buồn lại như vui, nhưng lấp lánh đầy hi vọng. Mẹ tôi luôn xem ti vi cùng Bắp Cải. Mẹ vuốt ve Bắp Cải cho đến khi nó thiếp đi trên đùi mẹ. Và sau chót mẹ cũng ngủ quên, cuộn tròn trên sofa cùng Bắp Cải. Nét mặt bình thản ấy khiến ngực tôi đau nhói.

“Mày không còn nhớ mẹ thật à?”

“Đó là ai vậy ạ?”

Vẻ mặt Bắp Cải như muốn nói, “Ơ người này đang hỏi gì vậy nhỉ?” Hiển nhiên là nó không còn nhớ nữa rồi. Tôi cảm thấy khổ sở hơn là buồn, vẻ vô tội của Bắp Cải càng làm nổi bật sự tàn khốc của hiện thực.

Đâu đó tận sâu trong đáy lòng, tôi luôn tin vào câu chuyện con vật mãi mãi không quên chủ nuôi của mình, như chuyện về chú chó Hachiko. Thế nhưng, hình như đây chỉ là do con người tự huyễn hoặc bản thân. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Bắp Cải sẽ quên mọi sự về tôi. Tôi tự hỏi ngày mình bốc hơi khỏi thế giới của Bắp Cải, liệu bao giờ đến?

Nghĩ vậy, khoảng thời gian mà tôi đã hờ hững trải qua tới nay bỗng trở nên quý giá vô chừng. Sau này, tôi còn bao nhiêu lần đi dạo cùng Bắp Cải, được ăn cơm, được đón bình minh cùng với nó? Trong quãng đời còn lại, tôi còn bao lần được nghe bản nhạc yêu thích ấy? Còn bao lần được uống cà phê? Còn bao nhiêu bữa cơm, bao lần chào buổi sáng? Những hắt hơi, nói cười, còn bao nhiêu lần nữa?

Tôi chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế. Nếu là cha, hẳn ông cũng như tôi. Mẹ chắc cũng không khác. Nếu thấm thía điều đó sớm hơn thì tôi đã có thể trân trọng mỗi khoảnh khắc ấy. Mẹ đã vĩnh viễn rời xa thế giới này trong lúc tôi còn chưa kịp hiểu những điều giản đơn.

Trong suốt ba mươi năm cuộc đời tôi đã làm được điều gì ý nghĩa? Đã ăn món thật sự muốn ăn, gặp người thật lòng nhưng nhớ, trao gửi những lời tha thiết tới những người quan trọng chưa?

So với một cú điện thoại tôi gọi cho mẹ thì những cuộc mẹ gọi lại cho tôi áp đảo hơn hẳn trong danh sách lịch sử gọi đến. Tôi đã gác lại đằng sau những điều thật sự quý giá ấy mà ưu tiên những thứ chẳng đáng một xu.

Càng đuổi theo phù phiếm trước mắt, tôi càng lãng phí thời gian đáng ra để làm những việc quan trọng. Điều đáng sợ ở đây là chúng ta hoàn toàn chẳng nhận ra thời gian quý báu đã vụt mất. Giá như có thể tách khỏi dòng chảy thời gian và dừng chân một lát, biết đâu ta đã nhận ra cú điện thoại nào mới thực sự quan trọng đối với cuộc đời ta.

Kết quả của việc liên tiếp bị dồn ép bởi cơ man những thứ phù du hư ảo là vào những ngày tháng cuối đời, tôi chỉ còn biết thở vắn than dài rằng mọi sự đáng lẽ không đến nông nỗi này.

Tôi nhìn Bắp Cải ngủ, nó đang cuộn tròn trên ghế đá, tứ chi trắng muốt xinh đẹp gập vào cơ thể ba màu lông trắng, đen, xám tuyệt mỹ tạo thành một khối tròn vo. Tôi chạm vào cơ thể ấy, trái tim nó đập rộn ràng mạnh mẽ. Từ dáng ngủ kia, mấy ai tưởng tượng ra nhịp đập mãnh liệt đó.

Tim của các động vật có vú đều đập đến hai tỷ nhịp trong đời.

Voi sống được năm mươi năm. Ngựa hai mươi năm. Mèo mười năm. Chuột hai năm. Nhưng tất cả đều bình đẳng, tim đập hai tỷ lần rồi chết.

Con người được tầm bảy mươi năm. Rốt cuộc, tim tôi đã đập hết hai tỷ lần ấy chưa? Trong hai tỷ nhịp ấy, đã có lần nào trống ngực đánh thình thịch? Mà không phải, tim tôi làm gì đã đập được một nửa con số đó. Không ổn. Từ giờ, trong một tỷ lần còn lại, không được trải qua cảm giác ấy mà đã chết thì dở quá. Tôi vừa cảm nhận nhịp tim của Bắp Cải, vừa suy nghĩ lung lắm. Còn lại nửa năm hay một tháng cũng được. Tôi phải mau lên thôi, trong một tỷ lần còn lại đó, phải mau chóng trải nghiệm cảm giác trống ngực dộng thình thịch rồi hẵng chết. Tôi nghĩ thế đấy.

Tôi tưởng tượng ra cuộc đời mình từ giờ phút này trở đi.

Tôi sẽ yêu. Gặp gỡ người mình yêu rồi quyết định cưới. Cầu hôn. Trống ngực rộn ràng. Nhịp tim mau dần. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Một tỷ cộng một, cộng hai, rồi cộng ba. Ngày cưới. Bạn bè thân quen chúc phúc. Thình thịch. Vợ tôi mang bầu. Hai vợ chồng hân hoan. Con tôi chào đời. Thình thịch. Con biết đứng, biết đi, rồi biết chạy. Vóc dáng nhỏ bé ấy băng ngang qua tôi. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Một tỷ cộng 98, 99, 100 nhịp. Những suy tưởng về tương lai thúc tim tôi đập nhanh hơn. Cho đến khi tim tôi ngừng đập, còn 999.999.000 lần. Vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Có những người mà đối với họ, thời gian không chảy từ quá khứ tới tương lai mà từ tương lai về hiện tại. Tôi chác chắn rằng từ trước tới nay, cuộc đời tôi trải từ quá khứ qua hiện tại, tiến tới tương lai vô cùng vô tận. Nhưng nếu bị thông báo là tương lai hữu hạn, tôi sẽ cảm thấy như thể tương lai đang chạy lại phía mình. Tôi đang độc bước trên một tương lai đã được định đoạt. Chính là cảm giác ấy.

Thật mỉa mai! Tôi là kẻ bị phán quyết rằng cuộc đời chẳng còn là bao, bị quẳng vào một thế giới không còn thời gian, lần đầu tiên lại chủ động kiếm tìm tương lai.

Nửa đầu bên phải tái phát cơn đau âm ỉ. Việc hít thở trở nên khó nhọc.

Tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi còn muốn sống.

Vậy nên ngày mai, tôi sẽ lại xóa bỏ một thứ khỏi thế gian này.

Vì tính mạng bản thân mà tước bỏ một thứ khỏi tương lai của chính mình.

❖ ❖ ❖

Bắp Cải vẫn mê mết ngủ. Bọn trẻ đã rời khỏi công viên. Khi vầng dương bắt đầu ngả về Tây, cuối cùng Bắp Cải cũng chịu mở mắt. Trên ghế đá, nó vươn vai căng tới mức không thể căng hơn được nữa rồi ngáp một hơi dài, tiêu hóa tình hình, sau đấy mới từ từ nhìn về phía tôi.

“Lão gia, ta đi thôi nào.”

Bắp Cải vừa ngủ dậy đã giở giọng tinh tướng, nhảy phịch xuống đất, rồi lịch bịch đi xuống quả đồi.

Nơi Bắp Cải đến là một khu phố thương mại nằm trên đường dẫn ra ga. Xuống phố, đập vào mắt tôi là một tiệm mỳ soba. Bắp Cải đứng trước cửa tiệm kêu “meo” ( Ê! ). Ông chủ tiệm lập tức xuất hiện với đĩa cá bào trên tay. Bắp Cải ngoạn mục ngoạm cá bào, lại kêu một tiếng “meo” ( Được lắm! ) rồi thủng thẳng bước đi. Đến nước này, tôi không biết phải nói bên nào mới là kẻ bị thuần phục…

Bắp Cải giống như “ngôi sao” của khu phố, nó đi đến đâu là được chào đón đến đấy, như thể tôi mới là con sen theo hộ tống lão gia vậy. Dù lão gia đích thực phải là tôi mới đúng…

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy đáng mừng là nhờ danh tiếng của Bắp Cải, chúng tôi đã có thể mua rau, cá, và những thực phẩm khác với giá hữu nghị. Không lẽ nào đây chính là “giảm giá mèo1”?

Từ giờ cần mua hàng thì tao sẽ đi cùng mày.”

Tay xách một đống đồ, tôi nói với Bắp Cải như thế. “OK thôi, đừng quên nấu món ăn ưa thích cho con là được ạ.”

“Lúc nào tao cũng cho mày ăn cơm mèo còn gì.”

Ngay tức khắc, Bắp Cải đang lịch bịch đi đằng trước bỗng khựng lại.

“Sao thế?”

Chẳng hiểu sao Bắp Cải run bắn lên như thể tức giận lắm.

“Về chuyện đó… có điều này con đã muốn nói với người từ lâu rồi ạ.”

“Chuyện gì cơ? Mày nói thử xem nào.”

“ Cơm mèo đó là món quỷ gì thế?!”

“Hả?”

“Nó chỉ là cách gán tên miễn cưỡng cho đồ ăn thừa của con người mà thôi!!!”

Dường như Bắp Cải đang gồng lên vì tức, nó vùa tru tréo, vừa hung hăng cào cột điện bên cạnh.

Nó ghét cơm mèo đến mức vậy cơ à? Điều đó một lần nữa khiến tôi phải quan ngại sâu sắc tới những quyết định đây ích kỷ của con người. Đúng lúc này, căn hộ bé nhỏ nơi chúng tôi sinh sống hiện ra phía cuối con dốc.

Trở về nhà, bọn tôi cùng nhau ăn cá nướng (Bắp Cải không phải ăn cơm mèo nữa), quay về quãng thời gian bình thản, êm đềm.

“Này, Bắp Cải ơi.”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Mày không còn nhớ gì về mẹ thật sao?”

“Không nhớ ạ.”

“Vậy à… Thế thì buồn thật đấy.”

“Tại sao lại buồn cơ ạ?”

Tôi không thể giải thích nổi cho Bắp Cải vì sao chuyện đó lại đáng buồn. Tôi cũng chẳng thể trách móc Bắp Cải đã quên. Chỉ là tôi không thể kìm được mà nói cho nó biết cảm xúc của mình.

Tôi đứng dậy, lôi từ sâu trong góc tủ quần áo ra một thùng carton. Bên trong cái thùng phủ bụi ấy có một cuốn album màu đỏ thẫm. Tôi đã quyết định sẽ cho Bắp Cải xem cuốn album này.

Phải chăng, tôi muốn nó nhớ ra mẹ? Không, có lẽ điều đó chẳng quan trọng. Tôi chỉ muốn kể cho nó nghe về khoảng thời gian giữa mẹ và nó thôi.

Vừa lật giở quyển album, tôi vừa kể cho Bắp Cải biết bao nhiêu chuyện.

Đây là chiếc ghế bập bênh kiểu cổ mà Bắp Cải từng rất yêu thích. Bập bênh, bập bênh. Con mèo con đang leo trên đùi mẹ và đung đưa chính là Bắp Cải. Chính là mày đó, Bắp Cải. Đây đã là chỗ mày thường ngồi. Còn đây là cuộn len mày từng yêu thích, lúc nào mày cũng đùa nghịch với nó. Cả cái xô tráng thiếc cũ xỉn nữa. Tới khi nhận ra thì mày đã lén chui tọt vào trong đó mà ngắm mẹ. Chiếc khăn tắm màu xanh lá cây nhạt này là chiếc khăn yêu thích của mẹ đấy, nhưng sau đó nó đã thuộc quyền sở hữu của mày. Rồi cây dương cầm đồ chơi be bé mẹ tặng mày làm quà Giáng sinh nữa. Ôi, nhìn bức ảnh này đi. Mày đang chơi dương cầm đấy, đang chơi đây này. Dù có hơi hỗn loạn một tẹo, nhưng đó đã là một màn trình diễn tuyệt vời. Lại còn bức này nữa chứ. Cây thông Noel. Mọi năm, cứ đến lúc mẹ bắt tay trang hoàng nó là mày lại phấn khích đến không chịu nổi. Chẳng mấy chốc là mày lại phá bung mọi thứ khiến mẹ rất vất vả. Đây, nhìn tấm ảnh này này. Mày đang nhào vào đó, thấy chưa? Bừa bộn hết cả. Mày tệ thật đấy, Bắp Cải ạ. Nhưng chẳng hiểu sao trông mẹ vẫn rất vui.

Tôi cũng nhắc đến Xà Lách nữa. Chuyện Xà Lách xuất hiện vào một ngày mưa. Xà Lách qua đời, mẹ tôi chết lặng. Rồi mẹ nhặt Bắp Cải về. Chuyện của những ngày sau đó. Cho đến một hôm, mẹ đổ bệnh. Bắp Cải lặng im nghe tôi kể.

Lâu lâu, tôi lại hỏi Bắp Cải một câu, “Mày còn nhớ không?” và y như rằng Bắp Cải chẳng nhớ gì cả. Nó đã quên hết mọi chuyện rồi. Ị

Ấy thế mà Bắp Cải lại dừng ánh mắt ở một tấm ảnh.

Bãi biển đẹp lúc tinh mơ. Tôi mặc yukata, bên cạnh mẹ và cha. Mẹ ngồi xe lăn, trên đùi mẹ là Bắp Cải đang xụ mặt. Tôi và cha thì cười ngượng nghịu. Nụ cười hiếm hoi biết nhường nào (đàn ông trong gia đình chúng tôi lên ảnh mặt mũi thường khó đăm đăm). Tôi bất giác nhìn chăm chú vào tấm ảnh đó.

“Người này là ai đây ạ?”

Trông cha có vẻ lạ lắm hay sao mà Bắp Cải hỏi bằng giọng hứng thú.

“Đây là cha tao đó.”

Tôi trả lời khô khốc. Dù chỉ nói chuyện với mèo, tôi cũng chẳng muốn nhắc về cha.

“Đây là đâu thế ạ?”

“Hình như chụp hồi đi suối nước nóng thì phải.”

“Tại sao lại đến đó ạ?”

“Cả nhà muốn tạo một kỳ niệm đẹp cuối cùng. Vả lại toàn là những người chẳng có cơ hội đi du lịch hẳn hoi.

Bắp Cải vẫn nhìn chòng chọc vào tấm ảnh như thể sắp ăn tươi nuốt sống nó.

“Nhớ ra chuyện gì rồi chăng?”

“Vâng… con mơ hồ nhớ ra chút ít.”

Nhỡ đâu bên trong đầu Bắp Cải, mảnh vỡ ký ức nào đó đang sống dậy. Tôi thật muốn khơi gợi thêm chút ký ức cho nó nên quyết định kể thêm về bức ảnh này.

❖ ❖ ❖

Chuyện xảy ra cách đây bốn năm.

Dạo ấy, bệnh tình của mẹ đã đến nước tuyệt vọng. Ngày nào mẹ cũng nôn mửa khổ sở, không sao ngủ được. Nhưng đến một sáng nọ, vừa tỉnh dậy mẹ đã đột ngột gọi. tôi.

“Mẹ muốn đi suối nước nóng, nơi có thể trông thấy biển ấy.”

Tôi bối rối trước lời đề nghị đường đột đó, cứ hỏi đi hỏi lại rằng có thật như vậy không. Nhưng rồi khuyên thế nào mẹ cũng không chịu nghe, một mực nói muốn đi suối nước nóng. Mẹ tôi chưa từng đòi hỏi vô lý bao giờ, cho nên lần này tôi khá sốc.

Bằng cách nào đó tôi đã thuyết phục được bác sĩ cho phép đưa mẹ ra ngoài chơi, nhưng lúc này lại nảy sinh một vấn đề.

“Con ơi, mẹ muốn đi cùng với cả nhà, cả con, cha con và Bắp Cải nữa.”

Mẹ nhất quyết phải đi cùng tôi và cha.

Tôi của hồi đó từng bất chấp tình trạng của mẹ mà chẳng hề giáp mặt cha, chiến tranh lạnh giữa hai cha con kéo dài. Mối quan hệ trải qua trường kỳ kháng chiến đã đông cứng đến mức không thể cứu vãn. Phải đi với cha chuyến này là việc bất khả kháng, song tôi vẫn chẳng thể mở lời. Nhưng tôi biết, đối với mẹ, đây chính là chuyến du lịch cuối cùng. Do vậy, tôi quyết định đi thuyết phục cha.

“Chuyện ngớ ngẩn gì vậy?”

Vẫn như mọi khi, cha lặp lại câu đáp quen thuộc, tôi dù đã tuyệt vọng nhưng rồi vẫn dàn xếp ổn thỏa với ông.

Đó là chuyến đi cuối cùng của mẹ. Từ trước tới nay tôi chưa từng đưa mẹ đi du lịch bao giờ, vậy nên tôi quyết định biến nó thành một hành trình tuyệt vời khó quên nhất. Phải mất ba tiếng ngồi tàu điện mới đến được khu suối nước nóng ven biển. Thị trấn xinh đẹp với bãi biển thoai thoải trải dài và những quán trọ nên thơ xếp cạnh nhau dọc đường bờ biên, tắm mình trong ánh nắng dịu dàng.

“Muốn đi thử một lần cho biết quá.

Mẹ thường buột miệng như vậy mỗi khi nhìn thấy quảng cáo suối nước nóng trên tạp chí.

Tôi đã chọn một quán trọ cao cấp với kiến trúc đẹp đẽ được tu sửa lại từ một căn nhà cổ kiểu Nhật tuổi đời hơn một trăm năm. Quán trọ chỉ gồm hai phòng, căn phòng trên tầng hai có thể bao quát toàn bộ cảnh biển. Phía bên kia bồn tắm lộ thiên là bờ biển trải rộng. Từ quán trọ cũng ngắm được cảnh chiều hôm. Tôi nghĩ ắt hẳn mẹ sẽ rất vui, bèn hồ hởi đặt phòng.

Ngày khởi hành đến, chúng tôi được các bác sĩ và y tá tiễn lên đường, bắt đầu chuyến du hành. Đã lâu rồi cả nhà mới có chuyến đi ba người (+ mèo) như vậy.

Trên tàu điện, dù ngồi kế nhau trên băng ghế chật hẹp, tôi và cha cũng chẳng thể có được một cuộc trò chuyện hẳn hoi. Còn mẹ thì chăm chú nhìn hai cha con rồi cười tủm tỉm. Ba tiếng đồng hồ câm lặng tiếp diễn. Khi mọi thứ bắt đầu chạm ngưỡng giới hạn thì có tiếng loa thông báo đã tới địa điểm suối nước nóng.

❖ ❖ ❖

Tôi đẩy xe lăn cho mẹ, bước chân nhẹ nhàng hướng về quán trọ.

Nhưng đến nơi rồi tôi mới ngã ngửa, chúng tôi không đặt phòng thành công, đã có khách khác vào ở đó.

Tôi nổi giận. Đây là chuyến đi cuối cùng của mẹ tôi, vậy mà còn gặp phải cảnh ngộ tréo ngoe này.

Tôi lặp đi lặp lại rằng mình đã đặt phòng trước qua điện thoại. Con người hiếm khi to tiếng với ai như tôi vậy mà lúc này lại gào lên. Bà chủ quán chỉ biết xin lỗi rối rít, tuy nhiên điều đó chẳng giúp ích được gì. Tôi rối bời, cảm thấy thật có lỗi với mẹ.

“Thôi không phải bận lòng đâu.”

Mẹ mỉm cười. Nhưng tôi chẳng thể tha thứ cho bản thân. Tôi cảm thấy uất ức, nước mắt chực trào ra vì tủi hổ.

Đủng lúc ấy, cha đập bàn tay to thô ráp lên vai tôi.

“Còn lâu mới phải ngủ bờ ngủ bụi nhé.”

Nói đoạn cha vụt chạy đi. Hành động đường đột của cha khiến tôi sững sờ nhưng vẫn vội vã đuổi theo sau.

Cha lao vào hết quán trọ này đên quán trọ khác, hỏi xung quanh xem có nơi nào còn phòng trống không. Tôi chỉ quen thấy dáng hình của cha trong tiệm đồng hồ, ngồi im lặng hàng giờ, cặm cụi sửa chữa, nên lúc này vô cùng choáng váng. Cha là kiểu người dù có đến xem hội thao của tôi thì vẫn ngồi im như hóa đá. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến dáng vẻ đôn đáo này của cha.

“Đó, thấy chưa, cha con hồi xưa chạy nhanh vô cùng.”

Tư thế chạy của cha rất đẹp, chằng hề ăn nhập vơi vóc người thấp lùn mà to xương. Lúc đuổi theo bóng lưng đang chạy khắp khu suối nước nóng của cha, những lời ông thường nói với tôi lại vọng về.

Vì đang là dịp cuối tuần của mùa cao điểm nên quán trọ nào cũng chật ních khách. Bị từ chối hết lần này đến lần khác, cha và tôi vẫn tiếp tục chạy lòng vòng. Thi thoảng chúng tôi chia nhau ra, thi thoảng cùng cúi đầu. Không đời nào chúng tôi để mẹ ngủ bờ ngủ bụi được. Đây là chuyến đi cuối cùng của mẹ cơ mà, là kỷ niệm cuối cùng đó. Có lẽ đây cũng là khoảnh khắc đầu tiên kể từ khi trưởng thành, tôi và cha có thể thấu hiểu nhau, cùng chung cảm xúc mà hành động.

Chúng tôi tìm tới tìm lui những quán trọ ven bờ biển, chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ vẩn còn phòng trống. Cảnh sắc xung quanh đã tối dần, chẳng thế nhìn rõ bề ngoài quán trọ, nhưng chỉ liếc mắt thôi tôi cũng biết nó khá cũ rồi. Vào bên trong, quả nhiên rất cũ, mỗi bước đều nghe tiếng kẽo kẹt.

“Quán trọ này tuyệt phết nhỉ!”

Mẹ vui vẻ nói, nhưng tôi lại khổ sở. Vừa chớm nghĩ đến việc để mẹ ở một quán trọ thế này, lồng ngực tôi đã thắt lại. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Như lời cha tôi nói đấy thôi, còn lâu mới phải ngủ bờ ngủ bụi. Vậy là chúng tôi đành phải thuê quán trọ này.

Quán tuy cũ nhưng nhân viên lẫn chủ quán đều rất nhiệt tình. Cơm nước không cầu kỳ, nhưng ăn vào lại thực ngon miệng. Mẹ tôi cứ khen thích thật, ngon thật không biết bao nhiêu lần. Vì nụ cười đó mà cảm giác tội lỗi trong tôi đã vơi đi ít nhiều.

Đêm đó, cả nhà ba người trải đệm ra ngủ. Chuyện thế này phải mấy chục năm trời mới có nhỉ?

Tôi ngước nhìn trần nhà ốp gỗ cũ kỹ, nhớ lại căn nhà mình sống hồi tiểu học.

❖ ❖ ❖

Nhà của chúng tôi có ít phòng, nên lúc nào ba người cũng trải đệm, ngủ chung trong phòng ngủ trên tầng hai. Đã hai mươi năm trôi qua, chúng tôi lại một lần nữa ngước nhìn trần nhà như thế này. Cảm giác thật kỳ diệu. Đêm nay hẳn sẽ là đêm cuối cùng. Nghĩ vậy, tôi không sao ngủ được. Cha và mẹ có lẽ cũng như tôi. Trong căn phòng nhỏ tối mò chỉ có tiếng ngáy “rừ rừ“ của Bắp Cải, đan vào tiếng sóng vỗ ngoài kia, lặp đi lặp lại.

Cuối cùng ngoài trời cũng hửng sáng. Vào khoảng 4, 5 giờ gì đó, tôi nhổm dậy khỏi đệm, ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh cửa sổ. Vén rèm nhìn ra ngoài, tôi bỗng giật mình. Ngoài khung cửa sổ của quán trọ tồi tàn, mặt biển bao la đang trải rộng trước mắt tôi. Quán trọ mà chúng tôi chạy lòng vòng tìm kiếm trong lúc nhập nhoạng tối qua, nào ngờ có tầm nhìn ra biển tuyệt thế này.

Sau đó, chẳng biết đã qua bao lâu, tôi cứ ngồi thừ ra ngầm nhìn vùng biển mờ ảo trong ánh mặt trời. Sau lưng tôi, cha và mẹ cũng đã tỉnh dậy. Tôi ngoảnh lại thì thấy mắt cả hai thâm quầng như mắt gấu trúc. Hẳn mọi người đều không ngủ được.

“Chụp ảnh đi. Mẹ thích biển ban sáng lắm!”

Mẹ mặc yukata, nói với tôi như vậy khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tôi bế Bắp Cải đang ngủ đặt lên đùi mẹ, chỉnh lại vạt yukata rồi ra khỏi phòng. Tôi đẩy xe lăn đưa mẹ về phía biển. Ngoài trời vẫn còn hơi tối và lạnh. Dù mẹ muốn lại gần biển hơn nữa, nhưng bánh xe lăn bị kẹt trong cát ẩm không thể tiến lên thêm được. Khi ấy, phía bên kia bờ biển, mặt trời buổi sáng bát đầu nhú ra, tỏa sáng lấp lánh trên mặt nước. Gia đình chúng tôi choáng ngợp trước cảnh sắc tuyệt diễm ấy, chỉ còn biết đăm đăm ngắm nhìn.

“Mau lên! Chụp ảnh!”

Lời nhác của mẹ làm tất cả sực tỉnh, tôi vội vàng lấy máy ảnh. Tôi và cha đang định thay nhau chụp thì chủ quán trọ từ đâu xuất hiện, nói “Để tôi chụp giúp nhé? Thế là chúng tôi đứng quay lưng về phía mặt biển long lanh nắng, mẹ ngồi trên xe lăn ở giữa, tôi và cha khuỵu xuống hai bên. Bắp Cải cuối cùng cũng chịu thức dậy, mặt lại xụ ra, ngáp một hơi thật to trên đùi mẹ.

“Nào, hai ba!”

Chủ quán trọ nhấn nút.

“Cảm ơn nhiều.”

Tôi đang định lấy lại máy ảnh thì người ấy lại nói, “Từ từ, thêm một kiểu nữa.”

Tôi quay trở về đứng sóng vai bên mẹ.

“Cười lên nào… Một, hai, ba!”

Đúng khoảnh khắc chúng tôi bị người chủ quán trọ chọc cười thì nút shutter nhấn xuống.

❖ ❖ ❖

“Mày có nhớ ra gì không?”

Sau khi kể xong câu chuyện về chuyến du lịch cuối cùng với gia đình, tôi gặng hỏi Bắp Cải.

“Ừm… Hẳn là không nhớ ra gì ạ.”

“Thế à, tiếc thật Bắp Cải ạ.”

Tôi thực sự thất vọng, nhưng chẳng biết làm thế nào.

“Thành thật xin lỗi lão gia. Cố thế nào con cũng không nhớ ra nổi. Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Con chỉ nhớ đúng một điều, đó là rất hạnh phúc.”

“Rất hạnh phúc ư?”

“Đúng vậy ạ. Con chỉ còn nhớ mang máng răng, lúc chụp tấm ảnh này con đã rất hạnh phúc. Vậy thôi.

Bắp Cải không còn nhớ chuyện về mẹ, về cha, chuyện về biến hay quán trọ tồi tàn, nhưng nó lại nhớ được rằng nó đã rất hạnh phúc.

Từ ngữ ấy thật kỳ diệu. Dường như có điều gì đó khiến tôi rung động.

Khi nhìn lại tấm ảnh một lần nữa, tôi đã nhận ra.

❖ ❖ ❖

Vốn dĩ đâu phải mẹ tôi muốn đi du lịch.

Mẹ chỉ muốn cha và tôi giảng hòa.

Chỉ muốn được nhìn thấy hai cha con bên nhau trò chuyện lần cuối cùng.

Tiếng “A…” bất giác buột khỏi miệng tôi.

Tại sao tôi lại không nhận ra điều đó? Từ khi tôi ra đời đến giờ, toàn bộ thời gian của mẹ đều dành để nâng đỡ tôi và cha. Vậy mà đến cả giây phút sau cùng của sau cùng ấy, mẹ vẫn không chịu để dành nó cho mình mà dùng hết vào hai cha con, cho đến khoảnh khắc sau cuối.

Chúng tôi đều bị mẹ lừa cả rồi. Trước giờ chúng tôi chẳng hề phát giác ra điều đó. Tôi nhìn đăm đăm vào tấm hình. Cha ở trong hình cười hơi ngượng ngùng. Tôi với khuôn mặt y hệt, cũng đang cười ngượng ngùng.

Còn mẹ, mẹ cười thật hạnh phúc, như thể không còn chuyện gì sung sướng hơn thế nữa.

Nhìn gương mặt mẹ, ngực tôi lại nhói đau. Đau đớn, buồn khổ, và tủi hổ, đến lúc nhận ra thì nước mắt tôi đã tuôn trào trước mặt Bắp Cải. Không phát ra tiếng, cũng chẳng thay đổi sắc mặt, tôi chỉ vừa nhìn tấm ảnh, vừa lặng lẽ khóc.

Bắp Cải sán lại gần, vẻ mặt lo lắng, “Người có ổn không ạ?” Rồi nó khẽ leo lên đùi tôi. Khi hơi ấm của nó lan sang tôi, trái tim tôi cũng dần bình yên.

Mèo quan trọng thật đấy. Dù chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của tôi, nhưng những lúc tôi thực sự khổ sở thì nó lại tới bên tôi thế này.

❖ ❖ ❖

Tựa như thời gian, lẽ nào “cô độc” cũng không tồn tại trong thế giới của loài mèo? Chắc chúng chỉ có “lúc ở một mình” và “lúc không ở một mình” thôi nhỉ. Vì cô độc là cảm xúc riêng có của con người mà.

Thế nhưng, tôi vừa ngắm nụ cười của mẹ, vừa nghĩ.

Bởi vì biết cô độc, nên chúng ta mới có “cảm xúc đó”.

Tôi vuốt ve cơ thể ấm áp của Bắp Cải và hỏi nó, “Bắp Cải ơi, mày có biết ‘yêu’ là gì không?”

“Hử… là gì vậy ạ?”

“Ừ, mèo thì có lẽ không biết đâu, nhưng loài người thì biết đấy. Nó là tâm trạng yêu thích một ai đó, trân trọng một ai đó, tóm lại là muốn được ở bên người đó.”

“Tức là một điều tốt đẹp phải không ạ?”

“Ừ, nhưng nhiều lúc cũng phiền ghê gớm, thi thoảng còn cản trở người ta, thế nhưng nó tuyệt vời đấy. Ừ, là một điều vô cùng tuyệt vời.”

Chính vậy, trong mỗi chúng ta đều có một cảm xúc mang tên “yêu”.

Biểu cảm này của mẹ, nếu không phải là “yêu” thì biết gọi là gì đây?

Hơn nữa cái gọi là “yêu” này chỉ riêng loài người có. Dù nó thật phiền, nhưng lại có thể nâng đỡ con người. Điểm này rất giống với “thời gian”. Thời gian, màu sắc, nhiệt độ, cô độc, và yêu. Những thứ chỉ tồn tại trong thế giới con người. Chúng bó buộc con người, nhưng cũng góp phần giải phóng con người. Chính nhờ có chúng mà chúng ta mới trở thành “con người”.

Vào khoảnh khắc ngộ ra điều đó, bên tai tôi vang lên tiếng tích tắc của đồng hồ.

Hả? Tôi nhìn lên đâu giường, làm gì còn chiếc đồng hồ nào.

Tuy mắt không nhìn thấy, nhưng tôi cảm giác quả thật có một thứ gì đó đang nâng đỡ mình.

Vô vàn tiếng tích tắc nghe như nhịp tim của mỏi con người đang sống trên thế gian này.


Kim giây của đồng hồ bấm giờ bắt đầu quay.

Những người đàn ông cơ bắp dẻo dai chạy 1OO mét.

Kim giây quay vòng vòng. Bấm nút.

Nhưng chiếc nút bị bấm lại là của một đồng hồ báo thức.

Những đứa trẻ thò tay tắt chuông báo thức rồi lại vùi mình trên giường.

Trong giấc mơ của trẻ nhỏ, kim đồng hồ treo tường quay vòng vòng, chẳng hiểu trời sáng tự bao giờ.

Tháp đồng hồ đứng trong ánh mặt trời.

Dưới chân nó là những người yêu nhau đang chờ đợi.

Tôi vội bước tới bến xe, đi ngang qua những người yêu nhau ấy.

Nhìn chòng chọc vào đồng hồ đeo tay.

Nhảy lên chiếc xe điện dường như lúc nào cũng tới hơi muộn.

Rồi đến một tiệm đồng hồ nhỏ.

Cơ man đồng hồ đặt san sát nhau.

Tích tắc tích tắc. Những âm thanh vang vọng, khắc vào dòng thời gian.

Tôi đã lắng nghe chúng suốt một thời gian dài.

Từ ngày còn thơ dại đã lảng nghe chúng.

Những âm thanh ấy ràng buộc tôi, nhưng cũng giải phóng tôi.

Con tim dần bình yên trở lại.

Chẳng mấy chốc, từng chút một, những âm thanh ấy tan biến vào một cõi xa xôi.

“Nào Bắp Cải, chúng mình đi ngủ thôi.

Cất cuốn album đi, tôi gọi Bắp Cải.

“Meo!” Bắp Cải đáp.

“Bắp Cải à, sao tự dưng mày lại giống mèo thế?”

Nó không còn trả treo “Đùa gì mà nhạt vậy ạ nữa, chỉ biết kêu “Meo, meo”. Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Sao, thất vọng rồi phải không ạ?”

Bỗng có giọng nói vang lên sau lưng, tôi giật mình ngoảnh lại thì thấy Aloha. Hắn mặc sơ mi Aloha màu đen in hình đâu lâu xương chéo cùng đao kiếm dị hợm, đứng đó cười gian.

“Lão gia sắp ‘tỏi’ rồi phải không ạ?”

“Đây đâu phải chuyện để đùa chứ!”

“Xin lỗi nha! Hình như ma pháp hết hiệu lực sớm hơn ta nghĩ. Nó lại trở về làm một con mèo bình thường rồi. Sao, có thất vọng không ạ?”

“Làm ơn hãy thôi đi!”

“Đáng ghét, nhưng cũng đúng lúc đấy.”

Nói vậy rồi Aloha lại cười trí trá. Nụ cười ác quỷ mà tôi đã từng nhìn thấy vào một lúc nào đó.

Nó hơi khác so với những nụ cười trước đây.

Ác ý. Lại một thứ cảm xúc chỉ con người mới có.

“Ta đã quyết định được thứ tiếp theo sẽ biến mất khỏi thế gian rồi đó.”

Aloha tiếp tục cười.

Tôi có linh tính chẳng lành, tim đập nhanh, hơi thở dần nặng nề.

Trí tưởng tượng. Một năng lực chỉ con người mới có.

Một khung cảnh nghiệt ngã nhoáng lên trong óc tôi.

“Xin đừng như vậy mà!”

Tôi mất tự chủ, gào lên. Không, đó không phải tiếng gào của tôi. Đó là tiếng gào của con ác quỷ mang gương mặt giống tôi.

“Ngươi muốn hét lên rằng, ‘Xin đừng như vậy mà! đúng không?”

Aloha cười.

“Xin anh đấy… Xin hãy dừng lại đi!”

Tôi khẩn cầu, yếu ớt quỳ gối.

Rồi sau đó, ác quỷ thông báo với tôi.

❖ ❖ ❖

“Giờ chúng ta hãy xóa bỏ mèo khỏi cõi đời này đi.

❖ ❖ ❖

Chính sách giảm tiền thuê nhà cho người nuôi mèo thực thi tại một số địa phương ở Nhật.↩︎