Thứ Sáu Nếu thế gian này chẳng còn mèo
Cơ thể ấy đang run rẩy.
Nó kêu “Meo” một tiếng thật khẽ như đang khổ sở lắm.
Nó muốn tôi cứu giúp phải không?
Xà Lách định đứng dậy không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như chân nó quá yếu nên ngay lập tức lại ngồi phịch xuống.
“Có lẽ nó không xong thật rồi.
Tôi thì thầm.
“Ừ, có lẽ là thế thật.”
Mẹ buồn bã trả lời.
❖ ❖ ❖
Xà Lách chìm vào giấc ngủ đã năm ngày.
Nó không còn ăn được món cá ngừ ưa thích, nước cũng không thể uống. Thời gian ngủ ngày một dài ra, rồi cuối cùng nó chẳng nhỏm lên được nữa.
Ngay cả như vậy, Xà Lách vẫn cố gắng đứng lên hết lần này tới lần khác.
Tôi cố đưa vào miệng Xà Lách hỗn hợp nước và Pocari Sweat1, nhưng nó chỉ liếm được một chút rồi lại loạng choạng bò dậy. Dù chẳng còn chút hơi sức nào, nhưng nó đã đứng dậy được. Sau đó, Xà Lách từ từ nhấc chân, lê bước tập tễnh đến trước mặt mẹ rồi gục xuống.
“Xà Lách!”
Tôi không chịu được, vội bế Xà Lách lên. Cơ thể nó còn ấm. Nó gầy tọp đi và nhẹ bẫng tới mức đáng kinh ngạc. Cơ thể mềm oặt chẳng còn chút sức lực nào run rẩy từng cơn.
Xà Lách đang ở ranh giới giữa sống và chết.
Nỗi sợ hãi ào tới như thác lũ. Tôi rối lên mà không thể lý giải sự thật rằng sinh mạng trước mắt này đang dần trôi đi. Cánh tay rã rời, tôi chầm chậm đặt Xà Lách xuống đùi mẹ.
Xà Lách vừa chạm vào chân mẹ, cổ họng nó đã phát ra âm thanh “rừ rừ” rồi nó “meo” một tiếng như thể muốn nói, đây mới là chỗ của nó.
Mẹ dịu dàng vuốt ve Xà Lách.
Lập tức, con mèo đang nhắm nghiền mắt bỗng ngừng run rẩy.
Xà Lách từ từ nâng mình, như thế chỉ trong phút chốc lại bùng lên sự sống, nó mở to mắt nhìn tôi và mẹ. Sau cùng, nó hít vào một hơi thật sâu, rồi từ bấy không cử động nữa.
“Xà Lách!”
Tôi gọi tên Xà Lách không biết bao nhiêu lần. Tôi nghĩ chắc nó lại chìm vào giấc ngủ rồi. Tôi đã nghĩ chỉ cần mình gọi, gọi mãi, thì một lúc nào đấy nó sẽ tỉnh dậy.
“Trật tự đi con. Cuối cùng nó cũng có thể đi về chốn không còn đớn đau.
Mẹ nói và tiếp tục vuốt ve cơ thể của Xà Lách.
“Con đã đau đớn, đã khổ sở, xin lỗi nhé, mẹ chẳng làm được gì cho con. Nhưng giờ thì ổn rồi. Không còn đau nữa, con nhỉ?”
Mẹ nói mà nước mắt lã chã rơi.
Nhìn thấy mẹ như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu được Xà Lách đã chết.
Tôi lặng người, chạm vào cơ thể nó.
Vẫn còn âm ấm.
Và lúc đó, thứ mà tôi nhìn vào không phải thân mình bất động của Xà Lách hay gương mặt đẫm nước mắt của mẹ, mà chính là chiếc vòng cổ bằng da màu đỏ. Chiếc vòng đã bao lần nó cố tháo, cán xé tơi tả.
Chiếc vòng mà mới đây thôi còn sống động như một phần cơ thể của Xà Lách, đột nhiên chỉ còn là một sợi dây da màu đỏ thô ráp. Lúc chạm vào chiếc vòng cổ ấy, tôi bỗng cảm nhận thật rõ ràng, chân thực về cái chết. Và tôi đã khóc như muốn trút tất cả mọi thứ ra ngoài.
❖ ❖ ❖
Lúc choàng tỉnh, nước mắt tôi còn đang ròng ròng.
Trời vẫn tối. Chắc mới khoảng 3 giờ sáng.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Bắp Cải đáng lẽ phải ngủ cạnh tôi đã không thấy đâu.
Tôi hoảng hốt vùng dậy, dáo dác nhìn quanh thì thấy nó đang nằm cuộn tròn dưới chân mình (vẫn như mọi khi tướng ngủ rất xấu). May quá, Bắp Cải vẫn còn ở đây.
Đêm qua, Aloha đã đề nghị tôi xóa bỏ mèo để đổi lấy một ngày sống.
Sinh mạng và mèo. Lúc này, tôi đâu thể tưởng tượng nổi một cuộc đời thiếu vắng Bắp Cải. Mẹ ra đi đã bốn năm trời. Bắp Cải luôn ở bên tôi, vui sướng buồn khổ đều chẳng xa rời. Tôi nỡ lòng nào xóa bỏ nó. Biết làm sao đây?
❖ ❖ ❖
Nếu thế gian này chẳng còn mèo…
Thì sẽ được gì, mất gì? Tôi tự hỏi.
Ví như chó biến mất thì sao? Voi thế nào? Chuột nữa?
Cá voi? Chim?
Xưa kia, trước trận đại hồng thủy, Chúa đã dựa vào tiêu chí gì để chọn ra những loài động vật được lên thuyền Noah?
Ở một thế giới không còn loài mèo, chuột sẽ mất đi thiên địch, loài chó sẽ lên ngôi. Hello Kitty, Doraemon, Cat Bus trong Hàng xóm của tôi là Totoro đều biến mất hết. Tiểu thuyết Tôi là con mèo cũng biến thành Tôi là con chó , truyện tranh Cô Mèo-mura hôm nay cũng trở thành Ông Chó-yama hôm nay mất thôi. Lũ mèo xung quanh hiện diện đông đảo hơn ta tưởng.
“Người và mèo chung sống được một vạn năm nay rồi. Khi ta ở với một con mèo, không phải là ta đang nuôi nó, mà chỉ đơn giản là nó đang ở bên ta. Càng ngày mẹ càng thấm thìa điều này.”
Tôi nhớ lại những lời mẹ từng nói trước kia.
Bắp Cải đang cuộn tròn mình ngủ. Tôi nằm xuống cạnh nó, ngắm nhìn khuôn mặt say giấc nồng. Trông mới yên bình làm sao. Việc bản thân sắp biến mất khỏi thế gian, chắc ngay cả trong mơ nó cũng không thể tưởng tượng ra. Có lẽ nó chỉ biết thốt lên mấy câu, “Con muốn ăn cơm rồi ạ.”
Nhưng càng nhìn khuôn mặt say ngủ đó, tôi càng có linh cảm nó sẽ nói, “Vì lão gia, con có biến mất khỏi thế gian này cũng không sao cả đâu ạ.”
❖ ❖ ❖
Vốn dĩ, khái niệm về cái chết chỉ có ở con người. Còn ở loài mèo, nỗi sợ chết không tồn tại. Vì thế, con người dẫu đơn phương ôm lòng sợ hãi hay đau khổ trước cái chết nhưng họ vẫn nuôi mèo.
Dù biết rằng rồi đây mèo sẽ chết trước mình, và cái chết đó sẽ đem lại nỗi đau cực kỳ to lớn, không sao tránh khỏi, nhưng loài người vẫn cứ nuôi mèo.
Con người cũng không thể tự khóc thương cái chết của chính mình. Cái chết chỉ tồn tại xung quanh bản thân. Về bản chất, cái chết của mèo hay cái chết của người cũng như nhau cả.
Nghĩ đến đây, tôi có cảm giác hình như mình đã hiểu tại sao con người lại nuôi mèo.
Con người không thể biết chính mình, bộ dạng của mình, tương lai của mình, lẫn cái chết của bản thân. Lẽ nào vì để biết những điều ấy mà con người lựa chọn sống cùng mèo? Đúng như lời mẹ tôi nói, không phải mèo cần người, mà là người cần mèo mới đúng.
Tôi cứ nghĩ miên man về điều ấy, và nửa đầu bên phải lại nhức nhối.
Cơ thể tôi, cơ thể nhỏ bé bị cái chết chi phối này của tôi nằm trên giường run rẩy, cuộn tròn lại bé nhỏ và vô lực, chẳng khác gì Xà Lách dạo ấy. Lồng ngực tôi co thắt.
Cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội. Tôi uống hai viên thuốc giảm đau ở bếp rồi trở về giường.
❖ ❖ ❖
“Ngươi định thế nào?”
Đêm qua Aloha hỏi tôi.
“Một bên là mèo, một bên là tính mạng nhà ngươi,”
Hắn cười gian trá.
“Có phải chuyện gì khó khăn đâu. Này nhé, giờ mà không có nhà ngươi, thì lấy ai yêu thương con mèo. Chỉ cần so sánh như vậy, thứ mất đi liền trở nên nhỏ bé vô cùng.
“Có thể chờ tôi một chút được không?”
“Vẫn còn buồn phiền à?”
“Chờ một chút đã!”
“Ta hiểu rồi. Trong ngày mai phải quyết định đi nhé.
Nói xong, Aloha biến mất.
❖ ❖ ❖
Khi tôi mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng. Bây giờ là buổi sáng.
Tôi từ từ ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng Bắp Cải.
Không thấy đâu.
Nó đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ trong lúc nửa tỉnh nửa mê tôi đã lỡ xóa bỏ loài mèo?
Tôi nhìn dáo dác quanh phòng. Chiếc chăn cũ màu cam Bắp Cải hay nằm ngủ trên đó, con chuột đồ chơi bị cắn mất một nửa, dưới gầm giường, vị trí ưa thích trên giá sách, trong nhà vệ sinh, buồng tắm… đều không thấy.
Bắp Cải thích những chỗ chật hẹp. Bên trong lồng máy giặt cửa ngang cũng không có bóng dáng nó.
Bắp Cải rất hay trèo lên khung cửa sổ, cái đuôi ve vẩy. Lúc ngủ, lưng nó cuộn tròn lại, tiếng ngáy phì phò êm ái vang lên, rồi hơi ấm lan tỏa.
Bỗng tôi cảm giác có tiếng “meo” khe khẽ.
“Bắp Cải ơi…”
Như bị ai đó xô mạnh, tôi thọc chân vào xăng đan, vọt ra ngoài.
Lỡ đâu nó ở bãi đỗ xe trước mặt. Có khi nó lại đang núp ở dưới chiếc minivan màu trắng kia ấy chứ.
Không thấy.
Tôi lao về phía con đường chúng tôi đi dạo hôm qua. Hay là công viên nhỉ?
Tôi cứ chạy, chạy mãi trên con dốc, cuối cùng cũng tới được công viên.
Biết đâu nó lại đang nằm trên băng ghế đã tróc sơn màu xanh ấy.
Không có.
Hay là ở tiệm mì soba. Nó đến đấy để ăn cá bào?
Tôi xoay gót, lao về khu phố mua sắm.
Ở đây cũng không có.
“Bắp Cải!”
Tôi mù quáng chạy khắp nơi.
Chạy mãi, chạy mãi tới khi cổ họng khô khốc, phổi nóng như thiêu như đốt.
Bắp chân đau như bị xé toạc. Trước mắt mờ đi.
“Mẹ ơi…”
Trong lúc chạy, ký ức ngày đó lại ùa về.
Là ký ức đan xen đau đớn của thể xác và tâm hồn.
Là ký ức tôi chẳng bao giờ muốn nhớ lại. Ký ức của ngày hôm ấy.
Bốn năm về trước.
Hôm ấy tôi cũng chạy như điên, lao tới bệnh viện bằng hết sức bình sinh.
Cơn đau của mẹ lại tái phát.
Dạo đó, mẹ nằm viện đã khá lâu, thời gian ngủ dần dần dài ra. Thi thoảng cơn đau của mẹ bùng phát, tôi lại lao đến bệnh viện.
Khi tôi đến nơi, mẹ đang thống khổ nằm run rẩy trên giường. Cơ thể run bần bật, mẹ cứ lặp đi lặp lại rằng mẹ lạnh, lạnh lắm.
“Mẹ ơi!”
Tôi hốt hoảng.
Tôi chưa từng thấy mẹ như thế bao giờ. Mẹ lúc nào cũng tươi vui, dịu dàng, lúc nào cũng là đồng minh của tôi. Mẹ tuyệt đối là bến đỗ an toàn, bình yên nhất. Trời ơi tôi sắp mất người mẹ đó rồi. Tôi sợ hãi lắm, đau buồn lắm, tôi sẽ ngất mất.
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi.”
Mẹ cứ lặp đi lặp lại như mê sảng.
Ngực tôi nghẹn lại, nước mắt trào ra.
Đầu gối va vào nhau lập cập, tôi liên tục vuốt lưng cho mẹ.
Mẹ tôi đau đớn suốt một tiếng đồng hồ, rồi một mũi tiêm tĩnh mạch đưa mẹ chìm vào giấc ngủ sâu. Gương mặt mẹ khi ngủ bình yên như thể thống khổ mới đây thôi không hề tồn tại. Thấy mẹ tạm ổn, tôi lảo đảo ngồi xuống ghế kê trong phòng bệnh rồi cứ thế thiếp đi.
Chẳng biết lâu hay chóng, khi tôi mở choàng mắt, mẹ ở bên đã bật ngọn đèn nhỏ đọc sách. Mẹ của ngày thường.
“Mẹ ơi, mẹ sao rồi?”
“Con dậy rồi à. Xin lỗi con nhé, mẹ ổn rồi.
“Thế thì tốt quá.”
“… Nhưng mẹ chẳng biết mình sẽ thế nào.”
Mẹ chầm chậm nhìn xuống tay mình. Cánh tay gầy guộc thấy rõ.
“Có lẽ sẽ như Xà Lách nhỉ.”
“Mẹ đừng nói vậy mà!”
“Ừ nhỉ, mẹ xin lỗi.”
Ánh tà dương dần dần đổ đây phòng bệnh. Hoàng hôn màu cam của mọi khi, hôm nay lại ngả hồng chói lọi.
Trong phòng có bày một tấm ảnh. Biển ở phía sau, mẹ ngồi trên xe lăn, tôi và cha. Mọi người đều mỉm cười.
“Đi suối nước nóng vui thật.”
“Công nhận ạ.”
“Dù lúc không tìm được phòng trọ, mẹ cứ lo không biết phải làm sao.”
“Khi ấy con cuống lắm.”
“Lúc này nghĩ lại thì chỉ thấy buồn cười.
“Đúng vậy ạ.”
“Sashimi cũng ngon nữa “Khi nào mình lại đi đi.”
“Ừ… mẹ xin lỗi… Mẹ nghĩ là không được nữa rồi.
Tôi chẳng thể cự lại lời mẹ được.
Mẹ không hề tỏ ra bi thương hay tự giày vò, chỉ khẽ khàng nói, “Không được nữa rồi.” Tôi thì không tìm được lời nào để phủ nhận dự cảm đầy chắc chắn ấy.
“Có lẽ cha sẽ không đến.”
Không chịu nổi bầu không khí yên lặng này, tôi lên tiếng.
“Vậy sao…
“Dù con đã gọi điện báo, nhưng ông ấy bảo phải sửa xong đồng hồ mới đến được.
“Ừ…”
Có một chiếc đồng hồ đeo tay mà mẹ tôi vô cùng trân trọng, luôn gìn giữ cẩn thận. Trong ký ức của tôi, mẹ chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ ẩy. Nghĩ kĩ lại thì chẳng phải bà là vợ của một ông chủ tiệm đồng hồ ư? Sao có chuyện hoang đường như thế được.
“Lúc nào mẹ cũng dùng chiếc đồng hồ này nhỉ. Nó ở đâu ra đấy ạ?”
“Đây là món quà dầu tiên mẹ nhận từ cha con.
“Hóa ra vậy.”
“Chiếc đồng hồ đó là do cha con lắp ghép lại từ những linh kiện cũ kĩ tự thu thập được.”
“Cha từng làm những việc như thế sao?”
“Cha con từng làm những việc đó.”
Nói rồi mẹ cười khúc khích như một cô thiếu nữ.
“Tuần trước cha đến thăm, mẹ bảo chiếc đồng hồ ấy không còn chạy nữa rồi, vậy là cha im lặng mang nó về. Có lẽ ông ấy định sửa nó.”
“Bình thường thì không nói, nhưng bây giờ có phải là lúc để sửa đồng hồ đâu!”
“Không sao mà. Con đến đây làm mẹ vui lắm, thế nhưng không phải ai cũng thể hiện tình cảm theo cách này. ”
“Là như vậy sao mẹ?”
“Là như vậy đấy.”
❖ ❖ ❖
Cuộc nói chuyện ấy trở thành cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng tôi, vì sau đó mẹ lại rơi vào tình trạng nguy hiểm. Một tiếng sau mẹ mất.
Tôi đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đến cửa tiệm đồng hồ kia, nhưng không ai nhấc máy.
Lúc cha tới nơi, mẹ đã qua đời được nửa tiếng.
Trong tay cha là chiếc đồng hồ đeo tay của mẹ.
Cuối cùng nó vãn chẳng chạy.
Tôi mắng cha.
Dù mẹ đã cố giải thích cho tôi hay, nhưng lý do của cha làm tôi không tài nào thông cảm nổi.
Sau khi mẹ được đưa tới nhà tang lễ, trong phòng bệnh chỉ còn lại chiếc giường trải ga trắng toát. Đồng hồ đeo tay của mẹ nằm cạnh giường. Chiếc đồng hồ cũ kĩ mẹ lúc nào cũng đeo. Chiếc đồng hồ tựa như một phần cơ thể của mẹ ấy, lúc này đã mất sạch sinh khí, chỉ còn như một món đồ bỏ đi.
Đột nhiên, tôi nhớ tới chiếc vòng cổ bàng da màu đỏ Xà Lách trước kia, ngực tôi lại đau nhói. Buồn khổ quá, sợ hãi quá, hối hận quá, tôi chẳng biết phải làm sao mới được.
Tôi chậm rãi ôm chiếc đồng hồ đeo tay vào lòng, nức nở nghẹn ngào.
Kế từ đó, tôi không còn nói chuyện với cha nữa.
❖ ❖ ❖
Đến giờ tôi vẫn chẳng thế hiếu được lý do vì sao quan hệ giữa hai chúng tôi lại trở nên không thể cứu văn.
Chúng tôi vốn là một gia đình ba người gắn bó kia mà. Ba người lúc nào cũng ăn cơm, đi du lịch cùng nhau.
Có lẽ tôi và cha trở thành như vậy cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt. Tôi cảm giác sau khi trải qua thời gian dài gốc rễ mối quan hệ của chúng tôi ngày càng mục nát.
Vì là người trong một gia đình nên chúng ta cảm thấy việc đối phương ở đó là lẽ đương nhiên, và cũng luôn tin tưởng rằng mọi thứ sẽ mãi yên ổn và suôn sẻ như thế. Vì nghĩ vậy mà chúng ta không lắng nghe câu chuyện của nhau, liên tục áp đặt chính kiến của bản thân lên người khác. Nhưng chúng ta sai rồi.
Gia đình không phải là thứ “sẵn có” mà là thứ phải “gây dựng”. Chúng tôi chỉ là hai cá nhân có chung một dòng máu. Chúng tôi cũng từng yêu thương nhau đấy chứ, cho đến một ngày bàng hoàng nhận ra thì đã đi trên con đường không lối về.
Vì thế ngay cả khi mẹ đổ bệnh, chúng tôi cũng chẳng có đến một cuộc nói chuyện ra hồn. Cả hai chỉ biết áp đặt tư tưởng cũng như logic của riêng mình lên đối phương, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không nghĩ gì tới mẹ. Mẹ vẫn tiếp tục chăm lo việc nhà cho tới khi cơ thể không còn chịu nổi nữa, tôi có mơ hồ nhận thấy nhưng đã không đưa mẹ đi viện. Tôi khiển trách cha bắt tôi làm việc nhà, còn cha khiển trách tôi không đưa mẹ đi viện.
Cho tới phút giây mẹ hấp hối, tôi thì cố chấp chuyện cha phải ở bên bà, còn cha cố chấp chuyện sửa đồng hồ.
Chúng tôi, dù vào lúc mẹ chuẩn bị ra đi, cũng không thể giảng hòa với nhau.
❖ ❖ ❖
Tôi chạy. Mờ mịt không đích đến. Tìm đâu cũng không thấy bóng Bắp Cải.
Chẳng lẽ nó đã biến mất thật rồi? Chẳng lẽ tôi đã xóa Bắp Cải khỏi thế giới này rồi?
Hơi ấm yên bình của mày, chiếc đuôi ve vẩy, đệm thịt múp míp, rồi tiếng tim thình thịch… Chẳng lẽ tao không bao giờ còn được chạm vào nữa?
Mẹ, Xà Lách. Tôi không muốn bị bỏ lại thêm một lần nào nữa.
Quá đau đớn, nước mắt tôi tuôn trào. Chân tôi loạng choạng khổ sở, miệng há ra thở dốc, chân vẫn tiếp tục chạy. Tôi cứ chạy, chạy mãi, chẳng mấy chốc đâu lại ong ong đổ vật xuống mặt đường trải đá lạnh lẽo, nằm sõng soài trên đó.
Nằm bẹp trên mặt đường trải đá, ngước mắt lên nhìn, tôi nhận ra nơi đây chính là quảng trường ba ngày trước tôi gặp nàng. Đến giờ tôi mới nhận ra mình đã sang thị trấn bên cạnh, nhận ra mình đã chạy hết tốc lực trên con đường phải mất ba mươi phút xe điện mới tới nơi. Có lẽ tôi không chạy nổi nữa rồi. Mặt đường đá lạnh lẽo đã ném hiện thực vào mặt tôi.
Tôi đã xóa bỏ mèo, xóa bỏ Bắp Cải, khỏi thế giới này rồi.
❖ ❖ ❖
Meo.
Nghe thấy tiếng kêu nhỏ xíu, tôi bất thần vùng dậy.
Meo.
Lại là tiếng kêu khe khẽ ấy.
Tôi lao về hướng tiếng kêu phát ra.
Là mơ, hay là thực? Đầu óc choáng váng, tôi lê bước chân nặng như chì mà chạy.
Một lúc sau, tôi thấy mình đứng trước một ngôi nhà bằng gạch, là rạp chiếu phim.
Meo.
Ôi, Bắp Cải ở đây.
Nó đang ở trên quầy bán vé của rạp chiếu phim.
Nó đủng đỉnh vươn vai, phe phẩy cái đuôi như thường lệ.
Thịch. Nó nhảy xuống sàn nhà.
Meo.
Nó tiến về phía tôi. Chầm chậm.
Cầm lòng không đậu, tôi ôm choàng lấy nó.
Tôi ẵm gọn nó trong lòng, cảm giác mềm mại ấy đây rồi. Hơi ấm, và sức sống, lan sang.
“Bắp Cải ơi…”
Tôi ôm chặt Bắp Cải, nước mắt rơi lã chã.
Bắp Cải thì phát ra những âm thanh “rừ rừ” khoan khoái trong họng.
Tốt quá rồi.
Nàng đã đứng đó tự lúc nào. Ừ nhỉ. Nàng sống ở rạp chiếu phim này mà.
“Cảm ơn em. Thực sự tốt quá rồi.
“Lại khóc nhè! Cái thói khóc nhè cố hữu của anh vẫn chẳng hề thay đổi!
Bị lôi chuyện quá khứ ra nói, tôi xấu hổ không thể tả, gạt nước mắt đứng dậy.
“Nhưng đây là công lao của mẹ anh đấy.
“Sao cơ?”
Lập tức, nàng rút ra một phong thư đưa tôi.
Bức thư đề người nhận là tôi. Trên phong bì cũng dán sẵn tem. Dấu bưu điện không có. Một lá thư đã viết nhưng không được gửi đi.
“Mẹ anh đã gửi gắm em cái này lâu lắm rồi.
“Mẹ anh ư?”
“Ừ. Hồi bác gái nhập viện, em có tới thăm và bác đã đưa nó cho em.”
Tôi giật mình, chẳng hề hay biết nàng đã vào thăm mẹ.
“Bác nói đã viết lá thư này, nhưng cuối cùng lại không thể gửi được. Có thể bác đã nghĩ, nếu gửi đi rồi sẽ không còn được gặp anh lần nữa. Vậy nên bác bảo, ‘Sau này, nêu thằng bé thực sự đau đớn, khổ sở, thì cháu hãy đưa cho nó lá thư này.’”
“Vậy sao…”
“Em đã từ chối bác, thật đấy. Em đã chia tay anh rồi còn gì. Nhưng mẹ anh lại bảo, thực ra cũng chẳng cần đưa cho anh, chỉ cần ai đó giữ lá thư là đủ. Nhưng hôm nay Bắp Cải tới đây, sau đó lại thấy bộ dạng khóc lóc của anh, em nghĩ, chính là lúc này.”
“Lúc này?”
“Lúc mà anh thực sự đau đớn, khổ sở.”
“Vậy à…”
“Mẹ anh giỏi thật đấy, liệu sự như thần vậy.”
Nói rồi nàng bật cười.
❖ ❖ ❖
Tôi ngồi trên chiếc sofa trong phòng chờ của rạp chiếu phim, đặt Bắp Cải lên đùi, cẩn thận mở phong thư.
❖ ❖ ❖
Mười điều muốn làm trước khỉ chết.
❖ ❖ ❖
Dòng chữ to (và nắn nót xinh đẹp) chình ình ngay trang thư đầu tiên.
Tôi bỗng đứng hình. Đúng là mẹ nào con nấy! Tôi vừa cười, vừa giở sang trang tiếp.
Mẹ nghĩ chắc mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Vì thế, mẹ đã thử nghĩ ra mười điều muốn làm trước khi chết.
Muốn đi du lịch này, muốn ăn ngon này, muốn mặc đẹp này… Chưa kịp viết hết những điêu đó ra thì mẹ sực nghĩ.
Điều mẹ muốn làm trước khỉ chết có thật là những việc đó không nhỉ?
Và thế là mẹ lại suy nghĩ kĩ càng thêm một lần nữa rồi nhận ra.
Điều mẹ muốn làm trước khỉ chết toàn bộ đều vì con.
Sau đây, cuộc đời con vẫn còn tiếp tục.
Sẽ có những lúc cảm thấy khổ sở, đau buồn.
Bởi vì con vẫn phải sống nốt cuộc đời mình, vào những lúc con khổ đau, buồn bã, mẹ muốn con vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước và sống tiếp ngày mai. Thế nên, mẹ sẽ viết ra mười điều tuyệt vời nơi con mà mẹ muốn nói cho con biết.
Dùng cái này thay cho “Mười điêu muốn làm trước khi chết” của mẹ.
❖ ❖ ❖
Những điểm tuyệt vời nơi con:
1. Lúc người khác buồn, con có thể khóc cùng họ
2. Lúc người khác vui, con chân thành mừng cho họ
3. Gương mặt lúc ngủ của con rất đáng yêu
4. Lúc con cười, má hiện lúm đồng tiền bé xíu
5. Hễ lo lắng là con lại vô thức sờ mũi
6. Rồi cái tính để ý quá mức cần thiết tới xung quanh
7. Khi mẹ bị ốm, con hăng hái giúp đỡ
8. Con luôn hào hứng ăn những món mẹ nấu như thể chúng thật sự ngon lắm
9. Con là đứa trẻ hay lo âu, phiền muộn
10. Đăm chiêu suốt ngày, cho đến khi tìm được đáp án chính xác mới thôi
❖ ❖ ❖
Những điều tuyệt vời này, đừng bao giờ con quên nhé.
Vì mẹ nghĩ chỉ cần có chúng thì con sẽ hạnh phúc, những người quanh con ắt củng sẽ hạnh phúc.
Cảm ơn con vì tất cả. Và tạm biệt.
Mẹ cầu cho những điêu tuyệt vời nơi con sẽ mãi mãi vẹn nguyên.
❖ ❖ ❖
Nước mắt rỏ lộp độp lên mặt giấy.
Tôi không thể làm ướt lá thư quý giá này. Nghĩ vậy, tôi vội lau sạch nước mắt, nhưng hết giọt này tới giọt khác vẫn rơi xuống làm nhòe nét chữ. Kỷ niệm tôi tưng có với mẹ trào ra cùng những giọt lệ.
Mỗi khi tôi ốm, mẹ luôn xoa lưng cho tôi.
Mỗi khi tôi đi lạc trong công viên giải trí rồi khóc váng lên, mẹ luôn chạy tới và ôm tôi thật chặt.
Mẹ đã đi lòng vòng suốt cả ngày trời trong các siêu thị chỉ vì tôi nói muốn có hộp cơm sặc sỡ như của các bạn.
Tôi với tướng ngủ xấu hoắc lúc nào cũng được mẹ đắp chăn cho.
Mẹ toàn mua quần áo cho tôi mà chẳng mấy khi tự mua cho mình.
Món trứng chiên của mẹ vừa ngọt vừa bùi.
Bất cứ khi nào tôi ăn chưa đủ no, mẹ lại gắp phần của mình sang cho tôi.
Mẹ đã bỏ uổng cả lố voucher xoa bóp vai mà tôi tặng làm quà sinh nhật, với lý do “Phí lắm, mẹ không dùng đâu.”
Mẹ mua dương cầm, chơi bản nhạc yêu thích cho tôi nghe.
Nhưng mãi mà mẹ chẳng giỏi lên, lúc nào cũng đánh sai đúng chỗ ấy.
Mẹ ơi!
Mẹ có sở thích nào của riêng mẹ không? Mẹ có thời gian dành cho riêng mẹ không?
Những việc muốn làm, giấc mơ tương lai, mẹ có không?
Ít nhất con cũng phải nói một lời cảm ơn. Một lời cảm ơn thôi. Vậy mà con cũng không nói nổi.
Chẳng hiểu ngượng ngùng gì mà một đóa hoa con cũng không mua tặng mẹ.
Ôi tại sao? Tại sao một việc giản đơn nhường ấy tôi cũng không làm được?
Tại sao hồi ấy tôi không tưởng tượng ra được rằng chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ biến mất khỏi cõi đời này?
“Có được thì phải có mất.”
Lời của mẹ lại vọng về trong tôi.
Mẹ ơi, con không muốn chết đâu. Con sợ chết lắm mẹ à. Nhưng đúng như lời mẹ nói, nếu tước đi một thứ nào đó để tiếp tục sống thì còn đau khổ hơn.
“Lão gia ơi, lão gia không phải khóc nữa đâu ạ.
Tự dưng nghe thấy tiếng nói, tôi mới nhận ra là Bắp Cải nằm cuộn tròn trên đùi đang chăm chú nhìn tôi.
Bắp Cải nói tiếp như để trấn an tôi, kẻ đang sốc khi thấy nó đột nhiên nói chuyện trở lại.
❖ ❖ ❖
“Lão gia à, chuyện đơn giản ấy mà, cứ xóa bỏ con đi là được.”
“Không được đâu Bắp Cải!”
“Con muốn lão gia được sống tiếp. Đằng nào con cũng chỉ là một con mèo, một ngày nào đó sẽ chết trước lão gia. Hơn thế nữa, nếu từ giờ phải tiếp tục sống trong một thế giới không có lão gia thì con sẽ buồn lắm.”
Cuộc đời tôi tính cho đến phút này, ngay cả trong mơ cũng không thể tưởng tượng ra có lúc mình lại bật khóc vì lời của một con mèo. Dù Bắp Cải không thể nói tiếng Nhật, nó chỉ “meo meo” hay “rừ rừ” thì suy nghĩ của nó vẫn truyền được tới tôi. Nước mắt đã láng lại khi nãy giờ lại dâng trào.
“Xin lão gia đừng khóc nữa mà. Cho tới nay, so với những gì người đã xóa bỏ, thì con đây chỉ là một tồn tại bé mọn.”
“Làm gì có chuyện ấy, Bắp Cải! Không bao giờ có chuyện ấy!”
❖ ❖ ❖
Nếu như mèo biến mất khỏi cuộc đời này.
Nếu Xà Lách, Bắp Cải, hay là mẹ biến mất… Tôi, kẻ vô tri ngu dốt, đã không tài nào tưởng tượng ra chuyện đó. Nhưng giờ thì tôi hiểu, rằng cần tới hàng nghìn lý do để một thứ nào đó tồn tại trên thê gian, nhưng đến lúc nó phải ra đi thì chẳng cần lý do nào hết.
Tôi đã quyết định rồi, và tôi nghĩ chắc chắn Bắp Cải sẽ hiểu rõ lựa chọn của tôi, hơn bất cứ ai trên đời này.
Bắp Cải lặng thinh một lúc rồi lên tiếng.
"… Con hiểu ý lão gia.”
"Cảm ơn nhé.”
"Vậy, lần cuối cùng đi ạ.”
"Lần cuối cùng?”
"Con muốn người nhắm mắt lại ạ.”
"Chuyện gì vậy hả?”
"Không sao đâu, người cứ nhắm mắt lại đi.”
Tôi chậm rãi nhắm mắt.
Từ trong bóng tôi, dáng hình mẹ xuất hiện.
Ký ức của ngày đó. Ôi, ký ức đầy hoài niệm.
❖ ❖ ❖
Từ thuở ấu thơ, tôi đã là một đứa trẻ hay khóc. Mà hè khóc là khóc mãi không ngừng.
Mẹ thường hay nói với đứa trẻ sướt mướt ấy rằng, “Con hãy từ từ nhắm mắt lại đi nào.”
“Tại sao ạ?”
“Không sao đâu, con làm thử xem.”
Tôi vừa khóc vừa nhắm mắt lại. Trong bóng tối, nỗi buồn ấy hóa thành một lốc xoáy đen, nó cứ xoáy vòng, xoáy vòng.
“Con cảm thấy gì nào?”
“Buồn lắm mẹ ơi.” Tôi đáp lời, từ từ mở mắt.
Mẹ nhìn chăm chú vào mắt tôi rồi nói, “Nào, tiếp theo thì con hãy cười lên.”
“Con không làm được!”
“Cứ cố là được.”
Trái tim và cơ thể chẳng phối hợp với nhau, mãi mà tôi không thể cười tươi nổi. Dù mặt tôi đang cười nhưng trái tim lại chìm đắm trong nỗi buồn, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Mẹ khích lệ “Con cứ từ từ thôi”, và thế là tôi mất khoảng một phút để nở được một nụ cười miễn cưỡng.
“Giờ thì từ từ nhắm mắt vào nào.”
Được mẹ động viên, tôi lại chậm rãi nhám mắt.
“Sao? Cảm thấy thế nào?”
Tôi nghe thấy tiếng mẹ trong bóng tối.
Kẻ đang nhắm mắt nở nụ cười miễn cưỡng là tôi, chẳng hiếu sao bình tâm trở lại, cũng không còn trông thấy xoáy lốc đen ngòm kia nữa. Như vầng dương mọc lên từ bóng tối, ánh sáng dịu dàng màu kem đang trải rộng. Lúc nhìn thấy ánh sáng ấy, trái tim tôi dần trở nên ấm áp như được bao bọc trong cảm xúc dịu dàng.
Tuyệt thật. Tôi có cảm giác mẹ vừa thổi một phép màu lên mình.
“Sao nào?”
“Vâng, con ổn rồi mẹ ạ.”
“Vậy thì mừng quá.”
“Mẹ ơi, mẹ đã làm gì thế?”
“Bí mật.”
“Ơ, sao mẹ lại như thế!”
“Nó giống như một phép màu nhỏ bé. Nếu một ngày nào đó khi con chỉ có một mình, buồn bã mà chẳng biết phải làm sao, con hãy thử nặn ra một nụ cười rồi nhắm mắt lại nhé. Cứ làm đi làm lại bao nhiêu lần cũng được.”
❖ ❖ ❖
Bắp Cải đã khiến tôi nhớ lại phép thuật của mẹ.
Bất cứ lúc nào buồn, tôi cũng nhõng nhẽo với mẹ, và mẹ lại ban cho tôi một phép thuật nhiệm màu.
Ngồi trên sofa trong phòng chờ của rạp chiếu phim, tôi chầm chậm nhắm mắt. Rồi vừa khóc, vừa cố nặn ra một nụ cười.
Ngay tức thì, tim tôi ấm lên và yên ả trở lại.
Phép thuật của mẹ cho tới bây giờ vẫn rất linh nghiệm.
“Con cảm ơn mẹ!”
Lời mà tôi mãi không thể thốt ra được, cũng là lời mà tôi hằng muốn nói.
Cuối cùng đã có thể bật ra.
❖ ❖ ❖
Tôi mở mắt.
Trên đùi vẫn là mèo yêu đang cuộn tròn, phát ra tiếng “rừ rừ”.
“Cảm ơn mày nữa, Bắp Cải.
Tôi vuốt ve Bắp Cải.
Meo.
Bắp Cải kêu như hưởng ứng.
Meo, meo meo.
Nó tiếp tục kêu.
Bộ dạng nó như đang tha thiết muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi không thể nghe được thứ tiếng Nhật kỳ quặc kia nữa. Cả “lão gia”, cả “đấy ạ”. Tôi không bao giờ còn nghe thấy nữa.
Lần này phải từ biệt thật rồi.
“Không phải là ta đang nuôi mèo, mà chỉ đơn giản là mèo đang ở bên ta.”
Lời của mẹ trở về trong trí óc tôi.
Vào lúc tận cùng của tận cùng, có thể nói chuyện với Bắp Cải thật là một điều may mắn. Chẳng lẽ đây cũng là một phép thuật của mẹ chăng? Tạm biệt, Bắp Cải. Cho đến phút cuối cùng, cảm ơn mày.
Một lúc lâu sau đó, tôi ngồi thẫn thờ trên sofa của rạp chiếu phim trong không gian mờ tối, vừa vuốt ve Bắp Cải vừa chậm rãi đọc lại lá thư của mẹ. Đọc đi đọc lại, đọc đi đọc lại. Lần nào tôi cũng mắc kẹt ở đoạn cuối. Ngực tôi nhói lên như thể bị gai nhỏ đâm vào. Tôi phải làm gì với cơn đau này? Dù muốn hỏi mẹ lắm, nhưng bà đã không còn ở đây nữa.
Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi vẫn còn việc muốn làm vào phút cuối. Phải rồi, ở cuối thư mẹ đã viết thế mà.
Hãy sống hòa hợp với cha con nhé.
❖ ❖ ❖
Một loại nước giải khát bù đắp nước, ion và chất điện giải mất đi, thường dùng trong thể thao.↩︎