Chương 2 (tt 3) Chúng ta ngày ấy
Tôi đi bộ một chút, dựa tay lên cột điện rồi nôn hết mọi thứ trong bụng ra. Người tôi vẫn còn ngứa. Nhất là chỗ xương bả vai sau lưng, ngứa kinh khủng. Tay không với được đến chỗ đó nên tôi bực điên lên được.
Trời về đêm, nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống rõ rệt. Chiếc áo phông thể thao ướt đẫm mổ hôi tôi mặc giờ lạnh toát, rất khó chịu. Đã vậy mưa còn rơi lộp độp. Cứ đà này chắc tôi cảm mất.
Tôi sốt ruột muốn về nhanh, nhưng vì buổn nôn và run quá nên đôi chân không di chuyển được như ý muốn, cảm tưởng mình biến thành một con sên đang tan chảy ra vậy.
Đi một lát thì thấy một bến xe buýt không người (chuyến xe cuối cùng đã rời đi rồi), tôi quyết định nghỉ ở đó một lát cho lại sức.
Tôi nằm xuống băng ghế gỗ đã tróc sơn.
Thế giới bỗng quay tròn trước mắt. Tôi thở nặng nhọc, vai nhấp nhô lên xuống, chỉ cầu mong sao cơn buồn nôn dữ dội này chóng qua.
Nhà tôi không ai uống rượu. Không uống được. Đây cũng do di truyền cả. Biết vậy rồi mà tại sao tôi vẫn làm chuyện xuẩn ngốc đến vậy kia chứ?
Đương nhiên, phần lớn là vì tôi muốn có việc làm. Nhưng đó không phải là tất cả. Chỉ trong những lúc tệ hại, cái thôi thúc muốn hành hạ bản thân trong tôi mới tiến triển theo hướng xấu. Đó là một trong những lý do cho hành vi ngu dại của tôi đêm nay. Một ham muốn đen tối đã che lấp tất cả. Về cơ bản, tôi là một người lạc quan. Nhưng thỉnh thoảng cũng có những khi tôi chán nản thể này đây.
Tôi nằm ngửa trên băng ghế, nhắm mắt lại và thở hổn hển. Mãi sau mới cảm thấy có ai đó đang đến gần.
Tôi khẽ mở mắt, nhìn sang bên thì thấy đôi chân phụ nữ xỏ giày cao gót. Chân rất đẹp. Nhìn quen quen.
“Yoshizawa?” Người đó nói.
“Shirakawa?” Tôi vừa cất tiếng, nàng đã hớt hải chạy lại. Nàng cúi xuống, nhìn mặt tôi và hỏi xem tôi có sao không. Hai đầu gối trắng toát của nàng hiện ra ngay trước mắt tôi. Tôi hướng về phía hai chiếc đầu gối đó và trả lời.
“Tớ ổn.”
“Thật không?”
“Ừ, nhưng mà chân tớ loạng quạng đi không vững...
“Thế à,” nàng nói.
Nàng gập chiếc ô trên tay lại, dựng bên bức tường của lán chờ xe buýt rồi ngồi xuống ngay cạnh đầu tôi.
“Cậu nhấc đầu lên một tí được không?” Nàng nói
“Được...”
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên như thể di chuyển món đổ sứ tráng men ngọc, đoạn chầm chậm đặt xuống giữa hai bắp đùi nàng. Hơi ấm từ chân nàng truyền sang gáy tôi qua chiếc váy liển thân nàng mặc. Khi mặt sau đầu đã cố định giữa khe hở linh hoạt kia, những ngón uy mểm mại vừa nâng đầu tôi lên liền nhanh chóng rút khỏi mái tóc tôi.
Một màn hạ cánh nhẹ nhàng như thể bị mê hoặc.
Trước đây cũng có chuyên tương tự xảy ra rồi thì phải, tôi mơ hồ hồi tưởng. Hồi đó tôi cũng ngửi thấy mùi hương y hệt bây giờ. Chỉ cần được nàng chạm vào thôi, mọi sự khó chịu trong tôi gần như tan biến hết.
“Tớ có mang nước theo đấy. Cậu uống không?”
“Có,” tôi đáp. Nàng luồn tay xuống lưng đỡ tôi dậy. Cử chỉ của nàng vô cùng thành thạo. Nước đóng chai xoa dịu cổ họng tôi đang đau rát. Khi tôi nằm xuống rồi, nàng thấm ướt khăn mùi soa và lau miệng cho tôi.
“Cậu làm thế bẩn khăn mất...”
“Cậu nói gì thế hả,” nàng nói, giọng điệu như trách mắng con minh. “Tớ là con gái của y tá đấy. Đừng bận tâm, cứ mặc tớ lo liệu.”
“Ừ…”
“Cậu thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi. Cũng không buồn nôn nữa. Chỉ có cái...”
“Sao thế?”
“Lưng tớ ngứa lắm. Tại tớ uống rượu. Chắc là dị ứng...”
“Tớ hiểu rồi. Cậu nghiêng người lại đi.”
“Ừ.”
Tôi chuyển dáng nằm như nàng bảo.
Dái tai tôi cọ vào váy nàng, kêu sột soạt. Tôi có thể nhìn thấy bắp đùi trắng nõn của nàng lộ ra chút ít. Quả là một khung cảnh tuyệt diệu.
Nàng luồn tay vào cổ áo và gãi cho tôi.
“Ừ, chỗ đó. Đúng rồi, ngay chỗ bả vai ấy...”
Giây phút nàng chạm vào đúng chỗ ngứa, tôi không kìm được buột miệng rên lên. Cảm giác sảng khoái vô ngần, tựa như đang thấy những tia sáng vụt qua trước mắt.
“Đúng chỗ rồi hả?” Nàng mừng rỡ hỏi.
“Ừ, đúng rồi,” tôi đáp.
“Mặt cậu cũng nổi mẩn kìa.”
Nàng nói, tay còn lại dịu dàng vuốt má tôi.
“Có ngứa không?”
“Cũng không đến mức ấy. Chỗ đó tớ tự gãi rồi.”
“Ừ nhỉ. Mặt cậu hơi đỏ này."
“Ừ...”
Mỗi lần nàng cất giọng nói gì đó, phần bụng dưới mềm mại của nàng lại nhẹ nhàng thúc vào gáy tôi. Hạnh phúc quả thực biến hóa không giới hạn, tôi thầm nghĩ. Những hạt giống của niềm vui ẩn mình ở mọi nơi, mọi khoảnh khắc.
Tôi hỏi nàng tại sao lại ở đây. Nàng trả lời vì có cuộc điện thoại từ ông chủ phòng triển lãm.
“Trên đường từ trường về tớ có ghé qua xưởng, tại tớ tưởng Yoshizawa về rồi. Đúng lúc ấy điện thoại reo... nhà này có luật ‘Ai đứng gần điện thoại nhất thì nhấc máy’ đúng không nào? Thế nên tớ nhấc ống nghe, hóa ra là ông chủ phòng triển lãm. Ông ấy bảo cậu uống hơi quá, trông có vẻ không ổn lắm nên đã gọi taxi đưa cậu về. Tớ thầy lo liền đứng ngoài căn hộ đợi cậu về nhưng mà...”
“Ừ..."
“Nhưng mà đợi mãi chẳng thấy cậu đâu, càng lúc càng sốt ruột nên thử đoán mò rồi chạy bừa tới đây. May là tìm được cậu...”
“Thế à,” tôi đáp. “Cảm ơn cậu.”
“Ừ...”
“Này, với cả,” nàng tiếp tục. “Tại sao cậu lại uống rượu? Trước nay cậu đã uống bao giờ đâu?”
“Ừ, lần đầu đấy.”
“Thế thì tại sao?”
“Vì người ta là khách hàng quan trọng mà. Tớ cũng muốn sau này có thêm việc làm nữa.”
“Vì chuyện ấy sao?”
“Ừ tớ cố chiếu lòng họ nhưng cuối cùng chẳng ăn thua..?
“Như thế này,” nàng nói, “chẳng giống Yoshizawa tẹo lào cả.
“Nhưng tớ muốn có việc.”
"Tại sao?"
“Tại sao ư?”
“Đúng đấy. Cậu có phải người như vậy đâu?”
“Không hẳn thế,” tôi đáp. “Tớ cũng có thứ tớ muốn chứ.”
“Thế ư?”
“Ừm...”
Nàng không hỏi tôi muốn gì.
Nếu nàng hỏi, chẳng biết tôi có thể trả lời thành thực không?
Thứ tôi muốn là em. Tôi muốn trở thành người em có thể tựa vào. Tôi muốn trở thành lời giải cho vấn để của em, trở thành anh người yêu xứng đáng được em tin cậy... nhưng bản thân tôi cũng biết mình chẳng thể làm được điều ấy. Hiện tại là vậy. Thế nên tôi mới uống rượu.
“Cậu đừng làm tớ lo nữa nhé,” nàng nói. “Đến giảm tuổi thọ mất thôi.”
“Tớ biết rồi,” tôi đáp. “Tớ sẽ không làm vậy nữa đâu.” u, xin cậu dây.
Đoạn nàng chạm vào ống tay chiếc áo khoác tôi đang mặc.
“Cậu mặc cái này suốt đấy à?” Nàng hỏi, giọng hơi lo lắng.
“Đúng rối. Tối nay trời lạnh mà.”
Hôm nay tôi vẫn mặc chiếc áo đuôi tôm từ thời ông nội.
“Người ta có nói cậu gì không?”
“Không có gì,” tôi đang sắp sửa nói thế thi chợt nhớ ra. “Giờ nghĩ lại, họ bảo tớ giống như hoàng tử của các vì sao, nhưng không biết có phải do bộ đồ này không nhỉ?”
“Người đó là phụ nữ à?” Nàng hỏi.
“Ừ. Có hai cô gái trạc tuổi bọn mình. Họa sĩ dắt họ tới.”
“Chẳng biết được nhỉ,” nàng nói. “Không hiểu họ nói bộ đồ hay bản thân Yoshizawa nữa...”
“Thế à?”
“Ừ.”
“Nhìn cái này xem,” nàng nói, ngón tay khẽ giật sợi dây màu xanh giữ phần lưng quần tôi.
“Đây là gì thế?”
“Cái gì ấy hả, dùng thay cho thắt lưng đấy. Trước tớ cũng nói với cậu rồi còn gì?”
Tôi không thích những chiếc thắt lưng bán ở ngoài tiệm, dù bằng da hay bằng vải thì chúng cũng đều cứng, thế nên tôi dùng một sợi dây nỉ để thay thế.
“Ừ,” nàng gật đâu. “Tớ biết. Trước cũng nghe cậu nói chuyện rồi. Dây màu xanh nước biển đẹp quá nhĩ. Cả nút thắt ngay chỗ rốn này cũng thế.”
“Ừm...”
“Tóm lại là,” nàng kết luận. “Tớ nghĩ là như thế đấy.”
Hả? Tôi nghĩ thầm. “Là sao?”
“Lý do các cô gái kia nghĩ Yoshizawa là hoàng tử từ hành tinh khác đến ấy.”
Ừm, tôi gật đầu mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Không rõ nàng muốn nói gì nữa.
“Yoshizawa chẳng giống ai cả. Cũng chẳng cố làm bộ cho giống. Cực kỳ độc đáo.” Nàng nói. “Có một không hai.”
“Ra vậy,” tôi nói. “Cảm ơn cậu.”
Nàng cười khúc khích.
“Sao thế?”
“Đúng như thế đấy.”
“Ừm...”
“Ngay cả chuyên tớ khen Yoshizawa cũng thế. Tất cả mọi điều, bao gồm cả việc cậu nghe người ta nói mình độc đáo mà lại nói cảm ơn, đều làm nên sức hấp dẫn ở cậu đấy.”
“Thật hả?”
“Thật,” nàng đáp. Giọng nàng rất dịu dàng. “Thế nên mấy người đó nói vậy với ý khen đấy. Lúc họ bảo cậu giống hoàng tử của các vì sao ấy mà.”
Đến tôi cũng biết sự thực không phải vậy. Nhưng tôi chỉ im lặng gật đầu. Bởi sự ý tứ của nàng làm tôi vui.
“Nhưng bọn mình sửa cái áo vest đuôi tôm này đi nhé,” nàng nói. “Không sao đâu. Tớ làm hết cho.”
Sau đó nàng sửa lại chiếc áo thật. Trong xưởng có một cái máy khâu bàn đạp kiểu cũ nên nàng dùng nó để sửa lại cổ áo rộng quá cỡ và ống tay áo bị cắt ngắn mệt cách vụng về, khiến chiếc áo được thiết kế lại trông dễ chịu hơn hẳn.
“Cậu giỏi nhỉ,” tôi nhận xét.
“Vì nhà tớ giống nhà cậu mà,” nàng đáp. “Cũng nhận đồ cũ của người khác rồi sửa lại thôi. Không thể nói là thừa điều kiện được.”
“Ừ, đúng thế nhỉ. Với cả làm mấy cái này cũng vui mà.”
“Ừ. Bộ quần áo duy nhất trên đời, không đâu bán nữa.”
Ngoài chiếc áo vest đuôi tôm đó ra, nàng còn sửa nhiều bộ quần áo cũ khác cho tôi. Những bộ đồ bố và ông nội truyền lại được thu ngắn chỗ này, nối dài chỗ kia để vừa vặn hơn với dáng người cao gầy của tôi.
Thậm chí nàng còn thêm thắt vào những chi tiết nhỏ để trông bộ đồ có vẻ hợp thời hơn.
Nàng còn chỉ cho tôi vài công thức nấu ăn.
“Quanh đi quẩn lại mấy món chỉ nấu chín nguyên liệu rồi chan đẫy xốt lên cũng chán đúng không?”
Nàng dạy tôi cách làm những món ăn rẻ tiển nhưng vẫn đủ dinh dưỡng như thịt băm viên nướng kiểu mẹ nấu, trứng cuộn và salad bã đậu nành.
“Cậu phải mập lên mới được,” nàng nói. “Cứ đà này, gió thổi mạnh khéo cậu bay đi mất.”
“Tớ thử rồi đấy.”
“Thế à?”
“Ừ,” tôi đáp. “Hôm đó trời bão, tớ đứng dưới chân tháp, cũng mặc áo choàng như Hiroyuki.”
“Xong sao?”
“Bay được khá phết đấy. Tớ có mang theo chiếc ô đã gia cố bằng dây thép mà. Chắc phải bay đến bảy, tám mét ấy chứ.”
“Như Mary Poppins ấy hả?”
“Ừ, nhưng không tao nhã được như thế đâu.”
“Người đâu mà kỳ cục,” nàng cười vui vẻ. “Thế không ai nhìn thấy à?”
“Làm gì có. Hôm đó mưa gió dữ dội lắm. Không có ai đâu.”
“Tớ đang mường tượng cảnh Yoshizawa ướt như chuột lột sung sướng chơi đùa một mình đây.”
“Ừ, vui cực kỳ.”
“Nghe đúng chất Yoshizawa nhỉ,” nàng vừa cười vừa nói. “Anh chắc chắn là chàng hoàng tử lập dị đến từ một hành tinh kỳ bí nào đó. Thế nên mới chẳng giống ai.”
Câu nói rất đỗi điềm nhiên, vả lại giọng điệu nàng nghe như thể độc thoại, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gọi tôi là “anh”. Tôi sửng sốt nhìn nàng, nhưng có vẻ nàng không nhận ra ý nghĩa của những lời vừa thốt ra.
Hôm đó, tôi vui quá nên cười tủm tỉm suốt cả ngày.
Tôi cũng biết nàng đang chuẩn bị rời thị trấn.
Vẫn chưa hết nửa thời gian, nhưng sự kết thúc lúc nào cũng giáng đòn bất ngờ nên chúng tôi chẳng mong chờ gì nhiều vào cái gọi là dự định.
Sống hết mình như không có ngày mai - những người có thừa trí tưởng tượng dù ít dù nhiều đều sống và cảm nhận như vậy. Từ giây phút gặp mặt và thu hút lẫn nhau, tôi và nàng đã trở thành tù nhân của nỗi đau mất mát. Đối với hai đứa, tình yêu và sự chia ly vĩnh viễn đi liền với nhau. Người ta thường nói mất rồi mới nhận ra, nhưng hai đứa đã bị u sầu tóm lấy từ trước khi đánh mất nhau. Hay phải chăng đây cũng là xu hướng lo lắng thái quá?
Nàng chụp ảnh tôi rất nhiều. Tôi cảm giác như thể mình đã được chụp ảnh đủ cho cả đời. Nàng in những tấm hình đó ở hiệu ảnh trước ga (đương nhiên tôi cũng đã học cách in ảnh, nhưng in ở tiệm rẻ hơn nhiều) và sắp xếp chúng thật chỉn chu vào cuốn album mỏng dính được tặng kèm.
“Nhiều ảnh tớ quá nhỉ...”
Tôi ngó vào cuốn album từ sau lưng nàng và thầm thì. Nàng quay lại, cười như trẻ con.
“Tớ mang Yoshizawa về cùng đấy,” nàng nói. “Thế có được không?”
“Được chứ. Tớ cũng có cảm giác như thế. Linh hổn bị máy ảnh hút vào, tất cả đều ở đó. Cậu nhớ chăm sóc cho phần hồn của tớ nhé.”
“Ừ, tớ sẽ giữ thật cẩn thận.”
Thực ra tôi cũng chụp rất nhiêu ảnh nàng. Tôi dùng chiếc máy ảnh cũ rích của ông nội, chụp vài chục tấm ảnh nàng, tấm hơi mờ nét, tấm sáng quá, tấm tối quá.
Theo một cách nào đó, chúng tôi đang miệt mài lưu trữ linh hồn của nhau. Những cảm xúc trong thời điểm đó, bầu không khí và ánh sáng, thời gian ở bên nhau, in tất tật lên một tờ giấy nhỏ và biến chúng thành vĩnh cửu. Máy ảnh tuyệt vời thật đấy, tôi thầm nghĩ. Cứ như một vị thần tí hon vậy.
❖ ❖ ❖
Sau đây là những chuyên xảy ra trong ba ngày cuối cùng.
Một thế lực bất khả kháng một sự run rủi đầy ngẫu hứng của nữ thần duyên phận đã mang chúng tôi lại gần nhau hơn trong một cảnh huống không ai lường trước được.
Hôm ấy, đã nửa đêm rồi nhưng tôi vẫn tiếp tục làm việc tại xưởng. Chiếc đồng hổ treo tường sắp được hoàn thành, đây là các bước cuối cùng.
Bố tôi đã xong việc trước đó một lúc và trở về nhà. Nàng tới trường từ lúc chiếu muộn, giờ chắc đang ngủ ở phòng mình. Những cư dân trong tòa nhà đã ra ngoài hết, tôi chỉ có một minh. Cả khu nhà yên tĩnh đến rợn người.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bất chợt reo ngoài hành lang (mà thực ra, điện thoại lúc nào chẳng đột ngột kêu). Những đòn tấn công bất ngờ này cực kỳ có hại cho tim mạch.
Tôi nghỉ tay, bước ra ngoài hành lang và nhấc nghe của chiếc điện thoại đen đặt trên bục gỗ.
“A lô,” tôi vừa nói thì bỗng nghe giọng nàng hoảng loạn từ đầu dây bên kia.
“Yoshizawa đấy à?”
“Tớ đây. Có chuyên gì thế?”
“Chỗ nhà tớ có hỏa hoạn!”
“Hỏa hoạn!?”
Giọng tôi vang vọng giữa hành lang lờ mờ tối.
“Ừ. Người ta bắt đầu dập lửa từ ban nãy, nhưng bây giờ mới tan đám cháy...”
“A,” tôi chợt nhớ ra. “Đúng là ban nãy có nghe tiếng còi xe cứu hỏa thật.”
“Ừ, có khi là nó đấy.”
“Cậu có bị thương không? Đám cháy thế nào?”
“Tớ không sao. Có ai đấy hét lên ‘Cháy nhà!!’ thế là tớ tỉnh dậy. Lúc ấy khói đã vào tận trong phòng rồi. Tớ vơ vội mấy thứ đồ xung quanh nhét vào túi rồi chạy ra ngoài.”
“Ừ.”
“Thế rồi một ngọn lửa khủng khiếp thổi bật ra từ cửa sổ cán phòng cuối dãy tầng một. Mọi người đều kịp chạy ra ngoài, không sao cả... nhưng căn phòng đó vốn trổng không. Thế nên tớ nghĩ chắc có ai phóng hỏa khu nhà. Tất cả gần như cháy hết.”
“Vậy à. Thôi cậu không sao là mừng rồi. Giờ cậu ở dâu? Cửa hàng tiện lợi mọi khi à?”
“Không, ở bốt điện thoại trước cổng soát vé của nhà ga.”
“Tớ biết rồi. Tớ đến đón cậu ngay đây.”
“Ừ, tớ đợi.”
Trước cửa nhà ga im lìm, chẳng một bóng người. Chuyến tàu cuối đã rời đi chừng hai mươi phút trước.
Nhìn thấy tôi, nàng vẫy tay ra hiệu. Nàng mặc áo khoác màu xanh đậm, dưới chân có hai chiếc túi khá to.
Tôi xuống xe đạp, nàng chạy đến bên tôi.
“Cậu ổn chứ?”
Nàng lẳng lặng gật đầu.
“Có lạnh không?”
“Hơi hơi,” nàng đáp. “Bên trong cái áo khoác này chỉ có đồ ngủ thôi.”
“Biết ngay mà.”
“Ai cũng thế cả. Mọi người đều mặc nguyên đồ ngủ chạy ra ngoài.”
“Khủng khiếp thật nhỉ.”
“Ừ. Nhưng tớ còn đỡ chán vì vẫn kịp cho mấy thứ quan trọng vào túi mà.”
“Cậu bị mất những gì?”
“Chăn nệm, bộ đồ ăn với cả vài bộ quần áo...”
“Ừ, nếu chỉ có thế thôi thì không sao rồi.”
"Ừ."
Tôi định cởi áo khoác đưa cho nàng thì nàng ngăn tôi lại.
“Không đến mức ấy đâu. Tớ ổn mà.”
“Thật không?”
“Thật,” nàng gật đầu.
“Tớ biết rồi,” tôi nói và cài cúc áo lại. “Hôm nay cậu qua đêm ở xưởng đi, có nệm đấy.”
“Cảm ơn cậu,” nàng nói. “Xin lỗi nhé, lại gây phiền cho cậu thế này.”
“Không đâu,” tôi đáp. “Chẳng có gì phiền cả.”
Tôi đặt túi hành lý to hơn lên gác ba ga của xe đạp rồi dùng dây chằng cố định nó lại, túi nhỏ hơn tôi cho vào giỏ xe.
“Bọn mình đi thôi chứ?”
“Ừ.”
Tôi dắt xe đạp và đi bên nàng trên con phố mua sắm trong đêm muộn. Con đường không người lạnh lẽo một cách kỳ lạ, trông như một nơi lạ hoắc.
Tôi vừa bước đi vừa hỏi không biết bao nhiêu lần “Cậu có lạnh không?” Mỗi lần như vậy nàng lại đáp “Không sao đâu. Cảm ơn cậu.” Nhưng đi được nửa đường, khi tôi lại hỏi “Cậu có lạnh không?”, nàng ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt như ngờ vực điều gì.
“Thế tớ khoác tay Yoshizawa có được không?”
“Được chứ,” tôi nói. Giọng điệu thản nhiên đến mức bản thân cũng phải sững sờ. Đương nhiên, sự thực thì tôi chẳng bình thản tẹo nào.
“Cảm ơn cậu.”
Nàng nói, đoạn lồng tay vào tay tôi và nhẹ nhàng dựa vào người tôi. Thân thể nàng mềm mại. Nói mới nhớ, dưới lớp áo khoác này nàng chỉ mặc đổ ngủ thôi.
“Có khó dắt xe đạp không?” Nàng hỏi.
“Không sao,” tôi đáp. “Tớ ổn mà.”
Nàng im lặng gật đầu. Cúi xuống một chút, nàng hơi nghiêng đầu, vừa bước vừa hất mũi chân lên.
“Lúc trước tớ cũng đã nghĩ vậy rồi...” nàng nói.
“Gì cơ?”
“Người Yoshizawa ấm nhỉ?”
“Ừ,” tôi gật đầu. “Thân nhiệt tớ cao hơn người bình thường. Từ khi sinh ra hình như đã vậy rồi”
“Bây giờ vẫn thế mà. Cứ như đang ôm bình nước nóng ấy.”
“Ừ. Cái đó hay đấy. Tớ là bình nước nóng.”
“Thế hả?”
“Ừ. Bình nước nóng biết ăn, biết nói chuyện và vẽ tranh. Thỉnh thoảng còn mơ và nói mớ nữa.”
“Thế à?”
“Ừ. Hình như thế. Nói nhiều thứ lắm. Toàn những cái kỳ quặc không. Bố bảo vây đấy.”
“Thú vị nhỉ. Tớ cũng muốn nghe.”
Tôi khẽ mỉm cười, chẳng nói gì cả. Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể nàng áp vào cánh tay mình. Mềm mại và ấm áp. Tất cả chúng ta đều là những bình nước nóng có suy nghĩ, có ước mong được sưởi ấm cho người mình yêu.
Tới nơi, tôi mang hành lý của nàng vào xưởng, rồi bảo nàng đợi một chút, chạy vào căn phòng trong góc, tất tả thu dọn đồ đạc đang bày bừa bãi và trải nệm ra.
“Được rồi đấy, cậu vào đi.”
Nàng bước vào phòng, hai tay Ồm lấy nửa thân trên mặc áo khoác. Trông nàng có vẻ hơi lo lắng. Căn phòng vốn quen thuộc với nàng, nhưng có lẽ trong tình cảnh này nhìn nó lại khác.
“Nệm không tốt lắm đâu.”
Nàng lơ đãng gật đầu, nhìn quanh phòng một hồi rồi quay sang hỏi tôi.
“Yoshizawa thi sao?” Nàng nói lí nhí. “Ở đâu...”
“Hả?”
Một khoảng im lặng lạ lùng xuất hiện, hai đứa nhìn nhau chừng ba giây.
“À,” tôi mở lời. “Ừm, tớ vế nhà bố mẹ. Ở đấy cũng có giường mà.”
Nàng chớp mắt hai lần, ngón tay dài vén những sợi tóc lòa xòa trên má.
“Thế à?”
Lại một khoảng trống kỳ lạ khác.
“Ừm,” tôi trả lời. “Giường đó tớ nằm từ hồi còn bé cơ. Bố làm cho đấy.”
“Ố, thế à,” nàng nói. Có gì đó rất lạ. Nhịp điệu của nàng hơi khác so với mọi ngày. Cứ chuệch choạc thế nào ấy.
Nàng đứng yên như phỗng, vẻ chán chường. Cuối cùng nàng thở dài đánh thượt, nói rõ to “Thôi nào”. Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy nàng khẽ mỉm cười.
“Đi ngủ thôi. Ngày mai vẫn phải làm việc đúng không?”
“Ừ. Giai đoạn cuối rồi.”
“Nhìn này,” nàng nói và cởi áo khoác trên người ra. Nàng đang mặc bộ đồ ngủ đáng yêu màu hồng. Có thể lờ mờ thấy đường nét của đồ lót hơi lộ ra. Hình như là một chiếc áo hai dây màu trắng. Có vẻ nàng không nhận ra, nên tôi cũng làm như không có chuyện gì cả.
“Đáng yêu nhỉ,” tôi nói.
“Cảm ơn cậu,” nàng đáp. “Lúc đầu cảm giác kỳ quặc lắm, nhưng rồi tớ quen ngay. Tại bộ dạng mọi người ai nấy đều xộc xệch cả.”
“Hẳn rồi,” tôi nói. Mắt vẫn nhìn nàng chằm chặp. Không tài nào quay đi chỗ khác được.
Bỗng nhiên nàng ngáp dài, chắc bởi đã bớt căng thẳng. Trông nàng khi ấy rất trẻ con.
“Thôi” tôi nuốt nước miếng và nói. “Cũng muộn rồi."
“Ừ, tớ ngủ đây. Cảm ơn cậu.”
“Vậy mai gặp nhé.”
“Ừ. Ngủ ngon.”