Chương 2 (tt 4) Chúng ta ngày ấy
Sau nhiều sự việc, cuối cùng nàng trở thành cư dân trong khu căn hộ tôi đang ở.
Ban đầu tôi định cho nàng mượn căn phòng này, nhưng nàng không đồng ý. “Không được,” nàng bảo. “Tớ không để Yoshizawa nuông chiều thêm được nữa đâu.”
Những lúc thế này, nàng bướng bỉnh vô cùng. Chẳng hề có ý định bẻ cong suy nghĩ của bản thân.
Khi ấy, tôi bất chợt nhớ ra phòng bên cạnh còn trống.
“Tớ nghĩ kiểu gì cậu cũng thuê được phòng đó với giá cực kỳ rẻ đấy.”
Tôi vừa nói tiền thuê phòng ra, mắt nàng sáng rực lên.
“Mức giá nghe như xạo ấy nhỉ!”
“Ừ. Đến ga thì hơi xa một chút nhưng tở sẽ cho cậu mượn xe đạp.”
Tôi tức tốc gọi điện cho chủ nhà thì được đồngý ngay tắp lự. “Cậu thích làm gì thì làm,” ông chủ nhà nói. “Nhờ có cậu mà khu nhà mới bình yên được vậy.”
Bởi lẽ đó, nàng trở thành “hàng xóm” của tôi.
Chuyên nhà mất chẳng đến một phút vì chỉ việc mang hai túi hành lý từ phòng tôi sang phòng nàng là xong. Sau đó chỉ cần lau chiếu tatami và cửa sổ. Nàng khách sáo nên tôi cứ phải nài ép mãi, đến khi nàng đổng ý rồi tôi mới chở tấm nệm của mình từ bên nhà bố mẹ sang đó. Chỉ vậy thôi nhìn đã rất ra dáng “nhà mình” rồi.
Tối hôm đó, chúng tôi cùng đi tới nhà tắm công cộng ở gần nhà. Buồng tắm ở nhà cũ kỹ tồi tàn quá, tôi ngại chẳng dám để nàng dùng.
“Thấy kỳ lạ sao ấy,” nàng nói. “Chẳng ngờ lại được đi nhà tắm công cộng với Yoshizawa thế này.”
“Đúng thật nhỉ. Giờ mà nói chuyên này với chúng mình hổi cầp hai, chắc hai đứa ngạc nhiên lắm đấy.”
“Ừ. Nhưng lúc ấy nếu muốn đi thì cũng đi được thôi à? Chẳng qua là bọn mình không nghĩ ra thôi.”
“Đi cùng với Hiroyuki ấy hả?”
“Ừ. Thỏa thuê ngâm minh trong bồn tắm to thật to, trên đường vế ghé sạp bán nước ngọt rồi uống soda táo.”
“Ừ ha, hay nhỉ. Nghe vui thật đấy.”
“Đúng không?”
Cảm giác như tôi đang nhìn thấy bóng dáng ba đứa hồi đó. Chúng tôi thuở nhỏ, gương mặt ngây thơ hơn bây giờ. Mái tóc ướt và đôi má hồng hào. Hiroyuki cao hứng quá độ, bắt đầu nhảy một điệu trông rõ kỳ quặc. Tôi và nàng nhìn cậu ấy, phá lên cười thật to...
“Sao thế?” Nàng hỏi.
“Ừ,” tôi đáp. “Bọn minh đã ở đó đấy.”
Tôi nói và chỉ vào một chỗ được ánh đèn đường rọi vào, nhìn như một đốm nắng nhỏ.
“Vậy à?”
“Ừ. Trông vui vẻ lắm cơ.”
Hai đứa hẹn lát nữa gặp ở cửa ra vào của nhà tắm công cộng rồi chia tay nhau. Nhìn theo bóng nàng biến mất vào bên nhà tắm nữ, một niềm vui không thể diễn tả bằng lời bỗng dâng lên trong lòng tôi. Và gì thế này? Lồng ngực bỗng quặn đau. Tôi chẳng trông đợi gì, vậy mà tim lại đập rộn lên như đang mong chờ điều gì đó.
Đang cởi quần áo trong phòng thay đồ thì tôi nghe tiếng nàng từ phía bên kia vọng sang.
“Yoshizawa ơi?”
“Ừ, gì đấy?”
“Bên tớ không có ai. Có mình tớ thôi.”
“Cũng muộn rồi mà. Bên này cũng có mỗi một cụ ông thôi.”
“Cứ như thể bọn mình bao hết cả chỗ này ý nhỉ.”
“Ừ.”
“Bồn tắm rộng thế này cơ mà. Xa xỉ quá đi mất.” Nàng cao hứng lắm, cứ liên tục bắt chuyện với tôi qua bức vách ngăn.
“Tranh trên tường đẹp thật đấy. Bên cậu có không?” Có đấy
“Nước nóng quá nhỉ.”
Mở vòi nước lên cho mát là được mà.
“Cậu tráng người xong chưa?”
Sắp rồi.
Ông cụ ngâm mình trong bồn nước nhìn tôi mỉm cười. Tôi gãi cổ và khẽ gật đầu.
“Bạn cùng lớp cháu hồi cấp hai đấy ạ,” tôi nói.
Ông cụ gật đầu, miệng vẫn mỉm cười. Cảm giác vẫn chưa truyền tải hết thông tin nên tôi nói thêm cho chắc.
“Từ hôm nay cô ấy lại là hàng xóm kế bên phòng cháu nữa ạ.”
“Gì đấy?” Giọng nàng vọng sang từ phía bên kia vách bên.
“Không có gì đâu,” tôi đáp. “Tớ ra đây.”
Tôi đứng đợi ở bên ngoài nhà tắm, chẳng mấy chốc nàng cũng chạy ra. Lúc này nàng cuộn tóc vào trong khăn rồi vấn lên như cách phụ nữ vẫn làm.
“Cái đó,” tôi nói. “Trông hay nhỉ.”
“Thế hả?” Nàng đáp. “Đường về nhà cũng chẳng đông người lắm, với cả đằng nào hôm qua tớ cũng mặc đồ ngủ đi ra đường rồi.”
“Ừ, không sao đâu. Nhìn ra dáng con gái mà.”
“Cảm ơn cậu,” nàng ngại ngùng nói khẽ.
Mới tắm xong nên nhìn nàng khoan khoái và tươi mới hẳn (có lẽ vì nàng hoàn toàn không trang điểm gì cũng nên). Má đỏ ửng, tóc mai ươn ướt bóng mượt. Mùi xà phòng tắm hay dầu gội đầu cũng khác mọi khi.
“Đêm nay sao đẹp nhỉ.”
Nghe tôi nói vậy, nàng liển hỏi lại, “Thế à? Tớ không đeo kính áp tròng nên chẳng thấy gì cả.”
“Ổn chứ? Đi được không?”
“Cũng tạm...”
Vừa dứt lời, chân nàng vấp ngay phải thứ gì đó trên đường.
“Cho cậu mượn tay nhé?” Tôi nói. “Có được không?” Nàng hỏi lại. “Ừ, được mà,” tôi đáp.
Tôi nắm lấy tay nàng. Có lý do đàng hoàng nên tôi không bối rối gì cả. Cứ đường đường chính chính mà làm thôi.
“Cảm ơn cậu,” nàng nói.
“Ừ.”
Tay nàng đêm nay thật ấm. Những ngón tay thon dài cựa quậy như đang tìm kiếm gì đó. tôi vờ như không biết, cứ tiếp tục bước về phía trước. Tôi trầy trật lục lọi trong đầu để tìm cho ra những lời nên nói vào lúc này, nhưng cứ bận tâm mãi tới hai bàn tay đang nắm lấy nhau nên chẳng tìm được gì cả.
Khi ấy, những ngón tay nàng đã nhẹ nhàng luồn vào giữa những ngón tay tôi. Một ngón, rồi thêm một ngón nữa... như một sinh vật nhỏ đã tìm ra nơi chốn của mình. Tìm kiếm, dò xét, cuối cùng vô cùng bạo dạn.
“Thế này ổn hơn,” nàng nói. “Yên tâm hơn nhiều.”
“Công nhận nhỉ,” tôi nói. “Như này yên tâm hơn.”
Tôi như hóa thành thằng đần vậy. Kiểu nắm tay thượng đẳng này có thể khiến người ta càng thẳng vô ngần. Đây chắc hẳn là một lời giải cho trò ghép hình phức tạp tôi đã từng nói đến. Ngón tay của hai đứa đan vào nhau vừa khít, thậm chí làm tôi cảm nhận được một vẻ đẹp hơi mang tính toán học.
“Chiếc đồng hồ sắp hoàn thiện rồi nhỉ.”
“Ừ...”
“Sao vậy?” Nàng hỏi.
“Hả?”.
“Cậu cứ kỳ kỳ sao ấy.”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Thế hả?”
“Ừ. Chắc chóng mặt vì ngâm nước nóng lâu quá thôi. Đúng rồi, chắc chắn là do thế rồi.”
“Thế hả?”
“Ừ? Chẳng biết nữa?... Tớ chịu thôi.”
Nàng cất giọng cười vang.
“Người đâu mà kỳ cục.”
“Thế à.”
“Ừ. Kỳ cục lắm ấy.”
“Cậu đang khen tớ à?”
“Đúng rồi,” nàng đáp. “Em đang khen anh đấy. Lời khen tuyệt vời nhất đời.”
“Thế thì cảm ơn nhé.”
“Thôi, không có gì đâu.”
Khi về đến nhà trọ thì đêm đã khuya nên tôi và nàng chia tay ở hành lang.
Hai đứa mở cửa phòng mình và chúc nhau ngủ ngon. Nhưng cả hai vẫn đứng đó nhìn nhau, không ai có ý định vào phòng trước. Bởi mong được tận hưởng trọn vẹn dư vị của đêm nay, chúng tôi cứ nấn ná mãi, chần chừ không muốn rời xa. Hai đứa tiếp tục mẩu hội thoại không đầu không đuôi, khúc khích cười vì những câu bông đùa chẳng mấy hài hước.
Cả hai đều hoàn toàn phấn khích. Vui sướng vô cùng tận. Chẳng uống giọt nào, vậy mà hân hoan như thể say rượu vậy. Nhưng cứ thế thì chẳng dứt được mất nên tôi quyết định dừng cuộc chuyện trò tại đó, chìa tay ra với kiểu cách đậm chất kịch nghệ và hối nàng về phòng. Ưu tiên phụ nữ. Mời em đi trước.
Nàng cười khúc khích, mấp máy môi “Gặp sau nhé” và bước vào phòng. Tôi tưởng vậy, nhưng ấy chỉ là động tác giả, nàng quay ngoắt lại, hai đứa chạm mặt nhau lần nữa. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau và phá lên cười.
Cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, cuối cùng cả hai cũng về phòng và chuồi mình vào trong chăn. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi lại nghe tiếng gõ vào tường. Ngay chóc đỉnh đầu tôi.
“Gì đấy?” Tôi hỏi.
“A, nghe thấy này,” giọng nàng vọng sang từ phía bên kia. Tường nhà này có vẻ mỏng quá.
“Tớ háo hức quá chẳng ngủ được gì cả,” nàng nói. Cảm giác thật kỳ lạ. Cả ngày hôm nay chúng tôi toàn tán gẫu qua các vách tường.
“Bọn mình rôm rả quá nhỉ.”
“Ừ. Vui thật đấy...”
Tôi biết chỗ nàng trải nệm. Hai đứa cách nhau một bức tường, đỉnh đầu nàng chạm đỉnh đầu tôi.
Tôi hình dung dáng nằm của hai đứa trên mặt đồng hổ trắng tinh. Tôi là kim dài, nàng là kim ngắn. Ớ đó cũng tổn tại chút ít tính đối xứng.
Đổ lót của nàng thấp thoáng ẩn hiện sau lớp áo ngủ màu hồng. Chỉ một điều ấy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy mình đã chạm được vào một góc bí mật nhỏ xíu của nàng. Câu đố sâu xa không biên giới, có bao nhiêu gợi ý cũng chẳng đủ. Nhưng tôi nghĩ thế lại hay. Một nhà vật lý học nổi tiếng có chòm ria mép đã nói “Trãi nghiệm tuyệt vời nhất mà con người ta có thể hưởng thụ chính là những bí ẩn”. Nếu mọi thứ đều phơi bày cả ra thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.
“Cảm ơn cậu,” nàng nói. Giọng nghe xa xăm, rất mơ hồ.
“Vì cái gì cơ?”
“Vì tất cả.”
“Ừm...”
“Không uổng công tớ cố gom dũng khí.”
“Dũng khí?”
“Ừ, dũng khí để đứng dưới chân tòa tháp đó."
“À...”
“Tớ đã cố rất nhiều đấy.”
“Ừ.”
“Đến tớ còn chẳng tin nổi.”
“Thế à.”
“Ừ, đúng thế đấy.”
Thế rồi hai đứa lại im bặt. Tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại tĩnh lặng của nàng.
Chẳng biết tự bao giờ, phép mầu của đêm thu đã tan biến đi đâu mất. Sau những hứng khởi say sưa, chỉ còn nỗi buồn không sao diễn tả phủ kín lồng ngực tôi.
“Này,” nàng mở lời. “Cậu ngủ chưa?”
“Chưa. Tớ vẫn thức.”
“Thế à...”
“Gì thế?”
“Yoshizawa này,”
“Ừ,”
“Em...”
“Ừ,”
“Em có phải gánh nặng của anh không?”
“Làm gì có chuyên đó,” tôi nói. “Không có đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Thế thì tốt...”
“Sao thế? Tự nhiên lại hỏi vậy...”
“Không có gì đâu,” nàng nói. “Chỉ là...”
“Ừ...”
“Chỉ là em muốn mình có thể trở thành một hồi ức vui vẻ trong lòng anh.
“Thế nên,” nàng tiếp tục. “Hãy tận hưởng nhé. Theo ý anh muốn ấy. Ích kỷ cùng cực vào...”
“Làm sao có thể...”
“Không sao mà,” nàng ngắt lời tôi. “Em xin anh mà... Hãy làm như thế đi...”
Thế rồi nàng im lặng, và rốt cuộc những lời ấy trở thành mẩu hội thoại cuối cùng của hai đứa trong đêm đó.
Chúng tôi, những kẻ không tài nào ích kỷ được, phải chăng đã làm tổn thương đối phương chính vì lẽ đó? Nếu vậy thì quả thật đáng mỉa mai.
Tôi và nàng có lẽ như hai tấm gương đặt đối diện nhau. Tưởng tượng đủ thứ về suy nghĩ của đói phương, rồi đối phương cũng lại đắn đo về cảm xúc của ta. Cứ như vậy, hai đứa chẳng bao giờ hành xử theo ý muốn của bản thân được.
Chẳng phải tôi và nàng đều nâng niu quãng thời gian này quá đỗi cẩn trọng hay sao, như thể đó là chiếc đĩa sứ trắng hay gì đó, do thấy quý hóa quá nên cuối cùng chỉ trở thành một thứ vật dụng trang trí không hơn không kém? Có lẽ đôi khi chúng ta cũng cần dấn bước, không sợ làm tổn thương đối phương, cũng không sợ làm tổn thương chính mình. Hãy ích kỷ đến tận cùng, đừng nghĩ gì đến những chuyện sau này... chắc hẳn ấy là những điều nàng muốn nói với tôi.
❖ ❖ ❖
Ngày hôm sau, chiếc đồng hồ chính thức được hoàn thiện.
Đêm đó, chúng tôi mở một bữa tiệc nhỏ tại xưởng.
Đặt tấm ván gỗ ép lên những chiếc thùng gỗ xếp chồng lên nhau, phủ một tấm vải lớn màu chàm, thế là thành bàn tiệc. Đồ ăn do tôi và nàng tự nấu, tôi cũng tiện thể thực hành mấy món đơn giản nàng chỉ cho. Thế nên thức ăn bày biện trên bàn món nào nhìn cũng đơn điệu. Nhưng như thế có lẽ lại hợp với bữa tiệc này hơn, bởi chúng tôi vốn là những con người dửng dưng trước sự xa hoa.
Chúng tôi dè dặt cụng chén trà và bắt đầu dùng bữa. “Ngon quá!” Bố tôi nếm thử một miếng và thốt lên. “Món trứng cuộn đó cháu làm đẩy bác,” nàng nói.
“À, ra thế,” bố đáp, má ửng đỏ.
Tôi và nàng ngồi cạnh nhau, còn bố ngồi đối diện hai đứa. Thế nên ông chẳng giấu nổi biểu cảm trên gương mặt. Nàng liếc nhìn tôi, mỉm cười nhẹ như ra dấu.
“Bác ơi,” nàng nói. “Cháu giống mẹ Yuu hả bác?”
Bố ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
“Sao...” bố đang nói dở thì cứng dơ người lại. Chắc ông tính hỏi “Sao cháu biết”.
“Con nói đấy. Tại bạn ấy cứ cảm giác bị bố cố tình tránh mặt.”
“Làm gì có chuyện...”
“Vâng, con biết. Nhưng không nói thì sao bạn ấy biết được.”
"Ra vậy..."
Bố gật đầu vẻ cam chịu, quay sang nàng và nhẹ nhàng nói.
“Chuyện là thế đấy chấu ạ. Cháu rất giống vợ bác. Không phải ở một điểm cụ thể nào đó, mà là bầu không khí toát ra từ cháu làm bác nghĩ đến vợ mình thời còn trẻ. Hồi đó bà ấy rực rỡ lắm, đến độ bác còn chẳng dám nhìn trực diện. Cũng giống như bây giờ thôi. Cháu tỏa sáng vô cùng. Làm người ta lóa cả mắt. Không phải bác cố tinh tránh mặt cháu đâu.”
“Vâng,” nàng gật đầu. “Bác nghĩ vậy thôi cháu đã thấy vui lắm rồi.”
“Cháu là một cô gái tót,” bố tiếp lời “Từ giờ hãy tiếp tục làm bạn với con trai bác nhé.”
“Đương nhiên rồi ạ,” nàng đáp. “Cháu cũng muốn vậy ạ.”
“Cảm ơn cháu.”
Không biết có phải do đã giải tỏa được chút ít căng thẳng hay không, mà bố tôi cuối cùng đã có thể bộc bạch lòng mình với nàng (dù vậy, ánh mắt bố quả nhiên vẫn hướng về phía xương quai xanh của nàng).
“Nhìn người là bác biết ngay,” bố tôi nói. “Ngoại hình cũng phản chiếu tâm hồn mà.”
“Vậy ạ?”
“Chính thế. Cháu chắc chắn là người đong đầy yêu Ịhương.”
“Yêu thương... ấy ạ?”
“Ư. Yêu thương ấy. Tinh yêu mà vợ... ý bác là mẹ Yuu dành cho hai bố con tỏa ra một mùi hương rất ngọt ngào.”
“Vâng...”
“Xích lại gần, bao bọc lấy, động viên, yêu thương. Không hể áp đặt mà lôi cuốn con người ta với một sức mạnh thần bí. Chẳng phải làm gì, chỉ cần ở đó thôi, tình yêu đâ ngát hương. Ấy thực là một sự hấp dẫn rất dịu ngọt. Không phải ai cũng mang trong mình tình yêu thương đó đâu.”
“Vậy ạ?”
“Mà kể ra,” bố tiếp tục. “Yêu thương là một từ rất mơ hồ, bao nhiêu xúc cảm đều dồn trong đó hết. Tùy từng người mà nó mang ý nghĩa như cái tôi trong mỗi chúng ta vậy. Có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu tình yêu thương. Trong số đó, bác nghĩ tinh yêu của cháu và mẹ Yuu có lẽ giống nhau.”
Tình yêu ngát hương... không ngờ bố tôi lại thốt ra được những lời như thế.
Thứ khiến tôi có cảm giác kỳ lạ không phải lời nói của bố, mà là chuyện tôi bỗng nhiên nhận ra, người mình những tưởng đã biết rõ hóa ra lại sâu sắc hơn rất nhiều.
Những lời tôi ngại ngùng chẳng dám nói, vậy mà bố thản nhiên thốt ra đằng miệng. Có lẽ quy chuẩn của ông về sự xấu hổ rất khác so với tất cả chúng ta.
Điều đáng xấu hổ nhất đối với bố chính là tỏ ra tự mãn - khoe khoang ta đây có tiền, phô trương sức mạnh và năng lực. Còn ông có lẽ chẳng ngại ngùng gì chuyện mình là một kẻ lãng mạn, hay khi để người ta biết được những tâm tư chân thành của bản thân, tôi có thể hiểu được điều đó, nhưng không tài nào bắt chước được.
Sau bữa ăn cũng đã khuya, bố bỏ kính lão ra và bắt đầu dụi mắt liên tục. Dạo gần đây tôi thường thấy bố như vậy.
“Bác sao thế ạ?” Nàng lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, dạo này mắt bác hơi có vấn đề. Chắc làm quá sức ấy mà.”
“Thế thì,” nàng nói và bất chợt đứng dậy. Nàng đi vòng qua bàn tới sau lưng bố tôi và đặt tay lên vai ông. “Bác để cháu bóp vai cho bác.”
“Ừ,” giọng bố lộ vẻ bối rối. Nhưng nét mặt ông nhanh chóng giãn ra, “Cảm ơn cháu,” ông nói.
BỐ tôi thả lỏng người, để nàng làm theo ý mình.
“Dễ chịu lắm.”
“Thật ạ?”
“Ư. Thật đấy. Lại nhớ ngày xưa bác gái cũng hay bóp vai cho bác.”
“Bác hay bị đau vai ạ?”
“Thực ra hầu như ai làm nghề này chẳng bị vậy...”
“Yuu thì sao ạ? Bạn ấy không xoa bóp cho bác ạ?”
“Yuu thì không được. Kém tắm vô cùng.”
“Thật thế ạ?”
“Nó vụng lắm. Mẹ mất sớm nên chắc nó chưa kịp học cách chạm vào người khác cũng nên. Đến đụng vào người bố nó mà nó cũng dè dặt kia mà.”
“Thật à?” Nàng mỉm cười và nhìn tôi. Tôi nhún vai ý nói “Tớ chịu thôi”.
“Thôi được rồi, cảm ơn cháu. Bác đỡ nhiều rồi.”
Nghe bố nói thế, nàng lại càng dồn lực vào đôi tay đang xoa bóp vai cho ông.
“Chưa được đâu ạ. Bác để cháu bóp thêm đi.”
“Bác vui lắm, nhưng cháu cũng mệt rồi mà phải không?”
“Cháu không sao,” nàng lắc đầu. “Cháu không có bố, nên bây giờ bác là bố đẻ của cháu. Bác cứ để cháu báo hiếu.”
Bố nheo mắt lại, khẽ lúc lắc đầu như ấn tượng bởi điều gì.
“Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan...”
“Không đâu ạ. Đấy là cháu nói bướng thôi.”
“Thế lại càng vậy.”
Bố nói vậy và chồng tay minh lên bàn tay nàng đang đặt trên vai ông.
“Bác thực sự rất mừng vì con trai bác kết bạn được với một người con gái tuyệt vời như cháu. Yuu cứ thế đến tuổi trưởng thành, hầu như chẳng giao du với ai, bác nghĩ vậy cũng hơi buồn. Tại bác cứ ngỡ thời trẻ của nó sẽ qua đi mà chẳng có lấy một hồi ức sáng sủa nào...”
Tôi thực sự rất ngạc nhiên. Chưa bao giờ tôi nghĩ bố suy nghĩ như thế vể mình. Đêm nay bẩt ngờ cứ nối tiếp bất
“Nhưng mà,” bố tiếp tục. “Hình như bác lo thừa rồi. Có cháu ở đây là bác an tâm.”
“Dạ...”
Nàng có vẻ hơi bối rối.
Vì nàng chẳng thể ở bên cạnh tôi mãi. Lời hứa sẽ làm bạn nhau không bao gồm điều đó. Bố tôi lại chẳng hay biết rồi
“Cháu...”
“Thôi,” ông ngắt lời nàng. “Đừng nói gì cả. Đêm nay đên đây thôi. Bác về đây.”
“Dạ? Bác đã về rồi ạ?”
“Ừ. Mãi mới được giải phóng khỏi công việc dài ngày. Bác về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Nói đoạn bố tôi đứng dậy, đối diện với nàng, lần này nhìn thẳng mặt nhau và nói lời cảm ơn.
“Đồ ăn cháu làm ngon lắm. Xoa bóp vai cũng rất dễ chịu. Cảm ơn cháu nhé.”
“Không ạ, cháu nói vậy mới đúng. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.”
“Ừ,” bố nói và vỗ vai nàng, đoạn chầm chậm bước ra khỏi phòng.
“Bố tớ nói mấy câu hơi kỳ quặc, cậu đừng để ý làm gì.” Nghe tôi nói vậy, nàng cười mỉm và nhẹ nhàng lắc đầu. “Chẳng có gì kỳ quặc cả. Bố chỉ lo cho Yoshizawa ỏi. Bố mẹ nào chẳng thế?”
“Chắc vậy nhưng mà...”
“Ừ.”
“Tớ hơi ngạc nhiên đấy,” tôi nói. “Tớ không hế biết bố lại nhìn mình như vậy.”
“Ừ,” nàng nói. Đoạn nàng cười tinh nghịch và hỏi tôi, “Cậu có phải một cậu con trai lúc nào cũng buồn bã không?”
“Không hẳn,” tôi đáp. “Tớ chẳng bao giờ nghĩ như thế cả.”
“Cậu chẳng giao du với ai cả à?”
“Cũng có thể nói vậy. Trừ Hiroyuki và Shirakawa ra.”
“Từ giờ trở đi cũng thế à?”
“Gì cơ?”
“Từ giờ trở đi cậu cũng cứ một mình vậy à?”
Nàng hỏi rất nghiêm túc, tôi hoàn toàn lúng túng trước biểu cảm ấy của nàng.
“Chuyện đó,” tôi giải thích như trẻ con. “Làm sao tớ biết được...”
“Đúng vậy nhỉ,” nàng nói. “Chuyện đó ai mà biết...”
“Ừ.”
“Này,” bỗng nàng thay đổi giọng điệu. “Cậu mở nhạc đi.”
“Cái băng cassette đó á?”
“Đúng. Chính nó?
“Giờ cậu muốn nghe à?”
“Ừ, tớ đang muốn nghe?
Tôi bước tới chỗ đẩu cassette, cắm dây điện vào và bấm nút chạy băng.
Khúc nhạc nổi lên. Bài hát mang một cái tên con gái rất đáng yêu. “Giây phút gặp em, một điều gì đó đã trỗi dậy trong anh”, bài hát bắt đầu với những ca từ như vậy.
“Thế này được chưa?” Tôi hỏi.
“Được rồi,” nàng gật đầu. Đoạn nàng chìa tay ra và nói? “Nào” như muốn mời gọi tôi.
“Gì thế?”
“Minh nhảy thôi,” nàng nói.
“Hả, nhảy? Ở đây á?”
“Ừ, đúng thế. Cậu không thích nhảy với tớ à?”
“Làm gì có chuyện,” tôi lắc đầu. “Nhưng tớ chưa nhảy bao giờ.”
“Tớ cũng vậy,” nàng nói. “Ai cũng có lần đầu tiên mà. Coi như đây là lần đầu của bọn mình đi.”
“Ừ...”
Tôi còn đang ngập ngừng (bởi sợ hãi viễn cảnh rước nhục vào thân) thì nàng đã nói rất dịu dàng.
“Dẫu rằng ít ỏi... nhưng đây sẽ trở thành một kỷ niệm rực rỡ của chúng ta. Nhỉ? Đúng không?”
“À,” tôi thốt lên. Ra là vậyt Cái này cái kia, tất cả mọi thứ đếu là quà của nàng... Những món quà chất chứa sự tử tế mà nàng để lại sau khi rời khỏi đây.
Tôi gật đầu và bước đến bên nàng.
Chúng tôi chỉ có một khoảng không gian hẹp và dài giữa bàn và chiếc đồng hồ treo tường, hơi chật một chút nhưng cả hai chẳng bận tâm. Nói đúng hơn đấy lại là môt sư bất khả kháng trời ban, nhờ sự chật chội này mà từ đầu hai đứa mới có thể áp sát vào nhau để nhảy.
Chúng tôi đặt tay lên người đối phương, ngực chạm ngực, hông chạm hông, cơ thể chầm chậm đu đưa.
Hai đứa chắc hẳn đã làm đúng. Buông mình theo giai điệu nhẹ nhàng, toàn tâm toàn ý cảm nhận sự tồn tại của đối phương... Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc nam nữ nhảy cùng nhau.
Tôi yêu nhịp điệu của nàng. Nhịp độ nhanh chậm có thể tạo nên những đợt triểu lên xuống của niểm vui (và có thế cả sự bất an nữa).
Mùi tóc ngọt ngào, hơi thở run run, hàng mi dài rợp bóng. Những ngón tay lạnh lẽo... tất cả đều quyến rũ đến phát điên lên được.
Hại đứa dần sáp lại gần, cuối cùng áp vào người nhau.
Tôi như nghe thấy nhịp tim của nàng qua làn da. Hay đó chính là tiếng tim tôi đập trong lồng ngực?
Chẳng hề ít ỏi tẹo nào. Khoảnh khắc ấy, tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Sau cùng, nàng vòng cả hai tay ra đằng sau lưng tôi. Tôi cũng làm tương tự.
Hai đứa vẫn đứng đó, đung đưa theo điệu nhạc và vòng tay ôm nhau.
Nghĩ đến chuyên mình và người mình yêu suốt từ năm mười bốn tuổi tới giờ đang ôm nhau, tôi như muốn trào nước mắt. Thế rồi, tôi lại một lần nữa thấm thìa mình thực sự yêu Shirakawa.
Nàng nhắm mắt, chầm chậm lắc đầu từ trái qua phải như người say rượu. Cử chỉ ấy của nàng có một vẻ gì đó, nói sao nhỉ... rất gợi tinh.
Tôi lạnh sống lưng. Cảm giác như thể một thứ gì đó, một con côn trùng có trăm cặp chân đang thoăn thoắt bò dọc cột sống.
Chẳng biết có phải vì cảm giác ấy đã truyến sang nàng hay không mà bẩt chợt nàng ngẩng đầu lên. Mắt chạm mắt. Những lúc như thế, khi nào tôi cũng quày đi theo bản năng, nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi không làm vậy. Hai dứa nhìn xoáy vào mắt nhau.
Hơi thở của nàng bỗng gấp gáp lên chút ít. Chắc tôi cũng vậy. Mắt nàng ướt hơn mọi khi, làm tôi không sao bình tĩnh cho được.
Tôi muốn làm gì đó cho nàng... Cái bệnh “muốn làm gì đó cho người ta” lại tái phát.
Cứ làm như cậu muốn. Nàng đã nói thế. ích kỷ đến tận cùng.
Tôi muốn hôn nàng. Vào bờ môi mong manh ấy, nơi mềm mại và chẳng gì che đậy nhưng lại rất đỗi riêng tư và gần gũi vô ngần.
Tôi muốn hôn nàng. Vô cùng, vô cùng muốn.
Rồi tìm kiếm sự tác động của một thế lực bất khả kháng, nhưng riêng chuyện hôn thì hình như chẳng có tác nhân nào thuận tiện thế.
Thế nhưng tôi vẫn đợi. Đợi cái gì chứ? Tôi cũng không biết. Chắc là một cú huých từ sau lưng của một sự hiện diện tuyệt đối giống như ý niệm bất khả kháng, hoặc một tín hiệu từ đạo diễn của cuộc đời tôi (đương nhiên, đây chỉ là một tưởng tượng nảy sinh trong tâm trí tôi thôi). Hoặc đơn giản chỉ là một cái cớ... những người hay giữ ý lúc nào cũng tim kiếm nó. Họ cần một lý do chính đáng khi nhận quá nhiêu thứ gì đó.
Tôi và nàng vẫn nhìn nhau. Cảm tưởng như chúng tôi đang hôn bằng mắt vậy. Nàng vẫn im lặng - nếu tôi khống nhầm - chờ đợi. Chờ tôi tiến về phía trước. Để bước vào một mối quan hệ trên tình bạn.
Tim tôi đập rộn lên. Không quay đầu lại được nữa rồi. Tôi hít thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Đoạn cuối cùng của nhịp thở khẽ rung lên như khi hát yodel.
Như thể coi hành động đó của tôi là tín hiệu, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt vào. Bờ môi nàng khẽ run. Tôi dồn thêm lực vào hai bàn tay đang áp lên lưng nàng.
Đúng lúc ấy, điện thoại ngoài hành lang đổ chuông.
Hai đứa hốt hoảng buông nhau ra. Quả là kỳ lạ. Phải chăng khi chạm vào nhau như thế, chúng tôi cảm thấy trong lòng một nỗi mặc cảm tội lỗi tiểm ẩn hay sao? Bởi thể nên mới phản ứng dữ dội với sự hiện diện của bên thứ ba.
“Tớ nghĩ,” tôi nói. “Õng chủ gọi đấy. Ngày mai bên đó nhận hàng từ sớm mà. Chắc gọi để sắp xếp giờ hẹn thôi.”
“Đúng thế nhỉ,” nàng nói. Chẳng vì lý do gì, nàng cắm cúi sửa tóc và những nếp nhàu trên bộ váy liên thân. “Phải mau nhấc máy thôi.”
“Ừ, đúng rồi.”
Tôi đi giật lùi như con tôm, đoạn quay gót chạy thẳng ra khỏi phòng. Sự phần khích đẩy lên tột cùng và cú sốc khi bất chợt bị gián đoạn, hai cảm xúc ấy làm trái tim tôi như hóa điên lên được. Tâm nhĩ hay tâm thất gì đó như dậy sóng, nên thùm thụp vào xương sườn.
Tôi hổn hển nhấc ống nghe lên và chào đối phương.
“A lô,” một giọng nói thoáng vẻ ngờ vực vọng sang từ đầu dây bên kia. Không phải ông chủ. Giọng này tôi khống biết. Chắc là điện thoại của ai đó trong khu nhà.
“Vâng, a lô?” Tôi nhắc lại.
“Cho tôi hỏi,” người bên kia nói. Giọng nam dày. Hơn tuổi tôi, kém tuổi bố. Chắc gần tuổi tôi hơn.
“Có cô Shirakawa Yukino ở đó không ạ?”
Tôi sửng sốt đến mức suýt đánh rơi ống nghe. Thậm chí còn ngỡ đây là một sự kiện mang tính siêu thực. Nếu bình tĩnh suy nghĩ ắt sẽ nhận ra ngay chuyện không phải vậy, nhưng trạng thái từ ban nãy vẫn chưa chấm dứt nên khi ấy trong tôi khá hỗn loạn.
“Có,” tôi đáp, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. “Nhưng anh là ai ạ?”
“Tôi tên Ono Seiji.”
“Ono Seiji?”
“Vâng.”
Một tiếng lách cách vọng lên từ góc nong cùng của trí não khi thứ gỉ đổ bắt mói liên kết trong đầu tôi Một nỗi bất an bỗng dấy lên trong dạ.
“Cho hỏi Ono Seiji nào ạ?” Tôi rụt rè hỏi.
Anh ta có vẻ cáu kỉnh trước sự vòng vèo của tôi
“Tồi là vị hôn phu của cô ấy.” Trong giọng nói lẫn chút bực dọc.
“Vị hôn phu?” Tôi hỏi lại ưong vô thức, mắt bỗng dưng tối sẩm lại.
“Vâng, đại khái thế. Kiểu như tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Anh mau chuyển máy giùm tôi. Việc khẩn cấp lắm.”
“Vâng, tôi biết rồi...”
“Tôi chạy về phòng (phản ứng rất thành thật với từ “khẩn cấp”), bảo nàng “Điện thoại của cậu đấy.”
“Của tớ?”
“Ừ. Của anh nào đẩy rên Ono Seiji. Anh ấy bảo việc gấp đấy.”
Ngay tức khắc, mặt nàng biến sắc. “Tớ biết rồi,” giọng nàng căng thẳng. Nét mặt cứng nhắc, nàng lướt qua tối và ra khỏi phòng.
Tôi đóng cửa lại rồi tiếp tục di chuyến để trấn an lổng ngực ổn ã.
Tôi thu dọn bát đĩa, gấp tấm vải màu chàm dùng thay cho khăn trải bàn lại, dựng tấm ván gỗ ép vào góc phòng. Thế mà cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc.
Không sao bình tĩnh nồi. Tôi vặn nhỏ vòi nước và rửa hết bát dĩa, sau đó còn lau chùi hết những vết bẩn quanh nhà bếp. Đang chuẩn bị kỳ cọ cả vết cháy đen trên mặt bếp ga thì cuối cùng nàng cũng quay lại phòng. Sắc mặt trông rất tệ.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi đã hình dung được từ trước, nhưng không thể không hỏi.
“Mẹ tớ,” nàng nói, “đổ bệnh rồi. Giờ đang nhập viện, tạm thời tinh hình có vẻ ổn định.”
“Thế à.”
Tôi hỏi nàng có sao không. Nàng trả lời mình vẫn ổn.
“Trước cũng nhiều lần như vậy rồi. Nhưng dạo này sức khỏe của mẹ khá tốt nên tớ đâm lơ là...”
“Ừ.”
“Mai tớ về,” nàng nói.
“Thật ư? Còn chuyên học hành thì sao?”
Nàng lắc dầu.
“Chẳng còn cách nào. Đây cũng là thỏa thuận tớ tự đưa ra với mình, nếu có chuyên, thì bằng bất cứ giá nào tớ cũng phải chạy về với mẹ. Đó là điều khoản số một.”
“Ừ,” tôi nói. “Đúng là vậy nhỉ...”
“Cậu thấy có kỳ diệu không?” Nàng vui vẻ nói như để thay đổi tâm trạng. “Cứ như thể mẹ đợi đến khi chiếc đồng hồ được hoàn thành vậy. Mà tớ có nói gì vể chuyện đó đâu.”
“Ừ, quả đúng thế...”
“Phù,” nàng thở hắt ra. “Tớ phải đi thu dọn hành lý đây. Dù cũng chẳng có gì nhiêu nhặn.”
“Ừ.”
“Tiệc tàn rồi nhỉ. Tiếc thật đấy.”
“Ừ. Kỳ nghỉ cũng kết thúc mất rồi.”
“Ừ, nhưng đó là kỳ nghỉ tuyệt vời nhất trên đời. Cảm ơn cậu vi đã giúp đỡ tớ rất nhiều đến tận ngày hôm nay.”
“Ừ...”
Thấy nàng chuẩn bị rời phòng, tôi buột miệng gọi nàng, “Này”.
“Gì thế?”
“Cuộc điện thoại ban nãy...”
“Ừ?”
“Thôi, không có gì đâu. Cậu ngủ ngon.”
“Ừ, cậu cũng thế nhé.”
Chuyện cũng đương nhiên, nhưng đêm đó mãi tôi chẳng thấy buồn ngủ. Tiếng sột soạt sửa soạn hành lý vọng sang từ phòng nàng chẳng mấy chốc cũng im bặt, khu căn hộ bây giờ lại hoàn toàn được bao trùm trong tĩnh lặng.
“Vị hôn phu,” tôi lẩm bẩm từ đó trong miệng. “Một người kiểu như chồng sắp cưới”
Biết ngay mà, tôi thầm nghĩ. Nàng sắp kết hôn.
Tôi không muốn nghe giọng anh ta. Nếu không nghe, tôi có thể tự nói với bản thân đó chỉ là một ảo ảnh không có hình dáng thực. Nhưng tôi đã trao đổi vài lời với anh ta mất rồi. Giọng nói đó. Trầm và nam tính, nghe người lớn hơn tôi gấp mười lần.
Mà dù gì người ta cũng là người lớn, tôi nhủ thầm. Có cả con rồi. Một người từng trải, bao dung, hơn nữa lại ổn định về mặt tài chính (tôi chắc chắn vậy). Làm sao tôi so bì được chứ.
Ngẫm lại mới thấy, tôi lúc nào cũng được nàng săn sóc. Chảy máu mũi, nôn mửa... ấy chính là con người tôi. Vụng về, quá thiếu kinh nghiệm sống, chỉ toàn vấp ngâ thôi.
Khi chỉ có một mình, tôi nghĩ thế là đủ rồi. Tôi nghĩ vây, vả lại nếu chẳng mong ước gì nhiếu, thì giả dụ có không giời xoay xở trong đời đi chăng nữa, sống hạnh phúc là một điều đơn giản. Chỉ cần làm công việc mình thích, ăn đủ để không chết đói là được. May mắn thay tiến nhà của tôi rẻ đến mức nực cười, quần áo mặc thì có bao nhiêu bộ của bố và ông nội để lại cho.
Thế nhưng, tôi đã lỡ ước mong mất rồi. Tôi muốn làm gì đỏ cho nàng. Ngay từ giây phút nghĩ như vậy, tôi đã trở thành con người “khuyết thiếu”. Khi khao khát điều gì, con người ta không toàn vẹn được nữa. Bởi nói cách khác, khao khát chính là như thế.
Ta đập vỡ thứ gì đó bên trong bản thân rồi nhẹ nhàng lấp đầy khoảng trống ấy bằng một thứ mà đối phương đưa cho mình. Khi làm thế, chúng ta sẽ trở thành những sinh vật mới. Không phải tôi, không phải em, mà là một phần của đơn vị mới có tên “chúng ta”.
Một bước tiến ấy thôi đôi khi là điều vô cùng khó khăn. Đau đớn, thảm hại, sợ hãi, tủi nhục, xấu xí không chịu được. Dẫu vậy, chúng ta không thể không dần bước. Có lẽ ta đều biết một cách bản năng, rằng trong trăm điều chỉ cần một điếu được đển đáp lại, ta cũng sẽ cảm giác như thể mình đã bay lên chín tầng mây.
Thế nên tôi mới thử khao khát. Nhưng rồi...