Chương 2 (tt 5) Chúng ta ngày ấy
Dễ chừng ở trong một cảnh huống khác, tôi thậm chí có thể hồn nhiên bám trụ lẩy tình cảm của bản thân. Thế nhưng, càng nhiều người liên quan, chuyện càng phức tạp. Cứ như bài toán ba vật thể của định luật vạn vật hấp dẫn vậy.
Khó vô cùng, có nghĩ đến đâu cũng không tìm ra câu trả lời.
Tiếng gõ vào tường kêu cộc cộc. Âm thanh dè dặt, rất nhỏ, như có như không.
Tôi ngạc nhiên, ngồi thẳng người dậy trên tấm nệm.
“Gì thế?” Tôi hướng vể phía bức tường và hỏi.
“Cậu ngủ chưa?”
“Chưa, tớ vẫn còn thức.”
“Thế à...”
“Ừ, sao thế?”
Im lặng.
“Sao thế?” tôi lặp lại câu hỏi.
“Này,” nàng nổi. “Tớ sang đó được không?”
Con tim trong lồng ngực nhảy vọt lên như con cá chép nhảy lên mặt hồ. Cả người tôi run rẩy.
“Được,” tôi đáp. Có lẽ nghe hơi cụt ngủn. Đến tôi cũng chẳng biết tại sao giọng mình thành ra như thế.
Một lát sau, cửa phòng chầm chậm mở, tôi cảm thấy nàng đang tiến vào xưởng.
“Cậu ổn chứ? Nhìn thấy gì không?” Tôi hỏi. “Không sao đâu,” nàng đáp. Thế rồi tôi nghe tiếng nàng vấp vào thứ gì đó và khẽ kêu lên một tiếng “A” nho nhỏ.
“Tớ bật điện lên nhé?”
“Không cần đâu. Đừng bật.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Tôi cứ ngồi đợi thế, chẳng mấy chốc nàng chuồi vào trong phòng tôi không tiếng động.
Trong căn phòng lờ mờ tối, tôi thoáng thấy bộ đồ ngủ màu hồng của nàng lơ lửng trước mắt. Nó phập phồng thở nhẹ như một sinh vật dưới đáy biển sâu.
“Tớ ngồi cạnh cậu được không?” Nàng hỏi.
“Được chứ,” tôi đáp.
Tôi đang ngồi ôm đầu gối trên nệm, liền dịch sang bên để chừa chỗ cho nàng.
Nàng ngồi xuống bên cạnh tôi. Lẽ đương nhiên thôi, nhưng nàng ở rất gần bên. Tôi mặc áo phông dài tay và quần ngủ màu xanh kẻ sọc. Chỉ thế thôi mà chẳng hiểu sao cả hai đứa đều hơi có chút phấp phỏng, pha lẫn ngại ngùng và cảm giác tội lỗi chẳng hiểu từ đâu ra.
“Tớ không ngủ được,” nàng nói.
“Tớ cũng vậy.”
“Thị trấn này...”
“Ừ...”
“Chẳng biết làm sao được nhỉ.”
“Đúng vậy,” tôi đáp.
“Phải mau mau vể còn chăm mẹ thôi...”
“Ừ...”
Bóng lá cây được ánh trăng rọi vào nhảy múa trên người hai đứa. Đôi chân trần của nàng nhỏ xíu, nhin móng chân như trẻ con vậy.
Nàng mỏng manh, dễ bị tổn thương. Nàng cố gắng gồng mình lên để sống, nhưng cũng có khi cận kể thất bại, cần có ai đó ở bên nâng đỡ nàng.
“Chuyện cậu nói dở ban nãy ẫy,” nàng nói.
“Hả?”
“Yoshizawa chẳng hỏi tớ là gì? Chuyên điện thoại ấy.”
“À. ừ. Cái đó nhỉ.”
“Người trên điện thoại ấy.”
“Ừ.”
“Là cháu trai giám đốc công ty ngày trước mẹ làm việc.”
“Thế à.”
“Ừ. Lúc nào cũng quan tâm, rồi đối xử với mẹ con tớ tốt lắm. Bản thân anh ấy cũng gặp nhiêu khó khăn.”
“Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“Tầm ba mươi. Chắc thế...”
“Hmm...”
“Anh Ono cũng làm ở công ty đó... Cậu biết mà, vẫn hay có mấy công ty nhỏ kinh doanh kiểu gia đình ấy. Chỗ này bán sỉ giấy washi.”
“Ồ, cũng có công ty kiểu đó nữa nhỉ.”
“Ừ. Mẹ tớ được người quen từ hồi xưa giới thiệu việc cho. Nhưng sức khỏe mẹ yếu nên cuối cùng chẳng làm được lâu.”
“Ra vậy...”
Tôi bất chợt nhớ ra và thử hỏi nàng.
“Thế công việc văn phòng mà Shirakawa nói đến chắc là ở chỗ đó luôn hả?”
“Ừ. Nhưng chỉ được một thời gian thôi.”
“Cậu nghỉ rồi à.”
“Ừ. Nhiều chuyện quá. Quan hệ con người các thứ.”
“Ừ, đúng thế thật,” tôi nói. “Trong công ty nhiều vấn đề lắm nhỉ.”
“Đúng thế.”
“Rồi nhé,” nàng tiếp tục. “Quan hệ như thế nên mẹ thành ra cũng tin tưởng anh Ono. Hình như cảm thấy trong người không khỏe nên mẹ gọi điện cho anh ấy. Số điện thoại này chắc cũng là mẹ nói cho anh ấy biết.”
“Thảo nào,” tôi nói. “Hóa ra là vậy.”
“Hình như,” nàng tiếp lời. “Anh Ono để ý hơi thái quá?
“Để ý chuyên gì cơ?”
“Anh ấy bảo ban nãy trên điện thoại, anh ấy lỡ miệng nên giọng điệu có hơi nặng nề.”
“À, chuyện đó hả...”
“Anh ấy hỏi ai đấy, thì tớ bảo cậu là bạn cùng lớp hổi cấp hai, ông chủ chỗ làm thêm và hàng xóm sống chung một khu nhà.”
“Ha ha,” tôi bật cười. “Đúng thế nhỉ. Chuẩn quá rồi “Anh ấy,” tôi thử hỏi nàng, “còn nói gì nữa không?” “Gì là gì cơ?”
“Ừ tớ cũng không biết, nhưng mà có gì đó...”
“Không,” nàng lắc đầu. “Chỉ thế thôi.”
“Vậy à...”
“Anh Ono ấy...” tôi nói, “có phải người tổt không?” Trong thoáng chốc, nàng im lặng như thể tìm kiếm điều gì, đoạn nhỏ nhẹ đáp, “Ừ. Tốt mà. Tốt cực kỳ?
“Ừ,” tôi nói. “Thế thì mừng rồi.”
“Vậy à?”
“Chứ còn gì. Con người thì phải tốt chứ?
“Ừ,” nàng nói. “Đúng thế...”
“Ừ.”
“Anh ấy,” nàng nói. Tôi cảm giác giọng điệu nàng cỏ thay đổi chút ít. Chỉ cảm giác vậy thôi. “Mới ly hôn năm ngoái.”
“Ly hôn?”
“Ừ. Sau đó một thân một mình nuôi dạy con gái sáu tuổi. Anh ấy là một người cha vô cùng tốt.”
“Thế a.”
“Ừ. Con bé tên Satomi, cũng quấn tớ lắm. Dễ thương cực kỳ.”
“Ừ...”
Tôi không rõ minh muốn gì nữa. Muốn nghe tiếp chuyện này, hay chuyển sang chuyện khác - một chủ đề dễ nói hơn cuộc hội thoại hiện giờ. Kỳ lạ thay, đến tôi cũng chẳng biết.
Tôi cảm giác nàng thật xa cách. Dù đang ngồi ngay cạnh tôi, dù đang khoanh tay ôm lấy minh trong bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương, dù ở kế bên tôi tỏa ngát mùi hương, chẳng hiểu sao nàng vẫn rất xa xôi.
“Anh Ono,” tôi nói.
“Ừ.”
“Ban nãy trên điện thoại...”
“Ừ,” nàng nói. “Sao cơ?”
“Anh nhận là vị hôn phu của Shirakawa. Giống như chổng sắp cưới ấy.”
Nói dứt lời tôi mới tự giật mình. Thời gian ở bên nàng chẳng còn được bao nhiêu, vậy mà tại sao lại phải nói ra những lời như thế? Cứ như thể tôi bị làm sao rồi vậy.
Nàng vẫn bình tĩnh. Có lẽ nãy giờ đến giây phút này cũng nên.
“Chẳng hiểu sao,” nàng nói. Giọng khẽ run. “Chuyện lại thành ra như vậy.”
“Là sao cơ?”
“Giám đốc ấy,” nàng nói, “rất muốn như thế. Còn loan truyền với mọi người xung quanh rằng tớ là vị hôn thê của cháu trai ông ấy nữa, thế rồi...”
“Nhưng người trong cuộc thì sao?” Tôi hỏi. “Cậu và anh ấy nghĩ thế nào?”
“Anh Ono bảo,” nàng nói và thở dài thườn thượt. “Chỉ cần tớ đổng ý là được. Không phải ngay bây giờ, nhưng mà một lúc nào đó...”
“Ra là thế...”
Thảo nào. Chính vì thế anh ta mới tự xưng mình là vị hôn phu của nàng. Cũng giống như ông chú, bản thân anh ta cũng sốt sắng loan tin đó với mọi người.
“Thế còn,” tôi nói. Cổ họng đau nhói, giọng khản đặc. “Shirakawa thi sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Nàng cúi gằm mặt xuống, cắn môi và lặng lẽ lắc đầu.
“Tớ không biết,” nàng thì thầm như độc thoại.
“Không biết là sao?”
Nghe tôi hỏi, nàng nói như sắp khóc.
“Cứ nghĩ đến mẹ tớ...”
Thế rồi nàng bỏ lửng câu nói. Nàng nuốt nước bọt và nhẹ nhàng thở ra.
“Còn cả chuyên bé Satomi nữa,” nàng nói. “Chưa kể giám đốc lúc nào cũng giúp đỡ hai mẹ con...”
“Kể cả thế, nhưng cảm xúc của Shirakawa thì sao? Nghe vậy có khác gì cậu vì hy sinh cho những người xung quanh mà kết hôn đâu?”
Cổ lẽ khoảnh khắc ấy chính là lúc tôi ích kỷ nhất. Tôi muốn khiến nàng nói ra, rằng bản thân nàng không hể muốn kết hôn. Rằng nàng ghét anh chàng Ono nọ. Thế nhưng nàng chẳng đả động gì đến hai điều đó.
Nàng chỉ buồn bã thì thầm, “Thôi. Cảm xúc của tớ có gì quan trọng đâu. Có lẽ ngay từ đầu nó đã không tồn tại. Từ bé đến giờ, tớ lớn lên với hình bóng một người mẹ yếu ớt, chẳng biết tự bao giờ tớ đã quen với việc giết chết bản thân mình. Cứ sống như vậy, đến một lúc nào đó con người thực sự trong tớ cũng biến mất.”
Nói dối, tôi những muốn hét lên. Nếu vậy thì em đến thị trấn này làm gì? Không phải vì em muốn thế sao? Chẳng phải khi ở đây em vui vẻ biết nhường nào hay sao!
Nhưng tôi không nói gì cả. Chẳng hiểu sao tôi không nói ra được.
“Chắc đây là lần cuối rồi.”
“Thế nên,” nàng nói. Giọng nàng thủ thỉ khẽ khàng đến độ chỉ nghe thấy tiếng thở. “Không sao đâu.”
Nàng nắm lấy ống tay áo tôi.
“Tớ đến đây vì thế mà.”
Tôi đau buốt như có mảnh kính vỡ cứa vào lổng ngực.
Bởi đã khiến nàng phải nói ra câu đó...
Nàng chĩ có một quyết tâm duy nhất khi trở ở thi trấn này. Đấy là trao thân cho tôi, cậu trai ngờ nghệch đam mê nàng. Bởi thế nàng mới luôn nói những lời đó - Hãy làm như ỷ Yoshizawa muốn .
Nàng đã luôn ngóng chờ điều đó.
Tôi chẳng nói gì, chỉ lặng im nhìn xuống đầu ngón chần mình. Người con gái tôi yêu đang ngay kế bên, trong bộ đổ ngủ dễ thương, hơi thở run rẩy và ẩm ướt, tỏa mùi hương ngạt ngào đến nhói lòng. Vậy mà tôi không di chuyển dù chỉ một milimet.
Bỗng nhiên tôi thấy buổn ghê gớm. Tôi quá hèn nhát và tôi giận bản thân vì điều đó.
Nàng đã dốc hết can đảm để tới bên tôi. Đó thực sự là một điều tuyệt vời. Nàng đã cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Chỉ ngần ấy thứ tôi đã chẳng dám tin, vậy mà nàng ỉại nói tôi hãy tham lam hơn nữa.
Thế nhưng, tôi không thể làm vậy được.
Chắc hẳn bởi tôi là con người cổ lỗ sĩ đến tuyệt vọng. Là người đàn ông cuối cùng trên hành tinh này dành sự sùng kính tuyệt đối cho hai chữ trinh tiết...
Tôi có một ước mơ bé mọn. Ấy là được gặp gỡ và kết duyên cùng một người con gái sẵn lòng chấp nhận tôi trong thế giới rộng lớn này. Thế rồi chúng tôi sẽ kết hôn vầ nên duyên vợ chồng. Rất đỗi bình thường. Ai cũng làm vậy cả. Nhưng đối với tôi, một con người như không thể làm nổi những chuyên hiển nhiên, chuyện đó chỉ là một niềm mong mỏi xa vời mà thôi.
Cùng xây dựng mái ấm với người vợ mình thương yêu. Một vương quốc nhỏ tràn đầy sự dịu dàng và cảm thông chỉ dành riêng hai đứa. Giống như bố và mẹ, một ngày nào đó tôi và nàng cũng sẽ... tôi cảm giác mình đã sống cả cuộc đời này luôn thầm ao ước vậy trong một góc nào đó của trái tim.
Đối với tôi, việc kết duyên với một ai đó chính là như thế Bao gồm tất cả. Không có chuyên chỉ cái này hay chỉ
Nếu chuyện không phải vậy, nếu không thể tin tưởng được vào một tương lai như thế... vậy tôi khống được phép ngủ cùng nàng.
“Tớ bảo,” tôi nói. Nàng bất chợt cứng người lại. “Có thứ này tớ muốn cùng Shirakawa xem từ lâu lắm rồi.”
“Thứ cậu muốn xem cùng tớ?”
“Ừ. Mà cứ khó nói sao ấy. Nhưng bây giờ thì...”
“Cái gì thế?”
“Ừ” tôi nói. “Cậu đợi tớ chút.”
Tôi dứng dậy và bước tới bức tường trước mặt, cầm chiếc hộp đặt trên giá rồi quay lại ngồi xuống bên nàng.
“Là ống kính ‘Sợi Ngân Hà’ mà tớ cho cậu xem dạo trước đấy.”
“À, nó hả?”
“Ừ, mình cũng có thể phóng nó lên thế này...” Tôi nói, đặt chiếc hộp bên cạnh gối và bật công tắc lên.
Khoảnh khắc ấy, dải Ngân Hà trải rộng lầp đầy cả trần phòng.
Nhìn chẳng hề giống bầu trời đêm thật sự chút nào cả. Nó nhiệm mầu và ma mị hơn nhiều, không hiểu sao còn man mác buồn nữa. Có lẽ bởi trái tim tôi cũng như vậy. Dải Ngân Hà in trên trần phòng đặc quánh như đại dương thời cổ đại, chầm chậm phả từng hơi thở như một sinh vật sống. Ánh sáng tựa nước xúp sến sệt, không phải chảy trong bóng đêm mà là đối lưu trong chất cte màu đen.
“Đẹp quá,” nàng khẽ nói.
“Nằm xuống thôi,” tôi nói. “Tớ thiết kế để mình có thể ngắm nó như thế này mà.”
“Ừ...”
Chúng tôi nằm cạnh nhau trên tấm nệm. Vai chạm vai, ngón chân đụng ngón chân.
“Tớ nắm tay cậu được không?” Tôi hỏi. Nàng lẳng lặng gật đầu.
Hai đứa nắm tay. Kiêu nắm tay thượng đẳng.
Dải Ngân Hà nhảy múa trên ưần căn phòng nhỏ. Tấm màn ánh sáng như những sợi đăng ten trên tấm vải xô phất phơ trong gió. Những vì sao xích lại gần nhau, chổng lên nhau, rồi lại cách xa nhau.
“Cảm giác như thể...” nàng nói. “Chỉ có hai đứa mình trôi trong vũ trụ thôi ấy nhĩ.”
“Tớ đã mơ suốt đấy,” tôi nói. “Từ lúc tớ làm ra cái kính vạn hoa này ấy. Tớ mơ bọn mình nắm tay như thế này rồi
Cùng ngắm nhìn dải Ngân Hà của riêng hai đứa. Nếu có ngàv đó thì tuyệt vời biết mấy, lúc nào tớ cũng nghĩ vậy...”
“Chuyện đó thì,” nàng đáp. “Cậu muốn bao nhiêu lần tớ cũng làm cho cậu kia mà. Tại sao không nói sớm hơn?”
“Ừ,” tôi đáp. “Nhưng chỉ ước mong điều đó thôi, tớ đã tháv mình can đảm lắm rồi...”
“À,” nàng buột miệng, giọng nghe như tiếng thở dài. “Công nhận. Đúng vậy thật...”
Kể từ lúc đó, nàng im bặt. Tôi cũng chẳng nói gì.
Chỉ mơ hồ nghe tiếng gió làm xao động cành cây.
Y như nàng nói, tôi cảm tưởng hai đứa dang trôi dạt trong vũ trụ. Ở đây, chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi. Dải Ngân Hà là chiếc nôi ánh sáng, tôi và nàng là hai đứa bé đang mơ những giấc êm dểm.
“Thực sự,” tôi nói. “Tớ không muốn kết thúc như thế này đâu.”
Nàng xoay đầu nhìn tôi. Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má tôi.
“Chắc chắn một lúc nào đó tớ sẽ đi gặp cậu,” tối nói. “Chắc chắn dấy.”
“Ừ,” nàng nói. “Đúng rồi, tớ sẽ đợi...”
Nhưng giọng nàng nhỏ như thể sắp tan biến và run rẩy trong nỗi buồn.
Tôi muốn tin vào lời hứa này. Rằng hai đứa chắc chắn sê có lúc gặp lại nhau. Không có chuyên kết thúc ở đây được. Nàng ắt hẳn cũng mong như vậy.
Nhưng chúng tôi cũng biết, chỉ cầu mong thì chẳng đem lại kết quả gì. Cuộc đời tàn nhẫn, trước số phận không chút khoan nhượng, điều ước nhỏ nhoi của chúng tôi cũng dễ dàng tan biến như bong bóng xà phòng lơ lửng trên bầu trời.
Tôi và nàng không được rời xa nhau tại nơi đây. Một điều gì đó trong lồng ngực tôi đã lên tiếng cảnh báo. Nếu tách rời, hai đứa sẽ vĩnh viễn lạc mất nhau.
Hãy ích kỷ đến cùng, nàng đã nói vậy.
Mong ước của tôi là có thể ở bên nàng, không bao giờ chia cách, đơn giản chỉ có thế thôi.
Nếu được phép gần gũi nàng mãi mãi, nếu cuộc đời phù du này - cuộc đời tằn tiện của một cậu trai vô dụng, không có giá trị gì như tôi đây được ánh sáng tình yêu trong nàng chiếu rọi - ắt hẳn tôi sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ cho nàng. Tất cả ngôn từ, ánh mắt, hơi ấm, tấm chân tình vẹn nguyên, đều dành cho nàng hết. Nếu thế giới cuối cùng cũng đi tới hồi kết, chắc hẳn tôi sẽ nắm tay nàng và nói thế này.
Tạm biệt vợ yêu dấu. Nhờ em mà anh hạnh phúc vô ngần...
Đó là mong ước của tôi. Sống ích kỷ đối với tôi nghĩa là như vậy.
Thế nhưng...
Nỗi buồn của nàng truyền sang tôi qua những ngón tay đan chặt.
Có phải nàng sắp kết hôn thật không? Bây giờ tôi vẫn không thể tin được. Con người xinh đẹp đang đều đặn thở ngay bên cạnh tôi đây, rồi sẽ tới một nơi xa xăm tôi không thể chạm tới.
Bất chợt trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người đàn ông không gương mặt, lỗ mãng đụng chạm cơ thể trắng muốt của nàng. Bằng một kiểu cách tôi sẽ không đời nào thực hiện. Một tiếng rên bỗng như thể sắp thoát ra khỏi khuôn miệng. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Tôi không muốn để nàng đi.
“Người đâu mà kỳ cục”, nàng đã nói thế với một kẻ lập dị như tôi và cười vui vẻ. Đã để tôi gối đầu lên bắp vế mềm mại và xoa dịu tôi khi tôi vấp ngã hay bị hạ gục.
Chắc hẳn tôi sẽ chẳng bao giờ gặp được một người tuyệt vời như nàng nữa.
Phải chăng tôi đã mơ một giấc mơ khống thể thành sự thật? Muốn vươn tay chạm vào vì sao ở phương trời xa xăm, nơi tôi không thể nào đặt chân tới.
Dải Ngân Hà như nhòe đi trong mắt tôi.
“Này, Yoshizawa ơi,” nàng nói.
“Ừ...”
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ. Tớ vui lắm...”
Giọng nàng thủ thỉ ngay bên tai tôi. Là kiểu giọng khi khóc mà miệng vẫn mỉm cười.
“Tớ đã có rất nhiều kỷ niệm. Dù khoảng thời gian qua rát ngắn, nhưng chúng mình đã sống rất trọn vẹn.”
“Đúng vậy...”
“Tớ rất mừng vì được gặp lại Yoshizawa như thế này. Chắc chắn tớ sẽ hồi tưởng lại rất nhiều lần, vể cậu con trai độc đáo nhất trên đời, bộ dạng kỳ lạ như hoàng tử của các vì sao.”
“Ừ...”
“Cậu con trai đó ấy, chỉ cầm tay người ta thôi mà mặt đã đỏ lựng lên rồi?
“Hẳn rồi... Đúng thế đấy?
“Này, cậu biết gì không?” Nàng hỏi.
“Biết gì cơ?
“Chính bởi vậy? nàng nói. “Chính vì cậu như thế nên tớ mới có thể là chính mình ấy?
“Vây ư?”
“Ừ, đúng thế. Vì cậu là Yoshizawa, nên tớ mới có thể là chính tớ. Tớ nhút nhát, không giỏi giao thiệp, lúc nào cũng phải diễn vai một ai đó khác để có thể hòa nhập với mọi người xung quanh. Nhưng làm vậy mệt mỏi lắm?
“Ừ, tớ hiểu mà?
“Chúng mình giống nhau nhỉ? nàng nói. “Gần như y sì đúc ấy…?
“Ừ, chắc vậy đấy?”
“Vì có Yoshizawa nên mới vui được vậy. Buổi hoàng hôn bọn mình cùng ngắm dưới chân tòa tháp thép, nhà tắm công cộng vắng tanh không bóng người, rồi điệu nhảy trong khoảng hẹp của xưởng nữa. Những điếu đó làm nên tất cả tuổi trẻ trong tớ. Sau này khi lần giở lại cuộc đời mình, tớ cũng có thể nghĩ, à, mình cũng từng có những lúc vui đến mức căng tràn lổng ngực lên như thế, đã từng sống hết mình như thế. Những khoảnh khắc đó đều là cậu đã mang đến cho tớ đấy, Yoshizawa à.
“Cậu hãy hạnh phúc nhé,” nàng tiếp tục.
“Chuyện đó...” tôi, bất giác nhìn sang bên, thấy nàng trào nước mắt, đôi mắt quá cỡ vẫn nhìn tôi chăm chú.
“Yoshizawa là một chàng trai tuyệt vời. Chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc thôi. Tớ tin thế. Ăn uống đàng hoàng vào nhé. Đừng có làm liều nữa. Tớ xin cậu đấy...”
“Tớ biết rồi,” tôi nói, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Tớ sẽ ăn uống cẩn thận. Không làm liều nữa đâu. Nếu tự dưng muốn làm thế, tớ sẽ nghĩ đến Shirakawa. Chắc chẳng sao đâu...”
“Ừ,” nàng nói và mỉm cười. Tôi nhẹ nhàng vươn tay ra, lau những giọt nước mắt trên má nàng.
“Tớ,” nàng nói. “Tớ cũng sẽ nhớ về Yoshizawa...”
Nàng cầm bàn tay tôi đang chạm vào má nàng và đặt lên đó một nụ hôn. Bằng làn môi nóng bỏng.
Tạm biệt, tình đầu của tôi...
Tôi cảm giác nàng đã thì thầm như vậy, nhưng có thể đó chỉ là tiếng thở dài mà thôi.
❖ ❖ ❖
Sáng hôm sau, nàng về nhà. Ông chủ phòng triển lãm đến lấy chiếc đồng hồ, tiện thể đưa nàng ra ga luôn. Ông ta cũng tạm thời trả trước phần lương dành cho người làm thêm.
Tôi tiễn nàng ở lối ra vào của căn hộ. Bố không đến kịp để chia tay (lát nữa tôi và bố sẽ đến nhà anh họa sĩ để điều chỉnh mọi thứ lần cuối). Nhưng vậy tốt hơn. Tôi muốn tiễn nàng một mình.
“Tạm biệt,” nàng mở kính cửa xe và nói. Đôi mắt đỏ mọng lên vì khóc. Tận lúc này mắt nàng vẫn ứa lệ.
“Cậu cười đi,” tôi nói. Nàng ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt như tỏa sáng. “Tớ muốn nhớ nụ cười của Shirakawa. Kỳ nghỉ vừa qua rất vui vẻ mà. Đến giây phút cuối cùng cũng phải cười chứ...”
“Ừ nhỉ,” nàng nói. Nàng nhìn tôi, môi cố nở nụ cười. Hai khóe miệng nhếch lên, sức lực dồn vào gò má. Nhưng kết quả không được như ý muốn. Một giọt nước mắt trào ra từ mắt phải. Nàng khép chặt đôi mi, “Không được rồi, tớ chịu thôi,” nàng nói. Đoạn nàng lại bắt đầu thổn thức.
“Tớ sẽ, viết thư...”
Nàng chỉ nói được bằng ấy từ.
“Chúng ta xuất phát thôi nhỉ,” ông chủ phòng tranh nói. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy theo chiếc xe.
“Tớ sẽ đến gặp cậu. Một lúc nào đó chắc chắn sẽ đi gặp cậu!”
Nàng vẫy tay từ ô cửa xe và đáp lời tôi.
“Tớ sẽ đợi. Mãi mãi...”
Chiếc xe dần dà tăng tốc, cuối cùng bỏ lại tôi một mình và biến mất vào phía bên kia của con đường cong cong mêm mại. Sau đó chỉ còn lại vệt khói xám xanh nhẹ trôi lơ lửng.
Từ đó trở đi, tôi chưa hể gặp lại nàng.
❖ ❖ ❖
Quay sang đã thấy anh Mizuki ngáy khe khẽ. Chắc đang mơ đẹp lắm đây. Gương mặt anh khi ngủ trông vô cùng thoải mái.
Thế là sắp tới ngày mai rồi. Ngày mai, Mizuki sẽ về với thị trấn cố hương, nơi có chị Eriko. Mong sao không có chuyện gì buồn. Anh ấy đã cố gắng đến thế này kia mà.
Tôi rúc mình thật sâu trong túi ngủ và nhắm mắt. Khi ấy, gương mặt nàng lại hiển hiện trong tâm trí.
Nụ cười gượng gạo. Đôi má đỏ ửng ướt nước mắt. Cuộc chia ly ấy thật buốn. Từ đó đến giờ bốn năm đã trôi qua.
“Tớ sẽ đợi,” nàng nói. “Mãi mãi...”
Thế nên tôi sẽ đi gặp nàng. Dù cuộc sống này có cạn kiệt, trái tim tôi nhất quyết sẽ không bao giờ dừng lại. Sẽ không còn lạc lối thêm lần nữa.