← Quay lại trang sách

Chương 3 Hiện tại và sau này

Trong giấc mơ, tôi đang đi dọc bờ sông. Khung cảnh rất hoài niệm. Ấy là con đường mà bố mẹ và tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần. Những khóm cỏ lau mọc um tùm, cao quá đầu tôi, phất phơ trong làn gió nhẹ tênh.

Một màn sương mỏng giăng khắp bốn bề. Nhưng chưa đến nỗi không nhìn thấy phía trước có gì.

Tôi đang đi về nhà. Đi hết con đường này, ắt sẽ về với nếp nhà thân thương.

Không biết tôi đã đi bao xa rồi? Con đường bên bờ sông quanh co, nối dài mãi như thể chẳng bao giờ kết thúc.

Tôi đi chân trần. Trên nền đất cắm những cột băng, có đôi chỗ đã đông cứng lại. Trời rất lạnh. Tầng mây xám phủ kín đặc bầu trời, nhìn như thể sắp bão tới nơi.

Nỗi bất an càng lúc càng chất chồng trong tôi. Như bị sự bồn chồn hối thúc, bước chân tôi mỗi lúc một gấp gáp hơn.

Bàn chân bị thương vì giẫm phải băng đang rên lên đau đớn. Cột băng chẳng khác nào chiếc gối cắm kim bị đông cứng lại. Tôi nhăn mặt vì đau, rên ư ử như cún con.

Khi ấy, bất chợt tôi nghe tiếng ai đó gọi mình.

“Yuu?”

Ngẩng mặt lên, tôi thấy bóng dáng mẹ ở phía bên kia màn sương. Là chiếc váy liền thân màu đen mẹ hay mặc. Khi nào mẹ cũng mặc toàn đồ đen. Chân váy đen, quần jean đen, áo sơ mi đen, áo cánh chất thun cũng màu đen nốt. Mỗi khi tôi nói vậy, mẹ thường cười và đáp “Vì mẹ là phù thủy mà con.”

“Mẹ?” Tôi cất tiếng gọi. Chỉ thế thôi, chỉ âm thanh của từ đó thôi cũng đủ khiến tôi muốn khóc.

Trong giấc mơ, mẹ tôi không còn là người của thế giới này nữa. Điều đó thực sự quá đáng buồn, quá đau đớn, tôi không tài nào chịu đựng được.

“Mạnh mẽ lên nào con,” mẹ tôi nói. “Con là con trai kia mà? Dù có đau khể thế nào, một khi đã quyết tâm thì nhất định không được bỏ dở giữa chừng.”

“Bỏ dở gì cơ ạ?”

“Việc sống hết mình ấy. Vì tình yêu.

“Mở mắt ra đi,” mẹ thúc giục. “Mau lên!”

Giọng nói đó làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Toàn bộ nhà kho đã bị nhuộm xanh.

“Anh Mizuki!” Tôi hét lên.

“Hả?” Mizuki nói và mở mắt.

“Chạy thôi! Xung quanh bị nhuộm xanh hết cả rồi!”

“Ối,” anh ré lên. “Đúng thật này. Chết dở rồi!”

Chúng tôi lao mình ra khỏi túi ngủ, vội vàng vơ lấy ba lô và chạy.

“Đi đâu bây giờ? Bọn mình bị vây chặt rồi!”

Hai anh em đứng khựng lại trước nhà kho, mắt dáo dác nhìn xung quanh.

Vị trí chúng tôi ở hiện giờ là khu vườn của một điền trang, nằm ngoài rìa ngôi làng. Bao quanh là những cây du và cây sồi đại thụ.

Một thứ gì đó lơ lửng phấp phới trong bóng cây sâu thẳm giữa khu rừng quanh điền trang. Trong thoáng chốc, tôi cứ ngỡ ấy là ống tay áo của chiếc váy mẹ mặc trong mơ.

Mẹ ư?

Nhưng nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một con bướm phượng xanh lớn. Cánh bướm thư thả dập dờn như mời gọi, len lỏi trong rừng cây và hướng về nơi phát ra ánh sáng ở phía trước. Trong một thoáng, tôi lấy làm lạ, tự hỏi tại sao bướm lại xuất hiện vào mùa này, nhưng rồi tôi quyết định ngay tức khắc.

“Chính nó!” Tôi chỉ tay vào con bướm. “Đuổi theo con bướm phượng đó! Em nghĩ nó đang bay tới nơi an toàn đấy!”

“Ừ, chắc thế nhỉ.”

Hai anh em chạy theo cánh bướm.

Băng qua khu rừng quanh điền trang, chúng tôi đặt chân tới một vùng đất khá thông thoáng. Có thể nhìn toàn cảnh phía Bắc của ngôi làng. Cảnh vật trước mắt tất thảy đã bị nhuộm xanh. Tấm mạng của ánh sáng xanh phủ lên mọi vật, cả cánh đồng trải rộng thênh thang có con kênh cắt giữa, cả bức tường của những nếp nhà nông, cả cỏ dại ven đường, cả tượng thần Địa Tạng trên giao lộ.

Trời đã sáng chưa? Tôi tự hỏi và nhìn lên. Cũng như mặt đất, bầu trời ánh sắc xanh nhạt, không thấy mặt trời đâu.

Tôi ngỡ như đây là phần nối dài của giấc mơ ban nãy. Không có cảm giác hiện thực, cảm nhận về thời gian cũng bắt đầu trở nên kỳ cục.

Rồi cả âm thanh này nữa... tiếng thì thầm khe khẽ, rất đỗi nhẹ nhàng. Một tiếng xôn xao rất nhỏ, tựa hồ như chẳng có, được cơn gió nào cuốn tới dây từ một nơi xa xôi.

“Anh nghe thấy không?” Tôi hỏi Mizuki.

“Ư,” anh đáp. “Cái đầu tôi sắp điên lên được rồi.”

Mizuki trông có vẻ rất khổ sở. Hẳn là bởi anh chưa ăn gì. Từ sáng hôm qua tới giờ, anh chưa hề bỏ bụng gì cả. Nỗi mệt nhọc của chuyến đi làm anh hốc hác tiều tụy hẳn.

Cuối cùng hai anh em cũng đuổi kịp con bướm và đặt chân tới biên giới của ngôi làng. Phía trước là rặng núi trồng bách. Nhìn lên thì hình như từ khoảng lưng chừng núi đổ lên vẫn chưa bị ánh sáng xâm lấn. Chúng tôi cũng nhìn thấy những rặng cây xanh yên ả đung đưa.

“Một tẹo nữa thôi!”

“Ừ.”

Giữa làng và rặng núi trồng bách có một con sông nhỏ, dân làng đã bắc qua đó một cây cầu gỗ thô sơ. Cánh bướm rung rinh băng qua cây cầu.

“Nhanh lên nào!”

Tôi qua cầu trước. Khoảng cách từ cầu xuống mặt sông chừng hai mét. Nước vẫn chảy. Còn nghe được tiếng róc rách khe khẽ.

Băng qua cầu rồi trèo lên đường núi chừng vài mét, tôi quay lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng Mizuki đâu nữa.

“Anh Mizuki!”

Tôi hốt hoảng quay lại chỗ cây cầu. Mizuki đang quẫy đạp không ngừng, nửa thân người ngập trong dòng nước.

“Anh có sao không?!” Tôi gọi.

“Đi nhanh đi!” Mizuki hét lên.

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi trượt xuống triền dốc phủ đầy cỏ dại, xuống tới chỗ ngay gần bên anh Mizuki.

“Thằng dở hơi này! Cậu làm gì thế hả!”

“Thôi đừng nói nữa nhanh lên nào.”

Tôi giục giã và chìa tay trước mặt Mizuki. Trong khoảnh khắc, chỉ trong khoảnh khắc, Mizuki lộ vẻ ngập ngừng, nhưng ngay lập tức anh nắm lấy tay tôi và đứng thẳng dậy.

“Chân bị trật rồi,” anh đau đớn nói.

“Anh lên đây được không?”

“Để tôi thử.”

Tôi nằm bò ra triền dốc và kéo Mizuki từ dưới lên. Chỉ hai mét thôi mà hai anh em vật vã mãi. Mizuki có vẻ mất sức nhiều hơn vẻ bề ngoài.

“Cố lên anh!”

“Ư. Đang đây. Cố đến chết luôn được rồi đây.”

Không còn thời gian nữa. Chẳng biết còn lại bao nhiêu lâu. Mizuki vì quá nóng vội nên không thể tập trung sức lực hiệu quả được.

“Chết tiệt!” Anh hét lên. “Làm sao bỏ mạng ở chỗ này được kia chứ!”

Đúng lúc ấy, tôi cũng dồn hết sức mình. Sức nặng trên vai bỗng chốc tan biến, quay lại nhìn đã thấy Mizuki nằm sấp trên cỏ, thở hổn hển.

Lần này đến lượt tôi. Tôi nắm lấy bàn tay Mizuki đang chìa ra trước mặt, từng bước trèo lên con dốc như cách người ta đi lên mặt lưới. Những lúc thế này, nhẹ cân lại là thế mạnh. Tôi trèo hết con dốc mất chưa đến nửa thời gian so với Mizuki.

“Nhanh lên nào.”

Tôi thở dốc và xốc vai Mizuki lên.

“Ừ…”

Mặt anh xanh tái. Chắc trông mặt tôi cũng thế.

Tôi dìu Mizuki đang lết chân cùng trèo lên đoạn đường núi.

Đi được một lúc, tôi nhận ra âm thanh kia đã biên I mất tự khi nào. Bốn bế đã lặng yên trở lại. Tai tôi cứ cảm giác có gì đó là lạ.

Trèo thêm một đoạn nữa, cuối cùng thế giới đã lại có màu sắc. Lá trên cây màu xanh, đất dưới chân màu nâu đen, ngẩng đầu lên thấy bầu trời vẫn màu chì như mọi khi.

“Thoát rồi...” anh Mizuki thầm thì.

Nhưng để cho chắc ăn, hai anh em vẫn tiếp tục trèo thêm chừng năm phút nữa.

Từ một địa điểm có tầm nhìn thông thoáng trông xuống, có thể thấy ánh sáng xanh đã từ chân núi đuổi theo tới sát chỗ chúng tôi đang đứng.

“Không biết nó trải rộng bao xa anh nhỉ?”

“Chịu thôi,” Mizuki đáp. “Nghe nói cái đó cũng khả ngẫu hứng. Người ta bảo hướng và tốc độ xâm lấn của ánh sáng cũng tùy từng nơi mà khác nhau hoàn toàn. Hình như anh em minh ngủ ngay gần chỗ cột ánh sáng thì phải. Nhưng dù sao vẫn thoát chết trong gang tấc. Bọn mình hẵng còn may chán.”

“Công nhận anh nhỉ.”

Trước đây cũng từng có chuyện tương tự xảy ra. Là buổi sáng hôm tôi bắt đầu khởi hành. Cả hai lần gặp chuyện, rồi cả hai lần thoát chết, chắc tôi may mắn thật cúng nên.

Tôi không kể cho Mizuki về giấc mơ. Tôi nghĩ anh sẽ tin, nhưng vẫn chỉ muốn giữ mẹ trong tim mình mà thôi. Tôi thử nhìn quanh nhưng không thấy con bướm phượng kia đâu nữa.

Hai anh em nghỉ chân ở một chỗ khá bằng phẳng trên sườn núi. Tôi ngồi lên một gốc cây thông bị chặt. Mizuki cần trọng duỗi chân trên cỏ và ngồi xuống.

“Chú mày cũng liều ghê nhỉ.” Anh nói. “Tại sao lại cứu tôi?”

“Tại sao ư?” Tôi hỏi ngược lại. “Trong tình huống đó, nếu anh là em thì anh cũng làm vậy thôi mà? Chuyện này làm gì có lý do.”

“Ra vậy,” Mizuki đáp. “Quan điểm thú vị phết nhỉ...”

Hình như chân Mizuki gãy thật.

Thử ấn, vặn vẹo chân đủ kiêu thì thấy chỗ đau nhất là cổ chân bên phải, nhìn kỹ hóa ra quanh chỗ đó đã xanh tái và sưng phồng lên. Ngoài phần ấy ra, có vẻ Mizuki còn thấy đau ở nhiều chỗ khác nữa.

Tôi không biết cách xử lý chính xác nên đã kiếm một cành cây khô hình chữ L, dùng một mảnh áo thun đê’ nẹp cố định nó vào chân Mizuki.

“Anh có đau không?”

“Cũng vầy vậy,” anh nói, nhưng thực tế chắc phải đau lắm. Trong lúc đang sơ cứu cũng đã thấy chân anh mỗi lúc một sưng thêm, còn cổ chân đã chuyển hẳn sang một màu trông rất ghê.

Nán lại lâu cũng nguy hiểm nên hai anh em lại tiếp tục lên đường. Mizuki hai tay nắm hai cành cây, tập tễnh leo núi mà hầu như không dùng đến chân phải. Tôi cầm ba lô của anh. Cả hai đã bỏ lại túi ngủ ở nhà kho kia nên hành lý nhẹ hơn.

Quả núi này không cao lắm. Đi chẳng bao lâu đã thẩy đỉnh.

Mizuki dùng bản đồ và la bàn để tìm phương hướng.

“Hai anh em mình may thật. Không chệch hướng lắm đâu. Vẫn còn nhiều bướm đây này?

Thế nên chúng tôi tiếp tục tiến bước. Đối với Mizuki, đường xuống có vẻ vất vả hơn nhiều. Anh vấp chân trên dốc và ngã không biết bao nhiêu lần. Dáng đi loạng choạng, tóc ướt sũng, cả người lấm lem bùn đất, trông anh chẳng khác nào thây ma mới bò ra từ nấm mồ ẩm ướt.

Hai anh em nhìn nhau mặt đối mặt, quả nhiên da tôi và Mizuki đều hơi xanh tái. Tâm trạng chẳng hiểu sao cũng hơi chùng xuống.

“Lúc ở dưới nguồn ánh sáng đó,” tôi nói. “Em cảm giác có gì đó lạ lắm...”

“Tôi cũng thế,” Mizuki đáp. “Thấy lơ đãng hẳn. Kiểu như mệt bã ra, người nằng nặng như thể đang ngủ trưa trên ban công ấy.”

“Vâng, đúng là cảm giác đó.”

“Ghê thật,” Mizuki nói. “Thủ đoạn ở chỗ đó đấy. Một khi đã bị nó tóm rồi thì mọi thứ bỗng thành ra thế nào cũng được. Thậm chí còn chẳng muốn trốn chạy nữa luôn.”

“Bọn mình đã cố gắng rất nhiều anh nhỉ.”

“Đương nhiên rồi,” Mizuki đáp. “Sức mạnh của tình yêu đấy.”

Cảm giác này không xuất hiện vào lần đầu tiên. Nếu vậy thì có khả năng hiện tượng này thay đổi tùy thuộc vào số lần mình tiếp xúc với ánh sáng xanh. Lần hai mạnh hơn lần một, lần ba sẽ mạnh hơn lần hai. Số lần tiếp xúc càng nhiều, thời gian càng chất chống thêm, chúng ta càng lúc càng bị đồng hóa với thế giới màu xanh, rồi cuối cùng hoàn toàn trở thành một phần trong đó. Phủi phui, ăn nói gở quá.

Khi xuống núi, chúng tôi thấy một ngôi làng nhỏ. Nhìn bản đồ thì hình như từ chỗ này đến mãi tít phía trước, đường đi khá bằng phẳng.

Tôi tìm thấy một cái xe kéo bằng gỗ trong kho của một nhà nông đã bị bỏ trống. Nếu là đường trải nhựa bằng phẳng thì dùng nó kéo Mizuki đi chắc sẽ nhanh hơn.

Tôi chỉ cho Mizuki xem, anh thốt lên sửng sốt, “Ôi lại gì đây” và nói cho tôi biết thứ đó gọi là xe thồ.

“Cái này người ta dùng để chở gạo đấy. Nhà tôi làm nông mà. Cũng có nhìn thấy rồi, không ngờ nó vẫn còn ở đây.”

“Thế anh leo lên đi,” tôi nói.

“A lê hấp,” Mizuki đáp và làm theo.

Đi được một lúc thì tôi cũng thạo cách di chuyển cỗ xe. Chỉ có điều nó rung lắc dữ dội. Bánh xe hình như hơi bị méo, đường đi cũng khá mấp mô.

“Úi giời,” Mizuki rên rỉ trên xe. “Rung đến tận chân luôn đấy.”

“Cố chịu đựng đi. Vì tình yêu anh ạ.”

“Ừ,” Mizuki đáp, giọng ỉu xìu. “Cậu nói vậy thì tôi đâu than thở được nữa.”

Dẫu vậy, chuyến đi vẫn khá dễ chịu. Con đường qué nằm kẹp giữa những rặng núi thấp hầu như không có đèo dốc, cũng không có vật cản đường nào trên mảnh đất đã bị đóng băng và nhuộm xanh.

Đám mây màu chi vẫn bao phủ bầu trời như mọi khi. Mặt trời như một vết ố màu vàng, ủ rũ hắt những tia sáng yếu ớt xuống cánh đồng cằn cỗi. Tiếng quạ văng vẳng từ xa xăm, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chúng. Lũ quạ ắt cũng gặp vấn đề lương thực. Số lượng loài này chắc hẳn cũng đã giảm đi nhiều.

Khi mặt trời lên tới đỉnh, chúng tôi chỉ còn có vài cây số nữa là về tới quê Mizuki.

Hai anh em nghỉ chân ở bãi đỗ xe của một trạm nghỉ ven đường bị bỏ hoang.

“Tôi biết chỗ này,” Mizuki nói. “Hồi xưa, xưa lắc xưa lơ ấy, tôi hay đến đây với nàng lắm.”

“Hẹn hò ạ?”

“Ừ.”

Tôi nấu cơm bằng bếp ga du lịch nhỏ xíu. Lương thực trong ba lô sắp cạn hẳn.

“Trước có cái bàn chơi bi lắc tôi rất thích, cả một khoảng thời gian say mê nó ra trò đấy.”

“Thế lúc anh chơi thì chị Eriko làm gì?”

“Ngồi trên ghế, uống coca và xem tôi chơi thôi. Giờ nghĩ lại mới thấy mấy buổi hẹn hò đó tệ thật. Chẳng biết có gì vui nhỉ? Tôi rủ thì nàng đi thôi, nhưng tôi chỉ giỏi chơi một mình. Tôi là kiểu như vậy đấy. Dù có hẹn trước thì lần nào tôi cũng cho nàng leo cây hoặc đi muộn. Tôi cũng nghĩ thế là rất tệ, nhưng đúng là tôi quên mất thật.”

“Vậy hả anh?”

“Ừ. Chẳng nhớ lần nào ấy, hôm đó tuyết rơi, tôi để nàng đợi mà quên khuấy mất. Hai hay ba tiếng gì đó. Tôi nghĩ chắc nàng chẳng đợi nữa đâu, chỉ đánh ô tô qua đó để xem thử cho chắc thôi. Thế mà ơ kìa, chẳng phải nàng vẫn giương ô đứng im ở chỗ hẹn đấy còn gì? Tôi ngạc nhiên lắm. Nàng cũng lắm lúc ngốc nghếch như thế đấy. Người ta gọi là thích ứng kém, hay là không có khả năng đọc hiểu tình huống ấy, có mỗi thế thôi thì phải biết tự suy xét chứ, thực tình...”

Mizuki nằm sóng soài trên xe, uể oải nhìn trời. Bộ dạng lấm lem bùn đất nhìn như thể đống giẻ người ta vứt bừa lên xe.

Cơm thổi xong, tôi mời Mizuki ăn nhưng anh từ chối. “Không cần đâu. Việc ăn với tôi giờ không cần thiết nữa.” Câu nói của anh nghe như một lời tiên tri quái gở, làm lồng ngực tôi bỗng thấy nặng nề. Tôi không muốn chia tay Mizuki. Tôi muốn cùng anh tiếp tục cuộc hành trình.

Bỗng dưng anh bật ra một tiếng “Hừm” nho nhỏ như mới nhớ ra điều gì.

“Gì thế?” Tôi hỏi.

“Ghét thật,” Mizuki đáp. “Hối đó, có một lần tôi bị ba thằng ranh con gây sự ở đây.”

“Chị Eriko cũng ở đó ạ?”

“Ừ, đúng thế. Cậu thấy đấy, tôi gầy nhẳng thế này nên chắc chúng nó nghĩ tôi dễ chơi. Chúng trấn lột tiền, thậm chí còn cướp luôn con gái nhà người ta ấy chứ. Ra vẻ côn đố ấy mà.”

“Tệ quá anh nhỉ.”

“Cũng không hẳn,” Mizuki nói. “Không đến nỗi ấy. Bọn đó cuối cùng bị dần cho ra bã. Bởi một thằng gầy nhẳng như tôi đây.”

“Cả ba người luôn?”

“Đúng vậy,” anh đáp. “Hồi đó tôi vẫn còn trẻ, chưa hoàn toàn điều khiển được năng lượng của mình. Lúc nào tôi cũng cáu bẳn, nhiều khi bị chi phối bởi những động cơ rất trời ơi đất hỡi.”

“Vậy ạ?”

“Ừ. Người như thế nguy hiểm lắm. Không được dây vào đâu. Con người ta khi đã đứt giới hạn rồi ấy mà, thậm chí còn trở thành một loại vũ khí hủy diệt kinh hồn ấy chứ.”

“Thế rồi...”

“À, tôi hơi quá tay. Cũng chỉ định cho chúng nó một bài học thôi, nhưng nàng đứng ngay đó chứng kiến hết tất cả, hoảng sợ tột cùng.”

“Tội nghiệp quá...”

“Đúng không? Tôi là một thằng chẳng ra gì. Sau đó bọn tôi phóng ô tô đi thẳng tới khách sạn. Lúc ấy không sao kiềm chế nổi. Đến nước ấy thì chẳng còn biết làm sao được nữa rồi.”

Nói đoạn Mizuki nhìn tôi và hỏi “Cậu không thích nghe mẩy chuyện kiểu này đúng không?” Tôi nhún vai, khẽ lắc đầu.

“Em nghe anh chứ. Mình đã đến tận đây rồi.”

“Ừ,” Mizuki nói. “Đúng thế thật.”

“Nàng thực ra không thích vậy đâu. Bởi nàng kiềm chế bản thân dữ lắm. Trong sáng quá đà, còn nghĩ khoái cảm là một thứ gì sa đọa lắm.”

“Trái ngược hẳn với anh Mizuki nhỉ.”

“Đúng rồi,” anh đáp. “Tôi là kiểu người theo chủ nghĩa ham mê khoái lạc hưng cảm mà. Còn nàng là, kiểu như... gì nhỉ? Đúng rồi, hổ thẹn tột cùng khi bản thân rơi vào vô ngã ấy. Thế nên lúc đó nàng cũng không thích thú gì đâu. Vẫn còn lưỡng lự lắm. Chắc thấy tôi hổn hển xáp lại gần, nàng lại thấy giống con sói đang rỏ dãi chăng?”

“Thế vậy, không lẽ...”

“Hả,” Mizuki nói, đoạn anh lắc đầu nguầy nguậy, “Không không.”

“Tôi không ép buộc gì nàng đâu. Vẫn chưa thảm hại đến nỗi đẩy. Tôi nài nỉ đứt lưỡi để nàng đồng ý mà. Lúc nào tôi cũng làm thế cả. Phải dằn dỗi thật lực. Rồi đến một lúc nào đấy tự nàng sẽ phải nhường nhịn tôi.”

“Nói sao nhỉ,” tôi nói và mỉm cười cay đắng. “Cảm ơn anh vì câu chuyện rất hay.”

“Hả? Là sao?”

“Thì chẳng phải chị Eriko quá yêu anh Mizuki còn gì?”

“Thế hả?” Mizuki hỏi. “Chuyện là như thế đó hả?” “Chứ còn thế nào nữa ạ?” Tôi hỏi vặn lại.

Mizuki suy nghĩ một hồi và khẽ đáp như đã bỏ cuộc, “Tôi chịu.”

“Chẳng hiểu câu chuyện đổi hướng từ chỗ nào thế nhỉ? Đang nói chuyện đánh nhau mà?”

“Không có đổi hướng gì cả,” tôi đáp. “Anh cũng thế còn gì? Vì chị Eriko ở đó nên anh mới gây gổ thế. Anh nổi đóa lên cũng chỉ để bảo vệ người quan trọng với mình thôi, thế nên anh cũng yêu chị Eriko như chị ấy yêu anh đấy.”

“Ổ,” Mizuki kinh ngạc cảm thán. “Cậu cắt nghĩa nghe hay nhỉ.”

“Thế ạ? Em nhầm sao?”

“Không. Có lẽ sự thật đúng là vậy day.”

“Thế thì...”

“Hừm,” Mizuki thở hắt ra đằng mũi vẻ chán chường. “Tôi cũng biết là như thế. Tôi biết nàng sợ. Sợ rằng tôi sẽ tự hủy hoại bản thân. Thế nên với nàng, quan trọng hơn tất thảy là tôi có thể sống bình thường. Dù chỉ ở vẻ bề ngoài thôi, nhưng trong lúc sống bình thường, chúng ta có thể tránh xa sự sụp đổ... Nàng nghĩ như thế nên mới nói đủ những lời phiền phức. Tôi cảm kích lắm...

“Thế mà,” Mizuki lại thở dài thườn thượt. “Chẳng hiểu tôi cứ vòng vo cái gì thế nhỉ? Thời gian đã chẳng bất tận thì chớ...”