Chương 3 (tt) Hiện tại và sau này
Hai anh em đặt chân tới thị trấn vào khoảng ba giờ chiều, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Tôi vừa bước đi vừa kéo chiếc xe chở anh Mizuki, cỗ xe kêu lọc cọc trên con đường chẳng một bóng người.
Thỉnh thoảng lại thấy bên vệ đường vài quán ramen và nhà kho xây sẵn, khiến tôi linh cảm mình sắp tiến vào một thị trấn lớn sau khoảng thời gian khá dài. Những chiếc cốc đựng ramen vứt lăn lóc trên lề đường đánh thức trong tôi một cảm giác vô cùng hoài niệm.
Miệng không nói gì nhưng tôi đã nhận ra điều này được một lúc.
Bầu trời phía trước, dù chỉ thấy thấp thoáng thôi, đã bị nhuộm xanh. Không biết là khoảng trời bên trên khu đất nào, nhưng đó chẳng phải điểm lành gì.
Tôi băng qua ranh giới vào thị trấn và dừng chân ở chỗ có thể nhìn thấy bóng dáng dăm ba nếp nhà nông rải rác đó đây.
“Hừm hừm”, Mizuki phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.
“Cậu nhìn thấy bầu trời đó không?”
“Vâng. Em có thấy.”
“Chắc hỏng rồi,” anh nói. Giọng bình tĩnh đến lạ lùng. “Nhà tôi với nhà nàng ở tận trong góc cơ. Đúng cái khoảng ấy đấy. Thị trấn thì ở ngay chính giữa trung tâm.”
“Nhưng mình phải đi thử mới biết được...”
“Đương nhiên là đi chứ. Mục đích tôi về đây là thế mà. Nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần trước...”
Tôi chẳng nói gì, nắm lấy tay cầm của cỗ xe và lại bước tiếp.
Những nếp nhà nông, quán rượu và mẩy tòa nhà kiểu cửa hàng tạp hóa hay gì đó xếp san sát nhau tạo viền cho con đường. Đằng sau đó là cánh đồng và bụi cây trải rộng, xa xa lại thấy đường cái giống như ở chỗ này, chạy song song với đường chúng tôi đi.
Hai anh em chầm chậm tiến bước trên con đường nhẹ nhàng uốn khúc.
Mizuki ngồi trên xe, giới thiệu chỗ nọ chỗ kia cho tôi nghe. “A, đây là nhà thằng bạn nối khố của tôi này. Ông bô nó say khướt khượt suốt ngày,” hay “Bà lão trước ở đây tham lam lắm, chết rồi mà vẫn thấy cả xấp tiền dưới sàn nhà.”
“Anh có thấy hoài niệm không?”
“Đối với người như tôi thì quê hương là một cái gì đó phức tạp lắm. Kiểu như nửa yêu nửa ghét ấy.”
Đi thêm chút nữa, quẹo hẳn sang bên phải thì thấy một dòng sông lớn hiện ra ngay trước mắt.
“Băng qua cây cầu này là vào tới trung tâm thị trần rồi. Cơ mà hình như...”
Anh nói và nheo mắt lại. Dõi theo hướng Mizuki đang nhìn, tôi thấy hiện ra trước mắt bóng dáng một thị trấn bị bao trùm trong màn sương xanh mỏng nhẹ.
“Nhà anh ở đâu?”
“Mình nên đi dọc triền đê thi tốt hơn. Nhà tối mãi tít phía Đông.”
“Em hiểu rồi.”
Băng qua cây cầu hoành tráng bằng bê tông có cả vỉa hè gắn cột đèn cho người đi bộ, hai anh em bước lên triền đê. Đường không trải nhựa hay lát gạch đá, nhưng chân đặt xuống thấy vững chãi nên không khó đi quá.
“Sắp tới rồi đấy. Một lúc nữa thôi...” Mizuki khẽ nói.
Từ triền đê nhìn xuống, cả thị trấn đã hoàn toàn bị bao trùm trong màn sương xanh.
Đây là một thị trấn cũ kỹ. Những căn nhà gạch mái ngói nổi bật hẳn lên, nhưng đây đó cũng thấy vài tòa nhà bê tông cốt thép như trường học hay trụ sở hành chính của thị trấn. Vẫn còn nhiều đồng ruộng và bụi rậm, kênh mương tưới tiêu len lỏi giữa các thửa ruộng, chạy quanh cả thị trấn.
Màn sương chạm tới ngay bên dưới triền đê.
Cuối cùng Mizuki nói “Đây rồi” và ra hiệu tôi dừng bước.
“Đằng kia kìa, cậu thấy không?”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, thấy một mảnh rừng cạnh điến trang chiếm diện tích đặc biệt lớn.
“Chỗ đó là đằng sau nhà tôi. Còn tiệm chụp ảnh nhà nàng thì ở đằng kia.”
“Cuối cùng thì,” tôi nói. “Anh cũng về đến nơi rồi nhỉ.”
“Ừ, đúng rồi...”
Mizuki rên ri và bước xuống khỏi cổ xe. Chân phải của anh đã sưng tấy tới độ khó lòng tin được. Trông như thể một quả dưa màu tím dính hẳn vào chỗ đó vậy.
“Giờ thì,” Mizuki nói. “Đến lúc chia tay rồi nhỉ.”
“Không,” tôi lắc đầu. “Chưa đâu anh.”
“Hả?” Anh quay sang nhìn tôi. “Nghĩa là sao?”
“Em sẽ đi cùng anh. Chân anh thế kia đi sao nổi.”
“Chuyện đó...”
“Với cả,” tôi cắt ngang lời anh. “Em không biết anh có gặp được chị Eriko không, nhưng bọn mình hãy cứ cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình cho đến khi mọi chuyện xong xuôi. Đi cùng em đi anh.”
Mizuki lảng tránh ánh mắt tôi, nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang suy nghĩ điều gì. Anh gãi khóe mắt bằng ngón tay dính bùn và liếm đôi môi bị che khuất sau hàng ria mép.
“Được, nhất trí,” anh nói. “Cứ làm vậy đi.”
“Thật không?”
Tôi hơi thấy cụt hứng trước quyết định nhanh chóng của Mizuki.
“Ừ, thật chứ.”
Tôi gật đầu và chỉ vào cỗ xe.
“Anh trèo lên đi. Em sẽ chạy một mạch đẩy.”
“Nhất trí,” Mizuki đáp. “Cậu nhẹ nhàng giúp tôi nhé.”
“Cứ để em.”
Chúng tôi bước xuống triền đê và đi trên con đường rải sỏi. Tôi đi rất cẩn thận, nhưng mỗi lần bánh xe nẩy lên vì gặp hòn đá to, Mizuki lại bật ra một tiếng kêu.
Khi xuống hẳn bên dưới, một màn sương xanh trải ra trước mắt. Tôi ngập ngừng thử bước chân vào.
Ngay lập tức, tôi lại nghe thấy âm thanh đó. Tiếng xôn xao mơ hồ như nguyện cầu, như ca hát, mà nếu không phải vậy thì ấy tựa như tiếng gào thét từ đại dương xa xôi vọng về đây.
Âm thanh đó lọt vào tai, làm sức lực trong tôi mỗi lúc một cạn kiệt dần.
“Nhanh lên!” Mizuki hét sau lưng tôi. “Không được dừng lại!”
“Vâng!”
Tôi chạy. Mizuki chỉ đường cho tôi. Khoảng cách không đến hai trăm mét.
“Rẽ phải chỗ đó!”
“Vâng!”
“Phía trước kia rẽ trái!”
“Vâng!”
Ấy là một con đường quê với đồng lúa và những nếp nhà cũ kỹ xếp thành hàng. Đường chưa được quy hoạch nên quanh co khúc khuỷu như con rắn. Bên lề’ đường trồng không biết bao nhiêu cây hồng, cây nào cây nấy sai trĩu quả.
Giá mà ăn được nhỉ, tôi thầm ước (bởi quả trên cây đều đã xanh bợt rồi).
Sức đã yếu nên chẳng đi được bao xa tôi đã thở hổn hển. Nhưng không được dừng lại. Tôi như con búp bê karakuri phỏng theo mô hình máy hơi nước, vừa chạy vừa phả ra hơi thở trắng đục.
Cuối cùng cũng thấy mảnh rừng của điển trang hiện ra trước mắt.
“Cứ đi về nhà trước đã. Từ đó lách ra chắc nhanh hơn.”
“Vâng.”
Hai anh em băng qua thửa ruộng, tiến vào khu vườn có hàng rào bao quanh.
“Ôi,” Mizuki thốt lên sau lưng tôi. “Bố mẹ tôi kìa...”
Một cặp vợ chồng đã có tuổi ngồi bên nhau, dáng vẻ rất tình cảm trên hành lang của ngôi nhà mở toang cửa. Hai người cầm chén trà trên tay, ngẩng mặt lên nhìn trời.
“Bố ơi, mẹ ơi...” Mizuki thầm thì.
“Hai người không bỏ chạy nhỉ,” anh nói. “Bố mẹ bình thản thật đấy. Cứ như vậy đến khi thế giới kết thúc. Đúng là đôi vợ chồng thắm thiết mà.”
“Anh giống bố quá. Đến cả hình dạng vầng trán cũng giống luôn.”
“Đúng rồi đấy. Số tôi đã định một ngày nào đó cũng hói như thế kia kìa. Nhưng không cần lo về chuyện đó nữa rồi.
“Đi thôi,” anh tiếp tục. “Nấn ná thêm cũng chẳng được tích sự gì. Phía trước có một đoạn không có hàng rào. Hồi bé tôi vẫn đi ra đi vào qua chỗ đó suốt.”
Y như lời Mizuki nói, phía trước có chỗ không bị hàng rào chắn thật. Khoảng trống đó vừa vặn bằng chiều ngang của cỗ xe, cố kéo nó qua thì sang được vườn nhà hàng xóm.
Nhà ở kiếm tiệm ảnh của gia đình chị Eriko là ngôi nhà kiểu Tây hiếm hoi trong thị trấn nông thôn này. Khu vườn phủ thảm cỏ, ở phía Nam trồng vài khóm hoa, người ta dùng gạch để viền xung quanh. Hoa đã héo rũ hết cả.
“Tìm đâu bây giờ anh?”
“Cậu thử vòng ra phía sau xem.”
Tôi bước qua rìa tòa nhà và đi ra đường. Lối vào tiệm chụp ảnh ở mặt này.
Cánh cửa trượt trước tiệm đóng kín. Không thể vào trong được. Đứng đây nhòm qua lớp kính cũng thấy bên trong chẳng bóng người.
Trên bức tường lờ mờ tối có treo vài bức ảnh làm mẫu, mặt người chẳng biểu lộ cảm xúc gì, lơ lửng trôi trong bóng tối nhập nhoạng như ma trơi. Cảm tưởng như thể giọng nói đang văng vẳng trong tai là do chính người trong ảnh phát ra, tôi thấy hơi rờn rợn.
“Hay chị ấy đi lánh nạn rồi?” Tôi hỏi anh Mizuki.
“Không biết nữa,” anh đáp. “Xin lỗi nhưng cậu thử tới đúng một chỗ này nữa thôi được không? Ngay đằng kia thôi. Đến đó mà vẫn không thấy nàng thì tôi sẽ bỏ cuộc.”
“Em biết rồi.”
Đi tiếp chừng năm mươi mét nữa thì thấy một rặng cây nhỏ bao quanh ngôi đền thờ thành hoàng Làng. Cổng torii bằng gỗ, ngôi miếu nhỏ thờ thần Inari. Trong góc có cầu trượt và xích đu...
Một cô gái đang ở đó. Cô mảnh khảnh, mặc một chiếc áo khoác len thô, ngồi một mình buồn bã trên xích đu. Gương mặt giản dị, không trang điểm. Chiếc cặp tóc nhỏ lấp lánh trên tai phải cô làm người ta liên tưởng đến một đứa trẻ.
‘“Chị Eriko đấy ạ?” Tôi hỏi.
“Ừ,” giọng nói từ đằng sau lưng tôi nghe như tiếng thì thào. “Eriko đấy.”
Tôi bước đến bên xích đu và nhẹ nhàng hạ xe xuống. Mizuki xuống xe, khập khiễng bước đến trước mặt cô gái, hai tay nắm lấy dây xích đu. Chiếc xích đu không mảy may nhúc nhích.
“Em đúng là con ngốc mà...”
Mizuki khẽ vươn tay chạm vào chiếc kẹp tóc của cô gái. Nó lấp lánh ánh xanh như một loại đá vô cùng quý giá.
“Anh đã bảo em thôi đi rồi, thế mà cứ đeo cái thứ này mãi. Ngốc quá đi mất. Em tưởng anh sẽ vui mừng lắm chắc? Hả? Màu mình không thích mà lại nói là thích, chẳng ai khiến mà vẫn cứ chờ đợi như vậy. Em đúng là đồ ngốc vô phương cứu chữa đấy...”
Giọng Mizuki run rẩy. Anh sụt sịt mũi.
“Phải khôn khéo lên đi chứ. Cứ bỏ quách cái thằng côn đồ này đi, em còn bao nhiêu cách khác để sống hạnh phúc kia mà...”
Mizuki im lặng trong một thoáng, sau đó anh nói tiếp, giọng như bị bóp nghẹt.
“Anh xin lỗi, tha thứ cho anh nhé.”
Lần đầu tiên tôi nghe Mizuki nói với giọng buồn đến vậy. Bởi anh là người lúc nào cũng đầy ắp tự tin, luôn chỉ dẫn tôi một cách dứt khoát.
“Anh đã cố rồi,” Mizuki nói. “Thật đấy. Anh chưa hề quên em dù chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng không được rồi...
Những âm tiết cuối run rẩy trong nước mắt, sau đó giọng anh chuyển thành tiếng nức nở.
“Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em. Đến điều ước bé mọn nhất của em mà anh cũng chẳng thực hiện được. Tha thứ cho anh nhé...”
Cô gái đặt một bức ảnh ở trên váy, hai bàn tay cầm nó đầy nâng niu. Tôi thử ngó xuống, ấy là tấm ảnh chụp một đôi nam nữ ngồi bên nhau trong bộ lễ phục. Chắc hẳn là Mizuki và chị Eriko, tấm hình có lẽ được chụp ở tiệm ảnh kia từ cách đây rất lâu rồi. Biểu cảm trên gương mặt Mizuki bấy giờ trông vẫn như thể anh đang căm hận tất cả mọi thứ trên thế giới này. Mà có khi anh ấy chỉ đang ngại thôi cũng nên.
Có lẽ nào, tôi thầm nghĩ. Chị Eriko ngày nào cũng cầm bức ảnh này tới đây không nhỉ.
Từ ngày biết thế giới sắp đến hồi kết, chị thường lui tới chốn lưu dấu kỷ niệm này. Như ngày tuyết rơi năm nào chị đứng lặng đợi anh đến. Chị nóng lòng chờ anh quay về, với sự thành tâm rất đúng với bản tính cứng nhắc không lay chuyển của chị...
Mizuki buông tay khỏi dây xích đu và quỳ gối trước chị Eriko. Anh lẩy chiếc ghim cài ra khỏi túi áo ngực, cố đính nó lên ngực áo chị với đôi tay run lẩy bẩy.
“Đá ngọc lam đấy. Anh biết em thích màu đỏ, nhưng màu xanh là màu đặc biệt của bọn mình. Thế nên anh mới chọn cái này...”
Nhưng đối với những ngón tay vụng về của Mizuki, đính ghim cài áo cho Eriko giờ đã đóng băng và xanh tái quả là một việc khó khăn. Anh thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng bỏ cuộc và đặt món quà của mình lên tấm ảnh Eriko đang cầm trên tay.
“Anh làm cái gì cũng thảm hại quá. Thứ lỗi cho anh em nhé. Anh mua tặng sinh nhật em nhưng lại muộn mất rồi. Cuối cùng còn chẳng cài nổi lên ngực áo em...”
Mizuki quay đầu lại nhìn tôi và nói, “Cậu đi đi.
“Cảm ơn cậu. Vì nhiều thứ. Tôi thật sự cảm kích lắm. Mong sao cậu đến nơi kịp lúc. Thượng lộ bình an nhé.”
Mặt anh lúc này ướt đầm nước mắt lẫn nước mũi.
“Nhưng mà...”
“Tôi sẽ ở lại đây. Từ giờ trở đi sẽ ở bên Eriko mãi mãi. Không bao giờ làm nàng buồn nữa. Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại rồi. Từ giờ sẽ chỉ làm những điều nên làm thôi. Tôi muốn mãi ở bên người con gái vụng về đã tin tưởng và đợi chờ một thằng vô tích sự như tôi. Giờ ngẫm mới thấy ấy mới là điều ước của tôi. Từ ngày xửa ngày xưa, từ thời còn trẻ ranh ấy, tôi đã mê cô này như điếu đổ rồi...”
“Nhưng mà,” tôi nói. “Liệu chỉ thế...”
“Ừ, thật chứ. Từ đầu tôi đã quyết vậy rồi. Thế nên cậu mau đi đi.”
Nhưng tôi vẫn ngập ngừng không chịu nhúc nhích. Mizuki đột nhiên quát to.
“Thằng đần này! Không được để giống như tôi đầu đấy! Đi mau đi, biến ngay đi!”
Giật mình bởi tiếng quát, tôi đột ngột co giò chạy thẳng. Ra đến đường cái, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Mizuki đang nắm lấy tay Eriko bằng cả hai bàn tay, miệng khẽ khàng mấp máy điều gì đó.
Hai người được bao trùm trong ánh sáng xanh, tạo thành một bức tranh tôn giáo. Eriko là Đức Mẹ giàu lòng từ bi, Mizuki là kẻ hành hương, thân thể đầy vết thương đang dâng lên những lời cầu nguyện.
Mizuki có vẻ rất hạnh phúc. Bởi dù ở hình dạng nào đi chăng nữa, cuối cùng anh cũng được ở bên người con gái mình yêu.
Anh nở nụ cười trên gương mặt ướt đẫm nước mắt. Má hơi ửng đỏ như cậu thanh niên ngây thơ lần đầu tỏ tình.
❖ ❖ ❖
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục. Vì lời hứa ngày nào, tôi bước đi.
Sau khi chia tay với Mizuki, tôi tăng tốc hơn trước và tiến về phía Bắc.
Tôi buồn mất một lúc (vì tôi vô cùng yêu quý Mizuki. Tôi phải tự nhủ với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng anh ấy được như vậy là ổn rồi, hạnh phúc rồi), nhưng khi hai chân liên tục thay phiên nhau sải bước, tâm trạng tôi dần tươi tỉnh hơn.
Một mình bước trên cánh đồng hoang không bóng người, tôi thong thả hồi tưởng thật kỹ lưỡng.
Ngẫm lại mới nhớ, tôi đã nghe về ngôi đền nhỏ thờ thành hoàng Làng đó nhiều lần rồi.
Cánh rừng ấy là nơi có ý nghĩa đặc biệt với Mizuki và Eriko.
Mizuki tính tình như vậy, mà bản tính đó anh lại thừa hưởng từ bố mình nên hai người chẳng bao giờ ngừng cãi vã. Hổi tiểu học, Mizuki không tài nào nói lại bố, mỗi lần cãi nhau anh lại lao ra khỏi nhà và chạy tới ngôi đến.
“Một mùa đông nọ,” anh kể. “Trời hôm ấy lạnh lắm. Mọi sự lại diễn ra như lúc nào cũng thế. Tôi chẳng nhớ mình làm hỏng cái gì nữa, nhưng bố tôi nổi trận lôi đình, tôi thấy thế mới lao ra khỏi vườn qua hàng rào. Bố đã đụng tay vào cây kiếm gỗ đặt ở góc nhà nên khi ấy chạy là thượng sách. Tôi chạy chân trần nên càng thấu rõ cái lạnh của mặt đất. Lại còn ngay trước giờ cơm tối nữa, bụng tôi đói ngấu. Thật muốn phát khóc lên ấy.”
Đã đến nước này thì phải đợi đến khi bố uống say rồi lăn ra ngủ mới được về nhà. Mizuki ngồi trên xích đu, cọ hai bàn chân đã tê đi vì lạnh vào nhau, gồng mình chịu đựng cái rét.
“Rồi sau đó chuyện tiếp diễn như đã được định sẵn. Những lúc như thế, Eriko lại rón rén đến bên tôi. Tiếng quát tháo của bố con tôi vọng cả sang bên nhà nàng mà.
“Nàng mang cơm nắm cho tôi,” Mizuki nói. “Cả trà đựng trong bình giữ nhiệt nữa. Tôi cảm kích lắm. Xuống địa ngục vẫn gặp được Phật là như thế đấy. Tôi ăn ngấu nghiến quên cả thở. Khi ấy nàng chỉ im lặng nhìn tôi.”
Ăn cơm nắm xong, bụng đã bớt cồn cào, nhưng thời gian trôi qua, cái lạnh chỉ mỗi lúc một tê tái thêm. Mặt trời đã lặn hẳn, bốn bê’ tối đen như mực.
“Lạnh quá, cậu làm gì giúp tớ với,” Mizuki nói.
Ngồi đó đã được mệt lúc lâu, cả người cứ lạnh cóng, run lẩy bẩy.
“Hồi đó tôi gầy kinh khủng. Mọi người còn bảo người tôi như được bện từ chỉ ra kia mà. Cái lạnh thấm vào tận xương tủy luôn ấy.”
Thế rồi Eriko lẳng lặng bước đến trước mặt Mizuki, khi ấy vẫn đang ngồi trên xích đu. Nàng lẳng lặng cởi cúc chiếc áo khoác màu đỏ bằng vải len thô. Bên trong nàng mặc áo len màu đậu đỏ. Cậu thiếu niên Mizuki khi ấy đã kịp để ý phần ngực hơi nhô lên của nàng. Eriko cứ thế bọc Mizuki vào trong lớp áo khoác, vòng tay ra sau lưng và ôm lấy cậu.
“Thế này được chưa?” Nàng hỏi.
“Ừ, được rồi,” cậu trả lời.
“Chuyện từ thời hai đứa mới mười một hay mười hai tuổi ẩy. Lúc đó vẫn có thể làm một điều như vậy mà chẳng ngập ngừng gì. Không ngại ngùng, không mỉa mai, thành thật đến ngốc nghếch...”
Khi đã đủ sức vóc để tranh cãi với bố một cách ngang hàng, Mizuki không còn chạy tròn nữa. Khu rừng quanh đến xa xôi dần, hai người cũng thờ ơ nhau như một lẽ tự nhiên.
Mizuki và Eriko bắt đầu hẹn hò khi nàng tốt nghiệp cấp ba và bắt đầu đi làm.
“Đại khái chuyện nó thành ra như thế đấy. Thấy cứ ở gần nhau là được rồi, chỉ cần thế thôi. Bọn tôi cứ hợp rồi tan, hợp rồi tan, lặp lại vòng tròn ây không biết bao nhiêu lần. Thế rồi lần cuối cùng cũng lại ở khu rừng quanh đền ấy. Từ lần chia tay ở đó đến giờ vẫn chưa gặp lại...”
Khi ấy quan hệ hai người có một khoảng thời gian hiếm hoi không sóng gió, Mizuki tuy làm việc bán thời gian nhưng ổn định.
“Tôi làm dịch vụ giao hàng cho cửa hàng điện lạnh. Vất vả lắm, cộng sự kém tuổi mà cứ ra vẻ đàn anh, nhưng tôi vẫn chịu đựng được.”
Sắp tới sinh nhật Eriko nên hai đứa lên kế hoạch cùng nhau đi du lịch. Nàng muốn tới phía Nam nên dự tính sẽ đi đảo ba ngày. Eriko chuẩn bị hết phương tiện đi lại và đặt phòng khách sạn. Nàng có vẻ rất háo hức.
“Có khi đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng phấn khích như vậy. Nàng mua cả một bộ áo tắm lòe loẹt mà bình thường chắc nàng chẳng bao giờ mặc. Lại còn lên kế hoạch mượn chiếc máy ảnh khá đắt tiền của bố nàng nữa. Tóm lại là phẩn chấn vô cùng.”
Nhưng rồi Mizuki đã phá hỏng tất cả.
“Ban đầu là do tôi cãi nhau to với cậu cộng sự kia, cho cậu chàng lắm điều ấy biết tôi nóng tính đến thế nào. Nhẹ cả người. Thế rồi tôi bị đuổi việc. Đang lúc băn khoăn không biết phải làm gì, tự nhiên cơ hội làm giàu lại từ trên trời rơi xuống chứ...”
Mizuki gọi Eriko ra khu rừng bên ngôi đền và trình bày sự tình.
“Anh xin lỗi,” Mizuki nói. “Anh không đi du lịch cùng em được rối.”
Eriko ngồi trên xích đu, sửng sốt ngẩng đầu lên. Nhưng nàng không nói gì. Mizuki quay mặt đi, nuốt nước bọt nói tiếp.
“Ngày mai anh sẽ rời thị trấn. Thời cơ đến rồi. Anh phải cố gắng thôi em ạ.”
Nhưng Eriko vẫn không nói gì cả.
“Đừng giận nữa em. Chuyện tốt mà. Khác hẳn khi làm ở cửa hàng xoàng xĩnh đó. Anh sẽ kiếm bộn tiền, sinh nhật tới anh sẽ tặng em trăm bông hồng. Lần sau chẳng đi nhà trọ rẻ tiến làm gì, bọn mình sẽ làm một chuyến du lịch thật xa hoa. ơ khách sạn có hồ bơi trông như hình lá gan này, xung quanh có bao nhiêu quan khách giàu sang nữa. Em mặc đồ bơi đứng đó trông còn đẹp hơn.”
Nàng sụt sịt mũi. Một giọt nước mắt trào ra và rơi xuống.
“Anh...” Eriko nói. Nàng khẽ lắc đầu rồi lại thầm thì lần nữa, “Anh... Anh chẳng hiểu gì cả...”
“Này này,” Mizuki định đặt tay lên vai Eriko nhưng nàng quay người đi. “Em dằn dỗi cái gì thế hả?”
Nàng không cố giấu những giọt nước mắt của mình nữa. Những lúc thế này, Eriko rất trẻ con.
“Em hỏi anh có gặp lại người đó không đấy...”
“À,” Mizuki nói. “Cái đó hả. Ra là thế...”
“Người đó” là cô gái trước đây Mizuki từng hẹn hò.
“Đương nhiên chuyện đó thì...” Anh bắt đầu giải thích. “Cô ấy là nguồn tài chính trong lần này đó em ơi. Nhà tài trợ ấy. Gần đây thấy ăn nên làm ra lắm. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì hết nhé. Hoàn toàn là chuyện làm ăn thôi. Ai đụng chạm tấm kính mỏng manh ấy làm gì đâu em.”
“Thôi đi,” nàng lắc đầu.
“Hả? Là sao?”
“Em mệt rồi,” nàng nói. “Kou thích làm gì thì làm...”
“Thế hả?”
Nàng gật đầu.
“Nhưng lần tới anh về chắc em không ở đây nữa đâu...”
“Thê là thế nào?”
“Em chán đợi chờ rồi. Em hai mươi bảy rồi đấy. Em muốn kết hôn, muốn có em bé nữa...”
“Hô hô hô...” Mizuki nói như sủa. Tự mãn đến mức mất luôn kiểm soát vốn là thói xấu của Mizuki. “Ra vậy. Thế có đối tượng rồi hả? Nó là ai, ở đâu? Cái thẳng ham gieo hạt giống vào bụng em ẩy?”
“Giờ em tìm,” giọng nàng nghe như thể sắp tan đi.
“Em thích làm gì thì làm,” Mizuki nói. Anh nổi cơn tam bành. Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời như vậy. Anh vô cùng bất an.
“Khỏi đợi cũng được,” anh tiếp tục. “Trước nay đã có bao giờ anh bắt em đợi đâu. Cuộc đời em do em sở hữu. Sử dụng thế nào tùy ý em. Giữ nhà cho một thằng nghèo rớt mồng tơi ở xó xỉnh nào đó cũng được. Đẻ cả tá nhé em. Rồi anh sẽ gửi quần áo sơ sinh thêu chỉ vàng cho. Thêu cả tiền vào đấy cũng được ấy chứ. Anh sẽ sống vương giả như quý tộc Ả Rập. Trong khi em cẩn mẫn lau giày cho một thằng cù lần nào đấy, anh đang ở hòn đảo phía Nam và...”
“Kou,” Eriko ngắt lời anh.
“Gì cơ?”
“Đủ rồi. Vâng, em là thứ đàn bà chán ngắt. Một người phụ nữ bình thường yêu thích cuộc sống bình thường. Ngay từ đầu đã không hợp với Kou rồi...”
“Đã hẳn...”
“Những anh hãy hiểu cho em...”
“Hiểu gì mới được?”
“Hiểu rằng em cũng đã cố gắng hết sức...”
Hừm, Mizuki khụt khịt mũi. “Là sao?”
“Em hiểu rõ tài năng của Kou hơn ai hết. Em bực bội không sao chịu thấu vì tài năng đó không được thừa nhận. Mọi người chẳng biết gì cả. Nhưng dù có muốn làm gì cho anh đi chăng nữa, bản thân em cũng bất lực. Em cũng đau khổ lắm chứ.”
“Cái gì thế hả,” Mizuki cãi nhưng giọng đã yếu xìu.
“Anh đi đi,” nàng nói. “Như Kou vừa nói đấy, đợi chờ là chuyện của em thôi. Mặc dù cũng có ai bảo đâu.”
Nàng quệt nước mắt bằng mu bàn tay như đứa trẻ. “Như đứa ngốc ấy nhỉ,” nàng khẽ nói. “Nhưng không sao đâu. Anh đừng bận tâm đến em làm gì. Nhưng nhớ để ý sức khỏe. Có nổi trận lôi đình cúng không được giơ nắm đấm lên ngay đâu. chẳng may lại bị thương nặng đấy...
“Em sẽ cầu nguyện cho đời anh được suôn sẻ,” Eriko nói, lẩy hai tay che mặt, cúi gập người xuống và òa khóc.
“Đó là lần cuối đấy,” Mizuki nói. “Tôi bỏ nàng khóc lóc một mình và chạy đi. Cậu hiểu không? Tôi là một thằng khốn nạn từ tủy xương, đến một người con gái thôi mà cũng không mang lại hạnh phúc cho người ta được...”
Tia chớp xanh chạy giữa những đám mây xa xăm trông như con rồng. Tiếng sấm đến chậm hơn một chút, rền vang trên bầu trời. Gió đưa cái lạnh tới. Tôi trùm mũ áo khoác lên đầu, kéo khóa áo kín cổ.
Quả thực, tôi thầm nghĩ. Có thể đúng là như thế...
Anh ấy vô dụng, côn đồ, đã vậy còn khốn nạn.
Nhưng Mizuki ơi, tôi thầm nhủ trong lòng.
Em biết mà. chẳng phải anh đã cố gắng tới vậy hay sao? Chẳng phải anh đã hối hận vì làm tổn thương chị Eriko đến nhường đó hay sao?
Anh đã đặt cược mạng sống của mình để bù đắp lại lỗi lầm. Chắc chắn chị Eriko cũng biết thế nên mới đợi chờ anh đấy.
Em sẽ không quên đâu. Sẽ không quên bóng hình hai người đâu. Hai anh chị trông chẳng ăn rơ tẹo nào (Eriko như bông hoa đồng nội tinh khối, còn anh nom như thể con kỳ nhông từ dưới bùn bò lên), nhưng vẫn đẹp lắm. Hai người yêu nhau thực là một điều rất tuyệt vời, em đã nghĩ thế từ tận đáy lòng mình đấy.
Anh chị là niềm ngưỡng mộ của em…