Chương 3 (tt 2) Hiện tại và sau này
Tình hình càng lúc càng tệ, nhưng tôi không nhụt chí.
Có lẽ do bầu không khí này cũng nên. Tôi vốn không phải người mạnh mẽ đến thế. Cả tâm hồn và thể xác tôi đều đã có những thay đổi lớn. Đến bản thân tôi còn chẳng tin được.
Vết phồng rộp mưng mủ đã lan ra khắp bàn chân, từng đợt chuột rút kéo đến trên cả hai bắp chân như sóng cuộn, đau đến nỗi ngỡ như cơ bắp đã bị xé tan tành. Thế nhưng tôi vẫn không nản lòng.
Để gặp được nàng, dẫu bảy đại dương tôi cũng sẽ băng qua. Dũng khí ấy sôi lên sùng sục trong lồng ngực.
Những vùng đất bị nhuộm xanh ngày càng mở rộng. Đường đi được mỗi lúc một ít hơn. Chẳng phải nghịch lý hay gì cả, nhưng tối liên tục bị tấn công bởi một cảm giác kỳ lạ, càng đi lại càng thấy đích đến xa dần.
Hình như càng đi về phía Bắc nhiệt độ càng giảm. Mây chẳng bao giờ tan, khung cảnh khi nào trông cũng lạnh lẽo.
Hàng cây trụi lá đổ bóng kiều diễm như một thứ đồ thủ công tinh xảo. Nhất là khi hoàng hôn buông xuống, bóng đen của hàng cầy dưới biển mây bao la cháy rực bảy màu lúc nào cũng làm lồng ngực tôi run rẩy đến độ muốn trào nước mắt.
Bầu trời phía Tây tôi đang ngẩng lên nhìn đã khác xưa rất nhiều, nhưng tôi không thể không hồi tưởng lại những tháng ngày bên nàng.
Nàng khi hướng máy ảnh về phía hoàng hôn, nín thở và ân nút chụp. Gương mặt nhìn nghiêng nhuộm trong ráng chiều màu cam, xinh đẹp đến độ người ta phải trút tiếng thở dài. Thân thương đến mức buồn bã.
Tôi những muốn thử chạm vào gò má ấy.
Đó là mối tình đầu của tôi. Những điều đầu tiên bao giờ cũng đặc biệt. Thế nên tình yêu này cũng đặc biệt. Tôi biết rõ chẳng có gì so được với nó.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi đọc thư nàng bên ánh lửa củi.
Không còn túi ngủ, tôi bọc mình trong túi rác đen và báo cũ để bảo vệ bản thân khỏi cái giá lạnh buổi đêm. Những vẫn lạnh không sao chịu thấu. Cầm lá thư mà bàn tay run lẩy bẩy, rất khó đọc. Mỗi lần thốt lên một lời nào đó, hơi thở trắng xóa liền bị cuốn bay vào làn gió như những tờ giấy ăn bị xé vụn.
“Yoshizawa ơi...”
Thư nàng bao giờ cũng mở đầu bằng tiếng gọi ấy.
Vậy là đã ba tháng trôi qua từ kỳ nghỉ như mơ ấy nhỉ. Yoshizawa và bố có khỏe không? Tớ vẫn khỏe.
Mẹ tớ đỡ hẳn rồi, thậm chí giờ còn có thể ra ngoài làm việc nữa cơ. Tuần ba ngày, mỗỉ ngày ba tiếng đi làm kế toán cho nhà máy xẻ gỗ trong khu. Mẹ là con người của lao động nên chính ra thể lại tốt cho sức khỏe hơn, mẹ bảo vậy đấy.
Tớ được người quen nhượng lại cho một chiếc xe máy với giá rẻ. Tớ lái xe đến thị trấn bên cạnh, làm thu ngân ở siêu thị. Chắc tớ sẽ tiếp tục công việc này trong thời gian tôi. Cả chủ và người làm bán thời gian ờ đây đều tử tẽ cả.
Về chuyện đó (nàng gọi chuyên mình và anh Ono như vậy), tớ đã nghĩ rất kỹ rồi. Tớ vẫn chưa đưa ra câu trả lời, nhưng trong những ngày ở bên Yoshizawa, tớ đã nhận ra mình đang dần đổi khác so với bản thân ngày trước.
Mẹ tổ nối, làm gỉ tùy con. Con vui thì mẹ cũng hạnh phúc.
Thế nên ngày nào tớ cũng nghĩ. Tớ phải làm gì đây.
Giá như cỏ hai thân thể thì hay biết mấy, tố ước vậy, nhưng mong muốn ấy là điều bất khả thi.
Sức khỏe của mẹ tớ cứ tiến triển được một chút, tớ lại lạc quan hơn, tích cực hơn. Biết đầu có một ngày mẹ khỏe hẳn, tổ có thể sống đời mình một cách tự do hơn.
Khi chim trong những mơ tưởng ẩy, lúc nào trái tim tớ cũng trở về thị trấn có Yoshizawa.
Tớ chẳng hồi tường được gì ngoài những kỷ niệm vô cùng dịu dàng và tươi vui.
Lúc bọn mình ngắm hoàng hôn dưới chân tháp. Lúc làm chiếc đồng hồ trong xưởng đến tận khuya. Điệu nhảy của hai đứa. Đúng rồi, tớ với cậu còn đến cả nhà tắm công cộng nữa nhỉ. Hôm đó tớ đã hào hứng biết bao, giờ nghĩ lại còn hơi đỏ mặt. Đến giờ tớ không còn thấy lạ lùng trước việc mình có thể xử sự tự do như thế nữa. Vì tớ đã chấp nhận rằng khi sống ở đây, mình phải kiềm chế bản thân bằng bất cứ giá nào.
Giá như một lúc nào đấy, tờ lại được đi nhà tắm công cộng cùng Yoshizawa thì vui biết mấy.
Cậu là một người rất tuyệt vời. Ở bên cậu tớ thấy rất vui. Vui hơn ở bên cạnh những người khác rất, rất nhiều.
Đến giờ mỗi khi nhắm mắt, thở lại thấy bỏng hình Yoshizawa khi cậu cúi khom lưng trước bàn trong xưởng và làm việc hăng say. Cậu là một nghệ sĩ cổ tương lai triển vọng đấy. Thế nên hãy tự tin lên.
Tớ lúc nào cũng ủng hộ Yoshizawa.
Thế nhé, câu ngủ ngon.
Yukino.
❖ ❖ ❖
Gạo hết trước, sau đó đến lượt khoai và đậu.
Dẫu vậy tôi vẫn cắn răng chịu đựng và tiếp tục bước đi, nhưng quả nhiên vì không ăn gì nên bước chậm hơn hẳn. Đã vậy mắt còn hoa lên, chóng mặt vô cùng. Cứ thế này chắc tôi gục mất.
Thế nên tôi đi về phía bờ biển, nơi có vẻ vẫn còn kha khá đồ ăn. Phần lớn thành phố bên bờ biển đã bị ánh sáng xanh nuốt chửng, so với vùng núi thì khá nguy hiểm.
Nhưng dù sao đi nữa, nếu không ăn được gì thì chuyến hành trình sẽ kết thúc tại đây. Bắt buộc phải ra đó thôi.
Rời núi xuống tới đổng bằng, cảnh vật đá hoàn toàn khác. Tầm nhìn vô cùng thoáng, bầu trời cảm giác cũng rộng hơn. Những thị trấn bên đường ray và đường quốc lộ bị người ta bỏ hoang ngay từ đầu, hẳn đã đóng băng từ lâu lắm rồi.
Tôi nhìn bản đồ, tìm những nơi vắng hơi người và tiếp tục bước đi. Khi bị khoảng đất nhuộm xanh chặn đường, tôi cẩn trọng đi vòng qua, không muốn đương đầu với mối nguy hiểm mình có thể lỡ đặt chân vào.
Cứ như thế, tôi đi trong khu vực cách biển chừng mười ki lô mét và dần hướng lên phía Bắc, cuối cùng cũng tới một cửa hàng tiện lợi.
Xung quanh là đồng ruộng bao la, ở phía xa xa chỉ thấy thưa thớt bóng dáng vài người nông dân. Chắc đây là cửa hàng cho đối tượng như tài xế xe tải và dân buôn bán.
Thử đến gần thì thấy cửa hàng không có dấu hiệu bị tàn phá ghê gớm lắm. Bãi đỗ xe trống trơn không có chiếc xe nào, thậm chí còn chẳng có lấy một mẩu đầu lọc thuốc lá rơi trên nền đất.
Tôi mở cửa và bước vào trong tiệm. Không có đèn đóm nên dù đang ban ngày trong tiệm vẫn khá tối.
Y như dự đoán, cơm hộp, bánh mì, đồ ăn thức uống trên giá đều đã sạch trơn. Nhu yếu phẩm các loại cũng biến mất hoàn toàn. Tạp chí vẫn còn nhưng không thấy tờ báo nào nữa cả. Nói sơ sơ thì chừng bảy mươi phần trăm mặt hàng trong tiệm đã bị mang đi mất.
May mắn thay, vẫn còn vài túi đồ ăn vặt, các loại hạt và kẹo. Có lẽ các “vị khách” trước đó đã cố tình để lại cho những người đến sau. Tôi cũng bắt chước để lại vài bịch kẹo (với tình hình hiện tại thì chắc chẳng còn ai đến đây nữa đầu, nhưng tôi cứ làm vậy cho chắc ăn. Với cả tôi cũng không thích kẹo bạc hà cho lắm).
Trên quầy tính tiền, một lượng lớn tiền xu chất thành đống. Có cả tiền giấy, đồng hồ và nhẫn. Tới thời điểm này, tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì nữa, nhưng chúng tôi không thể không làm vậy. Do thói quen hay phép lịch sự, tôi cũng chẳng rõ. Có lẽ đây chính là thứ người ta gọi là văn minh cũng nên.
Tôi cũng đường hoàng đặt tiền lên quầy và rời cửa hàng.
Tôi ngồi trên gờ giảm tốc trong bãi đậu xe và mở bịch khoai tây ra. Mùi tỏi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào góc trong cùng của lỗ mũi, làm tôi suýt chảy nước mắt.
Tôi cẩn trọng nếm từng miếng, từng miếng một. Chỉ bằng này là đủ để tôi tiếp tục bước về phía trước.
Bất giác ngẩng đầu lên, tôi thấy ánh sáng xanh đang âm thầm rọi xuống một nơi cách bờ biển khá xa. Dạo gần đây, tôi thường gặp những cột sáng nhỏ như vậy.
Có lẽ lịch trình công việc đang cận kề hồi kết. Đầu tiên chỉ đại khái rào lại, sau đó chuyển sang công đoạn hoàn thiện tỉ mẩn.
Khi đi cùng Mizuki, tôi đã gặp ánh sáng kiểu ấy vài lần. Thử tới xem thì chỉ thấy một khu vực rất nhỏ bị ánh sáng xanh chiếu vào (chỉ đúng một phần của quảng trường), ở đó quả nhiên có những người đá đông cứng và tái xanh.
Khi đi qua một thị trấn nông thôn nọ, chúng tôi đã thấy một cô bé ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ trong công viên tồi tàn.
Cô bé dừng lại trên đỉnh chu kỳ dao động của chiếc xích đu. Mái tóc ngắn phấp phới trong không trung, một bên dép xăng đan rơi xuống đất.
Cảm giác như thể ngay đằng trước có một cái lỗ nào đó, cô bé muốn ghé sát mặt lại và nhòm vào trong đó vậy. Dường như một thế giới tươi đẹp đang mở ra ở phía bên kia lỗ nên cô bé mỉm cười mãn nguyên. Một nụ cười lộ răng và làm xuất hiện nếp nhăn trên đầu mũi.
Đỉnh cao của hạnh phúc. Chúng tôi nhìn mà bất giác cũng vui lây.
Ở một nơi khác, hai anh em đã thấy một cặp đôi trẻ tuổi bị đóng băng.
Hai người đang hôn nhau. Không biết họ làm vậy ngay tức khắc, hay đang giữa chừng hôn nhau thì ánh sáng rọi tới.
“Tốt quá còn gì,” Mizuki nói. “Những người yêu nhau nên ở trong tư thế như vậy chứ. Hai người gắn kết trọn thiên thu.”
Cặp đôi đó chắc vẫn chưa đến hai mươi tuổi, đường nét trên gương mặt còn non nớt. Hai người đeo trên lưng hai chiếc ba lô lớn, bộ dạng như thể đi leo núi.
Nụ hôn rất đỗi tự nhiên, như thể họ đang sánh vai nhau trên đường, bỗng chốc dừng lại và để môi chạm môi.
Mizuki nhìn cặp tình nhân và nói, “Bọn mình may mắn thật đấy. Có những người chẳng biết mình đang hướng về đâu, đi giữa đường thì bị đông cứng lại thế này đây. Nhưng hai anh em mình vẫn tiếp tục đi. Chắc có ai đó trên trời ưng một trong hai đứa mình ra trò đấy.”
“Vậy ạ?”
“Chả biết được,” Mizuki nói. “Hay bọn mình là bộ đôi nhạt nhẽo, vô tích sự, chẳng ai muốn dây dưa nhỉ...”
Tôi cũng có cảm nhận tương tự. Rằng Mizuki và tôi là hai kẻ may mắn. Nghĩ đến chuyện cả thế giới bị bao trùm trong ánh sáng xanh, vậy mà chúng tôi vẫn chạy thoát được, đến giờ hẵng còn đang thở, ấy có lẽ đã gần như một phép mầu. Cứ như thể trúng xổ số ba lần liên tiếp vậy.
Nhưng nghĩ lại thì, rốt cuộc ai đó cũng sẽ trở thành người cuối cùng, mà cũng chẳng phải do họ được chọn hay gì cả, đơn giản chỉ là chuyện xảy ra theo lẽ tự nhiên, nếu vậy thì có lẽ chẳng có gì đặc biệt.
Chuyện gì đến sẽ đến. Tóm lại thế.
❖ ❖ ❖
Yoshizawa ơi, cậu có khỏe không?
Hôm qua mẹ tớ lại đổ bệnh nên lại có khá nhiều chuyện xảy ra.
Chú Nagase, giám đốc của công ty bán sỉ giầy washi ấy, đến tận chỗ mẹ tớ nhập viện rồi thúc giục chuyện cưới xin của tớ và anh Ono. Nếu hai đứa kết hôn, chị cũng thành người nhà của tôi, khi ấy tôi dễ bề hỗ trợ hai mẹ con chị hơn, chú ấy bảo mẹ tớ vậy.
Mẹ đã từ chối lời đề nghị của chú Nagase, lấy lý do là hẵng còn sớm quá. Đó chỉ là cải cổ để trì hoãn câu trả lời thôi. Nếu làm phật ý chú ấy thì cuộc sống ở thị trấn này sẽ gặp nhiều bất lợi.
Kết quả kiểm tra của mẹ tớ không khả quan lắm. Tình hình vẫn ngàn cân treo sợi tóc như mọi khi. Chắc sẽ phải phẫu thuật. Không biết xoay xở viện phí thế nào, vả lại giờ có quá nhiều thứ phải nghĩ, tớ không tài nào yên lòng được.
Mẹ vẫn bình thản đến mức thờ ơ, bảo tớ không sao, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đẩy. Nhưng tớ không biết phải tiếp nhận câu nói đó như thế nào.
Tớ vô cùng bất an.
Yoshizawa ơi, hãy nâng đỡ tớ.
Khi ở một mình trong căn nhà vắng bóng mẹ, tờ buồn muốn chảy nước mắt. Rồi tớ lại nhìn vào kính vạn hoa Yoshizawa tặng, nhớ lại những kỷ niệm vui và tự nhủ với bản thân chẳng có gì phải sợ hãi cả.
Tớ muốn gặp Yoshizawa. Sau khi mọi thứ diễn ra êm dẹp như có phép mầu, bọn mình sẽ nhìn nhau cười, bảo rằng, “Nói mới nhớ, đã từng có chuyện như thế nhỉ”, giá được vậy thì hay biết mấy.
Khi một mình chìm vào giấc ngủ, tớ nhớ về đêm bọn mình nắm tay và ngắm dải Ngân Hà trải rộng khắp trần nhà. Tớ còn trộm nghĩ, giá như cứ thể ngủ sâu thật sâu, trong giấc mơ được trở về khoảnh khắc ấy rồi chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa cũng được.
Tớ xin lỗi. Nghe tớ bộc bạch những chuyên như vậy, chắc Yoshizawa cũng sẽ bận lòng.
Nhưng câu hãy tha thứ cho tổ. chỉ một lúc này thôi, xin cậu hãy chấp nhận sự yếu đuối của tờ. Giãi bày với Yoshizawa xong, tớ sẽ quay trở lại làm một đứa con gái cứng cỏi.
Tớ sẽ hậu thuẫn cho người mẹ lạc quan, chẳng bao giờ thở than lấy một lời của tở.
Nếu tin vào những lời mẹ nói, có lẽ vẫn cồn một con đường nào đó cũng nên. Tờ sẽ không đánh mất hy vọng đâu.
Tớ viết nhiều về bản thân quá rồi. Yoshizawa thì sao? Chắc vẫn đang chế tạo thật nhiều sản phẩm tuyệt vời đúng không? Bao giờ cho tớ xem với nhé.
Vậy nhé, hẹn lần sau. Chúc cậu ngủ ngon.
Yukino.
❖ ❖ ❖
Tôi nghe tiếng trẻ con. Từ đâu vọng đến một giọng nói trẻ con buồn bã, dai dẳng, hòa vào trong tiếng mưa.
Tôi đội chiếc túi đựng rác bị rách lên như khăn đội đầu, bước trên con đường rải nhựa ướt nhẹp. Trời rất lạnh. Lạnh như vậy mà tuyết không rơi, thật kỳ lạ.
Từ lúc đó tôi đã tìm được vài cửa hàng khác, nhưng cũng chẳng kiếm được mấy lương thực. Tôi đói. Chắc bởi vậy nên cảm nhận cái lạnh rõ rệt hơn.
Tiến về phía trước một lúc, tôi gặp một bé trai đang khóc giữa đường. Thằng bé chừng bốn tuổi, mặc áo mưa xanh và đi ủng vàng, trên vai đeo một chiếc ba lô nhỏ, ôm một con chó bông (hoặc có thể là gấu bông) có vết bẩn mờ mờ trên ngực.
Nó sụt sùi, tiếng khóc mỏng manh và yếu đuối.
Nhìn thấy tôi, nó cúng không có phản ứng. Tôi hỏi “Sao thế?”, thằng bé không trả lời, chỉ quay đôi mắt trũng sâu vẻ buồn ngủ về phía bụi cây ven đường và khẽ nức lên.
Tôi nhìn theo và thấy ánh sáng xanh trong góc bụi cây.
Tôi thử bước vào đó. Màn sương màu xanh kéo dài tới tận một điểm cách đường cái chừng mười mét. Ớ phía đó là một phụ nữ trẻ bị đóng băng. Chị ngồi trên thân cây đổ rạp, hướng gương mặt mệt mỏi về phía tôi.
Chị mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn tôi chăm chú. Đương nhiên, thứ cuối cùng chị nhìn thấy là bóng dáng đứa con trai chứ không phải tôi. Nhưng nụ cười của chị quả thực đẹp tuyệt vời. Có nét giống với hình bóng mẹ còn lưu trong trí nhớ tôi. Mẹ thường lặng lẽ nở nụ cười trên gương mặt mệt mỏi. Dù khổ sở và đau đớn, bà tuyệt đối không bao giờ để những cảm giác đó biểu lộ trên mặt. Mẹ thật đáng ngưỡng mộ.
Có lẽ thằng bé đó là tôi của ngày xưa. Mất mẹ, bối rối không biết làm gì. Đã vậy nó còn không có bố (tìm bao lâu cũng không thấy bố cậu bé đâu cả).
Chỉ một khoảng cách rất nhỏ đã chia cắt số mệnh của hai mẹ con. Chắc người mẹ đã nghiêm khắc nói con không được tới gần ánh sáng. Tội nghiệp, thằng bé chẳng thể làm gì, cứ đứng chôn chân trên đường, trái tim đóng băng.
Tôi quay lại con đường, thằng bé vẫn đang khóc.
“Em đói không?” Tôi hỏi. Lần đầu tiên nó phản ứng lại. Bỗng dưng nó nuốt nước bọt và nhìn tôi chăm chú.
Tôi rút chai nước ép hoa quả và bịch khoai trong ba lô ra (cái nào cũng đã vơi chừng một nửa), chìa trước mặt thằng bé.
“Đây. Em ăn đi.”
“Cảm ơn ạ,” nó lên tiếng. Giọng khàn đặc. Không biết đã khóc bao lâu rồi?
Thằng bé cầm lấy chai nước ép, nhấp một ngụm, thở đánh phù một cái rồi nói “Ngon quá.”
Nó cũng chỉ ăn một ít khoai vì bị nghẹn.
Khi thằng bé đã bình tĩnh lại đôi chút, tôi cầm tay nó rời khỏi chỗ đó. Phải tránh màn sương xanh kia ra. Những tưởng thằng bé sẽ chống đối, nhưng nó chỉ im lặng đi theo tôi.
Đi được mười phút thì tới bến xe buýt, chúng tôi vào đó để trú mưa.
Tôi nhóm lửa bằng giấy báo và cành cây, ném vào đống lửa những thanh gỗ từ băng ghế. Nhà chờ xe buýt chẳng mấy chốc đã ấm lên.
Sau đó tôi hỏi chuyện thằng bé, nhưng cũng không biết thêm được gì nhiều nhặn.
Họ đi mãi, chắc chừng hơn mười ngày. Nhà không có bố. Chỉ có hai mẹ con. Không biết đang đi đâu. Lúc nào cũng đi trong núi...
Thằng bé rất kín miệng, chỉ nói bằng ấy thôi đã mất khá nhiều thời gian.
Chuyến đi chắc vất vả lắm. Đi đường núi suốt, đã vậy còn dắt theo đứa con bé xíu như thế.
Người mẹ ắt hẳn đã cố gắng rất nhiều, tôi thầm nghĩ. Mà tuổi tác có khi cũng chỉ xấp xỉ tôi. Chắc hẳn chị đã kiên quyết một lòng bảo vệ đứa con trai. Thường các bà mẹ ai chẳng vậy.
Chiếc ba lô đựng quần áo, đổ lót và giày dép. Túi bên trong có hai tấm hình, mặt sau ghi “Trong Vườn nhà cùng Makoto”. Bên dưới còn một dòng chữ nguệch ngoạc, “Mẹ yêu con. Lúc nào cũng sẽ ở bên con”. Chắc linh cảm được điều gì nên chị mới vội viết thêm vào như thế.
Thằng bé được mẹ bế trên tay, mặt hơi buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn vào máy ảnh. Trông nhỏ hơn bây giờ một chút và hạnh phúc hơn nhiều.
“Em tên Makoto à?” Tôi hỏi. Thằng bé khẽ gật đầu.
Mái tóc dưới mũ áo xoăn tít. Cái cổ mảnh dẻ đến nỗi khó tin, chống đỡ một cái đầu nhỏ.
“Makoto này,” tôi nói với thằng bé. “Ngày mai đi cùng anh đi. Chắc sẽ buồn và chán mất một thời gian đấy, nhưng em cố chịu nhé.
“Thế có được không?” Tôi hỏi. Thằng bé lẳng lặng gật đầu.
Tôi lau mặt cho Makoto. Sau đó nó nói muốn đi tè nên tôi dắt ra bên ngoài lán chờ xe buýt. Makoto tụt quần xuống đầu gối, để lộ cái bụng trắng hếu tròn lẳn, chĩa con chim bé xíu ra ngoài con đường vẫn đang hứng nước mưa.
“Anh xi tè đi,” Makoto bảo. Tôi nghe theo, làm tiếng “xì xì”. Thằng bé đi tè rất thoải mái.
Xong việc, tôi kéo quần lên cho Makoto và dắt nó về chỗ ngay gần đống lửa. Thằng bé đã lạnh cóng cả người.
Tôi xoa lưng cho nó và hát. Mấy bài kiểu “Voi vỏi vòi voi”, “Con bướm vàng”. Nhưng nhìn thẳng bé không vui lắm. Giữa chừng đã bắt đầu khóc thút thít.
“Makoto,” tôi bảo thằng bé. “Em kể chuyện gì đi. Chuyện gì vui ấy.”
Makoto im lặng lắc đầu.
“Con chó đó tên gì?”
Tôi chỉ vào con thú bông thằng bé đang ôm trên tay.
“Koro...”
“Thế à, Koro à (con thú nhồi bông đó đúng là chó thật). Tên hay nhỉ.”
“Vâng…”
“Em còn nhớ lúc Koro về nhà mình không?”
“Có ạ,” thằng bé gật đầu. “Mẹ mua cho em hôm sinh nhật.”
“Em có vui không?”
“Có ạ…”
“Mặt mẹ lúc đó thế nào? Cho anh xem với.”
Makoto nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước và mỉm cười rất khẽ.
“Biểu cảm tuyệt thật đấy,” tôi nói. “Từ giờ trở đi, mỗi khi buồn em hãy làm mặt như thế nhé. Mẹ em cũng nhìn đấy.”
“Thế ạ?”
“Ừ, chắc vậy.”
“Em sẽ cưới mẹ đấy,” Makoto nói. “Em hứa rồi. Mẹ sẽ thành cô dâu của em.”
“Ra vậy. Hai người thân nhau nhỉ.”
“Vâng,” Makoto gật đầu và ghì chặt lấy con chó bông vào lòng. Lông chó bông đã rụng hết, từ chỗ mở khóa trên lưng còn thoáng thấy cả những tờ báo vo tròn ở bên trong. Tôi thầm nghĩ, quả là một con thú bông hạnh phúc. Được yêu thương rất nhiều, linh hồn đã trú ngụ lại.
Khi người nó ấm hẳn, tôi cho thằng bé ăn phần khoai còn lại.
Thằng bé ăn sạch cả bịch trong chốc lát. Biết là bụng nó đang rỗng tuếch nhưng ăn thế thì nhanh quá đấy, tôi vừa nghĩ trong đầu thì y như rằng, thằng bé nôn hết mọi thứ trong bụng ra. Y như thác nước vậy.
Tôi xoa lưng cho thằng bé. “Em xin lỗi,” nó nói.
“Không sao mà, không cần xin lỗi đâu. Em có làm gì sai đâu chứ.”
“Nhưng mà, bim bim...”
“Ừ. Anh sẽ lại tìm cho em. Không sao đâu.”
“Vâng...”
Lâu rồi, chẳng biết đã bao nhiêu năm trước, tôi cũng đã từng được người mình yêu nhẹ nhàng xoa dịu như thế này. Khi đó trời cũng mưa. Từ dạo ấy, thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ diễn ra như một lời nói dối.
Chúng tôi trải bìa các tông dưới băng ghế không còn thanh gỗ nào và ép sát người vào nhau. Chật chội nhưng thế này ấm hơn. Makoto tuyệt đối không rời tay khỏi Koro. Giờ đây có lẽ con thú nhồi bông đã trở thành thế thân của mẹ thằng bé.
Quá nửa đêm, tôi nghe tiếng khóc sụt sùi của Makoto hòa lẫn vào tiếng mưa rơi trên mái che.
“Mẹ ơi,” thằng bé khẽ gọi vào màn đêm.
“Mẹ ơi... Mẹ ơi...”
“Makoto?” tôi cất tiếng. “Em muốn gặp mẹ,” thằng bé nói. Rồi nó lại bắt đầu khóc. Tôi ôm thằng bé và khẽ an ủi, “Không sao đâu.” Cả người nó run lên bần bật.
Thân thể thằng bé quá đỗi mong manh, những tưởng sẽ vỡ vụn ra nếu tôi ôm nó chặt hơn.
“Không sao đâu, chắc chắn một lúc nào đó em sẽ gặp lại mẹ thôi.”
“Em muốn bây giờ cơ,” Makoto nói. “Em muốn gặp mẹ ngay bây giờ cơ...”
“Ừ. Nhưng cố chịu đựng nào em. Phải thật tươi tỉnh lên cho mẹ xem chứ.”
Nhưng Makoto nấc lên và lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn khóc to hơn.
Thằng bé cứ vậy khóc liên tục hơn ba mươi phút nữa. Khóc hoài khóc mãi, cuối cùng thấm mệt và ngủ thiếp đi.
Tôi lấy khăn mùi soa lau mặt cho Makoto. Cả má và mũi nó đều đỏ ửng. Thằng bé mút ngón tay cái, tiếng thở khi ngủ nghe khò khè.
Chắc em buồn lắm nhỉ, tôi khẽ rủ rỉ với thằng bé.
Buồn ơi là buồn, buồn đến nỗi lồng ngực em như muốn nổ tung ra.
Anh hiểu mà. Vì anh cũng mất mẹ.
Không phải chỉ mình anh đâu. Con trai, dù bao nhiêu tuổi đi nữa vẫn đuổi theo hình bóng mẹ.
Trong thế giới đang dần đi tới hồi kết, chắc hẳn rất nhiều những người con trai (cả nhỏ, cả lớn, cả những người đã già nữa), đã thốt lên thế này bằng ngôn từ của riêng mình: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ...”
Em hiểu chứ? Không phải mỗi mình em buồn đâu. Thế nên hãy cố gắng chịu đựng. Mình là con trai kia mà? Mạnh mẽ lên cho mẹ yên lòng nhé em...
❖ ❖ ❖
Khi tôi tỉnh giấc, Makoto đã không còn ở đó nữa. Cả ba lô và thú bông cũng không còn.
Tôi hốt hoảng ngồi bật dậy (đầu đập mạnh vào chân ghế) và tặc lưỡi trong lòng. Đáng lẽ phải nghĩ đến chuyện này từ trước.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao có thể chịu đựng được cơ chứ. Chắc hẳn thằng bé khao khát muốn gặp mẹ, cứ đi mà chẳng nghĩ gì đến chuyện khác.
Tôi bỏ hành lý ở nhà chờ xe buýt và chạy lại con đường hôm qua.
Mưa đã tạnh. Anh sáng yếu ớt của buổi ngày lặng lẽ chiếu sáng thế giới không người bao phủ trong màn sương mờ.
Tôi trở lại nơi hôm qua gặp Makoto thì thấy ba lô của thằng bé rơi giữa đường. Chắc vì bức bối quá mà nó đã ném ba lô đi. Cảm giác như nhìn thấy bóng dáng Makoto vừa chạy vừa thở hổn hển.
Tôi nhẹ nhàng đưa chân vào bụi cây.
Màn sương xanh đã mở rộng lãnh thổ so với hôm qua. Chỉ còn năm mét nữa là ra tới đường cái. Makoto ở đó, trong một góc bị ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu vào.
Thằng bé đang ngồi trên đùi mẹ. Koro cũng ở đó. Makoto nhìn mẹ với đôi mắt ướt đẫm và mỉm cười hạnh phúc. Trông thằng bé vô cùng mãn nguyện.
“Makoto...”
Tôi khuỵu gối xuống bãi cỏ. Nước mắt dâng đầy.
Mới quen nhau được nửa ngày nhưng tôi đã bắt đầu mến Makoto.
Thằng bé đã nỗ lực hết mình để sống. Trông nó thật dễ thương khi mải mê ăn khoai tây, đôi má phồng lên. Cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong lòng tôi, hơi ấm ngọt ngào thoảng mùi mồ hôi, nhịp tim non nớt đập mạnh mẽ... tất cả đều vô cùng đáng yêu.
Mẹ sẽ là cô dâu của em...
Câu nói của thằng bé sượt qua tai tôi.
Ra vậy, tôi thầm nghĩ.
Makoto đã hứa với mẹ rối nhỉ. Em đã cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa ấy.
Ổn rồi, giờ hai người sẽ không bao giờ phải cách xa nữa. Mẹ con em sẽ mãi ở bên nhau.
Tôi lau nước mắt trên má và đứng dậy. Màn sương xanh lặng lẽ thấm vào dưới chân tôi không tiếng động. Nếu không mau rời khỏi đây thì nguy mất.
Tạm biệt nhé, Makoto.
Tôi thầm thì, chầm chậm quay gót và bước ra ngoài đường cái.
Tôi ngoảnh lại nhìn hai người họ thêm lần nữa.
Trong góc rừng tối đen và sâu thăm thẳm, có bức tượng của hai mẹ con.
Bức tượng nhuộm xanh, đông cứng, trông như thể đã được đặt ở đó từ xa xưa lắm rồi.
Có lẽ trong dòng thời gian bất tận, họ sẽ mãi tiếp tục những cuộc trò chuyện không hồi kết... suy nghĩ ấy bất chợt hiện ra trong tâm trí tôi.
Mẹ ơi, mẹ đẹp quá, con yêu mẹ...
Mẹ cũng yêu cục cưng của mẹ lắm. Có con rồi mẹ chẳng cần gì nữa cả...
Mẹ ơi mẹ...
Nào, ngủ đi con. Con mệt rồi đúng không?
Không ạ. Mẹ ơi, lúc con ngủ mẹ có đi mất không ạ?
Không sao đâu. Mẹ chẳng đi đâu cả. Mẹ sẽ ở bên cạnh con mãi mãi...
Vâng, vậy con ngủ một tí nhé...
Ừ, ngoan lắm. Ngủ ngon con nhé...
Mẹ ngủ ngon...
Ngủ ngon, cục cưng của mẹ. Mơ đẹp con nhé...
❖ ❖ ❖
Có một lần, nàng đã gọi điện về khu chung cư.
Từ bấy đến giờ, dù vẫn gửi thư nhưng nàng chưa gọi điện bao giờ nên tôi có chút ngạc nhiên.
“Yoshizawa ơi?” Nàng gọi. Giọng nàng xa xôi, mơ hồ, như thể đường dây điện thoại kết nối hai đứa dài bất tận.
“Ừ, có chuyện gì thế? Đang đêm thế này.”
“Ừ,” nàng đáp. Sau đó hình như còn nói thêm điều gì, nhưng tôi không nghe thấy.
“Gì cơ?”
“Kính vạn hoa ấy,” nàng nói. “Chiếc kính vạn hoa đó bị hỏng rối. Nó rơi từ bàn xuống nên vỡ mất thấu kính...”
“À,” tôi đáp. “Ra vậy.”
Tôi nhận ra hơi thở nàng khẽ run rẩy. Có lẽ nàng đang khóc cũng nên. “Không sao đâu,” tôi nói. “Tớ sẽ sửa cho cậu mà. Có bảo hành đàng hoàng nên cậu cứ yên tâm nhé.”
“Cậu còn nhớ à?” Giọng nàng pha chút ngạc nhiên. “Những điều cậu nói ngày trước ấy.”
“Ừ. Nhớ chứ. Tớ không nói dối đâu.”
“Đúng rồi,” nàng đáp. “Yoshizawa không nói dối.”
Sau đó đọc thư nàng tôi mới biết, mẹ nàng hôm sau phải phẫu thuật. Bệnh tình chuyển biến xấu nên quyết định được đưa ra rất chóng vánh.
Nhưng nàng không đề cập gì tới chuyện đó cả.
Từ đầu đến cuối, chúng tôi chỉ hàn huyên vẩn vơ. Chủ đề nào cũng nói được. Buổi hoàng hôn hai đứa ngắm, chuyện ngửi mùi hoa thụy hương, sách minh họa các hòn đảo mượn ở thư viện, toàn những điều tầm phào chẳng ra đâu vào đâu.
Dông dài một lúc lâu, nàng có vẻ đã bình tĩnh lại. Nàng cảm ơn vì cuộc điện thoại hôm nay và cúp máy.
Lá thư tới chỗ tôi sau một tháng.
Khi ấy tôi mới biết về cuộc phẫu thuật và chuyện mẹ nàng bằng cách nào đó đã xoay xở được tiền viện phí. Phẫu thuật thành công, sức khỏe mẹ nàng giờ đỡ hơn trước nhiều.
Nàng không viết gì về anh Ono, nhưng đương nhiên chuyện thành thân chưa thể lắng xuống. Đời sống của hai mẹ con vẫn bấp bênh như trước. Hoặc có khi nhân chuyện mẹ nàng phẫu thuật, nhiều khả năng người ta còn gây áp lực chuyện cưới xin hơn.
Tôi trăn trở một hồi rồi quyết tâm liên lạc với Bác sĩ. Đã lâu rồi chưa nói chuyện với chú ấy. Nhưng có lẽ giờ đã đến lúc.
Nhìn dấu bưu điện trên thư nàng gửi, dù không biết địa chỉ chính xác nhưng tôi có thể phỏng đoán về nơi ở của hai mẹ con nàng. Tôi định tiết lộ điều này với Bác sĩ.
Tôi làm vậy có phải đồng nghĩa với phản bội nàng không? Tôi lo lắng nhưng vẫn tự thuyết phục mình đây là vì hạnh phúc của tất cả mọi người, bao gồm cả Bác sĩ. Với cả khi gửi thư, chắc hẳn nàng cũng biết tôi có thể lần ra thị trần nơi nàng đang sòng từ dấu tem đó. Nhận thức được vậy rồi mà vẫn gửi thư, chứng tỏ nàng đã ngẩm đồng thuận với hành động này.
Tôi cũng biết suy luận của bản thân khá gượng ép, nhưng khi đã bị dồn vào ngõ cụt, tôi đành bám víu lấy ý nghĩ ấy.
Hiện tại, chỉ để kiếm cái ăn thôi tôi đã phải cố hết sức mình. Còn bố đương nhiên mỗi ngày một thêm già, càng lúc càng lẩm cẩm. Mắt yếu đi, không tập trung vào công việc được như trước kia nữa. Thực chất tôi đang phải một mình gánh vác kinh tế gia đình.
Đang ở trong thế kẹt, tôi chẳng biết làm gì ngoài trông cậy vào Bác sĩ.
Tôi thử gọi vào số của bệnh viện mà Bác sĩ từng nói cho tôi biết, nhưng chú ấy đã nghỉ làm ở đó rối. Khi hỏi về chỗ làm mới của Bác sĩ thì được cho hay chú ấy đã trở về làm ở bệnh viện của gia đình.
Thông báo này chẳng tốt đẹp gì lắm. Chẳng hiểu sao tôi bỗng có dự cảm không lành (những lúc thế này, nói chung dự cảm thường chính xác).
Tôi gọi điện cho bệnh viện kia, xưng tên mình và trình bày muốn nói chuyện với Bác sĩ. Đợi được một lúc, đầu dây bên kia nói Bác sĩ sẽ gọi lại sau ba mươi phút nữa.
Thế nên suốt ba mươi phút sau đó, tôi đứng đợi ở ngoài hành lang. Bỗng dưng tôi thấy bất an lạ lùng. Bao nhiêu suy nghĩ chạy quanh trong đầu, nhưng điều gì cũng làm tôi sầu thảm.
Điện thoại reo chẳng chậm một phút. Nhấc ống nghe lên, tôi nghe giọng Bác sĩ.
“Chào, lâu quá rồi nhỉ.”
Giọng chú có vẻ già dặn hơn so với trước kia. Hoặc cũng có thể đơn giản chú ấy chỉ đang mệt.
“Có chuyện gì vậy chú? Tại sao chú lại quay về đó?” Tôi hỏi.
“Nhiều chuyện lắm,” Bác sĩ đáp. “Mẹ chú mới thoát chết trong gang tấc. Bệnh của bà tự nhiên trầm trọng lên cháu ạ. Bà có tuổi rồi nên chú cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.”
“Vậy ạ. Cháu rất lấy làm tiếc.”
“Nhưng giờ bà vẫn ra dáng hoàng hậu lắm. Còn nói nhiều hơn trước nữa. Sai bảo con cái hết cái này đến cái kia. Chắc bà đang nỗ lực để không bỏ sót thứ gì.”
“Vậy chuyên chú trở về cũng thế ạ?”
“Ừ. Do mệnh lệnh của mẹ đấy. Mẹ bảo nếu chú không về, bệnh bà sẽ nặng hơn, mấy câu kiểu kiểu thế. Một khi bà đã mang mạng sống ra làm vũ khí thì chú cũng không thể cãi lời được.”
Dự cảm không lành mỗi lúc một tăng lên, nhưng tôi vẫn quyết định nói cho Bác sĩ chuyên dẫu tem thư. Rằng thực ra cháu biết chỗ ở của hai người đó.
Thế rồi Bác sĩ đáp, “Chú biết.”
“Chú biết ạ?! Thật không ạ?”
“Bạn của cô ấy đã nói cho chú biết. Mới trước đây ít lâu thôi.”
“Vậy chú đã liên lạc với bên đó chưa?”
“Không, chú không liên lạc gì cả,” Bác sĩ nói.
“Tại sao thế ạ?”
Bác sĩ im lặng một thoáng và thông báo với tôi.
“Chú đính hôn rồi.”
“Đính hôn?!”
“Ừ. Vị hôn thê vẫn đang tuổi hai mươi. Điển hình của hôn nhân vụ lợi đó cháu.”
“Nhưng mà tại sao...”
“Mẹ chú ép lấy cho bằng được. Bà bảo muốn thấy đứa cháu trước khi qua đời. Vị hôn thê của chú là con gái giám đốc một hãng sản xuất thiết bị y tế. Mối duyên này đem lại nhiều lợi ích cho hai nhà lắm.”
Tôi im lặng nên Bác sĩ tiếp tục nói với giọng điệu đau đớn.
“Cháu sốc lắm đúng không? Chú đã thua rồi. Chú đã phản bội cô ấy. Không thể đợi đến lúc cảm xúc trong cô ấy thay đổi. Chú đã trở mặt. Thế mà gọi là tình yêu đây. Chú cũng chán ghét bản thân luôn rồi. Còn mặt mũi nào đi gặp cô ấy nữa?”
“Chuyện này,” tôi nói. “Bên đó có biết không?”
“Có thể. Chú nghĩ người bạn đó đã nói cho cô ấy biết rồi.”
“Vậy sao...”
“Xin lỗi cháu,” Bác sĩ nói. “Cháu đã giúp đỡ chú nhiều như vậy, thế mà mọi sự thành ra thế này. Chú đã định nói cho cháu biết nơi ở của hai mẹ con họ, nhưng chuyện gặp mặc làm chú đau lòng nên lỡ trì hoãn mãi. Nhưng chắc không cần thiết nữa rồi nhỉ. Sao rồi? Tình hình bên cháu vẫn tiến triển tốt chứ?”
“Cháu không biết nữa,” tôi đáp.
“Vậy à,” Bác sĩ nói. “Các cháu cố gắng nhé. Chú thì hỏng rồi, nhưng ít nhất những người trẻ như các cháu...”
Cũng là khoảng thời gian ấy bố bắc đầu hỏi tôi về nàng.
Dạo này cô bé đó sao rồi? Còn liên lạc với nhau không? Đại loại thế.
Cũng vầy vậy bố ạ, tôi trả lời. Vì không muốn làm bố lo lắng thêm nên chuyên về nàng hầu như tôi vẫn còn giữ bí mật.
Thế nhưng tôi đoán bố cũng nhận ra được một điều gì đó.
“Con không cần bận tâm đến bố đầu,” bố nói. “Nếu yêu con bé thì nên ở cạnh nhau chứ. Nó là đứa con gái rất tốt đấy.”
“Vâng, con cũng biết vậy...”
“Cha mẹ có thể hy sinh cho con cái, nhưng con cái không được hy sinh cho cha mẹ. Bố nghĩ vậy đây. Ông con chắc cũng nhận ra điều đó nên mới tự mình gia nhập đội kỹ sư quân sự. Cha mẹ nào cũng chuẩn bị tinh thần từ trước rồi con ạ.”
“Vâng,” tôi đáp. “Nhưng chuyên không phải vậy đâu nên bố đừng lo.”
“Thế à?”
“Vâng, con cảm ơn bố.”
❖ ❖ ❖
Mưa vẫn rơi. Lương thực thiếu thốn, bụng tôi đói ngấu. Giá rét càng lúc càng tăng cấp, thậm chí tôi còn cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa trước cái lạnh khi mặt trời khuất hẳn.
Trước đây tôi có thể vào tạm những ngôi nhà bỏ trống của hộ nông dân nào đấy để chợp mắt, nhưng ở vùng đồng bằng phía Bắc này, hầu như chẳng còn thấy ngôi làng nào thoát khỏi ánh sáng màu xanh.
Chẳng gặp được người nào, đến chim và thú cũng thỉnh thoảng lắm mới thấy. Trong tai tôi lúc nào cũng chỉ có tiếng mưa rơi xuống nền đất.
Khi không còn chút lương thực nào, tôi ăn cỏ mọc bên vệ đường. Cũng có lần tôi đứng lì ngoài sông, cuối cùng cũng bắt được một con cá nhỏ. Cả ngày hôm đó khẩu phần ăn của tôi chỉ có thế. Vết phồng rộp dưới chân lúc nào cũng ướt rớm mủ. Tôi chẳng ăn gì mấy, vậy mà mấy hôm nay cứ mót đi ngoài suốt.
Nhưng kỳ lạ thay, năng lượng trong tôi vẫn tràn trề, chưa hề khuỵu gối lẩy một lần.
Tôi ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ của bản thân. Tôi không ngờ mình cứng rắn đến vậy. Mỗi ngày tôi lại khám phá ra một con người mới trong mình.
Có lẽ cũng bởi bầu không khí này chăng? Hay bởi tinh yêu? Tất cả những người tôi gặp trên đường đều nỗ lực đến nỗi khó lòng tin được. Có lẽ khi mở mắt ra trước tình yêu đích thực, con người ai nấy đều bộc lộ sức mạnh phi thường.
Thế nhưng người ta đã nói, không có gì bắt nguồn từ hư vô, vậy nên kể cả khi trong mắt thiên hạ ta như biến thành kẻ khác, thì kẻ đó cuối cùng vẫn là chính bản thân ta. Nếu thế, miễn có tình yêu, con người chúng ta ai cũng có thể trở thành siêu nhân.
Tôi là siêu nhân. Tôi đã vượt qua chính mình từ trước đến nay. Đây chính là nỗ lực hết mình của bản thân tôi. Trước giờ tôi chưa bộc lộ ra hết, nhưng con người thực sự của tôi mạnh mẽ thế này đây.
Tình yêu làm tôi mạnh mẽ đến ngần này.
Đêm đó, tôi nhóm lửa dưới chân cầu và ngắm ảnh nàng.
Tôi đã khẽ khàng lấy ra một phần hồn của nàng. Ảnh mờ nét, sáng quá hoặc tối quá (đến tôi cũng phải công nhận mình chụp ảnh kém thật. Nàng lúc nào cũng là đối tượng chụp hình lý tưởng nhất, bởi không muốn bỏ lỡ nên tôi luôn vội vã quá đà, mà như vậy có lẽ không tốt), nhưng chỉ cần nhìn nụ cười nàng, bao nhiêu mệt mỏi trong tôi như bay biến đi đâu mất. Rồi tôi lại có thể động viên bản thân ngày mai tiếp tục cố gắng.
Đoạn tôi sục sạo ba lô, lấy thư nàng ra và nhẹ nhàng xếp lên nền đất. Lá thư nào tôi cũng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, đã xuất hiện vết sờn rách. Còn có cả những chỗ giấy toạc ra ở nếp gấp nữa.
Trong thư, nàng hàn huyên cùng tôi rất nhiều điều.
Những điều khi ấy nàng không thể nói ra, nhưng bây giờ... với những lá thư, nàng có thể bạo dạn giãi bày hết tất cả. Không cần hồi âm đâu, nàng viết vậy (thực ra cũng chẳng có chỗ nào ghi địa chỉ để hồi âm). Tớ chỉ muốn cậu đọc thôi. Những tâm tư trong tớ ấy.
Tỉ dụ như, hồi cấp Hai, nàng đã vui mừng khôn xiết khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trong lớp. Để tôi gối đầu lên đùi có chút xấu hổ thật, nhưng ấy là một kỷ niệm hạnh phúc mà nàng đã hồi tưởng lại đến cả ngàn lần.
Rồi cả lúc chụp ảnh tập thể lớp nhân dịp tốt nghiệp nữa. Từ trước đó rất lầu, nàng đã quyết sẽ chỉnh trang quần áo đầu tóc cho tôi (Đó là tuyên ngôn quyết liệt nhất của tớ đấy, nàng viết thế).
Chuyện nọ chuyện kia, cái này cái khác, thoảng khi có những chuyện tưởng chừng tôi đã quên bẵng mất, vậy mà nàng vẫn tỉ mẩn đào lên từ trong trí nhớ, chắp nối lại bằng nét bút rất mực âu yếm.
Trong một lá thư khác, nàng đã viết thế này.
“Thỉnh thoảng tớ lại mở miệng gọi tên Yoshizawa.
Những đêm mất ngủ vì buồn bã hay bất an, tớ hướng ra ngoài cửa sổ, khẽ gọi tên cậu trong màn đêm hun hút gió lạnh căm. Chỉ vậy thôi mà trái tim tớ dường như đã ấm lên rồi…”
Thế nên tôi cũng thử gọi. Ở nơi đồng hoang không một bóng người, hướng lên bầu trời không sao, nhẹ nhàng, thầm thì.
Tôi cất tiếng gọi cái tên không phải của ai khác, mà của người tôi đã yêu từ lâu lắm, của người đến tận bây giờ tôi vẫn yêu đến nỗi không sao kiềm chế lòng mình, chỉ cần gọi tên người đó thôi, lồng ngực tôi đã nóng lên như thiêu đốt. Dù đó đơn thuần chỉ là một từ. Chỉ ba âm tiết mà thôi. Nhưng nó truyền dũng khí cho tôi hơn bất kỳ điều gì khác. Cái tên của người ta yêu là một từ thiêng liêng hơn ta tưởng nhiều, ắt hẳn chất chứa trong đó là một thứ to lớn, vĩ đại mà mắt thường không thấy được.
Yukino...
Tôi mong mau được gặp em.