Chương 594 Tặng cho kỷ thứ năm
Sau khi Lâm Siêu đi vào bên trong cái quan tài, thì lập tức nghe thấy một tiếng "Răng rắc", tựa hồ như là âm thanh chuyển động của máy móc, không khỏi hơi kinh hãi, vừa định lùi về sau thoát ra ngoài, thì bỗng nhiên cảm giác được cái đài cao ở dưới chân rung động kịch liệt, giống như là có cái gì đó muốn từ dưới đất chui lên, làm cho mấy cái vách tường ở xung quanh cũng rung lắc dữ dội.
Cùng lúc đó, bên ngoài chiếc quan tài xuất hiện một cánh cửa, muốn đóng kín lại cái quan tài, Lâm Siêu vừa định đẩy cánh cửa thoát ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn qua mấy người Hắc Quả Phụ, đều thấy trước mặt bọn họ cũng xuất hiện một cánh cửa y như vậy, hơn nữa vẻ mặt của bọn họ còn cực kỳ trấn định, tựa hồ như đã sớm biết chuyện này, lúc này hắn mới dừng lại.
Một lát sau, Lâm Siêu chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng đi, tựa hồ như ở dưới chân quan tài có một khẩu súng hơi nước, bắn mình bay thẳng lên trên trời.
Răng rắc một tiếng, nương theo âm thanh của súng hơi nước, cánh cửa quan tài từ từ mở ra, Lâm Siêu lập tức bước ra bên ngoài quan sát, ở đây đã không còn là ở tòa đại điện trống trải lúc trước nữa, mà là một toà Kim Tự Tháp cao vót, ở phía trước tòa Kim Tự Tháp có dựng thẳng một tấm bia đá to lớn, có khắc một hàng chữ màu đen ngôn ngữ của tộc Cự Nhân.
Lâm Siêu ở căn cứ Viêm Hoàng đã từng học qua một ít văn tự của tộc Cự Nhân, có thể lập tức nhận ra hàng chữ ở trên tấm bia đá: “Tặng cho kỷ thứ năm!”
Năm chữ cực kì ngắn gọn, tràn ngập hào phóng rộng rãi.
Lâm Siêu hơi choáng váng, hướng ánh mắt nhìn tới tòa Kim Tự Tháp ở phía sau tấm bia đá, chỉ thấy ở trên các bậc thang của tòa Kim Tự Tháp, cũng có khắc một ít văn tự của tộc Cự Nhân.
"Huyết đồng chiến giáp, chiến đao Cacbon, thuốc chữa thương..." Lâm Siêu chỉ biết một ít văn tự của tộc Cự Nhân, nhưng liếc sơ qua cũng có thể nhận ra bảy, tám cái tên, cảnh tượng này làm cho trong lòng của hắn xuất hiện một ý nghĩ quái dị, toà Kim Tự Tháp hùng vĩ cao vót này, tựa hồ... giống như là một cái giá để cho tộc Cự Nhân bọn họ để hàng hóa lên?
"Đây chính là bảo tàng của tộc Cự Nhân. " Hắc Quả Phụ sau khi nhìn thấy tòa Kim Tự Tháp thì ánh mắt chợt sáng lên, từ bên trong chiếc quan tài đi ra, nghiêng đầu hướng về phía Lâm Siêu nói: "Trên bản đồ cũng có ghi chép, đây chính là bảo tàng Băng cung!"
Lâm Siêu từ hàng chữ cổ trên tấm bia đá liền có thể phỏng đoán ra được, đây là do chủ nhân của Băng cung cố ý bố trí cái bảo tàng này ở đây, là để tặng cho nhân loại của kỷ thứ năm, dựa theo vị vực sâu nữ vương đời đầu đã từng nói, vị chủ nhân của tòa Băng cung này, chính là một vị Thần Vương đời đầu, bây giờ chắc hẳn ông ta vẫn chưa có chết, cũng chỉ có Thần Vương đời đầu, mới có trí tuệ như thế, vì hậu nhân mưu tính, tặng nhiều lễ vật như thế này.
"Quả nhiên, vị Thần Vương đời đầu này biết được ở kỷ thứ năm sớm muộn gì bệnh độc cũng sẽ bùng phát, vì lẽ đó cố ý lưu lại một vài thứ ở đây, tặng cho kỷ thứ năm để cho nhân loại có thể tiếp tục sinh tồn, chắc chắn ông ta sẽ biết lai lịch cùng với nguyên nhân bệnh độc xuất hiện..." Ánh mắt của Lâm Siêu khẽ chuyển động, hướng về phía Kim Tự Tháp đi tới.
"Cẩn thận có cạm bẫy." Hắc Quả Phụ đi theo phía sau lưng Lâm Siêu nhắc nhở.
Lâm Siêu không để ý đến đến việc nàng muốn kéo gần quan hệ, vị Thần Vương đời đầu này nếu như muốn tặng lễ vật, đương nhiên sẽ không thiết kế cạm bẫy, hơn nữa, cho dù là có cạm bẫy, hắn có tự tin là có thể ứng phó được, dù sao thì sau khi trải qua tuyệt cảnh ở trong khu vực Tu La, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều so với dĩ vãng.
Chỉ là không biết, vị Thần Vương đời đầu này, sẽ lưu lại bảo bối đặc thù gì?
Đi tới dưới đáy của tòa Kim Tự Tháp, dùng ánh sáng khúc xạ thị giác, có thể làm cho tầm nhìn của Lâm Siêu thành 360 độ không có góc chết, quan sát toàn bộ quan cảnh trên dưới của tòa Kim Tự Tháp, khi đi tới kho để bảo vật thì hắn không khỏi choáng váng.
Kho bảo vật... lại rỗng tuếch.
Ba cái kho chứa bảo vật, dĩ nhiên lại không có một thứ gì.
Lâm Siêu kinh ngạc một hồi lâu, sau đó nhất thời nghĩ đến cái gì, liền dùng năng lực Biến Hình mô phỏng xoang mũi của mình thành xoang mũi của một con sói, nhất thời cảm nhận được ở trong không khí có đủ loại mùi, có mùi là từ trên bản thân của hắn tỏa ra, có mùi chính là mùi thơm ở trên người của Hắc Quả Phụ, trừ mùi của mấy người bọn họ, ở bên trong ba cái kho chứa bảo vật, còn có một ít mùi vị kỳ lạ, từ mùi vị này có thể thấy, rõ ràng là mùi của nhân loại!
Có người đã đi qua nơi này!
Lâm Siêu lập tức nghĩ đến con Vương Thú trấn giữ ở ngoài đại môn Băng cung, lúc này mới quay đầu lại hướng về phía Hắc Quả Phụ hỏi: "Các ngươi làm sao lại có thể tiến vào được tòa đại điện trống trải kia?"
Hắc Quả Phụ sững sờ, không ngờ được Lâm Siêu vì sao khi nhìn thấy ở nơi này không có bảo vật, lại hỏi một câu không liên quan như thế, nhưng nàng biết Lâm Siêu sẽ không làm mấy chuyện vô dụng, thêm vào đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần thêm quan hệ, lập tức nói: "Sau khi ngươi rời đi, ta cùng với vị thiếu nữ lang tộc cũng lục tục rời đi, sau đó tiến vào một cây cột băng có điêu khắc hình một nữ thiên sứ, truyền tống đến một địa phương hoang vu, rồi từ trong địa phương đó tìm được một nơi truyền tống khác, sau khi bước vào liền xuất hiện ở bên trong tòa đại điện kia."
Lâm Siêu suy đoán quả nhiên không sai, từ phản ứng của mấy người bọn họ lúc nhìn thấy bốn người nước Anh cùng với hắn, có thể thấy bọn họ cũng không có quan hệ gì với con Vương Thú kia, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ hỏi thăm về con Vương Thú đó rồi.
"Những bảo vật ở đây, đều bị người đến trước lấy hết rồi sao..." Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên âm trầm, nhìn ra chu vi xung quanh đánh giá.
"Lát nữa làm sao chúng ta có thể trở về được?" Lâm Siêu đột nhiên hỏi.
"Cái này ngươi không cần phải lo lắng, trở lại chỗ mấy cái quan tài kia, liền có thể truyền tống về chỗ cũ." Hắc Quả Phụ giải thích cho Lâm Siêu.
Lâm Siêu cúi đầu trầm ngâm, nếu như người kia là theo đường cũ đi về, có lẽ sẽ gặp phải đám người Hắc Quả Phụ, trừ phi hắn đã rời đi khỏi nơi này rất lâu, nhưng từ mùi vị mà hắn ta để lại ở trong không khí, hẳn là vừa rời đi không lâu, tuyệt đối không quá hai ngày thời gian.
"Các ngươi ai là người đi tới tòa đại điện kia đầu tiên, đi tới lúc nào?" Lâm Siêu hỏi.
Thanh niên tóc vàng nhẹ giọng nói: "Ta là người đầu tiên đến, sau đó là hai người bọn họ, tiếp theo là những người còn lại. Thời gian là vào bốn ngày trước, bởi vì chỉ có một mình ta cũng không có cách nào có thể kích hoạt truyền tống, vì lẽ đó chỉ có thể chờ đợi thêm 4 người nữa đến."
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, người kia có thể một mình đi tới nơi này, chẳng lẽ là không phải thông qua khu truyền tống ở tòa đại điện kia. Vẫn còn mật đạo khác? Hoặc là, hắn có phương pháp kích hoạt truyền tống một mình?