Chương 675 Truy sát
Nhất định phải mau chóng thông báo cho những phân bộ khác cùng với đại nhân Bạch Sí." Nguyệt Ảnh dựa người lên ghế salông, ánh mắt không có mục đích nhìn lên trên trần nhà, trong đầu suy tư những việc mà mình nên làm tiếp theo.
Hô!
Một luồng khí tức lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện, bóp chặt lấy trái tim của Nguyệt Ảnh, con ngươi của nàng co rụt lại, lông tóc toàn thân trong nháy mắt dựng đứng lên, giống như là một con mèo bị chấn kinh vậy. Nhanh chóng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài ban công.
Ở bên ngoài ban công, có một bóng người lăng không trôi nổi trên không trung, phía sau có một đôi cánh đen kịt to lớn, toàn thân mặc giáp trụ màu đỏ sẫm, nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo không hề có một chút tình cảm nào.
Là hắn!
Nguyệt Ảnh chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong, khó có thể tin được cảnh tượng ở trước mắt, nhưng thân thể của nàng giống như bị bản năng kích thích vậy, nhanh chóng thuấn di biến mất.
"Lãng phí thời gian mà thôi!" Ánh mắt của Lâm Siêu vô cùng lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh quét qua không gian xung quanh, lập tức bắt lấy một dấu vết màu bạc vặn vẹo ở bên ngoài cách một ngàn mét.
Xoạt!
Lâm Siêu đột nhiên xuất hiện ở phía trước dấu vết màu bạc.
Trong nháy mắt Lâm Siêu xuất hiện, bóng người của Nguyệt Ảnh cũng hiện ra, chỉ là so với vẻ mặt lạnh lùng của người đứng ở phía trước, trên mặt của nàng lại là sự kinh hãi cùng với hoảng sợ. Hiển nhiên không ngờ được tốc độ di động của Lâm Siêu dĩ nhiên còn nhanh hơn tốc độ thuấn di của nàng, hơn nữa còn có thể dự đoán được địa điểm mà nàng thuấn di tới!!
Oành!
Lâm Siêu nhanh chóng ra một quyền.
Phốc một tiếng, máu tươi bắn ra tung toé, cái đầu của Nguyệt Ảnh vỡ nát, lời nói còn chưa tới cổ họng. Thân thể đã giống như một con thiên nga trắng, từ trên bầu trời không có một tiếng động rơi xuống.
Lâm nhấc tay vồ một cái, đem thi thể của nàng bắt lấy, lấy chiếc nhẫn không gian trên người của nàng ra, sau đó thả ra ánh sáng mãnh liệt, tỏa ra nhiệt độ cực nóng, thiêu đốt toàn bộ thân thể cùng với máu tươi của nàng rơi ở trên mặt đất, để phòng ngừa nàng còn năng lực thứ hai giống như bất tử sống lại.
Sau khi xử lý xong dấu vết, Lâm Siêu lập tức bay về tổng bộ của tổ chức Bàn Cổ.
Mấy phút sau.
Lâm Siêu đã bay tới bầu trời ở trên Tây Hồ, đâm đầu bay thẳng vào trong đáy hồ, bơi vào bên trong tầng dưới chót của toà Kim Tự Tháp cao nhất, vừa mới đi vào, Lâm Siêu đã cảm giác được có điều gì đó không đúng, bên trong bầu không khí tràn ngập mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, hắn khẽ nhíu mày, chạy như bay vào trong căn phòng chỉ huy.
Mới vừa đến, Lâm Siêu liền nhìn thấy thi thể nằm khắp nơi ở trên mặt đất, những nhân viên đã quy thuận hắn kia, tất cả đều đã bị giết chết!
Trong đó, tên nhân viên gọi là Bạch Dũng kia đã bị chém đầu, cái đầu nằm ở bên cạnh chân bàn, con mắt trợn lên, khuôn mặt hiện ra sự sợ hãi cùng với cầu xin.
Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo âm trầm, thông qua thị giác vi mô có thể nhìn thấy, nơi này có gợn sóng bảy màu đang lan ra xung quanh, hiển nhiên là ba người trốn ở bên trong khoảng thời không khác kia, trong thời gian hắn đi ra ngoài đã đi ra, giết sach đám nhân viên ở đây rồi rời đi.
Bất quá, ba người bọn họ cũng chỉ mới rời đi, trên mặt đất vẫn còn mùi vị và khí tức của bọn họ, nếu như chỉ dùng thị giác bình thường rất khó có thể nhìn thấy, nhưng ở dưới thị giác vi mô lại hiện ra rất rõ ràng.
Hô!
Lâm Siêu đi lần theo mùi của ba người bọn họ, bóng người loé lên biến mất.
Mùi của ba người dẫn tới một cánh cửa, hiển nhiên bọn họ đã thông qua cánh cửa này đi ra ngoài.
Lâm Siêu không có mật mã cùng với vân tay để hệ thống sinh trắc học kiểm nghiệm, trực tiếp đá ra một cước, đạp bay cánh cửa kim loại này đi, ở bên ngoài quả nhiên có mùi và dấu vết của ba người này để lại, hắn liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà, mùi cùng với dấu chỉ lưu lại trên đường ra, sau khi ba người bơi vào trong nước, mùi và dấu vết đã bị dòng nước cuốn trôi mất, Lâm Siêu cũng không có cách nào dùng thị giác vi mô để thấy được.
Sắc mặt của Lâm Siêu trở nên âm trầm, sau khi trầm mặc một lúc, hắn liền bơi vào trong hồ nước, chém giết đám quái ngư biến dị đang lao tới.
Lâm Siêu không cũng không bơi lên Tây Hồ, mà bơi ở xung quanh thế giới nước tìm kiếm.
Một lát sau, trong tầm mắt của Lâm Siêu bỗng nhiên xuất hiện một tia gợn sóng bảy màu, chính là dấu vết do sử dụng năng lực thời gian lưu lại, mà vị trí xuất hiện gợn sóng bảy màu, chính là ở đằng sau một cái rặng san hô.
"Quả nhiên không hề rời đi." Lâm Siêu híp con mắt lại, có câu nói “nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất”, ba người này hẳn là lo lắng từ dưới này bơi ra Tây Hồ, sẽ vừa vặn gặp được hắn đang trở về, vì lẽ đó mới tiếp tục ẩn núp ở dưới thế giới nước, dù là ai đi nữa nhìn thấy cảnh tượng ở phòng chỉ huy, đều sẽ cho rằng ba người bọn họ đã đào tẩu mất rồi.
Nhưng kinh nghiệm sinh tồn của Lâm Siêu thực sự quá phong phú, mặc dù những người này đều là thiên tài một trăm phần trăm, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại, bọn họ đã đánh giá quá thấp khứu giác nhạy bén của Lâm Siêu.
Lâm Siêu thu lại ánh mắt, hắn đi vào bên trong lối vào của một toà Kim Tự Tháp. Lấy ra bộ đàm truyền tin ở trong người, liên lạc với Phạm Hương Ngữ, chờ nàng bắt máy, lập tức nói: "Nói Hắc Quả Phụ đến Tây Hồ một chuyến, ta đang ở dưới đáy Tây Hồ chờ nàng, nói nàng lập tức bay tới đây!"
"Được." Phạm Hương Ngữ không nói nhiều, nhanh chóng đáp ứng một tiếng.
Lâm Siêu cúp bộ đàm, nhìn xuyên thấu qua cửa kính pha lê trên toà Kim Tự Tháp, nhìn chằm chằm vào dấu vết gợn sóng bảy màu kia. Đồng thời còn phân ra một ít sự chú ý, nhìn lên trên màn ảnh giám sát. Chỉ thấy ở bên trong ba toà Kim Tự Tháp kia giờ khắc này đang hỗn loạn tưng bừng, những nhân viên nghiên cứu khoa học có thể chất thấp đều đang bị nhốt ở bên trong, nếu như không có tàu ngầm, bầy cá biến dị ở bên ngoài đối với bọn họ chính là uy hiếp trí mạng.
Mặc dù như thế, vẫn có người lén lút mò ra bên ngoài Kim Tự Tháp, muốn bơi khỏi đây.
Vèo!
Lâm Viễn bắn ra một tia sáng, xuyên thủng lồng ngực của người kia, máu tươi từ trên thi thể của hắn ta tản mát ra trong nước.
Những người còn lại đang chuẩn bị bơi theo sau lưng người này, nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời kinh hãi đứng dồn cục lại ở lối vào, không dám nhúc nhích.
Cũng không lâu lắm, bên trong thế giới nước có một bóng người đang bơi tới, chính là Hắc Quả Phụ, nàng vừa tiện tay dánh chết quái ngư biến dị đang tập kích nàng, vừa đánh giá bốn phía, khi nhìn thấy toàn bộ thế giới nước đang hỗn loạn thì trên khuôn mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Lâm Siêu bơi ra bên ngoài, hướng về phía nàng vẫy tay.
Hắc Quả Phụ lập tức nhìn thấy Lâm Siêu, nhanh chóng bơi tới.
Trong nước không có cách nào nói chuyện, Lâm Siêu chỉ chỉ về chỗ xuất hiện gợn sóng bảy màu, đưa bàn tay lên cổ làm ra một động tác cắt cổ.