← Quay lại trang sách

Chương 692 Con đầu tiên

Nói xong, hắn nắm cổ áo của cô gái cao gầy lên, dữ tợn nói: "Trở về ngươi dám nói một chữ, ta sẽ băm ngươi ném vào trong nồi."

Cô gái cao gầy cắn chặt lấy môi dưới, mặc cho nước bọt của hắn ta bắn lên trên mặt của mình.

Tên trung niên thấp bé đi tới trước mặt người đàn ông trung niên đang nằm úp sấp trên mặt đất, lộ ra một nụ cười bỉ ổi, nói: "Có lẽ rất lâu rồi ngươi cũng không được chơi đùa nữ nhân đi, có muốn hay không cùng nhau chơi đùa với chúng ta, con gái ngươi hầu hạ nhiều người như vậy, còn chưa hầu hạ qua ngươi đi, ha ha ha!"

Người đàn ông trung niên vùi đầu vào mặt đất, thống khổ nắm chặt hai nắm đấm.

Tên tráng hán đang chuẩn bị xé quần áo của cô gái cao gầy ra, thì mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, truyền ra âm thanh ầm ầm, giống như là có thiên thạch va chạm vào mặt đất vậy, ngay lập tức có mấy túp lều ở xung quanh bị sụp xuống, bên trong phát sinh ra từng tiếng kêu gào thảm thiết.

Mấy người tráng hán mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy được ở đằng sau lưng có một bóng đen che khuất ánh mặt trời, bọn hắn liền dồn dập quay đầu lại nhìn, trong lúc nhất thời tất cả đều ngây người ra như phỗng.

Chỉ thấy có một con cự thú cao hơn mười tầng lầu, đang từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, nhìn nó giống như một đoàn tàu xe lửa to lớn vậy, toàn thân mọc đầy gai xương sắc bén cùng với con ngươi, nó giơ cái chân tráng kiện của mình lên hướng về phía trước bước đi, các tòa nhà chắn ngang đường đi của nó nhanh chóng bị giẫm nát, mặt đất lần thứ hai chấn động kịch liệt.

"Cự, cự thú!" Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi.

Nhóm trinh sát của khu tụ tập dân cư hiển nhiên đã sớm phát hiện được con cự thú này, bởi vì vậy vào lúc mấy người tráng hán nhìn thấy con cự thú, cũng đồng thời nhìn thấy có một lượng chiến sĩ của khu tụ tập dân cư đang cầm súng, bom, lựu đạn tự chế, vân vân, điên cuồng công kích con cự thú.

Thế nhưng dùng những thứ vũ khí này công kích lên trên người con cự thú, lại giống như là trứng chọi đá vậy, không hề có bất kỳ một tác dụng gì, ngược lại còn bị nó hất văng ra nổ tung, đốt cháy mấy căn lều vải ở xung quanh.

"Chạy, chạy mau!" Mấy người tráng hán dù sao bình thường cũng hay chiến đấu với xác thối, sau khi ngây người một hồi liền có thể phục hồi lại tinh thần, lập tức ném cô gái cao gầy sang một bên, xoay người bỏ chạy.

Ầm ầm!

Con cự thú vẫn chậm rãi đi tới, không có một chút trì hoãn nào, nhanh chóng đi đến trước mặt của cô gái cao gầy, con cự thú to như một ngọn núi nhỏ, phải ngửa đầu ra mới có thể nhìn thấy được đỉnh đầu của nó.

Cô gái cao gầy trợn tròn con mắt lên, lặng người đứng yên tại chỗ, quên mất cả việc chạy trốn.

Con cự thú vẫn tiếp tục giơ chân lên bước tới, không hề có ý tứ dừng lại, đối với nó mà nói, cô gái ở trước mặt của nó chỉ giống như một con kiến, có lỡ giẫm chết mấy con kiến, cũng không có cái gì đáng giá để lưu ý, nó cần phải đi tìm đồ ăn để lấp đầy bụng.

Hô!

Một cái bàn chân khổng lồ mọc ra bảy cái móng vuốt từ trên trời giáng xuống, cô gái cao gầy nhìn cảnh này đến mức ngây người. Bỗng nhiên, cái bàn chân này đột ngột dừng lại, cách người của cô gái cao gầy khoảng nửa mét, bùn đất dính ở trên lòng bàn chân của nó bởi vì đột nhiên dừng lại, cho nên rơi đầy lên trên đầu của cô gái cao gầy, lúc này nàng mới giống như là vừa tỉnh giấc chiêm bao, chật vật lùi về phía sau, chưa lùi được bao xa nàng liền nhìn thấy cái bàn chân kia dĩ nhiên lại đang chậm rãi được nó nhấc lên cao.

Nó không muốn giết chết mình?

Trong lòng của nàng có một tia choáng váng, trong đầu xuất hiện một câu truyện cổ tích: Thiếu nữ thiện lương gặp phải quái vật hung ác, quái vật không những không giết nàng, mà thậm chí còn trợ giúp nàng lấy được vương tử.

Nhớ tới câu chuyện cổ tích này, trong hoàn cảnh sinh sống tệ bạc bao lâu nay, nàng bỗng nhiên muốn khóc thật to, lẽ nào trên cõi đời này chỉ có quái vật, mới có thể đồng cảm được với nàng?

Trong lúc nàng còn suy nghĩ lung tung thì bàn chân của con cự thú càng nhấc càng cao, đến cuối cùng cái chân của nó gần như dựng thẳng lên trời, ngã ngửa xuống mặt đất truyền ra tiếng ầm ầm vang dội.

Oanh, mặt đất rung động kịch liệt, cô gái cao gầy có chút choáng váng, bóng đen ở trên đỉnh đầu nhanh chóng rút đi, ánh mặt trời lại một lần nữa bao phủ lấy thân thể của nàng, bên trong tầm mắt của nàng, xuất hiện một bóng người cao lớn đang trôi nổi ở giữa không trung.

Lâm Siêu dùng Thượng Đế Lĩnh Vực nhìn lướt qua khu dân cư tụ tập này, hắn vẫn đến hơi muộn một chút, cho dù con Vương Thú này căn bản không muốn công kích khu dân cư tụ tập này, nhưng nó chỉ cần đi qua liền có thể tạo thành sự phá hoại khủng khiếp, khiến cho đạo phòng tuyến của khu dân cư này tan vỡ, các chiến sĩ phòng thủ bị thương vong nặng nề, phỏng chừng bây giờ có một con quái vật bình thường đến bọn họ cũng không ngăn cản được.

Dù sao, khu dân cư tụ tập cũng không có vật phẩm di tích, vũ khí của bọn họ đều là súng ống phổ thông lấy được ở cục cảnh sát, chỉ cần đụng với một bầy xác thối cỡ nhỏ liền bị hủy diệt.

Sau khi quan sát một hồi, Lâm Siêu nhìn thấy con Vương Thú này đang chuẩn bị đứng lên triển khai năng lực, lập tức xuất hiện ở trước mặt của nó, giơ chân đá một cái vào cái trán của nó.

Oành một tiếng, xương sọ của nó liền bị đá vỡ nát, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã chết ngay lập tức.

Sau khi xác nhận nó đã thực sự chết, Lâm Siêu tiện tay lấy ra một cái nhẫn không gian, thu thân thể khổng lồ của nó vào bên trong.

Lúc này, toàn bộ khu dân cư tụ tập đều hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng người có thể dễ dàng giải quyết Vương Thú kia, ra sức véo vào cái đùi của mình, xác nhận xem có phải là mình đang nằm mơ hay không.

"Ngài, ngài là Chiến Thần đại nhân?!" Bỗng nhiên, có một người nhanh chóng chạy tới, vui mừng cùng với kích động ngửa đầu lên nhìn Lâm Siêu đang trôi nổi ở trên trời hỏi.

Lâm Siêu liếc nhìn tên trung niên mập mạp này, đạm mạc nói: "Ngươi là thủ lĩnh ở đây?"

Thấy Lâm Siêu thừa nhận thân phận, tên trung niên mập mạp liền mừng như điên, quỳ xuống tại chỗ, dập đầu nói: "Tiểu nhân gặp qua Chiến Thần đại nhân, ngài..."

Lâm Siêu giờ tay ngắt lời của tên trung niên mập mạp, nhìn lướt qua mấy cái đầu đang thò ra bên ngoài túp lều, mang theo vẻ kính nể và hiếu kỳ lén lút nhìn hắn, trong đáy lòng mơ hồ dâng lên mấy phần hồi ức, bình tĩnh nói: "Nếu như ở đây các ngươi sống không tốt, thì hãy di chuyển đến căn cứ Tinh Thần đi, chí ít thì ở nơi đó cũng không có quái vật."

"Vâng" Tên trung niên mập mạp vui mừng vạn phần gật đầu đồng ý, con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, khổ não nói: "Nhưng mà, đoạn đường đi quá xa xôi, vạn nhất trên đường đi gặp phải..."

Lạch cạch, Lâm Siêu không chờ cho tên trung niên mập mạp nói xong, đã ném ra một khẩu súng tới trước mặt của hắn, đạm mạc nói: "Chỉ cần không gặp phải quái vật cấp S, cây súng này có thể bảo đảm an toàn cho các ngươi."