← Quay lại trang sách

Chương 846 1 trăm vạn

Lâm Siêu thấy cảnh này liền chau mày, hướng về phía Nisha nói: "Không có gì, chỉ là một tên tiểu sắc lang mà thôi."

Gương mặt của Nisha ửng đỏ, nói: "Không phải, người này có năng lực (thấu thị)."

Lâm Siêu không khỏi giật mình, nhưng cũng không có hoài nghi bé gái, cẩn thận lưu ý, phát hiện được thiếu niên này đối với các cô gái di chuyển ở trên đường cũng không hề buông tha, một mực lưu luyến nhìn đến khi đối phương biến mất mới thu hồi lại ánh mắt, trên gương mặt còn lưu lại vẻ say mê, trong lòng hắn cảm thấy không còn gì để nói, tên này sử dụng năng lực của mình để làm mấy cái chuyện thực sự là quá hèn mọn.

Lâm Siêu vừa định quay người rời đi, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ lại, nhìn trên cổ áo của thếu niên mặc quần áo lôi thôi này, lộ ra một góc quyển sách, trong lòng hắn hơi động, nói Nisha đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, còn hắn thì đi tới trước mặt thiếu niên này, đưa tay đập vào bả vai của thiếu niên.

Thiếu niên đột nhiên bị đập giật nảy cả mình, quay đầu lại liền nhìn thấy là một người xa lạ, không khỏi tức giận nói: "Ngươi là ai, muốn làm gì? Ngươi lâu rồi không được ăn đòn có phải không?"

Lâm Siêu hừ lạnh một tiếng, nói: "Cuốn sách trong người của ngươi mua được ở đâu?"

Thiếu niên không ngờ được Lâm Siêu lại một mực chú ý tới cuốn sách được giấu ở trong ngực, sắc mặt liên tục biến hóa, âm trầm nói: "Sách của ta mua ở đâu thì kệ ta, liên quan gì tới ngươi?"

Lâm Siêu đưa tay nhấc cổ áo của thiếu niên lên, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi mua cuốn sách này ở đâu?"

Thiếu niên muốn giãy dụa, lại phát hiện mình mình không thể tách cánh tay của Lâm Siêu ra, trong lòng lập tức kinh hãi, biết là mình đã đụng phải một khúc xương cứng, mà lại từ sát khí rét lạnh truyền đến từ trên thân thể của Lâm Siêu, hắn liền biết đây là một nhân vật không dễ chọc, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói, có chuyện gì cũng phải từ từ, trước thả ta xuống rồi nói."

Lâm Siêu hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra.

Thiếu niên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vuốt vuốt cổ họng, nói: "Đây là sách ta mua được ở thư viện Học Hải." Nói xong hắn liền đem cuốn sách ở trong ngực lấy ra, trên bìa sách có in hình mấy cô gái ăn mặc hở hang, hiển nhiên đây là một cuốn sách hạ lưu cấp thấp.

Lâm Siêu trong lòng im lặng, hỏi: "Thư viện Học Hải ở đâu?"

Thiếu niên tiện tay chỉ về một hướng, nói: "Ở ngay đằng kia, rẽ qua bên phải là có thể thấy."

Lâm Siêu thông qua Thượng Đế Lĩnh Vực bao phủ toàn bộ con đường, đã sớm trông thấy chỗ mà hắn chỉ là một cửa hàng buôn bán binh khí, căn bản cũng không có cái thư viện nào, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, bóp chặt cổ tay của thiếu niên mặc quần áo lôi thôi, nói: "Ngươi mau dẫn ta đi tới đó."

Cổ tay của thiếu niên bị bóp phảng phất muốn gãy mất, vội vàng kêu đau cầu xin tha thứ, nói: "Đại ca, ta sẽ dẫn ngài đi, ngài trước tiên buông tay ta ra đi, tay của ta đã sắp gãy rồi, van cầu ngài."

Lâm Siêu lúc này mới buông cổ tay của thiếu niên ra, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng có chơi đùa tiểu xảo với ta, còn có, mau thu hồi năng lực (thấu thị) của ngươi lại, không được nhìn loạn."

Thiếu niên không ngờ được Lâm Siêu lại biết được năng lực của hắn, bị dọa đến biến sắc, chột dạ nhìn thoáng qua mấy cô gái đang đứng ở phía đối diện, hướng về phía Lâm Siêu im lặng nói: "Đại ca, mời ngài nhỏ giọng một chút, ta bây giờ sẽ dẫn ngài đi đến thư viện Học Hải, chớ để cho mấy cô gái ở phía đối diện nghe thấy, ta sẽ không còn mệnh để dẫn ngài đi."

Lâm Siêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu hướng về phía Nisha ngoắc một cái, đúng lúc này, lại trông thấy có mấy tráng hán khôi ngô đang vây xung quanh Nisha, trên mặt mũi tràn đầy ý dâm.

"Tiểu muội muội, một mình ngươi đứng ở nơi này để làm cái gì?"

"Nhỏ như vậy đã đi bán thân sao!"

"Tiểu muội muội, có phải hay không là do mấy đại tỷ kia ép buộc ngươi, không cho ngươi đứng ở trước cửa?"

"Tới tới tới, tiểu muội muội, mau đi với chúng ta, chúng ta có rất nhiều tiền!"

Một người trong đó nói xong, liền móc ra một xấp tiền, ước chừng cũng phải có 20, 30 hắc tệ, nhẹ nhàng đập xấp tiền vào trong bàn tay, nếu như bọn hắn không phải e ngại chủ nhân ký khế ước bán thân ở phía sau của bé gái, bọn hắn đã sớm trực tiếp động thủ bắt đi, còn cần gì phải dùng tiền?

Sắc mặt của Nisha liền trở nên âm trầm, chậm rãi nắm chặt bàn tay lại.

"Bành" một tiếng, một người đứng xung quanh bé gái đột nhiên bị đánh bay ra bên ngoài, Lâm Siêu đã chạy tới, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mấy người này, nói: "Cút!"

Mấy người biến sắc, vừa muốn nổi giận, nhưng từ sát ý lạnh lẽo truyền đến từ trên người của Lâm Siêu liền có thể đánh giá ra được, đây là một nhân vật nguy hiểm, vội vàng quay đầu lại nhìn nhau, không dám nói cái gì, đỡ đồng bạn lên phi tốc rời đi.

Ném đi mặt mũi?

Bên trong thời đại nghèo khó đến mức phải ăn thịt người này, đám người ở tầng dưới chót như bọn họ căn bản cũng không có khái niệm "mặt mũi", mọi người chỉ biết là nếu như không chọc nổi, thì cần phải lập tức rời xa, bởi vì người mà ngươi không chọc nổi, sẽ có thể tuỳ tiện giết chết ngươi, thậm chí là ăn hết ngươi, tựa như là quái vật vậy, ngươi sẽ ở trước mặt quái vật cảm thấy mất mặt hay sao? Đương nhiên là không rồi.

"Đi thôi." Lâm Siêu bắt lấy cổ tay của Nisha, dẫn nó đi về phía tên thiếu niên mặc quần áo lôi thôi kia.

Nisha mặc cho Lâm Siêu lôi kéo, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn.

Thiếu niên trông thấy thủ đoạn bạo lực của Lâm Siêu, cười khan một tiếng, nói: "Bên này, mời ngài đi qua bên này." Nói xong hắn liền đi ở phía trước dẫn đường.

Trong chốc lát mấy người Lâm Siêu lại đi ngang qua cái quảng trường to lớn kia, trên màn ảnh lại một lần nữa xuất hiện vị phát thanh viên xinh đẹp người Atlan lúc trước, nàng dùng thanh âm vô cùng kích động nói: "Đây là tin tức cực hot!!! Các vị!! Diệp thành chủ vừa mới quyết định, đem số tiền thưởng từ mười vạn hắc thành tệ, tăng lên tới một trăm vạn hắc thành tệ!!! Các vị không nghe lầm đâu, là một trăm vạn hắc thành tệ!!! Đây là một số tiền lớn hoàn toàn có thể dùng để mua nguyên một con đường bên trong thành Hắc Hoang!!!"

Lâm Siêu liền nhìn thấy thiếu niên mặc quần áo lôi thôi dừng bước, nghe được tin này hai mắt liền tỏa ra ánh sáng, phảng phất như là trên tay mình đang bưng một trăm vạn hắc thành tệ vậy, Lâm Siêu thấy vậy không khỏi quát lên: "Dẫn đường."

Thiếu niên giật mình tỉnh lại, vội vàng đáp lời: "Vâng, vâng, mời ngài đi theo ta."

Bé gái giống như có suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm: "Xem ra, thương thế của vị Cẩm Nguyệt công chúa kia, đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng rồi."

Hai người Lâm Siêu được thiếu niên mặc quần áo lôi thôi dẫn đi sau khi rẽ tám lần thì đi vào một con hẻm vắng vẻ không có người, nơi này cực kỳ hoang vu, cũ nát, phiến đá lót đường vỡ nát đã lâu không được tu sửa, mà thư viện Học Hải trong miệng của thiếu niên, lại là một cái cửa hàng nhỏ xíu, mặc dù căn nhà rất cũ khĩ, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.