Chương 939 Chờ đợi
Cẩm Nguyệt nhìn Cyr một cái, nói: "Vừa rồi nếu như không có ân công hỗ trợ, đừng nói là "kỳ tích chi huyết" ở trong tay của chúng ta, xem như là tất cả mọi người, cũng sẽ không còn mạng, nếu như ân công muốn, cho ân công thì có làm sao, hơn nữa bằng vào tính cách của ân công, ta tin tưởng ân công tuyệt đối sẽ không cướp đoạt đồ vật của chúng ta."
Cyr nghiêm nghị nói: "Biết người biết mặt không biết lòng, những vật khác có lẽ hắn sẽ không cướp đoạt, nhưng bảo vật giống như "kỳ tích chi huyết", sẽ có ai không động tâm?"
Cẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được hay sao, khí tức của ân công cùng với chúng ta khác biệt rất nhiều, ta cảm giác rằng có lẽ ân công đã sớm trở thành Chủ Thần!"
Cyr cùng với mấy người Mies giật nảy cả mình, đồng thanh thốt lên: "Không có khả năng!"
Ánh mắt của Cẩm Nguyệt hiện ra sự kiên quyết nói: "Không có gì là không thể, đừng quên, bên trong chiến đội của ân công có một vị hồng kỳ chấp sự, vị này nắm giữ năng lực chính là (thời gian), nếu như mấy người ân công đạt được "kỳ tích chi huyết", dưới hiệu quả gia tốc của năng lực (thời gian), rất nhanh liền có thể tiến hóa thành Chủ Thần."
Sắc mặt của Cyr trở nên phức tạp, hồi tưởng lại một màn lúc trước, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Sưu!
Lâm Siêu giống như một tia chớp màu đen xuyên thẳng qua bầu trời.
Trong lòng của hắn lo lắng, cũng không e ngại bộc lộ ra đôi cánh Hắc Ban Thú, hơn nữa lấy lực lượng của hắn bây giờ, bên người lại còn có Anubis khống chế thân thể của Thái Dương Thần Vương, hắn tự tin ở bên trong (Động Huyệt Kỳ Tích) sẽ không có bất kỳ chiến đội nào có thể làm hắn bị thương, bởi vì vậy hắn không cần phải chậm trễ thời gian để che giấu động tĩnh, thậm chí còn không thèm xoá dấu vết và mùi lưu lại của mình.
"Bạch Tuyết đã bị bắt, Bạch Tuyết đã bị bắt..." Trong đầu của Lâm Siêu lặp đi lặp lại câu nói của Lãnh Chân, tâm loạn như ma, có mấy phần phẫn nộ, nếu thật sự là như vậy, hơn phân nửa là nàng đang cửu tử nhất sinh, lấy lực lượng của Thần quốc Maya, muốn đánh giết một vị Vực Sâu Nữ Vương vẫn sẽ rất dễ dàng, dù sao ở đó cũng có Thần Vương tọa trấn, còn có rất nhiều (Trụ Thần), hơn nữa là còn đang ở bên trong địa bàn của bọn họ.
Sưu!
Đúng lúc này, trong bóng tối phía trước xuất hiện một chiến đội, đúng là chiến đội của Guise ca ca của Yax, người đi ở phía trước là Guise, thần sắc có mấy phần tiều tụy, đám hộ vệ ở phía sau, quân số cũng chỉ còn có tám người, đã hao tổn gần một nửa, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
Lâm Siêu trông thấy bọn hắn, trong lòng của hắn khẽ động, chiến đội của Cẩm Nguyệt bài danh thấp như vậy, thế mà hiện tại đều đã xuất hiện ở bên trong (Động Huyệt Kỳ Tích), hẳn là trong thời gian hắn gặp gỡ cây cổ thụ, đã trải qua ba đến bốn ngày rồi?
Nghĩ tới đây, Lâm Siêu bay đến ngăn cản trước mặt của đám người Guise.
Bởi vì tầm nhìn của Lâm Siêu trong bóng tối hơn xa so với đám người Guise, vào lúc Lâm Siêu trông thấy bọn hắn, đám người Guise còn chưa nhìn thấy Lâm Siêu, đến lúc bọn hắn tiến tới phía trước, trông thấy Lâm Siêu xuất hiện ở trong tầm mắt, tất cả đều giật mình, khi nhìn thấy Lâm Siêu chỉ có lẻ loi một mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Guise y nguyên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, để phòng ở chung quanh có mai phục, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài đã rời khỏi chiến đội của Yax rồi hay sao, ngài có muốn hay không gia nhập vào chiến đội của chúng ta, ta nguyện ý trả thù lao mà lúc trước ta đã cam kết!"
Sắc mặt Lâm Siêu trở nên âm trầm, nói: "Hôm nay đã là ngày thứ mấy từ khi "Huyệt Động Kỳ Tích" mở ra?"
Guise sững sờ, trả lời: "Ngày thứ tư rồi, Lâm tiên sinh không mang theo đồng hồ sao?"
Trong lòng của Lâm Siêu cảm thấy nặng nề, không ngờ được trong lúc mình gặp gỡ cây cổ thụ, vậy mà đã làm hao phí nhiều thời gian như vậy, trong nháy mắt đã trôi qua bốn ngày, bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm hắn bắt đầu dung hợp cùng với Lệ nguyên tử, lúc ấy hắn bị hàn khí đông cứng toàn thân, có lẽ chính là lúc đó, hàn khí ảnh hưởng đến tư duy của hắn, khiến cho hắn phán đoán thời gian trôi qua gặp sai lầm.
Lâm Siêu không nói thêm lời nào, bay vọt tới trước mặt của Guise.
Guise thấy vậy, tưởng là Lâm Siêu lao tới công kích, trong lòng thầm run rẩy, quát to: "Động thủ!" Nói xong hắn liền ra tay trước, rút chiến đao trên lưng ra, chém về phía Lâm Siêu.
Lâm Siêu thấy hắn hiểu sai ý, nhíu mày, cũng lười giải thích, tiện tay vung cánh tay phải, hàn khí thuận theo cánh tay tản ra, đem không khí chung quanh đông cứng, nhiệt độ hạ xuống âm cả trăm độ, có vô số gai nhọn hàn băng theo đó xuất hiện, hung hăng bắn về phía mấy người Guise.
Guise giật nảy cả mình, không ngờ được Lâm Siêu lại còn có cả năng lực (hàn băng), hắn vội vàng vung đao để đón đỡ. Nhưng mà, số lượng gai nhọn hàn băng quá nhiều, có không ít đâm vào đầu vai của hắn, lực lượng đánh xuyên xương bả vai của hắn, hàn khí xâm nhập vào bên trong thân thể, ẩn ẩn muốn đem cả thân thể của hắn đông cứng.
Guise còn chật vật như thế, đám hộ vệ ở phía sau lưng của hắn còn thê thảm hơn, tất cả đều thi triển ra năng lực của mình, nhưng y nguyên vẫn khó có thể hoàn toàn tránh né, nhất là hai vị Năng Lực Giả hệ Nhận Biết trong đó, toàn thân xuất hiện bảy, tám cái lỗ thủng, trọng thương hấp hối, ngã sấp trên mặt đất thoi thóp.
Guise trong lòng chấn kinh, không ngờ được Lâm Siêu lại có lực lượng đáng sợ như vậy, vội vàng dùng bàn tay sờ vào trong ngực, vừa định móc ra lá bài tẩy của mình, đã thấy Lâm Siêu bay xẹt qua bên người, giống như một con cự điểu màu đen, trực tiếp rời đi.
Guise ngơ ngẩn, thẳng đến khi nhiệt độ trong không khí tăng lên một chút, mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, đã sớm không thấy thân ảnh của Lâm Siêu, trên mặt hiện ra vẻ kinh nghi bất định.
Sưu!
Lâm Siêu cấp tốc bay về phía thần huyễn bình nguyên, lập tức trông thấy thân ảnh của tỷ tỷ và mấy người Bạch Tuyết, hắn vẫn một mực bay về phía trước, hắn biết đây là ảo giác do hoàn cảnh bên trong thần huyễn bình nguyên sinh ra, nhưng trong đáy lòng lại tuôn ra một cỗ phẫn nộ không hiểu, hắn vừa bay vừa kích phát ra từng lưỡi đao vật chất tối, chém về phía mặt đất trên thần huyễn bình nguyên, chém ra từng vết rách sâu hoắm.
Cây cổ thụ đang chạy trên mặt đất giật nảy cả mình, không biết vì sao bỗng nhiên Lâm Siêu lại trở nên táo bạo như vậy.
Một lát sau, Lâm Siêu đã bay ra khỏi thần huyễn bình nguyên, đi đến cái đầm lầy có quái vật ẩn nấp ở bên trong kia, bay vào đường hầm huyệt động, một mực tiến về phía trước tìm kiếm, rất nhanh liền nhìn thấy các thân ảnh đang ẩn nấp ở các nơi hẻo lánh bên trong đường hầm, giống như là các vị hộ vệ còn sót lại của các chiến đội khác, tới đây tị nạn, hoặc nói đúng hơn là từ bỏ tranh đoạt.
Lâm Siêu không để ý đến những người này, cẩn thận tìm kiếm khí tức của Lãnh Chân, bay thẳng đến địa phương truyền tống ở cửa huyệt động, cũng không nhìn thấy Lãnh Chân, hắn suy đoán là có lẽ Lãnh Chân còn chưa kịp tới, liền một lần quay người trở về đường hầm huyệt động, đứng ở phía trước mảnh đầm lầy chờ đợi.