Chương 35 VÒNG TRÒN TRẦN TỤC KHÉP KÍN
S. I. tới gặp tôi để giải thích rằng cô cảm thấy có một sự thù địch, dè dặt, một sự thiếu hồi đáp nào đó từ phía tôi.
Đây là một kiểu nói quanh co và chúng tôi phải nỗ lực thật nhiều để bóc trần những lời than phiền ẩn giấu của cô. Bằng cách chầm chậm và kiên nhẫn đào sâu vấn đề trong vài giờ, những phát biểu đầy buồn phiền này đã lộ diện – rằng khi làm việc cùng nhau chúng tôi phải trung thành với điều chúng tôi đang giải quyết, rằng phải có sự khích lệ và dòng chảy tình bạn thoải mái giữa đôi bên, rằng tôi không được có một vòng tròn khép kín xung quanh mình và cũng không được khuyến khích vòng tròn đó tìm kiếm quyền lực…
Tôi giải thích rằng không có vòng tròn khép kín nào cả và rằng suy nghĩ này mới là không hợp đạo đức, cũng như hoàn toàn không thuộc vấn đề tinh thần và những ai cho rằng có một vòng tròn độc quyền thì chỉ có nghĩa là họ muốn bước vào vòng tròn đó nhưng lại cảm thấy mình bị ngăn chặn. Chính những người đó mới có tinh thần chiếm hữu độc quyền ấy.
Tuy nhiên, S. I. phủ nhận điều này, chỉ ra rằng có lửa thì mới có khói và rằng tôi đã không nhận ra tính độc quyền của mình.
Tôi chỉ ra rằng tại nhiều quốc gia khác nhau mà tôi từng đặt chân đến, khi ở cùng nhiều người khác nhau, chính những người này đã trở thành vòng tròn khép kín, thành nhóm, đối với những ai cảm thấy bị bỏ rơi và những ai muốn “thuộc về”. Tôi giải thích rằng tinh thần độc quyền này là hoàn toàn bất lợi đối với việc hiểu biết cái toàn thể và không phải tôi không biết gì về nó. Đó là một trong những lý do tại sao ai đó không thuộc về bất cứ nhóm tôn giáo có tổ chức nào và tại sao người ta lại rời khỏi một thể chế độc quyền như vậy.
Và một lần nữa, cô ấy lại khăng khăng rằng tôi không nhận ra tinh thần độc quyền, phân cách này đang hiện hữu trong tôi và vì vậy tôi đã khuyến khích vòng tròn khép kín và các nhóm. Tôi cảm ơn cô ấy vì đã chỉ ra cho tôi điều mà tôi đã dành nhiều năm để suy nghĩ và nghiên cứu, nhưng người ta phải luôn luôn tỉnh giác để tình thương không mang tính độc quyền.
Vài phút sau đó, cô lại công kích theo cách thức vòng vo. Chẳng phải nhận ra các cộng sự, những người cùng hội cùng thuyền là cần thiết sao? Bởi vì sự nhận ra này củng cố cho sự lan tỏa của công việc.
Tôi cảm thấy đây là mấu chốt của vấn đề. Vì vậy, tôi nói rằng thực tại thuộc về mọi người, giống như trái đất và bầu trời, và thật may mắn rằng không ai có thể độc chiếm nó. Chính thái độ muốn chiếm hữu, sở hữu nó chứng tỏ người ấy đang thiếu thốn nó. Và không ai có thể cứu hay giải thoát người khác khỏi sự phiền não. Mỗi người phải tự khám phá trí tuệ tối cao này. Người ta không thể mời gọi hoặc ngăn chặn người khác tham gia vào nó. Không một bậc thầy hay đạo sư nào có thể tiết lộ vẻ đẹp và sự vô hạn của nó. Tìm kiếm sự công nhận trong hiểu biết của một người chính là thừa nhận uy quyền của tinh thần thẩm quyền và việc đó khuyến khích sự chối bỏ hoàn toàn việc hiểu biết sự thật. Do đó, người đang tìm kiếm chân lý phải nhận thức được và tránh xa uy quyền phán xét. Để nhận ra điều tối thượng, cái hoàn hảo, phải có tính khiêm nhường, mà khiêm nhường lại không phù hợp với khao khát được công nhận. Khi nhận ra điều hiện hữu thì không có cái nhỏ bé cũng như cái vĩ đại, cũng không có thông minh hay xuẩn ngốc, bởi vì cái hiện hữu vừa bé nhỏ vừa vĩ đại.